Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam
Chương 48: Căm thù
Edit: Chrysanthemum
Diệp Tử Linh và Vu Nhất Dục nhìn thoáng qua nhau, đồng thời cùng đi ra ngoài.
Cái loại náo nhiệt này Diệp Tử Linh dù gì cũng muốn tiếp cận một chút, sự tình gì ở nội lục cậu cũng đều không rõ ràng lắm, vửa lúc mượn cơ hội này để tìm hiểu một chút.
Người trong quán bar muốn đi xem náo nhiệt cũng không ít, rộn ràng nhốn nháo một hơi rời đi hơn phân nửa số người, thích xem náo nhiệt quả nhiên là thiên tính.
Nơi phát sinh vụ việc cách khách sạn hai con đường, bên ngoài đã có hơn ba vòng người vây lại, hơn phân nửa người trong trấn bởi vì bị kinh động mà tập trung lại đây. Diệp Tử Linh nhìn đám người chen chúc đông nghịt trước mắt, lại nhìn kiến trúc bốn phía, lôi kéo Vu Nhất Dục bò lên chỗ cao tìm một nóc nhà gần chỗ phát sinh vụ việc mà nhìn xuống xem vui.
Ngồi ở trên nóc nhà nhìn xuống thì thoải mái hơn nhiều so với những người đang chen chen chúc chúc bên dưới, không ít người nhìn thấy việc làm của Diệp Tử Linh cũng đều noi theo, trong chốc lát sau trên nóc nhà chung quanh cũng ngồi một vòng người.
Tình cảnh phía dưới khiến cho Diệp Tử Linh rùng mình trong lòng, cậu liếc mắt một cái đã nhận ra nam nhân toàn thân mang đầy thương tích được thiếu niên nhìn qua chưa đầy mười sáu tuổi lấy thân che chở sau lưng chính là một cái tang thi.
Tang thi sao lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa… biểu tình trên mặt Diệp Tử Linh hiện lên một tia phức tạp. Tên tang thi phía dưới bị người bao vây kia rõ ràng là một tang thi cấp cao, còn có quan hệ với thiếu niên đang bảo vệ hắn kia không phải là ít, nếu như cậu đoán không lầm thì dưới tình huống bình thường hẳn là giống cậu có thể che giấu khí tức, cũng là một tang thi muốn dung nhập với loài người.
“Giữa tang thi và loài người căn bản không có khả năng chung sống hòa bình, ngươi dám nói cho những người khác biết thân phận tang thi của ngươi sao? Một khi nói ra, chờ đợi ngươi chỉ có thể là kết cục chưa chết thì chưa ngừng đuổi giết, giống như trong quá khứ từng gặp phải vậy.”
Lời nói của Lâm Diễm lơ đãng hiện lên trong đầu khiến cho biểu tình trên mặt Diệp Tử Linh càng thêm phức tạp. Theo đến trình độ nào đó, cậu căn bản vô pháp phản bác lại lời của Lâm Diễm, chuyện xảy ra hiện tại không phải đã là minh chứng tốt nhất sao – giữa tang thi và loài người căn bản không có khả năng chung sống hòa bình.
Dẫu cho tâm tình Diệp Tử Linh phức tạp như thế nào, tình hình phía dưới đối với tên tang thi kia và thiếu niên che chở trước mặt hắn mà nói càng trở nên ngày càng không xong.
“Tại sao? Các người tại sao lại đối xử tàn nhẫn với anh của tôi như vậy?” Thanh âm oán độc của thanh niên quanh quẩn trên không trấn nhỏ, “Cho dù anh tôi là tang thi thì thế nào? Các người dựa vào lương tâm mà nói, anh ấy đã làm chút gì có lỗi với mấy người chưa, có lỗi với trấn nhỏ này sao?”
“Trước kia không ai ngờ đến về sau có hay không, nói không chừng chỉ là vì mê hoặc chúng ta mà lén lút trù tính cái âm mưu to lớn gì đây.” Ông lão đứng sau một nam nhân trung niên dẫn đầu nói thầm.
“Sinh thúc, sao ông có thể nào vong ân phụ nghĩa như vậy? Nếu không có anh của tôi, ông đã sớm chết dưới móng vuốt của nhưng con dị thí biến dị kia rồi.” Thiếu niên thấy rõ gương mặt của người vừa nói, lộ ra vẻ mặt tức giận, cậu chẳng thể nghĩ tới người trước hết nhảy ra lại chính là kẻ đã từng nhận ân huệ của bọn họ. Đơn giản anh cậu là tang thi, hết thảy trước kia đã làm nay hoàn toàn bị triệt tiêu bởi cái thân phận này!
“Nói không chừng đó cũng chính là âm mưu của hắn, cho ta nhận chút ân huệ thì khi phái hiện thân phận của hắn liền sẽ giúp hắn che giấu.” Nam nhân được gọi là Sinh thúc dùng ánh mắt chán ghét pha lẫn sợ hãi nhìn về phía tang thi đầy vết thương phía sau thiếu niên, hoàn toàn không có nửa điểm cảm kích.
“Phương Nhạc, đừng u mê không chịu tỉnh ngộ để cho cái tang thi phía sau cậu mê hoặc nữa, hắn đã không còn là anh của cậu, là kẻ thù của loài người chúng ta.” Dẫn đầu là một ông cụ mang một bộ ngôn từ chính nghĩa, tiến hành khuyên bảo lần cuối với thiếu niên, “Phương Nhạc, giết hắn, giết chết tang thi đó đi, cậu vẫn sẽ là một phần tử của trấn chúng ta!”
Thiếu niên lạnh run cả người, cậu phát hiện những người xung quanh căn bản không có ai lộ ra biểu tình khinh bỉ đối với Sinh thúc vong ân phụ nghĩa, ngược lại cả một đám người đều tỏ vẻ đồng ý với lời tố giác của Sinh thúc.
Vì sao lại như vậy? Anh trai cậu cho dù biến thành tang thi cũng chưa bao giờ nghĩ mình là tang thi chứ không phải con người, càng chưa từng thương tổn một ai, vì sao những người đồng bạn trong nhóm căn bản đối với bọn họ là hàng xóm hiền lành sau khi biết anh trai cậu là tang thi lại đuổi tận giết tuyệt bọn họ, thậm chí còn xui khiến cậu giết chết anh trai!
“Ha ha – ” tiếng cười trầm thấp tràn ra từ miệng của tang thi đang bán quỳ trên mặt đất kia, hắn ngẩn đầu liếc nhìn những người “bằng hữu” đang vung đao về hướng hắn bằng một ánh mắt lợi hại như trước, trên mặt hiện lên biểu tình tuyệt vọng khi đã sáng tỏ, “Nếu Tiểu Nhạc không tự tay giết ta, các người có phải đã tính toán giết chết em ấy chung với ta đúng không?”
“Câm mồm, Phương Nhạc đã bị cái tang thi là ngươi mê hoặc, ngươi thiếu chút nữa đã mê hoặc thêm nhiều người, may mắn bị phát hiện đúng lúc, nếu ngươi còn sót lại một chút nhân tính thì đừng mê hoặc em trai ngươi nữa!”
“Cái tang thi kia vẫn còn giữ được trái tim của một con người, cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?” Diệp Tử Linh cảm nhận được sự tuyệt vọng của tang thi phía dưới, nhịn không được nhẹ giọng nói nhỏ.
“Tang thi chỉ là tang thi, vĩnh viễn là kẻ thù của loài người chúng ta, dù cho hiện tại hắn có bởi vì em trai mình mà giữ lại trái tim của một con người, thế nhưng không ai có thể cam đoan sau khi hắn biết đến những tang thi cấp cao cường đại kia thì có khả năng lập tức biến thành một kẻ quái dị vung đao lại với loài người hay không.” Hình Duệ Tư không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên nóc nhà, hắn nghe được lời nói thầm thì của Diệp Tử Linh mà chân mặt nhíu chặt lại, “Tử Linh, suy nghĩ của cậu quá mức nguy hiểm, tang thi cho tới bây giờ cũng không đáng giá để được đồng tình.”
Cho dù đã biết nguyên nhân Hình Duệ Tư biến thành như vậy, đáy lòng Diệp Tử Linh vẫn không tự chủ được mà lạnh run trước đáp án của Hình Duệ Tư, cậu đúng là loại tang thi trong miệng Hình Duệ Tư, dù cho có tương tự với Lâm Dã, một khi Hình Duệ Tư biết thân phận của cậu thì chỉ sợ cũng sẽ làm giống như lời hắn nói, không chút lưu tình mà giết chết cậu.
Cho dù là thế, Diệp Tử Linh vẫn nhịn không được mà mở miệng phản bác: “Đấy cũng chỉ là phán đoán, ít nhất cái tang thi cho tới hiện tại vẫn còn có trái tim của một con người, cũng không có làm ra sự tình bất lợi gì đối với loài người. Chỉ đơn giản vì một cái suy đoán bất định mà hủy diệt một sinh mệnh, chẳng lẽ không thấy như vậy là quá tàn nhẫn sao?”
“Mềm lòng với một tang thi chính là tàn nhẫn gấp trăm lần đối với hàng ngàn con người, tang thi mỗi ngày uy hiếp cuộc sống của chúng ta đều là từ loài người chuyển hóa thành, nếu như bọn chúng còn lưu lại một chút tính người thì sẽ không muốn biến càng nhiều người thành tang thi giống bọn chúng.”
“Hình đội trưởng, tôi thấy cậu quá mức cực đoan rồi.” Lâm Lâm lúc này cũng dính vào, “Tình huống phía dưới hiện tại hoàn toàn không thể so sánh với những tang thi một lòng muốn hủy diệt loài người chúng ta kia, nếu thân phận của người anh trai bị biến thành tang thi kia không bị phát hiện thì có lẽ vẫn còn tiếp tục sinh hoạt với thân phận của một con người, giết chết tang thi như vậy sẽ chỉ làm cho những tang thi giống hắn, chỉ muốn là con người sinh hoạt bình thường mà không muốn làm tang thi phải chết tâm, miễn cưỡng bức họ đến bên những tang thi muốn hủy diệt loài người.”
Lời giáo huấn của Lâm Lâm quả thực rất thảm thống, cô biết rõ hậu quả của thủ đoạn cực đoan. Lâm Diễm vào lúc đó cũng giống như tang thi phía dưới, cho dù đã biến thành tang thi nhưng vẫn xem mình là loài người như trước, quyết không làm loại chuyện phản bội loài người. Cũng chính bởi vì điểm này mà sau khi bị loài người phản bội, hắn mới có thể trở nên hết sức cực đoan, từ nguyên bản muốn bảo vệ loài người biến thành ngoại trừ cô thì hễ gặp con người là sẽ giết sạch.
Tuy rằng Lâm Lâm đồng tình với hai anh em phía dưới kia, thế nhưng để cho cô mạo hiểm bị mọi người căm thù, phiêu lưu cứu bọn họ là tuyệt đối không có khả năng, cô còn chưa cường đại đến mức tùy tâm sở dục mà không cần nhìn đến người khác, huống chi sau khi tiến vào nội lục cô muốn lo lắng cho đoàn đội của chính mình.
Chỉ hy vọng Phương Nhạc không phạm phải quyết định sai lầm giống như cô năm đó, cái tang thi kia nếu như bị giết chết hôm nay thì không nói, nếu không chế thì có lẽ sẽ xuất hiện thêm một A Diễm.
“Những tang thi mang theo trái tim của một con người đó chính là quả bom hẹn giờ, hôm nay bọn họ xem mình là loài người, nói không chừng ngày mai từ đầu tới đuôi đã biến thành tang thi, giết chết bọn chúng chính là phòng hậu hoạn chưa xảy ra.” Hình Duệ Tư dị thường kiên trì trong vấn đề này, nhất định phải giết chết tất cả tang thi, mặc kệ cái tang thi đó thuộc phe nào.
Nghe được đáp án của Hình Duệ Tư, phản ứng đầu tiên của Lâm Lâm là nhìn về phía Diệp Tử Linh, cô biết thân phận của Diệp Tử Linh, Hình Duệ Tư nói vậy chỉ sợ sẽ khiến cho trong lòng Diệp Tử Linh nguội lạnh.
Nhưng mà Lâm Lâm không tìm được bất kỳ đáp án nào từ trên biểu cảm của Diệp Tử Linh, tựa như lời Hình Duệ Tư hoàn toàn không liên quan đến cậu.
Hiện tại Diệp Tử Linh không dám lộ ra bất luận là biểu tình gì, cậu tuy rằng nguội lạnh trong lòng đối với lời của Hình Duệ Tư nhưng hơn hết là cảm giác, cậu càng thêm xác định là trước khi tìm được bọn Tần Mạc Viêm thì tuyệt đối không thể làm bại lộ thân phận, về phần những người khác thì ngoại trừ Lâm Lâm đã là đồng phạm, còn lại ai cũng không thể tín nhiệm!
Bằng không, kết cục của cậu cũng sẽ lâm vào tuyệt cảnh giống như tang thi phía dưới, cảm nhận được nỗi thống khổ bị toàn bộ thế giới phản bội.
Diệp Tử Linh và Vu Nhất Dục nhìn thoáng qua nhau, đồng thời cùng đi ra ngoài.
Cái loại náo nhiệt này Diệp Tử Linh dù gì cũng muốn tiếp cận một chút, sự tình gì ở nội lục cậu cũng đều không rõ ràng lắm, vửa lúc mượn cơ hội này để tìm hiểu một chút.
Người trong quán bar muốn đi xem náo nhiệt cũng không ít, rộn ràng nhốn nháo một hơi rời đi hơn phân nửa số người, thích xem náo nhiệt quả nhiên là thiên tính.
Nơi phát sinh vụ việc cách khách sạn hai con đường, bên ngoài đã có hơn ba vòng người vây lại, hơn phân nửa người trong trấn bởi vì bị kinh động mà tập trung lại đây. Diệp Tử Linh nhìn đám người chen chúc đông nghịt trước mắt, lại nhìn kiến trúc bốn phía, lôi kéo Vu Nhất Dục bò lên chỗ cao tìm một nóc nhà gần chỗ phát sinh vụ việc mà nhìn xuống xem vui.
Ngồi ở trên nóc nhà nhìn xuống thì thoải mái hơn nhiều so với những người đang chen chen chúc chúc bên dưới, không ít người nhìn thấy việc làm của Diệp Tử Linh cũng đều noi theo, trong chốc lát sau trên nóc nhà chung quanh cũng ngồi một vòng người.
Tình cảnh phía dưới khiến cho Diệp Tử Linh rùng mình trong lòng, cậu liếc mắt một cái đã nhận ra nam nhân toàn thân mang đầy thương tích được thiếu niên nhìn qua chưa đầy mười sáu tuổi lấy thân che chở sau lưng chính là một cái tang thi.
Tang thi sao lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa… biểu tình trên mặt Diệp Tử Linh hiện lên một tia phức tạp. Tên tang thi phía dưới bị người bao vây kia rõ ràng là một tang thi cấp cao, còn có quan hệ với thiếu niên đang bảo vệ hắn kia không phải là ít, nếu như cậu đoán không lầm thì dưới tình huống bình thường hẳn là giống cậu có thể che giấu khí tức, cũng là một tang thi muốn dung nhập với loài người.
“Giữa tang thi và loài người căn bản không có khả năng chung sống hòa bình, ngươi dám nói cho những người khác biết thân phận tang thi của ngươi sao? Một khi nói ra, chờ đợi ngươi chỉ có thể là kết cục chưa chết thì chưa ngừng đuổi giết, giống như trong quá khứ từng gặp phải vậy.”
Lời nói của Lâm Diễm lơ đãng hiện lên trong đầu khiến cho biểu tình trên mặt Diệp Tử Linh càng thêm phức tạp. Theo đến trình độ nào đó, cậu căn bản vô pháp phản bác lại lời của Lâm Diễm, chuyện xảy ra hiện tại không phải đã là minh chứng tốt nhất sao – giữa tang thi và loài người căn bản không có khả năng chung sống hòa bình.
Dẫu cho tâm tình Diệp Tử Linh phức tạp như thế nào, tình hình phía dưới đối với tên tang thi kia và thiếu niên che chở trước mặt hắn mà nói càng trở nên ngày càng không xong.
“Tại sao? Các người tại sao lại đối xử tàn nhẫn với anh của tôi như vậy?” Thanh âm oán độc của thanh niên quanh quẩn trên không trấn nhỏ, “Cho dù anh tôi là tang thi thì thế nào? Các người dựa vào lương tâm mà nói, anh ấy đã làm chút gì có lỗi với mấy người chưa, có lỗi với trấn nhỏ này sao?”
“Trước kia không ai ngờ đến về sau có hay không, nói không chừng chỉ là vì mê hoặc chúng ta mà lén lút trù tính cái âm mưu to lớn gì đây.” Ông lão đứng sau một nam nhân trung niên dẫn đầu nói thầm.
“Sinh thúc, sao ông có thể nào vong ân phụ nghĩa như vậy? Nếu không có anh của tôi, ông đã sớm chết dưới móng vuốt của nhưng con dị thí biến dị kia rồi.” Thiếu niên thấy rõ gương mặt của người vừa nói, lộ ra vẻ mặt tức giận, cậu chẳng thể nghĩ tới người trước hết nhảy ra lại chính là kẻ đã từng nhận ân huệ của bọn họ. Đơn giản anh cậu là tang thi, hết thảy trước kia đã làm nay hoàn toàn bị triệt tiêu bởi cái thân phận này!
“Nói không chừng đó cũng chính là âm mưu của hắn, cho ta nhận chút ân huệ thì khi phái hiện thân phận của hắn liền sẽ giúp hắn che giấu.” Nam nhân được gọi là Sinh thúc dùng ánh mắt chán ghét pha lẫn sợ hãi nhìn về phía tang thi đầy vết thương phía sau thiếu niên, hoàn toàn không có nửa điểm cảm kích.
“Phương Nhạc, đừng u mê không chịu tỉnh ngộ để cho cái tang thi phía sau cậu mê hoặc nữa, hắn đã không còn là anh của cậu, là kẻ thù của loài người chúng ta.” Dẫn đầu là một ông cụ mang một bộ ngôn từ chính nghĩa, tiến hành khuyên bảo lần cuối với thiếu niên, “Phương Nhạc, giết hắn, giết chết tang thi đó đi, cậu vẫn sẽ là một phần tử của trấn chúng ta!”
Thiếu niên lạnh run cả người, cậu phát hiện những người xung quanh căn bản không có ai lộ ra biểu tình khinh bỉ đối với Sinh thúc vong ân phụ nghĩa, ngược lại cả một đám người đều tỏ vẻ đồng ý với lời tố giác của Sinh thúc.
Vì sao lại như vậy? Anh trai cậu cho dù biến thành tang thi cũng chưa bao giờ nghĩ mình là tang thi chứ không phải con người, càng chưa từng thương tổn một ai, vì sao những người đồng bạn trong nhóm căn bản đối với bọn họ là hàng xóm hiền lành sau khi biết anh trai cậu là tang thi lại đuổi tận giết tuyệt bọn họ, thậm chí còn xui khiến cậu giết chết anh trai!
“Ha ha – ” tiếng cười trầm thấp tràn ra từ miệng của tang thi đang bán quỳ trên mặt đất kia, hắn ngẩn đầu liếc nhìn những người “bằng hữu” đang vung đao về hướng hắn bằng một ánh mắt lợi hại như trước, trên mặt hiện lên biểu tình tuyệt vọng khi đã sáng tỏ, “Nếu Tiểu Nhạc không tự tay giết ta, các người có phải đã tính toán giết chết em ấy chung với ta đúng không?”
“Câm mồm, Phương Nhạc đã bị cái tang thi là ngươi mê hoặc, ngươi thiếu chút nữa đã mê hoặc thêm nhiều người, may mắn bị phát hiện đúng lúc, nếu ngươi còn sót lại một chút nhân tính thì đừng mê hoặc em trai ngươi nữa!”
“Cái tang thi kia vẫn còn giữ được trái tim của một con người, cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?” Diệp Tử Linh cảm nhận được sự tuyệt vọng của tang thi phía dưới, nhịn không được nhẹ giọng nói nhỏ.
“Tang thi chỉ là tang thi, vĩnh viễn là kẻ thù của loài người chúng ta, dù cho hiện tại hắn có bởi vì em trai mình mà giữ lại trái tim của một con người, thế nhưng không ai có thể cam đoan sau khi hắn biết đến những tang thi cấp cao cường đại kia thì có khả năng lập tức biến thành một kẻ quái dị vung đao lại với loài người hay không.” Hình Duệ Tư không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên nóc nhà, hắn nghe được lời nói thầm thì của Diệp Tử Linh mà chân mặt nhíu chặt lại, “Tử Linh, suy nghĩ của cậu quá mức nguy hiểm, tang thi cho tới bây giờ cũng không đáng giá để được đồng tình.”
Cho dù đã biết nguyên nhân Hình Duệ Tư biến thành như vậy, đáy lòng Diệp Tử Linh vẫn không tự chủ được mà lạnh run trước đáp án của Hình Duệ Tư, cậu đúng là loại tang thi trong miệng Hình Duệ Tư, dù cho có tương tự với Lâm Dã, một khi Hình Duệ Tư biết thân phận của cậu thì chỉ sợ cũng sẽ làm giống như lời hắn nói, không chút lưu tình mà giết chết cậu.
Cho dù là thế, Diệp Tử Linh vẫn nhịn không được mà mở miệng phản bác: “Đấy cũng chỉ là phán đoán, ít nhất cái tang thi cho tới hiện tại vẫn còn có trái tim của một con người, cũng không có làm ra sự tình bất lợi gì đối với loài người. Chỉ đơn giản vì một cái suy đoán bất định mà hủy diệt một sinh mệnh, chẳng lẽ không thấy như vậy là quá tàn nhẫn sao?”
“Mềm lòng với một tang thi chính là tàn nhẫn gấp trăm lần đối với hàng ngàn con người, tang thi mỗi ngày uy hiếp cuộc sống của chúng ta đều là từ loài người chuyển hóa thành, nếu như bọn chúng còn lưu lại một chút tính người thì sẽ không muốn biến càng nhiều người thành tang thi giống bọn chúng.”
“Hình đội trưởng, tôi thấy cậu quá mức cực đoan rồi.” Lâm Lâm lúc này cũng dính vào, “Tình huống phía dưới hiện tại hoàn toàn không thể so sánh với những tang thi một lòng muốn hủy diệt loài người chúng ta kia, nếu thân phận của người anh trai bị biến thành tang thi kia không bị phát hiện thì có lẽ vẫn còn tiếp tục sinh hoạt với thân phận của một con người, giết chết tang thi như vậy sẽ chỉ làm cho những tang thi giống hắn, chỉ muốn là con người sinh hoạt bình thường mà không muốn làm tang thi phải chết tâm, miễn cưỡng bức họ đến bên những tang thi muốn hủy diệt loài người.”
Lời giáo huấn của Lâm Lâm quả thực rất thảm thống, cô biết rõ hậu quả của thủ đoạn cực đoan. Lâm Diễm vào lúc đó cũng giống như tang thi phía dưới, cho dù đã biến thành tang thi nhưng vẫn xem mình là loài người như trước, quyết không làm loại chuyện phản bội loài người. Cũng chính bởi vì điểm này mà sau khi bị loài người phản bội, hắn mới có thể trở nên hết sức cực đoan, từ nguyên bản muốn bảo vệ loài người biến thành ngoại trừ cô thì hễ gặp con người là sẽ giết sạch.
Tuy rằng Lâm Lâm đồng tình với hai anh em phía dưới kia, thế nhưng để cho cô mạo hiểm bị mọi người căm thù, phiêu lưu cứu bọn họ là tuyệt đối không có khả năng, cô còn chưa cường đại đến mức tùy tâm sở dục mà không cần nhìn đến người khác, huống chi sau khi tiến vào nội lục cô muốn lo lắng cho đoàn đội của chính mình.
Chỉ hy vọng Phương Nhạc không phạm phải quyết định sai lầm giống như cô năm đó, cái tang thi kia nếu như bị giết chết hôm nay thì không nói, nếu không chế thì có lẽ sẽ xuất hiện thêm một A Diễm.
“Những tang thi mang theo trái tim của một con người đó chính là quả bom hẹn giờ, hôm nay bọn họ xem mình là loài người, nói không chừng ngày mai từ đầu tới đuôi đã biến thành tang thi, giết chết bọn chúng chính là phòng hậu hoạn chưa xảy ra.” Hình Duệ Tư dị thường kiên trì trong vấn đề này, nhất định phải giết chết tất cả tang thi, mặc kệ cái tang thi đó thuộc phe nào.
Nghe được đáp án của Hình Duệ Tư, phản ứng đầu tiên của Lâm Lâm là nhìn về phía Diệp Tử Linh, cô biết thân phận của Diệp Tử Linh, Hình Duệ Tư nói vậy chỉ sợ sẽ khiến cho trong lòng Diệp Tử Linh nguội lạnh.
Nhưng mà Lâm Lâm không tìm được bất kỳ đáp án nào từ trên biểu cảm của Diệp Tử Linh, tựa như lời Hình Duệ Tư hoàn toàn không liên quan đến cậu.
Hiện tại Diệp Tử Linh không dám lộ ra bất luận là biểu tình gì, cậu tuy rằng nguội lạnh trong lòng đối với lời của Hình Duệ Tư nhưng hơn hết là cảm giác, cậu càng thêm xác định là trước khi tìm được bọn Tần Mạc Viêm thì tuyệt đối không thể làm bại lộ thân phận, về phần những người khác thì ngoại trừ Lâm Lâm đã là đồng phạm, còn lại ai cũng không thể tín nhiệm!
Bằng không, kết cục của cậu cũng sẽ lâm vào tuyệt cảnh giống như tang thi phía dưới, cảm nhận được nỗi thống khổ bị toàn bộ thế giới phản bội.
Tác giả :
Qủy Trà Lục Tiên