Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam
Chương 44: Đồng phạm
Edit: Chrysanthemum
Ngọn lửa nóng cháy bao trùm bốn phía đốt cậu đến mức thần trí có chút không rõ, ngay cả bộ mặt của người chắn trước mặt đang che chở cho cậu cũng đều mơ hồ một mảnh, chỉ có cặp mắt lam sắc kia là hết sức sáng ngời.
Chất lỏng có chút lạnh lẽo rơi trên mặt cậu, dọc theo khuôn mặt bị hun đến nóng bỏng mà trượt xuống. Cậu biết, chất lỏng lạnh lẽo này nhất định là máu của nam nhân đang che trước mặt cậu.
“Vì… sao lại…” Vì sao lại phải cứu cậu? Cái miệng linh lợi nhanh chóng khép mở vài cái, thốt ra ba chữ.
“Anh sẽ không để cho em chết.”
Thanh âm nhẹ nhàng hữu lực thẳng tắp đâm vào trong lòng cậu, một cỗ co rút đau đớn khó có thể nói thành lời quanh quẩn trong tim, khiến cho cậu không tự chủ được mà mở miệng: “Anh biết rõ… Tôi không đáng…”
“Anh cảm thấy đáng giá là đủ rồi.” Nam nhân trước mắt trầm mặc một chút, trả lời như thế.
Cậu đang muốn nói cái gì lại đột nhiên phát hiện vị trí của cậu phát sinh biến hóa, người che ở phía trước bị bắn một phát súng biến thành cậu, mà ở trước mặt cậu, nam nhân cầm vũ khí trong tay lại dùng đôi mắt lam sắc kia mà vô tình nhìn cậu.
Cảm giác đau đớn thấu triệt tâm can khiến cậu không cách nào hô hấp, cái gì cũng nói không được thành lời…
…
Diệp Tử Linh mở choàng mắt ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Cái cảnh vừa rồi trong mơ kia, hay phải nói là cảnh trong mơ đã trộn lẫn với ký ức trước đây đã phát sinh hết thảy khiến cho trái tim từ khi cậu tỉnh lại đã không còn đập nữa nay lại có cảm giác ẩn ẩn co rút đau đớn.
Vì sao? Vì sao nam nhân mắt lam mới một khắc trước còn che chở vì cậu mà thương ngay sau đó lại huy đao về phía cậu? Đôi mắt lam lạnh băng vô tình kia, có một chốc mang lại cảm giác trùng điệp một chỗ với lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt Hình Duệ Tư.
“Tử Linh, cậu rốt cuộc tỉnh lại rồi, thật tốt quá!” Thanh âm phấn chấn của Mạc Mặc tinh thần sung mãn lôi Diệp Tử Linh ra từ trong suy nghĩ hỗn loạn, cũng rốt cuộc khiến cậu nhớ lại nơi đây là địa phương nào, cùng với trước đó không lâu đã xảy ra chuyện gì.
Ký ức cuối cùng của cậu tạm dừng tại thời điểm Lancelot làm gì đó mà bị phản phệ hộc máu, lúc đó cậu đã có dấu hiệu tang thi hóa, sau khi triệt để bạo tẩu thì… Diệp Tử Linh dám xác định cậu đã tang thi hóa rồi, có điều nhìn bộ dáng hiện tại của Mạc Mặc không giống như đã biết được thân phận tang thi của cậu —- nếu như đã phát hiện cậu là tang thi, dù cho không tự giết chết cậu cũng khẳng định sẽ để cậu lại trong kiến triều, mặc kệ cậu sống chết ra sao.
Xem ra vận khí của cậu không hẳn là hỏng bét, trong đội ngũ thế nhưng không có ai phát hiện cậu đã từng bạo tẩu tang thi hóa.
Cái nhận thức này khiến cho Diệp Tử Linh nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng có tâm tư quan tâm đến những người khác trong đội, tỷ như hai cái nam nhân mắt lam đã bị trọng thương hôn mê trước khi cậu bùng nổ dị năng.
“Mạc Mặc, tôi hôn mê bao lâu rồi? Còn có, tình huống của Hình đội trưởng và Lancelot thế nào?”
“Khoảng chừng năm tiếng đi, không ngờ Tử Linh cậu lại lợi hại như vậy, thế nhưng có thể đột phá mà giết chết kiến chúa.” Trên mặt Mạc Mặc lộ ra biểu tình sùng bái, “Tử Linh cậu rốt cuộc làm thế nào vậy, tay không giết chết kiến chúa a!”
Diệp Tử Linh thầm rùng mình, trên mặt lộ ra biểu tình trầm tư hồi tưởng, dù cho Mạc Mặc thần kinh không nhạy bén nên không phát hiện ra cái gì không thích hợp cũng không đại biểu những người khác trong đội sẽ không vì vậy mà sinh nghi, ai biết Mạc Mặc có thể không cẩn thận mà làm lộ ra cuộc đối thoại của bọn họ hôm nay hay không, cậu nhất định phải chú ý cẩn thận.
Qua một hồi lâu sau, cậu dùng biểu tình phi thường bất đắc dĩ mà buông tay Mạc Mặc: “Tôi không nhớ rõ.”
Không nhớ chính là cái cớ tốt nhất, cũng không thể không cho phép người ta tại thời khắc nguy hiểm mà đột phá tiềm lực không phải sao, huống chi cậu vốn là một dị năng giả rất có tiềm năng.
Mạc Mặc đối với việc này cũng không có hỏi thêm, tiếp tục trả lời vấn đề Diệp Tử Linh hỏi ban đầu: “Anh Hàn đã xem qua cho Lancelot, nói là do sử dụng tinh thần lực quá độ nên mới bị phản phệ nhẹ, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại; chất độc trên người đội trưởng tương đối phiền toái, cuối cùng hiển nhiên là Tuyết Lỵ ra tay giải độc cho đội trưởng, không ngờ Tuyết Lỵ cũng là dị năng giả, còn là dị năng giả có năng lực chữa trị hiếm gặp, độc trên người đội trưởng tuy rằng đã được loại trừ thế nhưng tạm thời còn chưa tỉnh lại. ”
Hai nam nhân mắt lam đều bởi vì cậu mà lâm vào hôn mê, cậu rốt cuộc đã tạo nghiệt gì a, Diệp Tử Linh có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thở dài.
Bất quá nếu Lancelot đã hôn mê, nói cách khác Lancelot hẳn là không có nhìn thấy một màn cậu tang thi hóa kia, cậu tạm thời an toàn.
Diệp Tử Linh triệt để nhẹ nhàng thở ra, quyết định đi thăm hai tên bởi vì cậu mà bị thương kia một chút, thừa dịp bọn họ còn chưa có tỉnh lại, cậu còn chưa có ngốc đến độ chờ hai đến khi hai người tỉnh táo để rồi lại phát sinh sự tình tự rước họa vào thân.
Chưa đi được hai bước, Diệp Tử Linh đã bị Lâm Lâm chặn đường.
“Diệp Tử Linh, chúng ta cần nói chuyện, chuyện phi thường trọng yếu.” Ánh mắt nhìn về phía Diệp Tử Linh của Lâm Lâm có chút kỳ quái, khiến cho dự cảm điềm xấu của Diệp Tử Linh gia tăng.
“Được.” Diệp Tử Linh do dự một hai giây rồi gật đầu đáp ứng, cậu không có lý do gì để cự tuyệt lần nói chuyện này với Lâm Lâm.
Lâm Lâm dẫn Diệp Tử Linh đến một địa phương cách xa doanh địa, lấy ra bốn khối thạch đầu màu thủy lam bố trí tại bốn phía, sau đó dựa vào một gốc đại thụ mà dùng một loại ánh mắt phức tạp cao thấp đánh giá Diệp Tử Linh mấy lần, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
“Hiện tại đã không có người nghe được cuộc nói chuyện giữa chúng ta, tôi cũng cứ việc nói thẳng.” Ánh mắt sắc bén của Lâm Lâm tựa như muốn xuyên thấu qua người Diệp Tử Linh mà gắt gao nhìn thẳng vào mặt cậu, nhẹ giọng nói, “Diệp Tử Linh, cậu là tang thi, vào lúc kia tôi đã nhìn thấy.”
Trước khi đầu óc kịp phản ứng, thân thể Diệp Tử Linh phản ứng trước một bước, bày ra tư thế phòng bị công kích.
So với thân thể căng thẳng và tư thế công kích của Diệp Tử Linh, Lâm Lâm thế nhưng không có động tác phòng ngự nào, vẫn giữ hai tay ôm ngực như trước mà dựa vào thân cây, cứ như vậy nhìn Diệp Tử Linh.
Đến khi đầu óc Diệp Tử Linh cuối cùng cũng đuổi kịp phản ứng thân thể, nhìn đến bộ dáng không sợ hãi của Lâm Lâm, lại nghĩ đến trong tay mình còn nắm nhược điểm, thu hồi tư thế công kích, hít sâu một hơi cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo.
“Cô đã biết tôi là tang thi, vì sao còn chưa công bố?” Diệp Tử Linh mang ý thăm dò mà đặt câu hỏi. Lâm Lâm nếu đã biết cậu là tang thi mà lại lựa chọn một mình tìm cậu không cho người khác biết thì nhất định là có chuyện cần cậu giúp.
“Cậu thật sự hy vọng bọn họ biết cậu là tang thi?” Lâm Lâm cười như không cười mà hỏi lại.
“Tôi cho rằng dựa vào thái độ oán hận đối với tang thi của loài người, nếu đã phát hiện tôi là tang thi thì hẳn sẽ lập tức giết chết, thế nhưng chị Lâm đây lại không làm như vậy, tựa hồ cũng không oán hận tang thi như vậy.” Diệp Tử Linh vuốt cằm, đáy mắt hiện lên ý cười, “Vậy thì để tôi đoán xem động cơ chị Lâm làm như vậy là gì? Chị Lâm không khiến thân phận của tôi bại lộ cho người khác biết, tôi cảm thấy hẳn là không thoát khỏi liên quan đến Lâm Diễm, phải không?”
Ngoại trừ chuyện này Diệp Tử Linh thật sự không nghĩ ra vì sao sau khi phát hiện thân phận của cậu không chỉ không tố giác mà còn che giấu giúp cậu, mối liên hệ duy nhất giữa tang thi và Lâm Lâm mà cậu biết chính là người em trai bảo bối của cô – Lâm Diễm.
Cậu vốn có tính toán lợi dụng quan hệ của Lâm Lâm và Lâm Diễm để kéo Lâm Lâm xuống nước trở thành đồng phạm, có điều cậu còn chưa kịp làm chuyện này thì Lâm Lâm ngược lại tìm tới cậu trước một bước, vừa lúc mượn cơ hội này nói ra hết thảy, về sau trong đội ngũ cũng có được một người hiểu rõ mà giúp che giấu, cậu cũng không cần lo lắng vì thân phận của mình như vậy.
Lời nói của Diệp Tử Linh thành công khiến cho Lâm Lâm thay đổi sắc mặt, cô không biết Diệp Tử Linh là từ nơi nào biết được quan hệ giữa cô và Lâm Diễm, là do Lâm Diễm nói hay là Diệp Tử Linh dùng thủ đoạn nào khác để biết tin tức này, đối với Lâm Lâm mà nói cách biệt một trời một vực, nếu Diệp Tử Linh có quen biết với Lâm Diễm, cô không thể không hoài nghi Diệp Tử Linh xuất hiện chính là một âm mưu, mục đích chính là để mang đi hy vọng cuối cùng của loài người – Tuyết Lỵ.
“Cậu có quen biết với Lâm Diễm?” Lâm Lâm thu hồi bộ dáng phó mặc không chút để ý trước kia, toàn bộ khí thế khai hỏa mà đi đến trước mặt Diệp Tử Linh.
“Hẳn là… Có quen biết đi?” Cậu nếu quen với Clare Clomann, hẳn là sẽ không không biết đến thủ hạ của Clare – Lâm Diễm. Diệp Tử Linh về vấn đề này không tận lực giấu diếm gì, gãi đầu lộ ra một tia cười khổ, “Tôi không nhớ rõ, tôi không có ký ức trong ba năm gần đây, thế nhưng nếu Clare có quen biết tôi, như vậy tôi cũng có thể quen với Lâm Diễm mới đúng.”
Lâm Lâm lộ ra biểu tình giật mình, thanh âm cao lên quãng tám: “Tang thi mà cũng mắc chứng mất trí nhớ?”
Diệp Tử Linh che lỗ tai lui về phía sau hai bước, tận lực cách xa Lâm Lâm. Mặc kệ là thời điểm nào, cậu vẫn không thể chịu được thanh âm sắc nhọn của phái nữ khi cảm xúc lên cao, chỉ có thể tận lực rời xa để bớt chịu đựng tra tấn.
“Vấn đề này chị có hỏi tôi cũng vô dụng, trước đây không lâu lúc tôi tỉnh lại đã phát hiện thời khắc cuối cùng trong ký ức của tôi đã cách hiện tại ba năm, mà tôi cũng đột nhiên biến thành tang thi.” Diệp Tử Linh nói đến sự kiện này liền lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, “Cũng có khả năng trong ba năm tôi biến thành tang thi vẫn luôn ở trong trạng thái vô tri vô giác nên mới không có ký ức, sau đó đụng phải phản ứng của Clare cũng chứng minh rằng tôi chỉ là vì một nguyên nhân nào đó mới mất đi ký ức sau khi trở thành tang thi. Về phần quan hệ của Lâm Diễm và chị Lâm đây, là tôi trước đó không lâu ngoài ý muốn phát hiện, quan hệ của chị và hắn Lancelot cũng biết, đúng không?”
“Lancelot đích xác biết, hắn là dị năng giả hệ tinh thần phi thường cường đại, hành vi của tôi căn bản không qua được mắt hắn, về phần thân phận của cậu, hắn có biết hay không thì tôi không cách nào xác định.” Diệp Tử Linh thẳng thắn thành khẩn với cô, Lâm Lâm tự nhiên cũng sẽ không giấu diếm gì thêm, cô biết Diệp Tử Linh thẳng thắn là để thành lập thế cùng bị trói trên một con thuyền giữa hai người. Một cái tang thi có quan hệ với em trai của cô rồi lại đánh mất ký ức mà hướng về phía loài người, có lẽ đây là một cơ hội vãn hồi nói không chừng, cô đã bởi vì vấn đề thân phận mà đã phạm sai lầm một lần, mà cái sai lầm này lại làm cho cô triệt để mất đi người em trai duy nhất, lúc này đây cô tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm đồng dạng như vậy nữa.
Diệp Tử Linh lại bị một câu nói vô ý của Lâm Lâm mà kinh động, nếu Lancelot đã biết cậu là tang thi, vậy vì sao còn biểu hiện một bộ vừa gặp đã yêu với cậu? Trong lòng Diệp Tử Linh dâng lên tràn ngập các loại ngờ vực vô căn cứ với tình cảm của Lancelot.
“Tử Linh, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi.” Lâm Lâm tiến lên một bước nắm chặt hai tay của Diệp Tử Linh, lộ ra thần sắc khẩn cầu, “Bởi vì tôi sai nên hiện tại A Diễm tràn ngập tình cảm oán hận đối với loài người, tôi hy vọng…”
“Một cái tang thi đã mất đi ký ức còn có thể giúp chị cái gì đây, chị hai?” Thanh âm của Lâm Diễm đột nhiên vang đến, hắn không biết vào lúc nào mà thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau Diệp Tử Linh, vị trí đứng vừa vặn ở bên cạnh một viên thạch đầu lam sắc không có xúc động cảnh báo.
“A Diễm…” Lâm Lâm nhìn thấy Lâm Diễm xuất hiện, muốn nói lại thôi mà lộ ra biểu tình ưu thương.
“Ngươi quả nhiên quen biết ta.” Diệp Tử Linh nhanh chóng xoay người đối mặt với Lâm Diễm.
“Đúng, ta đích xác quen biết ngươi, chẳng qua Diệp Tử Linh mà ta quen biết chính là tang thi có được ký ức mà không phải là Diệp Tử Linh này luôn một lòng muốn trở thành con người.” Lâm Diễm nói chuyện quả thực không chút khách khí, thậm chí ẩn ẩn hàm chứa địch ý, “Ta vốn còn tưởng rằng, kẻ đồng dạng từng bị loài người phản bội nặng nề mà tổn thương như ngươi hẳn phải rõ ràng nhất việc bất đồng chủng tộc thì căn bản vô pháp chung sống hòa bình, không ngờ ngươi thế nhưng lại làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy, mà vị đại nhân kia cũng nguyện ý buông tha cho ngươi, để ngươi một lần nữa làm một người bình thường. Ngươi còn chưa rõ sao, một khắc khi chúng ta trở thành tang thi kia, loài người liền là kẻ thù của chúng ta.”
Lâm Diễm nói đến mức kích động nên mặt trở nên có chút vặn vẹo: “Diệp Tử Linh, đừng nên u mê không chịu tỉnh ngộ, giữa tang thi và loài người căn bản không có khả năng chung sống hòa bình, ngươi dám nói cho những người khác biết thân phận tang thi của ngươi sao? Một khi nói ra, chờ đợi ngươi chỉ có thể là kết cục chưa chết thì chưa ngừng đuổi giết, giống như trong quá khứ từng gặp phải vậy.”
Theo lời kể rõ của Lâm Diễm, biểu tình của Lâm Lâm càng ngày càng ưu thương, thế nhưng không có ngăn cản Lâm Diễm nói tiếp, bởi vì mỗi một sự kiện Lâm Diễm nói không có cái nào không là sự thật. Đây là sai lầm mà cô phạm phải, nếu vào thời điểm kia… Vào thời điểm kia nếu cô không vì do dự mà cuối cùng bị bắt vứt bỏ, A Diễm cũng sẽ không thay đổi thành bộ dáng cực đoan như hiện tại.
“Vị đại nhân kia là ai?” Diệp Tử Linh sắc bén mà nắm được điểm mấu chốt trong lời nói, tuy rằng tin tức Lâm Diễm tiết lộ đều có liên quan đến ký ức đã mất của cậu, thế nhưng vị đại nhân từ miệng Lâm Diễm nói ra mới là hết thảy mấu chốt, thậm chí ngay cả việc cậu mất đi ký ức cũng phi thường có thể là người kia làm.
“Không thể nói được, ta đã nói nhiều lần rồi, cái đáp án này phải dựa vào chính ngươi tìm ra.” Lâm Diễm cắn môi, nói nhanh: “Tử Linh, nghe ta một lần, không cần tiếp tục trà trộn sống cùng loài người nữa, như vậy đối với ngươi không có lợi, trở về đi, trở về hàng ngũ của chúng ta, chỉ cần ngươi trở về là có thể nhớ hết thảy tất cả mà không cần phải tiếp tục lo được lo mất như vậy.”
Đề nghị Lâm Diễm đưa ra phi thường mê người, Diệp Tử Linh thừa nhận cậu khó có thể kháng cự mà hơi lung lay, khoảng trống ký ức trong ba năm có thể được lấp đầy, cậu có thể biết được trong khoảng thời gian đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có điều… Diệp Tử Linh nhớ tới cảnh đánh cuộc trong mộng kia, cảm giác tâm động nhất thời bình ổn, bởi vì cậu biết, màn đánh cuộc kia thật sự tồn tại, mà cậu cũng không muốn dễ dàng thua trận đánh cuộc này.
“Thực xin lỗi.” Đối với lời mời của Lâm Diễm, Diệp Tử Linh chỉ có thể cự tuyệt, “Dù cho đã từng gặp phải thương tổn, thế nhưng trước khi thành tang thi chúng ta chẳng phải là loài người sao? Dù cho phần lớn loài người bởi vì chúng ta là tang thi mà oán hận chúng ta, thế nhưng vẫn còn có những người không oán hận chúng ta, không phải sao? Tỷ như chị của ngươi, Lâm Lâm, còn tỷ như…” Diệp Tử Linh nhớ tới Tần Mạc Viêm, nhớ tới Thẩm Duật cũng như những đồng bạn thuở trước, trong lòng có lòng tin khó hiểu rằng nhóm của cậu sẽ không bởi vì cậu là tang thi mà oán hận cậu.
“Vậy nên mới nói ngươi khi mất đi ký ức thực sự quá ngây thơ, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.” Lâm Diễm không có ý tứ nhiều lời thêm với Diệp Tử Linh, phát ra một tiếng cười lạnh phất phất tay với Diệp Tử Linh, “Chờ đến khi khôi phục ký ức thì ngươi sẽ minh bạch, đây bất quá là bi kịch tái diễn, chỉ hy vọng lần này đại nhân sẽ không vì ngươi mà lâm vào hiểm cảnh.” Dừng một chút, “Chị à, Tử Linh tạm thời nhờ chị chiếu cố, có hắn ở trong đội ngũ coi như là một tấm gỗ chắn rất tốt, đừng lãng phí.”
Lâm Diễm nói xong cũng không chờ Diệp Tử Linh và Lâm Lâm làm ra phản ứng gì, nhảy lùi một cái biến mất trong rừng cây.
Diệp Tử Linh sửng sốt hai ba giây, vò vò tóc một chút, thở dài: “Chạy nhanh như vậy làm chi a, tôi còn chưa có hỏi hắn làm sao xuyên qua kết giới nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta đâu…”
“Tử Linh, lần này phải thật sự nhờ cậu.” Lâm Lâm không để ý đến nghi vần của Diệp Tử Linh, đột nhiên gắt gao bắt lấy tay Diệp Tử Linh, tựa như nắm lấy một cọng rơm cứu mạng mà khẩn cầu, “Khiến cho chúng ta dùng hành động thực tế để chứng minh cho lời nói của cậu, giúp tôi kéo A Diễm trở về!”
Cô biết đây là cơ hội cuối cùng, chỉ cần cô có thể chứng minh với Lâm Diễm không phải tất cả mọi người đều căm thù tang thi, nhất là khi có được một tang thi mang trái tim con người, như vậy A Diễm nhất định có thể biến trở về bộ dáng vốn có mà không phải là bị cừu hận che mờ hai mắt.
“Được.” Diệp Tử Linh thận trọng mà gật đầu nhẹ, cậu biết đây không chỉ là giúp Lâm Lâm, đây cũng là đang giúp chính mình, tuy rằng cậu nói với Lâm Lâm như vậy, nhưng đây cũng không đồng nghĩa cậu không có lo lắng, tương phản, trong lòng cậu tràn ngập nỗi sợ hãi không xác định, nếu lúc này đây thành công, như vậy được cứu rỗi không chỉ là Lâm Diễm mà còn có cậu.
Từ hôm nay trở đi, giữa Diệp Tử Linh cậu và Lâm Lâm chính là quan hệ đồng phạm với nhau.
Ngọn lửa nóng cháy bao trùm bốn phía đốt cậu đến mức thần trí có chút không rõ, ngay cả bộ mặt của người chắn trước mặt đang che chở cho cậu cũng đều mơ hồ một mảnh, chỉ có cặp mắt lam sắc kia là hết sức sáng ngời.
Chất lỏng có chút lạnh lẽo rơi trên mặt cậu, dọc theo khuôn mặt bị hun đến nóng bỏng mà trượt xuống. Cậu biết, chất lỏng lạnh lẽo này nhất định là máu của nam nhân đang che trước mặt cậu.
“Vì… sao lại…” Vì sao lại phải cứu cậu? Cái miệng linh lợi nhanh chóng khép mở vài cái, thốt ra ba chữ.
“Anh sẽ không để cho em chết.”
Thanh âm nhẹ nhàng hữu lực thẳng tắp đâm vào trong lòng cậu, một cỗ co rút đau đớn khó có thể nói thành lời quanh quẩn trong tim, khiến cho cậu không tự chủ được mà mở miệng: “Anh biết rõ… Tôi không đáng…”
“Anh cảm thấy đáng giá là đủ rồi.” Nam nhân trước mắt trầm mặc một chút, trả lời như thế.
Cậu đang muốn nói cái gì lại đột nhiên phát hiện vị trí của cậu phát sinh biến hóa, người che ở phía trước bị bắn một phát súng biến thành cậu, mà ở trước mặt cậu, nam nhân cầm vũ khí trong tay lại dùng đôi mắt lam sắc kia mà vô tình nhìn cậu.
Cảm giác đau đớn thấu triệt tâm can khiến cậu không cách nào hô hấp, cái gì cũng nói không được thành lời…
…
Diệp Tử Linh mở choàng mắt ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Cái cảnh vừa rồi trong mơ kia, hay phải nói là cảnh trong mơ đã trộn lẫn với ký ức trước đây đã phát sinh hết thảy khiến cho trái tim từ khi cậu tỉnh lại đã không còn đập nữa nay lại có cảm giác ẩn ẩn co rút đau đớn.
Vì sao? Vì sao nam nhân mắt lam mới một khắc trước còn che chở vì cậu mà thương ngay sau đó lại huy đao về phía cậu? Đôi mắt lam lạnh băng vô tình kia, có một chốc mang lại cảm giác trùng điệp một chỗ với lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt Hình Duệ Tư.
“Tử Linh, cậu rốt cuộc tỉnh lại rồi, thật tốt quá!” Thanh âm phấn chấn của Mạc Mặc tinh thần sung mãn lôi Diệp Tử Linh ra từ trong suy nghĩ hỗn loạn, cũng rốt cuộc khiến cậu nhớ lại nơi đây là địa phương nào, cùng với trước đó không lâu đã xảy ra chuyện gì.
Ký ức cuối cùng của cậu tạm dừng tại thời điểm Lancelot làm gì đó mà bị phản phệ hộc máu, lúc đó cậu đã có dấu hiệu tang thi hóa, sau khi triệt để bạo tẩu thì… Diệp Tử Linh dám xác định cậu đã tang thi hóa rồi, có điều nhìn bộ dáng hiện tại của Mạc Mặc không giống như đã biết được thân phận tang thi của cậu —- nếu như đã phát hiện cậu là tang thi, dù cho không tự giết chết cậu cũng khẳng định sẽ để cậu lại trong kiến triều, mặc kệ cậu sống chết ra sao.
Xem ra vận khí của cậu không hẳn là hỏng bét, trong đội ngũ thế nhưng không có ai phát hiện cậu đã từng bạo tẩu tang thi hóa.
Cái nhận thức này khiến cho Diệp Tử Linh nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng có tâm tư quan tâm đến những người khác trong đội, tỷ như hai cái nam nhân mắt lam đã bị trọng thương hôn mê trước khi cậu bùng nổ dị năng.
“Mạc Mặc, tôi hôn mê bao lâu rồi? Còn có, tình huống của Hình đội trưởng và Lancelot thế nào?”
“Khoảng chừng năm tiếng đi, không ngờ Tử Linh cậu lại lợi hại như vậy, thế nhưng có thể đột phá mà giết chết kiến chúa.” Trên mặt Mạc Mặc lộ ra biểu tình sùng bái, “Tử Linh cậu rốt cuộc làm thế nào vậy, tay không giết chết kiến chúa a!”
Diệp Tử Linh thầm rùng mình, trên mặt lộ ra biểu tình trầm tư hồi tưởng, dù cho Mạc Mặc thần kinh không nhạy bén nên không phát hiện ra cái gì không thích hợp cũng không đại biểu những người khác trong đội sẽ không vì vậy mà sinh nghi, ai biết Mạc Mặc có thể không cẩn thận mà làm lộ ra cuộc đối thoại của bọn họ hôm nay hay không, cậu nhất định phải chú ý cẩn thận.
Qua một hồi lâu sau, cậu dùng biểu tình phi thường bất đắc dĩ mà buông tay Mạc Mặc: “Tôi không nhớ rõ.”
Không nhớ chính là cái cớ tốt nhất, cũng không thể không cho phép người ta tại thời khắc nguy hiểm mà đột phá tiềm lực không phải sao, huống chi cậu vốn là một dị năng giả rất có tiềm năng.
Mạc Mặc đối với việc này cũng không có hỏi thêm, tiếp tục trả lời vấn đề Diệp Tử Linh hỏi ban đầu: “Anh Hàn đã xem qua cho Lancelot, nói là do sử dụng tinh thần lực quá độ nên mới bị phản phệ nhẹ, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại; chất độc trên người đội trưởng tương đối phiền toái, cuối cùng hiển nhiên là Tuyết Lỵ ra tay giải độc cho đội trưởng, không ngờ Tuyết Lỵ cũng là dị năng giả, còn là dị năng giả có năng lực chữa trị hiếm gặp, độc trên người đội trưởng tuy rằng đã được loại trừ thế nhưng tạm thời còn chưa tỉnh lại. ”
Hai nam nhân mắt lam đều bởi vì cậu mà lâm vào hôn mê, cậu rốt cuộc đã tạo nghiệt gì a, Diệp Tử Linh có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thở dài.
Bất quá nếu Lancelot đã hôn mê, nói cách khác Lancelot hẳn là không có nhìn thấy một màn cậu tang thi hóa kia, cậu tạm thời an toàn.
Diệp Tử Linh triệt để nhẹ nhàng thở ra, quyết định đi thăm hai tên bởi vì cậu mà bị thương kia một chút, thừa dịp bọn họ còn chưa có tỉnh lại, cậu còn chưa có ngốc đến độ chờ hai đến khi hai người tỉnh táo để rồi lại phát sinh sự tình tự rước họa vào thân.
Chưa đi được hai bước, Diệp Tử Linh đã bị Lâm Lâm chặn đường.
“Diệp Tử Linh, chúng ta cần nói chuyện, chuyện phi thường trọng yếu.” Ánh mắt nhìn về phía Diệp Tử Linh của Lâm Lâm có chút kỳ quái, khiến cho dự cảm điềm xấu của Diệp Tử Linh gia tăng.
“Được.” Diệp Tử Linh do dự một hai giây rồi gật đầu đáp ứng, cậu không có lý do gì để cự tuyệt lần nói chuyện này với Lâm Lâm.
Lâm Lâm dẫn Diệp Tử Linh đến một địa phương cách xa doanh địa, lấy ra bốn khối thạch đầu màu thủy lam bố trí tại bốn phía, sau đó dựa vào một gốc đại thụ mà dùng một loại ánh mắt phức tạp cao thấp đánh giá Diệp Tử Linh mấy lần, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
“Hiện tại đã không có người nghe được cuộc nói chuyện giữa chúng ta, tôi cũng cứ việc nói thẳng.” Ánh mắt sắc bén của Lâm Lâm tựa như muốn xuyên thấu qua người Diệp Tử Linh mà gắt gao nhìn thẳng vào mặt cậu, nhẹ giọng nói, “Diệp Tử Linh, cậu là tang thi, vào lúc kia tôi đã nhìn thấy.”
Trước khi đầu óc kịp phản ứng, thân thể Diệp Tử Linh phản ứng trước một bước, bày ra tư thế phòng bị công kích.
So với thân thể căng thẳng và tư thế công kích của Diệp Tử Linh, Lâm Lâm thế nhưng không có động tác phòng ngự nào, vẫn giữ hai tay ôm ngực như trước mà dựa vào thân cây, cứ như vậy nhìn Diệp Tử Linh.
Đến khi đầu óc Diệp Tử Linh cuối cùng cũng đuổi kịp phản ứng thân thể, nhìn đến bộ dáng không sợ hãi của Lâm Lâm, lại nghĩ đến trong tay mình còn nắm nhược điểm, thu hồi tư thế công kích, hít sâu một hơi cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo.
“Cô đã biết tôi là tang thi, vì sao còn chưa công bố?” Diệp Tử Linh mang ý thăm dò mà đặt câu hỏi. Lâm Lâm nếu đã biết cậu là tang thi mà lại lựa chọn một mình tìm cậu không cho người khác biết thì nhất định là có chuyện cần cậu giúp.
“Cậu thật sự hy vọng bọn họ biết cậu là tang thi?” Lâm Lâm cười như không cười mà hỏi lại.
“Tôi cho rằng dựa vào thái độ oán hận đối với tang thi của loài người, nếu đã phát hiện tôi là tang thi thì hẳn sẽ lập tức giết chết, thế nhưng chị Lâm đây lại không làm như vậy, tựa hồ cũng không oán hận tang thi như vậy.” Diệp Tử Linh vuốt cằm, đáy mắt hiện lên ý cười, “Vậy thì để tôi đoán xem động cơ chị Lâm làm như vậy là gì? Chị Lâm không khiến thân phận của tôi bại lộ cho người khác biết, tôi cảm thấy hẳn là không thoát khỏi liên quan đến Lâm Diễm, phải không?”
Ngoại trừ chuyện này Diệp Tử Linh thật sự không nghĩ ra vì sao sau khi phát hiện thân phận của cậu không chỉ không tố giác mà còn che giấu giúp cậu, mối liên hệ duy nhất giữa tang thi và Lâm Lâm mà cậu biết chính là người em trai bảo bối của cô – Lâm Diễm.
Cậu vốn có tính toán lợi dụng quan hệ của Lâm Lâm và Lâm Diễm để kéo Lâm Lâm xuống nước trở thành đồng phạm, có điều cậu còn chưa kịp làm chuyện này thì Lâm Lâm ngược lại tìm tới cậu trước một bước, vừa lúc mượn cơ hội này nói ra hết thảy, về sau trong đội ngũ cũng có được một người hiểu rõ mà giúp che giấu, cậu cũng không cần lo lắng vì thân phận của mình như vậy.
Lời nói của Diệp Tử Linh thành công khiến cho Lâm Lâm thay đổi sắc mặt, cô không biết Diệp Tử Linh là từ nơi nào biết được quan hệ giữa cô và Lâm Diễm, là do Lâm Diễm nói hay là Diệp Tử Linh dùng thủ đoạn nào khác để biết tin tức này, đối với Lâm Lâm mà nói cách biệt một trời một vực, nếu Diệp Tử Linh có quen biết với Lâm Diễm, cô không thể không hoài nghi Diệp Tử Linh xuất hiện chính là một âm mưu, mục đích chính là để mang đi hy vọng cuối cùng của loài người – Tuyết Lỵ.
“Cậu có quen biết với Lâm Diễm?” Lâm Lâm thu hồi bộ dáng phó mặc không chút để ý trước kia, toàn bộ khí thế khai hỏa mà đi đến trước mặt Diệp Tử Linh.
“Hẳn là… Có quen biết đi?” Cậu nếu quen với Clare Clomann, hẳn là sẽ không không biết đến thủ hạ của Clare – Lâm Diễm. Diệp Tử Linh về vấn đề này không tận lực giấu diếm gì, gãi đầu lộ ra một tia cười khổ, “Tôi không nhớ rõ, tôi không có ký ức trong ba năm gần đây, thế nhưng nếu Clare có quen biết tôi, như vậy tôi cũng có thể quen với Lâm Diễm mới đúng.”
Lâm Lâm lộ ra biểu tình giật mình, thanh âm cao lên quãng tám: “Tang thi mà cũng mắc chứng mất trí nhớ?”
Diệp Tử Linh che lỗ tai lui về phía sau hai bước, tận lực cách xa Lâm Lâm. Mặc kệ là thời điểm nào, cậu vẫn không thể chịu được thanh âm sắc nhọn của phái nữ khi cảm xúc lên cao, chỉ có thể tận lực rời xa để bớt chịu đựng tra tấn.
“Vấn đề này chị có hỏi tôi cũng vô dụng, trước đây không lâu lúc tôi tỉnh lại đã phát hiện thời khắc cuối cùng trong ký ức của tôi đã cách hiện tại ba năm, mà tôi cũng đột nhiên biến thành tang thi.” Diệp Tử Linh nói đến sự kiện này liền lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, “Cũng có khả năng trong ba năm tôi biến thành tang thi vẫn luôn ở trong trạng thái vô tri vô giác nên mới không có ký ức, sau đó đụng phải phản ứng của Clare cũng chứng minh rằng tôi chỉ là vì một nguyên nhân nào đó mới mất đi ký ức sau khi trở thành tang thi. Về phần quan hệ của Lâm Diễm và chị Lâm đây, là tôi trước đó không lâu ngoài ý muốn phát hiện, quan hệ của chị và hắn Lancelot cũng biết, đúng không?”
“Lancelot đích xác biết, hắn là dị năng giả hệ tinh thần phi thường cường đại, hành vi của tôi căn bản không qua được mắt hắn, về phần thân phận của cậu, hắn có biết hay không thì tôi không cách nào xác định.” Diệp Tử Linh thẳng thắn thành khẩn với cô, Lâm Lâm tự nhiên cũng sẽ không giấu diếm gì thêm, cô biết Diệp Tử Linh thẳng thắn là để thành lập thế cùng bị trói trên một con thuyền giữa hai người. Một cái tang thi có quan hệ với em trai của cô rồi lại đánh mất ký ức mà hướng về phía loài người, có lẽ đây là một cơ hội vãn hồi nói không chừng, cô đã bởi vì vấn đề thân phận mà đã phạm sai lầm một lần, mà cái sai lầm này lại làm cho cô triệt để mất đi người em trai duy nhất, lúc này đây cô tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm đồng dạng như vậy nữa.
Diệp Tử Linh lại bị một câu nói vô ý của Lâm Lâm mà kinh động, nếu Lancelot đã biết cậu là tang thi, vậy vì sao còn biểu hiện một bộ vừa gặp đã yêu với cậu? Trong lòng Diệp Tử Linh dâng lên tràn ngập các loại ngờ vực vô căn cứ với tình cảm của Lancelot.
“Tử Linh, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi.” Lâm Lâm tiến lên một bước nắm chặt hai tay của Diệp Tử Linh, lộ ra thần sắc khẩn cầu, “Bởi vì tôi sai nên hiện tại A Diễm tràn ngập tình cảm oán hận đối với loài người, tôi hy vọng…”
“Một cái tang thi đã mất đi ký ức còn có thể giúp chị cái gì đây, chị hai?” Thanh âm của Lâm Diễm đột nhiên vang đến, hắn không biết vào lúc nào mà thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau Diệp Tử Linh, vị trí đứng vừa vặn ở bên cạnh một viên thạch đầu lam sắc không có xúc động cảnh báo.
“A Diễm…” Lâm Lâm nhìn thấy Lâm Diễm xuất hiện, muốn nói lại thôi mà lộ ra biểu tình ưu thương.
“Ngươi quả nhiên quen biết ta.” Diệp Tử Linh nhanh chóng xoay người đối mặt với Lâm Diễm.
“Đúng, ta đích xác quen biết ngươi, chẳng qua Diệp Tử Linh mà ta quen biết chính là tang thi có được ký ức mà không phải là Diệp Tử Linh này luôn một lòng muốn trở thành con người.” Lâm Diễm nói chuyện quả thực không chút khách khí, thậm chí ẩn ẩn hàm chứa địch ý, “Ta vốn còn tưởng rằng, kẻ đồng dạng từng bị loài người phản bội nặng nề mà tổn thương như ngươi hẳn phải rõ ràng nhất việc bất đồng chủng tộc thì căn bản vô pháp chung sống hòa bình, không ngờ ngươi thế nhưng lại làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy, mà vị đại nhân kia cũng nguyện ý buông tha cho ngươi, để ngươi một lần nữa làm một người bình thường. Ngươi còn chưa rõ sao, một khắc khi chúng ta trở thành tang thi kia, loài người liền là kẻ thù của chúng ta.”
Lâm Diễm nói đến mức kích động nên mặt trở nên có chút vặn vẹo: “Diệp Tử Linh, đừng nên u mê không chịu tỉnh ngộ, giữa tang thi và loài người căn bản không có khả năng chung sống hòa bình, ngươi dám nói cho những người khác biết thân phận tang thi của ngươi sao? Một khi nói ra, chờ đợi ngươi chỉ có thể là kết cục chưa chết thì chưa ngừng đuổi giết, giống như trong quá khứ từng gặp phải vậy.”
Theo lời kể rõ của Lâm Diễm, biểu tình của Lâm Lâm càng ngày càng ưu thương, thế nhưng không có ngăn cản Lâm Diễm nói tiếp, bởi vì mỗi một sự kiện Lâm Diễm nói không có cái nào không là sự thật. Đây là sai lầm mà cô phạm phải, nếu vào thời điểm kia… Vào thời điểm kia nếu cô không vì do dự mà cuối cùng bị bắt vứt bỏ, A Diễm cũng sẽ không thay đổi thành bộ dáng cực đoan như hiện tại.
“Vị đại nhân kia là ai?” Diệp Tử Linh sắc bén mà nắm được điểm mấu chốt trong lời nói, tuy rằng tin tức Lâm Diễm tiết lộ đều có liên quan đến ký ức đã mất của cậu, thế nhưng vị đại nhân từ miệng Lâm Diễm nói ra mới là hết thảy mấu chốt, thậm chí ngay cả việc cậu mất đi ký ức cũng phi thường có thể là người kia làm.
“Không thể nói được, ta đã nói nhiều lần rồi, cái đáp án này phải dựa vào chính ngươi tìm ra.” Lâm Diễm cắn môi, nói nhanh: “Tử Linh, nghe ta một lần, không cần tiếp tục trà trộn sống cùng loài người nữa, như vậy đối với ngươi không có lợi, trở về đi, trở về hàng ngũ của chúng ta, chỉ cần ngươi trở về là có thể nhớ hết thảy tất cả mà không cần phải tiếp tục lo được lo mất như vậy.”
Đề nghị Lâm Diễm đưa ra phi thường mê người, Diệp Tử Linh thừa nhận cậu khó có thể kháng cự mà hơi lung lay, khoảng trống ký ức trong ba năm có thể được lấp đầy, cậu có thể biết được trong khoảng thời gian đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có điều… Diệp Tử Linh nhớ tới cảnh đánh cuộc trong mộng kia, cảm giác tâm động nhất thời bình ổn, bởi vì cậu biết, màn đánh cuộc kia thật sự tồn tại, mà cậu cũng không muốn dễ dàng thua trận đánh cuộc này.
“Thực xin lỗi.” Đối với lời mời của Lâm Diễm, Diệp Tử Linh chỉ có thể cự tuyệt, “Dù cho đã từng gặp phải thương tổn, thế nhưng trước khi thành tang thi chúng ta chẳng phải là loài người sao? Dù cho phần lớn loài người bởi vì chúng ta là tang thi mà oán hận chúng ta, thế nhưng vẫn còn có những người không oán hận chúng ta, không phải sao? Tỷ như chị của ngươi, Lâm Lâm, còn tỷ như…” Diệp Tử Linh nhớ tới Tần Mạc Viêm, nhớ tới Thẩm Duật cũng như những đồng bạn thuở trước, trong lòng có lòng tin khó hiểu rằng nhóm của cậu sẽ không bởi vì cậu là tang thi mà oán hận cậu.
“Vậy nên mới nói ngươi khi mất đi ký ức thực sự quá ngây thơ, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.” Lâm Diễm không có ý tứ nhiều lời thêm với Diệp Tử Linh, phát ra một tiếng cười lạnh phất phất tay với Diệp Tử Linh, “Chờ đến khi khôi phục ký ức thì ngươi sẽ minh bạch, đây bất quá là bi kịch tái diễn, chỉ hy vọng lần này đại nhân sẽ không vì ngươi mà lâm vào hiểm cảnh.” Dừng một chút, “Chị à, Tử Linh tạm thời nhờ chị chiếu cố, có hắn ở trong đội ngũ coi như là một tấm gỗ chắn rất tốt, đừng lãng phí.”
Lâm Diễm nói xong cũng không chờ Diệp Tử Linh và Lâm Lâm làm ra phản ứng gì, nhảy lùi một cái biến mất trong rừng cây.
Diệp Tử Linh sửng sốt hai ba giây, vò vò tóc một chút, thở dài: “Chạy nhanh như vậy làm chi a, tôi còn chưa có hỏi hắn làm sao xuyên qua kết giới nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta đâu…”
“Tử Linh, lần này phải thật sự nhờ cậu.” Lâm Lâm không để ý đến nghi vần của Diệp Tử Linh, đột nhiên gắt gao bắt lấy tay Diệp Tử Linh, tựa như nắm lấy một cọng rơm cứu mạng mà khẩn cầu, “Khiến cho chúng ta dùng hành động thực tế để chứng minh cho lời nói của cậu, giúp tôi kéo A Diễm trở về!”
Cô biết đây là cơ hội cuối cùng, chỉ cần cô có thể chứng minh với Lâm Diễm không phải tất cả mọi người đều căm thù tang thi, nhất là khi có được một tang thi mang trái tim con người, như vậy A Diễm nhất định có thể biến trở về bộ dáng vốn có mà không phải là bị cừu hận che mờ hai mắt.
“Được.” Diệp Tử Linh thận trọng mà gật đầu nhẹ, cậu biết đây không chỉ là giúp Lâm Lâm, đây cũng là đang giúp chính mình, tuy rằng cậu nói với Lâm Lâm như vậy, nhưng đây cũng không đồng nghĩa cậu không có lo lắng, tương phản, trong lòng cậu tràn ngập nỗi sợ hãi không xác định, nếu lúc này đây thành công, như vậy được cứu rỗi không chỉ là Lâm Diễm mà còn có cậu.
Từ hôm nay trở đi, giữa Diệp Tử Linh cậu và Lâm Lâm chính là quan hệ đồng phạm với nhau.
Tác giả :
Qủy Trà Lục Tiên