Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam
Chương 40: Ảo giác
Edit: Chrysanthemum
Diệp Tử Linh dừng lại một chút, cuối cùng quyết định không nhìn Lancelot mà đi vòng qua. Ban ngày mới vừa bị thổ lộ, cậu như thế nào cũng không có biện pháp tự nhiên đối mặt với nam nhân mắt lam trước mắt này.
Có điều cậu còn muốn chạy, cũng phải nhìn xem Lancelot có nguyện ý thả người hay không.
Cánh tay Diệp Tử Linh bị Lancelot một phát bắt được: “Tử Linh, em có biết hành vi vừa rồi là có bao nhiêu nguy hiểm hay không?”
Diệp Tử Linh dừng bước lại, đáy lòng cậu chẳng biết tại sao đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận, Lancelot dựa vào cái gì mà quản cậu? Hai người bất quá mới chỉ gặp mặt hai lần, nam nhân này liền muốn lấy danh nghĩa thích cậu mà can thiệp vào chuyện của cậu sao? Cậu cũng không phải con nít, từ trước đến nay chỉ có cậu quan tâm người khác, không cần người khác phải quan tâm cậu như vậy.
“Dù có nguy hiểm thì cũng là chuyện của tôi, không cần anh phải xen vào việc của người khác.” Diệp Tử Linh lạnh mặt bỏ tay Lancelot ra, nện bước muốn rời đi.
Đối mặt với nam nhân mắt lam hay là đối mặt với nam nhân mặt lam đã từng thổ lộ với cậu, trong lòng Diệp Tử Linh có một thanh âm nói cho cậu biết, tuyệt đối không thể mềm lòng đối với mấy nam nhân mắt lam, bằng không tuyệt đối sẽ phải hối hận, nam nhân mắt lam chính là tồn tại nguy hiểm nhất so với bất kỳ loài sinh vật nào.
Đối mặt với lời nói lạnh nhạt của Diệp Tử Linh, tươi cười trên mặt Lancelot một chút cũng không đổi, chỉ có điều thanh âm lại thêm hai phần ưu sầu: “Tôi chỉ là đang lo lắng cho em, Lâm Diễm không làm gì đối với chị Lâm không có nghĩa nếu hắn phát hiện có người nghe lén thì cũng không làm gì. Em nếu đã đoán được mối quan hệ giữa bọn họ thì nên lập tức thoát hiểm, tang thi tuyệt đối sẽ không mang tâm tư đồng tình đối với nhân loại.”
“Sự thật là Lâm Diễm không phát hiện ra tôi, cho nên hết thảy giả thiết đều không thành lập.” Cảm giác phiền táo dưới đáy lòng Diệp Tử Linh càng phát ra mãnh liệt, rõ ràng cậu có thể cảm nhận được nam nhân này là đang thực lòng quan tâm, thế nhưng cậu không biết vì sao lại không có cách nào tiếp nhận ý tốt của Lancelot.
Lancelot nhìn đến biểu tình không kiên nhẫn của Diệp Tử Linh, biết mọi lời quan tâm mình nói đều đã uổng phí công phu, hiện tại Diệp Tử Linh còn không có một chút hảo cảm nào đối với hắn chớ nói chi là nghe hắn khuyên bảo. Đáy mắt Lancelot hiện lên một tia cười khổ, không tiếp tục ngăn cản Diệp Tử Linh đi trước.
Cho dù hắn chặn ở nơi này, chẳng lẽ có thể khiến cho Diệp Tử Linh nghe lời hắn khuyên nhủ hay sao? Có một số việc, gấp không được, phải từng bước một mới đạt được thành công.
Còn nhiều thời gian.
Diệp Tử Linh thấy Lancelot không tiếp tục cản đường nữa, tâm tình chẳng những không tốt lên, ngược lại càng thêm không xong. Bản thân cậu thực rối rắm với loại tâm tình vi diệu này, không biết bản thân đến tột cùng đang muốn cái gì. Rõ ràng cậu hy vọng Lancelot không cần lại quan tâm đến mình nữa, thế nhưng khi Lancelot thật sự làm như cậu mong muốn, trong lòng cậu lại cảm thấy một chút bức bối.
Phiền chết, cậu rốt cuộc đang rối rắm cái gì a, không được nghĩ đến mấy chuyện vô bổ này nữa!
Diệp Tử Linh hít sâu một hơi, lướt qua Lancelot thẳng tắp đi về phía doanh trại, Lancelot sau đó đuổi kịp, hai người một trước một sau trầm mặc không lên tiếng mà đi.
Ở trước cửa doanh địa, Diệp Tử Linh lại một lần nữa dừng bước lại, thầm nghĩ trong lòng không xong – Hình Duệ Tư mặt không đổi sắc đứng ở nơi đó, ánh mắt sắc bén quét qua trên người Diệp Tử Linh và Lancelot một lần, cuối cùng đứng lại trên người Diệp Tử Linh.
Đối mặt với ánh mắt của Hình Duệ Tư, Diệp Tử Linh đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, rõ ràng quan hệ giữa cậu và Hình Duệ Tư không có gì, vì sao cậu lại có cảm giác bị bắt gian tại trận!
Cậu có thể không nhìn Lancelot mà trực tiếp đi qua, nhưng Hình Duệ Tư hiện tại trên danh nghĩa tốt xấu gì cũng là đội trưởng của cậu, cậu căn bản không có biện pháp làm lơ. Có điều Diệp Tử Linh hoàn toàn không biết mở miệng thế nào, nói cho Hình Duệ Tư là cậu phát hiện Lâm Lâm và Lâm Diễm là hai chị em đương nhiên không có khả năng, chẳng lẽ cậu phải nói cho Hình Duệ Tư là cậu ra ngoài với Lancelot hẹn hò?!! Diệp Tử Linh theo bản năng cảm thấy, nếu cậu thật sự nói như vậy, Hình Duệ Tư nhất định sẽ giết cậu.
Nếu Hình Duệ Tư không mở miệng, cậu làm như không biết là được, không cần thiết phải tự vả vào mặt mình. Hình Duệ Tư nếu hỏi, cậu căn cứ vấn đề mà xoay sở đáp án cũng không muộn.
“Hình đội trưởng, trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi sao?” Hình Duệ Tư không mở miệng, Diệp Tử Linh cũng trầm mặc không nói, nên Lancelot là người thứ nhất đứng ra. Hắn tựa như đã hoàn toàn chỉnh đốn tốt tâm tình, thời điểm lần nữa đối mặt với Hình Duệ Tư không còn nửa điểm sắc bén bức người như lúc ban ngày, vẫn nho nhã lễ độ như thường ngày, trong ôn hòa lộ ra một tia lãnh đạm.
“Anh cũng chưa ngủ, Tử Linh cũng vậy.” Ánh mắt Hình Duệ Tư âm u, ngoài miệng trả lời Lancelot, ánh mắt lại thẳng tắp không hề dao động bắn về phía Diệp Tử Linh.
Diệp Tử Linh nhấp nhổm trong lòng, dự cảm bất hảo cọ cọ cọ trào dâng, theo bản năng mà dời tầm mắt không nhìn đến Hình Duệ Tư, bộ dáng có chút chột dạ. Sau đó cậu rất nhanh kịp phản ứng, thầm mắng bản thân rốt cuộc có cái tâm tư quý giá gì đây, giữa cậu và Lancelot lại đâu có quan hệ không muốn để người biết đến.
Động tác chột dạ này của Diệp Tử Linh nhìn trong mắt Hình Duệ Tư chính là khiến gió lốc quay cuồng nơi đáy mắt của hắn càng thêm lợi hại, ánh mắt lườm Lancelot cũng càng thêm lạnh như băng.
Lancelot cũng nhắm mắt làm ngơ đối với tầm mắt lạnh như băng của Hình Duệ Tư, hơi có ý tứ khiêu khích mà bắt lấy tay Diệp Tử Linh, khóe miệng vẽ nên một cái cười nhạt đầy ôn nhu: “Đã không còn sớm, tôi trước hết đưa em về.”
Tầm mắt Hình Duệ Tư di động đến trên đôi tay đang đan vào nhau của hai người, nắm tay đang rũ xuống cũng xiết chặt.
Diệp Tử Linh cảm nhận được khí thế sắp bùng nổ của Hình Duệ Tư, âm thầm kêu khổ trong lòng, hai người này phân cao thấp thì cũng được đi, hà tất phải liên lụy kéo cậu vào, cậu không muốn trở thành vật hy sinh ở giữa đâu!
“Không…” Diệp Tử Linh mới vừa định cự tuyệt, một luồng lực cực lớn kéo cậu khỏi Lancelot, Hình Duệ Tư dùng sức kéo cánh tay Diệp Tử Linh, đem cậu kéo về phía mình.
“Tôi vừa lúc muốn tìm Tử Linh có việc, cũng không cần nhọc công Lancelot tiên sinh.”
Diệp Tử Linh nhìn thấy tựa hồ giữa hai nam nhân có mấy tia chớp sấm rền, Hình Duệ Tư ngay từ đầu vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, Lancelot lúc này tuy rằng vẫn duy trì ý cười trên mặt như trước, nhiệt độ không khí bên cạnh hắn lại đang không ngừng giảm xuống.
Cậu rốt cuộc vì sao bắt đầu từ lúc tỉnh lại thì sinh hoạt lại bị mấy nam nhân mắt lam này biến thành hỏng bét?! Một nam nhân mắt lam còn chưa đủ, hiện tại cư nhiên lại có hai người, Lancelot lần thứ hai nhìn thấy cậu liền thổ lộ còn chưa tính, vì cái gì ngay cả hành động hiện tại của Hình Duệ Tư cũng càng trở nên kỳ lạ thêm? Nếu như còn bị bọn họ gây sức ép như vậy nữa, cậu có mấy cái mạng nhỏ cũng chịu không nổi.
“Đội trưởng,có huyện gì chúng ta vào trong rồi nói.” Diệp Tử Linh hít sâu một hơi, mạo hiểm tính mạng chen vào giữa sân đấu gió bão của hai người, cố gắng đứng vững dưới áp lực, “Lance… Lance,…” Cậu dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lancelot mà bị bắt buộc sửa cách xưng hô, “Anh không cần tiễn tôi. Còn có, đêm nay cảm ơn anh.”
Lời cảm tạ cuối cùng chính là nhằm vào lời khuyên bảo của Lancelot, cho dù cậu bởi vì đủ loại nguyên nhân tâm lý mà không thể tiếp thu thế nhưng không thể nào phủ nhận ý tốt của Lancelot.
“Vậy em vào đi, nhớ rõ phải nghỉ ngơi sớm một chút kẻo mệt nhọc.” Nếu Diệp Tử Linh đã mở miệng, Lancelot cũng không tiếp tục dây dưa với Hình Duệ Tư nữa, trực tiếp đình chiến.
Diệp Tử Linh gật gật đầu, còn chưa kịp nói gì đã bị Hình Duệ Tư lôi đi.
Rời khỏi tầm mắt Lancelot, Diệp Tử Linh nhìn cái ót Hình Duệ Tư, sắc mặt nhất thời phát khổ.
Cậu chung quy cảm thấy sự tình hình như có điểm gì đó là lạ, phải điều tra a!
Diệp Tử Linh dừng lại một chút, cuối cùng quyết định không nhìn Lancelot mà đi vòng qua. Ban ngày mới vừa bị thổ lộ, cậu như thế nào cũng không có biện pháp tự nhiên đối mặt với nam nhân mắt lam trước mắt này.
Có điều cậu còn muốn chạy, cũng phải nhìn xem Lancelot có nguyện ý thả người hay không.
Cánh tay Diệp Tử Linh bị Lancelot một phát bắt được: “Tử Linh, em có biết hành vi vừa rồi là có bao nhiêu nguy hiểm hay không?”
Diệp Tử Linh dừng bước lại, đáy lòng cậu chẳng biết tại sao đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận, Lancelot dựa vào cái gì mà quản cậu? Hai người bất quá mới chỉ gặp mặt hai lần, nam nhân này liền muốn lấy danh nghĩa thích cậu mà can thiệp vào chuyện của cậu sao? Cậu cũng không phải con nít, từ trước đến nay chỉ có cậu quan tâm người khác, không cần người khác phải quan tâm cậu như vậy.
“Dù có nguy hiểm thì cũng là chuyện của tôi, không cần anh phải xen vào việc của người khác.” Diệp Tử Linh lạnh mặt bỏ tay Lancelot ra, nện bước muốn rời đi.
Đối mặt với nam nhân mắt lam hay là đối mặt với nam nhân mặt lam đã từng thổ lộ với cậu, trong lòng Diệp Tử Linh có một thanh âm nói cho cậu biết, tuyệt đối không thể mềm lòng đối với mấy nam nhân mắt lam, bằng không tuyệt đối sẽ phải hối hận, nam nhân mắt lam chính là tồn tại nguy hiểm nhất so với bất kỳ loài sinh vật nào.
Đối mặt với lời nói lạnh nhạt của Diệp Tử Linh, tươi cười trên mặt Lancelot một chút cũng không đổi, chỉ có điều thanh âm lại thêm hai phần ưu sầu: “Tôi chỉ là đang lo lắng cho em, Lâm Diễm không làm gì đối với chị Lâm không có nghĩa nếu hắn phát hiện có người nghe lén thì cũng không làm gì. Em nếu đã đoán được mối quan hệ giữa bọn họ thì nên lập tức thoát hiểm, tang thi tuyệt đối sẽ không mang tâm tư đồng tình đối với nhân loại.”
“Sự thật là Lâm Diễm không phát hiện ra tôi, cho nên hết thảy giả thiết đều không thành lập.” Cảm giác phiền táo dưới đáy lòng Diệp Tử Linh càng phát ra mãnh liệt, rõ ràng cậu có thể cảm nhận được nam nhân này là đang thực lòng quan tâm, thế nhưng cậu không biết vì sao lại không có cách nào tiếp nhận ý tốt của Lancelot.
Lancelot nhìn đến biểu tình không kiên nhẫn của Diệp Tử Linh, biết mọi lời quan tâm mình nói đều đã uổng phí công phu, hiện tại Diệp Tử Linh còn không có một chút hảo cảm nào đối với hắn chớ nói chi là nghe hắn khuyên bảo. Đáy mắt Lancelot hiện lên một tia cười khổ, không tiếp tục ngăn cản Diệp Tử Linh đi trước.
Cho dù hắn chặn ở nơi này, chẳng lẽ có thể khiến cho Diệp Tử Linh nghe lời hắn khuyên nhủ hay sao? Có một số việc, gấp không được, phải từng bước một mới đạt được thành công.
Còn nhiều thời gian.
Diệp Tử Linh thấy Lancelot không tiếp tục cản đường nữa, tâm tình chẳng những không tốt lên, ngược lại càng thêm không xong. Bản thân cậu thực rối rắm với loại tâm tình vi diệu này, không biết bản thân đến tột cùng đang muốn cái gì. Rõ ràng cậu hy vọng Lancelot không cần lại quan tâm đến mình nữa, thế nhưng khi Lancelot thật sự làm như cậu mong muốn, trong lòng cậu lại cảm thấy một chút bức bối.
Phiền chết, cậu rốt cuộc đang rối rắm cái gì a, không được nghĩ đến mấy chuyện vô bổ này nữa!
Diệp Tử Linh hít sâu một hơi, lướt qua Lancelot thẳng tắp đi về phía doanh trại, Lancelot sau đó đuổi kịp, hai người một trước một sau trầm mặc không lên tiếng mà đi.
Ở trước cửa doanh địa, Diệp Tử Linh lại một lần nữa dừng bước lại, thầm nghĩ trong lòng không xong – Hình Duệ Tư mặt không đổi sắc đứng ở nơi đó, ánh mắt sắc bén quét qua trên người Diệp Tử Linh và Lancelot một lần, cuối cùng đứng lại trên người Diệp Tử Linh.
Đối mặt với ánh mắt của Hình Duệ Tư, Diệp Tử Linh đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, rõ ràng quan hệ giữa cậu và Hình Duệ Tư không có gì, vì sao cậu lại có cảm giác bị bắt gian tại trận!
Cậu có thể không nhìn Lancelot mà trực tiếp đi qua, nhưng Hình Duệ Tư hiện tại trên danh nghĩa tốt xấu gì cũng là đội trưởng của cậu, cậu căn bản không có biện pháp làm lơ. Có điều Diệp Tử Linh hoàn toàn không biết mở miệng thế nào, nói cho Hình Duệ Tư là cậu phát hiện Lâm Lâm và Lâm Diễm là hai chị em đương nhiên không có khả năng, chẳng lẽ cậu phải nói cho Hình Duệ Tư là cậu ra ngoài với Lancelot hẹn hò?!! Diệp Tử Linh theo bản năng cảm thấy, nếu cậu thật sự nói như vậy, Hình Duệ Tư nhất định sẽ giết cậu.
Nếu Hình Duệ Tư không mở miệng, cậu làm như không biết là được, không cần thiết phải tự vả vào mặt mình. Hình Duệ Tư nếu hỏi, cậu căn cứ vấn đề mà xoay sở đáp án cũng không muộn.
“Hình đội trưởng, trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi sao?” Hình Duệ Tư không mở miệng, Diệp Tử Linh cũng trầm mặc không nói, nên Lancelot là người thứ nhất đứng ra. Hắn tựa như đã hoàn toàn chỉnh đốn tốt tâm tình, thời điểm lần nữa đối mặt với Hình Duệ Tư không còn nửa điểm sắc bén bức người như lúc ban ngày, vẫn nho nhã lễ độ như thường ngày, trong ôn hòa lộ ra một tia lãnh đạm.
“Anh cũng chưa ngủ, Tử Linh cũng vậy.” Ánh mắt Hình Duệ Tư âm u, ngoài miệng trả lời Lancelot, ánh mắt lại thẳng tắp không hề dao động bắn về phía Diệp Tử Linh.
Diệp Tử Linh nhấp nhổm trong lòng, dự cảm bất hảo cọ cọ cọ trào dâng, theo bản năng mà dời tầm mắt không nhìn đến Hình Duệ Tư, bộ dáng có chút chột dạ. Sau đó cậu rất nhanh kịp phản ứng, thầm mắng bản thân rốt cuộc có cái tâm tư quý giá gì đây, giữa cậu và Lancelot lại đâu có quan hệ không muốn để người biết đến.
Động tác chột dạ này của Diệp Tử Linh nhìn trong mắt Hình Duệ Tư chính là khiến gió lốc quay cuồng nơi đáy mắt của hắn càng thêm lợi hại, ánh mắt lườm Lancelot cũng càng thêm lạnh như băng.
Lancelot cũng nhắm mắt làm ngơ đối với tầm mắt lạnh như băng của Hình Duệ Tư, hơi có ý tứ khiêu khích mà bắt lấy tay Diệp Tử Linh, khóe miệng vẽ nên một cái cười nhạt đầy ôn nhu: “Đã không còn sớm, tôi trước hết đưa em về.”
Tầm mắt Hình Duệ Tư di động đến trên đôi tay đang đan vào nhau của hai người, nắm tay đang rũ xuống cũng xiết chặt.
Diệp Tử Linh cảm nhận được khí thế sắp bùng nổ của Hình Duệ Tư, âm thầm kêu khổ trong lòng, hai người này phân cao thấp thì cũng được đi, hà tất phải liên lụy kéo cậu vào, cậu không muốn trở thành vật hy sinh ở giữa đâu!
“Không…” Diệp Tử Linh mới vừa định cự tuyệt, một luồng lực cực lớn kéo cậu khỏi Lancelot, Hình Duệ Tư dùng sức kéo cánh tay Diệp Tử Linh, đem cậu kéo về phía mình.
“Tôi vừa lúc muốn tìm Tử Linh có việc, cũng không cần nhọc công Lancelot tiên sinh.”
Diệp Tử Linh nhìn thấy tựa hồ giữa hai nam nhân có mấy tia chớp sấm rền, Hình Duệ Tư ngay từ đầu vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, Lancelot lúc này tuy rằng vẫn duy trì ý cười trên mặt như trước, nhiệt độ không khí bên cạnh hắn lại đang không ngừng giảm xuống.
Cậu rốt cuộc vì sao bắt đầu từ lúc tỉnh lại thì sinh hoạt lại bị mấy nam nhân mắt lam này biến thành hỏng bét?! Một nam nhân mắt lam còn chưa đủ, hiện tại cư nhiên lại có hai người, Lancelot lần thứ hai nhìn thấy cậu liền thổ lộ còn chưa tính, vì cái gì ngay cả hành động hiện tại của Hình Duệ Tư cũng càng trở nên kỳ lạ thêm? Nếu như còn bị bọn họ gây sức ép như vậy nữa, cậu có mấy cái mạng nhỏ cũng chịu không nổi.
“Đội trưởng,có huyện gì chúng ta vào trong rồi nói.” Diệp Tử Linh hít sâu một hơi, mạo hiểm tính mạng chen vào giữa sân đấu gió bão của hai người, cố gắng đứng vững dưới áp lực, “Lance… Lance,…” Cậu dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lancelot mà bị bắt buộc sửa cách xưng hô, “Anh không cần tiễn tôi. Còn có, đêm nay cảm ơn anh.”
Lời cảm tạ cuối cùng chính là nhằm vào lời khuyên bảo của Lancelot, cho dù cậu bởi vì đủ loại nguyên nhân tâm lý mà không thể tiếp thu thế nhưng không thể nào phủ nhận ý tốt của Lancelot.
“Vậy em vào đi, nhớ rõ phải nghỉ ngơi sớm một chút kẻo mệt nhọc.” Nếu Diệp Tử Linh đã mở miệng, Lancelot cũng không tiếp tục dây dưa với Hình Duệ Tư nữa, trực tiếp đình chiến.
Diệp Tử Linh gật gật đầu, còn chưa kịp nói gì đã bị Hình Duệ Tư lôi đi.
Rời khỏi tầm mắt Lancelot, Diệp Tử Linh nhìn cái ót Hình Duệ Tư, sắc mặt nhất thời phát khổ.
Cậu chung quy cảm thấy sự tình hình như có điểm gì đó là lạ, phải điều tra a!
Tác giả :
Qủy Trà Lục Tiên