Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam
Chương 32: Đường cùng . .
Edit: Chrysanthemum
“Hình Duệ Tư, đừng tưởng cậu là cháu của thành chủ đại nhân là có thể muốn làm gì thì làm.” Lại thêm một người không sợ chết nhảy ra.
Đây gọi là cây to đón gió, Hình Duệ Tư đã đến đoạt chỗ tốt trong mắt người ta, không ít người không vừa mắt hắn, có điều Hình Duệ Tư vẫn luôn thật cẩn thận không để cho người ta bắt được nhược điểm gì. Vài cái quyết định hồ đồ lúc này của Hình Duệ Tư khiến cho những người này rốt cuộc có đường phát tiết bất mãn, “Cậu nghĩ tất cả mọi người ở đây là người mù kẻ điếc? Chỉ với quan hệ giữa cậu và hắn ta thì cậu không có quyền nhúng tay vào chuyện này.”
“Tôi với cậu ta có quan hệ gì? Lý thúc nhìn lại đi rồi hãy nói.” Hình Duệ Tư bật ra một tiếng cười lạnh, bước vào đi đến phía Diệp Tử Linh.
“Các ngươi có quan hệ gì thì trong lòng tự rõ ràng, không cần phải nói ra làm thêm xấu hổ.” Người đàn ông trung niên họ Lý hai tay ôm ngực phát ra một tiếng cười lạnh.
“Lý thúc không phải là nghe nhiều lời đồn nên tưởng chúng là thật chứ? Tôi và Diệp Tử Linh nếu thật sự là loại quan hệ này thì sẽ không để cho cậu ta đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như thế này. Hay là nói, Lý thúc cho rằng tôi là độc thủ đứng sau tấm màn thao túng hết thảy?”
Nếu như Hình Duệ Tư không nói lời này ở đây, Diệp Tử Linh khẳng định đã đánh hắn một quyền, hiện tại có biết rõ đây là lời nói thật hay không thì cậu cũng không thể hạ thủ được, bởi vì lời của Hình Duệ Tư rất rõ ràng là đang giải vây cho cậu, nếu như cậu đánh thật thì có vẻ như làm chuyện vô ích.
Giữa hai lựa chọn xả giận và tự bảo vệ mình, Diệp Tử Linh do dự một chút cuối cùng vẫn chọn buông tha suy nghĩ lập tức đánh hắn, còn nhiều thời gian, chờ qua được một cửa này rồi cậu lại tìm Hình Duệ Tư tính sổ cũng không muốn, đương nhiên, còn phải hỏi rõ ràng vết thương trên cánh tay Hình Duệ Tư là do đâu.
“Đương nhiên ta không có ý này!” Không biến Hình Duệ Tư nói động đến chuyện gì, người đàn ông họ Lý kia cư nhiên có chút kích động mà lắc đầu phủ nhận, “Cậu là cháu của thành chủ đại nhân, như thế nào cũng không thể thông đồng với tang thi, tôi chỉ đang nghi ngờ lai lịch của Diệp Tử Linh là người từ bên ngoài đến mà thôi.”
Diệp Tử Linh nghe thấy quan hệ giữa thành chủ và Hình Duệ Tư, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hai người kia nhìn thế nào cũng không quá giống, không nghĩ tới cư nhiên lại là chú cháu, xem ra dù là thời điểm nào thì ô dù là thứ rất trọng yếu.
“Đơn giản là không rõ lai lịch của tôi thì liền có thể nghi ngờ? Trong thành Hắc Thạch nhiều người như vậy, Lý tiên sinh có thể cam đoan đều biết rành mạch chi tiết từng người?” Khi Diệp Tử Linh nói lời này kỳ thực có chút chột dạ, đúng ra cậu quả thật là không rõ lai lịch. Ngoài mặt hiển nhiên cậu không biểu lộ ra, vẫn một thái độ cương quyết như trước.
Càng về sau càng không thể biểu hiện ra chút chột dạ nào, lui một bước chính là vực sâu không đáy.
“Nhưng có thể đi vào Thành phủ chủ chỉ có một mình ngươi.” Lão giả họ Tống rõ ràng còn chưa từ bỏ ý định, một lòng muốn tìm kẻ chết thay.
“Nực cười, quá trình tôi vào Thành phủ chủ thì hẳn phần lớn các vị đang ngồi ở đây phải rõ ràng, nếu không phải do Hình Duệ Tư mời, tôi cần gì phải nhúng chân vào vũng bùn này. ”
“Ai biết ngươi có phải là được nghênh đón mà còn vờ cự tuyệt hay không…”
“Không ầm ĩ nữa.” Thành chủ rốt cuộc xem kịch đủ liền mở miệng, toàn bộ đại sảnh lập tức an tĩnh lại, một chút thanh âm cũng không có, “Đến lúc này rồi chúng ta còn dấy lên nội chiến, cho tới bây giờ cũng không phải tang thi quá cường đại, là do chúng ta vĩnh viễn không hiểu được hai tiếng đồng lòng, cứ tiếp tục như vậy thì cái thành này cũng không cần thủ nữa, cứ trực tiếp đầu hàng đi!”
Tạm dừng một chút, ánh mắt thành chủ chuyển qua lá thư trong tay Vu Nhất Hàn, “Nhất Hàn, trên tay cậu là lá thư được tang thi đưa cho?”
“Đúng vậy, tang thi đưa tôi bảo chuyển cho ngài.” Vu Nhất Hàn cung kính dâng thư lên.
Thành chủ mở lá thư ra xem lướt một lần, sắc mặt nhanh chóng biến nặng nề: “Tang thi gửi cho chúng ta tối hậu thư, nếu không mở cổng thành đầu hàng thì ngày mai sẽ ra lệnh tổng tấn công.”
“Chúng ta tuyệt đối không thể đầu hàng trước tang thi!” Không biết là ai dẫn đầu nói ra câu này, sau đó phía dưới xôn xao một mảnh phụ họa theo.
“Đây như thế nào cũng là trận chiến khó khăn nhất từ khi thành Hắc Thạch được xây dựng tới này, nếu thủ không được thì mọi cố gắng nhiều năm qua đều đổ sông đổ biển. Bắt đầu từ hiện tại, ta không hy vọng có bất kỳ ai vô cớ hoài nghi người khác như vừa rồi, thất bại không phải là sai lầm của một người, không cần thiết phải đổ trách nhiệm đó lên một người. Mặc kệ đã từng phát sinh chuyện gì, yêu cầu bức thiết hiện tại chính là đoàn kết một lòng!” Thanh âm của thành chủ cực kỳ có sức cuốn hút, khiến cho tâm mọi người ở đây đều hăng hái lên, những người mới vừa nãy có ý đồ tìm người chịu tội thay cũng đều lộ ra thần sắc áy náy.
Tất cả mọi người đều biết, thành Hắc Thạch đã đến thời khắc sinh tử tồn vong.
Diệp Tử Linh không thể không bội phục thành chủ này, cậu hiện tại đã biết rõ cái gọi là hoài nghi vừa rồi đều là do một mình thành chủ bày ra, ngay cả việc Hình Duệ Tư xuất hiện cũng nằm trong âm mưu bày sẵn này, tất cả đều vì tiêu trừ mối nguy hiểm ngầm lớn nhất của loài người – nội chiến.
Cậu thật đúng là bị lợi dụng hết lần này đến lần khác a.
Sau khi động viên xong, thành chủ ban lệnh bố trí một loạt nhiệm vụ phòng thủ xuống, cơ hồ tất cả mọi người đều phải tập trung tinh thần vào trong công tác khẩn trương.
Hình Duệ Tư làm một người đang mang thương tích cũng không bị giao cho trọng trách giống như trước, mà là để cho hắn dưỡng thương nghỉ ngơi một đêm cho tốt, về phần ngoại nhân không dung nhập được Diệp Tử Linh, thành chủ đương nhiên cũng không giao cho cậu nhiệm vụ gì.
Cho nên sau khi chấm dứt, Diệp Tử Linh trực tiếp kéo Hình Duệ Tư ra ngoài, tìm một góc khuất để tính sổ.
“Hình Duệ Tư, anh có muốn giải thích với tôi cái gì không?” Diệp Tử Linh một cái bắt được áo Hình Duệ Tư, hùng hổ nói.
“Dưới tình huống như vậy tôi không cho rằng mình làm sai.” Hình Duệ Tư cực kì bình tĩnh mà để cho Diệp Tử Linh bắt lấy áo mình, tuyệt không thừa nhận sai lầm của mình, “Chuyện này tôi vốn đã chuẩn bị rất kỹ càng, các cậu tuy rằng ở bên ngoài, thực tế độ nguy hiểm cũng không cao, tang thi nếu đoán được tôi tiếp tục phái người đi phá vây thì các cậu chính là mồi, như vậy khả năng các cậu phá vây được sẽ tăng lên, nếu không đoán được thì ít nhất những tử sĩ kia có thể thuận lợi phá vây. Sai lầm duy nhất của tôi chính là quá mức xem thường thực lực của tang thi, lúc này đây tang thi không chỉ nhìn thấu tôi đã ngầm an bài chuẩn bị, còn có thể phát hiện ra tất cả mọi người một lưới bắt trọn, đây là điều tôi không ngờ tới.”
“Tôi nghe tới nghe lui cái gọi là mưu kế này tựa hồ không cần tôi tham dự, cho dù không có tôi mọi sự cũng có thể tiến hành.” Diệp Tử Linh hoàn toàn không có cách nào hiểu được lời giải thích của Hình Duệ Tư, mặc dù hắn nói nghe cũng có lý nhưng một chút quan hệ nào tới cậu cũng không có.
“Tôi vốn hy vọng cậu có thể liên lạc với người của cậu ở bên ngoài, thêm một người giúp đỡ thêm một phần sức mạnh.”
“Một khi đã như vậy, ngay từ ban đầu nên nói với tôi rõ ràng mà không phải từ đầu tới cuối che che lấp lấp, mọi chuyện đến hiện tại đều là dựa vào suy đoán của chính mình.” Diệp Tử Linh hận nhất chính là điểm ấy, lần nào Hình Duệ Tư tính kế cho tới bây giờ đều không nói cho cậu biết, mỗi lần đều biến cậu thành đứa ngốc, sau đó mới phát hiện.
“Chuyện này là ý của thành chủ, tôi không có năng lực tự mình quyết định.” Hình Duệ Tư trực tiếp đổ trách nhiệm lên người thành chủ, sau đó tẻ nhạt nói, “Nếu cậu vẫn chưa hết giận thì tôi đồng ý để cho cậu đánh đến khi hết giận.”
“Hiện tại đánh cho ngày mai anh không thể ra chiến trường được, sau đó tôi bị người ta chỉ vào mặt mắng cho tới chết?” Tuy rằng cậu quả thật có ý nghĩ muốn đánh Hình Duệ Tư một trận, thế nhưng lời này từ miệng Hình Duệ Tư nói ra khiến cho cậu nhất thời mất hứng thú, lúc này đây lại không thể ra tay đánh hắn, không biết hắn nghẹn khuất hay là chính mình.
“Tôi không có ý này, nói cho cùng chuyện này tôi lại vi phạm lời hứa với cậu lần nữa.”
… Cái này nghe như thế nào cũng có chút không đúng lắm? Diệp Tử Linh chỉ cảm thấy tóc gáy của mình dựng đứng lên hết cả, theo bản năng buông Hình Duệ Tư ra lui về sau một bước.
“Anh… Tôi vẫn luôn không hiểu một chuyện, anh giống như qua một đêm thì triệt để thay đổi thái độ đối với tôi, đây rốt cuộc là vì sao?” Diệp Tử Linh bất giác muốn chuyển sang chủ đề khác, không hề đụng đến lời hứa hay không lời hứa gì, chỉ là chuyển đề tài hình như không thể nào thành công, chuyển sang một phương hướng càng thêm kỳ quái.
“Tôi chỉ là cảm thấy cậu rất giống một người tôi từng quen biết.” Hình Duệ Tư không giấu diếm, trực tiếp chuyển thái độ nói ra nguyên nhân căn bản nhất.
“Tôi rất giống ai?” Lòng hiếu kỳ của Diệp Tử Linh bị khơi dậy, cậu vẫn là lần đầu tiên bị người xem thành thế thân mà đối đãi.
Có cần cẩu huyết như vậy không a!
“Hắn đã chết.” Hình Duệ Tư cũng không nói gì đến tên người nọ, tránh nặng tìm nhẹ nói sơ.
Càng tránh nặng tìm nhẹ như vậy Diệp Tử Linh càng cảm thấy khả nghi, người chết rồi sao không thể nói tên? Hay là cái người đã chết này có quan hệ không bình thường với Hình Duệ Tư?
Đương nhiên, còn một loại khả năng không phải sao.
“Thực xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của anh.” Cho dù lòng hiếu kỳ tràn đầy, Diệp Tử Linh cũng không thể nào hỏi Hình Duệ Tư rốt cuộc người kia tên là gì, như vậy rất có vẻ không biết cấp bậc lễ nghĩa.
“Không có việc gì, nếu không còn gì nữa thì tôi đi nghỉ ngơi, bắt đầu ngày mai đều là trận đánh ác liệt, tôi cần phải mau chóng dưỡng thương để chúng nhanh lành.”
“Đúng rồi, còn chưa có hỏi anh, vết thương này của anh là do đâu? Có tang thi có thể làm anh bị thương nặng đến như vậy?” Diệp Tử Linh nhanh chóng bắt lấy cơ hội hỏi nghi vấn lớn nhất của mình.
Cái gọi là người đã chết rất giống cậu vừa nãy khiến cho nghi hoặc trong lòng cậu vốn không nhỏ nay lại càng lớn thêm một bước, hơn nữa thêm miệng vết thương khả nghi này, nếu Hình Duệ Tư không thể tự bào chữa thì cậu gần như có thể tự kết luận.
“Cái tang thi đó cậu cũng từng gặp rồi, chính là tướng lĩnh tang thi ngăn cản tôi hạ thủ vào ngày đầu tiên kia. Nếu phải đấu với hắn thì nhất định phải cẩn thận, năng lực của hắn chính là khắc tinh của cậu.” Trên mặt của Hình Duệ Tư hiện lên một tia rầu rĩ, bất giác nắm lấy cánh tay bị thương, “Lúc đấu với hắn ta thì không cánh không còn hữu dụng, nhất định phải cẩn thận thiết liên của hắn.”
“… Tôi hiểu rồi.” Diệp Tử Linh đáp ứng ngoài mặt, nghi hoặc trong lòng một chút cũng không giảm đi.
Lâm Viễn không phải vẫn luôn truy lùng bọn họ sao, vậy vào lúc nào lại có thể trở về bên này đối chiến với Hình Duệ Tư? Có điều loại chuyện này ở trước mắt bao người không làm giả được… Diệp Tử Linh bắt đầu hối hận khi nghĩ muốn dùng dấu răng để tìm ra thân phận của nam nhân mắt lam. Cậu không chỉ phân biệt không được, còn biến sự tình thành ngày càng khó phân biệt, thật đúng là tự làm bậy không thể sống a.
“Vậy cậu cẩn thận.” Hình Duệ Tư nói xong liền tính toán rời đi.
“Anh…”
“Cái gì?”
“Không có gì.” Tại một khắc cuối cùng Diệp Tử Linh vẫn chọn thu lại câu nói sắp thốt ra kia, bản thân cậu cũng không rõ vì sao lại không hỏi tiếp, rõ ràng chỉ cần hỏi thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.
“Hình Duệ Tư, đừng tưởng cậu là cháu của thành chủ đại nhân là có thể muốn làm gì thì làm.” Lại thêm một người không sợ chết nhảy ra.
Đây gọi là cây to đón gió, Hình Duệ Tư đã đến đoạt chỗ tốt trong mắt người ta, không ít người không vừa mắt hắn, có điều Hình Duệ Tư vẫn luôn thật cẩn thận không để cho người ta bắt được nhược điểm gì. Vài cái quyết định hồ đồ lúc này của Hình Duệ Tư khiến cho những người này rốt cuộc có đường phát tiết bất mãn, “Cậu nghĩ tất cả mọi người ở đây là người mù kẻ điếc? Chỉ với quan hệ giữa cậu và hắn ta thì cậu không có quyền nhúng tay vào chuyện này.”
“Tôi với cậu ta có quan hệ gì? Lý thúc nhìn lại đi rồi hãy nói.” Hình Duệ Tư bật ra một tiếng cười lạnh, bước vào đi đến phía Diệp Tử Linh.
“Các ngươi có quan hệ gì thì trong lòng tự rõ ràng, không cần phải nói ra làm thêm xấu hổ.” Người đàn ông trung niên họ Lý hai tay ôm ngực phát ra một tiếng cười lạnh.
“Lý thúc không phải là nghe nhiều lời đồn nên tưởng chúng là thật chứ? Tôi và Diệp Tử Linh nếu thật sự là loại quan hệ này thì sẽ không để cho cậu ta đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như thế này. Hay là nói, Lý thúc cho rằng tôi là độc thủ đứng sau tấm màn thao túng hết thảy?”
Nếu như Hình Duệ Tư không nói lời này ở đây, Diệp Tử Linh khẳng định đã đánh hắn một quyền, hiện tại có biết rõ đây là lời nói thật hay không thì cậu cũng không thể hạ thủ được, bởi vì lời của Hình Duệ Tư rất rõ ràng là đang giải vây cho cậu, nếu như cậu đánh thật thì có vẻ như làm chuyện vô ích.
Giữa hai lựa chọn xả giận và tự bảo vệ mình, Diệp Tử Linh do dự một chút cuối cùng vẫn chọn buông tha suy nghĩ lập tức đánh hắn, còn nhiều thời gian, chờ qua được một cửa này rồi cậu lại tìm Hình Duệ Tư tính sổ cũng không muốn, đương nhiên, còn phải hỏi rõ ràng vết thương trên cánh tay Hình Duệ Tư là do đâu.
“Đương nhiên ta không có ý này!” Không biến Hình Duệ Tư nói động đến chuyện gì, người đàn ông họ Lý kia cư nhiên có chút kích động mà lắc đầu phủ nhận, “Cậu là cháu của thành chủ đại nhân, như thế nào cũng không thể thông đồng với tang thi, tôi chỉ đang nghi ngờ lai lịch của Diệp Tử Linh là người từ bên ngoài đến mà thôi.”
Diệp Tử Linh nghe thấy quan hệ giữa thành chủ và Hình Duệ Tư, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hai người kia nhìn thế nào cũng không quá giống, không nghĩ tới cư nhiên lại là chú cháu, xem ra dù là thời điểm nào thì ô dù là thứ rất trọng yếu.
“Đơn giản là không rõ lai lịch của tôi thì liền có thể nghi ngờ? Trong thành Hắc Thạch nhiều người như vậy, Lý tiên sinh có thể cam đoan đều biết rành mạch chi tiết từng người?” Khi Diệp Tử Linh nói lời này kỳ thực có chút chột dạ, đúng ra cậu quả thật là không rõ lai lịch. Ngoài mặt hiển nhiên cậu không biểu lộ ra, vẫn một thái độ cương quyết như trước.
Càng về sau càng không thể biểu hiện ra chút chột dạ nào, lui một bước chính là vực sâu không đáy.
“Nhưng có thể đi vào Thành phủ chủ chỉ có một mình ngươi.” Lão giả họ Tống rõ ràng còn chưa từ bỏ ý định, một lòng muốn tìm kẻ chết thay.
“Nực cười, quá trình tôi vào Thành phủ chủ thì hẳn phần lớn các vị đang ngồi ở đây phải rõ ràng, nếu không phải do Hình Duệ Tư mời, tôi cần gì phải nhúng chân vào vũng bùn này. ”
“Ai biết ngươi có phải là được nghênh đón mà còn vờ cự tuyệt hay không…”
“Không ầm ĩ nữa.” Thành chủ rốt cuộc xem kịch đủ liền mở miệng, toàn bộ đại sảnh lập tức an tĩnh lại, một chút thanh âm cũng không có, “Đến lúc này rồi chúng ta còn dấy lên nội chiến, cho tới bây giờ cũng không phải tang thi quá cường đại, là do chúng ta vĩnh viễn không hiểu được hai tiếng đồng lòng, cứ tiếp tục như vậy thì cái thành này cũng không cần thủ nữa, cứ trực tiếp đầu hàng đi!”
Tạm dừng một chút, ánh mắt thành chủ chuyển qua lá thư trong tay Vu Nhất Hàn, “Nhất Hàn, trên tay cậu là lá thư được tang thi đưa cho?”
“Đúng vậy, tang thi đưa tôi bảo chuyển cho ngài.” Vu Nhất Hàn cung kính dâng thư lên.
Thành chủ mở lá thư ra xem lướt một lần, sắc mặt nhanh chóng biến nặng nề: “Tang thi gửi cho chúng ta tối hậu thư, nếu không mở cổng thành đầu hàng thì ngày mai sẽ ra lệnh tổng tấn công.”
“Chúng ta tuyệt đối không thể đầu hàng trước tang thi!” Không biết là ai dẫn đầu nói ra câu này, sau đó phía dưới xôn xao một mảnh phụ họa theo.
“Đây như thế nào cũng là trận chiến khó khăn nhất từ khi thành Hắc Thạch được xây dựng tới này, nếu thủ không được thì mọi cố gắng nhiều năm qua đều đổ sông đổ biển. Bắt đầu từ hiện tại, ta không hy vọng có bất kỳ ai vô cớ hoài nghi người khác như vừa rồi, thất bại không phải là sai lầm của một người, không cần thiết phải đổ trách nhiệm đó lên một người. Mặc kệ đã từng phát sinh chuyện gì, yêu cầu bức thiết hiện tại chính là đoàn kết một lòng!” Thanh âm của thành chủ cực kỳ có sức cuốn hút, khiến cho tâm mọi người ở đây đều hăng hái lên, những người mới vừa nãy có ý đồ tìm người chịu tội thay cũng đều lộ ra thần sắc áy náy.
Tất cả mọi người đều biết, thành Hắc Thạch đã đến thời khắc sinh tử tồn vong.
Diệp Tử Linh không thể không bội phục thành chủ này, cậu hiện tại đã biết rõ cái gọi là hoài nghi vừa rồi đều là do một mình thành chủ bày ra, ngay cả việc Hình Duệ Tư xuất hiện cũng nằm trong âm mưu bày sẵn này, tất cả đều vì tiêu trừ mối nguy hiểm ngầm lớn nhất của loài người – nội chiến.
Cậu thật đúng là bị lợi dụng hết lần này đến lần khác a.
Sau khi động viên xong, thành chủ ban lệnh bố trí một loạt nhiệm vụ phòng thủ xuống, cơ hồ tất cả mọi người đều phải tập trung tinh thần vào trong công tác khẩn trương.
Hình Duệ Tư làm một người đang mang thương tích cũng không bị giao cho trọng trách giống như trước, mà là để cho hắn dưỡng thương nghỉ ngơi một đêm cho tốt, về phần ngoại nhân không dung nhập được Diệp Tử Linh, thành chủ đương nhiên cũng không giao cho cậu nhiệm vụ gì.
Cho nên sau khi chấm dứt, Diệp Tử Linh trực tiếp kéo Hình Duệ Tư ra ngoài, tìm một góc khuất để tính sổ.
“Hình Duệ Tư, anh có muốn giải thích với tôi cái gì không?” Diệp Tử Linh một cái bắt được áo Hình Duệ Tư, hùng hổ nói.
“Dưới tình huống như vậy tôi không cho rằng mình làm sai.” Hình Duệ Tư cực kì bình tĩnh mà để cho Diệp Tử Linh bắt lấy áo mình, tuyệt không thừa nhận sai lầm của mình, “Chuyện này tôi vốn đã chuẩn bị rất kỹ càng, các cậu tuy rằng ở bên ngoài, thực tế độ nguy hiểm cũng không cao, tang thi nếu đoán được tôi tiếp tục phái người đi phá vây thì các cậu chính là mồi, như vậy khả năng các cậu phá vây được sẽ tăng lên, nếu không đoán được thì ít nhất những tử sĩ kia có thể thuận lợi phá vây. Sai lầm duy nhất của tôi chính là quá mức xem thường thực lực của tang thi, lúc này đây tang thi không chỉ nhìn thấu tôi đã ngầm an bài chuẩn bị, còn có thể phát hiện ra tất cả mọi người một lưới bắt trọn, đây là điều tôi không ngờ tới.”
“Tôi nghe tới nghe lui cái gọi là mưu kế này tựa hồ không cần tôi tham dự, cho dù không có tôi mọi sự cũng có thể tiến hành.” Diệp Tử Linh hoàn toàn không có cách nào hiểu được lời giải thích của Hình Duệ Tư, mặc dù hắn nói nghe cũng có lý nhưng một chút quan hệ nào tới cậu cũng không có.
“Tôi vốn hy vọng cậu có thể liên lạc với người của cậu ở bên ngoài, thêm một người giúp đỡ thêm một phần sức mạnh.”
“Một khi đã như vậy, ngay từ ban đầu nên nói với tôi rõ ràng mà không phải từ đầu tới cuối che che lấp lấp, mọi chuyện đến hiện tại đều là dựa vào suy đoán của chính mình.” Diệp Tử Linh hận nhất chính là điểm ấy, lần nào Hình Duệ Tư tính kế cho tới bây giờ đều không nói cho cậu biết, mỗi lần đều biến cậu thành đứa ngốc, sau đó mới phát hiện.
“Chuyện này là ý của thành chủ, tôi không có năng lực tự mình quyết định.” Hình Duệ Tư trực tiếp đổ trách nhiệm lên người thành chủ, sau đó tẻ nhạt nói, “Nếu cậu vẫn chưa hết giận thì tôi đồng ý để cho cậu đánh đến khi hết giận.”
“Hiện tại đánh cho ngày mai anh không thể ra chiến trường được, sau đó tôi bị người ta chỉ vào mặt mắng cho tới chết?” Tuy rằng cậu quả thật có ý nghĩ muốn đánh Hình Duệ Tư một trận, thế nhưng lời này từ miệng Hình Duệ Tư nói ra khiến cho cậu nhất thời mất hứng thú, lúc này đây lại không thể ra tay đánh hắn, không biết hắn nghẹn khuất hay là chính mình.
“Tôi không có ý này, nói cho cùng chuyện này tôi lại vi phạm lời hứa với cậu lần nữa.”
… Cái này nghe như thế nào cũng có chút không đúng lắm? Diệp Tử Linh chỉ cảm thấy tóc gáy của mình dựng đứng lên hết cả, theo bản năng buông Hình Duệ Tư ra lui về sau một bước.
“Anh… Tôi vẫn luôn không hiểu một chuyện, anh giống như qua một đêm thì triệt để thay đổi thái độ đối với tôi, đây rốt cuộc là vì sao?” Diệp Tử Linh bất giác muốn chuyển sang chủ đề khác, không hề đụng đến lời hứa hay không lời hứa gì, chỉ là chuyển đề tài hình như không thể nào thành công, chuyển sang một phương hướng càng thêm kỳ quái.
“Tôi chỉ là cảm thấy cậu rất giống một người tôi từng quen biết.” Hình Duệ Tư không giấu diếm, trực tiếp chuyển thái độ nói ra nguyên nhân căn bản nhất.
“Tôi rất giống ai?” Lòng hiếu kỳ của Diệp Tử Linh bị khơi dậy, cậu vẫn là lần đầu tiên bị người xem thành thế thân mà đối đãi.
Có cần cẩu huyết như vậy không a!
“Hắn đã chết.” Hình Duệ Tư cũng không nói gì đến tên người nọ, tránh nặng tìm nhẹ nói sơ.
Càng tránh nặng tìm nhẹ như vậy Diệp Tử Linh càng cảm thấy khả nghi, người chết rồi sao không thể nói tên? Hay là cái người đã chết này có quan hệ không bình thường với Hình Duệ Tư?
Đương nhiên, còn một loại khả năng không phải sao.
“Thực xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của anh.” Cho dù lòng hiếu kỳ tràn đầy, Diệp Tử Linh cũng không thể nào hỏi Hình Duệ Tư rốt cuộc người kia tên là gì, như vậy rất có vẻ không biết cấp bậc lễ nghĩa.
“Không có việc gì, nếu không còn gì nữa thì tôi đi nghỉ ngơi, bắt đầu ngày mai đều là trận đánh ác liệt, tôi cần phải mau chóng dưỡng thương để chúng nhanh lành.”
“Đúng rồi, còn chưa có hỏi anh, vết thương này của anh là do đâu? Có tang thi có thể làm anh bị thương nặng đến như vậy?” Diệp Tử Linh nhanh chóng bắt lấy cơ hội hỏi nghi vấn lớn nhất của mình.
Cái gọi là người đã chết rất giống cậu vừa nãy khiến cho nghi hoặc trong lòng cậu vốn không nhỏ nay lại càng lớn thêm một bước, hơn nữa thêm miệng vết thương khả nghi này, nếu Hình Duệ Tư không thể tự bào chữa thì cậu gần như có thể tự kết luận.
“Cái tang thi đó cậu cũng từng gặp rồi, chính là tướng lĩnh tang thi ngăn cản tôi hạ thủ vào ngày đầu tiên kia. Nếu phải đấu với hắn thì nhất định phải cẩn thận, năng lực của hắn chính là khắc tinh của cậu.” Trên mặt của Hình Duệ Tư hiện lên một tia rầu rĩ, bất giác nắm lấy cánh tay bị thương, “Lúc đấu với hắn ta thì không cánh không còn hữu dụng, nhất định phải cẩn thận thiết liên của hắn.”
“… Tôi hiểu rồi.” Diệp Tử Linh đáp ứng ngoài mặt, nghi hoặc trong lòng một chút cũng không giảm đi.
Lâm Viễn không phải vẫn luôn truy lùng bọn họ sao, vậy vào lúc nào lại có thể trở về bên này đối chiến với Hình Duệ Tư? Có điều loại chuyện này ở trước mắt bao người không làm giả được… Diệp Tử Linh bắt đầu hối hận khi nghĩ muốn dùng dấu răng để tìm ra thân phận của nam nhân mắt lam. Cậu không chỉ phân biệt không được, còn biến sự tình thành ngày càng khó phân biệt, thật đúng là tự làm bậy không thể sống a.
“Vậy cậu cẩn thận.” Hình Duệ Tư nói xong liền tính toán rời đi.
“Anh…”
“Cái gì?”
“Không có gì.” Tại một khắc cuối cùng Diệp Tử Linh vẫn chọn thu lại câu nói sắp thốt ra kia, bản thân cậu cũng không rõ vì sao lại không hỏi tiếp, rõ ràng chỉ cần hỏi thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Tác giả :
Qủy Trà Lục Tiên