Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam
Chương 26: Dây leo . .
Edit: Chrysanthemum
Warning: Tentacles
Ngay lúc Diệp Tử Linh ngã xuống, rừng hoa vốn yên ả nay đột nhiên lại trở nên cuồn cuộn, vô số dây leo từ dưới mặt đất chui lên, chi chít quấn quanh tứ chi vô lực phản kháng của Diệp Tử Linh, đưa cậu nâng lên giữa không trung.
Mùi hương trong rừng hoa ngày càng nồng đậm, thậm chí từng làn phấn hoa màu tím đã bắt đầu phiêu tán theo gió, lan tràn trong không trung.
Đáng kiếp, cậu quá sơ suất!
Diệp Tử Linh cố gắng dùng cái đầu đã có chút mơ màng mà nghĩ, tìm cách giãy dụa để tránh thoát khỏi trói buộc của dây leo. Thế nhưng, hít vào quá nhiều hương hoa khiến cho cả người cậu vô lực, dù cho muốn tang thi hóa cũng không thể làm được, chỉ có thể tùy ý để cho dây leo quấn quanh người cậu càng ngày càng chặt.
Mặt đất bỗng nhiên mãnh liệt chấn động, trung tâm rừng hoa không biết khi nào đã xuất hiện một hố sâu thật lớn, một đài hoa màu tím khổng lồ đang từ hố đen đó chậm rãi chui lên. Vô số sợi dây leo quấn quanh Diệp Tử Linh chính là bắt nguồn từ gốc của nó vươn ra.
Không phải chứ, chẳng lẽ cậu sẽ bị đóa hoa quái vật này nghĩ là thức ăn mà nuốt chửng? Trong lòng Diệp Tử Linh đau buồn không thôi, vì chọn đại đường đi cũng có thể đụng phải loại bi kịch này? Nếu có bảng bình chọn thường niên người xui xẻo nhất, cậu tuyệt đối sẽ có tên, nói không chừng còn có thể đạt được danh hiệu Vua bi kịch nhất năm!
Diệp Tử Linh trước mặt quái vật hình dạng đài hoa màu tím này có vẻ đặc biệt nhỏ bé, một hơi nuốt vào cũng không cần tiêu hóa.
Nhưng mà đài hoa màu tím này tựa hồ cũng không có tính toán lập tức nuốt Diệp Tử Linh vào bụng, mấy sợi dây leo thô to như cánh tay trẻ con từ thân cây chậm rãi bò về phía Diệp Tử Linh.
Thần trí Diệp Tử Linh dưới tác dụng duy trì liên tục của phấn hoa mà ngày càng trở nên mơ hồ, nguyên bản giãy dụa rất nhỏ cũng chậm rãi biến mất, chỉ có thể híp mắt trừng đám dây leo thô to đang bò lên người cậu thăm hỏi.
Dây leo cũng không có giống như trong tưởng tượng của Diệp Tử Linh quật lên người cậu, mà là lợi dụng những gai nhọn để dễ dàng biến quần áo cậu thành một đống vải dệt rách rưới khi đã cẩn thận không làm cho thân thể Diệp Tử Linh bị thương.
Diệp Tử Linh cảm thấy trên người chợt lạnh, đầu óc vốn có chút mơ hồ mà bởi vì cái mát lạnh này mà trở nên thanh tỉnh một chút. Có điều đầu óc thanh tỉnh thì cũng vô dụng, thân thể vô lực ngược lại khiến cậu càng thêm ý thức được bản thân rơi vào tình cảnh bất lợi.
“Đừng…” Dây leo kia thế nhưng lại quấn quanh đầu nhũ, trên đầu mút lại xuất hiện một mũi nhọn, mãnh liệt đâm vào, trong đau đớn lại mang theo khoái cảm kì dị khiến cho Diệp Tử Linh nhịn không được kinh hô ra tiếng.
Có điều trong đầu cậu lại là một đàn mười vạn con thảo nê mã chạy như điên qua lại chạy như điên về, vậy ra cậu gặp được không phải là thực vật thích ăn thịt người mà thực vật thích quấy rối người sao?!!!! Hay nói con quái vật cũng như cái cây này tính toán trước tiên đem cậu…. Sẽ đem cậu…làm… Sao?!!!
Diệp Tử Linh làm thanh niên khỏe mạnh, đương nhiên đã từng xem qua các loại phim người lớn này đó, trong đó có một thể loại rất giống với tình huống hiện tại của cậu, lúc ấy cậu xem quả đúng là rất thích, thế nhưng hiện tại giáng đến trên đầu thì cậu không thể nào thích cho được!!
Đầu năm này thực vật cũng thèm khát đến độ ngay cả nam nhân cũng muốn đùa bỡn sao, vì sao cái thể loại chỉ xuất hiện trong phim người lớn này lại phát sinh trên người cậu chứ!!
Thực hiển nhiên là Diệp Tử Linh chưa từng xem qua một nhánh nhỏ của phim người lớn giống như loại cậu nghĩ, nếu không cậu sẽ không có ngạc nhiên đối với loại tình huống hiện tại như vậy.
(*) Theo ta hiểu: Ở đây là Diệp Tử Linh nghĩ đến AV có phụ nữ đóng, còn nhánh nhỏ tác giả đề cập là GV
Mặc kệ hiện tại Diệp Tử Linh ở trong lòng nóng nảy gào thét như thế nào, thân thể bủn rủn vô lực hiện tại của cậu chỉ có thể tùy ý để một gốc cây đùa bỡn.
Hơn nữa theo mùi hoa ngày càng nồng đậm, Diệp Tử Linh thật vất vả mới thanh tỉnh một chút rất nhanh lại trở nên mơ hồ lần nữa, thậm chí ngay cả động tác của dây leo cũng không chú ý tới.
Dây leo thật nhỏ lúc nhúc đưa hai tay Diệp Tử Linh giơ cao quá đầu đồng thời buộc lại, phía bên dưới cũng tách hai đùi cậu ra, khiến cho dục vọng đã hơi ngẩng đầu triệt để bại lộ dưới ánh trăng.
Thực hiển nhiên, cái loại hương hoa này không chỉ có công dụng khiến con người bủn rủn vô lực mà còn mang theo cả hiệu quả thúc tình.
Một cái dây leo to ước chừng bằng bốn ngón tay người trưởng thành vặn vẹo tiếp cận trước mặt Diệp Tử Linh, dây leo quấn quanh đầu nhũ phía dưới đột ngột tăng nhanh kích thích khiến cho Diệp Tử Linh hé miệng không tiếng động thở dốc, cái dây leo này thừa cơ tiến vào trong miệng Diệp Tử Linh.
Nó đầu tiên là bắt chước đầu lưỡi của con người quấn quanh đầu lưỡi của Diệp Tử Linh, tựa như hôn sâu mà giao triền cùng một chỗ, sau đó lại bắt chước khí quan nửa người dưới của Diệp Tử Linh mà bắt đầu ở trong miệng cậu ra ra vào vào, đồng thời cũng tiết ra đại lượng chất lỏng.
Mấy cái dây leo khác cũng không cam lòng yếu thế, nhiều dây leo thực nhỏ không ngừng quấn quanh trên thân thể, tứ chi của Diệp Tử Linh, những dây leo đó đâm vào thân thể Diệp Tử Linh, tuy rằng không tạo thành thương tổn cho cậu, thế nhưng những thứ đó tiết ra chất lỏng một chút là sẽ tiến vào bên trong; một cái khác tiến vào trong miệng Diệp Tử Linh cũng như một cái thì bao bọc dục vọng khẽ ngẩng đầu của cậu, tựa như tài nghệ của điều giáo sư giỏi nhất mà linh hoạt tiến hành đủ loại động tác.
“Ha..a…” Diệp Tử Linh bị nhồi đầy trong miệng khiến cậu phải bật ra một chút rên rỉ, chất lỏng ở đầu của dây leo kia tiết ra hiển nhiên cũng có hiệu quả thúc tình, Diệp Tử Linh ngoại trừ cảm giác ngày càng nóng lên thì đầu óc mơ mơ màng màng đã hoàn toàn vô pháp sinh ra ý nghĩ nào khác.
Có lẽ, mấy động tác phiến tình của con quái vật hình dáng đài hoa đầy dây leo này nói không chừng quả thật là kết quả của phim người lớn, mấy loại động tác thuần thục này tuyệt đối không phải một hai lần là có thể luyện thành.
Toàn bộ rừng hoa đều bởi vì con mồi là Diệp Tử Linh mà trở nên xao động, những đóa hoa màu tím trong khung cảnh không hề có gió mà chậm rãi phiêu tán, hình thành một vòng hoa xinh đẹp.
Ở mạt thế, càng là những thứ xinh đẹp quả thật càng thêm nguy hiểm.
Dục vọng của Diệp Tử Linh dưới tác dụng của dây leo mà hoàn toàn ngẩng đầu, đỉnh chóp tiết ra chất lỏng rất nhanh bị một dây leo rất nhỏ tiếp được sau đó hấp thu.
Diệp Tử Linh cảm thấy nhiệt độ thân thể đã lên đến đỉnh điểm, rất nhanh liền muốn tiết ra, thân thể vô lực của cậu đột nhiên bắt đầu vô ý thức kịch liệt giãy dụa, muốn đạt được cao trào.
Đài hoa chủ thể của con quái vật cảm nhận được tin tức phản hồi của dây leo mang đến, lập tức phát ra chỉ thị tinh thần, dây leo treo trên người của Diệp Tử Linh nháy mắt trở nên càng thêm hưng phấn, động tác cũng càng thêm kịch liệt hơn.
Rất nhanh, Diệp Tử Linh dưới động tác kịch liệt mà đạt được cao trào, lúc này trên cơ thể cậu đều đầy mồ hôi cùng với chất lỏng không biết tên mà dây leo tiết ra, toàn bộ thân thể bởi vì hiệu quả của chất thúc tình mà trở nên đỏ bừng, “trong mắt” đài hoa càng là một con mồi ngon miệng.
Cho nên, dây leo lại tiếp tục di chuyển, cái dây leo ở trong miệng Diệp Tử Linh kia triệt để rút ra, di chuyển đến mặt sau, hưng phấn mà phân bố chất lỏng để tại lối vào, chuẩn bị một đường tiến thẳng vào.
Sau khi phóng thích qua đi thì toàn bộ thân thể Diệp Tử Linh đều bị vây trong trạng thái cực độ mệt mỏi lẫn mẫn cảm, thần trí lại bởi vì kháng cự việc bị sáp nhập mà trở nên thanh tỉnh lại một chút, ít nhất cậu có thể ý thức chính mình đang ở trong thời khắc nguy cấp, liều mạng muốn tang thi hóa nhằm thoát khỏi trạng thái hiện tại.
Móng tay của cậu bắt đầu từng chút biến thành màu đỏ và càng thêm bén nhọn, chỉ cần một cái động tay nhỏ, móng tay lợi hại đã cắt đứt những sợi dây leo quấn quanh thân.
Đài hoa ngay khi Diệp Tử Linh cắt đứt dây leo đã nhận ra nguy hiểm, tất cả dây leo đột nhiên từ trên người Diệp Tử Linh toàn bộ rời đi, nhất thời Diệp Tử Linh từ giữa không trung ngã xuống đất.
May mắn phía bên dưới đều là những đóa hoa mềm mại, ít nhất Diệp Tử Linh không bị thương, nhưng điều này cũng có nghĩa là mùi hương từ hoa thơm càng thêm trở nên nồng đậm, hoàn toàn bao trùm lên Diệp Tử Linh.
Nhất định… Nhất định phải trốn!
Diệp Tử Linh giãy dụa nghĩ muốn di chuyển, đài hoa lại không tính toán tha cho kẻ địch mà khiến nó cảm thấy nguy hiểm này, dây leo vừa bỏ chạy nháy mắt tập trung quấn lại thành một bó dây leo hình mũi nhọn thật lớn, lập tức phóng đến đâm vào Diệp Tử Linh!
Warning: Tentacles
Ngay lúc Diệp Tử Linh ngã xuống, rừng hoa vốn yên ả nay đột nhiên lại trở nên cuồn cuộn, vô số dây leo từ dưới mặt đất chui lên, chi chít quấn quanh tứ chi vô lực phản kháng của Diệp Tử Linh, đưa cậu nâng lên giữa không trung.
Mùi hương trong rừng hoa ngày càng nồng đậm, thậm chí từng làn phấn hoa màu tím đã bắt đầu phiêu tán theo gió, lan tràn trong không trung.
Đáng kiếp, cậu quá sơ suất!
Diệp Tử Linh cố gắng dùng cái đầu đã có chút mơ màng mà nghĩ, tìm cách giãy dụa để tránh thoát khỏi trói buộc của dây leo. Thế nhưng, hít vào quá nhiều hương hoa khiến cho cả người cậu vô lực, dù cho muốn tang thi hóa cũng không thể làm được, chỉ có thể tùy ý để cho dây leo quấn quanh người cậu càng ngày càng chặt.
Mặt đất bỗng nhiên mãnh liệt chấn động, trung tâm rừng hoa không biết khi nào đã xuất hiện một hố sâu thật lớn, một đài hoa màu tím khổng lồ đang từ hố đen đó chậm rãi chui lên. Vô số sợi dây leo quấn quanh Diệp Tử Linh chính là bắt nguồn từ gốc của nó vươn ra.
Không phải chứ, chẳng lẽ cậu sẽ bị đóa hoa quái vật này nghĩ là thức ăn mà nuốt chửng? Trong lòng Diệp Tử Linh đau buồn không thôi, vì chọn đại đường đi cũng có thể đụng phải loại bi kịch này? Nếu có bảng bình chọn thường niên người xui xẻo nhất, cậu tuyệt đối sẽ có tên, nói không chừng còn có thể đạt được danh hiệu Vua bi kịch nhất năm!
Diệp Tử Linh trước mặt quái vật hình dạng đài hoa màu tím này có vẻ đặc biệt nhỏ bé, một hơi nuốt vào cũng không cần tiêu hóa.
Nhưng mà đài hoa màu tím này tựa hồ cũng không có tính toán lập tức nuốt Diệp Tử Linh vào bụng, mấy sợi dây leo thô to như cánh tay trẻ con từ thân cây chậm rãi bò về phía Diệp Tử Linh.
Thần trí Diệp Tử Linh dưới tác dụng duy trì liên tục của phấn hoa mà ngày càng trở nên mơ hồ, nguyên bản giãy dụa rất nhỏ cũng chậm rãi biến mất, chỉ có thể híp mắt trừng đám dây leo thô to đang bò lên người cậu thăm hỏi.
Dây leo cũng không có giống như trong tưởng tượng của Diệp Tử Linh quật lên người cậu, mà là lợi dụng những gai nhọn để dễ dàng biến quần áo cậu thành một đống vải dệt rách rưới khi đã cẩn thận không làm cho thân thể Diệp Tử Linh bị thương.
Diệp Tử Linh cảm thấy trên người chợt lạnh, đầu óc vốn có chút mơ hồ mà bởi vì cái mát lạnh này mà trở nên thanh tỉnh một chút. Có điều đầu óc thanh tỉnh thì cũng vô dụng, thân thể vô lực ngược lại khiến cậu càng thêm ý thức được bản thân rơi vào tình cảnh bất lợi.
“Đừng…” Dây leo kia thế nhưng lại quấn quanh đầu nhũ, trên đầu mút lại xuất hiện một mũi nhọn, mãnh liệt đâm vào, trong đau đớn lại mang theo khoái cảm kì dị khiến cho Diệp Tử Linh nhịn không được kinh hô ra tiếng.
Có điều trong đầu cậu lại là một đàn mười vạn con thảo nê mã chạy như điên qua lại chạy như điên về, vậy ra cậu gặp được không phải là thực vật thích ăn thịt người mà thực vật thích quấy rối người sao?!!!! Hay nói con quái vật cũng như cái cây này tính toán trước tiên đem cậu…. Sẽ đem cậu…làm… Sao?!!!
Diệp Tử Linh làm thanh niên khỏe mạnh, đương nhiên đã từng xem qua các loại phim người lớn này đó, trong đó có một thể loại rất giống với tình huống hiện tại của cậu, lúc ấy cậu xem quả đúng là rất thích, thế nhưng hiện tại giáng đến trên đầu thì cậu không thể nào thích cho được!!
Đầu năm này thực vật cũng thèm khát đến độ ngay cả nam nhân cũng muốn đùa bỡn sao, vì sao cái thể loại chỉ xuất hiện trong phim người lớn này lại phát sinh trên người cậu chứ!!
Thực hiển nhiên là Diệp Tử Linh chưa từng xem qua một nhánh nhỏ của phim người lớn giống như loại cậu nghĩ, nếu không cậu sẽ không có ngạc nhiên đối với loại tình huống hiện tại như vậy.
(*) Theo ta hiểu: Ở đây là Diệp Tử Linh nghĩ đến AV có phụ nữ đóng, còn nhánh nhỏ tác giả đề cập là GV
Mặc kệ hiện tại Diệp Tử Linh ở trong lòng nóng nảy gào thét như thế nào, thân thể bủn rủn vô lực hiện tại của cậu chỉ có thể tùy ý để một gốc cây đùa bỡn.
Hơn nữa theo mùi hoa ngày càng nồng đậm, Diệp Tử Linh thật vất vả mới thanh tỉnh một chút rất nhanh lại trở nên mơ hồ lần nữa, thậm chí ngay cả động tác của dây leo cũng không chú ý tới.
Dây leo thật nhỏ lúc nhúc đưa hai tay Diệp Tử Linh giơ cao quá đầu đồng thời buộc lại, phía bên dưới cũng tách hai đùi cậu ra, khiến cho dục vọng đã hơi ngẩng đầu triệt để bại lộ dưới ánh trăng.
Thực hiển nhiên, cái loại hương hoa này không chỉ có công dụng khiến con người bủn rủn vô lực mà còn mang theo cả hiệu quả thúc tình.
Một cái dây leo to ước chừng bằng bốn ngón tay người trưởng thành vặn vẹo tiếp cận trước mặt Diệp Tử Linh, dây leo quấn quanh đầu nhũ phía dưới đột ngột tăng nhanh kích thích khiến cho Diệp Tử Linh hé miệng không tiếng động thở dốc, cái dây leo này thừa cơ tiến vào trong miệng Diệp Tử Linh.
Nó đầu tiên là bắt chước đầu lưỡi của con người quấn quanh đầu lưỡi của Diệp Tử Linh, tựa như hôn sâu mà giao triền cùng một chỗ, sau đó lại bắt chước khí quan nửa người dưới của Diệp Tử Linh mà bắt đầu ở trong miệng cậu ra ra vào vào, đồng thời cũng tiết ra đại lượng chất lỏng.
Mấy cái dây leo khác cũng không cam lòng yếu thế, nhiều dây leo thực nhỏ không ngừng quấn quanh trên thân thể, tứ chi của Diệp Tử Linh, những dây leo đó đâm vào thân thể Diệp Tử Linh, tuy rằng không tạo thành thương tổn cho cậu, thế nhưng những thứ đó tiết ra chất lỏng một chút là sẽ tiến vào bên trong; một cái khác tiến vào trong miệng Diệp Tử Linh cũng như một cái thì bao bọc dục vọng khẽ ngẩng đầu của cậu, tựa như tài nghệ của điều giáo sư giỏi nhất mà linh hoạt tiến hành đủ loại động tác.
“Ha..a…” Diệp Tử Linh bị nhồi đầy trong miệng khiến cậu phải bật ra một chút rên rỉ, chất lỏng ở đầu của dây leo kia tiết ra hiển nhiên cũng có hiệu quả thúc tình, Diệp Tử Linh ngoại trừ cảm giác ngày càng nóng lên thì đầu óc mơ mơ màng màng đã hoàn toàn vô pháp sinh ra ý nghĩ nào khác.
Có lẽ, mấy động tác phiến tình của con quái vật hình dáng đài hoa đầy dây leo này nói không chừng quả thật là kết quả của phim người lớn, mấy loại động tác thuần thục này tuyệt đối không phải một hai lần là có thể luyện thành.
Toàn bộ rừng hoa đều bởi vì con mồi là Diệp Tử Linh mà trở nên xao động, những đóa hoa màu tím trong khung cảnh không hề có gió mà chậm rãi phiêu tán, hình thành một vòng hoa xinh đẹp.
Ở mạt thế, càng là những thứ xinh đẹp quả thật càng thêm nguy hiểm.
Dục vọng của Diệp Tử Linh dưới tác dụng của dây leo mà hoàn toàn ngẩng đầu, đỉnh chóp tiết ra chất lỏng rất nhanh bị một dây leo rất nhỏ tiếp được sau đó hấp thu.
Diệp Tử Linh cảm thấy nhiệt độ thân thể đã lên đến đỉnh điểm, rất nhanh liền muốn tiết ra, thân thể vô lực của cậu đột nhiên bắt đầu vô ý thức kịch liệt giãy dụa, muốn đạt được cao trào.
Đài hoa chủ thể của con quái vật cảm nhận được tin tức phản hồi của dây leo mang đến, lập tức phát ra chỉ thị tinh thần, dây leo treo trên người của Diệp Tử Linh nháy mắt trở nên càng thêm hưng phấn, động tác cũng càng thêm kịch liệt hơn.
Rất nhanh, Diệp Tử Linh dưới động tác kịch liệt mà đạt được cao trào, lúc này trên cơ thể cậu đều đầy mồ hôi cùng với chất lỏng không biết tên mà dây leo tiết ra, toàn bộ thân thể bởi vì hiệu quả của chất thúc tình mà trở nên đỏ bừng, “trong mắt” đài hoa càng là một con mồi ngon miệng.
Cho nên, dây leo lại tiếp tục di chuyển, cái dây leo ở trong miệng Diệp Tử Linh kia triệt để rút ra, di chuyển đến mặt sau, hưng phấn mà phân bố chất lỏng để tại lối vào, chuẩn bị một đường tiến thẳng vào.
Sau khi phóng thích qua đi thì toàn bộ thân thể Diệp Tử Linh đều bị vây trong trạng thái cực độ mệt mỏi lẫn mẫn cảm, thần trí lại bởi vì kháng cự việc bị sáp nhập mà trở nên thanh tỉnh lại một chút, ít nhất cậu có thể ý thức chính mình đang ở trong thời khắc nguy cấp, liều mạng muốn tang thi hóa nhằm thoát khỏi trạng thái hiện tại.
Móng tay của cậu bắt đầu từng chút biến thành màu đỏ và càng thêm bén nhọn, chỉ cần một cái động tay nhỏ, móng tay lợi hại đã cắt đứt những sợi dây leo quấn quanh thân.
Đài hoa ngay khi Diệp Tử Linh cắt đứt dây leo đã nhận ra nguy hiểm, tất cả dây leo đột nhiên từ trên người Diệp Tử Linh toàn bộ rời đi, nhất thời Diệp Tử Linh từ giữa không trung ngã xuống đất.
May mắn phía bên dưới đều là những đóa hoa mềm mại, ít nhất Diệp Tử Linh không bị thương, nhưng điều này cũng có nghĩa là mùi hương từ hoa thơm càng thêm trở nên nồng đậm, hoàn toàn bao trùm lên Diệp Tử Linh.
Nhất định… Nhất định phải trốn!
Diệp Tử Linh giãy dụa nghĩ muốn di chuyển, đài hoa lại không tính toán tha cho kẻ địch mà khiến nó cảm thấy nguy hiểm này, dây leo vừa bỏ chạy nháy mắt tập trung quấn lại thành một bó dây leo hình mũi nhọn thật lớn, lập tức phóng đến đâm vào Diệp Tử Linh!
Tác giả :
Qủy Trà Lục Tiên