Tang Thế Tình Nhân
Quyển 1 - Chương 65: Giết người… (2)
Đường Miểu không nói gì nữa. Có lẽ đây là nguyên nhân cha không muốn cho bốn người bọn họ uống nước giếng, nếu họ cứ một mực bảo trì loại ý nghĩ này căn bản không thể nào tồn tại trong tận thế, càng không thích hợp lưu lại bên người bọn cậu.
Liêu Sở Sinh phải chết! Chỉ vì đồ ăn và xe mà gã muốn hạ độc chết 6 mạng người, có thể thấy được lòng hắn có bao nhiêu hiểm ác. Nếu như không diệt trừ, ai biết về sau khi nào gã lại nhắm vào bọn cậu? Đương nhiên, cũng có thể giam hắn lại, nhưng chẳng lẽ mỗi ngày phải tốn cơm đi nuôi sao? Tay Đường Miểu chậm rãi đút vào túi quần.
“Tiểu thiếu gia, không bằng giam lại trước, đợi tiên sinh về xử lí sau.” Đỗ Tấn đề nghị.
Đem sự tình cho Đường Tư Hoàng xử lí đương nhiên là biện pháp đơn giản nhất, thoải mái nhất, đối với những gì cậu lý giải về cha, cha nhất định cũng sẽ quyết định giết tên này. Chuyện như thế này về sau chỉ sợ nhiều chứ không ít, những áp lực này chẳng lẽ chỉ có mình cha gánh chịu?
Cậu hít sâu một hơi, quyết định lấy súng ra, hướng Liêu Sở Sinh ra lệnh: “Đứng lên. Hắc Uy, lại đây.”
Thật lâu về sau, Trương Vọng cũng không cách nào quên được biểu hiện lần đầu tiên tiểu thiếu gia giết người —— tướng mạo tiểu thiếu gia vốn non nớt đáng yêu, mái tóc xoăn tự nhiên càng làm cậu thêm vài phần yếu ớt, nhưng hôm đó, thiếu niên 16 tuổi tuy tay có chút run, nhưng vẫn nhắm súng thẳng vào người khác, vẻ mặt quả quyết như thế, đôi mắt tràn ngập kiên định, tựa hồ muốn nói: tôi cũng có người muốn bảo hộ.
Hắc Uy nhảy lên, ngoắt ngoắt đuôi đến bên cạnh Đường Miểu, cùng cậu đứng một chỗ nhìn Liêu Sở Sinh.
Liêu Sở Sinh run rẩy đứng lên, khuôn mặt hoảng sợ cực độ, sợ Đường Miểu nổ súng, vội vàng giơ hai tay lên, cấp thiết nói: “Tiểu thiếu gia, thật không phải tôi làm, là mấy người Lý lão đại bức tôi! Xin tha cho tôi, tôi không dám nữa, tôi còn có đứa con 5 tuổi ah… Tôi đáng chết, đáng chết, nhưng tôi chết rồi con tôi phải làm sao đây…”
Đứa con 5 tuổi? Súng trong tay Đường Miểu hơi hạ xuống một chút.
Liêu Sở Sinh thấy thần sắc câu buông lỏng, âm thầm vui vẻ, giả vờ chảy xuống hai giọt nước mắt.
“Tiểu thiếu gia, xin cậu thương tôi, xin hãy nể tình tôi là một người cha, còn có con nhỏ mà bỏ qua cho tôi đi.Tôi thề, về sau tôi không dám làm nữa.”
Gã không biết, chữ “cha” lại làm cho nội tâm đang mềm lòng của Đường Miểu cứng lại, sắc mặt trầm xuống. Cha đã đem tất cả vật tư đặt trong không gian của cậu. Nếu như lần này cậu chết, cha sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng, y phải gian nan tới cỡ nào mới có thể sống sót trong tận thế đây? Liêu Sở Sinh hại chết cậu, chẳng khác nào hại chết Đường Tư Hoàng!
Trong nháy mắt, mặt Liêu Sở Sinh cùng Đường Lập Quang thoáng giao thoa trong đầu cậu, Đường Miểu hừ nhẹ một tiếng, lấy ống giảm thanh trong túi ra lắp vào súng.
Liêu Sở Sinh thừa dịp cậu chưa chuẩn bị, bất ngờ chạy tới bên cạnh bàn ăn, ôm lấy nữ nhân đang hôn mê để trước người, móc ra một con dao găm từ túi tiền đặt trước yết hầu cô ta, cảnh cáo nói: “Mày đừng xằng bậy, thả tao đi! Nếu không, tao giết ả!”
Nữ nhân từ từ tỉnh lại, cảm thấy khó thở, mới ý thức được mình bị người khác đe dọa, lập tức thét một tiếng: “Ah——”
“Buông cô ấy ra!” Trương Vọng cảnh cáo. Nữ nhân này dù sao cũng là tiên sinh đưa về, nếu xảy ra chuyện, bọn họ cũng không biết báo cáo như thế nào.(giết luôn ảnh có khi còn thưởng cho anh đấy (¬‿¬) )
Đường Miểu hơi sững sờ, lần nữa giơ súng ngắm vào Liêu Sở Sinh.
“Đường Miểu, cậu…cậu muốn làm gì?” Nữ nhân kia khuôn mặt trắng nhớt, thân thể mềm nhũn, kinh hoảng mà nhìn Đường Miểu.
“Mày không sợ tao giết nó?” Sắc mặt Liêu Sở Sinh trắng nhợt, tay cầm dao có chút run.
“Tôi căn bản không biết cô ta.” Đường Miểu nhàn nhạt nói, “Không tin, anh có thể hỏi cô ta thử, ngay cả tên cô ta tôi còn không biết mà.” ( thỉnh thử đọc bằng âm điệu khinh bỉ nhất =)))) tiểu Miểu hảo suất ah áu áu >.<)
Gần như nháy mắt, Đường Miểu nổ súng. Nữ nhân kia dù sao cũng thấp hơn tên Liêu Sở Sinh kia một chút. Chỉ nghe “phốc” một tiếng, nòng súng phả ra một làn khói nhẹ.
Mi tâm Liêu Sở Sinh nhiều thêm một lỗ máu, vẻ mặt sợ hãi còn cứng trên mặt, dao găm trong tay rơi xuống đất “đương” một tiếng, Liêu Sở Sinh chậm rãi té xuống đất, nhìn lên trần nhà, chết không nhắm mắt.
“Ah —— “ Nữ nhân kia hét lên một tiếng, lần nữa bất tỉnh.
Liêu Sở Sinh phải chết! Chỉ vì đồ ăn và xe mà gã muốn hạ độc chết 6 mạng người, có thể thấy được lòng hắn có bao nhiêu hiểm ác. Nếu như không diệt trừ, ai biết về sau khi nào gã lại nhắm vào bọn cậu? Đương nhiên, cũng có thể giam hắn lại, nhưng chẳng lẽ mỗi ngày phải tốn cơm đi nuôi sao? Tay Đường Miểu chậm rãi đút vào túi quần.
“Tiểu thiếu gia, không bằng giam lại trước, đợi tiên sinh về xử lí sau.” Đỗ Tấn đề nghị.
Đem sự tình cho Đường Tư Hoàng xử lí đương nhiên là biện pháp đơn giản nhất, thoải mái nhất, đối với những gì cậu lý giải về cha, cha nhất định cũng sẽ quyết định giết tên này. Chuyện như thế này về sau chỉ sợ nhiều chứ không ít, những áp lực này chẳng lẽ chỉ có mình cha gánh chịu?
Cậu hít sâu một hơi, quyết định lấy súng ra, hướng Liêu Sở Sinh ra lệnh: “Đứng lên. Hắc Uy, lại đây.”
Thật lâu về sau, Trương Vọng cũng không cách nào quên được biểu hiện lần đầu tiên tiểu thiếu gia giết người —— tướng mạo tiểu thiếu gia vốn non nớt đáng yêu, mái tóc xoăn tự nhiên càng làm cậu thêm vài phần yếu ớt, nhưng hôm đó, thiếu niên 16 tuổi tuy tay có chút run, nhưng vẫn nhắm súng thẳng vào người khác, vẻ mặt quả quyết như thế, đôi mắt tràn ngập kiên định, tựa hồ muốn nói: tôi cũng có người muốn bảo hộ.
Hắc Uy nhảy lên, ngoắt ngoắt đuôi đến bên cạnh Đường Miểu, cùng cậu đứng một chỗ nhìn Liêu Sở Sinh.
Liêu Sở Sinh run rẩy đứng lên, khuôn mặt hoảng sợ cực độ, sợ Đường Miểu nổ súng, vội vàng giơ hai tay lên, cấp thiết nói: “Tiểu thiếu gia, thật không phải tôi làm, là mấy người Lý lão đại bức tôi! Xin tha cho tôi, tôi không dám nữa, tôi còn có đứa con 5 tuổi ah… Tôi đáng chết, đáng chết, nhưng tôi chết rồi con tôi phải làm sao đây…”
Đứa con 5 tuổi? Súng trong tay Đường Miểu hơi hạ xuống một chút.
Liêu Sở Sinh thấy thần sắc câu buông lỏng, âm thầm vui vẻ, giả vờ chảy xuống hai giọt nước mắt.
“Tiểu thiếu gia, xin cậu thương tôi, xin hãy nể tình tôi là một người cha, còn có con nhỏ mà bỏ qua cho tôi đi.Tôi thề, về sau tôi không dám làm nữa.”
Gã không biết, chữ “cha” lại làm cho nội tâm đang mềm lòng của Đường Miểu cứng lại, sắc mặt trầm xuống. Cha đã đem tất cả vật tư đặt trong không gian của cậu. Nếu như lần này cậu chết, cha sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng, y phải gian nan tới cỡ nào mới có thể sống sót trong tận thế đây? Liêu Sở Sinh hại chết cậu, chẳng khác nào hại chết Đường Tư Hoàng!
Trong nháy mắt, mặt Liêu Sở Sinh cùng Đường Lập Quang thoáng giao thoa trong đầu cậu, Đường Miểu hừ nhẹ một tiếng, lấy ống giảm thanh trong túi ra lắp vào súng.
Liêu Sở Sinh thừa dịp cậu chưa chuẩn bị, bất ngờ chạy tới bên cạnh bàn ăn, ôm lấy nữ nhân đang hôn mê để trước người, móc ra một con dao găm từ túi tiền đặt trước yết hầu cô ta, cảnh cáo nói: “Mày đừng xằng bậy, thả tao đi! Nếu không, tao giết ả!”
Nữ nhân từ từ tỉnh lại, cảm thấy khó thở, mới ý thức được mình bị người khác đe dọa, lập tức thét một tiếng: “Ah——”
“Buông cô ấy ra!” Trương Vọng cảnh cáo. Nữ nhân này dù sao cũng là tiên sinh đưa về, nếu xảy ra chuyện, bọn họ cũng không biết báo cáo như thế nào.(giết luôn ảnh có khi còn thưởng cho anh đấy (¬‿¬) )
Đường Miểu hơi sững sờ, lần nữa giơ súng ngắm vào Liêu Sở Sinh.
“Đường Miểu, cậu…cậu muốn làm gì?” Nữ nhân kia khuôn mặt trắng nhớt, thân thể mềm nhũn, kinh hoảng mà nhìn Đường Miểu.
“Mày không sợ tao giết nó?” Sắc mặt Liêu Sở Sinh trắng nhợt, tay cầm dao có chút run.
“Tôi căn bản không biết cô ta.” Đường Miểu nhàn nhạt nói, “Không tin, anh có thể hỏi cô ta thử, ngay cả tên cô ta tôi còn không biết mà.” ( thỉnh thử đọc bằng âm điệu khinh bỉ nhất =)))) tiểu Miểu hảo suất ah áu áu >.<)
Gần như nháy mắt, Đường Miểu nổ súng. Nữ nhân kia dù sao cũng thấp hơn tên Liêu Sở Sinh kia một chút. Chỉ nghe “phốc” một tiếng, nòng súng phả ra một làn khói nhẹ.
Mi tâm Liêu Sở Sinh nhiều thêm một lỗ máu, vẻ mặt sợ hãi còn cứng trên mặt, dao găm trong tay rơi xuống đất “đương” một tiếng, Liêu Sở Sinh chậm rãi té xuống đất, nhìn lên trần nhà, chết không nhắm mắt.
“Ah —— “ Nữ nhân kia hét lên một tiếng, lần nữa bất tỉnh.
Tác giả :
Liên Tích Ngưng Mâu