Tang Thế Sinh Tồn
Chương 81: Đàn dơi
*Lạch cạch!*
Không biết là cái gì đột nhiên từ đỉnh động rơi xuống dưới. Mãi đến khi nó sắp rớt xuống giữa đại sảnh mấy người mới vọt sang bên né.
Chờ bọn họ ngoái lại, một lần nữa nhìn về phía đại sảnh, chỉ thấy gạch đen phản quang nằm úp sấp một khối thi thể nhân loại. Vị trí trên ngực và cổ đều là dấu cắn xuyên qua thân thể để lại lỗ thủng vừa to vừa sâu. Thịt bên trong không có màu đỏ nữa, lóe phấn trắng, tất cả máu tươi đều bị hút sạch.
Bởi vì thân thể bị thả từ trên cao xuống nên thành tư thế nằm úp sấp. Đầu quẹo sang một bên, óc vỡ tựa như dưa hấu rớt xuống đất. Não màu trắng vàng đều vỡ thành một bãi chảy ra, tay chân xoạt ra trên nền lạnh băng. Sau khi chết thi thể không có nhắm mắt, tròng mắt trở nên đục ngầu xám trắng, còn trừng lớn con ngươi biểu lộ giây phút cuối cùng trước khi chết có bao nhiêu sợ hãi.
Trên thân người chết chỉ còn sót lại một ít mảnh vải không bị xé rách, mơ hồ thấy được là áo khoác trắng. Phỏng chừng người này cũng là nhân viên của sở nghiên cứu, kết quả cuối cùng lại là bị thể thực nghiệm chính mình nghiên cứu ra giết chết, thật bi kịch.
Sau khi thi thể rơi xuống, một cái bóng đen cũng từ từ hạ xuống trên thi thể. Lại là một con Dơi Đầu Người, nhưng thân thể nó có khuôn mặt người khác với con kia. Con kia là khuôn mặt một người đàn ông, mà con này, là mặt một người phụ nữ.
Móng vuốt sắt nhọn bấu trên người thi thể, Dơi Đầu Người còn dùng móng vuốt lay động. Vốn từ chỗ cao rơi xuống, xương cốt trong cơ thể đã vỡ vụn, nay bị móng vuốt của Dơi Đầu Người lay động, thịt vụn tản ra, mùi hôi thi thể lập tức khuếch tán trong đại sảnh.
*Phành—phạch–*
Tiếng cánh vỗ dần im lặng, nhìn hai bên vách núi trên cao, có thể thấy chỗ ngọn đèn mỏng manh chiếu sáng mấy chục Dơi Đầu Người lớn kinh người bám vách đá. Mỗi con đều có khuôn mặt người, nhưng bộ dạng không giống nhau.
Chúng nó đứng bên trên nâng móng vuốt gãi thân thể, run rẩy cánh dơi to lớn sau lưng, dường như không để ý đoàn người. Nhưng Vương Dương dám khẳng định, chỉ cần bọn họ làm ra hành động gì, chúng nó sẽ nhào tới.
Vài người đứng trong đại sảnh giằng co với Dơi Đầu Người, ai cũng không hành động trước, không khí hơi khẩn trương. Thật nhiều Dơi Đầu Người không ngừng quay chung quanh vách đá trên đỉnh, bốn phía vô cùng tĩnh lặng.
Nhìn thấy không khí hiện tại, Phương Chí Hoành cõng Lý Du muốn lén lui về phía sau, cố gắng đem chính mình thu nhỏ hết mức có thể. Chỉ hy vọng Dơi Đầu Người đừng chú ý tới gã và Lý Du, tập trung mấy người khác là được rồi. Chỉ cần Dơi Đầu Người bận rộn công kích mấy người mạnh kia, gã có thể mang theo Lý Du nhân cơ hội lén tìm nơi ẩn núp.
Gã vừa nghĩ vừa dọc theo bờ tường lui ra sau, gót chân không cẩn thận đá trúng thùng nhôm để đựng rác rưởi đã phân loại. Lập tức phát ra tiếng vang chói tai.
*Đùng!*
*Tích—tii–*
*Rầm!**
Trong lúc kích động, Phương Chí Hoành không biết tay mình ấn vào vị trí nào trên vách tường. Sau khi gã ấn động, bốn phía lối vào đại sảnh đột nhiên xuất hiện cửa sắt từ từ hạ xuống khép kín, nhốt vài người giữa đại sảnh, không thể chạy trốn.
Vốn Dơi Đầu Người không nhúc nhích, sau khi nghe bốn phía truyền đến âm thanh thì bắt đầu xao động. Chúng nó giang rộng cánh dơi, tập thể cất cánh công kích mấy người đứng trong đại sảnh.
Gặp sinh vật đáng sợ bay hướng mình, Phương Chí Hoành không có thời gian tìm nút mở gã vô tình đè lên, trực tiếp xoay người ôm chặt Lý Du tìm chỗ trốn.
“X nó!”
Vương Dương không biết là ai làm ra động tĩnh lớn như vậy. Tựa như tín hiệu, khiến Dơi Đầu Người tập thể công kích. Rút ra thanh đao giắt bên hông, Vương Dương chém về phía Dơi Đầu Người bay trên đầu mình. Dơi Đầu Người quạt cánh về phía trước, linh hoạt né tránh một đao của Vương Dương. Vương Dương căm giận nghiến răng, có chút buồn bực chính mình không tìm được khẩu súng thứ hai để dùng. Đối phó thứ biết bay thì dùng súng bắn là sướng tay nhất.
Tiếu Dịch đứng cạnh Vương Dương, nhảy lên một cái hai tay túm lấy cánh ở hai bên đầu Dơi Đầu Người. Kéo cánh của nó quật ngã xuống mặt đất, tiếp theo tiến lên chém một đao. Dơi Đầu Người bị Tiếu Dịch đập xuống đất còn bị đâm một đao, trong chớp mắt yên giấc ngàn thu.
Kiều Phi Vũ đối mặt Dơi Đầu Người hướng tới chính mình, nâng súng trong tay nhắm ngay Dơi Đầu Người rồi mới bắn. Dù sao đạn rồi sẽ có ngày dùng hết, gã phải bảo đảm mỗi một viên đạn đều có thể tiêu diệt Dơi Đầu Người, không thể lãng phí.
Nhưng cho dù mấy người họ không ngừng chém giết Dơi Đầu Người, vẫn chống không nổi số lượng khổng lồ. Ba người chỉ có thể cùng Dơi Đầu Người đánh giằng co.
Còn Phương Chí Hoành nhân lúc Dơi Đầu Người bị mấy người kia hấp dẫn tập trung tấn công họ, gã chạy trốn tới phía bàn tiếp đãi núp đằng sau. Phương Chí Hoành nhè nhẹ hít vào thở ra, đem Lý Du ôm ra đằng trước, cẩn thận xem xét phía bên ngoài tình trạng chiến đấu của mọi người.
Phương Chí Hoành dù sao chỉ là người bình thường, trên người còn bị thương và mang theo Lý Du bị cắn lây nhiễm. Cho nên gã thầm quyết tâm dù thế nào cũng phải bảo vệ tốt chính mình và Lý Du. Việc chiến đấu với quái vật, gã sẽ không lại xen vào. Chuyến đi tới chỗ này chính là sai lầm, nếu không tới, Lý Du sẽ không bị cắn.
Cho nên Phương Chí Hoành mắt lạnh trốn đằng sau mặt bàn, xem mấy người ra sức chiến đấu với Dơi Đầu Người. Đương nhiên gã không hy vọng bọn họ thua, bởi vì gã còn phải trông nhờ vào họ đi tìm thuốc trung hòa. Không có thuốc trung hòa, Lý Du sẽ biến thành cái xác không hồn không có lý trí.
Nghĩ vậy, Phương Chí Hoành cúi đầu vuốt ve Lý Du tựa vào ngực mình. Khuôn mặt trắng nõn bắt đầu tái nhợt suy yếu rất nhiều. Nhìn đến tình trạng của Lý Du, hai mắt Phương Chí Hoành trở nên âm trầm. Vì để Lý Du của mình có thể sống tiếp, gã sẽ dùng mọi thủ đoạn đạt tới mục đích.
Bốn phía Dơi Đầu Người không ngừng bay tới, Vương Dương đang chém hăng say bỗng cảm giác thân thể bay lên không trung.
“A?”
Vương Dương kinh ngạc cúi đầu nhìn, phát hiện chân đã rời xa mặt đất.
“Vương Dương!”
Tiếu Dịch ngẩng đầu thấy Vương Dương đứng cạnh mình đã bị một con Dơi Đầu Người bắt lấy hai vai túm lên. Hắn vội xoay người muốn bắt lấy Vương Dương nhưng khi sắp chạm vào ống quần cậu, trên không trung Dơi Đầu Người bỗng bay nhanh hơn. Nó dùng sức quạt cánh về phía trước một cái, bay lên cao, Tiếu Dịch bỏ lỡ cơ hội chộp lấy Vương Dương.
“Chó chết!”
Trên không trung Vương Dương lật cổ tay muốn chém Dơi Đầu Người bắt chính mình, nhưng không cách nào chém trúng. Mặt đất cách cậu ngày càng xa xôi, trong nháy mắt, khi nhìn lại thì đã cách đại sảnh mấy chục thước. Vương Dương không xám lộn xộn nữa, nếu rớt xuống thì sẽ như khối thi thể kia.
Vương Dương mơ hồ nghe ở bên dưới Tiếu Dịch la hét, trong thanh âm khó được không có trấn tĩnh như ngày thường. Vương Dương há họng lớn tiếng đáp lại trấn an người phía dưới.
“Tôi còn khỏe, không có việc gì!!!”
Cậu đang nói thì bỗng chao đảo, hai vai bị buông ra té xuống tảng đá lớn nhô ra từ vách động. Tuy không phải bị bỏ từ mấy chục thước cao, nhưng Dơi Đầu Người nắm cậu quăng từ khoảng cách mấy thước đến tảng đá, cũng khiến Vương Dương trở tay không kịp. Cậu chỉ có thể ở khi rơi xuống đất điều chỉnh tư thế bảo hộ mình, ngã nhào.
“XXX!”
Tuy rằng bảo vệ đầu an toàn, cổ tay trái lại đập vào nham thạch trật khớp, đau đến Vương Dương thầm chửi tục. Nhưng mà bây giờ cậu không có thời gian lo nghĩ cái tay bị thương. Chịu đựng đau đớn vội bật dậy, Vương Dương tập trung tinh thần đối mặt Dơi Đầu Người.
Dơi Đầu Người khép cái cánh lớn, hướng tới Vương Dương. Cậu vội giơ đao lên phóng tới Dơi Đầu Người, một đao trực tiếp cắm vào giữa con mắt phải của nó. Cậu dùng sức rạch xuống dưới. Thân thể tròn trịa màu nâu lông chim bị Vương Dương xẻ ra, nội tạng hồng xanh bên trong đều lòi ra ngoài. Vương Dương nhấc tay đẩy Dơi Đầu Người khiến nó lảo đảo ngã xuống vách núi.
Vương Dương nằm trên mặt tảng đá phẳng, nhìn Dơi Đầu Người bị cậu đẩy xuống đại sảnh. Nhưng vị trí của cậu không thể thấy tình trạng bên dưới, chỉ nhìn một mảnh tối đen. Vương Dương thở hồng hộc, rốt cuộc cậu có thời gian quan sát vị trí hiện tại.
Bây giờ cậu đang ở trên nham thạch là nơi Dơi Đầu Người này làm chỗ ăn và nghỉ ngơi. Đó là một khối tảng đá lớn nhô ra dưới ánh sáng vách núi. Độ rộng tảng đá khoảng mấy thước, Vương Dương đứng ở mặt trên còn có thể bước vài bước. Chỗ gần vách núi có phần tay chân cụt chồng chất thành một đống, còn khối bằng phẳng phía ngoài chắc là Dơi Đầu Người thích dành để dùng bữa.
Sau khi đánh giá xong hoàn cảnh hiện tại, Vương Dương lần nữa tới gần mé tảng đá, cẩn thận cúi đầu quan sát phía dưới. Từ dưới hướng lên trên đều là tối như mực không thấy rõ. Hiện tại từ trên xem phía dưới cũng là tối đen, cái gì đều không thấy. Xem ra mắt của Dơi Đầu Người có vẻ nhìn thấu trong đêm, trông thấy bọn họ.
Hiện tại chỗ cậu ở cách mặt đất một khoảng cách khá cao, nếu rớt xuống, vậy tuyệt đối là con đường chết.
Vương Dương nhúc nhích cánh tay không bị thương, ngồi trên tảng đá, từ trong ba lô sau lưng lấy ra thuốc và băng vải. Cậu lấy băng quấn cánh tay trái không biết là đã gãy hay trật khớp, dùng răng và cánh tay kia buộc cố định. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Vương Dương sầu lo nhìn vách núi, hiện tại, cậu nên xuống bằng cách nào?
Không biết là cái gì đột nhiên từ đỉnh động rơi xuống dưới. Mãi đến khi nó sắp rớt xuống giữa đại sảnh mấy người mới vọt sang bên né.
Chờ bọn họ ngoái lại, một lần nữa nhìn về phía đại sảnh, chỉ thấy gạch đen phản quang nằm úp sấp một khối thi thể nhân loại. Vị trí trên ngực và cổ đều là dấu cắn xuyên qua thân thể để lại lỗ thủng vừa to vừa sâu. Thịt bên trong không có màu đỏ nữa, lóe phấn trắng, tất cả máu tươi đều bị hút sạch.
Bởi vì thân thể bị thả từ trên cao xuống nên thành tư thế nằm úp sấp. Đầu quẹo sang một bên, óc vỡ tựa như dưa hấu rớt xuống đất. Não màu trắng vàng đều vỡ thành một bãi chảy ra, tay chân xoạt ra trên nền lạnh băng. Sau khi chết thi thể không có nhắm mắt, tròng mắt trở nên đục ngầu xám trắng, còn trừng lớn con ngươi biểu lộ giây phút cuối cùng trước khi chết có bao nhiêu sợ hãi.
Trên thân người chết chỉ còn sót lại một ít mảnh vải không bị xé rách, mơ hồ thấy được là áo khoác trắng. Phỏng chừng người này cũng là nhân viên của sở nghiên cứu, kết quả cuối cùng lại là bị thể thực nghiệm chính mình nghiên cứu ra giết chết, thật bi kịch.
Sau khi thi thể rơi xuống, một cái bóng đen cũng từ từ hạ xuống trên thi thể. Lại là một con Dơi Đầu Người, nhưng thân thể nó có khuôn mặt người khác với con kia. Con kia là khuôn mặt một người đàn ông, mà con này, là mặt một người phụ nữ.
Móng vuốt sắt nhọn bấu trên người thi thể, Dơi Đầu Người còn dùng móng vuốt lay động. Vốn từ chỗ cao rơi xuống, xương cốt trong cơ thể đã vỡ vụn, nay bị móng vuốt của Dơi Đầu Người lay động, thịt vụn tản ra, mùi hôi thi thể lập tức khuếch tán trong đại sảnh.
*Phành—phạch–*
Tiếng cánh vỗ dần im lặng, nhìn hai bên vách núi trên cao, có thể thấy chỗ ngọn đèn mỏng manh chiếu sáng mấy chục Dơi Đầu Người lớn kinh người bám vách đá. Mỗi con đều có khuôn mặt người, nhưng bộ dạng không giống nhau.
Chúng nó đứng bên trên nâng móng vuốt gãi thân thể, run rẩy cánh dơi to lớn sau lưng, dường như không để ý đoàn người. Nhưng Vương Dương dám khẳng định, chỉ cần bọn họ làm ra hành động gì, chúng nó sẽ nhào tới.
Vài người đứng trong đại sảnh giằng co với Dơi Đầu Người, ai cũng không hành động trước, không khí hơi khẩn trương. Thật nhiều Dơi Đầu Người không ngừng quay chung quanh vách đá trên đỉnh, bốn phía vô cùng tĩnh lặng.
Nhìn thấy không khí hiện tại, Phương Chí Hoành cõng Lý Du muốn lén lui về phía sau, cố gắng đem chính mình thu nhỏ hết mức có thể. Chỉ hy vọng Dơi Đầu Người đừng chú ý tới gã và Lý Du, tập trung mấy người khác là được rồi. Chỉ cần Dơi Đầu Người bận rộn công kích mấy người mạnh kia, gã có thể mang theo Lý Du nhân cơ hội lén tìm nơi ẩn núp.
Gã vừa nghĩ vừa dọc theo bờ tường lui ra sau, gót chân không cẩn thận đá trúng thùng nhôm để đựng rác rưởi đã phân loại. Lập tức phát ra tiếng vang chói tai.
*Đùng!*
*Tích—tii–*
*Rầm!**
Trong lúc kích động, Phương Chí Hoành không biết tay mình ấn vào vị trí nào trên vách tường. Sau khi gã ấn động, bốn phía lối vào đại sảnh đột nhiên xuất hiện cửa sắt từ từ hạ xuống khép kín, nhốt vài người giữa đại sảnh, không thể chạy trốn.
Vốn Dơi Đầu Người không nhúc nhích, sau khi nghe bốn phía truyền đến âm thanh thì bắt đầu xao động. Chúng nó giang rộng cánh dơi, tập thể cất cánh công kích mấy người đứng trong đại sảnh.
Gặp sinh vật đáng sợ bay hướng mình, Phương Chí Hoành không có thời gian tìm nút mở gã vô tình đè lên, trực tiếp xoay người ôm chặt Lý Du tìm chỗ trốn.
“X nó!”
Vương Dương không biết là ai làm ra động tĩnh lớn như vậy. Tựa như tín hiệu, khiến Dơi Đầu Người tập thể công kích. Rút ra thanh đao giắt bên hông, Vương Dương chém về phía Dơi Đầu Người bay trên đầu mình. Dơi Đầu Người quạt cánh về phía trước, linh hoạt né tránh một đao của Vương Dương. Vương Dương căm giận nghiến răng, có chút buồn bực chính mình không tìm được khẩu súng thứ hai để dùng. Đối phó thứ biết bay thì dùng súng bắn là sướng tay nhất.
Tiếu Dịch đứng cạnh Vương Dương, nhảy lên một cái hai tay túm lấy cánh ở hai bên đầu Dơi Đầu Người. Kéo cánh của nó quật ngã xuống mặt đất, tiếp theo tiến lên chém một đao. Dơi Đầu Người bị Tiếu Dịch đập xuống đất còn bị đâm một đao, trong chớp mắt yên giấc ngàn thu.
Kiều Phi Vũ đối mặt Dơi Đầu Người hướng tới chính mình, nâng súng trong tay nhắm ngay Dơi Đầu Người rồi mới bắn. Dù sao đạn rồi sẽ có ngày dùng hết, gã phải bảo đảm mỗi một viên đạn đều có thể tiêu diệt Dơi Đầu Người, không thể lãng phí.
Nhưng cho dù mấy người họ không ngừng chém giết Dơi Đầu Người, vẫn chống không nổi số lượng khổng lồ. Ba người chỉ có thể cùng Dơi Đầu Người đánh giằng co.
Còn Phương Chí Hoành nhân lúc Dơi Đầu Người bị mấy người kia hấp dẫn tập trung tấn công họ, gã chạy trốn tới phía bàn tiếp đãi núp đằng sau. Phương Chí Hoành nhè nhẹ hít vào thở ra, đem Lý Du ôm ra đằng trước, cẩn thận xem xét phía bên ngoài tình trạng chiến đấu của mọi người.
Phương Chí Hoành dù sao chỉ là người bình thường, trên người còn bị thương và mang theo Lý Du bị cắn lây nhiễm. Cho nên gã thầm quyết tâm dù thế nào cũng phải bảo vệ tốt chính mình và Lý Du. Việc chiến đấu với quái vật, gã sẽ không lại xen vào. Chuyến đi tới chỗ này chính là sai lầm, nếu không tới, Lý Du sẽ không bị cắn.
Cho nên Phương Chí Hoành mắt lạnh trốn đằng sau mặt bàn, xem mấy người ra sức chiến đấu với Dơi Đầu Người. Đương nhiên gã không hy vọng bọn họ thua, bởi vì gã còn phải trông nhờ vào họ đi tìm thuốc trung hòa. Không có thuốc trung hòa, Lý Du sẽ biến thành cái xác không hồn không có lý trí.
Nghĩ vậy, Phương Chí Hoành cúi đầu vuốt ve Lý Du tựa vào ngực mình. Khuôn mặt trắng nõn bắt đầu tái nhợt suy yếu rất nhiều. Nhìn đến tình trạng của Lý Du, hai mắt Phương Chí Hoành trở nên âm trầm. Vì để Lý Du của mình có thể sống tiếp, gã sẽ dùng mọi thủ đoạn đạt tới mục đích.
Bốn phía Dơi Đầu Người không ngừng bay tới, Vương Dương đang chém hăng say bỗng cảm giác thân thể bay lên không trung.
“A?”
Vương Dương kinh ngạc cúi đầu nhìn, phát hiện chân đã rời xa mặt đất.
“Vương Dương!”
Tiếu Dịch ngẩng đầu thấy Vương Dương đứng cạnh mình đã bị một con Dơi Đầu Người bắt lấy hai vai túm lên. Hắn vội xoay người muốn bắt lấy Vương Dương nhưng khi sắp chạm vào ống quần cậu, trên không trung Dơi Đầu Người bỗng bay nhanh hơn. Nó dùng sức quạt cánh về phía trước một cái, bay lên cao, Tiếu Dịch bỏ lỡ cơ hội chộp lấy Vương Dương.
“Chó chết!”
Trên không trung Vương Dương lật cổ tay muốn chém Dơi Đầu Người bắt chính mình, nhưng không cách nào chém trúng. Mặt đất cách cậu ngày càng xa xôi, trong nháy mắt, khi nhìn lại thì đã cách đại sảnh mấy chục thước. Vương Dương không xám lộn xộn nữa, nếu rớt xuống thì sẽ như khối thi thể kia.
Vương Dương mơ hồ nghe ở bên dưới Tiếu Dịch la hét, trong thanh âm khó được không có trấn tĩnh như ngày thường. Vương Dương há họng lớn tiếng đáp lại trấn an người phía dưới.
“Tôi còn khỏe, không có việc gì!!!”
Cậu đang nói thì bỗng chao đảo, hai vai bị buông ra té xuống tảng đá lớn nhô ra từ vách động. Tuy không phải bị bỏ từ mấy chục thước cao, nhưng Dơi Đầu Người nắm cậu quăng từ khoảng cách mấy thước đến tảng đá, cũng khiến Vương Dương trở tay không kịp. Cậu chỉ có thể ở khi rơi xuống đất điều chỉnh tư thế bảo hộ mình, ngã nhào.
“XXX!”
Tuy rằng bảo vệ đầu an toàn, cổ tay trái lại đập vào nham thạch trật khớp, đau đến Vương Dương thầm chửi tục. Nhưng mà bây giờ cậu không có thời gian lo nghĩ cái tay bị thương. Chịu đựng đau đớn vội bật dậy, Vương Dương tập trung tinh thần đối mặt Dơi Đầu Người.
Dơi Đầu Người khép cái cánh lớn, hướng tới Vương Dương. Cậu vội giơ đao lên phóng tới Dơi Đầu Người, một đao trực tiếp cắm vào giữa con mắt phải của nó. Cậu dùng sức rạch xuống dưới. Thân thể tròn trịa màu nâu lông chim bị Vương Dương xẻ ra, nội tạng hồng xanh bên trong đều lòi ra ngoài. Vương Dương nhấc tay đẩy Dơi Đầu Người khiến nó lảo đảo ngã xuống vách núi.
Vương Dương nằm trên mặt tảng đá phẳng, nhìn Dơi Đầu Người bị cậu đẩy xuống đại sảnh. Nhưng vị trí của cậu không thể thấy tình trạng bên dưới, chỉ nhìn một mảnh tối đen. Vương Dương thở hồng hộc, rốt cuộc cậu có thời gian quan sát vị trí hiện tại.
Bây giờ cậu đang ở trên nham thạch là nơi Dơi Đầu Người này làm chỗ ăn và nghỉ ngơi. Đó là một khối tảng đá lớn nhô ra dưới ánh sáng vách núi. Độ rộng tảng đá khoảng mấy thước, Vương Dương đứng ở mặt trên còn có thể bước vài bước. Chỗ gần vách núi có phần tay chân cụt chồng chất thành một đống, còn khối bằng phẳng phía ngoài chắc là Dơi Đầu Người thích dành để dùng bữa.
Sau khi đánh giá xong hoàn cảnh hiện tại, Vương Dương lần nữa tới gần mé tảng đá, cẩn thận cúi đầu quan sát phía dưới. Từ dưới hướng lên trên đều là tối như mực không thấy rõ. Hiện tại từ trên xem phía dưới cũng là tối đen, cái gì đều không thấy. Xem ra mắt của Dơi Đầu Người có vẻ nhìn thấu trong đêm, trông thấy bọn họ.
Hiện tại chỗ cậu ở cách mặt đất một khoảng cách khá cao, nếu rớt xuống, vậy tuyệt đối là con đường chết.
Vương Dương nhúc nhích cánh tay không bị thương, ngồi trên tảng đá, từ trong ba lô sau lưng lấy ra thuốc và băng vải. Cậu lấy băng quấn cánh tay trái không biết là đã gãy hay trật khớp, dùng răng và cánh tay kia buộc cố định. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Vương Dương sầu lo nhìn vách núi, hiện tại, cậu nên xuống bằng cách nào?
Tác giả :
Tây Lăng Minh