Tang Thế Sinh Tồn
Chương 5: Về nhà
Vương Dương mất nửa ngày nhấn máy hát trong xe, nhưng không có chút phản ứng nào, chẳng biết có phải bị chủ trước chiếc xe làm hư rồi không. Vương Dương muốn nghe radio để biết tình huống hiện tại, nay giấc mộng tan biến. Vương Dương cho hả giận đấm cái máy vài cái, lại chuyển qua tay lái, từ ba lô lấy ra hộp thuốc lá, dùng miệng rút ra một cây mồi lửa.
“Hô –” Phun ra vòng khói, Vương Dương liếc người ngồi bên cạnh. Tiếu Dịch đang nhìn ngoài cửa sổ. Cậu lắc hộp thuốc lá trước mặt hắn, hỏi. “Này, muốn một cây không? Để nâng cao tinh thần.”
“Không cần…”
Có cần luôn giữ bộ mặt vừa lạnh vừa cấm dục thần thánh không vậy cha nội? Vương Dương bĩu môi, chuyên tâm lái xe.
Hai bên đường không thiếu mấy chiếc xe lật nghiêng ngả, giữa đường không có chiếc xe nào chắn đường, đỡ không ít phiền toái, có thể nhanh chóng tiến tới trước. Đi không xa thì thấy thấp thoáng hình người che ở giữa đường. Xe càng chạy càng gần, dần dần thấy rõ ràng. Mấy đứa trẻ con khoảng bốn, năm tuổi hoặc quỳ hoặc ngồi đang gặm cắn thi thể.
Bọn nhóc đều thống nhất mặc bộ váy xòe plastic phản quang chói mắt, một hai bé trai thì mặc màu lam loang loáng lễ phục. Bé gái tóc đều búi hai bên, hầu như trên mặt chúng đều có thể thấy rõ nguyên bản hóa trang. Mặt trắng bệch, hai má đồ đỏ thẫm son, cùng cái trán điểm chấm đỏ. Nguyên bản hẳn là cách hóa trang khôi hài lại đáng yêu, nhưng khi chúng trở thành cương thi thì không hề đáng yêu nữa. Trên mặt son không biết là bị chùi mất hay lem mất cùng trên mặt vết máu trộn lẫn, miệng đỏ thẫm son cũng lấm lem, xa xa nhìn tựa như bồn máu mồm to. Trên mặt phấn trắng cũng loang lổ cùng với xanh trắng màu da, hơn nữa cương thi đặc điểm tròng trắng mắt giống mắt cá chết, làm ra hiệu ứng hù chết người gấp mấy lần.
“Con bà nó! Mấy đứa nhóc này bộ dáng so với cương thi trưởng thành còn đáng sợ! Không chừng đang tổ chức cái gì lễ hội chúc mừng thì bị biến dị? Loại quần áo này xem thật kinh tởm…” Vương Dương đánh giá đám con nít cương thi chặn đường, hướng Tiếu Dịch cảm thán.
Cậu quay đầu xem bên phải con đường, có một khu nhà kêu [Tinh Tú mầm non] đủ mọi màu sắc. Cửa nhà hàng rào màu xanh mở rộng, trên hàng rào lấm tấm vết đen, phỏng chừng cũng là vết máu. Bức tường cạnh cửa vẽ một bức phim hoạt họa cũng bị phun tung tóe vết máu. Tấm hình vốn méo mó chọc cười nay ấn một mảng lớn máu sạm đen chảy dài xuống.
Cương thi con nít nghe tiếng động cơ xe, lục tục đứng lên. Lúc này Vương Dương mới thấy rõ bọn họ vây quanh cắn một người mặc tạp dề in hình hoa, màu đen tóc dài rối tung che khuôn mặt, tay chân vặn vẹo cùng một chỗ, cánh tay bị cắn lộ ra khúc xương trắng. Nhìn bộ dáng có lẽ là cô giáo ở nhà trẻ này. Bị bầy cương thi con nít ăn hết, thật đúng là thảm.
Nhìn đám cương thi con nít chạy hướng xe mình, Vương Dương hút hết điếu thuốc cuối cùng, hạ kính cửa xe quăng đầu lọc ra ngoài cửa sổ, cười đối với Tiếu Dịch nói.
“Hì, nhìn thấy không? Những này đều là đóa hoa của tổ quốc chúng ta. Bất qua hiện tại biến thành thực nhân hoa, tôi liền đại ân đại đức làm chuyện tốt, cho chúng sớm ngày siêu độ thôi ~”
“Siêu độ?”
“Ha ha, đúng vậy.” Khởi động xe việt dã tăng tốc độ cao nhất, Vương Dương đâm thẳng vào đám cương thi con nít đang nhào tới.
*Kít!*
*Phanh!!!*
*Rầm!!!!!!*
Liên tiếp mấy đứa nhóc bị xe đụng mạnh văng ra. Vương Dương qua kính chiếu hậu thấy bầy cương thi con nít ương ngạnh đứng lên, cậu bĩu môi, vòng xe trở về, đem cương thi vừa mới bò lên cán bẹp dí. Vương Dương nói để bảo hiểm, tới tới lui lui ép dẹp vài lần, cương thi con nít đều sắp biến thành chuối ép, phỏng chừng có muốn sống lại cũng không được. Vương Dương thế này mới vừa lòng lái xe đi tiếp.
Tiếu Dịch thấy Vương Dương không hề chướng ngại tâm lý, thậm chí tâm tình khoái trá đâm chúng nó lại nghiền lại ép, hắn trầm mặc một hồi, mở miệng nói. “Kỳ thật, ông không thích con nít phải không?”
“Tôi á? Nào có? Sao không thích được…” Vương Dương vô tội nhìn Tiếu Dịch, ngữ điệu ngừng một chút. “…chính là chán ghét mà thôi.” Đáy mắt Vương Dương hiện lên cảm xúc chán ghét.
Tiếu Dịch không nói gì nữa, hai người im lặng tiếp tục tiến lên.
Cha mẹ Vương Dương nhà ở phía bắc thành thị, lái xe hơn hai tiếng đồng hồ. Khi không trung lộ ra tia sáng cuối cùng chiếu rọi nhân gian, bọn họ rốt cuộc chạy đến khu biệt thự. Khu này các biệt thự đều là kiến trúc Châu Âu, hai tầng, mỗi nhà ngoài cửa có một sân cỏ. Nóc nhà màu xám đậm, tường màu cà phê, phối hợp cửa sổ màu trắng đơn giản. Mỗi căn biệt thự cách nhau một đoạn, bảo vệ không gian riêng tư.
“Cha mẹ ông chắc là tiền nhiều lắm.” Nhìn mấy căn biệt thự sa hoa, còn có trong khu không khí, phương tiện, cảnh vật phong cách Châu Âu, Tiếu Dịch cho ra kết luận.
“Cũng tàm tạm, nếu không sao có thể nhận con nuôi. Sau này có thể nuôi dưỡng cả hai đứa.” Vương Dương làm như việc không liên quan đến mình. Sau khi cậu vào nhà bọn họ, đôi vợ chồng lạnh lùng kia chưa bao giờ đối xử tốt với cậu. Họ chỉ là tiếc nuối không thể sinh con, mới nghĩ nhận nuôi một đứa, còn có thể lấy được danh dự tốt. Nhưng trong thâm tâm bọn họ luôn cảm thấy chính mình thuộc tầng xã hội thượng lưu, vẫn không thể tiếp nhận đứa trẻ mồ côi không rõ lai lịch. Hơn nữa cậu bản tính vốn hiếu động, làm cho đôi vợ chồng tự xưng cao quý càng không thích.
Sau hai người ngoài ý muốn biết được mình có con, không nghĩ mất mặt đem cậu trả về, đành đối với Vương Dương thái độ lạnh lùng. Bất kể cậu làm cái gì họ đều không thèm chú ý, trừ bỏ cam đoan sinh hoạt của cậu, còn lại cậu ở trong nhà mà như người vô hình. Vương Dương không phải loại người hối hận tự ti: Các người không thích tôi? Vậy tôi sẽ cố gắng sửa đổi, nơm nớp lo sợ xem người khác sắc mặt sống qua ngày. Vương Dương chính là nghĩ rằng: Được thôi, không thích ông mày thì ông cũng chẳng cần làm bộ hư tình giả ý người một nhà buồn nôn, thích thì chiều!
Cậu biết nhà này coi trọng bộ mặt, sẽ không đem cậu trả về cô nhi viện, chỉ cần có tiền tiêu có cơm ăn là được. Vương Dương thích cái gì thì làm cái gì, thoải mái tự tại. Tới mười lăm, mười sáu tuổi thì cậu dọn ra ở riêng, tránh cản trở bọn họ người một nhà hòa thuận vui vẻ.
Không nghĩ tới hôm nay cậu trở lại nơi này. Vương Dương đình chỉ hồi tưởng, ngừng xe gần một căn biệt thự, nói.
“Tới rồi, xuống xe đi.”
Sắc trời đã dần hôn ám, ngôi biệt thự tường trát vôi màu cà phê im ắng đứng sừng sững trước mặt họ. Bề ngoài thoạt nhìn cửa không có vết máu tung tóe khắp nơi, cửa đóng chặt, bức màn đã thả xuống kín mít. Không biết tình hình bên trong thế nào, hy vọng sẽ cùng bên ngoài giống nhau, thoạt nhìn mọi chuyện vô sự.
Vương Dương một tay cầm súng, một tay lấy ra cái chìa khóa chậm rãi đút vào lỗ, từ từ chuyển động ổ khóa, sau đó mạnh đẩy ra, khẩu súng giơ lên nhắm ngay bên trong không gian tối tăm.
“Phù —” Vương Dương thở dài nhẹ nhõm, dường như an toàn.
Hai người vào nhà, khóa cửa, phòng ngừa cương thi bên ngoài đột nhiên xông vào. Hai người mở ra đèn pin chuẩn bị sẵn, đối với lầu một phòng khách chiếu rọi. Phòng khách có vẻ hỗn độn, gối ôm đặt trên sô pha và tấm thảm đều bị vứt một bên. Ngăn kéo tủ đều rớt ra, mấy thứ đồ bên trong bị rơi ra ngoài.
Vương Dương cùng Tiếu Dịch đi khắp nhà tìm kiếm, xác định không có người. Phòng ngủ ngăn kéo và tủ quần áo đều có dấu vết lục lọi. Vương Dương khẳng định cha mẹ nuôi của cậu đã biết được tin tức, đúng lúc thoát khỏi. Theo quan sát có thể thấy được họ vội vàng cũng cẩn thận thu thập đồ đạc. Vậy chắc là còn sống rời đi. Nhưng mà đi rồi không biết có hay không cơ hội liên lạc. Bất quá chẳng sao cả, dù gì cậu cũng đã cố gắng lại đây thăm chừng, chuyện về sau cho dù cậu có muốn giúp cũng chưa chắc làm được.
Bởi vì cúp điện, hai người tạm chấp nhận ở trong phòng tắm tối đen nhanh chóng tắm nước lạnh, rửa sạch toàn thân mùi máu cương thi. Lại từ ngăn tủ nhà bếp lấy ra bánh mì chấm với miếng bơ lạc trong hũ thủy tinh, hai người uống chai bia tự mang đến, lấp đầy cái bụng rỗng sớm kêu vang.
Phòng ở cũ của Vương Dương đã bị làm thành chỗ chứa đồ, hai người đành chuyển hướng phòng ngủ của chủ nhà. Xác định tất cả cửa sổ đã khóa kỹ, cũng kéo màn kín mít, Vương Dương không dám tùy tiện mở đèn pin, sợ đưa tới cương thi. Nương theo ánh trắng mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hơn nữa đôi mắt dần thích ứng hắc ám, cậu định bắt đầu thu thập thứ gì có thể lấy dùng.
Vương Dương đem đồ ăn lấy từ phòng bếp nhét vào trong bao, lại ở phòng khách tìm được thùng thuốc cứu thương càng thêm chuyên nghiệp đầy đủ. Về phần tiền, xem ra hiện tại vô dụng. Vương Dương tự hỏi nên kiếm thêm cái gì nữa.
Tiếu Dịch ngồi trên giường đối với ngồi xếp bằng trên mặt đất Vương Dương nói. “Chuẩn bị nhiều như vậy làm cái gì, nếu không đủ thì đi thương xá lấy. Ông tới đây mục đích chủ yếu là xác nhận cha mẹ nuôi còn chết hay sống.”
“Cũng đúng.” Vương Dương nghiêng đầu nghĩ, hiểu được chính mình thật là gà mẹ. Cậu nhớ tới trước kia xem phim cương thi, bên trong chỗ tốt nhất chính là đi thương xá tùy ý lấy đồ, tùy ý phá hư, sảng khoái vô cùng. Lại nghĩ đến bản thân đi thương xá, muốn lấy cái gì thì lấy cái đó, thật là một việc làm sung sướng. Vương Dương âm thầm lên kế hoạch, nhất định phải ghé thương xá đại náo một trận. Đây cũng là trong thế giới cương thi thứ duy nhất cho cậu tìm chút khoái cảm việc vui.
Vương Dương xoay người nhảy đến trên giường, giở mền chui vào. Nguyên bản có nhiều phòng ngủ, bất quá vì an toàn, hai người quyết định vẫn là cùng nhau tốt hơn. Tuy rằng hai người đàn ông nằm ngủ trên giường đôi thì có chút kỳ quái, nhưng Vương Dương không muốn nằm trên mặt đất. Ở nhà Tiếu Dịch, bởi vì giường nhỏ chỉ dành cho một người nằm, sô pha ngoài phòng khách vô cùng chật hẹp, cậu ở đó chơi game vài ngày luôn ngủ dưới đất. Hiện tại có giường đủ hai người đàn ông nằm, cậu kiên quyết sẽ không ngủ dưới mặt đất. Hơn nữa kêu tên mặt lạnh đi ngủ phía dưới đó là không bao giờ có khả năng. Dù sao cậu không cảm thấy gì, có giường ngủ là được.
Vương Dương cảm giác bên người nhúc nhích, tiếp theo nệm hõm xuống, ấm áp hơi thở truyền đến, Tiếu Dịch cũng chui vào trong chăn.
“Ngủ ngon.”
Vương Dương kinh ngạc, không thể tưởng được mặt lạnh sẽ có biểu tình gì khi chúc cậu ngủ ngon. Trong bóng tối Vương Dương nhếch môi cười, nói.
“Ngủ ngon.”
Đêm khuya, Vương Dương uống bia nhiều quá mắc tiểu giật mình tỉnh giấc, lảo đảo ra ngoài tìm phòng vệ sinh. Xả xong rồi cậu cũng thanh tỉnh đôi chút. Cậu chú ý tới vừa mới đi qua một cái cửa ngầm, chợt nhớ lúc trước có mua một cái ná, tốc độ bắn vừa mau vừa chuẩn. Sau lại chơi chán không biết cất đâu rồi. Cậu muốn tìm lại cái ná làm vũ khí bắn, cảm thấy nó không sai.
Lúc nãy trong phòng cũ của mình nay là phòng chứa đồ cũng tìm không thấy nó, chẳng lẽ là cất trong chỗ kín này? Kỳ thật sau cánh cửa ngầm là khe hở giữa thang lầu một và lầu hai làm thành cái phòng nhỏ, dùng để chất đống những vật không thường dùng.
Vì vậy cửa ngầm làm giống tường sắt, ổ khóa rất nhỏ, mục đích là để trong phòng khách đừng quá chú ý nó. Nếu không phải lúc nãy đi ngang chợt nghĩ tới, Vương Dương cũng quên sự tồn tại của căn phòng này.
Nghĩ tới cái ná, Vương Dương ngứa tay cầm chìa khóa đặt ở trên bàn phòng khách, tra chìa vào ổ, đẩy cửa ra.
Bên trong một mảnh tối đen, cái gì đều không thấy rõ. Vương Dương nheo mắt, một tay vịn cửa, thân thể hướng về trước hơi khom, đầu cũng dò xét hướng vào, muốn nhìn kỹ rõ ràng thứ bên trong.
“Khặc….khặc….khặc….”
Yên tĩnh bên trong bỗng nhiên truyền ra yết hầu ma sát khàn khàn thanh âm. Trong tối đen đột nhiên một khuôn mặt cách Vương Dương gần trong gang tấc. Khuôn mặt trong bóng đêm có vẻ đặc biệt trắng bệch, trong màu trắng nhuộm màu xanh chết chóc. Cái kia tròng mắt đục ngầu do nhìn gần có thể thấy rõ mỗi dây tơ máu. Miệng mở lớn lộ ra răng nanh dày đặc, từ miệng chảy ra dịch nhầy màu nâu vàng. Cho dù biến đổi thành như vậy, Vương Dương vẫn nhận ra được đây là cha mẹ nuôi đã sinh ra, em trai của cậu, Vương Dự Kỳ.
Tổ cha nó! Nguyên lai hàng này biến dị không đi, nói không chừng là bị chính cha mẹ nuôi nhốt ở bên trong. Lại bị cậu ngu ngốc đem cửa mở ra. Vương Dương hận không thể tát mình hai bạt tay. Cho mày nửa đêm ngủ mơ màng tự dưng mở cửa!!! Cho mày không cầm súng dám một người đi mở cửa!!!
Nhưng tình huống không cho cậu nghĩ nhiều, Vương Dự Kỳ đã mở lớn cái miệng phun ra mùi hôi thối hướng cậu nhào tới cắn….
“Hô –” Phun ra vòng khói, Vương Dương liếc người ngồi bên cạnh. Tiếu Dịch đang nhìn ngoài cửa sổ. Cậu lắc hộp thuốc lá trước mặt hắn, hỏi. “Này, muốn một cây không? Để nâng cao tinh thần.”
“Không cần…”
Có cần luôn giữ bộ mặt vừa lạnh vừa cấm dục thần thánh không vậy cha nội? Vương Dương bĩu môi, chuyên tâm lái xe.
Hai bên đường không thiếu mấy chiếc xe lật nghiêng ngả, giữa đường không có chiếc xe nào chắn đường, đỡ không ít phiền toái, có thể nhanh chóng tiến tới trước. Đi không xa thì thấy thấp thoáng hình người che ở giữa đường. Xe càng chạy càng gần, dần dần thấy rõ ràng. Mấy đứa trẻ con khoảng bốn, năm tuổi hoặc quỳ hoặc ngồi đang gặm cắn thi thể.
Bọn nhóc đều thống nhất mặc bộ váy xòe plastic phản quang chói mắt, một hai bé trai thì mặc màu lam loang loáng lễ phục. Bé gái tóc đều búi hai bên, hầu như trên mặt chúng đều có thể thấy rõ nguyên bản hóa trang. Mặt trắng bệch, hai má đồ đỏ thẫm son, cùng cái trán điểm chấm đỏ. Nguyên bản hẳn là cách hóa trang khôi hài lại đáng yêu, nhưng khi chúng trở thành cương thi thì không hề đáng yêu nữa. Trên mặt son không biết là bị chùi mất hay lem mất cùng trên mặt vết máu trộn lẫn, miệng đỏ thẫm son cũng lấm lem, xa xa nhìn tựa như bồn máu mồm to. Trên mặt phấn trắng cũng loang lổ cùng với xanh trắng màu da, hơn nữa cương thi đặc điểm tròng trắng mắt giống mắt cá chết, làm ra hiệu ứng hù chết người gấp mấy lần.
“Con bà nó! Mấy đứa nhóc này bộ dáng so với cương thi trưởng thành còn đáng sợ! Không chừng đang tổ chức cái gì lễ hội chúc mừng thì bị biến dị? Loại quần áo này xem thật kinh tởm…” Vương Dương đánh giá đám con nít cương thi chặn đường, hướng Tiếu Dịch cảm thán.
Cậu quay đầu xem bên phải con đường, có một khu nhà kêu [Tinh Tú mầm non] đủ mọi màu sắc. Cửa nhà hàng rào màu xanh mở rộng, trên hàng rào lấm tấm vết đen, phỏng chừng cũng là vết máu. Bức tường cạnh cửa vẽ một bức phim hoạt họa cũng bị phun tung tóe vết máu. Tấm hình vốn méo mó chọc cười nay ấn một mảng lớn máu sạm đen chảy dài xuống.
Cương thi con nít nghe tiếng động cơ xe, lục tục đứng lên. Lúc này Vương Dương mới thấy rõ bọn họ vây quanh cắn một người mặc tạp dề in hình hoa, màu đen tóc dài rối tung che khuôn mặt, tay chân vặn vẹo cùng một chỗ, cánh tay bị cắn lộ ra khúc xương trắng. Nhìn bộ dáng có lẽ là cô giáo ở nhà trẻ này. Bị bầy cương thi con nít ăn hết, thật đúng là thảm.
Nhìn đám cương thi con nít chạy hướng xe mình, Vương Dương hút hết điếu thuốc cuối cùng, hạ kính cửa xe quăng đầu lọc ra ngoài cửa sổ, cười đối với Tiếu Dịch nói.
“Hì, nhìn thấy không? Những này đều là đóa hoa của tổ quốc chúng ta. Bất qua hiện tại biến thành thực nhân hoa, tôi liền đại ân đại đức làm chuyện tốt, cho chúng sớm ngày siêu độ thôi ~”
“Siêu độ?”
“Ha ha, đúng vậy.” Khởi động xe việt dã tăng tốc độ cao nhất, Vương Dương đâm thẳng vào đám cương thi con nít đang nhào tới.
*Kít!*
*Phanh!!!*
*Rầm!!!!!!*
Liên tiếp mấy đứa nhóc bị xe đụng mạnh văng ra. Vương Dương qua kính chiếu hậu thấy bầy cương thi con nít ương ngạnh đứng lên, cậu bĩu môi, vòng xe trở về, đem cương thi vừa mới bò lên cán bẹp dí. Vương Dương nói để bảo hiểm, tới tới lui lui ép dẹp vài lần, cương thi con nít đều sắp biến thành chuối ép, phỏng chừng có muốn sống lại cũng không được. Vương Dương thế này mới vừa lòng lái xe đi tiếp.
Tiếu Dịch thấy Vương Dương không hề chướng ngại tâm lý, thậm chí tâm tình khoái trá đâm chúng nó lại nghiền lại ép, hắn trầm mặc một hồi, mở miệng nói. “Kỳ thật, ông không thích con nít phải không?”
“Tôi á? Nào có? Sao không thích được…” Vương Dương vô tội nhìn Tiếu Dịch, ngữ điệu ngừng một chút. “…chính là chán ghét mà thôi.” Đáy mắt Vương Dương hiện lên cảm xúc chán ghét.
Tiếu Dịch không nói gì nữa, hai người im lặng tiếp tục tiến lên.
Cha mẹ Vương Dương nhà ở phía bắc thành thị, lái xe hơn hai tiếng đồng hồ. Khi không trung lộ ra tia sáng cuối cùng chiếu rọi nhân gian, bọn họ rốt cuộc chạy đến khu biệt thự. Khu này các biệt thự đều là kiến trúc Châu Âu, hai tầng, mỗi nhà ngoài cửa có một sân cỏ. Nóc nhà màu xám đậm, tường màu cà phê, phối hợp cửa sổ màu trắng đơn giản. Mỗi căn biệt thự cách nhau một đoạn, bảo vệ không gian riêng tư.
“Cha mẹ ông chắc là tiền nhiều lắm.” Nhìn mấy căn biệt thự sa hoa, còn có trong khu không khí, phương tiện, cảnh vật phong cách Châu Âu, Tiếu Dịch cho ra kết luận.
“Cũng tàm tạm, nếu không sao có thể nhận con nuôi. Sau này có thể nuôi dưỡng cả hai đứa.” Vương Dương làm như việc không liên quan đến mình. Sau khi cậu vào nhà bọn họ, đôi vợ chồng lạnh lùng kia chưa bao giờ đối xử tốt với cậu. Họ chỉ là tiếc nuối không thể sinh con, mới nghĩ nhận nuôi một đứa, còn có thể lấy được danh dự tốt. Nhưng trong thâm tâm bọn họ luôn cảm thấy chính mình thuộc tầng xã hội thượng lưu, vẫn không thể tiếp nhận đứa trẻ mồ côi không rõ lai lịch. Hơn nữa cậu bản tính vốn hiếu động, làm cho đôi vợ chồng tự xưng cao quý càng không thích.
Sau hai người ngoài ý muốn biết được mình có con, không nghĩ mất mặt đem cậu trả về, đành đối với Vương Dương thái độ lạnh lùng. Bất kể cậu làm cái gì họ đều không thèm chú ý, trừ bỏ cam đoan sinh hoạt của cậu, còn lại cậu ở trong nhà mà như người vô hình. Vương Dương không phải loại người hối hận tự ti: Các người không thích tôi? Vậy tôi sẽ cố gắng sửa đổi, nơm nớp lo sợ xem người khác sắc mặt sống qua ngày. Vương Dương chính là nghĩ rằng: Được thôi, không thích ông mày thì ông cũng chẳng cần làm bộ hư tình giả ý người một nhà buồn nôn, thích thì chiều!
Cậu biết nhà này coi trọng bộ mặt, sẽ không đem cậu trả về cô nhi viện, chỉ cần có tiền tiêu có cơm ăn là được. Vương Dương thích cái gì thì làm cái gì, thoải mái tự tại. Tới mười lăm, mười sáu tuổi thì cậu dọn ra ở riêng, tránh cản trở bọn họ người một nhà hòa thuận vui vẻ.
Không nghĩ tới hôm nay cậu trở lại nơi này. Vương Dương đình chỉ hồi tưởng, ngừng xe gần một căn biệt thự, nói.
“Tới rồi, xuống xe đi.”
Sắc trời đã dần hôn ám, ngôi biệt thự tường trát vôi màu cà phê im ắng đứng sừng sững trước mặt họ. Bề ngoài thoạt nhìn cửa không có vết máu tung tóe khắp nơi, cửa đóng chặt, bức màn đã thả xuống kín mít. Không biết tình hình bên trong thế nào, hy vọng sẽ cùng bên ngoài giống nhau, thoạt nhìn mọi chuyện vô sự.
Vương Dương một tay cầm súng, một tay lấy ra cái chìa khóa chậm rãi đút vào lỗ, từ từ chuyển động ổ khóa, sau đó mạnh đẩy ra, khẩu súng giơ lên nhắm ngay bên trong không gian tối tăm.
“Phù —” Vương Dương thở dài nhẹ nhõm, dường như an toàn.
Hai người vào nhà, khóa cửa, phòng ngừa cương thi bên ngoài đột nhiên xông vào. Hai người mở ra đèn pin chuẩn bị sẵn, đối với lầu một phòng khách chiếu rọi. Phòng khách có vẻ hỗn độn, gối ôm đặt trên sô pha và tấm thảm đều bị vứt một bên. Ngăn kéo tủ đều rớt ra, mấy thứ đồ bên trong bị rơi ra ngoài.
Vương Dương cùng Tiếu Dịch đi khắp nhà tìm kiếm, xác định không có người. Phòng ngủ ngăn kéo và tủ quần áo đều có dấu vết lục lọi. Vương Dương khẳng định cha mẹ nuôi của cậu đã biết được tin tức, đúng lúc thoát khỏi. Theo quan sát có thể thấy được họ vội vàng cũng cẩn thận thu thập đồ đạc. Vậy chắc là còn sống rời đi. Nhưng mà đi rồi không biết có hay không cơ hội liên lạc. Bất quá chẳng sao cả, dù gì cậu cũng đã cố gắng lại đây thăm chừng, chuyện về sau cho dù cậu có muốn giúp cũng chưa chắc làm được.
Bởi vì cúp điện, hai người tạm chấp nhận ở trong phòng tắm tối đen nhanh chóng tắm nước lạnh, rửa sạch toàn thân mùi máu cương thi. Lại từ ngăn tủ nhà bếp lấy ra bánh mì chấm với miếng bơ lạc trong hũ thủy tinh, hai người uống chai bia tự mang đến, lấp đầy cái bụng rỗng sớm kêu vang.
Phòng ở cũ của Vương Dương đã bị làm thành chỗ chứa đồ, hai người đành chuyển hướng phòng ngủ của chủ nhà. Xác định tất cả cửa sổ đã khóa kỹ, cũng kéo màn kín mít, Vương Dương không dám tùy tiện mở đèn pin, sợ đưa tới cương thi. Nương theo ánh trắng mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hơn nữa đôi mắt dần thích ứng hắc ám, cậu định bắt đầu thu thập thứ gì có thể lấy dùng.
Vương Dương đem đồ ăn lấy từ phòng bếp nhét vào trong bao, lại ở phòng khách tìm được thùng thuốc cứu thương càng thêm chuyên nghiệp đầy đủ. Về phần tiền, xem ra hiện tại vô dụng. Vương Dương tự hỏi nên kiếm thêm cái gì nữa.
Tiếu Dịch ngồi trên giường đối với ngồi xếp bằng trên mặt đất Vương Dương nói. “Chuẩn bị nhiều như vậy làm cái gì, nếu không đủ thì đi thương xá lấy. Ông tới đây mục đích chủ yếu là xác nhận cha mẹ nuôi còn chết hay sống.”
“Cũng đúng.” Vương Dương nghiêng đầu nghĩ, hiểu được chính mình thật là gà mẹ. Cậu nhớ tới trước kia xem phim cương thi, bên trong chỗ tốt nhất chính là đi thương xá tùy ý lấy đồ, tùy ý phá hư, sảng khoái vô cùng. Lại nghĩ đến bản thân đi thương xá, muốn lấy cái gì thì lấy cái đó, thật là một việc làm sung sướng. Vương Dương âm thầm lên kế hoạch, nhất định phải ghé thương xá đại náo một trận. Đây cũng là trong thế giới cương thi thứ duy nhất cho cậu tìm chút khoái cảm việc vui.
Vương Dương xoay người nhảy đến trên giường, giở mền chui vào. Nguyên bản có nhiều phòng ngủ, bất quá vì an toàn, hai người quyết định vẫn là cùng nhau tốt hơn. Tuy rằng hai người đàn ông nằm ngủ trên giường đôi thì có chút kỳ quái, nhưng Vương Dương không muốn nằm trên mặt đất. Ở nhà Tiếu Dịch, bởi vì giường nhỏ chỉ dành cho một người nằm, sô pha ngoài phòng khách vô cùng chật hẹp, cậu ở đó chơi game vài ngày luôn ngủ dưới đất. Hiện tại có giường đủ hai người đàn ông nằm, cậu kiên quyết sẽ không ngủ dưới mặt đất. Hơn nữa kêu tên mặt lạnh đi ngủ phía dưới đó là không bao giờ có khả năng. Dù sao cậu không cảm thấy gì, có giường ngủ là được.
Vương Dương cảm giác bên người nhúc nhích, tiếp theo nệm hõm xuống, ấm áp hơi thở truyền đến, Tiếu Dịch cũng chui vào trong chăn.
“Ngủ ngon.”
Vương Dương kinh ngạc, không thể tưởng được mặt lạnh sẽ có biểu tình gì khi chúc cậu ngủ ngon. Trong bóng tối Vương Dương nhếch môi cười, nói.
“Ngủ ngon.”
Đêm khuya, Vương Dương uống bia nhiều quá mắc tiểu giật mình tỉnh giấc, lảo đảo ra ngoài tìm phòng vệ sinh. Xả xong rồi cậu cũng thanh tỉnh đôi chút. Cậu chú ý tới vừa mới đi qua một cái cửa ngầm, chợt nhớ lúc trước có mua một cái ná, tốc độ bắn vừa mau vừa chuẩn. Sau lại chơi chán không biết cất đâu rồi. Cậu muốn tìm lại cái ná làm vũ khí bắn, cảm thấy nó không sai.
Lúc nãy trong phòng cũ của mình nay là phòng chứa đồ cũng tìm không thấy nó, chẳng lẽ là cất trong chỗ kín này? Kỳ thật sau cánh cửa ngầm là khe hở giữa thang lầu một và lầu hai làm thành cái phòng nhỏ, dùng để chất đống những vật không thường dùng.
Vì vậy cửa ngầm làm giống tường sắt, ổ khóa rất nhỏ, mục đích là để trong phòng khách đừng quá chú ý nó. Nếu không phải lúc nãy đi ngang chợt nghĩ tới, Vương Dương cũng quên sự tồn tại của căn phòng này.
Nghĩ tới cái ná, Vương Dương ngứa tay cầm chìa khóa đặt ở trên bàn phòng khách, tra chìa vào ổ, đẩy cửa ra.
Bên trong một mảnh tối đen, cái gì đều không thấy rõ. Vương Dương nheo mắt, một tay vịn cửa, thân thể hướng về trước hơi khom, đầu cũng dò xét hướng vào, muốn nhìn kỹ rõ ràng thứ bên trong.
“Khặc….khặc….khặc….”
Yên tĩnh bên trong bỗng nhiên truyền ra yết hầu ma sát khàn khàn thanh âm. Trong tối đen đột nhiên một khuôn mặt cách Vương Dương gần trong gang tấc. Khuôn mặt trong bóng đêm có vẻ đặc biệt trắng bệch, trong màu trắng nhuộm màu xanh chết chóc. Cái kia tròng mắt đục ngầu do nhìn gần có thể thấy rõ mỗi dây tơ máu. Miệng mở lớn lộ ra răng nanh dày đặc, từ miệng chảy ra dịch nhầy màu nâu vàng. Cho dù biến đổi thành như vậy, Vương Dương vẫn nhận ra được đây là cha mẹ nuôi đã sinh ra, em trai của cậu, Vương Dự Kỳ.
Tổ cha nó! Nguyên lai hàng này biến dị không đi, nói không chừng là bị chính cha mẹ nuôi nhốt ở bên trong. Lại bị cậu ngu ngốc đem cửa mở ra. Vương Dương hận không thể tát mình hai bạt tay. Cho mày nửa đêm ngủ mơ màng tự dưng mở cửa!!! Cho mày không cầm súng dám một người đi mở cửa!!!
Nhưng tình huống không cho cậu nghĩ nhiều, Vương Dự Kỳ đã mở lớn cái miệng phun ra mùi hôi thối hướng cậu nhào tới cắn….
Tác giả :
Tây Lăng Minh