Tang Thế Sinh Tồn
Chương 40: Nhân tố bất an
Nghiêm Hoa chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ gặp chuyện khủng bố như vậy. Gia đình gã coi như khá giả, từ nhỏ không gặp chuyện khó khăn gì, khi đi học thành tích luôn đứng hàng thứ nhất, bên người luôn có xinh đẹp bạn gái. Về tiền tài, người nhà chưa bao giờ keo kiệt cho tiền, vài năm đi du học trở về lập tức được mời vào công ty lớn. Việc làm như cá gặp nước, được toàn bộ lãnh đạo công ty, đồng nghiệp, cấp dưới yêu thích và tôn kính.
Nửa đời trước thuận buồm xuôi gió, gã nghĩ mình sẽ tiếp tục như thế cả đời. Không nghĩ tới đột nhiên bùng phát bệnh độc, đem cuộc sống rộng mở của gã rối loạn. Gã chỉ là đến thương xá mua đồ, toàn bộ thế giới đã thay đổi.
Chỉ có trong điện ảnh mới xuất hiện ăn thịt người cương thi, đều hiện ra trước mắt gã. Gã đứng ở tầng cao nhất thương xá, nhìn dưới lầu đám người lung tung chạy trốn. Tiếng khóc rên, máu phun tung tóe, bị cương thi cắn chết phân thây, những trường hợp đáng sợ này, kích thích gã.
Vừa mới bắt đầu, gã còn có thể ra vẻ kiên cường bình tĩnh, lấy hết can đảm đàn ông cầm trong tay vũ khí, vận dụng ở nước ngoài tò mò học tập kỹ thuật bắn, cùng bầy cương thi đối kháng. Bởi vì gã còn ôm hy vọng, cho rằng có thể rời đi chỗ quái quỷ này, chỉ phải nhẫn nhịn trong chốc lát.
Nhưng là, càng về sau gã lo lắng càng nhiều. Đầu óc không cách nào bình tĩnh, tất cả lo âu đều chồng chất trong đầu gã, đè ép, xâm chiếm sức nhẫn nại.
Gã gặp cương thi vốn đã đáng sợ nay bắt đầu biến dị. Trên đường đi, gã nhìn thấy quanh mình vốn đã khủng bố, giờ đây cương thi càng thêm hung dữ mạnh hơn, bộ dáng càng ghê tởm. Làm cho gã có tính thích sạch sẽ trước khi ăn cơm phải rửa tay ba lần, chịu không được khủng hoảng bất an trong tâm.
Tiếp theo ở cửa Đông, gã biết đến quân đội không phải bảo vệ mà là diệt trừ bọn họ. Quân đội không nghĩ làm cho bọn họ sống sót rời đi tỉnh B, muốn đem bọn họ nhốt ở nơi khủng bố này, chết hết. Đối với quân đội tuyệt vọng, ZF quan lớn lấy thúng úp voi thế lực lớn mạnh, gã cảm thấy chính mình thật nhỏ bé, hoàn không có sức lực phản kháng.
Thì ra cuộc sống từng làm cho gã dào dạt đắc ý, đã không còn sót lại chút gì. Gã chỉ là một con kiến hoặc con chuột nhỏ bé đáng thượng, vung tay một cái liền có thể bị gạt bỏ hoặc giẫm nát. Gã không thể chịu đựng được, chính mình nguyên bản là châu là bảo! Sống dưới ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của mọi người, vì sao hiện tại như thế này? Gã muốn nắm trong tay toàn bộ, mà không phải tình thế bị động, gã không quen cũng không muốn tập thành thói quen.
Bị những quan niệm này đảo loạn đầu óc, Nghiêm Hoa tố chất thần kinh và lo âu dâng đến đỉnh điểm. Tất xấu cắn móng tay cũng vì vậy càng nghiêm trọng.
Khi gã còn nhỏ, cắn móng tay là tật xấu, sau khi bị người mẹ vừa tao nhã vừa có gia giáo vừa nghiêm khắc trông thấy, dùng trong nhà tấm bảng gỗ, quật mạnh sau lưng gã làm trừng phạt, đánh tới lưng gã chảy đầy máu tươi.
Ngón tay gã bị mẹ dùng băng vải cuốn lại mấy tháng, đề phòng không cho gã cắn móng tay, phá hư hình tượng tao nhã cao quý của gia đình trong mắt người khác.
Thế là sau này gã dần biến mất thói xấu cắn móng tay trước mặt cha mẹ. Sau khi lớn lên, gã có cử chỉ lễ phép tao nhã nhất trong gia tộc, khiến cha mẹ vừa lòng tự hào. Nhưng ở chỗ cha mẹ nhìn không thấy, gã thần kinh căng thẳng sẽ cắn móng tay thói xấu, so với trước đây càng thêm điên cuồng.
Nhất là hiện tại, có cương thi, tùy thời mất mạng, bị tin tưởng quân lính tấn công, bị ZF vứt bỏ, những nhân tố này càng làm gã hỏng mất. Chỉ cần lại thêm chút áp lực đè lên người, gã sẽ không thể chịu được nữa.
Biết có thể ngồi trực thăng rời đi nơi này, sẽ không cần cùng cương thi và quân đội liều mạng nữa, Nghiêm Hoa tâm tình vô cùng kích động. Đây là cơ hội duy nhất gã phải nắm chắc, gã phải rờ khỏi nơi quỷ quái này! Vĩnh viễn sẽ không quay lại! Gã muốn đi tới thành thị an toàn, tiếp tục cuộc sống trước kia, cuộc sống mà gã có thể nắm trong tay, người bên ngoài nhìn gã bằng ánh mắt hâm mộ, cuộc sống vượt trội mọi người sung sướng vui vẻ.
Cho nên, bất kể như thế nào hắn không thể bị cương thi cắn được. Cho dù có người bất cẩn vướng chân mình, gã cũng muốn đem trở ngại này đẩy vào miệng cương thi. Có thể lợi dụng người thì cứ lợi dụng, chỉ cần chính mình còn sống, người khác chết sống thế nào không liên quan gã.
Nghĩ vậy, Nghiêm Hoa cầm trong tay bồ cào đâm trúng cương thi chó săn định cắn gã, quăng nó sang bên, ha ha cười. Mấy con chó này không thể ngăn cản gã đi con đường nắm giữ tương lai, gã phải đi ra ngoài! Đến chỗ mới, đem những thứ đánh mất trong này, toàn bộ lấy lại.
“A!” Lý Du đứng bên phải Nghiêm Hoa phía trước vài bước, đột nhiên kinh hoảng hét to thụt lùi đến bên cạnh gã, muốn trốn sau lưng gã tránh cương thi chó săn.
Nguyên bản Lý Du vẫn được Phương Chí Hoành giấu ở sau lưng. Nhưng lập tức chạy ra hai cương thi chó săn, khiến Phương Chí Hoành không có tinh lực hoàn toàn bảo vệ phía sau Lý Du. Phương Chí Hoành chỉ còn cách kêu y đi xa chút, lại một mình đấu với hai cương thi chó săn bao vây trước sau.
Không đợi Phương Chí Hoành diệt sạch hai con chó, thì lại đi ra một con cương thi chó săn chỉ còn có khung xương, da thịt đều hư thối. Nó dõi theo Lý Du tay không tấc sắt, tấn công y.
Lý Du bắt buộc lùi đến bên cạnh Nghiêm Hoa, tìm kiếm bảo vệ.
Nghiêm Hoa cúi đầu nhìn Lý Du yếu đến không bằng cả cô gái, trong mắt lộ ra khinh bỉ. Hừ, giống đồ vô dụng này, có thể sống đến tận bây giờ thật là kỳ tích.
“Giúp giúp tôi, con chó kia cứ đuổi theo tôi…” Thanh âm nức nở, Lý Du dùng đôi mắt trong veo ướt nước cầu cứu Nghiêm Hoa. Thân hình nhỏ xinh sợ tới mức run rẩy không ngừng, như liễu đón gió, tùy thời té ngã trên đất.
Nghiêm Hoa mặt không biểu tình đánh giá người yếu đuối trước mặt. Khóe miệng gã nhịn không được cong lên, lộ ra trào phúng cười. Gã nghĩ, sắp có thể đi tới chỗ đậu trực thăng, rời khỏi đây, ai thèm quan tâm ngươi chết sống? Chỉ cần ta có thể sống sót rời đi là tốt rốt. Thứ ăn hại như ngươi, không bằng sớm chết còn hơn, đỡ vướng víu tay chân.
Đáng tiếc Lý Du không biết trong lòng Nghiêm Hoa nghĩ gì, tưởng rằng gã âm thầm đồng ý, yên tâm trốn sau lưng gã. Chốc lát, chỉ thấy Nghiêm Hoa đứng trước mặt mình đột nhiên chuyển sang bên cạnh.
Lý Du ngẩng đầu, trước mắt hình ảnh tựa như pha phim quay chậm. Nghiêm Hoa chậm rãi di chuyển, một con cương thi chó săn toàn thân hư thối há to miệng nhỏ nước bọt và chất dịch nhầy nhụa phóng tới trước mặt y.
Lý Du chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn. Y không biết vì sao Nghiêm Hoa không cản lại cương thi chó săn đáng sợ này. Y nghĩ mình có phải hay không sẽ bị con cương thi chó săn cắn chết? Y còn không muốn chết, y muốn cùng Phương Chí Hoành bình an rời đi. Hai người họ còn có rất nhiều ước hẹn, tất cả đều còn chưa bắt đầu thực hiện.
Phương Chí Hoành phía trước cùng hai cương thi chó săn đánh nhau, nghe tiếng Lý Du kêu, quay đầu thì thấy Lý Du sắp bị cương thi chó săn cắn trúng. Phương Chí Hoành hai mắt trừng lớn, muốn tiến lên nhưng không kịp. Gã tuyệt vọng nhìn chằm chằm Lý Du, lớn tiếng la lên.
“Du!”
*Cách!*
Vương Dương cầm đao trong tay chặn ngang răng nanh sắp cắm vào cổ Lý Du. Cậu có thể nghe thấy rõ lưỡi đao và răng chó ma sát phát ra tiếng chói tai. Vương Dương có chút đau lòng, cậu rất thích thanh đao này, sẽ không bị cắn đứt chứ? Vương Dương dùng sức đâm lưỡi đao từ miệng cương thi chó săn xuyên qua đầu, chém cương thi chó săn thành hai đoạn, rơi trên mặt đất. Nội tạng hư thối phơi ra bị ánh mặt trời chiếu rọi bốc khói, mùi càng thêm buồn nôn khó ngửi.
Bảo đảm cương thi chó săn không có khả năng nhúc nhích, Vương Dương lắc mạnh đem vết máu dính trên đao văng ra. Cậu cầm lấy xem xét, may mắn, chỉ trầy chút, không có gãy, thanh đao này còn bền.
Xem xét xong thanh đao, Vương Dương mới có rảnh ân cần thăm hỏi Lý Du hai tay bịt mắt, sợ sệt run run.
“Thế nào? Không có việc gì chứ? Anh đã trưởng thành rồi, nhìn thấy quái vật tốt xấu nên trốn đi chứ, hoặc lấy vũ khí chắn, đứng sững ra đó rất dễ dàng bị tấn công.” Cậu thật sự chịu không được, đã nhiều ngày như vậy mà Lý Du vẫn vô dụng đến thế. Khiến cho cùng là đàn ông Vương Dương, sâu sắc cảm giác được Lý Du thằng nhãi này làm mất mặt cánh đàn ông.
Bên kia dưới sự hợp sức của Lâm Kiệt, Phương Chí Hoành rốt cuộc thoát khỏi cương thi chó săn, vội vàng chạy tới ôm Lý Du không ngừng run rẩy, ôm thật chặt vào ngực. Rồi lại vội vàng đẩy ra, từ trên xuống dưới xem xét một phen. Xác định Lý Du không bị chó săn cắn trúng, Phương Chí Hoành mới yên tâm lại ôm Lý Du, khẩn trương nói.
“Du, Du, em làm anh sợ muốn chết. May mắn em không có chuyện gì. Anh, anh thật sợ lắm. May mắn, may mắn, may mắn em không sao.” Phương Chí Hoành ôm Lý Du không ngừng lầm bầm, tựa như ôm báu vật mất đi lại có được, vừa sợ vừa vui mừng vừa cẩn thận.
“Em, em không sao, Chí Hoành, đừng lo.” Lý Du cố gắng làm cho dáng vẻ bị dọa đến khóc có vẻ kiên cường chút. Nhìn cái kia hai mắt đỏ bừng, thân hình gầy yếu run rẩy, đều không có sức thuyết phục.
“Không phải anh đã kêu em trốn đi xa sao? Làm sao còn bị như vậy?” Xoa đầu Lý Du, Phương Chí Hoành lấy lại tinh thần hỏi.
“Mới nãy, mới nãy…” Mới nãy y trốn sau lưng Nghiêm Hoa cầu gã giúp đỡ, Lý Du há mồm muốn giải thích.
“A, Lý Du, cậu không sao chứ? Lúc nãy làm tôi hết hồn, chỉ lơ đễnh một chút là cậu đã bị cắn rồi, đều tại tôi, lỗi tại tôi không chú ý.” Ánh mắt lộ ra vô cùng áy náy, Nghiêm Hoa đánh gãy đối thoại giữa Lý Du và Phương Chí Hoành. Gã nâng gọng kính, khóe miệng mang theo nụ cười hiền lành lịch sự.
Gã không nghĩ bị mọi người biết sự thật mình cố ý né tránh để Lý Du bị cương thi chó săn tấn công. Nghiêm Hoa giả mù sa mưa cắt ngang lời Lý Du, trước tiên ra vẻ thành thật và có lỗi giải thích.
“A, không có gì, dù sao anh không cố ý. Hiện tại tôi không có gặp chuyện gì, anh không cần để bụng.” Lý Du thấy Nghiêm Hoa dáng vẻ tràn ngập áy náy, y nghĩ lúc nãy có lẽ gã thật sự không rảnh chú ý chính mình, mới làm mình suýt nữa bị cương thi chó săn cắn, y lập tức rất thông cảm. Y biết mà, sẽ không ai cố ý để con chó săn cắn y, không có người xấu như vậy.
Thấy Lý Du đơn thuần dễ dụ, Nghiêm Hoa ngoài mặt áy náy bên trong khinh bỉ, cười nhạo tên đơn thuần ngu ngốc.
Nửa đời trước thuận buồm xuôi gió, gã nghĩ mình sẽ tiếp tục như thế cả đời. Không nghĩ tới đột nhiên bùng phát bệnh độc, đem cuộc sống rộng mở của gã rối loạn. Gã chỉ là đến thương xá mua đồ, toàn bộ thế giới đã thay đổi.
Chỉ có trong điện ảnh mới xuất hiện ăn thịt người cương thi, đều hiện ra trước mắt gã. Gã đứng ở tầng cao nhất thương xá, nhìn dưới lầu đám người lung tung chạy trốn. Tiếng khóc rên, máu phun tung tóe, bị cương thi cắn chết phân thây, những trường hợp đáng sợ này, kích thích gã.
Vừa mới bắt đầu, gã còn có thể ra vẻ kiên cường bình tĩnh, lấy hết can đảm đàn ông cầm trong tay vũ khí, vận dụng ở nước ngoài tò mò học tập kỹ thuật bắn, cùng bầy cương thi đối kháng. Bởi vì gã còn ôm hy vọng, cho rằng có thể rời đi chỗ quái quỷ này, chỉ phải nhẫn nhịn trong chốc lát.
Nhưng là, càng về sau gã lo lắng càng nhiều. Đầu óc không cách nào bình tĩnh, tất cả lo âu đều chồng chất trong đầu gã, đè ép, xâm chiếm sức nhẫn nại.
Gã gặp cương thi vốn đã đáng sợ nay bắt đầu biến dị. Trên đường đi, gã nhìn thấy quanh mình vốn đã khủng bố, giờ đây cương thi càng thêm hung dữ mạnh hơn, bộ dáng càng ghê tởm. Làm cho gã có tính thích sạch sẽ trước khi ăn cơm phải rửa tay ba lần, chịu không được khủng hoảng bất an trong tâm.
Tiếp theo ở cửa Đông, gã biết đến quân đội không phải bảo vệ mà là diệt trừ bọn họ. Quân đội không nghĩ làm cho bọn họ sống sót rời đi tỉnh B, muốn đem bọn họ nhốt ở nơi khủng bố này, chết hết. Đối với quân đội tuyệt vọng, ZF quan lớn lấy thúng úp voi thế lực lớn mạnh, gã cảm thấy chính mình thật nhỏ bé, hoàn không có sức lực phản kháng.
Thì ra cuộc sống từng làm cho gã dào dạt đắc ý, đã không còn sót lại chút gì. Gã chỉ là một con kiến hoặc con chuột nhỏ bé đáng thượng, vung tay một cái liền có thể bị gạt bỏ hoặc giẫm nát. Gã không thể chịu đựng được, chính mình nguyên bản là châu là bảo! Sống dưới ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của mọi người, vì sao hiện tại như thế này? Gã muốn nắm trong tay toàn bộ, mà không phải tình thế bị động, gã không quen cũng không muốn tập thành thói quen.
Bị những quan niệm này đảo loạn đầu óc, Nghiêm Hoa tố chất thần kinh và lo âu dâng đến đỉnh điểm. Tất xấu cắn móng tay cũng vì vậy càng nghiêm trọng.
Khi gã còn nhỏ, cắn móng tay là tật xấu, sau khi bị người mẹ vừa tao nhã vừa có gia giáo vừa nghiêm khắc trông thấy, dùng trong nhà tấm bảng gỗ, quật mạnh sau lưng gã làm trừng phạt, đánh tới lưng gã chảy đầy máu tươi.
Ngón tay gã bị mẹ dùng băng vải cuốn lại mấy tháng, đề phòng không cho gã cắn móng tay, phá hư hình tượng tao nhã cao quý của gia đình trong mắt người khác.
Thế là sau này gã dần biến mất thói xấu cắn móng tay trước mặt cha mẹ. Sau khi lớn lên, gã có cử chỉ lễ phép tao nhã nhất trong gia tộc, khiến cha mẹ vừa lòng tự hào. Nhưng ở chỗ cha mẹ nhìn không thấy, gã thần kinh căng thẳng sẽ cắn móng tay thói xấu, so với trước đây càng thêm điên cuồng.
Nhất là hiện tại, có cương thi, tùy thời mất mạng, bị tin tưởng quân lính tấn công, bị ZF vứt bỏ, những nhân tố này càng làm gã hỏng mất. Chỉ cần lại thêm chút áp lực đè lên người, gã sẽ không thể chịu được nữa.
Biết có thể ngồi trực thăng rời đi nơi này, sẽ không cần cùng cương thi và quân đội liều mạng nữa, Nghiêm Hoa tâm tình vô cùng kích động. Đây là cơ hội duy nhất gã phải nắm chắc, gã phải rờ khỏi nơi quỷ quái này! Vĩnh viễn sẽ không quay lại! Gã muốn đi tới thành thị an toàn, tiếp tục cuộc sống trước kia, cuộc sống mà gã có thể nắm trong tay, người bên ngoài nhìn gã bằng ánh mắt hâm mộ, cuộc sống vượt trội mọi người sung sướng vui vẻ.
Cho nên, bất kể như thế nào hắn không thể bị cương thi cắn được. Cho dù có người bất cẩn vướng chân mình, gã cũng muốn đem trở ngại này đẩy vào miệng cương thi. Có thể lợi dụng người thì cứ lợi dụng, chỉ cần chính mình còn sống, người khác chết sống thế nào không liên quan gã.
Nghĩ vậy, Nghiêm Hoa cầm trong tay bồ cào đâm trúng cương thi chó săn định cắn gã, quăng nó sang bên, ha ha cười. Mấy con chó này không thể ngăn cản gã đi con đường nắm giữ tương lai, gã phải đi ra ngoài! Đến chỗ mới, đem những thứ đánh mất trong này, toàn bộ lấy lại.
“A!” Lý Du đứng bên phải Nghiêm Hoa phía trước vài bước, đột nhiên kinh hoảng hét to thụt lùi đến bên cạnh gã, muốn trốn sau lưng gã tránh cương thi chó săn.
Nguyên bản Lý Du vẫn được Phương Chí Hoành giấu ở sau lưng. Nhưng lập tức chạy ra hai cương thi chó săn, khiến Phương Chí Hoành không có tinh lực hoàn toàn bảo vệ phía sau Lý Du. Phương Chí Hoành chỉ còn cách kêu y đi xa chút, lại một mình đấu với hai cương thi chó săn bao vây trước sau.
Không đợi Phương Chí Hoành diệt sạch hai con chó, thì lại đi ra một con cương thi chó săn chỉ còn có khung xương, da thịt đều hư thối. Nó dõi theo Lý Du tay không tấc sắt, tấn công y.
Lý Du bắt buộc lùi đến bên cạnh Nghiêm Hoa, tìm kiếm bảo vệ.
Nghiêm Hoa cúi đầu nhìn Lý Du yếu đến không bằng cả cô gái, trong mắt lộ ra khinh bỉ. Hừ, giống đồ vô dụng này, có thể sống đến tận bây giờ thật là kỳ tích.
“Giúp giúp tôi, con chó kia cứ đuổi theo tôi…” Thanh âm nức nở, Lý Du dùng đôi mắt trong veo ướt nước cầu cứu Nghiêm Hoa. Thân hình nhỏ xinh sợ tới mức run rẩy không ngừng, như liễu đón gió, tùy thời té ngã trên đất.
Nghiêm Hoa mặt không biểu tình đánh giá người yếu đuối trước mặt. Khóe miệng gã nhịn không được cong lên, lộ ra trào phúng cười. Gã nghĩ, sắp có thể đi tới chỗ đậu trực thăng, rời khỏi đây, ai thèm quan tâm ngươi chết sống? Chỉ cần ta có thể sống sót rời đi là tốt rốt. Thứ ăn hại như ngươi, không bằng sớm chết còn hơn, đỡ vướng víu tay chân.
Đáng tiếc Lý Du không biết trong lòng Nghiêm Hoa nghĩ gì, tưởng rằng gã âm thầm đồng ý, yên tâm trốn sau lưng gã. Chốc lát, chỉ thấy Nghiêm Hoa đứng trước mặt mình đột nhiên chuyển sang bên cạnh.
Lý Du ngẩng đầu, trước mắt hình ảnh tựa như pha phim quay chậm. Nghiêm Hoa chậm rãi di chuyển, một con cương thi chó săn toàn thân hư thối há to miệng nhỏ nước bọt và chất dịch nhầy nhụa phóng tới trước mặt y.
Lý Du chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn. Y không biết vì sao Nghiêm Hoa không cản lại cương thi chó săn đáng sợ này. Y nghĩ mình có phải hay không sẽ bị con cương thi chó săn cắn chết? Y còn không muốn chết, y muốn cùng Phương Chí Hoành bình an rời đi. Hai người họ còn có rất nhiều ước hẹn, tất cả đều còn chưa bắt đầu thực hiện.
Phương Chí Hoành phía trước cùng hai cương thi chó săn đánh nhau, nghe tiếng Lý Du kêu, quay đầu thì thấy Lý Du sắp bị cương thi chó săn cắn trúng. Phương Chí Hoành hai mắt trừng lớn, muốn tiến lên nhưng không kịp. Gã tuyệt vọng nhìn chằm chằm Lý Du, lớn tiếng la lên.
“Du!”
*Cách!*
Vương Dương cầm đao trong tay chặn ngang răng nanh sắp cắm vào cổ Lý Du. Cậu có thể nghe thấy rõ lưỡi đao và răng chó ma sát phát ra tiếng chói tai. Vương Dương có chút đau lòng, cậu rất thích thanh đao này, sẽ không bị cắn đứt chứ? Vương Dương dùng sức đâm lưỡi đao từ miệng cương thi chó săn xuyên qua đầu, chém cương thi chó săn thành hai đoạn, rơi trên mặt đất. Nội tạng hư thối phơi ra bị ánh mặt trời chiếu rọi bốc khói, mùi càng thêm buồn nôn khó ngửi.
Bảo đảm cương thi chó săn không có khả năng nhúc nhích, Vương Dương lắc mạnh đem vết máu dính trên đao văng ra. Cậu cầm lấy xem xét, may mắn, chỉ trầy chút, không có gãy, thanh đao này còn bền.
Xem xét xong thanh đao, Vương Dương mới có rảnh ân cần thăm hỏi Lý Du hai tay bịt mắt, sợ sệt run run.
“Thế nào? Không có việc gì chứ? Anh đã trưởng thành rồi, nhìn thấy quái vật tốt xấu nên trốn đi chứ, hoặc lấy vũ khí chắn, đứng sững ra đó rất dễ dàng bị tấn công.” Cậu thật sự chịu không được, đã nhiều ngày như vậy mà Lý Du vẫn vô dụng đến thế. Khiến cho cùng là đàn ông Vương Dương, sâu sắc cảm giác được Lý Du thằng nhãi này làm mất mặt cánh đàn ông.
Bên kia dưới sự hợp sức của Lâm Kiệt, Phương Chí Hoành rốt cuộc thoát khỏi cương thi chó săn, vội vàng chạy tới ôm Lý Du không ngừng run rẩy, ôm thật chặt vào ngực. Rồi lại vội vàng đẩy ra, từ trên xuống dưới xem xét một phen. Xác định Lý Du không bị chó săn cắn trúng, Phương Chí Hoành mới yên tâm lại ôm Lý Du, khẩn trương nói.
“Du, Du, em làm anh sợ muốn chết. May mắn em không có chuyện gì. Anh, anh thật sợ lắm. May mắn, may mắn, may mắn em không sao.” Phương Chí Hoành ôm Lý Du không ngừng lầm bầm, tựa như ôm báu vật mất đi lại có được, vừa sợ vừa vui mừng vừa cẩn thận.
“Em, em không sao, Chí Hoành, đừng lo.” Lý Du cố gắng làm cho dáng vẻ bị dọa đến khóc có vẻ kiên cường chút. Nhìn cái kia hai mắt đỏ bừng, thân hình gầy yếu run rẩy, đều không có sức thuyết phục.
“Không phải anh đã kêu em trốn đi xa sao? Làm sao còn bị như vậy?” Xoa đầu Lý Du, Phương Chí Hoành lấy lại tinh thần hỏi.
“Mới nãy, mới nãy…” Mới nãy y trốn sau lưng Nghiêm Hoa cầu gã giúp đỡ, Lý Du há mồm muốn giải thích.
“A, Lý Du, cậu không sao chứ? Lúc nãy làm tôi hết hồn, chỉ lơ đễnh một chút là cậu đã bị cắn rồi, đều tại tôi, lỗi tại tôi không chú ý.” Ánh mắt lộ ra vô cùng áy náy, Nghiêm Hoa đánh gãy đối thoại giữa Lý Du và Phương Chí Hoành. Gã nâng gọng kính, khóe miệng mang theo nụ cười hiền lành lịch sự.
Gã không nghĩ bị mọi người biết sự thật mình cố ý né tránh để Lý Du bị cương thi chó săn tấn công. Nghiêm Hoa giả mù sa mưa cắt ngang lời Lý Du, trước tiên ra vẻ thành thật và có lỗi giải thích.
“A, không có gì, dù sao anh không cố ý. Hiện tại tôi không có gặp chuyện gì, anh không cần để bụng.” Lý Du thấy Nghiêm Hoa dáng vẻ tràn ngập áy náy, y nghĩ lúc nãy có lẽ gã thật sự không rảnh chú ý chính mình, mới làm mình suýt nữa bị cương thi chó săn cắn, y lập tức rất thông cảm. Y biết mà, sẽ không ai cố ý để con chó săn cắn y, không có người xấu như vậy.
Thấy Lý Du đơn thuần dễ dụ, Nghiêm Hoa ngoài mặt áy náy bên trong khinh bỉ, cười nhạo tên đơn thuần ngu ngốc.
Tác giả :
Tây Lăng Minh