Tang Thế Sinh Tồn
Chương 35: Bữa tiệc vịnh trang
Nếu bắt tất cả mọi người cùng vào biệt thự tìm chìa khóa, thì có điểm không thực tế. Một số người không có tác dụng gì, khả năng sẽ vướng víu trở ngại việc chính.
Xem xung quanh biệt thự hoàn cảnh trống trải, đang là giữa trưa, trên đỉnh đầu ánh mặt trời gay gắt, cương thi chắc không dám đi ra đột kích, đứng bên ngoài ngược lại an toàn hơn. Vì thế họ quyết định chia làm hai phe, biết đường Kiều Phi Vũ mang theo thực lực siêu mạnh Vương Dương và Tiếu Dịch, ba người tiến vào lấy chìa khóa.
Vốn Lâm Kiệt nóng lòng muốn đi hỗ trợ, nói chính mình từ nhỏ ở ngoại quốc sùng bái quốc gia võ thuật thần bí mà bác đại tinh thâm, đặc biệt đi võ quán học võ nhiều năm, tin rằng thực lực không đến nỗi nào.
Nhưng mà nghĩ lại ở bên ngoài có con gái mảnh mai Viên Tư Điềm, cùng với so với con gái càng yếu đuối Lý Du, cộng thêm vốn cao ngạo hiện tại nhìn có điểm thần kinh Nghiêm Hoa, mấy người này đều khó làm người ta yên tâm. Cho nên cần để lại Lâm Kiệt, và hơi có năng lực phòng ngực Phương Chí Hoành hai người bảo vệ, như vậy tốt hơn. Lỡ như bên ngoài biệt thự xảy ra chuyện gì thì có người chống đỡ được.
Phân phối xong nhân vật, Lâm Kiệt, Phương Chí Hoành mấy người lựa chọn ở tại mảnh cỏ rộng mở trước cửa biệt thự, nơi đó ánh nắng chiếu sáng, không có bóng ma để cương thi trốn. Vương Dương, Tiếu Dịch và Kiều Phi Vũ đều cầm chặt vũ khí tới gần cửa lớn.
Chân bước trên bậc thang đá cẩm thạch, đi tới cánh cửa màu trắng nước sơn không có khóa. Cửa hơi mở ra khe hở, xem không rõ ràng tình trạng bên trong.
Vương Dương đề cao cảnh giác, cẩn thận cầm chuôi đao đẩy cửa, cánh cửa chậm rãi hướng bên trong mở ra. Một cái bóng đen *Bộp!* rớt xuống mặt đất phát ra tiếng vang.
Ba người tiến vào cẩn thận quan sát bóng đen. Thì ra nó cánh tay một người? Thô to ngón tay, các đốt ngón tay dày đặc lông, có thể nhìn ra nửa cái cánh tay này thuộc về người đàn ông. Bị chặt từ khuỷu tay, trên cổ tay còn có cái đồng hồ hàng hiệu giá trị xa xỉ đang phản xạ ánh sáng vàng.
Năm ngón tay cứng ngắc vẫn giữ hình dạng vặn vẹo cuối cùng trước khi chết, như là muốn lập tức mở cửa chạy trốn, nhưng vừa xoay mở khóa cửa thì đã bị đằng sau đuổi tới cương thi tươi sống ăn. Tay gã vẫn chấp nhất chộp tay nắm cửa, cho đến khi bọn họ đẩy cửa ra, mới đem cứng ngắc cánh tay rớt xuống.
Vương Dương nhìn cánh tay vặn vẹo nằm trên sàn nhà gỗ màu tối, bĩu môi nói thầm.
“Xem tình hình, trong biệt thự có không ít cương thi, còn thật hung dữ….” Có thể đem người xé rách thành thế này, làm sao không hung dữ cho được?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Mấy người mới vào cửa trong chốc lát, căn phòng ở hai bên đại sảnh rộng mở, và ở góc chết hắc ám trong đại sảnh, bầy cương thi giống như cảm nhận người sống hơi thở lần lượt đi ra.
Đập vào mắt là mấy con cương thi không có da, chỉ còn màu tím đen cơ bao vây, thế này kỳ thật dọa không được bọn họ. Xem bộ dáng chúng nó biến dị không khác gì bầy cương thi hòa thượng trong chùa, họ đã thấy quen mắt rồi. Hơn nữa, sau khi thấy cương thi phương trượng mập mạp siêu cấp biến dị cực kỳ ghê tởm kia, những cương thi khác không gây cảm giác gì.
Cương thi bao vây lấy bọn họ, có nữ người hầu mặc váy màu đen ngắn tới đầu gối, phía trước bao quanh tạp dề màu trắng viền hoa. Vốn loại này có thể xem như hình tượng nữ người hầu trong ảo tưởng của Vương Dương. Nhưng hiện tại mấy cái này không có da mặt, trên đỉnh đầu còn dính chút da, da giắt vài cọng tóc dài rũ xuống khuôn mặt khủng bố hư thối, có quỷ mới háo sắc được!
Còn có một cương thi mặc đồ tây áo bành tô màu đen đi giày da, thoạt nhìn tuổi không lớn, chắc là quản gia trong biệt thự này? Cương thi gầy chỉ còn khung xương, toàn bộ cằm dường như khi còn sống bị cương thi ăn hết, đầu lưỡi trực tiếp từ hàm răng trên thè ra, cùng với hàm răng dưới như lưỡi cưa cọ xát nhau. Chất dịch vàng từ cái miệng không có cằm chảy xuôi xuống, trước ngực sạch sẽ áo sơ mi và áo vest đều loang lổ chất lỏng.
Trừ bỏ nhóm người hầu và quản gia, còn có đám khách tới chơi. Nhìn trang phục, chắc là bọn họ mở tiệc vịnh trang?
Nhóm cương thi này trên người chỉ mặc áo tắm quần bơi, vốn cương thi màu da bình thường mặc đồ bơi thì đã ghê tởm lắm rồi. Giờ cương thi biến dị ngay cả da đều tróc ra còn mặc đồ bơi, thì khỏi nói nữa.
Xa xa chỉ nhìn thấy một mảnh cơ màu tím đen, giắt lên chút vải dệt rách nát, có thể đoán chừng là hình dạng đồ bơi. Từ trên xuống dưới đều lộ cơ bắp, khi chúng nó đi qua đi lại thì mấp máy co duỗi, tựa như có nhiều con trùng bò sát khung xương, nhìn xem đều nổi cả da gà.
Gầy cương thi mặc đồ bơi là màu tím đen, béo cương thi đồ bơi thì càng ghê hơn. Trên cơ tím đen còn phủ hư thối lớp mỡ, theo bước chân rơi trên mặt đất, cùng với từ miệng chảy ra chất dịch hòa lẫn làm một. Vương Dương ngẩng cao đầu, kiềm chế không nhìn mặt đất, xem chất lỏng đó dễ dàng mắc ói….
Ba người lặng lẽ ra hiệu xác định phạm vi công kích cương thi, chia làm ba đường, nhanh chuẩn chém về phía cương thi chạy tới gần, vừa mau chóng vọt vào bên trong, mục tiêu là thang lầu xoay tròn.
Không thể dây dưa lâu với đám cương thi này, lãng phí thể lực và mất thời gian. Họ một bên đánh một bên chạy lên lầu, tranh thủ mau tới thư phòng.
Một đao chém đứt cổ người hầu cương thi trước mặt, Vương Dương xoay đao trong tay, thầm khen thanh đao này sắc bén xài được, quả là vũ khí giết cương thi nhanh và tiện. Vương Dương nhảy khỏi cương thi nằm bất động trên mặt đất, chạy tới thang lầu xoay tròn trong đại sảnh. Cậu ngẩng đầu thấy trên lầu lại xuất hiện cương thi đang hướng tới phía mình, giơ đao lên đâm trúng ngay cổ cương thi, vung thanh đao quăng nó xuống dưới, làm nó lăn xuống lầu.
Thuận lợi lên lầu hai, cậu thấy Tiếu Dịch đã đứng chờ.
Tiếu Dịch thấy Vương Dương lại đây, nhíu mày nói.
“Quá chậm.”
“Chó chết, là tại tôi chưa chuẩn bị tốt thôi!” Lòng tự trọng bị tổn thương, Vương Dương không phục hếch cằm. “Tầng tiếp theo không cần ông chờ, tôi sẽ mau hơn ông!” Nói xong xoay người chạy lên lầu.
Tiếu Dịch nhíu mi nhìn bóng lưng Vương Dương tràn ngập ý chí chiến đấu phóng lên bậc thang. Khóe miệng khẽ nhếch, hiện ra nụ cười có thể nói là dịu dàng, chậm rãi đứng thẳng thân thể vốn dựa vào tấm chắn thủy tinh, đi theo bóng dáng Vương Dương.
Kiều Phi Vũ thở gấp đánh đám cương thi bò lên lầu hai, thấy hai người này muốn lên lầu ba thì bực mình hét.
“Hai người mỗi lần đều quăng tôi ra sau? Thật không có tinh thần đoàn kết, nên nhớ chúng ta đến là ba người! Hơn nữa chỉ có tôi biết thư phòng ở chỗ nào! Ê! Hai người chờ tôi với!” Kiều Phi Vũ thấy hai người kia hoàn toàn không chậm lại, chỉ có thể ngậm miệng chuyên tâm đuổi theo sau.
Đi tới lầu ba, Vương Dương quan sát xung quanh. Trên hành lang hai bên vách tường màu vàng, mỗi cách một đoạn sẽ treo bức tranh của họa sĩ nổi tiếng. Đáng tiếc Vương Dương không biết thưởng thức tranh. Phong cách trang hoàng kiểu Tây. Vốn trang trí sang trọng, nhưng nhìn trên đất vết máu nâu đen, sạch sẽ vách tường phun tung tóe vết máu và dấu bàn tay, còn có bức tranh bị lệch thành góc độ kỳ quái, tổng hợp lại tất cả thì có vẻ khủng bố. Tựa như án mạng hiện trường, cho nên đừng trông cậy nó còn đẹp như xưa.
“Ê! Rốt cuộc đuổi kịp hai người, có biết thư phòng ở chỗ nào không?” Đã tự mình chạy lên đây? Thở hồng hộc vỗ vai Vương Dương, Kiều Phi Vũ bất mãn hỏi.
“Tìm xem thì được rồi, chuyện nhỏ.” Vương Dương khinh bỉ Kiều Phi Vũ mới lên tới lầu ba đã thở như cá mắc cạn, cười nhạo nói. “Nhìn bộ dáng này của ông, còn cần rèn luyện nhiều, xem thân mình yếu ớt này kìa.”
Kiều Phi Vũ nghĩ gã một đường đánh cương thi, chạy nhanh leo cầu thang, đương nhiên phải thở gấp. Làm sao gã có thể so sánh với kẻ điên tràn đầy tinh thần chiến đấu Vương Dương, và hoàn toàn không giống con người Tiếu Dịch…
“Ủa? Cái kia…là con người? Hay là cương thi?” Vương Dương quay đầu, đột nhiên thấy trên hành lang, phương hướng xéo góc từ chỗ bọn họ, đang ngồi một cô gái đưa lưng hướng bọn họ. Mái tóc đen cuộn sóng rũ xuống sau lưng, màu da nâu phơi nắng xinh đẹp mê người. Từ mặt trái có thể thấy đường cong dáng người nóng bỏng, sợi dây màu vàng bikini vòng sau lưng kết thành nơ con bướm. Chỉ xem bóng dáng đã thấy mất hồn, không biết cô ấy còn sống hay đã chết? Vương Dương từ lâu chưa gặp người gợi cảm như vậy, thật hy vọng người đẹp phía trước là người sống.
Tiếu Dịch thấy Vương Dương gặp gái đẹp liền hưng phấn, sắc mặt hắn tuy vẫn giống bình thường không có biểu tình, nhưng đáy mắt tối đen không thể che giấu lửa giận đã tiết lộ tất cả.
“Jenny?” Kiều Phi Vũ quen thuộc bóng dáng này, nghi hoặc mở miệng hô lên.
Cô gái này, là một trong số các bạn gái gã từng quen. Hành vi phóng đãng, tính cách hoạt bát. Là người đẹp lai Trung Mỹ, kế thừa người ngoại quốc trời sinh dáng bốc lửa, ngũ quan tinh xảo lộ ra gợi cảm. Các bạn bè của gã đều khát vọng một đêm cùng nữ thần gợi cảm, lại e ngại cô là bạn gái của gã, chỉ có thể thèm khát nhìn.
Thấy bóng dáng cô rất bình thường, làn da cũng không khác lạ, Kiều Phi Vũ tò mò muốn biết, cô đã làm cách nào sống sót trong biệt thự tràn đầy cương thi, thoạt nhìn còn sống rất tốt?
Nghe Kiều Phi Vũ kêu gọi, cô gái đưa lưng hướng mọi người ngoái đầu lại, mặt hướng về bọn họ. Mái tóc dài gợn sóng theo xoay đầu trong không trung vẽ lên đường cong đẹp mắt. Tóc dài bềnh bồng rung động lòng người. Khuôn mặt lai xinh đẹp, ngũ quan lập thể khắc sâu, tràn ngập phong tình ngoại quốc. Xem ba người đàn ông nhìn mình, cô hé môi lộ ra nụ cười diễm lệ mê hoặc.
Xem xung quanh biệt thự hoàn cảnh trống trải, đang là giữa trưa, trên đỉnh đầu ánh mặt trời gay gắt, cương thi chắc không dám đi ra đột kích, đứng bên ngoài ngược lại an toàn hơn. Vì thế họ quyết định chia làm hai phe, biết đường Kiều Phi Vũ mang theo thực lực siêu mạnh Vương Dương và Tiếu Dịch, ba người tiến vào lấy chìa khóa.
Vốn Lâm Kiệt nóng lòng muốn đi hỗ trợ, nói chính mình từ nhỏ ở ngoại quốc sùng bái quốc gia võ thuật thần bí mà bác đại tinh thâm, đặc biệt đi võ quán học võ nhiều năm, tin rằng thực lực không đến nỗi nào.
Nhưng mà nghĩ lại ở bên ngoài có con gái mảnh mai Viên Tư Điềm, cùng với so với con gái càng yếu đuối Lý Du, cộng thêm vốn cao ngạo hiện tại nhìn có điểm thần kinh Nghiêm Hoa, mấy người này đều khó làm người ta yên tâm. Cho nên cần để lại Lâm Kiệt, và hơi có năng lực phòng ngực Phương Chí Hoành hai người bảo vệ, như vậy tốt hơn. Lỡ như bên ngoài biệt thự xảy ra chuyện gì thì có người chống đỡ được.
Phân phối xong nhân vật, Lâm Kiệt, Phương Chí Hoành mấy người lựa chọn ở tại mảnh cỏ rộng mở trước cửa biệt thự, nơi đó ánh nắng chiếu sáng, không có bóng ma để cương thi trốn. Vương Dương, Tiếu Dịch và Kiều Phi Vũ đều cầm chặt vũ khí tới gần cửa lớn.
Chân bước trên bậc thang đá cẩm thạch, đi tới cánh cửa màu trắng nước sơn không có khóa. Cửa hơi mở ra khe hở, xem không rõ ràng tình trạng bên trong.
Vương Dương đề cao cảnh giác, cẩn thận cầm chuôi đao đẩy cửa, cánh cửa chậm rãi hướng bên trong mở ra. Một cái bóng đen *Bộp!* rớt xuống mặt đất phát ra tiếng vang.
Ba người tiến vào cẩn thận quan sát bóng đen. Thì ra nó cánh tay một người? Thô to ngón tay, các đốt ngón tay dày đặc lông, có thể nhìn ra nửa cái cánh tay này thuộc về người đàn ông. Bị chặt từ khuỷu tay, trên cổ tay còn có cái đồng hồ hàng hiệu giá trị xa xỉ đang phản xạ ánh sáng vàng.
Năm ngón tay cứng ngắc vẫn giữ hình dạng vặn vẹo cuối cùng trước khi chết, như là muốn lập tức mở cửa chạy trốn, nhưng vừa xoay mở khóa cửa thì đã bị đằng sau đuổi tới cương thi tươi sống ăn. Tay gã vẫn chấp nhất chộp tay nắm cửa, cho đến khi bọn họ đẩy cửa ra, mới đem cứng ngắc cánh tay rớt xuống.
Vương Dương nhìn cánh tay vặn vẹo nằm trên sàn nhà gỗ màu tối, bĩu môi nói thầm.
“Xem tình hình, trong biệt thự có không ít cương thi, còn thật hung dữ….” Có thể đem người xé rách thành thế này, làm sao không hung dữ cho được?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Mấy người mới vào cửa trong chốc lát, căn phòng ở hai bên đại sảnh rộng mở, và ở góc chết hắc ám trong đại sảnh, bầy cương thi giống như cảm nhận người sống hơi thở lần lượt đi ra.
Đập vào mắt là mấy con cương thi không có da, chỉ còn màu tím đen cơ bao vây, thế này kỳ thật dọa không được bọn họ. Xem bộ dáng chúng nó biến dị không khác gì bầy cương thi hòa thượng trong chùa, họ đã thấy quen mắt rồi. Hơn nữa, sau khi thấy cương thi phương trượng mập mạp siêu cấp biến dị cực kỳ ghê tởm kia, những cương thi khác không gây cảm giác gì.
Cương thi bao vây lấy bọn họ, có nữ người hầu mặc váy màu đen ngắn tới đầu gối, phía trước bao quanh tạp dề màu trắng viền hoa. Vốn loại này có thể xem như hình tượng nữ người hầu trong ảo tưởng của Vương Dương. Nhưng hiện tại mấy cái này không có da mặt, trên đỉnh đầu còn dính chút da, da giắt vài cọng tóc dài rũ xuống khuôn mặt khủng bố hư thối, có quỷ mới háo sắc được!
Còn có một cương thi mặc đồ tây áo bành tô màu đen đi giày da, thoạt nhìn tuổi không lớn, chắc là quản gia trong biệt thự này? Cương thi gầy chỉ còn khung xương, toàn bộ cằm dường như khi còn sống bị cương thi ăn hết, đầu lưỡi trực tiếp từ hàm răng trên thè ra, cùng với hàm răng dưới như lưỡi cưa cọ xát nhau. Chất dịch vàng từ cái miệng không có cằm chảy xuôi xuống, trước ngực sạch sẽ áo sơ mi và áo vest đều loang lổ chất lỏng.
Trừ bỏ nhóm người hầu và quản gia, còn có đám khách tới chơi. Nhìn trang phục, chắc là bọn họ mở tiệc vịnh trang?
Nhóm cương thi này trên người chỉ mặc áo tắm quần bơi, vốn cương thi màu da bình thường mặc đồ bơi thì đã ghê tởm lắm rồi. Giờ cương thi biến dị ngay cả da đều tróc ra còn mặc đồ bơi, thì khỏi nói nữa.
Xa xa chỉ nhìn thấy một mảnh cơ màu tím đen, giắt lên chút vải dệt rách nát, có thể đoán chừng là hình dạng đồ bơi. Từ trên xuống dưới đều lộ cơ bắp, khi chúng nó đi qua đi lại thì mấp máy co duỗi, tựa như có nhiều con trùng bò sát khung xương, nhìn xem đều nổi cả da gà.
Gầy cương thi mặc đồ bơi là màu tím đen, béo cương thi đồ bơi thì càng ghê hơn. Trên cơ tím đen còn phủ hư thối lớp mỡ, theo bước chân rơi trên mặt đất, cùng với từ miệng chảy ra chất dịch hòa lẫn làm một. Vương Dương ngẩng cao đầu, kiềm chế không nhìn mặt đất, xem chất lỏng đó dễ dàng mắc ói….
Ba người lặng lẽ ra hiệu xác định phạm vi công kích cương thi, chia làm ba đường, nhanh chuẩn chém về phía cương thi chạy tới gần, vừa mau chóng vọt vào bên trong, mục tiêu là thang lầu xoay tròn.
Không thể dây dưa lâu với đám cương thi này, lãng phí thể lực và mất thời gian. Họ một bên đánh một bên chạy lên lầu, tranh thủ mau tới thư phòng.
Một đao chém đứt cổ người hầu cương thi trước mặt, Vương Dương xoay đao trong tay, thầm khen thanh đao này sắc bén xài được, quả là vũ khí giết cương thi nhanh và tiện. Vương Dương nhảy khỏi cương thi nằm bất động trên mặt đất, chạy tới thang lầu xoay tròn trong đại sảnh. Cậu ngẩng đầu thấy trên lầu lại xuất hiện cương thi đang hướng tới phía mình, giơ đao lên đâm trúng ngay cổ cương thi, vung thanh đao quăng nó xuống dưới, làm nó lăn xuống lầu.
Thuận lợi lên lầu hai, cậu thấy Tiếu Dịch đã đứng chờ.
Tiếu Dịch thấy Vương Dương lại đây, nhíu mày nói.
“Quá chậm.”
“Chó chết, là tại tôi chưa chuẩn bị tốt thôi!” Lòng tự trọng bị tổn thương, Vương Dương không phục hếch cằm. “Tầng tiếp theo không cần ông chờ, tôi sẽ mau hơn ông!” Nói xong xoay người chạy lên lầu.
Tiếu Dịch nhíu mi nhìn bóng lưng Vương Dương tràn ngập ý chí chiến đấu phóng lên bậc thang. Khóe miệng khẽ nhếch, hiện ra nụ cười có thể nói là dịu dàng, chậm rãi đứng thẳng thân thể vốn dựa vào tấm chắn thủy tinh, đi theo bóng dáng Vương Dương.
Kiều Phi Vũ thở gấp đánh đám cương thi bò lên lầu hai, thấy hai người này muốn lên lầu ba thì bực mình hét.
“Hai người mỗi lần đều quăng tôi ra sau? Thật không có tinh thần đoàn kết, nên nhớ chúng ta đến là ba người! Hơn nữa chỉ có tôi biết thư phòng ở chỗ nào! Ê! Hai người chờ tôi với!” Kiều Phi Vũ thấy hai người kia hoàn toàn không chậm lại, chỉ có thể ngậm miệng chuyên tâm đuổi theo sau.
Đi tới lầu ba, Vương Dương quan sát xung quanh. Trên hành lang hai bên vách tường màu vàng, mỗi cách một đoạn sẽ treo bức tranh của họa sĩ nổi tiếng. Đáng tiếc Vương Dương không biết thưởng thức tranh. Phong cách trang hoàng kiểu Tây. Vốn trang trí sang trọng, nhưng nhìn trên đất vết máu nâu đen, sạch sẽ vách tường phun tung tóe vết máu và dấu bàn tay, còn có bức tranh bị lệch thành góc độ kỳ quái, tổng hợp lại tất cả thì có vẻ khủng bố. Tựa như án mạng hiện trường, cho nên đừng trông cậy nó còn đẹp như xưa.
“Ê! Rốt cuộc đuổi kịp hai người, có biết thư phòng ở chỗ nào không?” Đã tự mình chạy lên đây? Thở hồng hộc vỗ vai Vương Dương, Kiều Phi Vũ bất mãn hỏi.
“Tìm xem thì được rồi, chuyện nhỏ.” Vương Dương khinh bỉ Kiều Phi Vũ mới lên tới lầu ba đã thở như cá mắc cạn, cười nhạo nói. “Nhìn bộ dáng này của ông, còn cần rèn luyện nhiều, xem thân mình yếu ớt này kìa.”
Kiều Phi Vũ nghĩ gã một đường đánh cương thi, chạy nhanh leo cầu thang, đương nhiên phải thở gấp. Làm sao gã có thể so sánh với kẻ điên tràn đầy tinh thần chiến đấu Vương Dương, và hoàn toàn không giống con người Tiếu Dịch…
“Ủa? Cái kia…là con người? Hay là cương thi?” Vương Dương quay đầu, đột nhiên thấy trên hành lang, phương hướng xéo góc từ chỗ bọn họ, đang ngồi một cô gái đưa lưng hướng bọn họ. Mái tóc đen cuộn sóng rũ xuống sau lưng, màu da nâu phơi nắng xinh đẹp mê người. Từ mặt trái có thể thấy đường cong dáng người nóng bỏng, sợi dây màu vàng bikini vòng sau lưng kết thành nơ con bướm. Chỉ xem bóng dáng đã thấy mất hồn, không biết cô ấy còn sống hay đã chết? Vương Dương từ lâu chưa gặp người gợi cảm như vậy, thật hy vọng người đẹp phía trước là người sống.
Tiếu Dịch thấy Vương Dương gặp gái đẹp liền hưng phấn, sắc mặt hắn tuy vẫn giống bình thường không có biểu tình, nhưng đáy mắt tối đen không thể che giấu lửa giận đã tiết lộ tất cả.
“Jenny?” Kiều Phi Vũ quen thuộc bóng dáng này, nghi hoặc mở miệng hô lên.
Cô gái này, là một trong số các bạn gái gã từng quen. Hành vi phóng đãng, tính cách hoạt bát. Là người đẹp lai Trung Mỹ, kế thừa người ngoại quốc trời sinh dáng bốc lửa, ngũ quan tinh xảo lộ ra gợi cảm. Các bạn bè của gã đều khát vọng một đêm cùng nữ thần gợi cảm, lại e ngại cô là bạn gái của gã, chỉ có thể thèm khát nhìn.
Thấy bóng dáng cô rất bình thường, làn da cũng không khác lạ, Kiều Phi Vũ tò mò muốn biết, cô đã làm cách nào sống sót trong biệt thự tràn đầy cương thi, thoạt nhìn còn sống rất tốt?
Nghe Kiều Phi Vũ kêu gọi, cô gái đưa lưng hướng mọi người ngoái đầu lại, mặt hướng về bọn họ. Mái tóc dài gợn sóng theo xoay đầu trong không trung vẽ lên đường cong đẹp mắt. Tóc dài bềnh bồng rung động lòng người. Khuôn mặt lai xinh đẹp, ngũ quan lập thể khắc sâu, tràn ngập phong tình ngoại quốc. Xem ba người đàn ông nhìn mình, cô hé môi lộ ra nụ cười diễm lệ mê hoặc.
Tác giả :
Tây Lăng Minh