Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Quyển 3 - Chương 40: Người trong lòng, phải dùng thủ đoạn để đoạt lấy
“Ta không đồng ý!” Một người nhảy vào từ ngoài cửa sổ, lớn tiếng nói.
Mai Vũ liếc mắt.
Mẹ nó! Ngươi dựa vào cái gì mà không đồng ý chứ!
Hoa Tử Nguyệt co giật khoé miệng, cũng nhảy vào từ cửa sổ, hung hăng giẫm một cước vào chân Mục Vô Ca.
Cái tên ngu ngốc, thiểu năng này!
Nhảy ra nhanh như vậy làm gì!
Hơn nữa, ngươi không đồng ý thì được sao!
Thanh Vân liếc nhìn hai người bọn họ, nở một nụ cười tỏ vẻ đã hiểu: “Ta đã biết các ngươi ở đó.”
Đã sớm biết bọn họ trốn ở đó nghe lén, nhưng, nàng cũng biết rằng, quyền quyết định chỉ nằm ở trong tay Mai Vũ.
Tất cả, đều phải do nàng mở miệng nói một câu mới được.
Mai Vũ nhắm mắt lại, cười hỏi Thanh Vân: “Thanh Vân, ngươi cảm thấy là ta sẽ đồng ý sao?”
Thanh Vân lắc đầu: “Ta không nắm chắc, không phải bởi vì ta chắc rằng ngươi sẽ đồng ý mới nói những lời này. Ta nói như vậy chỉ vì ta muốn nói mà thôi.”
Thanh Vân rất rõ ràng, không phải vì bản thân đã nắm chắc mới nói những lời này.
Chỉ là.....Vì là bằng hữu.
Cho nên muốn nói ra ý tưởng của chính nàng, để tìm sự giúp đỡ từ nàng ấy, cho dù kết quả cuối cùng có thể không giống như trong tưởng tượng.
Mai Vũ cười khổ, thật muốn lập tức hung hăng nói với nàng một câu: Ta không quan tâm.
Nhưng mà, nữ nhân trước mặt này là Đông Thần Thanh Vân.
Là bằng hữu đầu tiên đồng hành với nàng.
Nàng ấy có một trái tim thuần khiết, mặc dù trong mắt có chút tuyệt vọng, nhưng màu sắc của linh hồn lại rất đẹp.
Có người nói, trong cuộc sống này, linh hồn của mỗi người có màu sắc không giống nhau.
Mai Vũ thích màu sắc linh hồn của Đông Thần Thanh Vân.
Nàng nhìn thấy, đó là linh hồn thuần sắc trắng, lấp lánh hào quang. Là màu sắc mà từ nhỏ nàng cũng không có được.
Nàng đã sớm bị giang hồ làm cho ô nhiễm, trên tay cũng dính đầy máu tươi.
Nhưng mà Đông Thần Thanh Vân không giống như vậy, nàng ấy sống ở trong Hoàng Cung, lại có được trái tim thuần khiết hiếm có.
Người như vậy, là cho dù có phạm sai lầm cũng sẽ được tha thứ, là cho dù có nói như vậy, cũng sẽ được phép tồn tại.
Nếu có thể, hãy để nữ nhân như vậy và nam tử tịch mịch kia cùng nhau vượt qua cả đời đi.
Ít nhất, trong những tháng năm thử thách, nam tử kia sẽ dần bị nử tử này làm cho rung động, trở nên hạnh phúc.
“Đông Thần Thanh Vân, ngươi thắng. Ta đồng ý với ngươi, nhưng lúc này, không phải với tư cách là bằng hữu, mà là một sát thủ. Ta được ngươi thuê, giết Vô Hoan, đưa ngươi đến bên cạnh An Thiếu Hàn.”
Đông Thần Thanh Vân, chúng ta đã không còn là bằng hữu nữa, không phải sao?
Cắn răng, Đông Thần Thanh Vân cúi thấp đầu, ngăn dòng lệ đã làm nhòe đôi mắt.
“Ừ, được thôi, ngươi nói thù lao đi.” Đè nén sự run rẩy và khó chịu, nàng nói như vậy.
Hoa Tử Nguyệt tiến lên phía trước, kéo Mai Vũ qua, nghiêm túc nói: “Mai Vũ, đừng đi.”
Đừng đi, An Vương không phải dễ chọc, tuy rằng Hoa Tử Nguyệt không biết hai người họ có quan hệ gì, nhưng Hoa Tử Nguyệt cảm thấy rằng, nam nhân kia rất nguy hiểm.
Mai Vũ nhìn khuôn mặt ôn nhu của Hoa Tử Nguyệt, khẽ lắc đầu.
Mai Vũ đã quyết định, không một ai có thể ngăn cản được.
“Tử Nguyệt, ta không sợ đâu. Bởi vì có các ngươi ở bên cạnh ta.” Mai Vũ nói.
Nàng trưởng thành rồi, biết người sống trên đời, không thể nào sống mà không ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Cho nên, nàng muốn bắt đầu thử cùng họ làm một chút việc, chuyện không thể một mình gánh vác, nàng và bọn họ sẽ cùng làm.
Nghiêng đầu, Mai Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thù lao sao, muốn cái gì thì tốt nhỉ?
“Thù lao thì, xin ngươi......hãy làm cho hắn hạnh phúc đi.” Ngoài cửa sổ, hoa sen nở rộ trong ánh nắng mùa hè.
Mùa hè, đã đến rồi.
Một vòng hoa sen trong Vương Phủ kia, không biết có bị nhổ đi hay không, nếu như không có, nhất định sẽ nở vô cùng rực rỡ.
Coi như là dạo chơi trong giấc mơ đi. Nàng cũng muốn trở về xem một chút, nơi đã mang đến cho nàng biết bao kỷ niệm kia.
Có một bóng dáng màu bạc lắc lư nơi cửa sổ, Mục Vô Ca bước lên bệ cửa sổ.
Mai Vũ nghiêng đầu, hỏi hắn: “Vô Ca, ngươi muốn đi đâu?”
“Đi thám thính giúp ngươi.”
Sợi dây cột tóc màu bạc của Mục Vô Ca giương lên một độ cong, biến mất trong ánh mặt trời.
Mai Vũ và Hoa Tử Nguyệt mở cửa, ra khỏi phòng, sau khi y phục màu đỏ biến mất sau cánh cửa, trong phòng chỉ còn lại một mình Thanh Vân.
Úp mặt trên bàn, Đông Thần Thanh Vân khóc.
Thì ra, cái gọi là có được, là phải trả một cái giá đắt.
Mai Vũ, thật xin lỗi, ta thật sự rất thích hắn, cho nên, ta phải không từ thủ đoạn, để có được hắn.
Đông Thần Thanh Vân và Mai Vũ hẳn là hâm mộ lẫn nhau đi.
Đông Thần Thanh Vân muốn được tự do như Mai Vũ. Mà Mai Vũ lại ao ước có được sự thuần khiết của Đông Thần Thanh Vân.
Thả bồ câu đưa thư trên tay ra, để nó hòa lẫn trong chuồng chim quý.
Đông Thần Hạo, tâm tình không tệ đi vào trong phòng.
Ha ha, quả là tin tốt đấy.
Trong phòng, Vô Hoan đang chờ hắn.
Đi vào trong, Vô Hoan lập tức nghênh đón, hỏi: “Chủ tử, tối nay hành động sao?”
Đông Thần Hạo gật đầu: “Không sai, tối nay lập tức hành động. Thanh Vân đã đến Giang Nam, nhất định nàng sẽ mật báo cho An Thiếu Hàn.”
Hai tay nắm chặt, trên trán Vô Hoan rịn ra từng giọt mồ hôi.
Tối nay sẽ giết người kia sao?
An Thiếu Hàn, An Thiếu Hàn, lúc đầu chính là muốn hắn chết.
Nhưng lúc thật sự muốn đến gần để giết hắn, lại bắt đầu do dự.
Đông Thần Hạo liếc nhìn vẻ mặt của nàng, lông mày nhướng lên: “Vô Hoan, ngươi yêu hắn rồi à?”
Vô Hoan cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vô Hoan không dám.”
Không dám, Vô Hoan không dám, nhưng không thể tự thoát ra được.
Biết rõ thân phận và vận mệnh của mình, nhưng lại không thể rút ra.
Bởi vì sao chứ?
Bởi vì lúc đầu hắn khinh thường nàng, lúc hắn lạnh nhạt đối mặt với nàng, sau đó lại dịu dàng săn sóc?
Hắn cười lên rất đẹp, hình dáng lúc hắn đưa tay hái hoa, cũng rất mê người.
Đông Thần Hạo cẩn thận quan sát nét mặt nàng, khóe miệng cong lên một nụ cười khó thấy.
Giọng nói.....Giống như đang mê hoặc.
Đông Thần Hạo nói với nàng: “Vô Hoan, trước khi giết hắn, ngươi phải đi gặp một người, nàng sẽ vì cứu An Thiếu Hàn mà giao thủ với ngươi. Nếu như ngươi không thể thắng nàng, kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc. Thất bại một lần, ngươi sẽ không có lần thứ hai.”
Nhịp tim của Vô Hoan đập nhanh một chút.
Thất bại trong gang tấc....
Vậy nói cách khác, hắn sẽ không chết.
“Vô Hoan đã biết.” Vô Hoan trả lời.
Trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.
Đông Thần Hạo đương nhiên là đang lừa nàng, thực ra là, cho dù nàng chết, An Thiếu Hàn cũng sẽ không tránh khỏi.
Hắn chỉ đơn giản là muốn nữ nhân này chết đi.
Vô Hoan, đừng trách ta, muốn trách thì trách cái người tên là Mai Vũ kia đi.
Đông Thần Thanh Vân nhận được tin báo, nói rằng đêm nay, Mai Vũ sẽ đến giết Vô Hoan.
Đêm đó, dưới pháo hoa, hắn thấy hình ảnh An Thiếu Hàn nắm lấy tay nàng.
Suốt đường che dấu hơi thở đi theo bọn họ.
Thấy được bên bờ sông, hình ảnh An Thiếu Hàn ôm nàng, hôn nàng. Cũng nhìn thấy, trong gió đêm, gương mặt khóc của nữ tử kia và hình ảnh nam tử đứng lặng trong gió nhìn bóng lưng nàng.
Trong đầu, đầy hình ảnh hôn môi kia.
Ghen tỵ, còn có hâm mộ, nhiều hơn nữa là khát vọng.
Hắn muốn nữ tử kia. Hắn tự nói với mình rất rõ ràng, hắn muốn nàng.
Nếu Mai Vũ muốn giết Thanh Vân Quận Chúa, như vậy An Thiếu Hàn, nhất định sẽ không lưu lại đường sống cho nàng đi?
Ha ha, như vậy, chẳng những vừa có thể đánh bại An Thiếu Hàn, hắn vừa có thể có được Mai Vũ.
Đúng là một công đôi việc.
Đây là một bàn cờ. Mọi người đều là con cờ của hắn.
Trừ Mai Vũ, những con cờ khác đều không thoát khỏi vận mệnh thịt nát xương tan.
Mai Vũ đổi một bộ y phục ngắn màu trắng, buộc tóc lên thật cao, trang điểm nhàn nhạt.
Đứng dậy xoay một vòng, gương đồng phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của nàng.
Những gốc cây trên quần áo tôn lên những đường cong xinh đẹp, được đôi giày đỏ tô điểm thêm, vô cùng đẹp mắt.
Mai Vũ cài cây trâm hình quạt lên tóc, đeo vòng Linh Đang trên tay.
Xoay một vòng.
Ừ, rất đẹp.
Mỉm cười, Mai Vũ lại xoay một vòng, rồi tháo vòng tay và trâm cài xuống.
Dùng một sợi dây màu đỏ xuyên qua hai vật này, Mai Vũ cẩn thận treo chúng trên cổ.
Có một số thứ, nàng vô cùng trân trọng, không thể trở thành lý do để hắn khinh thường nàng.
Có thể tưởng tượng, khuôn mặt của An Thiếu Hàn dần nổi lên ý cười lạnh như băng trước mặt nàng.
Tại sao chứ, vì sao nàng phải chịu cái tội này?
Ái chà, nếu muốn trách, thì trách nàng là Mai Vũ đi.
Là Mai Vũ ngốc nghếch.
Xoay người mở cửa phòng, Mai Vũ mỉm cười với Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca.
“Được rồi, chúng ta xuất phát đi, nhiệm vụ lần này phải hoàn thành tốt nha. Nếu không thanh danh của ta sẽ lại trở nên kỳ quái.”
Tối nay, An Vương Phủ, sẽ diễn ra một cơn ác mộng như thế nào đây.
An Thiếu Hàn, ta thật mong đợi.
Mai Vũ liếc mắt.
Mẹ nó! Ngươi dựa vào cái gì mà không đồng ý chứ!
Hoa Tử Nguyệt co giật khoé miệng, cũng nhảy vào từ cửa sổ, hung hăng giẫm một cước vào chân Mục Vô Ca.
Cái tên ngu ngốc, thiểu năng này!
Nhảy ra nhanh như vậy làm gì!
Hơn nữa, ngươi không đồng ý thì được sao!
Thanh Vân liếc nhìn hai người bọn họ, nở một nụ cười tỏ vẻ đã hiểu: “Ta đã biết các ngươi ở đó.”
Đã sớm biết bọn họ trốn ở đó nghe lén, nhưng, nàng cũng biết rằng, quyền quyết định chỉ nằm ở trong tay Mai Vũ.
Tất cả, đều phải do nàng mở miệng nói một câu mới được.
Mai Vũ nhắm mắt lại, cười hỏi Thanh Vân: “Thanh Vân, ngươi cảm thấy là ta sẽ đồng ý sao?”
Thanh Vân lắc đầu: “Ta không nắm chắc, không phải bởi vì ta chắc rằng ngươi sẽ đồng ý mới nói những lời này. Ta nói như vậy chỉ vì ta muốn nói mà thôi.”
Thanh Vân rất rõ ràng, không phải vì bản thân đã nắm chắc mới nói những lời này.
Chỉ là.....Vì là bằng hữu.
Cho nên muốn nói ra ý tưởng của chính nàng, để tìm sự giúp đỡ từ nàng ấy, cho dù kết quả cuối cùng có thể không giống như trong tưởng tượng.
Mai Vũ cười khổ, thật muốn lập tức hung hăng nói với nàng một câu: Ta không quan tâm.
Nhưng mà, nữ nhân trước mặt này là Đông Thần Thanh Vân.
Là bằng hữu đầu tiên đồng hành với nàng.
Nàng ấy có một trái tim thuần khiết, mặc dù trong mắt có chút tuyệt vọng, nhưng màu sắc của linh hồn lại rất đẹp.
Có người nói, trong cuộc sống này, linh hồn của mỗi người có màu sắc không giống nhau.
Mai Vũ thích màu sắc linh hồn của Đông Thần Thanh Vân.
Nàng nhìn thấy, đó là linh hồn thuần sắc trắng, lấp lánh hào quang. Là màu sắc mà từ nhỏ nàng cũng không có được.
Nàng đã sớm bị giang hồ làm cho ô nhiễm, trên tay cũng dính đầy máu tươi.
Nhưng mà Đông Thần Thanh Vân không giống như vậy, nàng ấy sống ở trong Hoàng Cung, lại có được trái tim thuần khiết hiếm có.
Người như vậy, là cho dù có phạm sai lầm cũng sẽ được tha thứ, là cho dù có nói như vậy, cũng sẽ được phép tồn tại.
Nếu có thể, hãy để nữ nhân như vậy và nam tử tịch mịch kia cùng nhau vượt qua cả đời đi.
Ít nhất, trong những tháng năm thử thách, nam tử kia sẽ dần bị nử tử này làm cho rung động, trở nên hạnh phúc.
“Đông Thần Thanh Vân, ngươi thắng. Ta đồng ý với ngươi, nhưng lúc này, không phải với tư cách là bằng hữu, mà là một sát thủ. Ta được ngươi thuê, giết Vô Hoan, đưa ngươi đến bên cạnh An Thiếu Hàn.”
Đông Thần Thanh Vân, chúng ta đã không còn là bằng hữu nữa, không phải sao?
Cắn răng, Đông Thần Thanh Vân cúi thấp đầu, ngăn dòng lệ đã làm nhòe đôi mắt.
“Ừ, được thôi, ngươi nói thù lao đi.” Đè nén sự run rẩy và khó chịu, nàng nói như vậy.
Hoa Tử Nguyệt tiến lên phía trước, kéo Mai Vũ qua, nghiêm túc nói: “Mai Vũ, đừng đi.”
Đừng đi, An Vương không phải dễ chọc, tuy rằng Hoa Tử Nguyệt không biết hai người họ có quan hệ gì, nhưng Hoa Tử Nguyệt cảm thấy rằng, nam nhân kia rất nguy hiểm.
Mai Vũ nhìn khuôn mặt ôn nhu của Hoa Tử Nguyệt, khẽ lắc đầu.
Mai Vũ đã quyết định, không một ai có thể ngăn cản được.
“Tử Nguyệt, ta không sợ đâu. Bởi vì có các ngươi ở bên cạnh ta.” Mai Vũ nói.
Nàng trưởng thành rồi, biết người sống trên đời, không thể nào sống mà không ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Cho nên, nàng muốn bắt đầu thử cùng họ làm một chút việc, chuyện không thể một mình gánh vác, nàng và bọn họ sẽ cùng làm.
Nghiêng đầu, Mai Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thù lao sao, muốn cái gì thì tốt nhỉ?
“Thù lao thì, xin ngươi......hãy làm cho hắn hạnh phúc đi.” Ngoài cửa sổ, hoa sen nở rộ trong ánh nắng mùa hè.
Mùa hè, đã đến rồi.
Một vòng hoa sen trong Vương Phủ kia, không biết có bị nhổ đi hay không, nếu như không có, nhất định sẽ nở vô cùng rực rỡ.
Coi như là dạo chơi trong giấc mơ đi. Nàng cũng muốn trở về xem một chút, nơi đã mang đến cho nàng biết bao kỷ niệm kia.
Có một bóng dáng màu bạc lắc lư nơi cửa sổ, Mục Vô Ca bước lên bệ cửa sổ.
Mai Vũ nghiêng đầu, hỏi hắn: “Vô Ca, ngươi muốn đi đâu?”
“Đi thám thính giúp ngươi.”
Sợi dây cột tóc màu bạc của Mục Vô Ca giương lên một độ cong, biến mất trong ánh mặt trời.
Mai Vũ và Hoa Tử Nguyệt mở cửa, ra khỏi phòng, sau khi y phục màu đỏ biến mất sau cánh cửa, trong phòng chỉ còn lại một mình Thanh Vân.
Úp mặt trên bàn, Đông Thần Thanh Vân khóc.
Thì ra, cái gọi là có được, là phải trả một cái giá đắt.
Mai Vũ, thật xin lỗi, ta thật sự rất thích hắn, cho nên, ta phải không từ thủ đoạn, để có được hắn.
Đông Thần Thanh Vân và Mai Vũ hẳn là hâm mộ lẫn nhau đi.
Đông Thần Thanh Vân muốn được tự do như Mai Vũ. Mà Mai Vũ lại ao ước có được sự thuần khiết của Đông Thần Thanh Vân.
Thả bồ câu đưa thư trên tay ra, để nó hòa lẫn trong chuồng chim quý.
Đông Thần Hạo, tâm tình không tệ đi vào trong phòng.
Ha ha, quả là tin tốt đấy.
Trong phòng, Vô Hoan đang chờ hắn.
Đi vào trong, Vô Hoan lập tức nghênh đón, hỏi: “Chủ tử, tối nay hành động sao?”
Đông Thần Hạo gật đầu: “Không sai, tối nay lập tức hành động. Thanh Vân đã đến Giang Nam, nhất định nàng sẽ mật báo cho An Thiếu Hàn.”
Hai tay nắm chặt, trên trán Vô Hoan rịn ra từng giọt mồ hôi.
Tối nay sẽ giết người kia sao?
An Thiếu Hàn, An Thiếu Hàn, lúc đầu chính là muốn hắn chết.
Nhưng lúc thật sự muốn đến gần để giết hắn, lại bắt đầu do dự.
Đông Thần Hạo liếc nhìn vẻ mặt của nàng, lông mày nhướng lên: “Vô Hoan, ngươi yêu hắn rồi à?”
Vô Hoan cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vô Hoan không dám.”
Không dám, Vô Hoan không dám, nhưng không thể tự thoát ra được.
Biết rõ thân phận và vận mệnh của mình, nhưng lại không thể rút ra.
Bởi vì sao chứ?
Bởi vì lúc đầu hắn khinh thường nàng, lúc hắn lạnh nhạt đối mặt với nàng, sau đó lại dịu dàng săn sóc?
Hắn cười lên rất đẹp, hình dáng lúc hắn đưa tay hái hoa, cũng rất mê người.
Đông Thần Hạo cẩn thận quan sát nét mặt nàng, khóe miệng cong lên một nụ cười khó thấy.
Giọng nói.....Giống như đang mê hoặc.
Đông Thần Hạo nói với nàng: “Vô Hoan, trước khi giết hắn, ngươi phải đi gặp một người, nàng sẽ vì cứu An Thiếu Hàn mà giao thủ với ngươi. Nếu như ngươi không thể thắng nàng, kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc. Thất bại một lần, ngươi sẽ không có lần thứ hai.”
Nhịp tim của Vô Hoan đập nhanh một chút.
Thất bại trong gang tấc....
Vậy nói cách khác, hắn sẽ không chết.
“Vô Hoan đã biết.” Vô Hoan trả lời.
Trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.
Đông Thần Hạo đương nhiên là đang lừa nàng, thực ra là, cho dù nàng chết, An Thiếu Hàn cũng sẽ không tránh khỏi.
Hắn chỉ đơn giản là muốn nữ nhân này chết đi.
Vô Hoan, đừng trách ta, muốn trách thì trách cái người tên là Mai Vũ kia đi.
Đông Thần Thanh Vân nhận được tin báo, nói rằng đêm nay, Mai Vũ sẽ đến giết Vô Hoan.
Đêm đó, dưới pháo hoa, hắn thấy hình ảnh An Thiếu Hàn nắm lấy tay nàng.
Suốt đường che dấu hơi thở đi theo bọn họ.
Thấy được bên bờ sông, hình ảnh An Thiếu Hàn ôm nàng, hôn nàng. Cũng nhìn thấy, trong gió đêm, gương mặt khóc của nữ tử kia và hình ảnh nam tử đứng lặng trong gió nhìn bóng lưng nàng.
Trong đầu, đầy hình ảnh hôn môi kia.
Ghen tỵ, còn có hâm mộ, nhiều hơn nữa là khát vọng.
Hắn muốn nữ tử kia. Hắn tự nói với mình rất rõ ràng, hắn muốn nàng.
Nếu Mai Vũ muốn giết Thanh Vân Quận Chúa, như vậy An Thiếu Hàn, nhất định sẽ không lưu lại đường sống cho nàng đi?
Ha ha, như vậy, chẳng những vừa có thể đánh bại An Thiếu Hàn, hắn vừa có thể có được Mai Vũ.
Đúng là một công đôi việc.
Đây là một bàn cờ. Mọi người đều là con cờ của hắn.
Trừ Mai Vũ, những con cờ khác đều không thoát khỏi vận mệnh thịt nát xương tan.
Mai Vũ đổi một bộ y phục ngắn màu trắng, buộc tóc lên thật cao, trang điểm nhàn nhạt.
Đứng dậy xoay một vòng, gương đồng phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của nàng.
Những gốc cây trên quần áo tôn lên những đường cong xinh đẹp, được đôi giày đỏ tô điểm thêm, vô cùng đẹp mắt.
Mai Vũ cài cây trâm hình quạt lên tóc, đeo vòng Linh Đang trên tay.
Xoay một vòng.
Ừ, rất đẹp.
Mỉm cười, Mai Vũ lại xoay một vòng, rồi tháo vòng tay và trâm cài xuống.
Dùng một sợi dây màu đỏ xuyên qua hai vật này, Mai Vũ cẩn thận treo chúng trên cổ.
Có một số thứ, nàng vô cùng trân trọng, không thể trở thành lý do để hắn khinh thường nàng.
Có thể tưởng tượng, khuôn mặt của An Thiếu Hàn dần nổi lên ý cười lạnh như băng trước mặt nàng.
Tại sao chứ, vì sao nàng phải chịu cái tội này?
Ái chà, nếu muốn trách, thì trách nàng là Mai Vũ đi.
Là Mai Vũ ngốc nghếch.
Xoay người mở cửa phòng, Mai Vũ mỉm cười với Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca.
“Được rồi, chúng ta xuất phát đi, nhiệm vụ lần này phải hoàn thành tốt nha. Nếu không thanh danh của ta sẽ lại trở nên kỳ quái.”
Tối nay, An Vương Phủ, sẽ diễn ra một cơn ác mộng như thế nào đây.
An Thiếu Hàn, ta thật mong đợi.
Tác giả :
Hạ Tiểu Mạt