Tàng Phong
Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
Dịch: Phuongkta1
Đó là một con mèo đen.
Từ trước tới giờ mọi người chưa từng được thấy con mèo đen như thế này.
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng với cái bổ nhào mạnh mẽ của nó, thì một đường máu đỏ tươi đã hiện lên, một vị nam tử trung niên đang rút kiếm chợt phát ra một tiếng hét thảm, hiển nhiên làn da trên mặt đã bị con mèo đen kia xé xuống.
Thấy nam tử kia bụm lấy khuôn mặt đã lẫn lộn giữa máu và thịt, trong miệng không kìm được kêu rên, mọi người đều cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
"Meow!!" Mà mèo đen sau khi thực hiện được một kích lại trở về đầu vai Từ Hàn, trong miệng của nó vẫn còn phun đầy máu tươi, con mắt màu hổ phách khép lại thành khe hở hẹp, bộ lông trên lưng dựng lên thẳng đứng, trong miệng lại càng phát ra một tiếng rống dài thê lương. Thanh âm kia mặc dù không cao, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ mãnh liệt, cực giống em bé khóc nỉ non trong đêm, bén nhọn lại trầm thấp.
Sắc mặt mọi người trầm xuống, vốn tưởng rằng Thương Hải Lưu đã là vật trong lòng bàn tay chúng, lại không nghĩ đến nửa đường còn có một người một mèo giết ra quỷ dị như thế. Thực sự để cho đáy lòng bọn chúng vừa sợ vừa giận.
Nhưng bọn chúng cũng không phải là hạng người nhát gan, Thương Hải Lưu lúc này đã là vật trong lòng bàn tay, sao có thể chắp tay dâng cho người.
Bọn chúng vào lúc đó liếc nhìn nhau, vội vàng nâng đao kiếm trên tay lên một lần nữa, lớn tiếng gào thét đánh về phía Từ Hàn.
Từ Hàn nhìn thấy tất cả những chuyện này, đối phương có tổng cộng năm người, nhìn khí tức đều là hạng người đã đạt tới La Hán cảnh hoặc là đại thành Đan Dương cảnh, mặc dù võ giả luyện thể ở cảnh giới này sẽ có lực áp chế nhất định đối với những võ giả bình thường, nhưng cảnh giới của đối phương đều cao hơn hắn, kinh nghiệm tác chiến cũng vô cùng phong phú, mà chính hắn lại bởi vì đứt một cánh tay khiến rất nhiều kỹ xảo không thể thi triển ra một cách thuần thục, mười phần chiến lực chỉ có thể phát huy ra không tới năm sáu phần.
Tuy rằng lúc trước dựa vào tập kích giết được hai người, nhưng giờ phút này bọn chúng đã hồi phục tinh thần, hiển nhiên sẽ không để cho hắn có thể thuận lợi như vậy.
Ngay lúc Từ Hàn nghĩ đến những điều này, năm người kia đã giết trước mặt, Từ Hàn cũng không phải là hạng người nhát gan, hắn có can đảm ra tay lúc này, hiển nhiên đã có chuẩn bị với tình huống hiện tại.
Chỉ thấy hai con ngươi hắn lạnh lẽo, vung mạnh trường kiếm trong tay lên, kéo lê một đường trăng lưỡi liềm từ trái qua phải ở trước người mình.
Không biết trường kiếm kia được đúc thành từ vật gì, nhìn có vẻ nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng trên thực tế đã nặng tới mười quân (ba mươi cân là một quân), cộng thêm thân thể của Từ Hàn đã vượt xa võ giả bình thường nên một đường trăng lưỡi liềm này phát ra sức mạnh làm cho người ta sợ hãi, một kiếm này chém ra, âm thanh xé gió vang vọng.
Năm người vốn đã chuẩn bị liều mạng một phen vào lúc đó cũng cảm nhận được uy lực bao hàm bên trong một cái quét ngang của Từ Hàn, trong lòng bọn chúng phát lạnh, đồng loạt sinh ra thoái ý. Một kích này của Từ Hàn thực sự uy lực cực lớn, nhưng tốc độ cũng không hoàn toàn được như ý, dùng bản lĩnh của năm người muốn tránh khỏi mũi nhọn cũng không phải là việc khó, huống hồ một kích này của Từ Hàn thế lớn lực nặng, một chiêu hết lực, cần phải có thời gian tụ lực nếu muốn lặp lại một lần nữa.
Mà lúc lực cũ đã hao hết, lực mới vẫn chưa kịp sinh ra, chính là thời cơ tốt nhất để năm người lấy tính mệnh của hắn.
Năm người nghĩ như vậy nên tạm thời thu hồi thế công trên tay, thân thể lui về sau một bước.
Thế nên một kích thế lớn lực trầm của Từ Hàn vào lúc đó rơi vào khoảng không.
Hiển nhiên tính toán của năm người không có vấn đề gì, theo lý sau một khắc thứ chờ đợi Từ Hàn chính là sự tấn công một cách điên cuồng của năm người.
Nhưng khóe miệng của Từ Hàn vào lúc mọi người tránh đi lại chợt hiện lên một nụ cười.
Chỉ thấy tay trái hắn đang nắm trường kiếm chợt buông ra, mèo đen trên lưng vào lúc đó lại nhảy lên trên thân kiếm. Thanh trường kiếm kia chở theo nó, mang theo lực lượng còn lại theo đòn quét ngang của Từ Hàn, hóa thành mũi tên nhọn gào thét bắn ra.
Trên đời này hễ là kiếm khách sao có thể biến kiếm thành một loại ám khí ném ra?
Trong lòng năm người vốn kinh ngạc vì Từ Hàn không ra thế như võ thuật thông thường, nhưng đồng dạng cũng kiêng kị uy lực của cái "Phi kiếm" này, dù sao trước đó bọn chúng đã được lĩnh giáo lực lượng quái dị của Từ Hàn.
Bọn chúng cũng không dám khinh thường, vào lúc đó đều vội vàng thi triển ra thân pháp tránh đi một kiếm này.
Một kiếm của Từ Hàn cực kỳ dứt khoát, tuy nhiên là kỳ chiêu ngoài dự đoán của mọi người, vả lại mang theo lực lượng cũng cực kỳ kinh người, nhưng tốc độ cùng chính xác cũng chỉ có thể coi là tạm được, năm người chỉ cần nhẹ nhàng thi triển thân pháp là có thể dễ dàng tránh thoát nó.
Rồi sau đó năm người quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, lúc này hiển nhiên đã tay không tấc sắt, vả lại bởi vì một kiếm vừa rồi mà hao hết khí lực, khóe miệng của bọn chúng đồng loạt hiện lên một nụ cười dữ tợn.
"Nhóc con, chịu chết đi!" Trong đó có một vị nam tử cầm đao lớn trong tay nói như vậy, muốn nhấc đao đi lên trước.
Nhưng Từ Hàn vốn là người đang ở hiểm cảnh thì trên mặt lại không có một chút bối rối.
Lông mày hắn nhíu lại, đứng thẳng người, nụ cười trên khóe miệng càng lớn. Hắn trêu tức nhìn về phía năm người này, hỏi: "thật ư?"
Oanh!
Một tiếng hỏi thăm bay bổng kia vừa rơi xuống, còn không chờ năm người kia thưởng thức mùi vị trong đó, một trận nổ tung ầm ầm vang lên ở sau lưng mọi người.
Năm người trong lòng giật mình vào lúc đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau, lại thấy cái tòa lồng giam vốn để nhốt Thương Hải Lưu chẳng biết lúc nào đã bể tan hoàn toàn, mà một vị lão già tóc trắng vào lúc đó ôm một con mèo đen, chậm rãi xuyên qua màn bụi bặm do cái lồng giam nổ tung gây ra đi tới đây.
Thương Hải Lưu!!!
Sắc mặt mọi người trong lúc nhất thời trắng bệch, bọn chúng không thể nghĩ ra một cái "Phi kiếm" của Từ Hàn chỉ là một chiêu nghi binh, mục đích thực sự là muốn thả Thương Hải Lưu đang bị nhốt ra.
Nếu như lão vẫn còn bị giam giữ, dưới sự dụ hoặc của lợi ích cực lớn thì bọn chúng mới dám đánh cược một lần, nhưng nếu lão đã bị thả ra, dùng hung danh của Thương Hải Lưu trên giang hồ Đại Chu, những người như bọn chúng sao có thể dám đối địch trực tiếp?
Năm người nhìn bóng hình đang tiến tới càng ngày càng gần, giống như thấy ác quỷ vội vàng lui về phía sau, trên trán chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi này đã nổi lên từng đường mồ hôi lạnh dày đặc, thậm chí có một hai người trong đó lại bắt đầu run rẩy, không thể đứng vững, suýt nữa ngã quỵ, nhìn bộ dạng cực kỳ chật vật.
"Không phải mới vừa rồi các vị còn muốn chỉnh đốn tại hạ sao? Sao lúc này lại muốn rời đi?" Thấy năm người đã có ý muốn rời đi, Từ Hàn lại tiến về phía trước, nhìn mấy người vừa cười vừa nói.
Đã có Thương Hải Lưu làm chỗ dựa, sống lưng Từ Hàn hiển nhiên cũng cứng rắn lên, mà kế hoạch do chính mình vạch ra mặc dù cực kỳ nguy hiểm, nhưng coi như đã thành công, lúc này đã cứu Thương Hải Lưu thoát ra, tâm tình của hắn cũng nhẹ nhõm đi nhiều, ngược lại có thể nhàn hạ thoải mái trêu đùa hí lộng năm người này.
"Tiểu nhân có mắt như mù, trêu chọc tiểu gia gia, kính xin tiểu gia gia đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta." Năm người giờ phút này cũng đã nhìn ra thiếu niên này dường như quen biết Thương Hải Lưu, bọn chúng vội vàng cúi đầu khom người nói, trên mặt đâu còn có vẻ dữ tợn của trước kia?
"A? Chỉ vậy thôi sao?" Lông mày Từ Hàn nhíu lại, muốn nói điều gì đó.
"Cút!" Nhưng vào lúc này, sau lưng lại vang lên một tiếng hét to, bên trong thanh tuyến kia bao hàm sát cơ nồng đậm, thực sự làm cho đáy lòng đám người chấn động, nhưng sau một khắc bọn chúng liền vội vàng đứng lên, giống như được đại xá vội vàng vứt bỏ đao kiếm trong tay, hốt hoảng bỏ chạy.
Từ Hàn thấy thế trong lòng có chút khó hiểu, nếu cứ thả năm người này đi như vậy, những giang hồ thô thiển này có rất ít người trọng tín nghĩa, đến lúc đó hiển nhiên sẽ trắng trợn lan truyền tung tích của Thương Hải Lưu ra, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.
Từ Hàn có thể nghĩ đến điểm này, Thương Hải Lưu đã tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy theo lý cũng có thể nghĩ đến, hắn không rõ vì sao lão lại quyết định thả bọn chúng.
Ôm nghi vấn như vậy, Từ Hàn quay người đi tới trước mặt cái xe chở tù kia, nhìn Thương Hải Lưu giờ phút này đang đứng trong bụi bặm, hỏi: "tiền bối, vì sao phải thả bọn chúng? Nếu vậy...."
"Không thả bọn chúng, ngươi có thể đánh thắng bọn chúng ư?" Thương Hải Lưu giận dữ liếc nhìn Từ Hàn, tựa như việc Từ Hàn liều mình cứu giúp cũng không hề khiến cho lão già cố chấp này sinh ra một chút cảm kích trong lòng.
Từ Hàn nghe vậy sững sờ, lúc này ánh mắt của hắn chợt thoáng nhìn thấy hai tay của Thương Hải Lưu vẫn bị một đôi xiềng xích hiện ra ánh sáng quỷ dị trói buộc. Lúc trước cách quá xa khiến hắn không thể thấy rõ, giờ phút này rốt cuộc đã thấy rõ ràng.
"Xích Phược Tiên!" Hắn sợ hãi phát ra một tiếng thét, hiển nhiên không thể che lấp vẻ khiếp sợ trên hai đầu lông mày.
Xích Phược Tiên liên cũng không thể coi là vật gì bí ẩn, người trong giang hồ mặc dù ít khi thấy được, nhưng không thiếu người đã từng nghe tới vật ấy. Lúc Từ Hàn đang được huấn luyện ở Tu La Tràng cũng đã được truyền thụ một ít chuyện liên quan đến nó. Đây là một loại xiềng xích được triều đình Đại Chu chế tạo ra để áp giải một ít người có tu vi cao thâm, người ngoài đương nhiên không thể biết được chúng nó sử dụng công nghệ hay vật liệu gì, nhưng chắc chắn cực kỳ quý báu, nếu không thì toàn bộ triều đình Đại Chu cũng không chỉ có hơn mười cái xích Phược Tiên này.
Công dụng của vật ấy cũng không quá phức tạp, nó có thể trói buộc chặt khí cơ lưu động trong cơ thể tu sĩ, làm cho họ không thể sinh ra nội lực hay là chân nguyên mới, dùng chuyện này để trói buộc bọn họ.
Cũng khó trách Thương Hải Lưu bị đám người của Trường Dạ Ty giam giữ lâu như vậy, nhưng không thấy lão phản kháng một chút nào, hóa ra là bị cái xích Phược Tiên này gây khó khăn.
"Làm cách nào để có thể tháo nó ra?" Từ Hàn hồi phục thần trí, nhìn về phía Thương Hải Lưu hỏi. Theo hắn biết, xích Phược Tiên liên này cực kỳ chắc chắn, không phải là sắt thép bình thường mà có thể chém đứt. Mà năm người kia nếu có thể rời đi chỉ sợ sau này sẽ xuất hiện nhiều phiền toái, nếu như Thương Hải Lưu luôn bị cái xích Phược Tiên này trói chặt thì Từ Hàn đơn độc một người hiển nhiên không thể nào đối phó với những chuyện sắp ập đến, bởi vậy việc cấp bách giờ phút này chính là giúp đỡ Thương Hải Lưu thoát khỏi cái xích Phược Tiên này.
"Nếu là xiềng xích, muốn cởi bỏ đương nhiên phải dùng đúng chìa khoá." Đúng lúc này, một thanh âm ngả ngớn chợt vang lên ở sau lưng Từ Hàn.
Từ Hàn hoảng hốt, vội vàng nghiêng đầu nhìn lại, chợt thấy một vị nam tử trung niên mặc áo giáp dẫn theo mấy tên sĩ tốt mặc áo giáp màu đen chậm rãi đi ra từ bên mép rừng.
Khóe miệng nam tử trung niên cầm đầu mang theo vui vẻ, trong tay cầm theo một cái chìa khoá màu vàng, dường như vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Từ Hàn, y cố ý lung lay một hồi, sau đó lại thu chìa khoá kia vào trong ngực dưới ánh mắt chăm chú của Từ Hàn.
"Ta biết ngay đám người ô hợp kia rốt cuộc khó tránh khỏi tự giết lẫn nhau, nhưng không ngờ bọ ngựa bắt tước, còn có một con chim tước nhỏ ma mãnh như ngươi ở đằng sau, chẳng qua không sao cả, ta có thể giải cả Thương Hải Lưu lẫn đồng bọn của lão vào Trường An là được." Người nọ nói xong lời này, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng giòn vang, y ngay lập tức rút ra trường kiếm bên hông, nắm chặt trong tay. Mấy vị sĩ tốt sau lưng cùng lúc đó cũng rút ra bội kiếm của riêng mình, ra dáng muốn giết tới Từ Hàn.
Từ Hàn nhận ra đám người mới tới này, lại là đám quan quân Trường Dạ Ty đã áp giải Thương Hải Lưu trước kia, lúc trước bị đám giang hồ thô thiển kia đánh cho tơi bời chạy trốn vào trong núi, không ngờ được lại không hề đi xa, vào lúc này lại giết tới.
Nhưng tu vi của nam tử này ít nhất đã đạt tới Tam Nguyên cảnh thậm chí còn cao hơn, dùng thực lực của Từ Hàn lúc này hoàn toàn không cách nào có thể chống lại, mà Thương Hải Lưu lại vì bị xích Phược Tiên trói buộc nên hoàn toàn không thể không cậy vào.
Tình huống lúc này có thể nói là đã cực kỳ nguy hiểm, nghĩ đến đây, đáy lòng Từ Hàn trầm xuống.
Nhưng lúc Từ Hàn đang cảnh giác nhìn La Thiên Thành, một tiếng động từ phía sau lưng hắn truyền đến, Từ Hàn theo bản năng quay đầu, lại thấy thanh trường kiếm màu đỏ kia bị Thương Hải Lưu dùng một đá nâng lên, bay tới trong tay Từ Hàn.
Từ Hàn nhận lấy kiếm, nghi hoặc nhìn về phía Thương Hải Lưu.
Lão già này vào lúc đó lại nhếch miệng cười cười, hỏi: "nhóc con, ngươi muốn học kiếm sao?"
Đó là một con mèo đen.
Từ trước tới giờ mọi người chưa từng được thấy con mèo đen như thế này.
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng với cái bổ nhào mạnh mẽ của nó, thì một đường máu đỏ tươi đã hiện lên, một vị nam tử trung niên đang rút kiếm chợt phát ra một tiếng hét thảm, hiển nhiên làn da trên mặt đã bị con mèo đen kia xé xuống.
Thấy nam tử kia bụm lấy khuôn mặt đã lẫn lộn giữa máu và thịt, trong miệng không kìm được kêu rên, mọi người đều cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
"Meow!!" Mà mèo đen sau khi thực hiện được một kích lại trở về đầu vai Từ Hàn, trong miệng của nó vẫn còn phun đầy máu tươi, con mắt màu hổ phách khép lại thành khe hở hẹp, bộ lông trên lưng dựng lên thẳng đứng, trong miệng lại càng phát ra một tiếng rống dài thê lương. Thanh âm kia mặc dù không cao, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ mãnh liệt, cực giống em bé khóc nỉ non trong đêm, bén nhọn lại trầm thấp.
Sắc mặt mọi người trầm xuống, vốn tưởng rằng Thương Hải Lưu đã là vật trong lòng bàn tay chúng, lại không nghĩ đến nửa đường còn có một người một mèo giết ra quỷ dị như thế. Thực sự để cho đáy lòng bọn chúng vừa sợ vừa giận.
Nhưng bọn chúng cũng không phải là hạng người nhát gan, Thương Hải Lưu lúc này đã là vật trong lòng bàn tay, sao có thể chắp tay dâng cho người.
Bọn chúng vào lúc đó liếc nhìn nhau, vội vàng nâng đao kiếm trên tay lên một lần nữa, lớn tiếng gào thét đánh về phía Từ Hàn.
Từ Hàn nhìn thấy tất cả những chuyện này, đối phương có tổng cộng năm người, nhìn khí tức đều là hạng người đã đạt tới La Hán cảnh hoặc là đại thành Đan Dương cảnh, mặc dù võ giả luyện thể ở cảnh giới này sẽ có lực áp chế nhất định đối với những võ giả bình thường, nhưng cảnh giới của đối phương đều cao hơn hắn, kinh nghiệm tác chiến cũng vô cùng phong phú, mà chính hắn lại bởi vì đứt một cánh tay khiến rất nhiều kỹ xảo không thể thi triển ra một cách thuần thục, mười phần chiến lực chỉ có thể phát huy ra không tới năm sáu phần.
Tuy rằng lúc trước dựa vào tập kích giết được hai người, nhưng giờ phút này bọn chúng đã hồi phục tinh thần, hiển nhiên sẽ không để cho hắn có thể thuận lợi như vậy.
Ngay lúc Từ Hàn nghĩ đến những điều này, năm người kia đã giết trước mặt, Từ Hàn cũng không phải là hạng người nhát gan, hắn có can đảm ra tay lúc này, hiển nhiên đã có chuẩn bị với tình huống hiện tại.
Chỉ thấy hai con ngươi hắn lạnh lẽo, vung mạnh trường kiếm trong tay lên, kéo lê một đường trăng lưỡi liềm từ trái qua phải ở trước người mình.
Không biết trường kiếm kia được đúc thành từ vật gì, nhìn có vẻ nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng trên thực tế đã nặng tới mười quân (ba mươi cân là một quân), cộng thêm thân thể của Từ Hàn đã vượt xa võ giả bình thường nên một đường trăng lưỡi liềm này phát ra sức mạnh làm cho người ta sợ hãi, một kiếm này chém ra, âm thanh xé gió vang vọng.
Năm người vốn đã chuẩn bị liều mạng một phen vào lúc đó cũng cảm nhận được uy lực bao hàm bên trong một cái quét ngang của Từ Hàn, trong lòng bọn chúng phát lạnh, đồng loạt sinh ra thoái ý. Một kích này của Từ Hàn thực sự uy lực cực lớn, nhưng tốc độ cũng không hoàn toàn được như ý, dùng bản lĩnh của năm người muốn tránh khỏi mũi nhọn cũng không phải là việc khó, huống hồ một kích này của Từ Hàn thế lớn lực nặng, một chiêu hết lực, cần phải có thời gian tụ lực nếu muốn lặp lại một lần nữa.
Mà lúc lực cũ đã hao hết, lực mới vẫn chưa kịp sinh ra, chính là thời cơ tốt nhất để năm người lấy tính mệnh của hắn.
Năm người nghĩ như vậy nên tạm thời thu hồi thế công trên tay, thân thể lui về sau một bước.
Thế nên một kích thế lớn lực trầm của Từ Hàn vào lúc đó rơi vào khoảng không.
Hiển nhiên tính toán của năm người không có vấn đề gì, theo lý sau một khắc thứ chờ đợi Từ Hàn chính là sự tấn công một cách điên cuồng của năm người.
Nhưng khóe miệng của Từ Hàn vào lúc mọi người tránh đi lại chợt hiện lên một nụ cười.
Chỉ thấy tay trái hắn đang nắm trường kiếm chợt buông ra, mèo đen trên lưng vào lúc đó lại nhảy lên trên thân kiếm. Thanh trường kiếm kia chở theo nó, mang theo lực lượng còn lại theo đòn quét ngang của Từ Hàn, hóa thành mũi tên nhọn gào thét bắn ra.
Trên đời này hễ là kiếm khách sao có thể biến kiếm thành một loại ám khí ném ra?
Trong lòng năm người vốn kinh ngạc vì Từ Hàn không ra thế như võ thuật thông thường, nhưng đồng dạng cũng kiêng kị uy lực của cái "Phi kiếm" này, dù sao trước đó bọn chúng đã được lĩnh giáo lực lượng quái dị của Từ Hàn.
Bọn chúng cũng không dám khinh thường, vào lúc đó đều vội vàng thi triển ra thân pháp tránh đi một kiếm này.
Một kiếm của Từ Hàn cực kỳ dứt khoát, tuy nhiên là kỳ chiêu ngoài dự đoán của mọi người, vả lại mang theo lực lượng cũng cực kỳ kinh người, nhưng tốc độ cùng chính xác cũng chỉ có thể coi là tạm được, năm người chỉ cần nhẹ nhàng thi triển thân pháp là có thể dễ dàng tránh thoát nó.
Rồi sau đó năm người quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, lúc này hiển nhiên đã tay không tấc sắt, vả lại bởi vì một kiếm vừa rồi mà hao hết khí lực, khóe miệng của bọn chúng đồng loạt hiện lên một nụ cười dữ tợn.
"Nhóc con, chịu chết đi!" Trong đó có một vị nam tử cầm đao lớn trong tay nói như vậy, muốn nhấc đao đi lên trước.
Nhưng Từ Hàn vốn là người đang ở hiểm cảnh thì trên mặt lại không có một chút bối rối.
Lông mày hắn nhíu lại, đứng thẳng người, nụ cười trên khóe miệng càng lớn. Hắn trêu tức nhìn về phía năm người này, hỏi: "thật ư?"
Oanh!
Một tiếng hỏi thăm bay bổng kia vừa rơi xuống, còn không chờ năm người kia thưởng thức mùi vị trong đó, một trận nổ tung ầm ầm vang lên ở sau lưng mọi người.
Năm người trong lòng giật mình vào lúc đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau, lại thấy cái tòa lồng giam vốn để nhốt Thương Hải Lưu chẳng biết lúc nào đã bể tan hoàn toàn, mà một vị lão già tóc trắng vào lúc đó ôm một con mèo đen, chậm rãi xuyên qua màn bụi bặm do cái lồng giam nổ tung gây ra đi tới đây.
Thương Hải Lưu!!!
Sắc mặt mọi người trong lúc nhất thời trắng bệch, bọn chúng không thể nghĩ ra một cái "Phi kiếm" của Từ Hàn chỉ là một chiêu nghi binh, mục đích thực sự là muốn thả Thương Hải Lưu đang bị nhốt ra.
Nếu như lão vẫn còn bị giam giữ, dưới sự dụ hoặc của lợi ích cực lớn thì bọn chúng mới dám đánh cược một lần, nhưng nếu lão đã bị thả ra, dùng hung danh của Thương Hải Lưu trên giang hồ Đại Chu, những người như bọn chúng sao có thể dám đối địch trực tiếp?
Năm người nhìn bóng hình đang tiến tới càng ngày càng gần, giống như thấy ác quỷ vội vàng lui về phía sau, trên trán chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi này đã nổi lên từng đường mồ hôi lạnh dày đặc, thậm chí có một hai người trong đó lại bắt đầu run rẩy, không thể đứng vững, suýt nữa ngã quỵ, nhìn bộ dạng cực kỳ chật vật.
"Không phải mới vừa rồi các vị còn muốn chỉnh đốn tại hạ sao? Sao lúc này lại muốn rời đi?" Thấy năm người đã có ý muốn rời đi, Từ Hàn lại tiến về phía trước, nhìn mấy người vừa cười vừa nói.
Đã có Thương Hải Lưu làm chỗ dựa, sống lưng Từ Hàn hiển nhiên cũng cứng rắn lên, mà kế hoạch do chính mình vạch ra mặc dù cực kỳ nguy hiểm, nhưng coi như đã thành công, lúc này đã cứu Thương Hải Lưu thoát ra, tâm tình của hắn cũng nhẹ nhõm đi nhiều, ngược lại có thể nhàn hạ thoải mái trêu đùa hí lộng năm người này.
"Tiểu nhân có mắt như mù, trêu chọc tiểu gia gia, kính xin tiểu gia gia đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta." Năm người giờ phút này cũng đã nhìn ra thiếu niên này dường như quen biết Thương Hải Lưu, bọn chúng vội vàng cúi đầu khom người nói, trên mặt đâu còn có vẻ dữ tợn của trước kia?
"A? Chỉ vậy thôi sao?" Lông mày Từ Hàn nhíu lại, muốn nói điều gì đó.
"Cút!" Nhưng vào lúc này, sau lưng lại vang lên một tiếng hét to, bên trong thanh tuyến kia bao hàm sát cơ nồng đậm, thực sự làm cho đáy lòng đám người chấn động, nhưng sau một khắc bọn chúng liền vội vàng đứng lên, giống như được đại xá vội vàng vứt bỏ đao kiếm trong tay, hốt hoảng bỏ chạy.
Từ Hàn thấy thế trong lòng có chút khó hiểu, nếu cứ thả năm người này đi như vậy, những giang hồ thô thiển này có rất ít người trọng tín nghĩa, đến lúc đó hiển nhiên sẽ trắng trợn lan truyền tung tích của Thương Hải Lưu ra, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.
Từ Hàn có thể nghĩ đến điểm này, Thương Hải Lưu đã tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy theo lý cũng có thể nghĩ đến, hắn không rõ vì sao lão lại quyết định thả bọn chúng.
Ôm nghi vấn như vậy, Từ Hàn quay người đi tới trước mặt cái xe chở tù kia, nhìn Thương Hải Lưu giờ phút này đang đứng trong bụi bặm, hỏi: "tiền bối, vì sao phải thả bọn chúng? Nếu vậy...."
"Không thả bọn chúng, ngươi có thể đánh thắng bọn chúng ư?" Thương Hải Lưu giận dữ liếc nhìn Từ Hàn, tựa như việc Từ Hàn liều mình cứu giúp cũng không hề khiến cho lão già cố chấp này sinh ra một chút cảm kích trong lòng.
Từ Hàn nghe vậy sững sờ, lúc này ánh mắt của hắn chợt thoáng nhìn thấy hai tay của Thương Hải Lưu vẫn bị một đôi xiềng xích hiện ra ánh sáng quỷ dị trói buộc. Lúc trước cách quá xa khiến hắn không thể thấy rõ, giờ phút này rốt cuộc đã thấy rõ ràng.
"Xích Phược Tiên!" Hắn sợ hãi phát ra một tiếng thét, hiển nhiên không thể che lấp vẻ khiếp sợ trên hai đầu lông mày.
Xích Phược Tiên liên cũng không thể coi là vật gì bí ẩn, người trong giang hồ mặc dù ít khi thấy được, nhưng không thiếu người đã từng nghe tới vật ấy. Lúc Từ Hàn đang được huấn luyện ở Tu La Tràng cũng đã được truyền thụ một ít chuyện liên quan đến nó. Đây là một loại xiềng xích được triều đình Đại Chu chế tạo ra để áp giải một ít người có tu vi cao thâm, người ngoài đương nhiên không thể biết được chúng nó sử dụng công nghệ hay vật liệu gì, nhưng chắc chắn cực kỳ quý báu, nếu không thì toàn bộ triều đình Đại Chu cũng không chỉ có hơn mười cái xích Phược Tiên này.
Công dụng của vật ấy cũng không quá phức tạp, nó có thể trói buộc chặt khí cơ lưu động trong cơ thể tu sĩ, làm cho họ không thể sinh ra nội lực hay là chân nguyên mới, dùng chuyện này để trói buộc bọn họ.
Cũng khó trách Thương Hải Lưu bị đám người của Trường Dạ Ty giam giữ lâu như vậy, nhưng không thấy lão phản kháng một chút nào, hóa ra là bị cái xích Phược Tiên này gây khó khăn.
"Làm cách nào để có thể tháo nó ra?" Từ Hàn hồi phục thần trí, nhìn về phía Thương Hải Lưu hỏi. Theo hắn biết, xích Phược Tiên liên này cực kỳ chắc chắn, không phải là sắt thép bình thường mà có thể chém đứt. Mà năm người kia nếu có thể rời đi chỉ sợ sau này sẽ xuất hiện nhiều phiền toái, nếu như Thương Hải Lưu luôn bị cái xích Phược Tiên này trói chặt thì Từ Hàn đơn độc một người hiển nhiên không thể nào đối phó với những chuyện sắp ập đến, bởi vậy việc cấp bách giờ phút này chính là giúp đỡ Thương Hải Lưu thoát khỏi cái xích Phược Tiên này.
"Nếu là xiềng xích, muốn cởi bỏ đương nhiên phải dùng đúng chìa khoá." Đúng lúc này, một thanh âm ngả ngớn chợt vang lên ở sau lưng Từ Hàn.
Từ Hàn hoảng hốt, vội vàng nghiêng đầu nhìn lại, chợt thấy một vị nam tử trung niên mặc áo giáp dẫn theo mấy tên sĩ tốt mặc áo giáp màu đen chậm rãi đi ra từ bên mép rừng.
Khóe miệng nam tử trung niên cầm đầu mang theo vui vẻ, trong tay cầm theo một cái chìa khoá màu vàng, dường như vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Từ Hàn, y cố ý lung lay một hồi, sau đó lại thu chìa khoá kia vào trong ngực dưới ánh mắt chăm chú của Từ Hàn.
"Ta biết ngay đám người ô hợp kia rốt cuộc khó tránh khỏi tự giết lẫn nhau, nhưng không ngờ bọ ngựa bắt tước, còn có một con chim tước nhỏ ma mãnh như ngươi ở đằng sau, chẳng qua không sao cả, ta có thể giải cả Thương Hải Lưu lẫn đồng bọn của lão vào Trường An là được." Người nọ nói xong lời này, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng giòn vang, y ngay lập tức rút ra trường kiếm bên hông, nắm chặt trong tay. Mấy vị sĩ tốt sau lưng cùng lúc đó cũng rút ra bội kiếm của riêng mình, ra dáng muốn giết tới Từ Hàn.
Từ Hàn nhận ra đám người mới tới này, lại là đám quan quân Trường Dạ Ty đã áp giải Thương Hải Lưu trước kia, lúc trước bị đám giang hồ thô thiển kia đánh cho tơi bời chạy trốn vào trong núi, không ngờ được lại không hề đi xa, vào lúc này lại giết tới.
Nhưng tu vi của nam tử này ít nhất đã đạt tới Tam Nguyên cảnh thậm chí còn cao hơn, dùng thực lực của Từ Hàn lúc này hoàn toàn không cách nào có thể chống lại, mà Thương Hải Lưu lại vì bị xích Phược Tiên trói buộc nên hoàn toàn không thể không cậy vào.
Tình huống lúc này có thể nói là đã cực kỳ nguy hiểm, nghĩ đến đây, đáy lòng Từ Hàn trầm xuống.
Nhưng lúc Từ Hàn đang cảnh giác nhìn La Thiên Thành, một tiếng động từ phía sau lưng hắn truyền đến, Từ Hàn theo bản năng quay đầu, lại thấy thanh trường kiếm màu đỏ kia bị Thương Hải Lưu dùng một đá nâng lên, bay tới trong tay Từ Hàn.
Từ Hàn nhận lấy kiếm, nghi hoặc nhìn về phía Thương Hải Lưu.
Lão già này vào lúc đó lại nhếch miệng cười cười, hỏi: "nhóc con, ngươi muốn học kiếm sao?"
Tác giả :
Hắn Từng Là Thiếu Niên