Tầng Phía Dưới Bầu Trời
Chương 13: Bác sĩ tâm lý
Có thứ gì đó mằn mặn rơi xuống khóe môi tôi. Tôi vuốt nhẹ.
Một giọt nước long lanh đọng lại trong lòng bàn tay.
Nóng hổi như dòng máu em năm đó, lại lấp lánh như ánh sao mà em thích.
---oo0oo---
CHÍ BÂN
Hiệu suất làm việc của Khải Nam quả thật không tồi. Chỉ hai ngày sau trận cãi vã kinh thiên động địa kết thúc bằng màn khóc lóc trời long đất lở của Kẹo Chanh, chúng tôi đã phải tiếp một bác sĩ tâm lí.
Sáng hôm ấy, như thường lệ, tôi lại nằm ườn ngoài vườn nhìn Kẹo Chanh vẽ tranh. Việc Hi Văn và Dĩnh Ngôn chính thức công khai quan hệ của họ cũng có một điểm mừng, đó là đột nhiên Kẹo Chanh không còn tha thiết chơi với Hi Văn nữa. Nhưng tôi không vui vẻ được lâu, bởi Kẹo Chanh bắt đầu chuyển sang nắm đầu nắm cổ Khải Nam theo chơi cùng cô ấy, và một lần nữa tôi bị cho ra rìa.
Suy đi tính lại cũng thật khó hiểu mà. Tôi rõ ràng cũng đẹp trai đâu thua gì hai cậu chàng đó, sao Kẹo Chanh lại không rủ tôi chơi cùng nữa?
Đang mải suy nghĩ thì Khải Nam nhận được điện thoại, mặt có vẻ nghiêm trọng. Cậu ấy bước ra ngoài một lát thì lại quay vào, lần này còn dẫn theo một cô gái xinh xắn.
Đôi mắt tôi lướt một vòng quanh cô này. Mắt to mũi cao, môi trái tim, da trắng, dáng người cao. Mèng ơi, nếu so với hai con bé ngơ ngáo trong nhà này thì đúng là chỉ có hơn không có kém.
“Chí Bân, Dĩnh Hân, để tôi giới thiệu, đây là bác sĩ tâm lí Khả Vi”.
Tôi thấy khóe mắt Kẹo Chanh hơi cau lại. Hà hà, đây là lần đầu tiên sau cả thế kỉ Nam gọi cô ấy là Dĩnh Hân chứ không phải Kẹo Chanh. Tự nhiên cảm thấy sắp có màn kịch hay để coi, tôi cười cười, bước theo sau Kẹo Chanh trở vào nhà.
Lúc này, Thiên Luân đang sửa xe, Đường Phi thì bày một bộ dạng cực phè phỡn bên laptop, trong khi Dĩnh Ngôn với Hi Văn không thấy đâu.
Khải Nam lấy điện thoại ra gọi Hi Văn từ trên phòng xuống. Khi đông đủ, cậu ta mới giơ tay giới thiệu bác sĩ Khả Vi với mọi người. Cô ấy chào từng người một, nở nụ cười khoe ra hai lúm đồng tiền duyên dáng. Nụ cười ấy đánh động tâm trí tôi. Hình như, rất lâu trước kia, tôi đã từng nhìn gặp cô ấy rồi vậy.
“Bây giờ tôi có thể gặp riêng bệnh nhân để bắt đầu phương pháp trị liệu không?”. Khả Vi cười nói, mắt vẫn không rời Kẹo Chanh.
Tôi thấy con bé run người, nấp sau Dĩnh Ngôn, cứ như thể sợ Khả Vi là ác thú đang thòm thèm trước mặt nó vậy.
“Để anh dẫn em lên phòng”. Nam quay người nói với Khả Vi, song tay lại kéo tay Kẹo Chanh. Ha ha, bộ dạng Kẹo Chanh lúc này mới thật sự gọi là khó coi đây.
Đang lúc con bé còn dùng dằng không muốn rời đi, Dĩnh Ngôn đột nhiên đứng ra. Cô ấy cắn môi, vẻ mặt phức tạp: “Khoan đã, tôi… có thể gặp riêng bác sĩ một chút không? Có một số việc có lẽ tôi nên thành thật nói với bác sĩ trước thì vẫn tốt hơn”.
Khả Vi không mấy bất ngờ, thản nhiên đồng ý. Tôi nghĩ, người nhà những bệnh nhân khác mà cô ấy từng gặp hết thảy đều có thái độ này. Tuy vậy, Nam lại không biết thiệt hơn mà một mực đòi theo. Dĩnh Ngôn ngăn không được, rốt cục cũng nổi nóng. Hai người họ tranh hơn tranh thua mãi một lúc, cuối cùng Khải Nam đành phải nén giận, áp môi vào tai Dĩnh Ngôn thì thầm điều gì đó. Cô ấy mở to mắt kinh ngạc, nhưng rồi cũng đành đồng ý cho cậu ta theo vào.
Ba người họ biến mất ở khoảng sân sau lâu thế nào thì chúng tôi cũng bồn chồn không yên thế ấy. Trừ Đường Phi vẫn một mực dán mắt vào màn hình laptop, như thể thế sự này chẳng có gì liên quan đến cậu ấy, còn lại tất cả chúng tôi đều cảm thấy có chút bất an. Kẹo Chanh ngồi ở giữa ghế sô pha, hai tay bấu chặt vào váy, thi thoảng lại liếc mắt ra bãi sau. Thấy thế Hi Văn thở dài, vội rót cho cô ấy cốc nước nóng. Kẹo Chanh miễn cưỡng nhận lấy. Lại nhấm nháp, lại để thời gian lặng lẽ trôi.
Lúc tôi suýt chút đã ngủ gục, thì rốt cuộc ba người họ cũng trở lại. Khả Vi vẫy tay ra hiệu cho tôi theo sau cô ấy, có lẽ vì tôi là người duy nhất trong nhà có chút kiến thức về y học. Tôi nhìn sang Dĩnh Ngôn, cô ấy gật đầu, khóe mắt ươn ướt, thế nên đành thở dài đi theo bọn họ.
“Chí Bân.”. Kẹo Chanh bất chợt nắm lấy tay tôi, vẻ mặt đầy hoảng hốt. “Cứu mình đi, mình thật sự không muốn trị liệu, không muốn…”.
“Cậu sẽ ổn thôi mà!”. Tôi vỗ vai con bé. “Yên tâm đi, bác sĩ này do Khải Nam giới thiệu, cậu ấy sẽ không để cậu vào tay những bác sĩ gà mờ đâu”.
“Nhưng…”.
“Dĩnh Hân”.
Giọng điệu lạnh lùng của Hi Văn vang lên, cắt ngang lời Kẹo Chanh. Vai cô ấy khẽ run, nhưng cũng không nói được lời nào, đành lòng lủi thủi đi theo nhóm người.
Ha ha, đột nhiên tôi lại có một phát hiện mới. Ra là Kẹo Chanh sợ Hi Văn.
---oo0oo---
Quá trình điều trị cho Kẹo Chanh thì ra còn buồn ngủ hơn tôi tưởng tượng. Hầu hết thời gian Khả Vi muốn Hân kể lại cảnh tượng khiến cô ấy bị ám ảnh hộp kín, nhưng Kẹo Chanh dù có cạy miệng kiểu nào cũng không chịu hé môi. Dùng dằng khá lâu, đến lúc thấy Kẹo Chanh đã rưng rưng nước mắt tính giở lại trò cũ, Khả Vi đành cau mày đuổi cả tôi, Dĩnh Ngôn và Khải Nam ra khỏi phòng. Cô ấy bảo sẽ dùng thuật thôi miên từng bước, từng bước một dẫn Kẹo Chanh vào giấc ngủ.
Cả đám người chúng tôi đứng ngoài cửa mãi một lúc, ai nấy nhìn nhau đều không an lòng.
Không biết từ lúc nào, tôi đột nhiên cảm thấy dường như giữa chúng tôi đã xuất hiện một sợi dây liên kết. Giống như hôm Phi bị bệnh chẳng hạn, tuy không nói không rằng nhưng tôi biết cả Ngôn lẫn Luân, những đứa luôn lãnh đạm nhất cũng âm thầm lo lắng. Lúc Văn và Ngôn mất tích, Nam và Luân gần như lục tung cả thành phố lên để tìm cho ra hai người bọn họ. Có lúc tôi nghĩ, nếu không phải vì ràng buộc trách nhiệm công việc, có lẽ nhóm người chúng tôi đã có thể trở thành những người bạn rất tốt của nhau.
Văn đứng cạnh bên tôi, vừa an ủi Dĩnh Ngôn vừa huých nhẹ vào vai tôi. Tôi chợt hiểu ý cậu ấy. Trưa nay xem ra Khải Nam không còn chút tâm trạng nào nghĩ đến cơm nước cho chúng tôi rồi, đến nước này thì muốn ăn chỉ còn cách lao vào bếp thôi.
Tôi kéo theo Thiên Luân xuống bếp, lúc chuẩn bị xong mọi thứ cũng đã tầm mười hai giờ. Dọn xong thức ăn, tôi nghĩ bụng, không nên ồn ào gọi bọn họ, không khéo lại ảnh hưởng tới quá trình trị liệu của Hân. Vì thế, tôi quyết định lên tận phòng gọi từng người.
Nhưng lúc vừa lên tới hành lang, tôi đã nghe tiếng Kẹo Chanh hét lên thảm thiết, vừa lúc chứng kiến cô ấy lao ra khỏi phòng, ôm chầm lấy Khải Nam khóc lóc. Thú thật tôi từng chứng kiến Kẹo Chanh khóc nhiều lần, phần lớn đều là giả vờ hờn dỗi để mọi người bênh vực, nhưng hôm nay nhìn vào mắt cô ấy, tôi biết cô đang sợ hãi thật sự.
Cứ như phát hiện ra một chân trời mới vậy. Trên đời này, vẫn có thứ khiến Kẹo Chanh thường ngày hi hi ha ha cũng phải sợ hãi đến mức này sao?
Hết thảy mọi người cũng trở nên kinh ngạc trước diễn biến này, gương mặt Thiên Luân và Đường Phi trầm xuống, Hi Văn khẽ cau mày, còn Dĩnh Ngôn lấy tay che cánh môi đang run rẩy, cô ngồi bệt xuống đất, nước mắt lã chã rơi khỏi gương mặt.
“Nam, em không muốn, đừng ép em nữa được không?”. Kẹo Chanh vừa nói vừa khóc, âm thanh ngắt quãng khiến tôi chỉ nghe được lõm bõm. “Đáng sợ lắm, đáng sợ…”.
“Được rồi, được rồi. Em không muốn nghĩ tới thì không cần nghĩ”. Khải Nam vuốt lưng cô ấy, khóe mắt cũng dần ửng đỏ. “Sau này không ai bắt em nghĩ tới nữa”.
Khả Vi bước ra khỏi phòng, lắc đầu bất lực. Cùng là người học y, tôi đương nhiên hiểu rõ tâm tình của cô ấy. Chữa dứt một căn bệnh không hẳn quá khó, quan trọng là người bệnh có muốn khỏi hay không. Kẹo Chanh vốn không dám nhìn thẳng vào kí ức của cô ấy, không dám đối mặt với nỗi sợ, vậy đừng nói là Khả Vi, cho dù có đưa cô ấy ra nước ngoài trị liệu cũng đổ sông đổ bể mà thôi.
Tôi lại ngước lên, bất giác gặp phải cái cau mày của Hi Văn.
Rốt cuộc thì chuyện gì đã từng xảy ra với Kẹo Chanh?
Khả Vi ở lại dùng xong bữa cơm với chúng tôi rồi mới tạm biệt. Khải Nam không chịu tách khỏi Hân nên tôi đành thay mặt ra tiễn cô ấy. Chúng tôi trao đổi vài câu liên quan tới bệnh tình của Hân rồi mới để cô ấy lên xe.
Lúc chiếc xe sắp lăn bánh, tôi vẫn thấy Khả Vi lưu luyến đưa mắt lên tấm màn mong manh ở cửa sổ tầng hai, đó là phòng đọc sách, nơi Khải Nam đang chăm sóc Hân.
Đúng như tôi dự đoán, tối hôm ấy chúng tôi bắt đầu nãy sinh tranh cãi.
Nói tranh cãi cũng không hẳn, chẳng qua lần này đến phiên Phi lên tiếng. Tính khí Phi khá ngang ngược và bất cần. Trước giờ cậu ấy vốn không ưa gì thái độ của hai chị em nhà họ Dương. Mà đừng nói cậu ấy, ngay cả bản thân tôi cũng muốn biết thật ra giữa chị em họ có bí mật gì cần phải giấu giếm. Nên biết nếu cứ để tình trạng này xảy ra, những người chịu trách nhiệm đầu tiên là chúng tôi chứ chẳng phải ai khác.
Nam vẫn ở phòng trên dỗ dành Hân, Luân và tôi giữ thái độ im lặng, trong khi Hi Văn dù vẫn ra vẻ an ủi Dĩnh Ngôn nhưng lại hướng mắt về phía Phi đồng tình.
Cuối cùng, dưới áp lực của cả bọn, Dĩnh Ngôn đành phải nén tiếng khóc kể lại.
Thì ra, năm năm trước Hân từng bị bắt cóc một lần. Khi đó Dĩnh Ngôn vẫn đang ở Mĩ nên cũng không rõ nội tình, sau này chỉ nghe mọi người kể lại. Tối ấy, Hân xin phép ông Dương Thái tham dự buổi tiệc chia tay bạn bè. Vì Hân vừa thi đỗ vào một trường đại học ở Mĩ nên ông Dương Thái cũng rất vui, không mảy may cấm cản gì mà còn tặng cho Dĩnh Hân một sợi dây chuyền được chạm khắc rất tinh xảo. Nghe nói đó là một trong hai món của hồi môn quý giá nhất của dòng họ.
Năm ấy, Dĩnh Hân cũng vừa tròn 18 tuổi.
Sáng hôm sau, ông Dương Thái rời nhà, dặn dò người giúp việc chuẩn bị tiệc mừng cho cô con gái cưng mới biết Dĩnh Hân từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa về nhà.
Đây có thể coi là một tin chấn động với ông Dương Thái, bởi từ nhỏ đến giờ, Dĩnh Hân chưa bao giờ về nhà quá trễ, cô vẫn được ông trân quý như báu vật , nâng niu bảo bọc hết sức. Lập tức, cha cô cho người truy tìm tin tức của anh tài xế thì ngạc nhiên thay, cả anh ta cũng biến mất không tung tích.
Cuộc điều tra càng lúc càng lan rộng, cảnh sát vào cuộc, lùng sục hàng trăm trong bán kính hàng trăm ki-lô-mét, đến mức người dân năm đó khi kể lại sự kiện này đều cho rằng đã có một tên tội phạm nguy hiểm trốn ngục chứ không chỉ đơn giản là sự mất tích của cô tiểu thư nhà giàu nọ.
Ngày thứ năm, cảnh sát tìm được xác người tài xế cùng chiếc xe đã biến thành sắt vụn chìm dưới lòng sông thì mọi hi vọng dường như cũng lụi tắt. Ông Dương Thái đau thương đến mức lên cơn cao huyết áp, bất tỉnh nhiều ngày trong bệnh viện.
Ngày thứ mười, ông Dương Thái tỉnh, cấp bách gọi Dĩnh Ngôn về nước, song lúc này Dĩnh Ngôn vẫn cho rằng cha mình đang tìm cách lừa cô trở về.
Sự việc kéo dài ròng rã một tháng trời, tất cả mọi người đều đã nản lòng thoái chí. Vài người còn gợi ý nên làm tang lễ cho Dĩnh Hân, để nhỡ có điều không may xảy ra, linh hồn cô ít ra còn có nơi để quay về. Những lúc ấy, ông Dương Thái lại đỏ mặt giận dữ. Người nọ biết ý cũng không dám nhắc đến vấn đề này nữa.
Thế rồi, vào lúc tưởng như mọi việc đã đến hồi lắng xuống, bất ngờ cảnh sát báo đã tìm được Dĩnh Hân.
Câu chuyện tìm được cô giống như một kì tíchĐơn giản đến không ngờ - một cô gái bị gãy xương tay, nằm chơ vơ trong chiếc va li cũ kĩ ở công trường bỏ hoang vốn hiếm người qua lại. Khi ông Dương Thái đến bệnh viện đón cô về nhà, cô gái trắng trẻo tròn trịa hôm nào giờ chỉ còn lại da bọc xương.
Cảnh sát nói Hân rất may mắn, bởi lúc này đang gần đông, tiết trời có thể nói là khá mát mẻ. Chính vì thế mà trong điều kiện thiếu thức ăn và nước uống, cô mới có thể chịu đựng được đến bảy ngày. Nếu một bà lão lượm rác không tình cờ mở chiếc va li này ra, chỉ thêm nửa ngày nữa sợ cô cũng chịu đựng không nổi.
Ông Dương Thái mừng rỡ hơn cả chết đi sống lại, song lúc mang Dĩnh Hân về nhà mới phát hiện ra cô đã mất đi toàn bộ trí nhớ trước đây, thậm chí khi ông ôm chặt cô vào lòng, cô còn khóc lóc và cào cấu ông, như thể ông chính là thủ phạm đã gây ra tai nạn cho cô.
Ròng rã nửa năm trời trị liệu, dần dần Dĩnh Hân cũng chấp nhận để ông Dương Thái tiếp cận mình, nhưng trí thông minh ngày nào dường như không còn nữa, cô trở nên ngơ ngác như người bị thiểu năng, việc học vì thế cũng đành phải bỏ dở. Từ đó Dĩnh Hân muốn gì có nấy, ông Dương Thái cũng không quản cô nữa, chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ ông đều chiều ý. Chỉ tiếc là toàn bộ hi vọng kế nghiệp Star Sky ông đặt vào cô con gái cũng tắt ngấm.
Những sự việc này, phải đến ba năm sau đó, Dĩnh Ngôn từ Mĩ về mới biết được toàn bộ.
Dĩnh Ngôn ngồi bó gối tựa vào Hi Văn, nước mắt không ngừng chảy. Không khó để chúng tôi thấy được sự hối hận của cô, dù thực tế năm năm trước đây cô có trở về cũng chẳng thay đổi được điều gì. Bọn bắt cóc quả thật rất tàn độc, nhưng kì lạ là tại sao bọn chúng lại không đòi bất cứ món tiền chuộc nào? Nên biết, dựa vào tình cảm ông Dương Thái dành cho Hân, lúc đó cho dù bọn chúng muốn một nửa gia sản nhà họ Dương, tôi e rằng ông ấy cũng sẽ đồng ý.
Hi Văn có lẽ cũng đã nghĩ đến vấn đề này, ngón tay cậu ấy khẽ lướt qua mái tóc mai không ngừng run rẩy của Dĩnh Ngôn, mắt lại mơ hồ dõi lên những bậc thang. Luân và Phi lặng lẽ nhìn nhau, bất giác đều không biết phải nói gì. Nỗi đau của Hân, ám ảnh mà Hân phải chịu từng ấy năm, bất giác một lần nữa tái hiện trước mắt chúng tôi, khiến trái tim tôi có một cảm giác mà mãi sau này tôi mới chợt hiểu.
Tôi đau lòng, đau lòng thay cho số phận của cô ấy. Nhưng suy cho cùng, một người đã từng trải qua biến cố như thế, bây giờ mỗi ngày vẫn có thể mỉm cười mà sống, có phải cũng gọi là may mắn hay chăng?
Dĩnh Ngôn hé môi, dường như định nói thêm gì nữa, song rốt cuộc vẫn im lặng. Hẳn là cô ấy cho rằng chúng tôi cũng không nên biết quá nhiều.
Giữa không khí im lặng đến ngạt thở, đột nhiên Hi Văn nói: “Chuyện điều trị này bỏ đi”. Giọng cậu ấy rất nhẹ, nhưng lại giống như một cơn gió thổi tan nỗi phiền muộn của chúng tôi.
Dĩnh Ngôn thở dài, cậu ấy bèn nắm chặt tay cô, hạ giọng: “Phần Khải Nam, tôi sẽ giải quyết”.
Tối hôm ấy, không có bóng chuyền, không có tiệc nướng cùng tiếng cười huyên náo, tôi đứng một mình trước bãi biển, để mặc gió lùa vào kẽ tóc.
Nhìn ngôi sao đang nhấp nháy ngoài xa, nhìn đến đau lòng, lại chợt nhớ đến cô gái từng cười như ánh mặt trời. Nhớ cô ấy nói: “Bân, cũng chỉ có anh tốt với em”.
Đứng giữa khu rừng lạnh gió mùa đông ấy, cô ấy kiễng chân hôn lên môi tôi. Đôi môi mềm mại như da thịt con trẻ. Chúng tôi ôm lấy nhau, điên cuồng như thể là lần cuối cùng trong đời. Giọng cô ấy thì thào trong gió: “Bân, em yêu anh”.
Nhưng cũng vào cái đêm mùa đông ấy, cô ấy lại nhìn tôi cười, cười đến trái tim tôi nghẹn đắng. Tôi ôm lấy cô, dán chặt cô vào lòng mình. Cô nói: “Bân, họ không có tư cách để em hận. Người duy nhất khiến em hận chỉ có anh”.
“Bân, em hận anh. Đời này kiếp này sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”.
Có thứ gì đó mằn mặn rơi xuống khóe môi tôi. Tôi vuốt nhẹ. Một giọt nước long lanh đọng lại nơi ngón tay.
Nóng hổi như dòng máu em năm đó, lại lấp lánh như ánh sao mà em thích.
Một giọt nước long lanh đọng lại trong lòng bàn tay.
Nóng hổi như dòng máu em năm đó, lại lấp lánh như ánh sao mà em thích.
---oo0oo---
CHÍ BÂN
Hiệu suất làm việc của Khải Nam quả thật không tồi. Chỉ hai ngày sau trận cãi vã kinh thiên động địa kết thúc bằng màn khóc lóc trời long đất lở của Kẹo Chanh, chúng tôi đã phải tiếp một bác sĩ tâm lí.
Sáng hôm ấy, như thường lệ, tôi lại nằm ườn ngoài vườn nhìn Kẹo Chanh vẽ tranh. Việc Hi Văn và Dĩnh Ngôn chính thức công khai quan hệ của họ cũng có một điểm mừng, đó là đột nhiên Kẹo Chanh không còn tha thiết chơi với Hi Văn nữa. Nhưng tôi không vui vẻ được lâu, bởi Kẹo Chanh bắt đầu chuyển sang nắm đầu nắm cổ Khải Nam theo chơi cùng cô ấy, và một lần nữa tôi bị cho ra rìa.
Suy đi tính lại cũng thật khó hiểu mà. Tôi rõ ràng cũng đẹp trai đâu thua gì hai cậu chàng đó, sao Kẹo Chanh lại không rủ tôi chơi cùng nữa?
Đang mải suy nghĩ thì Khải Nam nhận được điện thoại, mặt có vẻ nghiêm trọng. Cậu ấy bước ra ngoài một lát thì lại quay vào, lần này còn dẫn theo một cô gái xinh xắn.
Đôi mắt tôi lướt một vòng quanh cô này. Mắt to mũi cao, môi trái tim, da trắng, dáng người cao. Mèng ơi, nếu so với hai con bé ngơ ngáo trong nhà này thì đúng là chỉ có hơn không có kém.
“Chí Bân, Dĩnh Hân, để tôi giới thiệu, đây là bác sĩ tâm lí Khả Vi”.
Tôi thấy khóe mắt Kẹo Chanh hơi cau lại. Hà hà, đây là lần đầu tiên sau cả thế kỉ Nam gọi cô ấy là Dĩnh Hân chứ không phải Kẹo Chanh. Tự nhiên cảm thấy sắp có màn kịch hay để coi, tôi cười cười, bước theo sau Kẹo Chanh trở vào nhà.
Lúc này, Thiên Luân đang sửa xe, Đường Phi thì bày một bộ dạng cực phè phỡn bên laptop, trong khi Dĩnh Ngôn với Hi Văn không thấy đâu.
Khải Nam lấy điện thoại ra gọi Hi Văn từ trên phòng xuống. Khi đông đủ, cậu ta mới giơ tay giới thiệu bác sĩ Khả Vi với mọi người. Cô ấy chào từng người một, nở nụ cười khoe ra hai lúm đồng tiền duyên dáng. Nụ cười ấy đánh động tâm trí tôi. Hình như, rất lâu trước kia, tôi đã từng nhìn gặp cô ấy rồi vậy.
“Bây giờ tôi có thể gặp riêng bệnh nhân để bắt đầu phương pháp trị liệu không?”. Khả Vi cười nói, mắt vẫn không rời Kẹo Chanh.
Tôi thấy con bé run người, nấp sau Dĩnh Ngôn, cứ như thể sợ Khả Vi là ác thú đang thòm thèm trước mặt nó vậy.
“Để anh dẫn em lên phòng”. Nam quay người nói với Khả Vi, song tay lại kéo tay Kẹo Chanh. Ha ha, bộ dạng Kẹo Chanh lúc này mới thật sự gọi là khó coi đây.
Đang lúc con bé còn dùng dằng không muốn rời đi, Dĩnh Ngôn đột nhiên đứng ra. Cô ấy cắn môi, vẻ mặt phức tạp: “Khoan đã, tôi… có thể gặp riêng bác sĩ một chút không? Có một số việc có lẽ tôi nên thành thật nói với bác sĩ trước thì vẫn tốt hơn”.
Khả Vi không mấy bất ngờ, thản nhiên đồng ý. Tôi nghĩ, người nhà những bệnh nhân khác mà cô ấy từng gặp hết thảy đều có thái độ này. Tuy vậy, Nam lại không biết thiệt hơn mà một mực đòi theo. Dĩnh Ngôn ngăn không được, rốt cục cũng nổi nóng. Hai người họ tranh hơn tranh thua mãi một lúc, cuối cùng Khải Nam đành phải nén giận, áp môi vào tai Dĩnh Ngôn thì thầm điều gì đó. Cô ấy mở to mắt kinh ngạc, nhưng rồi cũng đành đồng ý cho cậu ta theo vào.
Ba người họ biến mất ở khoảng sân sau lâu thế nào thì chúng tôi cũng bồn chồn không yên thế ấy. Trừ Đường Phi vẫn một mực dán mắt vào màn hình laptop, như thể thế sự này chẳng có gì liên quan đến cậu ấy, còn lại tất cả chúng tôi đều cảm thấy có chút bất an. Kẹo Chanh ngồi ở giữa ghế sô pha, hai tay bấu chặt vào váy, thi thoảng lại liếc mắt ra bãi sau. Thấy thế Hi Văn thở dài, vội rót cho cô ấy cốc nước nóng. Kẹo Chanh miễn cưỡng nhận lấy. Lại nhấm nháp, lại để thời gian lặng lẽ trôi.
Lúc tôi suýt chút đã ngủ gục, thì rốt cuộc ba người họ cũng trở lại. Khả Vi vẫy tay ra hiệu cho tôi theo sau cô ấy, có lẽ vì tôi là người duy nhất trong nhà có chút kiến thức về y học. Tôi nhìn sang Dĩnh Ngôn, cô ấy gật đầu, khóe mắt ươn ướt, thế nên đành thở dài đi theo bọn họ.
“Chí Bân.”. Kẹo Chanh bất chợt nắm lấy tay tôi, vẻ mặt đầy hoảng hốt. “Cứu mình đi, mình thật sự không muốn trị liệu, không muốn…”.
“Cậu sẽ ổn thôi mà!”. Tôi vỗ vai con bé. “Yên tâm đi, bác sĩ này do Khải Nam giới thiệu, cậu ấy sẽ không để cậu vào tay những bác sĩ gà mờ đâu”.
“Nhưng…”.
“Dĩnh Hân”.
Giọng điệu lạnh lùng của Hi Văn vang lên, cắt ngang lời Kẹo Chanh. Vai cô ấy khẽ run, nhưng cũng không nói được lời nào, đành lòng lủi thủi đi theo nhóm người.
Ha ha, đột nhiên tôi lại có một phát hiện mới. Ra là Kẹo Chanh sợ Hi Văn.
---oo0oo---
Quá trình điều trị cho Kẹo Chanh thì ra còn buồn ngủ hơn tôi tưởng tượng. Hầu hết thời gian Khả Vi muốn Hân kể lại cảnh tượng khiến cô ấy bị ám ảnh hộp kín, nhưng Kẹo Chanh dù có cạy miệng kiểu nào cũng không chịu hé môi. Dùng dằng khá lâu, đến lúc thấy Kẹo Chanh đã rưng rưng nước mắt tính giở lại trò cũ, Khả Vi đành cau mày đuổi cả tôi, Dĩnh Ngôn và Khải Nam ra khỏi phòng. Cô ấy bảo sẽ dùng thuật thôi miên từng bước, từng bước một dẫn Kẹo Chanh vào giấc ngủ.
Cả đám người chúng tôi đứng ngoài cửa mãi một lúc, ai nấy nhìn nhau đều không an lòng.
Không biết từ lúc nào, tôi đột nhiên cảm thấy dường như giữa chúng tôi đã xuất hiện một sợi dây liên kết. Giống như hôm Phi bị bệnh chẳng hạn, tuy không nói không rằng nhưng tôi biết cả Ngôn lẫn Luân, những đứa luôn lãnh đạm nhất cũng âm thầm lo lắng. Lúc Văn và Ngôn mất tích, Nam và Luân gần như lục tung cả thành phố lên để tìm cho ra hai người bọn họ. Có lúc tôi nghĩ, nếu không phải vì ràng buộc trách nhiệm công việc, có lẽ nhóm người chúng tôi đã có thể trở thành những người bạn rất tốt của nhau.
Văn đứng cạnh bên tôi, vừa an ủi Dĩnh Ngôn vừa huých nhẹ vào vai tôi. Tôi chợt hiểu ý cậu ấy. Trưa nay xem ra Khải Nam không còn chút tâm trạng nào nghĩ đến cơm nước cho chúng tôi rồi, đến nước này thì muốn ăn chỉ còn cách lao vào bếp thôi.
Tôi kéo theo Thiên Luân xuống bếp, lúc chuẩn bị xong mọi thứ cũng đã tầm mười hai giờ. Dọn xong thức ăn, tôi nghĩ bụng, không nên ồn ào gọi bọn họ, không khéo lại ảnh hưởng tới quá trình trị liệu của Hân. Vì thế, tôi quyết định lên tận phòng gọi từng người.
Nhưng lúc vừa lên tới hành lang, tôi đã nghe tiếng Kẹo Chanh hét lên thảm thiết, vừa lúc chứng kiến cô ấy lao ra khỏi phòng, ôm chầm lấy Khải Nam khóc lóc. Thú thật tôi từng chứng kiến Kẹo Chanh khóc nhiều lần, phần lớn đều là giả vờ hờn dỗi để mọi người bênh vực, nhưng hôm nay nhìn vào mắt cô ấy, tôi biết cô đang sợ hãi thật sự.
Cứ như phát hiện ra một chân trời mới vậy. Trên đời này, vẫn có thứ khiến Kẹo Chanh thường ngày hi hi ha ha cũng phải sợ hãi đến mức này sao?
Hết thảy mọi người cũng trở nên kinh ngạc trước diễn biến này, gương mặt Thiên Luân và Đường Phi trầm xuống, Hi Văn khẽ cau mày, còn Dĩnh Ngôn lấy tay che cánh môi đang run rẩy, cô ngồi bệt xuống đất, nước mắt lã chã rơi khỏi gương mặt.
“Nam, em không muốn, đừng ép em nữa được không?”. Kẹo Chanh vừa nói vừa khóc, âm thanh ngắt quãng khiến tôi chỉ nghe được lõm bõm. “Đáng sợ lắm, đáng sợ…”.
“Được rồi, được rồi. Em không muốn nghĩ tới thì không cần nghĩ”. Khải Nam vuốt lưng cô ấy, khóe mắt cũng dần ửng đỏ. “Sau này không ai bắt em nghĩ tới nữa”.
Khả Vi bước ra khỏi phòng, lắc đầu bất lực. Cùng là người học y, tôi đương nhiên hiểu rõ tâm tình của cô ấy. Chữa dứt một căn bệnh không hẳn quá khó, quan trọng là người bệnh có muốn khỏi hay không. Kẹo Chanh vốn không dám nhìn thẳng vào kí ức của cô ấy, không dám đối mặt với nỗi sợ, vậy đừng nói là Khả Vi, cho dù có đưa cô ấy ra nước ngoài trị liệu cũng đổ sông đổ bể mà thôi.
Tôi lại ngước lên, bất giác gặp phải cái cau mày của Hi Văn.
Rốt cuộc thì chuyện gì đã từng xảy ra với Kẹo Chanh?
Khả Vi ở lại dùng xong bữa cơm với chúng tôi rồi mới tạm biệt. Khải Nam không chịu tách khỏi Hân nên tôi đành thay mặt ra tiễn cô ấy. Chúng tôi trao đổi vài câu liên quan tới bệnh tình của Hân rồi mới để cô ấy lên xe.
Lúc chiếc xe sắp lăn bánh, tôi vẫn thấy Khả Vi lưu luyến đưa mắt lên tấm màn mong manh ở cửa sổ tầng hai, đó là phòng đọc sách, nơi Khải Nam đang chăm sóc Hân.
Đúng như tôi dự đoán, tối hôm ấy chúng tôi bắt đầu nãy sinh tranh cãi.
Nói tranh cãi cũng không hẳn, chẳng qua lần này đến phiên Phi lên tiếng. Tính khí Phi khá ngang ngược và bất cần. Trước giờ cậu ấy vốn không ưa gì thái độ của hai chị em nhà họ Dương. Mà đừng nói cậu ấy, ngay cả bản thân tôi cũng muốn biết thật ra giữa chị em họ có bí mật gì cần phải giấu giếm. Nên biết nếu cứ để tình trạng này xảy ra, những người chịu trách nhiệm đầu tiên là chúng tôi chứ chẳng phải ai khác.
Nam vẫn ở phòng trên dỗ dành Hân, Luân và tôi giữ thái độ im lặng, trong khi Hi Văn dù vẫn ra vẻ an ủi Dĩnh Ngôn nhưng lại hướng mắt về phía Phi đồng tình.
Cuối cùng, dưới áp lực của cả bọn, Dĩnh Ngôn đành phải nén tiếng khóc kể lại.
Thì ra, năm năm trước Hân từng bị bắt cóc một lần. Khi đó Dĩnh Ngôn vẫn đang ở Mĩ nên cũng không rõ nội tình, sau này chỉ nghe mọi người kể lại. Tối ấy, Hân xin phép ông Dương Thái tham dự buổi tiệc chia tay bạn bè. Vì Hân vừa thi đỗ vào một trường đại học ở Mĩ nên ông Dương Thái cũng rất vui, không mảy may cấm cản gì mà còn tặng cho Dĩnh Hân một sợi dây chuyền được chạm khắc rất tinh xảo. Nghe nói đó là một trong hai món của hồi môn quý giá nhất của dòng họ.
Năm ấy, Dĩnh Hân cũng vừa tròn 18 tuổi.
Sáng hôm sau, ông Dương Thái rời nhà, dặn dò người giúp việc chuẩn bị tiệc mừng cho cô con gái cưng mới biết Dĩnh Hân từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa về nhà.
Đây có thể coi là một tin chấn động với ông Dương Thái, bởi từ nhỏ đến giờ, Dĩnh Hân chưa bao giờ về nhà quá trễ, cô vẫn được ông trân quý như báu vật , nâng niu bảo bọc hết sức. Lập tức, cha cô cho người truy tìm tin tức của anh tài xế thì ngạc nhiên thay, cả anh ta cũng biến mất không tung tích.
Cuộc điều tra càng lúc càng lan rộng, cảnh sát vào cuộc, lùng sục hàng trăm trong bán kính hàng trăm ki-lô-mét, đến mức người dân năm đó khi kể lại sự kiện này đều cho rằng đã có một tên tội phạm nguy hiểm trốn ngục chứ không chỉ đơn giản là sự mất tích của cô tiểu thư nhà giàu nọ.
Ngày thứ năm, cảnh sát tìm được xác người tài xế cùng chiếc xe đã biến thành sắt vụn chìm dưới lòng sông thì mọi hi vọng dường như cũng lụi tắt. Ông Dương Thái đau thương đến mức lên cơn cao huyết áp, bất tỉnh nhiều ngày trong bệnh viện.
Ngày thứ mười, ông Dương Thái tỉnh, cấp bách gọi Dĩnh Ngôn về nước, song lúc này Dĩnh Ngôn vẫn cho rằng cha mình đang tìm cách lừa cô trở về.
Sự việc kéo dài ròng rã một tháng trời, tất cả mọi người đều đã nản lòng thoái chí. Vài người còn gợi ý nên làm tang lễ cho Dĩnh Hân, để nhỡ có điều không may xảy ra, linh hồn cô ít ra còn có nơi để quay về. Những lúc ấy, ông Dương Thái lại đỏ mặt giận dữ. Người nọ biết ý cũng không dám nhắc đến vấn đề này nữa.
Thế rồi, vào lúc tưởng như mọi việc đã đến hồi lắng xuống, bất ngờ cảnh sát báo đã tìm được Dĩnh Hân.
Câu chuyện tìm được cô giống như một kì tíchĐơn giản đến không ngờ - một cô gái bị gãy xương tay, nằm chơ vơ trong chiếc va li cũ kĩ ở công trường bỏ hoang vốn hiếm người qua lại. Khi ông Dương Thái đến bệnh viện đón cô về nhà, cô gái trắng trẻo tròn trịa hôm nào giờ chỉ còn lại da bọc xương.
Cảnh sát nói Hân rất may mắn, bởi lúc này đang gần đông, tiết trời có thể nói là khá mát mẻ. Chính vì thế mà trong điều kiện thiếu thức ăn và nước uống, cô mới có thể chịu đựng được đến bảy ngày. Nếu một bà lão lượm rác không tình cờ mở chiếc va li này ra, chỉ thêm nửa ngày nữa sợ cô cũng chịu đựng không nổi.
Ông Dương Thái mừng rỡ hơn cả chết đi sống lại, song lúc mang Dĩnh Hân về nhà mới phát hiện ra cô đã mất đi toàn bộ trí nhớ trước đây, thậm chí khi ông ôm chặt cô vào lòng, cô còn khóc lóc và cào cấu ông, như thể ông chính là thủ phạm đã gây ra tai nạn cho cô.
Ròng rã nửa năm trời trị liệu, dần dần Dĩnh Hân cũng chấp nhận để ông Dương Thái tiếp cận mình, nhưng trí thông minh ngày nào dường như không còn nữa, cô trở nên ngơ ngác như người bị thiểu năng, việc học vì thế cũng đành phải bỏ dở. Từ đó Dĩnh Hân muốn gì có nấy, ông Dương Thái cũng không quản cô nữa, chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ ông đều chiều ý. Chỉ tiếc là toàn bộ hi vọng kế nghiệp Star Sky ông đặt vào cô con gái cũng tắt ngấm.
Những sự việc này, phải đến ba năm sau đó, Dĩnh Ngôn từ Mĩ về mới biết được toàn bộ.
Dĩnh Ngôn ngồi bó gối tựa vào Hi Văn, nước mắt không ngừng chảy. Không khó để chúng tôi thấy được sự hối hận của cô, dù thực tế năm năm trước đây cô có trở về cũng chẳng thay đổi được điều gì. Bọn bắt cóc quả thật rất tàn độc, nhưng kì lạ là tại sao bọn chúng lại không đòi bất cứ món tiền chuộc nào? Nên biết, dựa vào tình cảm ông Dương Thái dành cho Hân, lúc đó cho dù bọn chúng muốn một nửa gia sản nhà họ Dương, tôi e rằng ông ấy cũng sẽ đồng ý.
Hi Văn có lẽ cũng đã nghĩ đến vấn đề này, ngón tay cậu ấy khẽ lướt qua mái tóc mai không ngừng run rẩy của Dĩnh Ngôn, mắt lại mơ hồ dõi lên những bậc thang. Luân và Phi lặng lẽ nhìn nhau, bất giác đều không biết phải nói gì. Nỗi đau của Hân, ám ảnh mà Hân phải chịu từng ấy năm, bất giác một lần nữa tái hiện trước mắt chúng tôi, khiến trái tim tôi có một cảm giác mà mãi sau này tôi mới chợt hiểu.
Tôi đau lòng, đau lòng thay cho số phận của cô ấy. Nhưng suy cho cùng, một người đã từng trải qua biến cố như thế, bây giờ mỗi ngày vẫn có thể mỉm cười mà sống, có phải cũng gọi là may mắn hay chăng?
Dĩnh Ngôn hé môi, dường như định nói thêm gì nữa, song rốt cuộc vẫn im lặng. Hẳn là cô ấy cho rằng chúng tôi cũng không nên biết quá nhiều.
Giữa không khí im lặng đến ngạt thở, đột nhiên Hi Văn nói: “Chuyện điều trị này bỏ đi”. Giọng cậu ấy rất nhẹ, nhưng lại giống như một cơn gió thổi tan nỗi phiền muộn của chúng tôi.
Dĩnh Ngôn thở dài, cậu ấy bèn nắm chặt tay cô, hạ giọng: “Phần Khải Nam, tôi sẽ giải quyết”.
Tối hôm ấy, không có bóng chuyền, không có tiệc nướng cùng tiếng cười huyên náo, tôi đứng một mình trước bãi biển, để mặc gió lùa vào kẽ tóc.
Nhìn ngôi sao đang nhấp nháy ngoài xa, nhìn đến đau lòng, lại chợt nhớ đến cô gái từng cười như ánh mặt trời. Nhớ cô ấy nói: “Bân, cũng chỉ có anh tốt với em”.
Đứng giữa khu rừng lạnh gió mùa đông ấy, cô ấy kiễng chân hôn lên môi tôi. Đôi môi mềm mại như da thịt con trẻ. Chúng tôi ôm lấy nhau, điên cuồng như thể là lần cuối cùng trong đời. Giọng cô ấy thì thào trong gió: “Bân, em yêu anh”.
Nhưng cũng vào cái đêm mùa đông ấy, cô ấy lại nhìn tôi cười, cười đến trái tim tôi nghẹn đắng. Tôi ôm lấy cô, dán chặt cô vào lòng mình. Cô nói: “Bân, họ không có tư cách để em hận. Người duy nhất khiến em hận chỉ có anh”.
“Bân, em hận anh. Đời này kiếp này sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”.
Có thứ gì đó mằn mặn rơi xuống khóe môi tôi. Tôi vuốt nhẹ. Một giọt nước long lanh đọng lại nơi ngón tay.
Nóng hổi như dòng máu em năm đó, lại lấp lánh như ánh sao mà em thích.
Tác giả :
Hàn Ni