Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký
Chương 92: Tiến thoái lưỡng nan
Mẫu Đơn kim lệnh vừa xuất hiện, Trần Gia Lân bất giác ngẩn người tại chỗ, đây là tín vật tượng trưng uy quyền tối cao của Thiên Hương môn, phản kháng kim lệnh tức là phản kháng môn chủ.
Bán Bán Kiếm Khách lại nói tiếp:
- Mời thiếu môn chủ tra kiếm vào bao!
Trần Gia Lân không nói lời nào vì hắn đã quyết tâm liều mạng. Thực ra hắn chẳng sợ hãi gì Mẫu Đơn kim lệnh, hắn chỉ quan tâm tình mẫu tử, vì hắn không thể hoàn toàn bất kể hậu quả.
Bán Bán Kiếm Khách tưởng rằng hắn đã khuất phục, cười khẩy nói:
- Thiếu môn chủ, ta từng nghe nói ngươi và Vũ Diễm Hoa cô nương có tình ý, nhưng ta chỉ vâng lệnh hành sự chứ không phải hành động của cá nhân, cho nên xin thiếu môn chủ thông cảm. Sự việc này qua rồi ta không đề cập nữa đâu.
Trần Gia Lân nghe đối phương nhắc đến Vũ Diễm Hoa thì lại liên tưởng đến cảnh tượng chết thảm của nàng, lửa hận trong lòng lại sôi lên sùng sục. Hắn quyết định ngay, nếu đêm nay không giết đối phương thì e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Bán Bán Kiếm Khách tay vẫn giơ cao Mẫu Đơn kim lệnh chờ xem phản ứng của Trần Gia Lân.
Trần Gia Lân đang suy nghĩ. Hắn chẳng quan tâm đến võ công của Bán Bán Kiếm Khách chút nào cả, nhưng lại e dè Mẫu Đơn kim lệnh trong tay đối phương. Bông hoa kim lệnh này có thể phát ra độc châm, kẻ trúng châm nhẹ thì té ngã ra đất, nặng thì chết ngay lập tức. Nếu muốn giết đối phương quyết phải xuất kỳ bất ý nhất kiếm đoạt mạng, bằng không sẽ bị đối phương chế phục.
Suy nghĩ đến đây, hắn đột nhiên vung kiếm tấn công ngay. Hắn chẳng những sử dụng tuyệt chiêu Vạn Phương Cũng Phục đã được Hắc Cốc quái nhân cải tiến, hơn nữa đã dùng hết mười hai thành công lực để ra chiêu. Chiêu kiếm này quả thật tàn nhẫn hết sức, Trần Gia Lân chưa từng sử dụng thủ pháp tàn nhẫn thế nay để giết người, nhưng lúc này hắn bắt buộc phải xuất thủ như vậy.
Bán Bán Kiếm Khách nằm chiêm bao cũng không ngờ Trần Gia Lân dám tấn công, vì gã cho rằng Trần Gia Lân đã khuất phục Mẫu Đơn kim lệnh. Chỉ thấy thấp thoáng ánh kiếm, chẳng những bàn tay cầm kim lệnh của Bán Bán Kiếm Khách bị chặt đứt, hơn nữa trước ngực hắn cũng đã hiện ra vài lỗ kiếm chí mạng.
Có lẽ vì Trần Gia Lân xuất thủ quá nhanh nên đến khi hắn thu kiếm mới nghe thấy Bán Bán Kiếm Khách kêu thảm:
- Ngư Lang! ngươi... ngươi... chủ nhân đã đi sai nước cơ...
Nói rồi hắn loạng choạng lùi ra sau mấy bước, té nằm xuống đất. Trần Gia Lân từ từ tra kiếm vào vỏ.
Đối phương bảo rằng chủ nhân đi sai nước cờ, đương nhiên muống nói rằng mẫu thân không nên bảo gã liên thủ với mình để làm việc này, nhưng tại sao lại bảo rằng đi sai nước cờ? Vì không một ai biết mình trả thù cho Vũ Diễm Hoa kia mà? Vậy thì bốn chữ đi sai nước cờ, ắt phải có uẩn khúc gì rắc rối, nhưng hắn không thể suy đoán ra được.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn xác Bán Bán Kiếm Khách lẩm bẩm nói:
- Vũ cô nương, ta đã trả thù cho nàng rồi.
Bây giờ hắn mới suy nghĩ tới hậu quả, biết phải ăn nói thế nào với mẫu thân đây. Đương nhiên quyết không thể nào đổ tội cho Huyết Chưởng Quỷ, một võ sĩ chân chính chẳng can hành động như thế, nếu thẳng thắn thưa với mẫu thân thì kết quả sẽ ra sao?
Thình lình có một giọng nói vọng tới:
- Trần lão đệ! Rượu thịt đã dọn sẵn, mời vào tệ xá uống một ly cho ấm bụng. Tiếp theo tiếng nói, Huyết Thủ Tiếu Đông hiện thân ra luôn.
Trần Gia Lân đưa mắt lạnh lùng nhìn gã, nhưng không nói gì. Trong lòng hắn đang rối loạn hết sức.
Huyết Thủ Thiếu Đông lại nói tiếp:
- Trần lão đệ, ngươi chớ bận tâm hậu sự làm gì, bảo đảm không lộ dấu vết gì đâu. Trần Gia Lân thăm dò nói:
- Có lẽ quý chủ đã phòng bị trước thì phải.
Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Đúng thế! Muốn gỡ chiêu bài của tệ xá không phải là chuyện dễ. Trần Gia Lân nói:
- Sao không thấy tôn đại nhân hiện thân? Huyết Thủ Thiếu Đông cười ha ha một hồi nói:
- Gia phụ không khi nào tiếp khách, mong lão đệ thông cảm chuyện này.
Trần Gia Lân nhủ thầm, nếu mình vào làm khách trong nhà họ chẳng may bị mẫu thân biết được thì phải giải thích thế nào với người đây, hơn nữa mục đích của mình tới đây là để giết người, không thể làm khách của đối phương được.
Suy nghĩ đến đây, hắn thành khẩn nói:
- Phan huynh ắt biết lập trường của tiểu đệ không tiện làm phiền, đành phải ghi nhận tấm thịnh tình này thôi.
Huyết Thủ Thiếu Đông khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, bản nhân vẫn biết điều này. Việc đêm nay, phụ tử tại hạ đành ghi tạc vào lòng vậy.
Trần Gia Lân cười cay đắng không nói gì, hắn cũng không biết mình làm như vậy có đúng hay không nữa. Huyết Chưởng Quỷ là một nhân vật tà ác, mặc dù Huyết Thủ Thiếu Đông không phải là kẻ thù của mình, nhưng quyết chẳng phải là bạn bè. Quan hệ này thật tế nhị hết sức.
Ngay lúc này, thình lình có hai bóng người lẳng lặng xuất hiện.
Té ra là Điếu Khách và Hỷ Nương, vẫn thái độ cổ quái ấy, khiến người trông thấy muốn phát mửa ngay.
Điếu Khách chấp tay nói:
- Trần thiếu hiệp! Hành động của ngươi đêm nay thật là bất ngờ. Đây là một món nhân tình tình lớn...
Trần Gia Lân quay sang nói với Huyết Thủ Thiếu Đông:
- Nếu như đêm nay tiểu đệ không thay đổi ý kiến, vẫn hủy ốc giết người thì Phan huynh chuẩn bị đối phó bằng cách nào đây?
Huyết Thủ Thiếu Đông tỏ ra tự tin buột miệng nói:
- Quyết không có tình huống này xảy ra. Trần Gia Lân nói:
- Phan huynh tự tin như vậy sao?
Huyết Thủ Thiếu Đông vừa cười vừa nói:
- Trần lão đệ không khi nào chịu phá hủy phòng ốc của người khác. Còn vấn đề giết người thì phải có đối tượng, nếu lão đệ không có đối tượng thì cũng đành chịu, hơn nữa tại hạ còn một nước cờ tối hậu trong tay, đến lúc cần thiết ta sẽ đưa nước cờ này ra, bảo đảm lão đệ sẽ phải thay đổi ý kiến.
Thấy đối phương nói giọng tự tin, Trần Gia Lân bất giác động tính hiếu kỳ, hỏi:
- Nước cờ tối hậu thế nào?
Huyết Thủ Thiếu Đông cười thần bí nói:
- Bây giờ chưa đến lúc sử dụng nước cờ này, nên chưa tiện phụng cáo.
Trần Gia Lân nghe vậy bất giác ngẩn người ra trong giây lát, nhưng suy nghĩ kỹ lại hắn cũng chẳng thèm thắc mắc làm gì, có lẽ đó chỉ là lời nói cố làm ra vẻ thần bí mà thôi, với hành vi của Huyết Chưởng Quỷ biết đâu đối phương chẳng có sự bố trí ác độc gì. Sự việc đã qua rồi, đương nhiên không cần thiết nói nữa.
Hỷ Nương cười toe toét nói:
- Thiếu hiệp là thiếu môn chủ của Thiên Hương môn, bây giờ giết chết sứ giả bản môn, khi trở về biết phục mệnh thế nào đây?
Quả thật đây là vấn đề nan giải, Trần Gia Lân cũng chưa biết phải thưa với mẫu thân như thế nào. Hắn lạnh nhạt đáp:
- Việc đó từ từ hãy tính. Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Trần lão đệ nếu không tiện ở lại đây vậy thì xin cứ tự nhiên. Còn hậu sự của kẻ chết ở đây thì để cho chúng tôi lo cho.
Trần Gia Lân chắp tay nói:
- Vậy thì xin phiền Phan huynh vậy. Dứt lời quay người bỏ đi luôn.
Trần Gia Lân vừa đi được một đoạn đường bỗng giật mình đứng lại vì trước mặt xuất hiện một bóng người cản phía trước, nhìn kỹ lại mới hay chính là Thọ Ông, một trong Thiên Ngoại Tam Ông. Hắn chưa kịp lên tiếng Thọ Ông đã mở miệng nói:
- Trần thiếu hiệp, hân hạnh được hạnh ngộ. Trần Gia Lân chắp tay xá một xá nói:
- Chào lão tiền bối, dạo này tiền bối vẫn khỏe chứ? Thọ Ông vuốt râu trầm giọng nói:
- Thiếu hiệp, lão phu muốn ngươi thực lòng trả lời một câu hỏi của lão phu. Đương nhiên ngươi vẫn có quyền từ chối...
Trần Gia Lân nói:
- Lão tiền bối có việc gì xin cứ chỉ giáo. Thọ Ông trầm ngâm giây lát nói:
- Có phải thiếu hiệp bây giờ là thiếu môn chủ của Thiên Hương môn không?
Trần Gia Lân cau mày nòi:
- Vãn bối vẫn là vãn bối. Ai muốn gọi thế nào thì mặc họ, nhưng trong lòng vãn bối không hề thừa nhận thân phận này.
Thọ Ông nói:
- Đồng ý rằng ngươi nói thế, nhưng ngươi ắt không thể đối địch với lệnh đường chứ, có phải vậy không?
Tâm tư Trần Gia Lân dao động mạnh. Hắn cũng không biết phải trả lời câu hỏi này ra sao.
Bổn phận làm con đương nhiên không thể chống lại mẫu thân, thế nhưng chính đạo lại không chấp nhận hành vi của mẫu thân, mình biết trả lời thế nào đây?
Thọ Ông nói tiếp:
- Lão phu biết nỗi khổ tâm của ngươi. Nếu như lệnh tôn còn tại thế, vấn đề sẽ không xảy ra nghiêm trọng đến thế. Chính tà đối lập, bọn lão phu quyết phải bảo hộ võ lâm chính nghĩa, nên không thể khoanh tay ngồi nhìn sinh linh bị tàn sát. Chỉ e rằng một ngày nào đó sẽ phải ra tay đối địch với thiếu hiệp, cho nên lão phu muốn biết lập trường của thiếu hiệp thế nào?
Nói xong lão đưa cặp mắt sáng như điện chăm chăm nhìn thẳng vào mặt Trần Gia Lân. Trần Gia Lân nghiến răng nói giọng cương quyết:
- Lão tiền bối cứ yên tâm, vãn bối quyết không khi nào đối đầu với chính nghĩa, trái với võ đạo. Thế nhưng bảo vãn bối lập tức xác minh lập trường thì chưa thể được. Có điều vãn bối muốn thỉnh cầu tiền bối một việc.
Thọ Ông gật đầu:
- Ngươi cứ việc nói. Trần Gia Lân nói:
- Vãn bối biết rằng nhân sĩ chính đạo không chấp nhận hành vi của gia mẫu, nhưng vãn bối lại không thể đại nghịch bất đạo phủ nhận quan hệ luân thường. Nếu như một ngày nào đó gia mẫu hốt nhiên hối ngộ, giải tán môn phái tạ tuyệt giang hồ, liệu chư vị có bằng lòng buông tha gia mẫu chăng?
Thọ Ông thoáng ngạc nhiên, sau đó lại buông tiếng cười ha ha nói:
- Trần thiếu hiệp, phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật. Nếu lệnh đường bằng lòng như vậy thì thật là võ lâm chi phúc. Lão phu bảo đảm chẳng những không truy cứu lỗi trước, mà cả huyết án bách nhân chủng năm xưa cũng xóa bỏ hết. Chỉ ngại rằng lệnh đường không chịu buông tay đó thôi.
Trần Gia Lân trong lòng xúc động nói:
- Vãn bối đang dốc toàn lực cũng vì vấn đề này. Đồng thời cũng có thể nói rằng đây là lập trường của vãn bối.
Thọ Ông gật đầu lia lịa nói:
- Được, được, bọn lão phu sẽ chờ đợi tin mừng này.
Tâm tư Trần Gia Lân bỗng rối loạn hết sức. Hắn tuy thốt lời như thế, nhưng trong lòng không tự tin chút nào. Trong những ngày gần đây hắn thoáng trông thấy tâm tính mẫu thân cay độc và thay đổi bất thường. Vì bà ta là mẫu thân, phận làm con cũng chẳng biết làm gì hơn.
Âm thanh Thọ Ông bỗng trở nên trầm trọng nói tiếp:
- Thiếu hiệp, lão phu xin nhắc với ngươi một chuyện, thời gian chính nghĩa nhân sĩ tích cực hành động chắc không còn bao lâu nữa, cho nên ngươi phải xếp đặt mọi chuyện cho sớm, kẻo xảy ra kiếp vận đáng tiếc trong nay mai.
Trần Gia Lân thầm nghiến răng nói:
- Vãn bối biết điều này. Nếu lão tiền bối không còn điều gì chỉ giáo, vãn bối xin được cáo từ.
Thọ Ông gật đầu nói:
- Thiếu hiệp cứ tự nhiên!
o0o
Xa xa vang tới vài tiếng gà gáy.
Trần Gia Lân lẳng lặng đi về khách điếm. Vừa đẩy cửa bước vào phòng, bất giác hắn giật nảy người lên khi thấy một người bịt mặt ngồi cạnh bàn gỗ trong phòng. Đối phương chính là Thất Tâm Nhân.
Thất Tâm Nhân lên tiếng nói trước:
- Ta đợi ngươi khá lâu rồi đấy!
Vẫn giọng nói quái gở bán nam bán nữ, hình như hắn đã dùng nội công biến âm thì phải. Tâm tình Trần Gia Lân lúc này rất phức tạp nên hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn tiện tay khép cửa rồi lạnh lùng nói:
- Sao ngươi lại biết tìm đến đây vậy? Thất Tâm Nhân nói:
- Ta tốn bao nhiêu công sức mới thám thính ra được đấy. Cả đêm qua ngươi đi đâu thế?
- Đi làm việc.
- Làm việc gì vậy?
Trần Gia Lân hậm hực:
- Việc cá nhân, lão huynh đừng hỏi làm chi. Ngươi tìm ta có việc gì? Thất Tâm Nhân chỉ tay vào cạnh giường nói:
- Ngồi xuống hãy nói!
Trời vừa sáng, song trong phòng vẫn còn mờ mờ tối, Trần Gia Lân bước tới ngồi lên giường, nói:
- Có việc chi cứ nói.
Thất Tâm Nhân đưa mắt nhìn Trần Gia Lân giây lát, sau đó chậm rãi nói:
- Có hai việc ta cần thương lượng với ngươi. Trần Gia Lân tỏ ra bực mình nói:
- Được! Hãy nói việc thứ nhất trước xem sao. Thất Tâm Nhân nói giọng u oán:
- Việc thứ nhất, bây giờ ngươi không được kết hợp với Võ Lâm Tiên Cơ.
Trần Gia Lân bất giác trợn tròn mắt nhìn thẳng vào Thất Tâm Nhân. Hai tỷ đệ y từng nghĩ trăm phương ngàn kế muốn tác thành hôn sự này, bây giờ y lại ngăn cản không cho mình kết hôn với Võ Lâm Tiên Cơ. Rốt cuộc y đang chơi trò gì đây?
Nghĩ đến đây hắn lạnh lùng nói:
- Ta chẳng hiểu lão huynh đang nói gì?
Thất Tâm Nhân ra vẻ rất nghiêm trang, trầm giọng nói:
- Đương nhiên ngươi không hiểu. Tình huống bây giờ đã thay đổi, nhưng chỉ tạm thời thôi chứ không phải là lâu dài. Còn nguyên nhân tại sao ngươi chớ hỏi làm gì, chỉ cần ghi nhớ nguyên tắc này thôi.
Trần Gia Lân cười lạnh lùng lòng nhủ thầm: "Ta vốn chẳng có ý kết hợp với Đào Ngọc Phân, nhưng tại sao ta lại phải nghe lời sắp đặt của ngươi, chẳng lẽ ta không tự quyết định được sao?"
Hắn vừa suy nghĩ vừa lên tiếng nói:
- Được! Ta có quyết định của ta. Thất Tâm Nhân nói:
- Ngư Lang ca! Điều này không thể đùa đâu, đi sai một nước cờ, hậu quả sẽ rất là tai hại.
Trần Gia Lân mặt hơi biến sắc nói:
- Sao? Ngươi gọi ta là Ngư Lang ca ư? Thất Tâm Nhân cười tủm tỉm nói:
- Ta nghe người ta gọi như thế ta cũng bắt chước gọi thôi. Nếu ngươi không bằng lòng thì thôi, ta sẽ không gọi như vậy nữa. Hà tất phải sửng sốt như thế?
Trần Gia Lân thở dài nói:
- Lão huynh nói chuyện úp mở khó hiểu quá khiến ta lấy làm bực mình. Còn việc thứ hai là gì?
Thất Tâm Nhân trầm mặc giây lát rồi nói:
- Xin người đưa tin cho lệnh đường nói rằng gia sư chờ bà ta tại Hắc cốc trong vòng một tháng.
Trống ngực Trần Gia Lân bất giác đập thình thình, hớt hải nói:
- Lệnh sư sẽ chờ gia mẫu tại Hắc cốc trong vòng một tháng ư? Thất Tâm Nhân khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế! Trong vòng một tháng, bất cứ ngày nào cũng được!
- Có việc chi chăng?
- Giải quyết cho xong một vụ công án năm xưa.
Trần Gia Lân trợn ngược hai mắt lên, do quá xúc động nên toàn thân hắn cứ run lẩy bẩy. Không cần phải nói, đây ắt là một cuộc hẹn quyết đấu đổ máu. Thông đạo Hắc cốc bị nổ tung, tuy quái nhân may mắn được thoát nạn, đương nhiên không khi nào chịu bỏ qua. Với bản lãnh của thầy trò y, hắn đã tiên liệu được tầm quan trọng của cuộc huyết chiến này.
Thế rồi hắn nghiến răng nói:
- Ta có thể thỉnh giáo vụ huyết án năm xưa là gì không? Thất Tâm Nhân nói:
- Bây giờ chưa tiện nói cho ngươi hay, nhưng đến lúc đó ngươi sẽ sáng tỏ mọi việc. Ngươi nhất định phải nhắn tin này cho lệnh đường hay mới được.
Trần Gia Lân nói:
- Ngươi tìm ta chỉ vì hai việc này thôi ư?
- Đúng thế!
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:
- Ngươi nói xong rồi, bây giờ đến phiên ta hỏi ngươi.
- Có điều chi ngươi cứ việc hỏi. Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Ta muốn biết nghi vấn kiếm cùn và tuyệt chiêu! Thất Tâm Nhân nói:
- Trong vòng một tháng, ngươi đi cùng lệnh đường đến Hắc cốc sẽ sáng tỏ nghi vấn này không sai.
Trần Gia Lân lạnh lùng trả lời:
- Ta cần biết ngay bây giờ.
Mục đích của hắn trước hết muốn làm sáng tỏ nghi vấn kiếm cùn và tuyệt chiêu, như vậy có lẽ sẽ đoán được động cơ mà Hắc cốc quái nhân đã ước hẹn mẫu thân, ít ra cũng tìm được chút ít manh mối.
Bán Bán Kiếm Khách lại nói tiếp:
- Mời thiếu môn chủ tra kiếm vào bao!
Trần Gia Lân không nói lời nào vì hắn đã quyết tâm liều mạng. Thực ra hắn chẳng sợ hãi gì Mẫu Đơn kim lệnh, hắn chỉ quan tâm tình mẫu tử, vì hắn không thể hoàn toàn bất kể hậu quả.
Bán Bán Kiếm Khách tưởng rằng hắn đã khuất phục, cười khẩy nói:
- Thiếu môn chủ, ta từng nghe nói ngươi và Vũ Diễm Hoa cô nương có tình ý, nhưng ta chỉ vâng lệnh hành sự chứ không phải hành động của cá nhân, cho nên xin thiếu môn chủ thông cảm. Sự việc này qua rồi ta không đề cập nữa đâu.
Trần Gia Lân nghe đối phương nhắc đến Vũ Diễm Hoa thì lại liên tưởng đến cảnh tượng chết thảm của nàng, lửa hận trong lòng lại sôi lên sùng sục. Hắn quyết định ngay, nếu đêm nay không giết đối phương thì e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Bán Bán Kiếm Khách tay vẫn giơ cao Mẫu Đơn kim lệnh chờ xem phản ứng của Trần Gia Lân.
Trần Gia Lân đang suy nghĩ. Hắn chẳng quan tâm đến võ công của Bán Bán Kiếm Khách chút nào cả, nhưng lại e dè Mẫu Đơn kim lệnh trong tay đối phương. Bông hoa kim lệnh này có thể phát ra độc châm, kẻ trúng châm nhẹ thì té ngã ra đất, nặng thì chết ngay lập tức. Nếu muốn giết đối phương quyết phải xuất kỳ bất ý nhất kiếm đoạt mạng, bằng không sẽ bị đối phương chế phục.
Suy nghĩ đến đây, hắn đột nhiên vung kiếm tấn công ngay. Hắn chẳng những sử dụng tuyệt chiêu Vạn Phương Cũng Phục đã được Hắc Cốc quái nhân cải tiến, hơn nữa đã dùng hết mười hai thành công lực để ra chiêu. Chiêu kiếm này quả thật tàn nhẫn hết sức, Trần Gia Lân chưa từng sử dụng thủ pháp tàn nhẫn thế nay để giết người, nhưng lúc này hắn bắt buộc phải xuất thủ như vậy.
Bán Bán Kiếm Khách nằm chiêm bao cũng không ngờ Trần Gia Lân dám tấn công, vì gã cho rằng Trần Gia Lân đã khuất phục Mẫu Đơn kim lệnh. Chỉ thấy thấp thoáng ánh kiếm, chẳng những bàn tay cầm kim lệnh của Bán Bán Kiếm Khách bị chặt đứt, hơn nữa trước ngực hắn cũng đã hiện ra vài lỗ kiếm chí mạng.
Có lẽ vì Trần Gia Lân xuất thủ quá nhanh nên đến khi hắn thu kiếm mới nghe thấy Bán Bán Kiếm Khách kêu thảm:
- Ngư Lang! ngươi... ngươi... chủ nhân đã đi sai nước cơ...
Nói rồi hắn loạng choạng lùi ra sau mấy bước, té nằm xuống đất. Trần Gia Lân từ từ tra kiếm vào vỏ.
Đối phương bảo rằng chủ nhân đi sai nước cờ, đương nhiên muống nói rằng mẫu thân không nên bảo gã liên thủ với mình để làm việc này, nhưng tại sao lại bảo rằng đi sai nước cờ? Vì không một ai biết mình trả thù cho Vũ Diễm Hoa kia mà? Vậy thì bốn chữ đi sai nước cờ, ắt phải có uẩn khúc gì rắc rối, nhưng hắn không thể suy đoán ra được.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn xác Bán Bán Kiếm Khách lẩm bẩm nói:
- Vũ cô nương, ta đã trả thù cho nàng rồi.
Bây giờ hắn mới suy nghĩ tới hậu quả, biết phải ăn nói thế nào với mẫu thân đây. Đương nhiên quyết không thể nào đổ tội cho Huyết Chưởng Quỷ, một võ sĩ chân chính chẳng can hành động như thế, nếu thẳng thắn thưa với mẫu thân thì kết quả sẽ ra sao?
Thình lình có một giọng nói vọng tới:
- Trần lão đệ! Rượu thịt đã dọn sẵn, mời vào tệ xá uống một ly cho ấm bụng. Tiếp theo tiếng nói, Huyết Thủ Tiếu Đông hiện thân ra luôn.
Trần Gia Lân đưa mắt lạnh lùng nhìn gã, nhưng không nói gì. Trong lòng hắn đang rối loạn hết sức.
Huyết Thủ Thiếu Đông lại nói tiếp:
- Trần lão đệ, ngươi chớ bận tâm hậu sự làm gì, bảo đảm không lộ dấu vết gì đâu. Trần Gia Lân thăm dò nói:
- Có lẽ quý chủ đã phòng bị trước thì phải.
Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Đúng thế! Muốn gỡ chiêu bài của tệ xá không phải là chuyện dễ. Trần Gia Lân nói:
- Sao không thấy tôn đại nhân hiện thân? Huyết Thủ Thiếu Đông cười ha ha một hồi nói:
- Gia phụ không khi nào tiếp khách, mong lão đệ thông cảm chuyện này.
Trần Gia Lân nhủ thầm, nếu mình vào làm khách trong nhà họ chẳng may bị mẫu thân biết được thì phải giải thích thế nào với người đây, hơn nữa mục đích của mình tới đây là để giết người, không thể làm khách của đối phương được.
Suy nghĩ đến đây, hắn thành khẩn nói:
- Phan huynh ắt biết lập trường của tiểu đệ không tiện làm phiền, đành phải ghi nhận tấm thịnh tình này thôi.
Huyết Thủ Thiếu Đông khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, bản nhân vẫn biết điều này. Việc đêm nay, phụ tử tại hạ đành ghi tạc vào lòng vậy.
Trần Gia Lân cười cay đắng không nói gì, hắn cũng không biết mình làm như vậy có đúng hay không nữa. Huyết Chưởng Quỷ là một nhân vật tà ác, mặc dù Huyết Thủ Thiếu Đông không phải là kẻ thù của mình, nhưng quyết chẳng phải là bạn bè. Quan hệ này thật tế nhị hết sức.
Ngay lúc này, thình lình có hai bóng người lẳng lặng xuất hiện.
Té ra là Điếu Khách và Hỷ Nương, vẫn thái độ cổ quái ấy, khiến người trông thấy muốn phát mửa ngay.
Điếu Khách chấp tay nói:
- Trần thiếu hiệp! Hành động của ngươi đêm nay thật là bất ngờ. Đây là một món nhân tình tình lớn...
Trần Gia Lân quay sang nói với Huyết Thủ Thiếu Đông:
- Nếu như đêm nay tiểu đệ không thay đổi ý kiến, vẫn hủy ốc giết người thì Phan huynh chuẩn bị đối phó bằng cách nào đây?
Huyết Thủ Thiếu Đông tỏ ra tự tin buột miệng nói:
- Quyết không có tình huống này xảy ra. Trần Gia Lân nói:
- Phan huynh tự tin như vậy sao?
Huyết Thủ Thiếu Đông vừa cười vừa nói:
- Trần lão đệ không khi nào chịu phá hủy phòng ốc của người khác. Còn vấn đề giết người thì phải có đối tượng, nếu lão đệ không có đối tượng thì cũng đành chịu, hơn nữa tại hạ còn một nước cờ tối hậu trong tay, đến lúc cần thiết ta sẽ đưa nước cờ này ra, bảo đảm lão đệ sẽ phải thay đổi ý kiến.
Thấy đối phương nói giọng tự tin, Trần Gia Lân bất giác động tính hiếu kỳ, hỏi:
- Nước cờ tối hậu thế nào?
Huyết Thủ Thiếu Đông cười thần bí nói:
- Bây giờ chưa đến lúc sử dụng nước cờ này, nên chưa tiện phụng cáo.
Trần Gia Lân nghe vậy bất giác ngẩn người ra trong giây lát, nhưng suy nghĩ kỹ lại hắn cũng chẳng thèm thắc mắc làm gì, có lẽ đó chỉ là lời nói cố làm ra vẻ thần bí mà thôi, với hành vi của Huyết Chưởng Quỷ biết đâu đối phương chẳng có sự bố trí ác độc gì. Sự việc đã qua rồi, đương nhiên không cần thiết nói nữa.
Hỷ Nương cười toe toét nói:
- Thiếu hiệp là thiếu môn chủ của Thiên Hương môn, bây giờ giết chết sứ giả bản môn, khi trở về biết phục mệnh thế nào đây?
Quả thật đây là vấn đề nan giải, Trần Gia Lân cũng chưa biết phải thưa với mẫu thân như thế nào. Hắn lạnh nhạt đáp:
- Việc đó từ từ hãy tính. Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Trần lão đệ nếu không tiện ở lại đây vậy thì xin cứ tự nhiên. Còn hậu sự của kẻ chết ở đây thì để cho chúng tôi lo cho.
Trần Gia Lân chắp tay nói:
- Vậy thì xin phiền Phan huynh vậy. Dứt lời quay người bỏ đi luôn.
Trần Gia Lân vừa đi được một đoạn đường bỗng giật mình đứng lại vì trước mặt xuất hiện một bóng người cản phía trước, nhìn kỹ lại mới hay chính là Thọ Ông, một trong Thiên Ngoại Tam Ông. Hắn chưa kịp lên tiếng Thọ Ông đã mở miệng nói:
- Trần thiếu hiệp, hân hạnh được hạnh ngộ. Trần Gia Lân chắp tay xá một xá nói:
- Chào lão tiền bối, dạo này tiền bối vẫn khỏe chứ? Thọ Ông vuốt râu trầm giọng nói:
- Thiếu hiệp, lão phu muốn ngươi thực lòng trả lời một câu hỏi của lão phu. Đương nhiên ngươi vẫn có quyền từ chối...
Trần Gia Lân nói:
- Lão tiền bối có việc gì xin cứ chỉ giáo. Thọ Ông trầm ngâm giây lát nói:
- Có phải thiếu hiệp bây giờ là thiếu môn chủ của Thiên Hương môn không?
Trần Gia Lân cau mày nòi:
- Vãn bối vẫn là vãn bối. Ai muốn gọi thế nào thì mặc họ, nhưng trong lòng vãn bối không hề thừa nhận thân phận này.
Thọ Ông nói:
- Đồng ý rằng ngươi nói thế, nhưng ngươi ắt không thể đối địch với lệnh đường chứ, có phải vậy không?
Tâm tư Trần Gia Lân dao động mạnh. Hắn cũng không biết phải trả lời câu hỏi này ra sao.
Bổn phận làm con đương nhiên không thể chống lại mẫu thân, thế nhưng chính đạo lại không chấp nhận hành vi của mẫu thân, mình biết trả lời thế nào đây?
Thọ Ông nói tiếp:
- Lão phu biết nỗi khổ tâm của ngươi. Nếu như lệnh tôn còn tại thế, vấn đề sẽ không xảy ra nghiêm trọng đến thế. Chính tà đối lập, bọn lão phu quyết phải bảo hộ võ lâm chính nghĩa, nên không thể khoanh tay ngồi nhìn sinh linh bị tàn sát. Chỉ e rằng một ngày nào đó sẽ phải ra tay đối địch với thiếu hiệp, cho nên lão phu muốn biết lập trường của thiếu hiệp thế nào?
Nói xong lão đưa cặp mắt sáng như điện chăm chăm nhìn thẳng vào mặt Trần Gia Lân. Trần Gia Lân nghiến răng nói giọng cương quyết:
- Lão tiền bối cứ yên tâm, vãn bối quyết không khi nào đối đầu với chính nghĩa, trái với võ đạo. Thế nhưng bảo vãn bối lập tức xác minh lập trường thì chưa thể được. Có điều vãn bối muốn thỉnh cầu tiền bối một việc.
Thọ Ông gật đầu:
- Ngươi cứ việc nói. Trần Gia Lân nói:
- Vãn bối biết rằng nhân sĩ chính đạo không chấp nhận hành vi của gia mẫu, nhưng vãn bối lại không thể đại nghịch bất đạo phủ nhận quan hệ luân thường. Nếu như một ngày nào đó gia mẫu hốt nhiên hối ngộ, giải tán môn phái tạ tuyệt giang hồ, liệu chư vị có bằng lòng buông tha gia mẫu chăng?
Thọ Ông thoáng ngạc nhiên, sau đó lại buông tiếng cười ha ha nói:
- Trần thiếu hiệp, phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật. Nếu lệnh đường bằng lòng như vậy thì thật là võ lâm chi phúc. Lão phu bảo đảm chẳng những không truy cứu lỗi trước, mà cả huyết án bách nhân chủng năm xưa cũng xóa bỏ hết. Chỉ ngại rằng lệnh đường không chịu buông tay đó thôi.
Trần Gia Lân trong lòng xúc động nói:
- Vãn bối đang dốc toàn lực cũng vì vấn đề này. Đồng thời cũng có thể nói rằng đây là lập trường của vãn bối.
Thọ Ông gật đầu lia lịa nói:
- Được, được, bọn lão phu sẽ chờ đợi tin mừng này.
Tâm tư Trần Gia Lân bỗng rối loạn hết sức. Hắn tuy thốt lời như thế, nhưng trong lòng không tự tin chút nào. Trong những ngày gần đây hắn thoáng trông thấy tâm tính mẫu thân cay độc và thay đổi bất thường. Vì bà ta là mẫu thân, phận làm con cũng chẳng biết làm gì hơn.
Âm thanh Thọ Ông bỗng trở nên trầm trọng nói tiếp:
- Thiếu hiệp, lão phu xin nhắc với ngươi một chuyện, thời gian chính nghĩa nhân sĩ tích cực hành động chắc không còn bao lâu nữa, cho nên ngươi phải xếp đặt mọi chuyện cho sớm, kẻo xảy ra kiếp vận đáng tiếc trong nay mai.
Trần Gia Lân thầm nghiến răng nói:
- Vãn bối biết điều này. Nếu lão tiền bối không còn điều gì chỉ giáo, vãn bối xin được cáo từ.
Thọ Ông gật đầu nói:
- Thiếu hiệp cứ tự nhiên!
o0o
Xa xa vang tới vài tiếng gà gáy.
Trần Gia Lân lẳng lặng đi về khách điếm. Vừa đẩy cửa bước vào phòng, bất giác hắn giật nảy người lên khi thấy một người bịt mặt ngồi cạnh bàn gỗ trong phòng. Đối phương chính là Thất Tâm Nhân.
Thất Tâm Nhân lên tiếng nói trước:
- Ta đợi ngươi khá lâu rồi đấy!
Vẫn giọng nói quái gở bán nam bán nữ, hình như hắn đã dùng nội công biến âm thì phải. Tâm tình Trần Gia Lân lúc này rất phức tạp nên hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn tiện tay khép cửa rồi lạnh lùng nói:
- Sao ngươi lại biết tìm đến đây vậy? Thất Tâm Nhân nói:
- Ta tốn bao nhiêu công sức mới thám thính ra được đấy. Cả đêm qua ngươi đi đâu thế?
- Đi làm việc.
- Làm việc gì vậy?
Trần Gia Lân hậm hực:
- Việc cá nhân, lão huynh đừng hỏi làm chi. Ngươi tìm ta có việc gì? Thất Tâm Nhân chỉ tay vào cạnh giường nói:
- Ngồi xuống hãy nói!
Trời vừa sáng, song trong phòng vẫn còn mờ mờ tối, Trần Gia Lân bước tới ngồi lên giường, nói:
- Có việc chi cứ nói.
Thất Tâm Nhân đưa mắt nhìn Trần Gia Lân giây lát, sau đó chậm rãi nói:
- Có hai việc ta cần thương lượng với ngươi. Trần Gia Lân tỏ ra bực mình nói:
- Được! Hãy nói việc thứ nhất trước xem sao. Thất Tâm Nhân nói giọng u oán:
- Việc thứ nhất, bây giờ ngươi không được kết hợp với Võ Lâm Tiên Cơ.
Trần Gia Lân bất giác trợn tròn mắt nhìn thẳng vào Thất Tâm Nhân. Hai tỷ đệ y từng nghĩ trăm phương ngàn kế muốn tác thành hôn sự này, bây giờ y lại ngăn cản không cho mình kết hôn với Võ Lâm Tiên Cơ. Rốt cuộc y đang chơi trò gì đây?
Nghĩ đến đây hắn lạnh lùng nói:
- Ta chẳng hiểu lão huynh đang nói gì?
Thất Tâm Nhân ra vẻ rất nghiêm trang, trầm giọng nói:
- Đương nhiên ngươi không hiểu. Tình huống bây giờ đã thay đổi, nhưng chỉ tạm thời thôi chứ không phải là lâu dài. Còn nguyên nhân tại sao ngươi chớ hỏi làm gì, chỉ cần ghi nhớ nguyên tắc này thôi.
Trần Gia Lân cười lạnh lùng lòng nhủ thầm: "Ta vốn chẳng có ý kết hợp với Đào Ngọc Phân, nhưng tại sao ta lại phải nghe lời sắp đặt của ngươi, chẳng lẽ ta không tự quyết định được sao?"
Hắn vừa suy nghĩ vừa lên tiếng nói:
- Được! Ta có quyết định của ta. Thất Tâm Nhân nói:
- Ngư Lang ca! Điều này không thể đùa đâu, đi sai một nước cờ, hậu quả sẽ rất là tai hại.
Trần Gia Lân mặt hơi biến sắc nói:
- Sao? Ngươi gọi ta là Ngư Lang ca ư? Thất Tâm Nhân cười tủm tỉm nói:
- Ta nghe người ta gọi như thế ta cũng bắt chước gọi thôi. Nếu ngươi không bằng lòng thì thôi, ta sẽ không gọi như vậy nữa. Hà tất phải sửng sốt như thế?
Trần Gia Lân thở dài nói:
- Lão huynh nói chuyện úp mở khó hiểu quá khiến ta lấy làm bực mình. Còn việc thứ hai là gì?
Thất Tâm Nhân trầm mặc giây lát rồi nói:
- Xin người đưa tin cho lệnh đường nói rằng gia sư chờ bà ta tại Hắc cốc trong vòng một tháng.
Trống ngực Trần Gia Lân bất giác đập thình thình, hớt hải nói:
- Lệnh sư sẽ chờ gia mẫu tại Hắc cốc trong vòng một tháng ư? Thất Tâm Nhân khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế! Trong vòng một tháng, bất cứ ngày nào cũng được!
- Có việc chi chăng?
- Giải quyết cho xong một vụ công án năm xưa.
Trần Gia Lân trợn ngược hai mắt lên, do quá xúc động nên toàn thân hắn cứ run lẩy bẩy. Không cần phải nói, đây ắt là một cuộc hẹn quyết đấu đổ máu. Thông đạo Hắc cốc bị nổ tung, tuy quái nhân may mắn được thoát nạn, đương nhiên không khi nào chịu bỏ qua. Với bản lãnh của thầy trò y, hắn đã tiên liệu được tầm quan trọng của cuộc huyết chiến này.
Thế rồi hắn nghiến răng nói:
- Ta có thể thỉnh giáo vụ huyết án năm xưa là gì không? Thất Tâm Nhân nói:
- Bây giờ chưa tiện nói cho ngươi hay, nhưng đến lúc đó ngươi sẽ sáng tỏ mọi việc. Ngươi nhất định phải nhắn tin này cho lệnh đường hay mới được.
Trần Gia Lân nói:
- Ngươi tìm ta chỉ vì hai việc này thôi ư?
- Đúng thế!
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:
- Ngươi nói xong rồi, bây giờ đến phiên ta hỏi ngươi.
- Có điều chi ngươi cứ việc hỏi. Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Ta muốn biết nghi vấn kiếm cùn và tuyệt chiêu! Thất Tâm Nhân nói:
- Trong vòng một tháng, ngươi đi cùng lệnh đường đến Hắc cốc sẽ sáng tỏ nghi vấn này không sai.
Trần Gia Lân lạnh lùng trả lời:
- Ta cần biết ngay bây giờ.
Mục đích của hắn trước hết muốn làm sáng tỏ nghi vấn kiếm cùn và tuyệt chiêu, như vậy có lẽ sẽ đoán được động cơ mà Hắc cốc quái nhân đã ước hẹn mẫu thân, ít ra cũng tìm được chút ít manh mối.
Tác giả :
Trần Thanh Vân