Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký
Chương 6: Xác chết mỹ nhân
Thực ra Trần Gia Lân chẳng tự tin trong vòng ba chiêu có thể hạ được Ngọc Địch Thư Sinh.
Hắn chưa biết công lực của đối phương ra sao, chỉ cậy vào quan sát tình hình y đã động thủ với Quan Lạc Hiệp Thiếu vẫn chưa đủ. Hắn vận khởi mười thành công lực chuyển vào thân kiếm, đang chuẩn bị nên sử dụng chiêu thức gì để đối phó đối phương đây...
Quan Lạc Hiệp Thiếu đứng bên ngoài khẽ cười một tiếng, y đưa mắt chăm chú theo dõi hai người.
Thình lình...
- A!
Một tiếng gầm thét phá không vang lên, hai binh khí va chạm vào nhau kêu keng một tiếng đinh tai. Ngọc Địch Thư Sinh lùi ra sau ba bước liền, y cúi đầu xem xét ống sáo ngọc thạch của mình có bị hư hỏng gì không, trong lòng lấy làm kinh hãi hết sức, chiêu thức ngọc địch của y thâm ảo kỳ diệu, ít khi nào chạm với binh khí của địch, thế mà ống sáo của y đã không tránh khỏi kiếm thuật thần kỳ của Ngư Lang này.
Trần Gia Lân thong thả tra kiếm vào bao, trông mặt không có chút biểu hiện gì hết, nhưng trong lòng hắn lấy làm phấn khởi vô cùng. Một đòn này đã làm tăng trưởng lòng tin đối với võ nghệ của sư phụ, đồng thời cũng khảo nghiệm được công lực của mình đến mức nào rồi.
Ngọc Địch Thư Sinh trông thấy ngọc địch của mình không hề hấn gì, y thở phào một cái, ngước đầu lên nhìn, thấy đối phương đã tra kiếm vào bao, bất giác lấy làm ngạc nhiên, trầm giọng nói:
- Chưa phân thắng bại, tại sao bằng hữu lại thu kiếm đi?
Thực ra y miễn cưỡng lắm mới thốt được lời nói như vậy, vì y biết rằng mình không phải địch thủ của Ngư Lang này, nhưng vì danh dự và vì Võ Lâm Tiên Cơ, y quyết phải đấu tiếp, y chuẩn bị sử dụng tuyệt chiêu để cứu vãn tình thế.
Trần Gia Lân đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn đối phương, nói:
- Hai ta không thù không oán, đến đây cũng đủ rồi.
Ngọc Địch Thư Sinh nghe hắn nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ. Nếu bảo rằng mình lùi ra sau xem xét ngọc địch có hư hỏng hay không như vậy cho là thua thì cũng chẳng đúng, thế thì tại sao đối phương lại nói đủ rồi?
Thoạt tiên chính Quan Lạc Hiệp Thiếu cũng lấy làm ngạc nhiên vô cùng, bây giờ nghe hắn nói như vậy, y đã trông thấy rồi, Quan Lạc Hiệp Thiếu cất giọng lạnh nhạt nói:
- Huynh đài cho ngựa hồi đầu đi, hãy hẹn hôm khác mời đến hồ Bà Dương tầm lạc vậy. Ngọc Địch Thư Sinh cả kinh thất sắc, nhưng y vẫn gượng cười, nói:
- Các hạ nói thế có nghĩa là sao? Quan Lạc Hiệp Thiếu mỉm cười, nói:
- Huynh đài hãy xem kỹ trên ngực áo bên trái của mình thế nào đã.
Ngọc Địch Thư Sinh nghe y nói thế, bất giác giật bắn người lên, vội cúi đầu xuống nhìn vào ngực áo, tức thì mặt mày đỏ bừng lên, thì ra trên ngực áo bên trái bị kiếm của đối phương rạch tét một đường hở dài độ nửa tấc, nếu không chăm chú nhìn thì chẳng trông thấy đường tét này.
Ngọc Địch Thư Sinh hổ thẹn vô cùng, trố mắt nhìn Trần Gia Lân, nói:
- Bằng hữu có một thân võ công như vậy, lại làm tay sai cho người, thực chẳng đáng chút nào hết, hẹn dịp sau gặp lại.
Nói xong, y nhảy lên lưng ngựa, giật dây cương chạy mất dạng luôn.
Trần Gia Lân có lòng nhân ái, lấy làm bất an vô cùng, chỉ vì muốn lừng danh, để cho người lợi dụng đến nỗi phải phá bỏ tiếng tăm của Ngọc Địch Thư Sinh, không cần phải nói, cũng đã kết oán với đối phương rồi.
Quan Lạc Hiệp Thiếu cười sang sảng một tiếng, chắp tay nói:
- Đây là lần đầu tiên trong đời tại hạ được trông thấy kiếm thuật thần kỳ như vậy, tại hạ lấy làm bội phục vô cùng.
Mặc dù trong lòng Trần Gia Lân có một nửa tự nguyện xuất thủ, thế nhưng bị người lợi dụng, trong bụng cũng có chút chẳng vui, hơn nữa điều mà Quan Lạc Hiệp Thiếu tại sao dám khẳng định mình đánh thắng Ngọc Địch Thư Sinh vẫn là một nghi vấn khó hiểu, thế rồi hắn nói giọng lạnh như tiền:
- Bây giờ các hạ có thể vào Hoa Nguyệt Biệt Trang làm tọa thượng quý khách của Bà Dương phu nhân được rồi, nhưng tại hạ xin được hỏi một điều, tại sao các hạ chưa động thủ với tại hạ, lại dám khẳng định võ công của kẻ này vượt hẳn Ngọc Địch Thư Sinh ư?
Quan Lạc Hiệp Thiếu cười thần bí, nói:
- Về điểm này, mai sau sẽ nói cho các hạ rõ có được không? Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, nói:
- Các hạ không đồng ý nói, tại hạ cũng không thắc mắc làm gì, xin chào bằng hữu.
- Khoan đã!
- Các hạ còn điều chi chỉ giáo nữa?
- Tại hạ thành tâm muốn kết giao với huynh đài...
- Điều này chờ mai sau hãy tính!
- Huynh đài hà tất từ chối lòng thành của người như vậy, bản công tử xin nói một lời không tự lượng sức, tại hạ không tùy tiện kết giao bạn bè đâu, mà hôm nay bản công tử chủ động thỉnh cầu kết nạp, huynh đài là người đâu tiên đấy.
Thoạt nghe câu này hình như chẳng có gì là lạ cả, nhưng phân tích kỹ lại, thì cảm thấy đối phương cao ngạo tự kiêu hết sức.
Mặc dù Trần Gia Lân có lòng nhân ái, song hắn vẫn có tính ngạo khí bẩm sinh, bèn cất giọng lạnh nhạt nói:
- Công tử nói thế, quả thật tại hạ rất lấy làm vinh hạnh vô cùng, chờ khi nào có cơ hội sẽ lĩnh giáo tiếp.
Dứt lời, hắn không chờ đối phương nói gì nữa, khẽ kéo nón rơm thấp xuống che lại bán phần gương mặt, cất bước đi mà chẳng nói lời từ biệt.
o0o
Trần Gia Lân thong thả đi trên quan đạo, trong lòng cứ hồi tưởng một màn lúc nãy, nếu mình không xuất thủ, chẳng biết Ngọc Địch Thư Sinh và Quan Lạc Hiệp Thiếu ai thắng ai bại đây?
Điều đáng buồn cười là hai người lại tranh giành nữ nhân, vì tình yêu nam nữ không thể miễn cưỡng được cả, tại sao họ lại ra mặt tranh đoạt như thế được ư?
Trần Gia Lân đang còn suy nghĩ, bỗng thấy một cỗ xe ngựa bít bùng từ từ chạy tới.
Trần Gia Lân ngước đầu lên nhìn, bất giác ngẩn người ra tại chỗ, Vì cỗ xe song mã bít bùng này chẳng có người lái xe, hai con ngựa này chỉ chạy dọc theo quan đạo mà thôi.
Song mã bỗng thấy phía trước có người cản đường, cũng tự động dừng lại luôn.
Trần Gia Lân thắc mắc không hiểu gì hết, rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế, chẳng lẽ song mã này thừa lúc người lái xe không chú ý đã tự động bỏ chạy chăng?
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức bước gần cỗ xe song mã ấy, bấy giờ hắn trông thấy rõ hơn, buồng xe được bịt lại một cách kín đáo, hắn không thể nào trông thấy bên trong chứa đựng gì cả, căn cứ những mồ hồi toát ra trên mình song mã, hắn biết rằng cỗ xe song mã bít bùng này đã chạy một lộ trình khá xa.
Thình lình...
Trần Gia Lân thoạt trông thấy trên tay lái cỗ xe ngựa có một vật gì lấp lánh chiếu sáng, hắn lập tức trố mắt nhìn kỹ, mới thấy đó là một con dao găm dài độ sáu tấc cắm sâu vào tay lái bằng gỗ ấy.
Tức thì, do Trần Gia Lân hoàn toàn chưa có kinh nghiệm giang hồ đã bàng hoàng ngẩn người ra tại chỗ ngay, dao găm này tượng trưng cho cái gì vậy?
Trong lòng sinh tính tò mò, hắn giơ tay vén màn che lên, trố mắt nhìn vào trong thùng xe, bất giác giật bắn người lên, té ra trong thùng xe có một cỗ quan tài gỗ bạch, không ngờ cỗ xe song mã này là cỗ xe vận chuyển thi thể, thế nhưng tại sao không thấy gã lái xe ư?
Hắn còn đang kinh ngạc tại chỗ, thình lình...
Có một tràng những tiếng kêu cọc cọc của kỵ mã tung vó chạy tới, hắn giật mình ngoái cổ nhìn ra sau, chỉ thấy hai kỵ mã ngựa phi nước đại đang từ hướng Hoa Nguyệt Biệt Trang chạy tới, chỉ trong bỗng chốc hai kỵ mã nọ chạy tới chỗ hắn và song song dừng ngựa lại luôn.
Té ra người cưỡi trên lưng ngựa là hai thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp. Một trong hai thiếu nữa cất tiếng nói:
- Ủa, cỗ xe song mã dừng ở đây làm gì vậy? Thiếu nữ nọ nói:
- Ngươi xuống ngựa hỏi đối phương xem, biết đâu lại chẳng là quý khách của biệt trang.
Thiếu nữ lên tiếng trước lúc nãy nhảy xuống ngựa, quả nhiên hành động nhanh nhẹn gọn gàng hết sức, cô ta thoăn thoắt bước tới Trần Gia Lân, cất giọng yêu kiều nói:
- Ồ! Vị đại ca lái xe kia, ngươi ở đâu đến vậy? Trần Gia Lân đưa mắt liếc nhìn y một cái, nói:
- Không biết!
Thiếu nữ nọ nghe nói thế, cười khúc khích một tiếng, nói:
- Kỳ diệu a! Ngươi lại không biết được ư?
Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa nọ thất kinh kêu a một tiếng, lượn mình phất phơ hạ xuống ngựa lướt tới cạnh xe ngựa, trố mắt xem xét dao găm đang cắm trên tay lái giây lát, mặt mày biến sắc, nói:
- Này phu xe, có phải ngươi từ Phủ Châu đến chăng?
Trần Gia Lân giơ tay đẩy nón rơm ra sau, tức thì lộ nguyên gương mặt ra, cất giọng lạnh lùng nói:
- Tại hạ đi đường ghé ngang qua đây, không phải phu xe của cỗ xe ngựa này. Thiếu nữ xuống ngựa trước buộc miệng nói:
- A! Đẹp trai hết sức!
Thiếu nữ xuống ngựa sau trợn mắt nhìn cô ta một cái, sau đó dùng cặp mắt nghi ngờ ngắm Trần Gia Lân giây lát, nói:
- Đi đường ghé ngang ư? Lạ thay, gã phu xe đâu rồi? Trần Gia Lân lắc đầu, nói:
- Không biết.
- Trong thùng xe có ai chăng?
- Cô nương tự xem xét thế nào!
Thiếu nữ nọ do dự giây lát, bước gần cỗ xe song mã giơ tay vén màn lên, tức thì thất kinh kêu a một tiếng, lùi ra phía sau vài bước liền, hai mắt tròn xoe chăm chăm nhìn thẳng vào mặt Trần Gia Lân, nói:
- Đây là việc như thế nào đây?
Trần Gia Lân hậm hực đáp:
- Ta đã nói với ngươi rằng ta chỉ là người đi đường ghé ngang đây, nên ta không biết gì hết.
Thiếu nữ nọ bước gần xe ngựa xem qua một cái, cũng mặt mày biến sắc, hớt hãi nói:
- Quan tài, chẳng lẽ...
Thiếu nữ đang đứng đối diện với Trần Gia Lân cất giọng lạnh lùng nói:
- Hãy mở nắp quan tài khám xét trong quan tài có những gì nào!
Trần Gia Lân nhủ thầm, chắc hai thiếu nữ này là nhân vật của Hoa Nguyệt Biệt Trang không còn sai rồi, họ lại dám công nhiên mở nắp quan khám xét, nhưng sự việc không quan hệ đến mình, tốt hơn hết chớ nhúng tay vào.
Trần Gia Lân động tính hiếu kỳ, hắn cũng muốn xem cho biết có những gì ở bên trong quan tài, cho nên hắn đứng lại, chưa chịu đi khỏi ngay.
Kêu cọc cạch một tiếng, nắp quan tài được mở ra luôn, kế đó là một tiếng thất kinh nổi lên tiếp, thiếu nữ đứng bên ngoài xe ngựa la lớn, nói:
- Này thất muội, thế nào?
- Thưa tam tỷ, y là... là Thúy cô nương, y...
- Y bị thế nào?
- Bị sát hại rồi!
Thiếu nữ được gọi là tam tỷ, quay người qua vung chưởng đánh tung cả buồng xe ra, cau mày nhìn vào trong quan tài, sau đó quay sang hướng Trần Gia Lân, giận dữ la hét hỏi:
- Ngươi vâng mệnh lệnh đưa thi hài đến đây chăng?
Trần Gia Lân có thân người cao lớn, mặc dù đứng cách xa cỗ xe song mã, nhưng hắn đã trông thấy rõ trong cỗ quan tài có một xác chết mỹ nhân, người chết này không lớn tuổi lắm, đứng từ xa nhìn tới y như là đang ngủ thật say sưa, có điều khiến người trông thấy phải kinh tâm táng đởm là giữa ngực xác chết mỹ nữ này có cắm một con dao găm lún sâu tận cán dao.
Trông tình hình kẻ chết này là người của Hoa Nguyệt Biệt Trang rồi, thế nhưng đối phương tại sao lại bị giết như vậy?
Con dao găm cắm trên tay lái và con dao cắm vào giữa ngực xác chết giống y nhau, không cần phải hỏi cũng biết con dao găm này chính là ký hiệu của kẻ giết người, lúc nãy đối phương từng hỏi mình có phải đến từ Phủ Châu hay không, điều này chứng tỏ đối phương đã biết hung thủ là ai.
Thiếu nữ nọ lại la hét hỏi lần nữa:
- Hãy nói đi! Có phải ngươi đã vâng mệnh lệnh vận chuyển thi hài đến đây không? Trần Gia Lân nói giọng lạnh lùng:
- Tại hạ đã nói rất rõ ràng rồi, tại hạ chỉ là người qua đường thôi.
- Nói láo! Hãy khai mau, tại sao lại đưa thi hài đến Biệt Trang?
- Xin cáo lỗi hai vị, tại hạ không còn thì giờ rảnh nói chuyện với hai vị nữa. Dứt lời, hắn quay người bỏ đi ngay.
Thiếu nữ khẽ phất tay áo hất về hướng Trần Gia Lân, thì ra đối phương đã sử dụng võ công thượng thừa Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, Trần Gia Lân đảo mình lách sang một bên, nói:
- Người đàn ông lễ phép không đấu với nữ nhân, tại hạ nhường cô nương một chiêu. Nói xong, hắn cất bước đi tiếp.
Trông thấy thân pháp thần kỳ của đối phương, thiếu nữ nọ đã giật bắn người lên, y cứ cho rằng gã phu xe này quyết không thể có võ công cao cường như vậy, thiếu nữ đang ở trên xe ngựa bay vọt tới chặn lại lối đi của Trần Gia Lân ngay.
Trần Gia Lân nói giọng lạnh lùng:
- Hai vị định cưỡng bức tại hạ xuất thủ sao? Thiếu nữ chặn ở phía trước nói:
- Cưỡng bách ngươi xuất thủ thì sao? Thiếu nữ chặn ở đằng sau tiếp lời, nói:
- Biết điều thì ngoan ngoãn theo hai tỷ muội ta đến Hoa Nguyệt Biệt Trang, có lẽ phu nhân niệm tình ngươi chỉ là kẻ phu xe do người sai khiến, buông tha ngươi cũng nên, bằng không ngươi không có khả năng rồi khỏi đây đâu.
Trần Gia Lân sực nảy ra một kế, nhủ thầm: "Châu lão gia từng hoài nghi Đào Ngọc Phương có lẽ là người của Hoa Nguyệt Biệt Trang, tại sao mình không thừa cơ hội này vào trong thám thính một phen có hay chăng?"
Hắn thoáng suy nghĩ đến thê tử Đào Ngọc Phương, trong lòng lấy làm đau đớn vô cùng.
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, bèn gật đầu nói:
- Thôi được, ta đi theo các ngươi về Hoa Nguyệt Biệt Trang cũng không hề chi.
- Vậy ngươi lái cả xe đi đi!
- Xin cáo lỗi với hai vị, tại hạ chưa từng lái xe ngựa bao giờ, còn đi ghe là tại hạ rất thông thạo.
- Nói sao? Ngươi không biết lái xe ngựa ư? Chớ giả đò làm gì, hãy thực tình một chút nào!
Thình lình ngay lúc này...
Thiếu nữ được gọi là tam tỷ nọ bỗng hớn hở la lên:
- May quá! Phong đại nương đến kìa!
Trần Gia Lân động lòng nhủ thầm. Chẳng biết Phong đại nương này là nhân vật thế nào nữa, hắn vừa suy nghĩ vừa phóng mắt nhìn tới trước, chỉ thấy một cỗ kiệu hoa thoăn thoắt chạy tới, tốc độ kiệu hoa chạy nhanh hết sức, chỉ trong bỗng chốc đã tới hiện trường ngay.
Hai thiếu nữ vội vàng bước tới đứng trước kiệu hoa cúi đầu hành lễ thưa rằng:
- Xuân Hoa, Tố Mai xin tham kiến đại nương!
Cỗ kiệu hoa dừng lại giữa lộ, nhưng người trong kiệu không hiện thân, có một âm thanh nữ nhân từ trong kiệu hoa vang ra nói:
- Có việc gì xảy ra thế?
Thiếu nữ tên Xuân Hoa cất tiếng thưa rằng:
- Bẩm đại nương, Thúy cô nương đã...
- Ta biết điều này rồi, người này là ai vậy?
- Lúc hai đệ tử đến đây, hắn đang đứng cạnh xe ngựa, nhưng hắn không nhìn nhận hắn là phu xe...
- Vốn thì hắn không phải là phu xe! Xuân Hoa ngạc nhiên nói:
- Ồ! Vậy mà đệ tử đang chuẩn bị mang hắn về Hoa Nguyệt Biệt Trang để xét xử.
- Ngươi có tra hỏi lai lịch của hắn không?
- Thế à... chưa...
- Hừ! Hồ đồ! Hãy mau hỏi hắn xem sao?
- Vâng!
Thiếu nữ tên Xuân Hoa kêu vâng một tiếng, lập tức quay qua hỏi Trần Gia Lân rằng:
- Ngươi nghe thấy rồi chứ, hãy nói lớn tiếng lên.
Trần Gia Lân ngẫm nghĩ giây lát, trông tình hình họ không dẫn mình về Hoa Nguyệt Biệt Trang rồi, chi bằng mình cứ báo tên họ thật ra, nếu quả Đào Ngọc Phương là một phe với họ, tất nhiên phải có phản ứng ngay.
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, liền nói lớn tiếng rằng:
- Tại hạ tên là Trần Gia Lân hành nghề đánh cá, hiện giờ ta ở bên kia hồ. Thiếu nữ tên Xuân Hoa cau mày nói:
- Đánh cá ư? Hừ! Trông cách ăn mặc của ngươi có lẽ không sai rồi. Phong đại nương trong hoa kiệu lên tiếng nói:
- Ngươi đánh cá ở hồ Bà Dương, coi như chúng ta là cùng xóm, ngươi cứ đi tự nhiên.
Trông thấy phản ứng của đối phương như vậy, Trần Gia Lân hơi thất vọng, hình như lão chẳng hề quen biết mình, như vậy chứng minh rằng Đào Ngọc Phương không phải là người của Hoa Nguyệt Biệt Trang, thế thì mình ở lại đây làm gì nữa? Hắn suy nghĩ đến đây liền cất bước bỏ đi ngay.
Trần Gia Lân đi được vài dặm đường, bỗng nghe thấy tiếng chim quạ kêu inh ỏi bên cạnh cánh rừng. Hắn lấy làm lạ liền chạy vào trong rừng ngay, hắn thoạt vừa bước chân vào trong rừng bất giác giật bắn người lên. Thì ra hắn trông thấy một xác chết máu me lem luốc nằm dưới một gốc cây, hắn nhìn kỹ thấy viết máu còn mới, chưa khô đặc, biết ngay đối phương bị sát hại chưa bao lâu. Nhìn trang phục của xác chết mới hay đối phương là một phu xe, không cần hỏi cũng biết gã chết dưới tay của Phong đại nương rồi, chẳng trách gì y nói rằng "... ta biết điều này... vốn là không phải hắn..."
Vào lúc hoàng hôn, Trần Gia Lân đã vào tới thành Nhiêu Châu. Đây là nơi chốn hắn thường lui tới nên hắn không thấy xa lạ chút nào hết. Theo thường lệ, hắn đi vào tiểu khách điếm quen thuộc ấy. Sau khi dùng cơm nước xong, hắn bảo tiểu nhị mua hộ một đại hồng thiếp và ghi tên họ mình vào trong đại hồng thiếp, hỏi thăm đường đi đến Chúc phủ, sau đó rời khỏi tiểu điếm tìm đến Chúc phủ ngay.
Chẳng mấy chốc Trần Gia Lân đi tời trước một cổng lầu to lớn, ngoài cổng có treo hai cái lồng đèn, trên lồng đèn có đề hai chữ "Chúc phủ" bằng màu sắc vàng kim.
Trần Gia Lân nhủ thầm: "Đúng là nơi đây rồi!"
Thế rồi hắn dừng lại trước cổng lầu, lớn tiếng kêu rằng:
- Trong phủ có ai chăng?
Tức thì có một lão nhân bước ra ngoài, đưa mắt nhìn Trần Gia Lân từ trên xuống dưới một lát, lão trông thấy hắn ăn mặc kỳ quặc, cho rằng hắn là một lãng tử giang hồ đến làm phiền mà thôi, lão liền cất giọng lạnh lùng nói:
- Đêm hôm bằng hữu kêu cửa, có điều chi chỉ giáo chăng?
Trần Gia Lân mỉm cười, tiến tới hai bước đưa đại hồng thiếp ra, nói:
- Kẻ hèn này đặc biệt đến bái kiến Chúc nhị viên ngoại, cảm phiền quản gia thông báo hộ được chăng?
Ông lão không đưa tay nhận danh thiếp mà đưa mắt nữa, lạnh lùng nói:
- Viên ngoại nhà lão hiện giờ không rảnh để tiếp khách, nếu bằng hữu có điều gì cứ việc nói đi.
Trong lòng Trần Gia Lân chẳng mấy vui, thế nhưng hắn cố chịu đựng, lại nói tiếp:
- Kẻ này chẳng cần điều gì cả, chỉ đăng môn bái kiến viên ngoại mà thôi! Ông lão vẫn không chịu nhận danh thiếp của hắn, gượng cười nói:
- Quả thực là gia chủ nhân không rảnh rỗi để tiếp khách, bằng hữu hẹn hôm khác có được chăng?
Trong lòng Trần Gia Lân lấy làm áy náy khó xử vô cùng, chẳng biết có nên đứng lại nữa không. Quả thực đối phương khinh người quá thể, nhưng lão chỉ là một hạ nhân, trách cứ lão làm chi cho mệt, hắn suy nghĩ giây lát liền ném tấm đại hồng danh thiếp xuống đất, thò tay vào túi áo lấy quả cầu nhỏ mà Châu lão gia đã cho mình ra, lắc quả cầu vào ngón út lắc liên tục một hồi.
Tức thì tiếng chuông kêu leng keng nghe thật êm tai vang lên ngay. Ông lão trợn to đôi mắt ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi làm gì thế?
Trần Gia Lân chẳng thèm trả lời gì hết, hắn quay người bỏ đi ngay.
Hắn thoạt đi được vài bước, bỗng có một âm thanh trầm khàn có lực vang tới:
- Xin tiểu hữu dừng bước!
Trần Gia Lân nghe tiếng kêu gọi, bất giác ngoái cổ nhìn ra sau, chỉ thấy một lão nhân mặc áo lam đứng ngay trước cổng, mặt mày đối phương sáng sủa hết sức, Trần Gia Lân liền nhủ thầm trong bụng:
- Chẳng lẽ lão chính là Chúc nhị viên ngoại chăng? Hắn vừa suy nghĩ vừa quay người trở lại.
Trong tay lão nhân áo lam đang cầm tấm đại hồng danh thiếp của Trần Gia Lân, lãi nhìn danh thiếp một cái, sau đó hỏi:
- Tiểu hữu họ Trần ư?
Trần Gia Lân vội chắp tay thưa rằng:
- Vâng, tại hạ chính là Trần Gia Lân, xin hỏi tôn giá là...
Lão nhân áo lam không đợi Trần Gia Lân nói hết lời, lập tức nói:
- Lão phu là Bảo Sĩ Đình, tổng quản của Chúc phủ. Tiểu hữu và Châu Tiêu Thiên lão ca có quan hệ thế nào vậy?
Trần Gia Lân nghiêm túc nói:
- Châu lão gia là bạn chí thân của sư môn vãn bối! Lão nhân áo lam khoát tay nói:
- Mời tiểu hữu vào!
Trần Gia Lân cất bước đi vào cổng lầu, lão gác cổng ngượng ngùng nói:
- Xin thiếu hiệp thứ lỗi cho già này. Trần Gia Lân cười khẩy, nói:
- Không hề chi cả!
Sau khi vào trong phủ, hai người bước vào một khách sảnh, phân chủ khách ngồi trên. Trần Gia Lân liền vào đề nói:
- Kẻ này có chút việc đặc biệt đến quý phủ xin sự giúp đỡ của Chúc nhị viên ngoại.
Tổng quản Bảo Sĩ Đình cau mày làm ra vẻ khó khăn nói:
- Gia chủ nhân và Châu lão ca là đôi bạn từ bao nhiêu năm nay. Tiểu hữu đến đây là thượng khách, dù bất cứ gia chủ nhân có bận thế nào đi nữa cũng quyết phải tiếp đón tiểu hữu mới đúng. Thế nhưng đêm nay bản phủ hữu sự, kết quả thế nào vẫn chưa biết được, cho nên... thành thật cáo lỗi cùng quý tiểu hữu, tiểu hữu có việc chi cứ nói cho lão phu biết cũng không hề chi hết, có lẽ lão phu quyết định được cũng nên...
Trần Gia Lân bất giác lấy làm khó xử vô cùng, họ đang có việc, mình há có thể làm phiền người ta được chăng? Mình vẫn có thể tìm biện pháp khác để thám thính lão thầy thuốc giang hồ kia mà.
Hắn suy nghĩ đến đây, ngượng nghịu nói:
- Chỉ là việc nhỏ mà thôi, nếu quý phủ có việc thì kẻ này chẳng dám làm phiền, đành phải xin cáo từ vậy!
Nói xong hắn ngồi bật dậy ngay...
Tổng quản Bảo Sĩ Đình lấy làm áy náy nói:
- Xin chuyển lời đến Châu lão ca, gia chủ nhân thành thật xin lỗi ngài. Tiểu hữu muốn cáo biệt, lão phu cũng không dám miễn cưỡng lưu tiểu hữu lại, hẹn hôm khác gặp lại thôi.
Thình lình ngay lúc này...
Có một tràng những tiếng cười lạnh lùng đinh tai phá không vang tới, Bảo Sĩ Đình mặt mày biến sắc hớt hãi nói:
- Không ngờ đối phương đến sớm như vậy, này tiểu hữu, bây giờ người không tiện ra ngoài rồi, mời hãy an tọa trong khách sảnh, bất luận xảy ra việc gì xin tiểu hữu chớ hiện thân ra.
Nói xong, lão lấy tay phất tắt ngọn đèn, vội vàng rời khỏi ngay.
Hắn chưa biết công lực của đối phương ra sao, chỉ cậy vào quan sát tình hình y đã động thủ với Quan Lạc Hiệp Thiếu vẫn chưa đủ. Hắn vận khởi mười thành công lực chuyển vào thân kiếm, đang chuẩn bị nên sử dụng chiêu thức gì để đối phó đối phương đây...
Quan Lạc Hiệp Thiếu đứng bên ngoài khẽ cười một tiếng, y đưa mắt chăm chú theo dõi hai người.
Thình lình...
- A!
Một tiếng gầm thét phá không vang lên, hai binh khí va chạm vào nhau kêu keng một tiếng đinh tai. Ngọc Địch Thư Sinh lùi ra sau ba bước liền, y cúi đầu xem xét ống sáo ngọc thạch của mình có bị hư hỏng gì không, trong lòng lấy làm kinh hãi hết sức, chiêu thức ngọc địch của y thâm ảo kỳ diệu, ít khi nào chạm với binh khí của địch, thế mà ống sáo của y đã không tránh khỏi kiếm thuật thần kỳ của Ngư Lang này.
Trần Gia Lân thong thả tra kiếm vào bao, trông mặt không có chút biểu hiện gì hết, nhưng trong lòng hắn lấy làm phấn khởi vô cùng. Một đòn này đã làm tăng trưởng lòng tin đối với võ nghệ của sư phụ, đồng thời cũng khảo nghiệm được công lực của mình đến mức nào rồi.
Ngọc Địch Thư Sinh trông thấy ngọc địch của mình không hề hấn gì, y thở phào một cái, ngước đầu lên nhìn, thấy đối phương đã tra kiếm vào bao, bất giác lấy làm ngạc nhiên, trầm giọng nói:
- Chưa phân thắng bại, tại sao bằng hữu lại thu kiếm đi?
Thực ra y miễn cưỡng lắm mới thốt được lời nói như vậy, vì y biết rằng mình không phải địch thủ của Ngư Lang này, nhưng vì danh dự và vì Võ Lâm Tiên Cơ, y quyết phải đấu tiếp, y chuẩn bị sử dụng tuyệt chiêu để cứu vãn tình thế.
Trần Gia Lân đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn đối phương, nói:
- Hai ta không thù không oán, đến đây cũng đủ rồi.
Ngọc Địch Thư Sinh nghe hắn nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ. Nếu bảo rằng mình lùi ra sau xem xét ngọc địch có hư hỏng hay không như vậy cho là thua thì cũng chẳng đúng, thế thì tại sao đối phương lại nói đủ rồi?
Thoạt tiên chính Quan Lạc Hiệp Thiếu cũng lấy làm ngạc nhiên vô cùng, bây giờ nghe hắn nói như vậy, y đã trông thấy rồi, Quan Lạc Hiệp Thiếu cất giọng lạnh nhạt nói:
- Huynh đài cho ngựa hồi đầu đi, hãy hẹn hôm khác mời đến hồ Bà Dương tầm lạc vậy. Ngọc Địch Thư Sinh cả kinh thất sắc, nhưng y vẫn gượng cười, nói:
- Các hạ nói thế có nghĩa là sao? Quan Lạc Hiệp Thiếu mỉm cười, nói:
- Huynh đài hãy xem kỹ trên ngực áo bên trái của mình thế nào đã.
Ngọc Địch Thư Sinh nghe y nói thế, bất giác giật bắn người lên, vội cúi đầu xuống nhìn vào ngực áo, tức thì mặt mày đỏ bừng lên, thì ra trên ngực áo bên trái bị kiếm của đối phương rạch tét một đường hở dài độ nửa tấc, nếu không chăm chú nhìn thì chẳng trông thấy đường tét này.
Ngọc Địch Thư Sinh hổ thẹn vô cùng, trố mắt nhìn Trần Gia Lân, nói:
- Bằng hữu có một thân võ công như vậy, lại làm tay sai cho người, thực chẳng đáng chút nào hết, hẹn dịp sau gặp lại.
Nói xong, y nhảy lên lưng ngựa, giật dây cương chạy mất dạng luôn.
Trần Gia Lân có lòng nhân ái, lấy làm bất an vô cùng, chỉ vì muốn lừng danh, để cho người lợi dụng đến nỗi phải phá bỏ tiếng tăm của Ngọc Địch Thư Sinh, không cần phải nói, cũng đã kết oán với đối phương rồi.
Quan Lạc Hiệp Thiếu cười sang sảng một tiếng, chắp tay nói:
- Đây là lần đầu tiên trong đời tại hạ được trông thấy kiếm thuật thần kỳ như vậy, tại hạ lấy làm bội phục vô cùng.
Mặc dù trong lòng Trần Gia Lân có một nửa tự nguyện xuất thủ, thế nhưng bị người lợi dụng, trong bụng cũng có chút chẳng vui, hơn nữa điều mà Quan Lạc Hiệp Thiếu tại sao dám khẳng định mình đánh thắng Ngọc Địch Thư Sinh vẫn là một nghi vấn khó hiểu, thế rồi hắn nói giọng lạnh như tiền:
- Bây giờ các hạ có thể vào Hoa Nguyệt Biệt Trang làm tọa thượng quý khách của Bà Dương phu nhân được rồi, nhưng tại hạ xin được hỏi một điều, tại sao các hạ chưa động thủ với tại hạ, lại dám khẳng định võ công của kẻ này vượt hẳn Ngọc Địch Thư Sinh ư?
Quan Lạc Hiệp Thiếu cười thần bí, nói:
- Về điểm này, mai sau sẽ nói cho các hạ rõ có được không? Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, nói:
- Các hạ không đồng ý nói, tại hạ cũng không thắc mắc làm gì, xin chào bằng hữu.
- Khoan đã!
- Các hạ còn điều chi chỉ giáo nữa?
- Tại hạ thành tâm muốn kết giao với huynh đài...
- Điều này chờ mai sau hãy tính!
- Huynh đài hà tất từ chối lòng thành của người như vậy, bản công tử xin nói một lời không tự lượng sức, tại hạ không tùy tiện kết giao bạn bè đâu, mà hôm nay bản công tử chủ động thỉnh cầu kết nạp, huynh đài là người đâu tiên đấy.
Thoạt nghe câu này hình như chẳng có gì là lạ cả, nhưng phân tích kỹ lại, thì cảm thấy đối phương cao ngạo tự kiêu hết sức.
Mặc dù Trần Gia Lân có lòng nhân ái, song hắn vẫn có tính ngạo khí bẩm sinh, bèn cất giọng lạnh nhạt nói:
- Công tử nói thế, quả thật tại hạ rất lấy làm vinh hạnh vô cùng, chờ khi nào có cơ hội sẽ lĩnh giáo tiếp.
Dứt lời, hắn không chờ đối phương nói gì nữa, khẽ kéo nón rơm thấp xuống che lại bán phần gương mặt, cất bước đi mà chẳng nói lời từ biệt.
o0o
Trần Gia Lân thong thả đi trên quan đạo, trong lòng cứ hồi tưởng một màn lúc nãy, nếu mình không xuất thủ, chẳng biết Ngọc Địch Thư Sinh và Quan Lạc Hiệp Thiếu ai thắng ai bại đây?
Điều đáng buồn cười là hai người lại tranh giành nữ nhân, vì tình yêu nam nữ không thể miễn cưỡng được cả, tại sao họ lại ra mặt tranh đoạt như thế được ư?
Trần Gia Lân đang còn suy nghĩ, bỗng thấy một cỗ xe ngựa bít bùng từ từ chạy tới.
Trần Gia Lân ngước đầu lên nhìn, bất giác ngẩn người ra tại chỗ, Vì cỗ xe song mã bít bùng này chẳng có người lái xe, hai con ngựa này chỉ chạy dọc theo quan đạo mà thôi.
Song mã bỗng thấy phía trước có người cản đường, cũng tự động dừng lại luôn.
Trần Gia Lân thắc mắc không hiểu gì hết, rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế, chẳng lẽ song mã này thừa lúc người lái xe không chú ý đã tự động bỏ chạy chăng?
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức bước gần cỗ xe song mã ấy, bấy giờ hắn trông thấy rõ hơn, buồng xe được bịt lại một cách kín đáo, hắn không thể nào trông thấy bên trong chứa đựng gì cả, căn cứ những mồ hồi toát ra trên mình song mã, hắn biết rằng cỗ xe song mã bít bùng này đã chạy một lộ trình khá xa.
Thình lình...
Trần Gia Lân thoạt trông thấy trên tay lái cỗ xe ngựa có một vật gì lấp lánh chiếu sáng, hắn lập tức trố mắt nhìn kỹ, mới thấy đó là một con dao găm dài độ sáu tấc cắm sâu vào tay lái bằng gỗ ấy.
Tức thì, do Trần Gia Lân hoàn toàn chưa có kinh nghiệm giang hồ đã bàng hoàng ngẩn người ra tại chỗ ngay, dao găm này tượng trưng cho cái gì vậy?
Trong lòng sinh tính tò mò, hắn giơ tay vén màn che lên, trố mắt nhìn vào trong thùng xe, bất giác giật bắn người lên, té ra trong thùng xe có một cỗ quan tài gỗ bạch, không ngờ cỗ xe song mã này là cỗ xe vận chuyển thi thể, thế nhưng tại sao không thấy gã lái xe ư?
Hắn còn đang kinh ngạc tại chỗ, thình lình...
Có một tràng những tiếng kêu cọc cọc của kỵ mã tung vó chạy tới, hắn giật mình ngoái cổ nhìn ra sau, chỉ thấy hai kỵ mã ngựa phi nước đại đang từ hướng Hoa Nguyệt Biệt Trang chạy tới, chỉ trong bỗng chốc hai kỵ mã nọ chạy tới chỗ hắn và song song dừng ngựa lại luôn.
Té ra người cưỡi trên lưng ngựa là hai thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp. Một trong hai thiếu nữa cất tiếng nói:
- Ủa, cỗ xe song mã dừng ở đây làm gì vậy? Thiếu nữ nọ nói:
- Ngươi xuống ngựa hỏi đối phương xem, biết đâu lại chẳng là quý khách của biệt trang.
Thiếu nữ lên tiếng trước lúc nãy nhảy xuống ngựa, quả nhiên hành động nhanh nhẹn gọn gàng hết sức, cô ta thoăn thoắt bước tới Trần Gia Lân, cất giọng yêu kiều nói:
- Ồ! Vị đại ca lái xe kia, ngươi ở đâu đến vậy? Trần Gia Lân đưa mắt liếc nhìn y một cái, nói:
- Không biết!
Thiếu nữ nọ nghe nói thế, cười khúc khích một tiếng, nói:
- Kỳ diệu a! Ngươi lại không biết được ư?
Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa nọ thất kinh kêu a một tiếng, lượn mình phất phơ hạ xuống ngựa lướt tới cạnh xe ngựa, trố mắt xem xét dao găm đang cắm trên tay lái giây lát, mặt mày biến sắc, nói:
- Này phu xe, có phải ngươi từ Phủ Châu đến chăng?
Trần Gia Lân giơ tay đẩy nón rơm ra sau, tức thì lộ nguyên gương mặt ra, cất giọng lạnh lùng nói:
- Tại hạ đi đường ghé ngang qua đây, không phải phu xe của cỗ xe ngựa này. Thiếu nữ xuống ngựa trước buộc miệng nói:
- A! Đẹp trai hết sức!
Thiếu nữ xuống ngựa sau trợn mắt nhìn cô ta một cái, sau đó dùng cặp mắt nghi ngờ ngắm Trần Gia Lân giây lát, nói:
- Đi đường ghé ngang ư? Lạ thay, gã phu xe đâu rồi? Trần Gia Lân lắc đầu, nói:
- Không biết.
- Trong thùng xe có ai chăng?
- Cô nương tự xem xét thế nào!
Thiếu nữ nọ do dự giây lát, bước gần cỗ xe song mã giơ tay vén màn lên, tức thì thất kinh kêu a một tiếng, lùi ra phía sau vài bước liền, hai mắt tròn xoe chăm chăm nhìn thẳng vào mặt Trần Gia Lân, nói:
- Đây là việc như thế nào đây?
Trần Gia Lân hậm hực đáp:
- Ta đã nói với ngươi rằng ta chỉ là người đi đường ghé ngang đây, nên ta không biết gì hết.
Thiếu nữ nọ bước gần xe ngựa xem qua một cái, cũng mặt mày biến sắc, hớt hãi nói:
- Quan tài, chẳng lẽ...
Thiếu nữ đang đứng đối diện với Trần Gia Lân cất giọng lạnh lùng nói:
- Hãy mở nắp quan tài khám xét trong quan tài có những gì nào!
Trần Gia Lân nhủ thầm, chắc hai thiếu nữ này là nhân vật của Hoa Nguyệt Biệt Trang không còn sai rồi, họ lại dám công nhiên mở nắp quan khám xét, nhưng sự việc không quan hệ đến mình, tốt hơn hết chớ nhúng tay vào.
Trần Gia Lân động tính hiếu kỳ, hắn cũng muốn xem cho biết có những gì ở bên trong quan tài, cho nên hắn đứng lại, chưa chịu đi khỏi ngay.
Kêu cọc cạch một tiếng, nắp quan tài được mở ra luôn, kế đó là một tiếng thất kinh nổi lên tiếp, thiếu nữ đứng bên ngoài xe ngựa la lớn, nói:
- Này thất muội, thế nào?
- Thưa tam tỷ, y là... là Thúy cô nương, y...
- Y bị thế nào?
- Bị sát hại rồi!
Thiếu nữ được gọi là tam tỷ, quay người qua vung chưởng đánh tung cả buồng xe ra, cau mày nhìn vào trong quan tài, sau đó quay sang hướng Trần Gia Lân, giận dữ la hét hỏi:
- Ngươi vâng mệnh lệnh đưa thi hài đến đây chăng?
Trần Gia Lân có thân người cao lớn, mặc dù đứng cách xa cỗ xe song mã, nhưng hắn đã trông thấy rõ trong cỗ quan tài có một xác chết mỹ nhân, người chết này không lớn tuổi lắm, đứng từ xa nhìn tới y như là đang ngủ thật say sưa, có điều khiến người trông thấy phải kinh tâm táng đởm là giữa ngực xác chết mỹ nữ này có cắm một con dao găm lún sâu tận cán dao.
Trông tình hình kẻ chết này là người của Hoa Nguyệt Biệt Trang rồi, thế nhưng đối phương tại sao lại bị giết như vậy?
Con dao găm cắm trên tay lái và con dao cắm vào giữa ngực xác chết giống y nhau, không cần phải hỏi cũng biết con dao găm này chính là ký hiệu của kẻ giết người, lúc nãy đối phương từng hỏi mình có phải đến từ Phủ Châu hay không, điều này chứng tỏ đối phương đã biết hung thủ là ai.
Thiếu nữ nọ lại la hét hỏi lần nữa:
- Hãy nói đi! Có phải ngươi đã vâng mệnh lệnh vận chuyển thi hài đến đây không? Trần Gia Lân nói giọng lạnh lùng:
- Tại hạ đã nói rất rõ ràng rồi, tại hạ chỉ là người qua đường thôi.
- Nói láo! Hãy khai mau, tại sao lại đưa thi hài đến Biệt Trang?
- Xin cáo lỗi hai vị, tại hạ không còn thì giờ rảnh nói chuyện với hai vị nữa. Dứt lời, hắn quay người bỏ đi ngay.
Thiếu nữ khẽ phất tay áo hất về hướng Trần Gia Lân, thì ra đối phương đã sử dụng võ công thượng thừa Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, Trần Gia Lân đảo mình lách sang một bên, nói:
- Người đàn ông lễ phép không đấu với nữ nhân, tại hạ nhường cô nương một chiêu. Nói xong, hắn cất bước đi tiếp.
Trông thấy thân pháp thần kỳ của đối phương, thiếu nữ nọ đã giật bắn người lên, y cứ cho rằng gã phu xe này quyết không thể có võ công cao cường như vậy, thiếu nữ đang ở trên xe ngựa bay vọt tới chặn lại lối đi của Trần Gia Lân ngay.
Trần Gia Lân nói giọng lạnh lùng:
- Hai vị định cưỡng bức tại hạ xuất thủ sao? Thiếu nữ chặn ở phía trước nói:
- Cưỡng bách ngươi xuất thủ thì sao? Thiếu nữ chặn ở đằng sau tiếp lời, nói:
- Biết điều thì ngoan ngoãn theo hai tỷ muội ta đến Hoa Nguyệt Biệt Trang, có lẽ phu nhân niệm tình ngươi chỉ là kẻ phu xe do người sai khiến, buông tha ngươi cũng nên, bằng không ngươi không có khả năng rồi khỏi đây đâu.
Trần Gia Lân sực nảy ra một kế, nhủ thầm: "Châu lão gia từng hoài nghi Đào Ngọc Phương có lẽ là người của Hoa Nguyệt Biệt Trang, tại sao mình không thừa cơ hội này vào trong thám thính một phen có hay chăng?"
Hắn thoáng suy nghĩ đến thê tử Đào Ngọc Phương, trong lòng lấy làm đau đớn vô cùng.
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, bèn gật đầu nói:
- Thôi được, ta đi theo các ngươi về Hoa Nguyệt Biệt Trang cũng không hề chi.
- Vậy ngươi lái cả xe đi đi!
- Xin cáo lỗi với hai vị, tại hạ chưa từng lái xe ngựa bao giờ, còn đi ghe là tại hạ rất thông thạo.
- Nói sao? Ngươi không biết lái xe ngựa ư? Chớ giả đò làm gì, hãy thực tình một chút nào!
Thình lình ngay lúc này...
Thiếu nữ được gọi là tam tỷ nọ bỗng hớn hở la lên:
- May quá! Phong đại nương đến kìa!
Trần Gia Lân động lòng nhủ thầm. Chẳng biết Phong đại nương này là nhân vật thế nào nữa, hắn vừa suy nghĩ vừa phóng mắt nhìn tới trước, chỉ thấy một cỗ kiệu hoa thoăn thoắt chạy tới, tốc độ kiệu hoa chạy nhanh hết sức, chỉ trong bỗng chốc đã tới hiện trường ngay.
Hai thiếu nữ vội vàng bước tới đứng trước kiệu hoa cúi đầu hành lễ thưa rằng:
- Xuân Hoa, Tố Mai xin tham kiến đại nương!
Cỗ kiệu hoa dừng lại giữa lộ, nhưng người trong kiệu không hiện thân, có một âm thanh nữ nhân từ trong kiệu hoa vang ra nói:
- Có việc gì xảy ra thế?
Thiếu nữ tên Xuân Hoa cất tiếng thưa rằng:
- Bẩm đại nương, Thúy cô nương đã...
- Ta biết điều này rồi, người này là ai vậy?
- Lúc hai đệ tử đến đây, hắn đang đứng cạnh xe ngựa, nhưng hắn không nhìn nhận hắn là phu xe...
- Vốn thì hắn không phải là phu xe! Xuân Hoa ngạc nhiên nói:
- Ồ! Vậy mà đệ tử đang chuẩn bị mang hắn về Hoa Nguyệt Biệt Trang để xét xử.
- Ngươi có tra hỏi lai lịch của hắn không?
- Thế à... chưa...
- Hừ! Hồ đồ! Hãy mau hỏi hắn xem sao?
- Vâng!
Thiếu nữ tên Xuân Hoa kêu vâng một tiếng, lập tức quay qua hỏi Trần Gia Lân rằng:
- Ngươi nghe thấy rồi chứ, hãy nói lớn tiếng lên.
Trần Gia Lân ngẫm nghĩ giây lát, trông tình hình họ không dẫn mình về Hoa Nguyệt Biệt Trang rồi, chi bằng mình cứ báo tên họ thật ra, nếu quả Đào Ngọc Phương là một phe với họ, tất nhiên phải có phản ứng ngay.
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, liền nói lớn tiếng rằng:
- Tại hạ tên là Trần Gia Lân hành nghề đánh cá, hiện giờ ta ở bên kia hồ. Thiếu nữ tên Xuân Hoa cau mày nói:
- Đánh cá ư? Hừ! Trông cách ăn mặc của ngươi có lẽ không sai rồi. Phong đại nương trong hoa kiệu lên tiếng nói:
- Ngươi đánh cá ở hồ Bà Dương, coi như chúng ta là cùng xóm, ngươi cứ đi tự nhiên.
Trông thấy phản ứng của đối phương như vậy, Trần Gia Lân hơi thất vọng, hình như lão chẳng hề quen biết mình, như vậy chứng minh rằng Đào Ngọc Phương không phải là người của Hoa Nguyệt Biệt Trang, thế thì mình ở lại đây làm gì nữa? Hắn suy nghĩ đến đây liền cất bước bỏ đi ngay.
Trần Gia Lân đi được vài dặm đường, bỗng nghe thấy tiếng chim quạ kêu inh ỏi bên cạnh cánh rừng. Hắn lấy làm lạ liền chạy vào trong rừng ngay, hắn thoạt vừa bước chân vào trong rừng bất giác giật bắn người lên. Thì ra hắn trông thấy một xác chết máu me lem luốc nằm dưới một gốc cây, hắn nhìn kỹ thấy viết máu còn mới, chưa khô đặc, biết ngay đối phương bị sát hại chưa bao lâu. Nhìn trang phục của xác chết mới hay đối phương là một phu xe, không cần hỏi cũng biết gã chết dưới tay của Phong đại nương rồi, chẳng trách gì y nói rằng "... ta biết điều này... vốn là không phải hắn..."
Vào lúc hoàng hôn, Trần Gia Lân đã vào tới thành Nhiêu Châu. Đây là nơi chốn hắn thường lui tới nên hắn không thấy xa lạ chút nào hết. Theo thường lệ, hắn đi vào tiểu khách điếm quen thuộc ấy. Sau khi dùng cơm nước xong, hắn bảo tiểu nhị mua hộ một đại hồng thiếp và ghi tên họ mình vào trong đại hồng thiếp, hỏi thăm đường đi đến Chúc phủ, sau đó rời khỏi tiểu điếm tìm đến Chúc phủ ngay.
Chẳng mấy chốc Trần Gia Lân đi tời trước một cổng lầu to lớn, ngoài cổng có treo hai cái lồng đèn, trên lồng đèn có đề hai chữ "Chúc phủ" bằng màu sắc vàng kim.
Trần Gia Lân nhủ thầm: "Đúng là nơi đây rồi!"
Thế rồi hắn dừng lại trước cổng lầu, lớn tiếng kêu rằng:
- Trong phủ có ai chăng?
Tức thì có một lão nhân bước ra ngoài, đưa mắt nhìn Trần Gia Lân từ trên xuống dưới một lát, lão trông thấy hắn ăn mặc kỳ quặc, cho rằng hắn là một lãng tử giang hồ đến làm phiền mà thôi, lão liền cất giọng lạnh lùng nói:
- Đêm hôm bằng hữu kêu cửa, có điều chi chỉ giáo chăng?
Trần Gia Lân mỉm cười, tiến tới hai bước đưa đại hồng thiếp ra, nói:
- Kẻ hèn này đặc biệt đến bái kiến Chúc nhị viên ngoại, cảm phiền quản gia thông báo hộ được chăng?
Ông lão không đưa tay nhận danh thiếp mà đưa mắt nữa, lạnh lùng nói:
- Viên ngoại nhà lão hiện giờ không rảnh để tiếp khách, nếu bằng hữu có điều gì cứ việc nói đi.
Trong lòng Trần Gia Lân chẳng mấy vui, thế nhưng hắn cố chịu đựng, lại nói tiếp:
- Kẻ này chẳng cần điều gì cả, chỉ đăng môn bái kiến viên ngoại mà thôi! Ông lão vẫn không chịu nhận danh thiếp của hắn, gượng cười nói:
- Quả thực là gia chủ nhân không rảnh rỗi để tiếp khách, bằng hữu hẹn hôm khác có được chăng?
Trong lòng Trần Gia Lân lấy làm áy náy khó xử vô cùng, chẳng biết có nên đứng lại nữa không. Quả thực đối phương khinh người quá thể, nhưng lão chỉ là một hạ nhân, trách cứ lão làm chi cho mệt, hắn suy nghĩ giây lát liền ném tấm đại hồng danh thiếp xuống đất, thò tay vào túi áo lấy quả cầu nhỏ mà Châu lão gia đã cho mình ra, lắc quả cầu vào ngón út lắc liên tục một hồi.
Tức thì tiếng chuông kêu leng keng nghe thật êm tai vang lên ngay. Ông lão trợn to đôi mắt ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi làm gì thế?
Trần Gia Lân chẳng thèm trả lời gì hết, hắn quay người bỏ đi ngay.
Hắn thoạt đi được vài bước, bỗng có một âm thanh trầm khàn có lực vang tới:
- Xin tiểu hữu dừng bước!
Trần Gia Lân nghe tiếng kêu gọi, bất giác ngoái cổ nhìn ra sau, chỉ thấy một lão nhân mặc áo lam đứng ngay trước cổng, mặt mày đối phương sáng sủa hết sức, Trần Gia Lân liền nhủ thầm trong bụng:
- Chẳng lẽ lão chính là Chúc nhị viên ngoại chăng? Hắn vừa suy nghĩ vừa quay người trở lại.
Trong tay lão nhân áo lam đang cầm tấm đại hồng danh thiếp của Trần Gia Lân, lãi nhìn danh thiếp một cái, sau đó hỏi:
- Tiểu hữu họ Trần ư?
Trần Gia Lân vội chắp tay thưa rằng:
- Vâng, tại hạ chính là Trần Gia Lân, xin hỏi tôn giá là...
Lão nhân áo lam không đợi Trần Gia Lân nói hết lời, lập tức nói:
- Lão phu là Bảo Sĩ Đình, tổng quản của Chúc phủ. Tiểu hữu và Châu Tiêu Thiên lão ca có quan hệ thế nào vậy?
Trần Gia Lân nghiêm túc nói:
- Châu lão gia là bạn chí thân của sư môn vãn bối! Lão nhân áo lam khoát tay nói:
- Mời tiểu hữu vào!
Trần Gia Lân cất bước đi vào cổng lầu, lão gác cổng ngượng ngùng nói:
- Xin thiếu hiệp thứ lỗi cho già này. Trần Gia Lân cười khẩy, nói:
- Không hề chi cả!
Sau khi vào trong phủ, hai người bước vào một khách sảnh, phân chủ khách ngồi trên. Trần Gia Lân liền vào đề nói:
- Kẻ này có chút việc đặc biệt đến quý phủ xin sự giúp đỡ của Chúc nhị viên ngoại.
Tổng quản Bảo Sĩ Đình cau mày làm ra vẻ khó khăn nói:
- Gia chủ nhân và Châu lão ca là đôi bạn từ bao nhiêu năm nay. Tiểu hữu đến đây là thượng khách, dù bất cứ gia chủ nhân có bận thế nào đi nữa cũng quyết phải tiếp đón tiểu hữu mới đúng. Thế nhưng đêm nay bản phủ hữu sự, kết quả thế nào vẫn chưa biết được, cho nên... thành thật cáo lỗi cùng quý tiểu hữu, tiểu hữu có việc chi cứ nói cho lão phu biết cũng không hề chi hết, có lẽ lão phu quyết định được cũng nên...
Trần Gia Lân bất giác lấy làm khó xử vô cùng, họ đang có việc, mình há có thể làm phiền người ta được chăng? Mình vẫn có thể tìm biện pháp khác để thám thính lão thầy thuốc giang hồ kia mà.
Hắn suy nghĩ đến đây, ngượng nghịu nói:
- Chỉ là việc nhỏ mà thôi, nếu quý phủ có việc thì kẻ này chẳng dám làm phiền, đành phải xin cáo từ vậy!
Nói xong hắn ngồi bật dậy ngay...
Tổng quản Bảo Sĩ Đình lấy làm áy náy nói:
- Xin chuyển lời đến Châu lão ca, gia chủ nhân thành thật xin lỗi ngài. Tiểu hữu muốn cáo biệt, lão phu cũng không dám miễn cưỡng lưu tiểu hữu lại, hẹn hôm khác gặp lại thôi.
Thình lình ngay lúc này...
Có một tràng những tiếng cười lạnh lùng đinh tai phá không vang tới, Bảo Sĩ Đình mặt mày biến sắc hớt hãi nói:
- Không ngờ đối phương đến sớm như vậy, này tiểu hữu, bây giờ người không tiện ra ngoài rồi, mời hãy an tọa trong khách sảnh, bất luận xảy ra việc gì xin tiểu hữu chớ hiện thân ra.
Nói xong, lão lấy tay phất tắt ngọn đèn, vội vàng rời khỏi ngay.
Tác giả :
Trần Thanh Vân