Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký
Chương 102: Biệt trang đổ máu
Trần Gia Lân dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:
- Họ Chúc kia, e rằng ngươi không còn bản lãnh thế thôi.
Thình lình ngay lúc này...
Một trong ba cao thủ đã hợp công Thiên Địa Khách lúc nãy, lẳng lặng lao vào hướng Ngô Hoằng Văn. Ngô Hoằng Văn la hét một tiếng gom hết công lực tàn dư gạt kiếm ra, hai binh khí chạm vào nhao kêu cheng một tiếng điếc tai...
Cao thủ nọ thoáng ngạc nhiên trong tích tắc, sau đó lại tiếp tục tấn công một kiếm nữa. Vì Ngô Hoằng Văn mất máu quá nhiều tổn thương nguyên khí, y chỉ có khả năng đỡ được một kích, chứ không thể ứng phó kiếm thứ hai.
Trần Gia Lân lập tức cảnh giác, đảo thân quay trở về vị trí cũ nhanh như chớp, hình như chẳng thấy hắn động đậy gì cả.
Cao thủ nọ chỉ tấn công ra nửa chiêu thì dừng lại.
Đánh tạch một cái, gã cao thủ ấy té nằm xuống đất, chiếc đầu người lăn ra khá xa, máu tươi từ lồng ngực phun ra tua tủa, y như vừa đánh đỏ một thau nước bùn máu vậy.
Cũng đồng thời lúc này, Chúc Long đã xuất thủ, vẫn với một cú sát thủ lúc nãy, nhưng có vẻ lợi hại ghê gớm hơn.
Trần Gia Lân dốc hết toàn lực phong tỏa trung môn, xem như miễn cưỡng thoát được hung hiểm lần nữa.
Bên kia, Mẫu Đơn lệnh chủ tấn công tới tấp, Thiên Địa Khách đã dần dần lâm vào tình cảnh hết sức hiểm nghèo.
Bấy giờ lại có ba cao thủ từ từ tiến sát đến hướng Ngô Hoằng Văn.
Trần Gia Lân bất giác sợ quýnh cả lên, chiếu theo tình hình này rất khó bảo vệ Ngô Hoằng Văn bình yên vô sự, nếu như lo chiếu cố y, thì không thể ứng phó Chúc Long. Hơn nữa Thiên Địa Khách đang lâm vào cảnh hiểm nghèo nếu chẳng may có điều sơ suất, ắt phải có lỗi với ái thê nơi chín suối không sai. Một khi Mẫu Đơn lệnh chủ giải quyết Thiên Địa Khách xong, đến lúc đó bà ta liên thủ Chúc Long, thì hậu quả sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng. Chúc Long lại xốc kiếm đưa ngang ra phía trước lạnh lùng nói:
- Chiêu này sẽ bảo ngươi bỏ xác tại chỗ này mà coi.
Ba cao thủ tiến tới chỗ cách Ngô Hoằng Văn trong khoảng tám thước rồi dừng lại, họ đưa mắt nhìn nhau ra dấu, bỏ kiếm sử dụng chưởng...
Trần Gia Lân cả kinh thất sắc, nếu như hắn muốn đối phó ba cao thủ này ắt phải rời khỏi vị trí cũ, như vậy Chúc Long sẽ hạ thủ tấn công Ngô Hoằng Văn, còn ngược lại ngăn cản Chúc Long, thì Ngô Hoằng Văn vẫn không thể tránh khỏi một hợp chưởng của ba cao thủ, đồng thời nghe giọng nói của Chúc Long, hình như gã còn cú sát thủ ghê gớm hơn.
Bỗng có một tiếng kệ ự vang tới, Thiên Địa Khách đã trúng kiếm thọ thương.
Những tình huống và ý niệm này thảy đều xảy ra trong khoảnh khắc nháy mắt, tình thế không còn cho phép hắn do dự bất quyết, thế nhưng chẳng có biện pháp lưỡng toàn nào.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tốc, bỗng có một tiếng cười lanh lảnh của nữ nhân phá không vang tới, kế đó là vài tiếng kêu ự, ba cao thủ chẩn bị phóng chưởng tấn công đồng lúc té lùi ra sau, một trong ba người té lăn trên đất luôn.
Giữa hiện trường đã xuất hiện thêm một nữ nhân xấu xí mặc áo tím, cô ta chính là Tử Y Tiên Tử biểu muội của Chúc Long.
Động tác của Tử Y Tiên Tử gọn gàng hết sức, thân mình thấp thoáng một cái đứng ở bên cạnh Chúc Long, nói giọng lạnh lùng:
- Này Chúc tổng giám, ngươi đã thăng quan tiến chức vùn vụt? Chúc Long mặt mày biến sắc, tức thì ngẩn người ra tại chỗ ngay.
Trần Gia Lân vui mừng khôn tả, hắn không còn suy nghĩ gì nữa, la lớn một tiếng nói:
- Lương cô nương, giao Ngô thiếu hiệp lại cho ngươi đấy.
Nói xong, xốc kiếm lao vào hướng Mẫu Đơn lệnh chủ nhanh như chớp. Kêu cheng một tiếng.
Mẫu Đơn lệnh chủ bị đẩy lùi ra sau vài ba thước liền.
Ngực áo của Thiên Địa Khách đã ướt sũng, Trần Gia Lân lạnh lùng kêu hừ một tiếng, vung kiếm mực quét vào hướng Mẫu Đơn lệnh chủ liên tiếp.
Mẫu Đơn lệnh chủ giơ tay lên, đưa ra một bông hoa mẫu đơn màu vàng kim.
Trần Gia Lân giật mình kinh hãi, dừng lại ngay, hắn biết độc châm giấu trong bông hoa này lợi hại khó ứng phó vô cùng.
Thiên Địa Khách phùng mang trợn mắt, nhưng lão không trông thấy gì hết, cậy vào thính giác không thể nắm vững tình hình trong hiện trường.
Mẫu Đơn lệnh chủ giận dữ nói:
- Lãnh Diện Quái Khách, mạng của ngươi đến đây là hết. Nói xong, y khẽ hất Mẫu Đơn lệnh trên tay một cái.
Trần Gia Lân biết rằng đối phương phóng độc châm ra, số độc châm này nhỏ như lông bò, với cặp mắt thịt quyết không thể nhìn thấy nó trong đêm tối, hắn luống cuống bỗng nảy sinh ý niệm liều mạng, hắn quyết phải trả đũa đối phương trước khi mình nằm xuống, thế rồi hắn gầm hét một tiếng vung kiếm mức tấn công nhanh như chớp.
Trần Gia Lân đã liều mạng, cho nên oai lực một kích này đã phát huy đến mức tối đa. Tiếp theo tiếng kêu thất kinh, Mẫu Đơn lệnh chủ bị kiếm khí chấn động loạng choạng lùi ra sau, chiếc áo ngoài bị rách toét một đường dài, may mà chưa bị thương.
Tất cả số cao thủ của Thiên Hương môn có mặt tại hiện trường thảy đều cả kinh thất sắc.
Trần Gia Lân đánh một chiêu đắc thủ, lập tức lao tới trung kích tiếp, thanh kiếm mực biến thành một màn lưới đen bao phủ vào Mẫu Đơn lệnh chủ, trông tình hình nữ ma đầu khó thoát khỏi một kiếm này...
Thình lình ngay lúc này, có một đạo kình phong mạnh như vũ bão từ một hướng khác ập tới hướng Trần Gia Lân, tức thì thân người hắn chấn động nghiêng sang một bên, chiêu thức cũng do đó chậm lại luôn. Mẫu Đơn lệnh chủ bất kể thân phận nữa, lập tức thừa dịp đảo mình thấp thoáng một cái ẩn vào sảnh đường lặn mất luôn.
Tức thì Trần Gia Lân giận đến mồm mũi phun ra khói lửa, hắn trố mắt nhìn kỹ mới hay người vừa xuất thủ ngăn cản mình chính là sư đệ Thất Tâm Nhân, hắn há mồm định kêu gọi, sực nghĩ lại thân phận của mình, lập tức la hét nói:
- Ngươi muốn làm gì thế?
Số cao thủ Thiên Hương môn thoạt trông thấy chủ nhân rời khỏi hiện trường, họ cũng lặng im lần lượt rút lui, chỉ sót lại vài xác chết không biết động đậy mà thôi.
Có điều Chúc Long vẫn còn giằng co với Tử Y Tiên Tử. Thất Tâm Nhân nói giọng quái gở:
- Bằng hữu, ngươi không thể giết bà ta.
Mãi cho đến bây giờ Trần Gia Lân vẫn chưa biết chân diện mục của vị sư đệ cổ quái này.
Trần Gia Lân giận y làm hỏng việc, căm phẫn gầm hét nói:
- Tại sao không được giết? Thất Tâm Nhân nói:
- Tại vì còn người khác muốn tìm bà ta đòi nợ.
Trần Gia Lân sực hiểu rằng người khác mà sư đệ muốn nói ắt là phụ thân không sai.
Chiếu theo tình lý, quả thật nên để phụ thân xuất thủ, bà ta là mẹ cả, bất kể bà ta tà ác đến thế nào, bổn phận làm vãn bối không nên hạ thủ với lão nhân gia người. Thế nhưng bà ta vô cùng giảo quyệt muốn tìm một cơ hội tương tự như thế e rằng không dễ dàng, nếu như sư đệ Thất Tâm Nhân biết mình là ai, có lẽ y không xuất thủ ngăn cản, chẳng biết phụ thân có đi cùng với sư đệ đến đây ư?
Hắn suy nghĩ đến đây, giả đò hỏi:
- Người đó là ai thế?
Thất Tâm Nhân lắc đầu nói:
- Xin lượng thứ không thể phụng cáo điều này?
- Còn ngươi là ai thế?
- Tại hạ là Thất Tâm Nhân, nghe nói ngoại hiệu của bằng hữu là Lãnh Diện Quái Khách, có phải vậy không?
Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Đúng thế! Này Thất Tâm Nhân, Mẫu Đơn lệnh chủ gây họa cho võ lâm, phàm tất cả chính nghĩa chí sĩ, không một ai chẳng muốn diệt trừ bà ta, phen này ngươi làm hỏng việc, sẽ biết hậu quả thế nào không?
Thất Tâm Nhân ngập ngừng nói:
- Bằng hữu yên tâm, tại hạ đã cân nhắc kỹ rồi. Trần Gia Lân thở dài một tiếng nói:
- Phen này để bà ta tẩu mất, muốn tìm bà ta lần nữa e rằng không đơn giản đâu. Thất Tâm Nhân ngạc nhiên hỏi:
- Bằng hữu có mối hiềm khích thế nào với bà ta vậy? Trần Gia Lân nghiêm sắc mặt nói:
- Bảo vệ chính nghĩa!
Thất Tâm Nhân chắp tay xá dài nói:
- Vậy thì thất lễ quá thế, tại hạ xin thành thật tạ tội, thế nhưng sự kiện này sẽ có kết quả nay mai không sai.
Trần Gia Lân ngước đầu nhìn lên trời đêm, tâm tư hắn phức tập hết sức, hắn đang suy nghĩ có nên cho sư đệ biết chân diện mục của mình hay không?
Thất Tâm Nhân bước tới bên cạnh Thiên Địa Khách, nói giọng run run:
- Đào đại hiệp, vãn bối đưa lão nhân gia người ra trang... Thiên Địa Khách chớp nháy đôi mắt trắng dã nói:
- Tiểu hữu là ai thế? Thất Tâm Nhân nói:
- Để mai sau phụng cáo cho tiền bối hay. Thiên Địa Khách nói:
- Chủ nhân biệt trang đâu rồi? Thất Tâm Nhân nói:
- Được thủ hạ của bà ta đưa vào mật thất rồi.
Thiên Địa Khách thở dài một tiếng rồi não nùng nói:
- Người mù lòa nên xóa danh trên chốn giang hồ cho rồi, à! Lão nói đến đây dừng lại giây lát, sau đó la lớn tiếng nói:
- Ngô thiếu hiệp đâu rồi?
Bấy giờ Ngô Hoằng Văn đã đứng dậy, lập tức lên tiếng thưa rằng:
- Thưa Đào tiền bối, có vãn bối đây, vãn bối không sao cả, tiền bối... cứ cùng vị bằng hữu này rời khỏi đây trước đi.
Thiên Địa Khách khẽ gật đầu một cái, lập tức tra kiếm vào bao, thế rồi Thất Tâm Nhân dẫn lão rời khỏi biệt trang ngay.
Tử Y Tiên Tử sánh vai với Ngô Hoằng Văn, đưa mắt chăm chăm nhìn vào mặt biểu huynh Chúc Long, nghiến răng nói:
- Biểu huynh, trợ hổ tác ác, là điều gia pháp không chấp nhận, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ tự quyết định lập trường của mình, nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, lần sau gặp lại chớ gọi nhau là biểu huynh muội nữa.
Chúc Long nói giọng lạnh lùng:
- Này biểu muội, ta xin lập lại lần nữa, một ngày nào đó ngươi ắt hối hận không sai. Nói xong, gã quay người bỏ đi ngay.
Tử Y Tiên Tử lạnh lùng đằng hắng một tiếng đưa mắt tống tình với Ngô Hoằng Văn, hỏi:
- Ngươi bị thương có nặng không?
Ngô Hoằng Văn cười cay đắng một tiếng, nói:
- Không hề chi cả. Tử Y Tiên Tử nói:
- Vậy thì chúng ta rời khỏi đây?
Trong lòng Ngô Hoằng Văn chẳng muốn đi chút nào, nhưng y hiểu rằng đêm nay chẳng nhờ y không mời mà đến, thì có lẽ giờ này mình đã bỏ xác dưới kiếm của Hoa Thái Tuế Chúc Long từ lâu rồi. Hơn nữa thương thế của mình cũng khá nặng, nếu cô ta chẳng hộ vệ mình, quyết không thể rời khỏi Hoa Nguyệt Biệt Trang, mặc dù đối phương đã rút lui, nhưng họ vẫn còn rình rập trong bóng tối không sai, biết đâu họ đang chuẩn bị kế sách đối phó cũng nên, y suy nghĩ đến đây bèn quay sáng nói với Trần Gia Lân:
- Tiền bối, chúng ta đi luôn một thể chứ?
Vì Trần Gia Lân mạo xưng là bạn chí thân với Đông Phương Vũ sư phụ của y, cho nên y mới gọi bằng tiền bối là thế.
Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Mời hai vị cứ tự nhiên đi trước vậy. Tử Y Tiên Tử nói:
- Vậy thì hẹn dịp gặp lại.
Dứt lời, hai người cùng nhau rời khỏi ngay.
Trần Gia Lân quay người qua, bỗng phát hiện nơi giữa ngực hình như có thứ gì chiếu sáng, trố mắt nhìn kỹ mới hay là ba cây kim thép màu lam dài khoảng một tấc nhỏ như tóc tơ, bất giác rùng mình rợn tóc gáy. Hắn lập tức rút ba mũi kim thép ra, lúc đó mới phát hiện rằng chính khối ngọc thạch Ôn Ngọc Bình mà mình giấu trước ngực đã cản lại ba mũi độc châm này, tức thì hắn mới vỡ lẽ tại sao mình trúng độc châm của Mẫu Đơn lệnh chủ mà không té gã xuống, vậy là may thất.
Sau khi Ngô Hoằng Văn và Tử Y Tiên Tử trở ra khỏi cửa viện, hắn cũng theo sau rời khỏi đây, trên đường ra trang không thấy mảy may bóng người nào hết.
Sau khi ra khỏi biệt trang, Trần Gia Lân bất giác lấy làm hối hận, tại sao lúc nãy không hỏi thăm Thất Tâm Nhân về Võ Lâm Tiên Cơ, để xem phụ thân chuẩn bị ứng phó với Mẫu Đơn lệnh chủ bằng cách nào đây?
Trần Gia Lân suy đoán rằng phụ thân ắt còn ở phụ cận đâu đây hoặc là sắp sửa sẽ đến nơi, vì Mẫu Đơn lệnh chủ ở trong biệt trang, đây là cơ hội tốt để tìm gặp bà ta, thế rồi hắn quyết định lưu lại đây hầu đón phụ thân.
Trong mật thất Biệt trang, Mẫu Đơn lệnh chủ ngồi trên ghế thượng tọa, Chúc Long đứng ở một bên, Bà Dương phu nhân mặt mày ủ rũ ngồi trên chiếc ghế đầu tiên ở hàng dưới.
Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng lạnh như tiền:
- Tô phân đà chủ, bản tọa không xử tội kháng lệnh của ngươi, mong rằng lần sau sẽ không xảy ra tình hình như thế nữa.
Bà Dương phu nhân cúi người nói:
- Tạ ân điển môn chủ, lúc đó hạ tọa không cầm lòng được. Mẫu Đơn lệnh chủ kẽ gật đầu nói:
- Nếu như tìm được Đào Ngọc Phân, bản tọa làm chủ cho nàng thành hôn với Chúc tổng giám ngươi không phản đối chứ?
Bà Dương phu nhân mặt mày ủ rũ nói:
- Xin môn chủ quyết định.
Chúc Long mặt mày tươi tỉnh nói:
- Bẩm môn chủ, Đào cô nương đã bị người bắt cóc, tung tích chết sống ra sao chưa rõ, biết bắt tay tìm kiếm bằng cách nào đây?
Mẫu Đơn lệnh chủ trầm giọng nói:
- Chúc tổng giám, vậy thì phải trông vào ngươi rồi, thư sinh bịt mặt bận áo xanh vừa xuất hiện lúc nãy tên là Thất Tâm Nhân, y cùng một phe với Ngư Lang, ngươi hãy nhớ cho kỹ, nếu lần sau gặp lại y phải diệt trừ đối phương cho bằng được.
Chúc Long cung kính thưa rằng:
- Vâng!
Mẫu Đơn lệnh chủ lại nói tiếp:
- Thiếu nữ áp tím nọ là biểu muội của ngươi sao?
- Đúng thế!
- Hình như cô ta đã yêu tên tiểu tử họ Ngô thì phải... Chúc Long lại gật đầu đáp:
- Đúng là như thế.
- Vậy thì khá lắm, đêm nay cứ buông tha họ, bản tọa sẽ lập kế khác, ngươi tìm cách theo dõi chúng nó, y cùng bọn Thiên Ngoại Tam Ông và Thảo Đầu Lang Trung là một phe với nhau, bản tọa phán đoán rằng có lẽ chính họ đã bắt cóc Đào Ngọc Phân, chỉ cần tìm ra một trong bọn họ ắt có thể truy ra tung tích Đào Ngọc Phân không sai, ngươi cứ sử dụng mọi thủ đoạn mà hành động, sau khi tìm lại Đào Ngọc Phân, nàng là người của ngươi, ngươi hiểu ý của bản tọa chứ?
Chúc Long khẽ gật đầu thưa rằng:
- Vâng, hạ tọa hiểu.
- Hình như nhưng ngươi rất nghi kỵ biểu muội của ngươi thì phải, chẳng lẽ có vấn đề gì ư?
Chúc Long ấp úng nói:
- Hạ tọa xin nói thật gia cô mẫu không ra mặt, y là trứng vàng của gia cô mẫu đấy. Mẫu Đơn lệnh chủ trầm mặc giây lát nói:
- Tạm thời chớ bàn việc này, lệnh cô mẫu đã tạ tuyệt giang hồ, chẳng có điều gì trọng đại bà ta không xuống núi đâu. Tốt nhất ngươi sử dụng thủ đoạn mềm dẻo đối phó biểu muội ngươi, để tránh việc khiến lệnh cô mẫu có phản ứng, bây giờ ngươi có thể bắt đầu hành động, ta tin chắc rằng họ chưa đi xa đâu.
Chúc Long cung kính thưa rằng:
- Tuân lệnh.
Dứt lời, gã cúi người hành lễ, sau đó ra khỏi mật thất.
Mẫu Đơn lệnh chủ gỡ khăn bịt mặt ra, bà ta chăm chăm nhìn Bà Dương phu nhân nói:
- Tô đà chủ, ngươi là một trong những người công thần của bản môn, mong rằng ngươi sẽ bảo trì lòng trung thành với bản môn như trước kia, nếu có sự tương tự như đêm nay tái phát sinh, bản tọa sẽ không thể bao che ngươi nữa.
Cặp mắt sáng lạnh của bà ta trông thật đáng sợ. Bà Dương phu nhân nói:
- Hạ tọa vẫn hiểu, xin môn chủ cứ yên tâm ắt không có lần thứ hai đâu. Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng vỗ bàn kêu bốp một cái nói:
- Bản tọa hiểu rồi.
Bà Dương phu nhân giật mình nói:
- Môn chủ vừa nghĩ ra điều gì thế? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Tôn phu Thiên Địa Khách chỉ giả đò đến đây đòi người, những người đã lần lượt đến trong đêm nay đều là đồng bọn, chính họ đã đánh cướp Đào Ngọc Phân, chỉ cần bắt được một trong số người này ắt phải truy ra hành tung của ái nữ ngươi ngay.
Bà Dương phu nhân ngập ngừng nói:
- Quả thực môn chủ phán đoán không sai chút nào, rất có thể là như thế.
Miệng tuy nói thế, trong lòng bà ta thì mừng thầm, nếu đúng như thế, vậy thì may hết sức nên để Đào Ngọc Phân về với cha già y, mãi mãi thoát ly môn phái tà ác này. Năm xưa mình nhất niệm sai lầm tạo thành đại lầm lỗi như ngày hôm nay nếu có bồi thêm mạng già này cũng đáng đời thôi.
Ba ta suy nghĩ đến đây, tức thì trên mặt lộ ra một vẻ cười an ủi. Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng nhiên đứng bật dậy, nói giọng lạnh lùng:
- Tô đà chủ, bản tọa tạm thời phải bạc đãi ngươi?
Bà Dương phu nhân mặt mày biến sắc cũng đứng phắt dậy, bàng hoàng nói:
- Ý của môn chủ là...
Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng phóng chỉ điểm tới nhanh như cắt.
Bà Dương phu nhân hồn phi phách tán, theo bản năng tự nhiên lượn mình tránh né thế nhưng tránh không kịp đã bị trúng điểm huyệt. Kêu ự một tiếng té ngồi trên ghế trở lại, đưa cặp mắt kinh hãi nhìn chủ nhân có lòng dạ cay độc và hỷ nộ bất thường này.
Mẫu Đơn lệnh chủ mỉm cười nói:
- Tô đà chủ, chớ sợ hãi, bản tọa tạm thời phong tỏa công lực của ngươi, nhằm mục đích gây áp lực lệnh thiên kim phải hồi đầu. Khi nàng trở về đây, ta sẽ trả tự do cho ngươi, bắt đầu ngay từ bây giờ ngươi hãy an thân trong mật thất này, chức phân đà chủ tạm thời do hộp pháp phân đà Phong đại nương cai quản.
Bà Dương phu nhân căm phẫn mà chẳng dám nói gì cả, cứ ngồi yên bất động, bây giờ bà ta mất hết công lực, ngoại trừ vâng theo định mệnh an bài ngoài ra không còn cách nào khác.
Mẫu Đơn lệnh chủ khẽ cười một tiếng lại nói tiếp:
- Ngươi không buồn ta chứ?
Bà Dương phu nhân nói giọng ảo não:
- Hạ tọa không dám, cứ tuân theo mệnh lệnh của môn chủ.
o0o
Trần Gia Lân ra khỏi biệt trang, bất giác chạy dọc theo bờ hồ.
Hồ Bà Dương là chốn an thân lập mạng của hắn, đồng thời cũng là nơi hắn sống từ bé đến lớn khôn.
Ái thê Đào Ngọc Phương đang lặng tim nằm dưới đầy hồ, nước hồ đã nuốt chửng nàng, đồng thời cũng cướp cả hạnh phúc của hắn đi mất.
Ái nhi Ngọc Lân đang được ký dưỡng bên kia bờ hồ, nó đang trông đợi cha và khóc lóc đòi mẹ ư?
Bỗng nhiên hắn nảy sinh một ý niệm, ý niệm này thoạt khởi lên hắn không còn chịu đựng được giây phút nào cả. Thế rồi hắn quay về hướng biệt trang chạy dọc theo bờ hồ, hắn cho rằng mặt sau biệt trang ắt phải có thuyền bè không sai.
Khi hắn đến hốc nước hậu trang, quả nhiên có vái chiếc thuyền nhỏ được neo ở đây, hắn chọn một chiếc hơi mới mẻ, cởi dây buộc thuyền ra, lay động hai mái chèo tức thì chiếc thuyền bay vọt ra giữa hồ.
Bây giờ trời đã mờ mờ sáng.
Chạy hơn vài chục dặm đường nước, từ nơi xa xa hắn đã trông thấy giữa cánh đồng bông lau trắng xóa hiện ra bóng nhà lùn thấp.
Tức thì trống ngực Trần Gia Lân cứ đập thình thịch không ngừng, đấy là ngôi nhà của Châu lão gia, mình sắp sửa trông thấy ái nhi Ngọc Lân ngay bây giờ, mặc dù hắn chia tay ái nhi chẳng bao lâu, nhưng hắn vẫn nhớ rằng, có lẽ nó đã cao được một chút nữa thì phải.
Chiếc thuyền cập bến, hắn buộc thuyền vào bờ hồ một cách lão luyện, sau đó phi thân về hướng Châu gia.
Khi hắn chạy tới trước sân nhà bất giác dừng bước lại, hắc sực nhớ rằng mình từng hứa với Ngọc Lân sẽ dẫn mẹ về với nó, con thơ ngây dại biết ăn nói thế nào với nó đây?
Hắn đứng tại chỗ một hồi lâu, vẫn chưa có được can đảm vào gặp ái nhi. Thình lình, một âm thanh vang tới nói:
- Vị khách nhân này... tìm ai đó?
Trần Gia Lân đang ngẩn người tại chỗ, nghe hỏi thế bất giác giật mình ngoái cổ ra sau, thấy đối phương là một hán tử trung niên ăn bận kiểu ngư gia, hắn buột miệng nói:
- Châu đại ca.
Hán tử trung niên nọ kinh ngạc lùi ra sau hai bước, hớt hải nói:
- Sao quý khách lại biết tại hạ vậy?
Hán tử này chính là Châu Toàn con trai lớn của Châu lão gia.
- Họ Chúc kia, e rằng ngươi không còn bản lãnh thế thôi.
Thình lình ngay lúc này...
Một trong ba cao thủ đã hợp công Thiên Địa Khách lúc nãy, lẳng lặng lao vào hướng Ngô Hoằng Văn. Ngô Hoằng Văn la hét một tiếng gom hết công lực tàn dư gạt kiếm ra, hai binh khí chạm vào nhao kêu cheng một tiếng điếc tai...
Cao thủ nọ thoáng ngạc nhiên trong tích tắc, sau đó lại tiếp tục tấn công một kiếm nữa. Vì Ngô Hoằng Văn mất máu quá nhiều tổn thương nguyên khí, y chỉ có khả năng đỡ được một kích, chứ không thể ứng phó kiếm thứ hai.
Trần Gia Lân lập tức cảnh giác, đảo thân quay trở về vị trí cũ nhanh như chớp, hình như chẳng thấy hắn động đậy gì cả.
Cao thủ nọ chỉ tấn công ra nửa chiêu thì dừng lại.
Đánh tạch một cái, gã cao thủ ấy té nằm xuống đất, chiếc đầu người lăn ra khá xa, máu tươi từ lồng ngực phun ra tua tủa, y như vừa đánh đỏ một thau nước bùn máu vậy.
Cũng đồng thời lúc này, Chúc Long đã xuất thủ, vẫn với một cú sát thủ lúc nãy, nhưng có vẻ lợi hại ghê gớm hơn.
Trần Gia Lân dốc hết toàn lực phong tỏa trung môn, xem như miễn cưỡng thoát được hung hiểm lần nữa.
Bên kia, Mẫu Đơn lệnh chủ tấn công tới tấp, Thiên Địa Khách đã dần dần lâm vào tình cảnh hết sức hiểm nghèo.
Bấy giờ lại có ba cao thủ từ từ tiến sát đến hướng Ngô Hoằng Văn.
Trần Gia Lân bất giác sợ quýnh cả lên, chiếu theo tình hình này rất khó bảo vệ Ngô Hoằng Văn bình yên vô sự, nếu như lo chiếu cố y, thì không thể ứng phó Chúc Long. Hơn nữa Thiên Địa Khách đang lâm vào cảnh hiểm nghèo nếu chẳng may có điều sơ suất, ắt phải có lỗi với ái thê nơi chín suối không sai. Một khi Mẫu Đơn lệnh chủ giải quyết Thiên Địa Khách xong, đến lúc đó bà ta liên thủ Chúc Long, thì hậu quả sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng. Chúc Long lại xốc kiếm đưa ngang ra phía trước lạnh lùng nói:
- Chiêu này sẽ bảo ngươi bỏ xác tại chỗ này mà coi.
Ba cao thủ tiến tới chỗ cách Ngô Hoằng Văn trong khoảng tám thước rồi dừng lại, họ đưa mắt nhìn nhau ra dấu, bỏ kiếm sử dụng chưởng...
Trần Gia Lân cả kinh thất sắc, nếu như hắn muốn đối phó ba cao thủ này ắt phải rời khỏi vị trí cũ, như vậy Chúc Long sẽ hạ thủ tấn công Ngô Hoằng Văn, còn ngược lại ngăn cản Chúc Long, thì Ngô Hoằng Văn vẫn không thể tránh khỏi một hợp chưởng của ba cao thủ, đồng thời nghe giọng nói của Chúc Long, hình như gã còn cú sát thủ ghê gớm hơn.
Bỗng có một tiếng kệ ự vang tới, Thiên Địa Khách đã trúng kiếm thọ thương.
Những tình huống và ý niệm này thảy đều xảy ra trong khoảnh khắc nháy mắt, tình thế không còn cho phép hắn do dự bất quyết, thế nhưng chẳng có biện pháp lưỡng toàn nào.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tốc, bỗng có một tiếng cười lanh lảnh của nữ nhân phá không vang tới, kế đó là vài tiếng kêu ự, ba cao thủ chẩn bị phóng chưởng tấn công đồng lúc té lùi ra sau, một trong ba người té lăn trên đất luôn.
Giữa hiện trường đã xuất hiện thêm một nữ nhân xấu xí mặc áo tím, cô ta chính là Tử Y Tiên Tử biểu muội của Chúc Long.
Động tác của Tử Y Tiên Tử gọn gàng hết sức, thân mình thấp thoáng một cái đứng ở bên cạnh Chúc Long, nói giọng lạnh lùng:
- Này Chúc tổng giám, ngươi đã thăng quan tiến chức vùn vụt? Chúc Long mặt mày biến sắc, tức thì ngẩn người ra tại chỗ ngay.
Trần Gia Lân vui mừng khôn tả, hắn không còn suy nghĩ gì nữa, la lớn một tiếng nói:
- Lương cô nương, giao Ngô thiếu hiệp lại cho ngươi đấy.
Nói xong, xốc kiếm lao vào hướng Mẫu Đơn lệnh chủ nhanh như chớp. Kêu cheng một tiếng.
Mẫu Đơn lệnh chủ bị đẩy lùi ra sau vài ba thước liền.
Ngực áo của Thiên Địa Khách đã ướt sũng, Trần Gia Lân lạnh lùng kêu hừ một tiếng, vung kiếm mực quét vào hướng Mẫu Đơn lệnh chủ liên tiếp.
Mẫu Đơn lệnh chủ giơ tay lên, đưa ra một bông hoa mẫu đơn màu vàng kim.
Trần Gia Lân giật mình kinh hãi, dừng lại ngay, hắn biết độc châm giấu trong bông hoa này lợi hại khó ứng phó vô cùng.
Thiên Địa Khách phùng mang trợn mắt, nhưng lão không trông thấy gì hết, cậy vào thính giác không thể nắm vững tình hình trong hiện trường.
Mẫu Đơn lệnh chủ giận dữ nói:
- Lãnh Diện Quái Khách, mạng của ngươi đến đây là hết. Nói xong, y khẽ hất Mẫu Đơn lệnh trên tay một cái.
Trần Gia Lân biết rằng đối phương phóng độc châm ra, số độc châm này nhỏ như lông bò, với cặp mắt thịt quyết không thể nhìn thấy nó trong đêm tối, hắn luống cuống bỗng nảy sinh ý niệm liều mạng, hắn quyết phải trả đũa đối phương trước khi mình nằm xuống, thế rồi hắn gầm hét một tiếng vung kiếm mức tấn công nhanh như chớp.
Trần Gia Lân đã liều mạng, cho nên oai lực một kích này đã phát huy đến mức tối đa. Tiếp theo tiếng kêu thất kinh, Mẫu Đơn lệnh chủ bị kiếm khí chấn động loạng choạng lùi ra sau, chiếc áo ngoài bị rách toét một đường dài, may mà chưa bị thương.
Tất cả số cao thủ của Thiên Hương môn có mặt tại hiện trường thảy đều cả kinh thất sắc.
Trần Gia Lân đánh một chiêu đắc thủ, lập tức lao tới trung kích tiếp, thanh kiếm mực biến thành một màn lưới đen bao phủ vào Mẫu Đơn lệnh chủ, trông tình hình nữ ma đầu khó thoát khỏi một kiếm này...
Thình lình ngay lúc này, có một đạo kình phong mạnh như vũ bão từ một hướng khác ập tới hướng Trần Gia Lân, tức thì thân người hắn chấn động nghiêng sang một bên, chiêu thức cũng do đó chậm lại luôn. Mẫu Đơn lệnh chủ bất kể thân phận nữa, lập tức thừa dịp đảo mình thấp thoáng một cái ẩn vào sảnh đường lặn mất luôn.
Tức thì Trần Gia Lân giận đến mồm mũi phun ra khói lửa, hắn trố mắt nhìn kỹ mới hay người vừa xuất thủ ngăn cản mình chính là sư đệ Thất Tâm Nhân, hắn há mồm định kêu gọi, sực nghĩ lại thân phận của mình, lập tức la hét nói:
- Ngươi muốn làm gì thế?
Số cao thủ Thiên Hương môn thoạt trông thấy chủ nhân rời khỏi hiện trường, họ cũng lặng im lần lượt rút lui, chỉ sót lại vài xác chết không biết động đậy mà thôi.
Có điều Chúc Long vẫn còn giằng co với Tử Y Tiên Tử. Thất Tâm Nhân nói giọng quái gở:
- Bằng hữu, ngươi không thể giết bà ta.
Mãi cho đến bây giờ Trần Gia Lân vẫn chưa biết chân diện mục của vị sư đệ cổ quái này.
Trần Gia Lân giận y làm hỏng việc, căm phẫn gầm hét nói:
- Tại sao không được giết? Thất Tâm Nhân nói:
- Tại vì còn người khác muốn tìm bà ta đòi nợ.
Trần Gia Lân sực hiểu rằng người khác mà sư đệ muốn nói ắt là phụ thân không sai.
Chiếu theo tình lý, quả thật nên để phụ thân xuất thủ, bà ta là mẹ cả, bất kể bà ta tà ác đến thế nào, bổn phận làm vãn bối không nên hạ thủ với lão nhân gia người. Thế nhưng bà ta vô cùng giảo quyệt muốn tìm một cơ hội tương tự như thế e rằng không dễ dàng, nếu như sư đệ Thất Tâm Nhân biết mình là ai, có lẽ y không xuất thủ ngăn cản, chẳng biết phụ thân có đi cùng với sư đệ đến đây ư?
Hắn suy nghĩ đến đây, giả đò hỏi:
- Người đó là ai thế?
Thất Tâm Nhân lắc đầu nói:
- Xin lượng thứ không thể phụng cáo điều này?
- Còn ngươi là ai thế?
- Tại hạ là Thất Tâm Nhân, nghe nói ngoại hiệu của bằng hữu là Lãnh Diện Quái Khách, có phải vậy không?
Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Đúng thế! Này Thất Tâm Nhân, Mẫu Đơn lệnh chủ gây họa cho võ lâm, phàm tất cả chính nghĩa chí sĩ, không một ai chẳng muốn diệt trừ bà ta, phen này ngươi làm hỏng việc, sẽ biết hậu quả thế nào không?
Thất Tâm Nhân ngập ngừng nói:
- Bằng hữu yên tâm, tại hạ đã cân nhắc kỹ rồi. Trần Gia Lân thở dài một tiếng nói:
- Phen này để bà ta tẩu mất, muốn tìm bà ta lần nữa e rằng không đơn giản đâu. Thất Tâm Nhân ngạc nhiên hỏi:
- Bằng hữu có mối hiềm khích thế nào với bà ta vậy? Trần Gia Lân nghiêm sắc mặt nói:
- Bảo vệ chính nghĩa!
Thất Tâm Nhân chắp tay xá dài nói:
- Vậy thì thất lễ quá thế, tại hạ xin thành thật tạ tội, thế nhưng sự kiện này sẽ có kết quả nay mai không sai.
Trần Gia Lân ngước đầu nhìn lên trời đêm, tâm tư hắn phức tập hết sức, hắn đang suy nghĩ có nên cho sư đệ biết chân diện mục của mình hay không?
Thất Tâm Nhân bước tới bên cạnh Thiên Địa Khách, nói giọng run run:
- Đào đại hiệp, vãn bối đưa lão nhân gia người ra trang... Thiên Địa Khách chớp nháy đôi mắt trắng dã nói:
- Tiểu hữu là ai thế? Thất Tâm Nhân nói:
- Để mai sau phụng cáo cho tiền bối hay. Thiên Địa Khách nói:
- Chủ nhân biệt trang đâu rồi? Thất Tâm Nhân nói:
- Được thủ hạ của bà ta đưa vào mật thất rồi.
Thiên Địa Khách thở dài một tiếng rồi não nùng nói:
- Người mù lòa nên xóa danh trên chốn giang hồ cho rồi, à! Lão nói đến đây dừng lại giây lát, sau đó la lớn tiếng nói:
- Ngô thiếu hiệp đâu rồi?
Bấy giờ Ngô Hoằng Văn đã đứng dậy, lập tức lên tiếng thưa rằng:
- Thưa Đào tiền bối, có vãn bối đây, vãn bối không sao cả, tiền bối... cứ cùng vị bằng hữu này rời khỏi đây trước đi.
Thiên Địa Khách khẽ gật đầu một cái, lập tức tra kiếm vào bao, thế rồi Thất Tâm Nhân dẫn lão rời khỏi biệt trang ngay.
Tử Y Tiên Tử sánh vai với Ngô Hoằng Văn, đưa mắt chăm chăm nhìn vào mặt biểu huynh Chúc Long, nghiến răng nói:
- Biểu huynh, trợ hổ tác ác, là điều gia pháp không chấp nhận, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ tự quyết định lập trường của mình, nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, lần sau gặp lại chớ gọi nhau là biểu huynh muội nữa.
Chúc Long nói giọng lạnh lùng:
- Này biểu muội, ta xin lập lại lần nữa, một ngày nào đó ngươi ắt hối hận không sai. Nói xong, gã quay người bỏ đi ngay.
Tử Y Tiên Tử lạnh lùng đằng hắng một tiếng đưa mắt tống tình với Ngô Hoằng Văn, hỏi:
- Ngươi bị thương có nặng không?
Ngô Hoằng Văn cười cay đắng một tiếng, nói:
- Không hề chi cả. Tử Y Tiên Tử nói:
- Vậy thì chúng ta rời khỏi đây?
Trong lòng Ngô Hoằng Văn chẳng muốn đi chút nào, nhưng y hiểu rằng đêm nay chẳng nhờ y không mời mà đến, thì có lẽ giờ này mình đã bỏ xác dưới kiếm của Hoa Thái Tuế Chúc Long từ lâu rồi. Hơn nữa thương thế của mình cũng khá nặng, nếu cô ta chẳng hộ vệ mình, quyết không thể rời khỏi Hoa Nguyệt Biệt Trang, mặc dù đối phương đã rút lui, nhưng họ vẫn còn rình rập trong bóng tối không sai, biết đâu họ đang chuẩn bị kế sách đối phó cũng nên, y suy nghĩ đến đây bèn quay sáng nói với Trần Gia Lân:
- Tiền bối, chúng ta đi luôn một thể chứ?
Vì Trần Gia Lân mạo xưng là bạn chí thân với Đông Phương Vũ sư phụ của y, cho nên y mới gọi bằng tiền bối là thế.
Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Mời hai vị cứ tự nhiên đi trước vậy. Tử Y Tiên Tử nói:
- Vậy thì hẹn dịp gặp lại.
Dứt lời, hai người cùng nhau rời khỏi ngay.
Trần Gia Lân quay người qua, bỗng phát hiện nơi giữa ngực hình như có thứ gì chiếu sáng, trố mắt nhìn kỹ mới hay là ba cây kim thép màu lam dài khoảng một tấc nhỏ như tóc tơ, bất giác rùng mình rợn tóc gáy. Hắn lập tức rút ba mũi kim thép ra, lúc đó mới phát hiện rằng chính khối ngọc thạch Ôn Ngọc Bình mà mình giấu trước ngực đã cản lại ba mũi độc châm này, tức thì hắn mới vỡ lẽ tại sao mình trúng độc châm của Mẫu Đơn lệnh chủ mà không té gã xuống, vậy là may thất.
Sau khi Ngô Hoằng Văn và Tử Y Tiên Tử trở ra khỏi cửa viện, hắn cũng theo sau rời khỏi đây, trên đường ra trang không thấy mảy may bóng người nào hết.
Sau khi ra khỏi biệt trang, Trần Gia Lân bất giác lấy làm hối hận, tại sao lúc nãy không hỏi thăm Thất Tâm Nhân về Võ Lâm Tiên Cơ, để xem phụ thân chuẩn bị ứng phó với Mẫu Đơn lệnh chủ bằng cách nào đây?
Trần Gia Lân suy đoán rằng phụ thân ắt còn ở phụ cận đâu đây hoặc là sắp sửa sẽ đến nơi, vì Mẫu Đơn lệnh chủ ở trong biệt trang, đây là cơ hội tốt để tìm gặp bà ta, thế rồi hắn quyết định lưu lại đây hầu đón phụ thân.
Trong mật thất Biệt trang, Mẫu Đơn lệnh chủ ngồi trên ghế thượng tọa, Chúc Long đứng ở một bên, Bà Dương phu nhân mặt mày ủ rũ ngồi trên chiếc ghế đầu tiên ở hàng dưới.
Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng lạnh như tiền:
- Tô phân đà chủ, bản tọa không xử tội kháng lệnh của ngươi, mong rằng lần sau sẽ không xảy ra tình hình như thế nữa.
Bà Dương phu nhân cúi người nói:
- Tạ ân điển môn chủ, lúc đó hạ tọa không cầm lòng được. Mẫu Đơn lệnh chủ kẽ gật đầu nói:
- Nếu như tìm được Đào Ngọc Phân, bản tọa làm chủ cho nàng thành hôn với Chúc tổng giám ngươi không phản đối chứ?
Bà Dương phu nhân mặt mày ủ rũ nói:
- Xin môn chủ quyết định.
Chúc Long mặt mày tươi tỉnh nói:
- Bẩm môn chủ, Đào cô nương đã bị người bắt cóc, tung tích chết sống ra sao chưa rõ, biết bắt tay tìm kiếm bằng cách nào đây?
Mẫu Đơn lệnh chủ trầm giọng nói:
- Chúc tổng giám, vậy thì phải trông vào ngươi rồi, thư sinh bịt mặt bận áo xanh vừa xuất hiện lúc nãy tên là Thất Tâm Nhân, y cùng một phe với Ngư Lang, ngươi hãy nhớ cho kỹ, nếu lần sau gặp lại y phải diệt trừ đối phương cho bằng được.
Chúc Long cung kính thưa rằng:
- Vâng!
Mẫu Đơn lệnh chủ lại nói tiếp:
- Thiếu nữ áp tím nọ là biểu muội của ngươi sao?
- Đúng thế!
- Hình như cô ta đã yêu tên tiểu tử họ Ngô thì phải... Chúc Long lại gật đầu đáp:
- Đúng là như thế.
- Vậy thì khá lắm, đêm nay cứ buông tha họ, bản tọa sẽ lập kế khác, ngươi tìm cách theo dõi chúng nó, y cùng bọn Thiên Ngoại Tam Ông và Thảo Đầu Lang Trung là một phe với nhau, bản tọa phán đoán rằng có lẽ chính họ đã bắt cóc Đào Ngọc Phân, chỉ cần tìm ra một trong bọn họ ắt có thể truy ra tung tích Đào Ngọc Phân không sai, ngươi cứ sử dụng mọi thủ đoạn mà hành động, sau khi tìm lại Đào Ngọc Phân, nàng là người của ngươi, ngươi hiểu ý của bản tọa chứ?
Chúc Long khẽ gật đầu thưa rằng:
- Vâng, hạ tọa hiểu.
- Hình như nhưng ngươi rất nghi kỵ biểu muội của ngươi thì phải, chẳng lẽ có vấn đề gì ư?
Chúc Long ấp úng nói:
- Hạ tọa xin nói thật gia cô mẫu không ra mặt, y là trứng vàng của gia cô mẫu đấy. Mẫu Đơn lệnh chủ trầm mặc giây lát nói:
- Tạm thời chớ bàn việc này, lệnh cô mẫu đã tạ tuyệt giang hồ, chẳng có điều gì trọng đại bà ta không xuống núi đâu. Tốt nhất ngươi sử dụng thủ đoạn mềm dẻo đối phó biểu muội ngươi, để tránh việc khiến lệnh cô mẫu có phản ứng, bây giờ ngươi có thể bắt đầu hành động, ta tin chắc rằng họ chưa đi xa đâu.
Chúc Long cung kính thưa rằng:
- Tuân lệnh.
Dứt lời, gã cúi người hành lễ, sau đó ra khỏi mật thất.
Mẫu Đơn lệnh chủ gỡ khăn bịt mặt ra, bà ta chăm chăm nhìn Bà Dương phu nhân nói:
- Tô đà chủ, ngươi là một trong những người công thần của bản môn, mong rằng ngươi sẽ bảo trì lòng trung thành với bản môn như trước kia, nếu có sự tương tự như đêm nay tái phát sinh, bản tọa sẽ không thể bao che ngươi nữa.
Cặp mắt sáng lạnh của bà ta trông thật đáng sợ. Bà Dương phu nhân nói:
- Hạ tọa vẫn hiểu, xin môn chủ cứ yên tâm ắt không có lần thứ hai đâu. Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng vỗ bàn kêu bốp một cái nói:
- Bản tọa hiểu rồi.
Bà Dương phu nhân giật mình nói:
- Môn chủ vừa nghĩ ra điều gì thế? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Tôn phu Thiên Địa Khách chỉ giả đò đến đây đòi người, những người đã lần lượt đến trong đêm nay đều là đồng bọn, chính họ đã đánh cướp Đào Ngọc Phân, chỉ cần bắt được một trong số người này ắt phải truy ra hành tung của ái nữ ngươi ngay.
Bà Dương phu nhân ngập ngừng nói:
- Quả thực môn chủ phán đoán không sai chút nào, rất có thể là như thế.
Miệng tuy nói thế, trong lòng bà ta thì mừng thầm, nếu đúng như thế, vậy thì may hết sức nên để Đào Ngọc Phân về với cha già y, mãi mãi thoát ly môn phái tà ác này. Năm xưa mình nhất niệm sai lầm tạo thành đại lầm lỗi như ngày hôm nay nếu có bồi thêm mạng già này cũng đáng đời thôi.
Ba ta suy nghĩ đến đây, tức thì trên mặt lộ ra một vẻ cười an ủi. Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng nhiên đứng bật dậy, nói giọng lạnh lùng:
- Tô đà chủ, bản tọa tạm thời phải bạc đãi ngươi?
Bà Dương phu nhân mặt mày biến sắc cũng đứng phắt dậy, bàng hoàng nói:
- Ý của môn chủ là...
Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng phóng chỉ điểm tới nhanh như cắt.
Bà Dương phu nhân hồn phi phách tán, theo bản năng tự nhiên lượn mình tránh né thế nhưng tránh không kịp đã bị trúng điểm huyệt. Kêu ự một tiếng té ngồi trên ghế trở lại, đưa cặp mắt kinh hãi nhìn chủ nhân có lòng dạ cay độc và hỷ nộ bất thường này.
Mẫu Đơn lệnh chủ mỉm cười nói:
- Tô đà chủ, chớ sợ hãi, bản tọa tạm thời phong tỏa công lực của ngươi, nhằm mục đích gây áp lực lệnh thiên kim phải hồi đầu. Khi nàng trở về đây, ta sẽ trả tự do cho ngươi, bắt đầu ngay từ bây giờ ngươi hãy an thân trong mật thất này, chức phân đà chủ tạm thời do hộp pháp phân đà Phong đại nương cai quản.
Bà Dương phu nhân căm phẫn mà chẳng dám nói gì cả, cứ ngồi yên bất động, bây giờ bà ta mất hết công lực, ngoại trừ vâng theo định mệnh an bài ngoài ra không còn cách nào khác.
Mẫu Đơn lệnh chủ khẽ cười một tiếng lại nói tiếp:
- Ngươi không buồn ta chứ?
Bà Dương phu nhân nói giọng ảo não:
- Hạ tọa không dám, cứ tuân theo mệnh lệnh của môn chủ.
o0o
Trần Gia Lân ra khỏi biệt trang, bất giác chạy dọc theo bờ hồ.
Hồ Bà Dương là chốn an thân lập mạng của hắn, đồng thời cũng là nơi hắn sống từ bé đến lớn khôn.
Ái thê Đào Ngọc Phương đang lặng tim nằm dưới đầy hồ, nước hồ đã nuốt chửng nàng, đồng thời cũng cướp cả hạnh phúc của hắn đi mất.
Ái nhi Ngọc Lân đang được ký dưỡng bên kia bờ hồ, nó đang trông đợi cha và khóc lóc đòi mẹ ư?
Bỗng nhiên hắn nảy sinh một ý niệm, ý niệm này thoạt khởi lên hắn không còn chịu đựng được giây phút nào cả. Thế rồi hắn quay về hướng biệt trang chạy dọc theo bờ hồ, hắn cho rằng mặt sau biệt trang ắt phải có thuyền bè không sai.
Khi hắn đến hốc nước hậu trang, quả nhiên có vái chiếc thuyền nhỏ được neo ở đây, hắn chọn một chiếc hơi mới mẻ, cởi dây buộc thuyền ra, lay động hai mái chèo tức thì chiếc thuyền bay vọt ra giữa hồ.
Bây giờ trời đã mờ mờ sáng.
Chạy hơn vài chục dặm đường nước, từ nơi xa xa hắn đã trông thấy giữa cánh đồng bông lau trắng xóa hiện ra bóng nhà lùn thấp.
Tức thì trống ngực Trần Gia Lân cứ đập thình thịch không ngừng, đấy là ngôi nhà của Châu lão gia, mình sắp sửa trông thấy ái nhi Ngọc Lân ngay bây giờ, mặc dù hắn chia tay ái nhi chẳng bao lâu, nhưng hắn vẫn nhớ rằng, có lẽ nó đã cao được một chút nữa thì phải.
Chiếc thuyền cập bến, hắn buộc thuyền vào bờ hồ một cách lão luyện, sau đó phi thân về hướng Châu gia.
Khi hắn chạy tới trước sân nhà bất giác dừng bước lại, hắc sực nhớ rằng mình từng hứa với Ngọc Lân sẽ dẫn mẹ về với nó, con thơ ngây dại biết ăn nói thế nào với nó đây?
Hắn đứng tại chỗ một hồi lâu, vẫn chưa có được can đảm vào gặp ái nhi. Thình lình, một âm thanh vang tới nói:
- Vị khách nhân này... tìm ai đó?
Trần Gia Lân đang ngẩn người tại chỗ, nghe hỏi thế bất giác giật mình ngoái cổ ra sau, thấy đối phương là một hán tử trung niên ăn bận kiểu ngư gia, hắn buột miệng nói:
- Châu đại ca.
Hán tử trung niên nọ kinh ngạc lùi ra sau hai bước, hớt hải nói:
- Sao quý khách lại biết tại hạ vậy?
Hán tử này chính là Châu Toàn con trai lớn của Châu lão gia.
Tác giả :
Trần Thanh Vân