Tận Xương
Chương 64: Phán đoán
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mẹ, con không chắc chắn lắm, nhưng con cảm thấy rất giống."
"Con nhìn kỹ lại xem, nhìn thật kĩ lại một lần nữa xem."
"Con nhìn rất kĩ rồi, con thật sự cảm thấy rất giống ạ."
Lúc nói chuyện, vẻ mặt Vương Tử kiên định, nhưng lại nói hơi ngập ngừng: "Nếukhông phải là hắn, có phải con sẽ hại Phương Châm không?"
Cậu nhìn Nghiêm Túc cầu cứu, Nghiêm Túc cho cậu một nụ cười cổ vũ: "Con làm tốt lắm Vương Tử, có thể được cứu được Phương Châm là nhờ công lao rất lớn của con đó."
"thật là có thể cứu được Phương Châm sao?"
"Đương nhiên, nhất định có thể." Lúc nói chuyện, Nghiêm Túc chạy sang bên kia tìm cảnh sát Sở người phụ trách cao nhất của vụ án, cũng đưa những tấm ảnh trong điện thoại cho đối phương xem.
Cảnh sát Sở nhìn ảnh chụp của người đàn ông trẻ tuổi kia, hơi nghi ngờ nói: "anh chắc chắn chính người đàn ông này là người đã bắt cóc Phương Châm chứ?"
"không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng hắn rất đáng ngờ. Con tôi nhận rahắn chính là lúc người đàn ông kia bắt Phương Châm đi."
"Khả năng nhận biết của trẻ con kém hơn một ít so với người trưởng thành, nó hẳn làkhông thể nhận diện một cảnh chuẩn nhất. Hai người có tướng mạo, khí chất tương tự nhau, chúng nó thường thường sẽ nhận làm một người. Huống chi lúc ấy Vương Tử còn đang rất sợ hãi, thật sự có thể chắc chắn nhớ rõ diện mạo của người kia sao?"
Những nghi vấn của cảnh sát Sở vừa dứt, Viên Mộc đã cầm một chồng tài liệu từ ngoài cửa đi vào. Cậu gật đầu với Nghiêm Túc một cái, rồi trực tiếp đưa tài liệu cho cảnh sát Sở. Sau khi cảnh sát Sở nhận lấy lại không vội xem, nhìn Nghiêm Túc nói: "Đây là cái gì?"
"Đây là tài liệu về hạng mục hợp tác gần đây giữa tập đoàn Thâm Lam chúng tôi với Vĩnh Vượng, một xí nghiệp nhỏ ở Hongkong. Đương nhiên, tài liệu về hạng mục này chỉ là một phần, vì trong quá trình hợp tác tôi phát hiện tài chính của công ty đối phương có một lỗ hổng rất lớn, hệ thống quản lý bên trong cũng có khiếm khuyếtkhông nhỏ, nên tôi đã quyết định hủy kế hoạch hợp tác với bọn họ."
"Cho nên ý của Nghiêm tiên sinh là, vụ bắt cóc lần này và công ty Vĩnh Vượng có liên quan với nhau? Kẻ bắt cóc lẽ nào là người sở hữu công ty này?"
"Đúng." Nghiêm Túc gật đầu, anh còn giơ điện thoại lên, mở lại tấm ảnh kia cho cảnh sát Sở xem, "Người phụ trách công ty này chính là vị trong hình. Tên hắn là Hứa Minh Lượng."
"Mẹ, con không chắc chắn lắm, nhưng con cảm thấy rất giống."
"Con nhìn kỹ lại xem, nhìn thật kĩ lại một lần nữa xem."
"Con nhìn rất kĩ rồi, con thật sự cảm thấy rất giống ạ."
Lúc nói chuyện, vẻ mặt Vương Tử kiên định, nhưng lại nói hơi ngập ngừng: "Nếukhông phải là hắn, có phải con sẽ hại Phương Châm không?"
Cậu nhìn Nghiêm Túc cầu cứu, Nghiêm Túc cho cậu một nụ cười cổ vũ: "Con làm tốt lắm Vương Tử, có thể được cứu được Phương Châm là nhờ công lao rất lớn của con đó."
"thật là có thể cứu được Phương Châm sao?"
"Đương nhiên, nhất định có thể." Lúc nói chuyện, Nghiêm Túc chạy sang bên kia tìm cảnh sát Sở người phụ trách cao nhất của vụ án, cũng đưa những tấm ảnh trong điện thoại cho đối phương xem.
Cảnh sát Sở nhìn ảnh chụp của người đàn ông trẻ tuổi kia, hơi nghi ngờ nói: "anh chắc chắn chính người đàn ông này là người đã bắt cóc Phương Châm chứ?"
"không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng hắn rất đáng ngờ. Con tôi nhận rahắn chính là lúc người đàn ông kia bắt Phương Châm đi."
"Khả năng nhận biết của trẻ con kém hơn một ít so với người trưởng thành, nó hẳn làkhông thể nhận diện một cảnh chuẩn nhất. Hai người có tướng mạo, khí chất tương tự nhau, chúng nó thường thường sẽ nhận làm một người. Huống chi lúc ấy Vương Tử còn đang rất sợ hãi, thật sự có thể chắc chắn nhớ rõ diện mạo của người kia sao?"
Những nghi vấn của cảnh sát Sở vừa dứt, Viên Mộc đã cầm một chồng tài liệu từ ngoài cửa đi vào. Cậu gật đầu với Nghiêm Túc một cái, rồi trực tiếp đưa tài liệu cho cảnh sát Sở. Sau khi cảnh sát Sở nhận lấy lại không vội xem, nhìn Nghiêm Túc nói: "Đây là cái gì?"
"Đây là tài liệu về hạng mục hợp tác gần đây giữa tập đoàn Thâm Lam chúng tôi với Vĩnh Vượng, một xí nghiệp nhỏ ở Hongkong. Đương nhiên, tài liệu về hạng mục này chỉ là một phần, vì trong quá trình hợp tác tôi phát hiện tài chính của công ty đối phương có một lỗ hổng rất lớn, hệ thống quản lý bên trong cũng có khiếm khuyếtkhông nhỏ, nên tôi đã quyết định hủy kế hoạch hợp tác với bọn họ."
"Cho nên ý của Nghiêm tiên sinh là, vụ bắt cóc lần này và công ty Vĩnh Vượng có liên quan với nhau? Kẻ bắt cóc lẽ nào là người sở hữu công ty này?"
"Đúng." Nghiêm Túc gật đầu, anh còn giơ điện thoại lên, mở lại tấm ảnh kia cho cảnh sát Sở xem, "Người phụ trách công ty này chính là vị trong hình. Tên hắn là Hứa Minh Lượng."
Tác giả :
Tô Lưu