Tẫn Vô Ngôn
Chương 2
Nhìn người ấy cùng đồng hương hỗ trợ cho nhau, mặc trang phục thật buồn cười, thâm tình mà ca hát, còn có tình yêu của các nữ hoàng, những lời chúc mừng từ đồng nghiệp, cậu thậm chí chẳng nhận ra biểu cảm của bản thân cũng thay đổi theo biểu cảm của người đàn ông bên trong màn hình.
Thời điểm Trần Vĩ Đình ôm đàn guitar hát 《Yellow》 đến đoạn “You know I love U so”,thì rớt mạng. Biểu tình của anh ngưng lại trên màn hình, đang ngước nhìn lên, cười thật vui vẻ, thậm chí chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi thế thôi cũng khiến Lí Dịch Phong cảm thấy nó dài như cả một đời.
Tiết mục cuối cùng của buổi Queen Party kết thúc dưới ánh mắt tiếc nuối của Lí Dịch Phong, liếc mắt xuống góc phải màn hình, mới 21:55.
Vậy là kết thúc rồi, cậu vừa nhìn thấy người đàn ông trên sân khấu cố kìm nén lại những giọt nước mắt. Lí Dịch Phong gấp máy tính lại, đứng dậy mạnh mẽ mở tung cửa sổ ra.
Gió rét thấu xương tuỳ ý táp thẳng vào mặt, dần dần lạnh đến đỏ ửng, thuận tiện cuốn bay một mảnh giấy hình chữ nhật nằm ngay ngắn trên bàn.
“Trần Vĩ Đình sinh nhật – Queen Party” ” Giá vé: 980″
Lí Dịch Phong cảm giác rõ mồn một thanh âm khi mảnh giấy chạm xuống sàn. Cậu xoay người nhìn đến chiếc vé lẳng lặng nằm trên mặt đất, sắc mặt âm tình bất định.
Cậu chậm rãi ngồi xuống, giống như muốn thuộc lòng nội dung mà nhìn từng chữ từng chữ một được in trên chiếc vé, ngửi mùi thơm của mực in, sau đó nhẹ nhàng xé đi, vứt vào thùng rác trong nhà bếp. Lí Dịch Phong tận mắt chứng kiến những mảnh giấy trắng vụn kia rơi vào thùng rác, chậm rãi chìm vào nước sốt chuyên dụng của món cay tứ xuyên, cho đến khi không còn phân biệt được chữ viết trên giấy nữa.
Trở lại phòng đọc sách, nhìn thấy hai chiếc bánh ngọt còn ở trên bàn, cậu mới nhớ ra lúc về quên đem chúng bỏ vào tủ lạnh, bất quá đến giờ này chắc kem cũng đã chảy hết, chả còn ý nghĩa gì.
Lí Dịch Phong mở kịch bản ra xem, nhưng mới xem được ba trang, đành phải thành thật với lòng là mình không tập trung được, thôi thì lựa chọn đi ngủ bù. Thế nhưng đến khi vùi đầu vào gối, mộng đẹp lại không đến với cậu như trong tưởng tượng. Nói tóm lại là, cậu mất ngủ.
Lúc cậu đếm đến con cừu thứ 112, dường như nghe thấy có tiếng mở cửa.
Thời điểm Trần Vĩ Đình ôm đàn guitar hát 《Yellow》 đến đoạn “You know I love U so”,thì rớt mạng. Biểu tình của anh ngưng lại trên màn hình, đang ngước nhìn lên, cười thật vui vẻ, thậm chí chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi thế thôi cũng khiến Lí Dịch Phong cảm thấy nó dài như cả một đời.
Tiết mục cuối cùng của buổi Queen Party kết thúc dưới ánh mắt tiếc nuối của Lí Dịch Phong, liếc mắt xuống góc phải màn hình, mới 21:55.
Vậy là kết thúc rồi, cậu vừa nhìn thấy người đàn ông trên sân khấu cố kìm nén lại những giọt nước mắt. Lí Dịch Phong gấp máy tính lại, đứng dậy mạnh mẽ mở tung cửa sổ ra.
Gió rét thấu xương tuỳ ý táp thẳng vào mặt, dần dần lạnh đến đỏ ửng, thuận tiện cuốn bay một mảnh giấy hình chữ nhật nằm ngay ngắn trên bàn.
“Trần Vĩ Đình sinh nhật – Queen Party” ” Giá vé: 980″
Lí Dịch Phong cảm giác rõ mồn một thanh âm khi mảnh giấy chạm xuống sàn. Cậu xoay người nhìn đến chiếc vé lẳng lặng nằm trên mặt đất, sắc mặt âm tình bất định.
Cậu chậm rãi ngồi xuống, giống như muốn thuộc lòng nội dung mà nhìn từng chữ từng chữ một được in trên chiếc vé, ngửi mùi thơm của mực in, sau đó nhẹ nhàng xé đi, vứt vào thùng rác trong nhà bếp. Lí Dịch Phong tận mắt chứng kiến những mảnh giấy trắng vụn kia rơi vào thùng rác, chậm rãi chìm vào nước sốt chuyên dụng của món cay tứ xuyên, cho đến khi không còn phân biệt được chữ viết trên giấy nữa.
Trở lại phòng đọc sách, nhìn thấy hai chiếc bánh ngọt còn ở trên bàn, cậu mới nhớ ra lúc về quên đem chúng bỏ vào tủ lạnh, bất quá đến giờ này chắc kem cũng đã chảy hết, chả còn ý nghĩa gì.
Lí Dịch Phong mở kịch bản ra xem, nhưng mới xem được ba trang, đành phải thành thật với lòng là mình không tập trung được, thôi thì lựa chọn đi ngủ bù. Thế nhưng đến khi vùi đầu vào gối, mộng đẹp lại không đến với cậu như trong tưởng tượng. Nói tóm lại là, cậu mất ngủ.
Lúc cậu đếm đến con cừu thứ 112, dường như nghe thấy có tiếng mở cửa.
Tác giả :
Tàn Thạch