Tàn Tồn
Chương 65
Một mùa quạnh quẽ bị bao phủ trong tầng lớp chuyện buồn, lặng thầm trôi đi, sau một đêm triền miên, bình minh tỉnh lại chỉ còn một mình lẻ bóng, tỉnh lại thêm một lần cũng chỉ mỉm cười mà qua, cười mình si, cười mình dại, cười mình ngốc, cười mình khờ.
Ngày được vạn chúng chờ mong cuối cùng cũng đến, vải đỏ sớm đã trải rộng trên lôi đài, sắc đỏ vẫn là màu sắc truyền thống của Trung Hoa, tân niên lễ mừng dùng màu đỏ biểu hiện hân hoan, nhưng thi đấu trên lôi đài cũng muốn hân hoan không phải rất kỳ lạ sao, kỳ thực có lẽ là mong muốn máu đỏ dính trên tấm thảm sẽ không bị người khác nhìn ra mà thôi.
Là một suy nghĩ buồn cười hay đó chính là sự thật đứng sau màu đỏ, không ai đi tìm hiểu, không ai tự hỏi vấn đề này, những người đó làm thế để làm gì, họ chỉ đang chờ đợi, thảo luận, cả tiếng nói lớn mà thôi.
“Thật muốn nhìn cái tên mao đầu tiểu tử Đạm Viên kia ra sao, rốt cuộc có phải là hắn nắm giữ ‘Huyết tàn’ hay không, dám kiêu ngạo như thế, cầm chắc chẳng phải là thứ tốt, còn nhỏ mà đã giết người, hiện tại không biết đã thành ra cái tính gì.”
Giang hồ nhân sĩ Giáp đang đứng dưới đài bàn tán với tên nhân sĩ Ất đứng bên cạnh, còn mang theo tức giận bất bình, tựa hồ muốn phun ra oán khí, hệt như Đạm Viên trong miệng hắn có huyết hải thâm cừu gì đó to lớn lắm không bằng.
“Phải rồi, có bao nhiêu võ lâm cao thủ đức cao vọng trọng chết dưới tay hắn, rõ ràng ‘Huyết tàn’ chả phải thứ tốt gì, hừ, thứ đó nếu lọt vào tay ta nhất định sẽ hủy diệt nó!”
Nhân sĩ Ất cũng phẫn nộ không thua gì nhân sĩ Giáp, tuy nhiên nếu thực sự ‘Huyết tàn’ lọt vào tay Ất, nói vậy chưa chắc đã căm phẫn như bây giờ, trong nội tâm của con người luôn luôn tràn ngập đố kỵ, luôn luôn khẩu thị tâm phi, gió thổi theo chiều, đương nhiên sẽ có ngoại lệ, nhưng giang hồ từng người phức tạp, ai nói được rõ, ai nói được hết.
“Ta cũng vậy, nếu như tên tiểu tử Đạm Viên đứng trước mặt ta, ta nhất định dùng thanh đao sắc này chém hắn thành bảy tám mảnh, nhìn hắn còn dám nguy hại võ lâm hay không!”
Còn phải nhớ kỹ nhiều năm trước có một người thanh niên nguy hại võ lâm, thanh niên đó tên là Đồng Phượng, nhưng tất cả đã trở thành quá khứ, quả nhiên giang sơn sinh tài tử, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hậu sinh khả úy.
“Này, ngươi coi kìa, bên kia không phải là người của Nhật Hồng giáo hay sao?”
“Tam đại hộ pháp cùng với tên yêu nghiệt Đồng Phượng?” Vừa nói vừa nhìn về phía phải khán đài, đám người ăn mặc hồng y đã vào lều nhập tọa.
Đột nhiên, tên Giáp lại hét lên, “A, bên cạnh Nhật Hồng giáo chả phải là người của Lăng Lạc cung hay sao, chậc chậc, tên Đạm Viên này mặt mũi thật lớn, bức hết giang hồ ẩn giáo ra luôn, nhưng mà sao trên trái cung chủ Lăng Lạc cung lại quấn băng vải thế kia, bị người đánh lén? Không phải nghe đồn là thiên hạ đệ nhất sao?”
“Ta xem thiên hạ đệ nhất hôm nay phải đổi chủ rồi.” Một người khác thêm vào.
“Đúng vậy, vị trí kia sớm nên thay đổi mới phải.”
“Ta cũng nghĩ thế.”
“Hừ, ai làm thiên hạ đệ nhất rồi làm sao, chỉ biết nguy hại võ lâm!”
“Ai biết được, số trời mà, ngươi có bản lĩnh cũng có thể lên làm thiên hạ đệ nhất, đến lúc đó không ai giành với ngươi!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Những người xung quanh nghe bọn họ nói chuyện đều tán thành gật đầu, ai kêu đám kia không phải cô nương, la hét lớn như vậy sợ người khác nghe không được hay sao? Tuy ở đây không phải ai cũng là võ lâm cao thủ người mang tuyệt kỹ, nhưng người ta cũng có tài học, cho dù không có, múa đại vài chiêu cũng coi như là người giang hồ rồi, đừng quên nhìn thiên hạ đệ nhất bang kìa, ăn mày cũng là người giang hồ đó thôi.
Tựa như nhiều năm trước đây, Lăng Nguyệt Vụ xen lẫn trong đám người nghe lén tin tức , không, không nên nói là nghe lén, hắn quanh minh chính đại đứng sau họ mà nghe, giống như khi ấy, Lăng Sương Nhược và Đồng Phượng vẫn đứng cạnh nhau, chỉ là thiếu nhiệt huyết năm xưa mà thôi, hồi ức những chuyện cũ đã qua, dường như… cũng không tệ.
Hắn vẫn đang suy đoán vết thương trên trán Lăng Sương Nhược từ đâu mà đến, liệu có phá dung hay không?
Xoay đầu nhìn hai bóng người luồn chuyển dưới một cây đại thụ, chủ nhân đang ở trên cây, phía dưới lại tiến hành chém giết, những trò chém giết đấu tranh này ở trong mắt họ cũng chỉ là một trò chơi buồn chán mà thôi.
Chơi mỏi mệt thì ngừng lại, nghỉ ngơi xong thì tiếp tục, cứ tuần hoàn như thế, chơi trò nào rồi cũng sẽ đến lúc chán, nhưng không rõ vì sao vẫn còn người thích thú, đem mạng của người thân rơi vào trong mà vẫn không tự biết, kỳ thực mỗi người chỉ có một mạng mà thôi, khi muốn quý trọng thì cổ đã bị đâm, kết thúc sinh mạng.
Đạm Viên tái xuất giang hồ, rồi thông báo hậu thế muốn đưa ra ‘Huyết tàn’, mới đến chuyện Lăng Lạc cung bị tập kích, rồi người trong võ lâm hiện nay tự giết lẫn nhau, đây là một trận phong ba đầy máu, đây là một trận huyết vũ hung ác mười phần, cũng là tử lộ mà nhân loại tự tay mai phục cho chính bản thân mình.
Sân tổ chức võ lâm đại hội vừa mới bắt đầu đã bị người lấp đầy, chật như nêm cối, đến khi thi đấu thì mọi người chỉ lẳng lặng nhìn chằm lôi đài, võ lâm minh chủ đương nhiên là người tổ chức đại hội lần này, nhưng không ai biết hắn có cấu kết với Đạm Viên hay không, việc này đã có rất nhiều lời đồn, nhưng vị minh chủ trẻ tuổi kia đưa ra đáp án chính là, vào một đêm nào đó tại một chỗ nào đó, tiếp được một lá thư mà Đạm Viên phóng tới từ chỗ tối, mời hắn tham dự võ lâm đại hội lần này, người thắng có thể đạt được ‘Huyết tàn’ trong truyền thuyết, võ lâm đại hội vì thế mà triển khai.
Tất cả mọi người không biết Đạm Viên có nắm ‘Huyết tàn’ trong tay hay không, thế nhưng tất cả đều muốn đánh cuộc có thể đạt được thứ võ công nghe đồn có thể trở thành đệ nhất thiên hạ, không người địch nổi kia, đột nhiên phát hiện, người giang hồ lại đánh giá ‘Huyết tàn’ cao thêm rồi.
Lăng Nguyệt Vụ xoay đầu nhìn về phía Lăng Sương Nhược, thấy đối phương quét đôi mắt lạnh nhìn quần chúng, không biết đang tìm ai, khóe môi dưới mặt nạ Lăng Nguyệt Vụ nâng lên một nụ cười khẽ, có lẽ đã biết được Lăng đại cung chủ muốn tìm người nào.
Hắn sẽ làm người kia thấy mình, nhưng không phải là khuôn mặt lúc xưa, đúng vậy, lấy khuôn mặt sáu năm sau này, ngay cả hắn cũng không biết có lòng tin để Lăng Sương Nhược thành công rời khỏi sinh mệnh hắn hay không.
Lòng hắn biết rõ, hắn đang đánh cược, chưa từng đặt cược một lần nào như hắn hôm nay lại muốn âm thầm cược với ông trời một lần, cược điều gì, không ai biết, mà hắn chỉ liếc mắt nhìn người hắn mong nhớ ngày đêm một lần,rồi thì không còn nhìn về phía ấy lần nào nữa.
Tiếng vũ khí va chạm xung quanh không truyền được vào trong tai hắn, xoay người rời khỏi đám người đang nhìn chằm lôi đài, đi tìm đồng bọn của hắn thôi, lúc này, hắn có lẽ đang yếu đuối, hắn đang nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp khi còn bé, đoạn đối thoại dở khóc dở cười của hắn và người kia.
Nếu như có thể, hắn nguyện không biết tình là gì.
Nếu như có thể, hắn nguyện bản thân chưa từng có ký ức.
Nếu như có thể, hắn nguyện chưa từng xuất hiện nơi chốn này.
Nếu như có thể…
Bước ra được nửa bước thì ngừng lại, lần thứ hai xoay người, nhìn cái trán khả ái đang quấn băng trên gương mặt mỹ lệ ấy…
Nếu như có thể… Xin cho ta được yêu ngươi đời đời kiếp kiếp.
Hiểu tình dễ, giữ tình khó.
Hy vọng lần đặt cược này hắn sẽ thắng.
Ngày được vạn chúng chờ mong cuối cùng cũng đến, vải đỏ sớm đã trải rộng trên lôi đài, sắc đỏ vẫn là màu sắc truyền thống của Trung Hoa, tân niên lễ mừng dùng màu đỏ biểu hiện hân hoan, nhưng thi đấu trên lôi đài cũng muốn hân hoan không phải rất kỳ lạ sao, kỳ thực có lẽ là mong muốn máu đỏ dính trên tấm thảm sẽ không bị người khác nhìn ra mà thôi.
Là một suy nghĩ buồn cười hay đó chính là sự thật đứng sau màu đỏ, không ai đi tìm hiểu, không ai tự hỏi vấn đề này, những người đó làm thế để làm gì, họ chỉ đang chờ đợi, thảo luận, cả tiếng nói lớn mà thôi.
“Thật muốn nhìn cái tên mao đầu tiểu tử Đạm Viên kia ra sao, rốt cuộc có phải là hắn nắm giữ ‘Huyết tàn’ hay không, dám kiêu ngạo như thế, cầm chắc chẳng phải là thứ tốt, còn nhỏ mà đã giết người, hiện tại không biết đã thành ra cái tính gì.”
Giang hồ nhân sĩ Giáp đang đứng dưới đài bàn tán với tên nhân sĩ Ất đứng bên cạnh, còn mang theo tức giận bất bình, tựa hồ muốn phun ra oán khí, hệt như Đạm Viên trong miệng hắn có huyết hải thâm cừu gì đó to lớn lắm không bằng.
“Phải rồi, có bao nhiêu võ lâm cao thủ đức cao vọng trọng chết dưới tay hắn, rõ ràng ‘Huyết tàn’ chả phải thứ tốt gì, hừ, thứ đó nếu lọt vào tay ta nhất định sẽ hủy diệt nó!”
Nhân sĩ Ất cũng phẫn nộ không thua gì nhân sĩ Giáp, tuy nhiên nếu thực sự ‘Huyết tàn’ lọt vào tay Ất, nói vậy chưa chắc đã căm phẫn như bây giờ, trong nội tâm của con người luôn luôn tràn ngập đố kỵ, luôn luôn khẩu thị tâm phi, gió thổi theo chiều, đương nhiên sẽ có ngoại lệ, nhưng giang hồ từng người phức tạp, ai nói được rõ, ai nói được hết.
“Ta cũng vậy, nếu như tên tiểu tử Đạm Viên đứng trước mặt ta, ta nhất định dùng thanh đao sắc này chém hắn thành bảy tám mảnh, nhìn hắn còn dám nguy hại võ lâm hay không!”
Còn phải nhớ kỹ nhiều năm trước có một người thanh niên nguy hại võ lâm, thanh niên đó tên là Đồng Phượng, nhưng tất cả đã trở thành quá khứ, quả nhiên giang sơn sinh tài tử, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hậu sinh khả úy.
“Này, ngươi coi kìa, bên kia không phải là người của Nhật Hồng giáo hay sao?”
“Tam đại hộ pháp cùng với tên yêu nghiệt Đồng Phượng?” Vừa nói vừa nhìn về phía phải khán đài, đám người ăn mặc hồng y đã vào lều nhập tọa.
Đột nhiên, tên Giáp lại hét lên, “A, bên cạnh Nhật Hồng giáo chả phải là người của Lăng Lạc cung hay sao, chậc chậc, tên Đạm Viên này mặt mũi thật lớn, bức hết giang hồ ẩn giáo ra luôn, nhưng mà sao trên trái cung chủ Lăng Lạc cung lại quấn băng vải thế kia, bị người đánh lén? Không phải nghe đồn là thiên hạ đệ nhất sao?”
“Ta xem thiên hạ đệ nhất hôm nay phải đổi chủ rồi.” Một người khác thêm vào.
“Đúng vậy, vị trí kia sớm nên thay đổi mới phải.”
“Ta cũng nghĩ thế.”
“Hừ, ai làm thiên hạ đệ nhất rồi làm sao, chỉ biết nguy hại võ lâm!”
“Ai biết được, số trời mà, ngươi có bản lĩnh cũng có thể lên làm thiên hạ đệ nhất, đến lúc đó không ai giành với ngươi!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Những người xung quanh nghe bọn họ nói chuyện đều tán thành gật đầu, ai kêu đám kia không phải cô nương, la hét lớn như vậy sợ người khác nghe không được hay sao? Tuy ở đây không phải ai cũng là võ lâm cao thủ người mang tuyệt kỹ, nhưng người ta cũng có tài học, cho dù không có, múa đại vài chiêu cũng coi như là người giang hồ rồi, đừng quên nhìn thiên hạ đệ nhất bang kìa, ăn mày cũng là người giang hồ đó thôi.
Tựa như nhiều năm trước đây, Lăng Nguyệt Vụ xen lẫn trong đám người nghe lén tin tức , không, không nên nói là nghe lén, hắn quanh minh chính đại đứng sau họ mà nghe, giống như khi ấy, Lăng Sương Nhược và Đồng Phượng vẫn đứng cạnh nhau, chỉ là thiếu nhiệt huyết năm xưa mà thôi, hồi ức những chuyện cũ đã qua, dường như… cũng không tệ.
Hắn vẫn đang suy đoán vết thương trên trán Lăng Sương Nhược từ đâu mà đến, liệu có phá dung hay không?
Xoay đầu nhìn hai bóng người luồn chuyển dưới một cây đại thụ, chủ nhân đang ở trên cây, phía dưới lại tiến hành chém giết, những trò chém giết đấu tranh này ở trong mắt họ cũng chỉ là một trò chơi buồn chán mà thôi.
Chơi mỏi mệt thì ngừng lại, nghỉ ngơi xong thì tiếp tục, cứ tuần hoàn như thế, chơi trò nào rồi cũng sẽ đến lúc chán, nhưng không rõ vì sao vẫn còn người thích thú, đem mạng của người thân rơi vào trong mà vẫn không tự biết, kỳ thực mỗi người chỉ có một mạng mà thôi, khi muốn quý trọng thì cổ đã bị đâm, kết thúc sinh mạng.
Đạm Viên tái xuất giang hồ, rồi thông báo hậu thế muốn đưa ra ‘Huyết tàn’, mới đến chuyện Lăng Lạc cung bị tập kích, rồi người trong võ lâm hiện nay tự giết lẫn nhau, đây là một trận phong ba đầy máu, đây là một trận huyết vũ hung ác mười phần, cũng là tử lộ mà nhân loại tự tay mai phục cho chính bản thân mình.
Sân tổ chức võ lâm đại hội vừa mới bắt đầu đã bị người lấp đầy, chật như nêm cối, đến khi thi đấu thì mọi người chỉ lẳng lặng nhìn chằm lôi đài, võ lâm minh chủ đương nhiên là người tổ chức đại hội lần này, nhưng không ai biết hắn có cấu kết với Đạm Viên hay không, việc này đã có rất nhiều lời đồn, nhưng vị minh chủ trẻ tuổi kia đưa ra đáp án chính là, vào một đêm nào đó tại một chỗ nào đó, tiếp được một lá thư mà Đạm Viên phóng tới từ chỗ tối, mời hắn tham dự võ lâm đại hội lần này, người thắng có thể đạt được ‘Huyết tàn’ trong truyền thuyết, võ lâm đại hội vì thế mà triển khai.
Tất cả mọi người không biết Đạm Viên có nắm ‘Huyết tàn’ trong tay hay không, thế nhưng tất cả đều muốn đánh cuộc có thể đạt được thứ võ công nghe đồn có thể trở thành đệ nhất thiên hạ, không người địch nổi kia, đột nhiên phát hiện, người giang hồ lại đánh giá ‘Huyết tàn’ cao thêm rồi.
Lăng Nguyệt Vụ xoay đầu nhìn về phía Lăng Sương Nhược, thấy đối phương quét đôi mắt lạnh nhìn quần chúng, không biết đang tìm ai, khóe môi dưới mặt nạ Lăng Nguyệt Vụ nâng lên một nụ cười khẽ, có lẽ đã biết được Lăng đại cung chủ muốn tìm người nào.
Hắn sẽ làm người kia thấy mình, nhưng không phải là khuôn mặt lúc xưa, đúng vậy, lấy khuôn mặt sáu năm sau này, ngay cả hắn cũng không biết có lòng tin để Lăng Sương Nhược thành công rời khỏi sinh mệnh hắn hay không.
Lòng hắn biết rõ, hắn đang đánh cược, chưa từng đặt cược một lần nào như hắn hôm nay lại muốn âm thầm cược với ông trời một lần, cược điều gì, không ai biết, mà hắn chỉ liếc mắt nhìn người hắn mong nhớ ngày đêm một lần,rồi thì không còn nhìn về phía ấy lần nào nữa.
Tiếng vũ khí va chạm xung quanh không truyền được vào trong tai hắn, xoay người rời khỏi đám người đang nhìn chằm lôi đài, đi tìm đồng bọn của hắn thôi, lúc này, hắn có lẽ đang yếu đuối, hắn đang nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp khi còn bé, đoạn đối thoại dở khóc dở cười của hắn và người kia.
Nếu như có thể, hắn nguyện không biết tình là gì.
Nếu như có thể, hắn nguyện bản thân chưa từng có ký ức.
Nếu như có thể, hắn nguyện chưa từng xuất hiện nơi chốn này.
Nếu như có thể…
Bước ra được nửa bước thì ngừng lại, lần thứ hai xoay người, nhìn cái trán khả ái đang quấn băng trên gương mặt mỹ lệ ấy…
Nếu như có thể… Xin cho ta được yêu ngươi đời đời kiếp kiếp.
Hiểu tình dễ, giữ tình khó.
Hy vọng lần đặt cược này hắn sẽ thắng.
Tác giả :
không rõ