Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II
Chương 94: Cuộc truy lùng những tên mất tích
Thấy Mạc Vô Phong đưa Nhược Thủy Liên phi thân đi mất ngoài Lệnh Hồ Xung cảm thấy cô nương đó có chút gì quen thuộc ra còn Doanh Doanh lại thấy nam nhân kia hình như đã từng gặp.
Diệp Đường Yên lớn tiếng kêu gọi các sư đệ, sư muội phái Không Động phía sau
- Đuổi theo hai người đó. Tuyệt đối không để mất dấu Đông Phương Bất Bại.
Lệnh Hồ Xung thốt lên
- Đông Phương Bất Bại?
Doanh Doanh thấy ánh mắt Lệnh Hồ Xung đang hướng về phía đó liền nói
- Huynh cũng muốn đuổi theo chứ?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu
- Bỏ đi. Việc quan trọng bây giờ là tìm các huynh đệ bị những tin đồn nhảm kia đánh lừa, nếu không thức tỉnh được họ chắc chắn phái Không Động sẽ có nhiều lợi thế.
Doanh Doanh biết trong lòng hắn đang nghĩ gì liền hỏi lại
- Huynh không muốn đuổi theo thật sao? Xác thực việc Đông Phương Bất Bại còn sống hay đã chết cũng…quan trọng lắm đấy.
Lệnh Hồ Xung vẫn hướng ánh mắt nhìn theo đoàn người ngựa của Diệp Đường Yên
- Tìm được thì sao? Không tìm được thì sao? Bỏ đi.
Doanh Doanh thở dài
- Nếu huynh đã quyết như vậy muội cũng không có ý kiến nữa. Chúng ta đi thôi.
Lệnh Hồ Xung thẫn thờ thúc ngựa đi tiếp, hắn nhớ lại câu nói của Phương Chứng đại sư rồi chợt hiểu ra hắn và nàng đúng như những gì đại sư nói. Duyên đã hết giờ gặp lại nhau chỉ còn nợ, đã là nợ sẽ chỉ khiến cả hai càng thêm đau khổ. Hắn giờ đã có nương tử, còn nàng thì có ai bên mình? Người chịu đau khổ nhiều hơn sẽ lại là nàng. Khi nãy trông thấy thứ vũ khí đó bay qua khuôn mặt mình nàng đã biết người đứng sau mình là ai. Khi tiếng nói của hắn cất lên nàng cảm thấy có chút rộn ràng trong lòng. Khi hắn gọi nàng bằng bốn từ ‘Đông Phương Bất Bại’ một giọt nước mắt lăn xuống…
Nhược Thủy Liên lại nghĩ tới cuộc tình khi xưa, giống như mọi lần nàng lại thổ huyết. Nàng sợ hãi tới mức không dám quay người lại, không dám mở miệng nói một câu chỉ ước sao có thể ngay lập tức rời khỏi nơi này. Nàng cố nhấc đôi chân nặng trịch của mình lên nhưng không tài nào làm được. Tình huống này chưa bao giờ nàng chuẩn bị trước để đối mặt một cách tự nhiên nhất, nàng cứ nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa không ngờ ngày hôm nay lại gặp cả hắn lẫn phu nhân của hắn sát cánh bên nhau.
Mạc Vô Phong cũng đứng lặng thinh một chỗ nhìn giọt máu nhỏ trên khóe miệng nàng, cậu ấy nghe thấy tiếng nàng gọi mình rất nhỏ nhưng không hiểu sao bản thân vẫn nghe rõ từng chữ một ‘Đưa – ta – rời – khỏi – đây’
May cho Mạc Vô Phong là Diệp Đường Yên bị mù, chỉ dựa vào sức của các đệ tử phái Không Động làm sao bám theo cậu ấy được. Từ khi biết cách sử dụng Cửu Dương thần công nội lực trong người cậu ta như được nâng lên nhiều tầng, không những chưởng lực toát ra mạnh mẽ mà khinh công cũng đạt tới tầm đạp gió cưỡi mây mặc dù đang ôm thêm Nhược Thủy Liên bên mình. Trong đầu cậu ta chỉ có một suy nghĩ là chạy thật xa, chạy đi đâu đó để cô ấy bớt run cầm cập như lúc này. Cậu ấy cứ chạy tới khi cơn mưa phùn đầu đông bắt đầu nặng hạt hơn mới chịu dừng lại để tìm một chỗ trú mưa.
Mạc Vô Phong đưa mắt nhìn xung quanh vùng rừng núi nơi cậu ta vừa đáp xuống thì thấy dòng chữ ‘Hằng Sơn’. Cậu ta rùng mình
- Hằng Sơn là đâu? Mình chỉ chạy có một lúc mà ra tận nơi này rồi.
Nhược Thủy Liên nói
- Đừng lên núi Hằng Sơn.
Mạc Vô Phong cởi bỏ chiếc áo bên ngoài ra che mưa cho nàng
- Không lên núi chỉ còn cách đi dọc theo sườn núi tìm một nơi nào đó để nghỉ thôi. Tôi không biết có may mắn tìm được nơi nào không nhưng tôi biết đi thêm hai ba bước nữa Nhược cô nương sẽ phải tắm mưa đấy.
Cậu ta nói vậy để Nhược Thủy Liên không từ chối hành động này. Thật ra dù Mạc Vô Phong có kề dao vào cổ nàng ngay lúc này thì nàng cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chống cự nữa. Đi dọc theo núi Hằng Sơn được vài dặm thì hai người đó trông thấy một căn gà nhỗ nhỏ nằm bên kia con sông. Mạc Vô Phong mừng rỡ đưa Nhược Thủy Liên vào trong căn nhà đó nghỉ ngơi. Cậu ta vắt sạch chiếc áo ướt đẫm để nước nhỏ giọt xuống mặt đất rồi đạp cửa bước vào bên trong.
- Aaa…Cả một kho rượu kìa.
Mạc Vô Phong từ lúc quen Mộc Từ Thiên và Huỳnh Cao Thái cậu ta đã thích rượu hơn một chút, hơn nữa được tận mắt trông thấy hàng chục hũ rượu bày biện kín căn phòng ai mà chẳng đã mắt. Mạc Vô Phong chạy tới mở nắp mấy hũ rượu ngay trước mặt cậu ta ra liền ngửi thấy những hương thơm quyến rũ bốc thẳng lên.
- Nhược cô nương. Lại đây xem này…
Cậu ta quay mặt ra thì trông thấy nàng đang ngồi thu mình bên cánh cửa đôi mắt nặng trĩu u sầu ngước nhìn những hạt mưa rơi mỗi lúc một nhiều hơn bên ngoài kia. Mạc Vô Phong bỏ hũ rượu lại đó bước ra ngồi đối diện nàng nhưng dường như nàng không hề biết điều ấy. Cậu ta không thể đoán được đằng sau ánh mắt kia đang ẩn chứa tâm tư gì.
- Sao vừa rồi cô nương lại khóc?
Sau câu hỏi đó nàng không trả lời, cậu ấy cũng không nói thêm câu nào. Tiếng mưa rơi ngoài kia như trói chặt hai tâm hồn trong căn nhà nhỏ.
- Tôi nhận ra hai người đó. Huynh ấy là Lệnh Hồ Xung?
Ánh mắt của Nhược Thủy Liên giờ mới chịu hướng về phía Mạc Vô Phong nhưng không phải nhìn cậu ấy mà để trả lời câu hỏi tàn nhẫn kia
- Phải. Là hắn…Hắn là…Lệnh Hồ Xung.
Mạc Vô Phong lại hỏi tiếp
- Người đi cùng là Lệnh Hồ phu nhân?
Nhược Thủy Liên mỉm cười
- Phải. Là phu nhân của hắn.
Mạc Vô Phong quan sát nàng thật kỹ càng trước khi lên tiếng hỏi câu tiếp theo
- Còn Nhược Thủy Liên là…Đông Phương Bất Bại.
Cậu ấy nghĩ sau khi nói ra câu này chắc chắn cô nương ấy sẽ phản ứng rất dữ dội và sự thực không khác những gì cậu ấy tưởng tượng là bao. Nhược Thủy Liên chạy ra ngoài hòa mình vào những giọt mưa lạnh buốt, nàng ngửa mặt lên trời để những giọt mưa lăn dài trên khóe mắt, thấm đẫm cơ thể mình. Nước mưa ngấm vào da thịt khiến nàng nhói đau, nàng đau đớn vì lòng mình băng giá ngay cả những giọt mưa nàng còn không cảm nhận được thì còn thứ gì trên đời nàng có thể cảm nhận được nữa. Đừng nói là tình yêu, đừng nói tới tình bằng hữu, ngay cả chữ ‘tình’ của chính mình nàng còn chẳng nhìn thấy. Nàng chỉ thấy rất buồn, buồn khi trái tim đang đập trong cơ thể không cảm nhận được thứ gì, nó cứ đập rất đều, rất đều, khi nàng vui nó vẫn đập đều như vậy, khi nàng khóc nó vẫn đập đều như thế, khi nàng chứng kiến bất kỳ sự việc nào từ ‘hỉ, nộ, ái, ố’ trái tim đó vẫn giữ nguyên một nhịp. Nàng tự hỏi mình có phải là một con người đang ‘sống’ thực sự không?
- Phải, ta là Đông Phương Bất Bại thì đã sao? Các người tưởng chỉ có các người ghét hắn, hận hắn, ghê tởm hắn thôi à. Ta…chính ta cũng không thể chấp nhận được, tại sao ta lại là hắn, tại sao ta không chết đi cho rồi. Ta nghĩ ông trời bắt ta sống vì ta có tội với thiên hạ, ta phải sống để trả hết tội nghiệt của mình nhưng không có nghĩa các người muốn chà đạp ta thế nào thì chà đạp. Các người có thể giết chết ta, có thể chửi rủa ta, xua đuổi ta nhưng…đừng gọi ta như vậy. Ta không chịu nổi…ta không chịu nổi…
Tiếng nói của nàng cứ nhỏ dần nhỏ dần cho tới khi tiếng mưa rơi lại át hết những tiếng động khác ngoài nó. Có câu nói mưa là nước mắt của trời, chỉ khi nào ông trời đồng cảm với một ai đó ở dưới nhân gian thì người mới rơi lệ. Nước mắt của người sẽ gột rửa đau thương, tiếp thêm sức mạnh cho nàng, giúp nàng nhận ra mình không đơn độc.
Thấy nàng đau khổ như vậy cả cậu ấy cũng đã chết lặng dưới mưa từ khi nào. Cậu ta cứ thầm nhủ trong lòng ‘Xin lỗi, Nhược Thủy Liên’ tới hàng chục lần không ngừng lại. Nếu lúc này trời ngừng mưa cả hai người họ đều có thể trông thấy đối phương đang khóc nhưng may mắn thay chính ông trời cũng không thể cầm được nước mắt.
- Này! Cô nương đứng đằng đó có phải Nhược Thủy Liên – bằng hữu của Mạc Vô Phong không. Nếu đúng thì trả lời tôi đi…
Nhược Thủy Liên bật cười
- Ta là Nhược Thủy Liên nhưng ta không phải bằng hữu của tên tiểu tử Mạc Vô Phong. Ngươi có nghe rõ không?
Mạc Vô Phong đáp
- Tiếng mưa to quá tôi không nghe rõ câu sau. Hình như cô nói Mạc Vô Phong là bằng hữu của cô phải không?
Nhược Thủy Liên lấy tay gạt giọt nước mắt hòa lẫn nước mưa trên đôi mắt mình
- Không phải. Không phải. Ta chẳng có tên bằng hữu nào độc ác như hắn cả.
Nàng vừa nói dứt câu cậu ấy liền chạy tới ôm chặt lấy thân hình ướt đẫm nước mưa của nàng vào lòng. Cái ôm này Mạc Vô Phong đã muốn thực hiện từ khi trông thấy nàng ngồi trước bờ sông sau Tửu Khí Ấp nhưng khi ấy cậu ta không đủ dũng khí làm điều đó. Còn giờ đây cậu ta mặc cho bản thân làm những điều mà mình muốn. Tiếc rằng cái ôm này không được lâu bởi người được ôm dường như không thích thú lắm, nàng đẩy cậu ấy ra và bước vào căn nhà chứa rượu kia.
Khi màn đêm buông xuống mưa mới bắt đầu tạnh dần, những hạt mưa nặng trĩu thu nhỏ lại thành những hạt sương đưa mình bay theo gió tạo thành cơn mưa phùn mới. Thời tiết trung thổ mấy ngày nay rất xấu, nếu ngày nào cũng mưa như vậy không lâu nữa thôi không khí lạnh lẽo sẽ bao trùm. Thay vào những cơn mưa là hàng ngàn bông tuyết trắng tràn ngập xung quanh.
Trong căn nhà chứa rượu thấp thoáng ánh sáng từ ngọn lửa được nhóm lên một cách tạm bợ mà nhìn qua có thể biết ngay đó chính là tác phẩm của Mạc Vô Phong. Y phục của bọn họ được phơi thành một hàng trên ngọn lửa đó, mỗi người ngồi một bên, chẳng ai trông thấy ai cả. Mạc Vô Phong gối đầu lên một hũ rượu lớn nhìn cái bóng của Nhược Thủy Liên in qua lớp y phục mỏng không rời mắt
- Tôi nghĩ y phục khô rồi đó. Cô nương mặc vào trước đi, tôi không nhìn thấy gì đâu, tôi đang nhắm mắt lại thư giãn rồi.
Nhược Thủy Liên nhìn qua lớp y phục mỏng thấy cậu ta đang nằm dài dưới đất liền nói
- Ngươi nhắm một mắt để thư giãn sao mà biết được y phục đã khô.
Mạc Vô Phong bật dậy
- À…ừm…! Được rồi hay để tôi ra ngoài một lúc vậy.
Cậu ta mở cánh cửa ra để lộ một khe hở đủ để mình bước ra ngoài tránh gió thổi vào bên trong dập tắt ngọn lửa rồi khép lại ngay ngắn. Giờ Mạc Vô Phong mới có cơ hội đi một vòng quanh nơi này, cậu ta để ý khắp nơi đây thật hẻo lánh không hiểu tên khôn lỏi dựng nên căn nhà này sống thanh thản giữa núi rừng, một mình một lãnh địa. Trông thấy hàng chục cái hố nhỏ phía sau căn nhà cậu ấy không khỏi hiếu kỳ liền bước lại xem, cậu ta ước chừng cái hố này chắc vừa đủ để đặt một hũ rượu nhỏ vào nhưng không hiểu sao chủ nhân căn nhà này ủ rượu xong không thèm đắp lại hố, không lẽ đây là đợt ủ cuối cùng của hắn.
- Vậy mình và cô ấy an tâm nghỉ ngơi trong căn nhà kia không sợ ai đó vào làm phiền…
- Không! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?? Chỉ là bằng hữu…chỉ là bằng hữu…
Mạc Vô Phong thờ thẫn trở về căn nhà chứa rượu sau khi đi vòng quanh nơi này khoảng ba, bốn vòng để cái suy nghĩ quá chớn trong đầu cậu ấy tắt hẳn đi. Cho tới khi mở cánh cửa ra trong miệng cậu ấy vẫn còn lẩm nhẩm câu ‘chỉ là bằng hữu’.
- Chỉ là bằng hữu…chỉ là…Ôi trời!...
Mái tóc của nàng vẫn buông thõng xuống bởi nó vẫn chưa khô hẳn, nàng vén mái tóc đen dài ấy sang một bên vai rồi lấy tay vuốt đi vuốt lại mong sao làm vậy sẽ khiến nó khô nhanh hơn. Trên người nàng chỉ mặc mỗi bộ y phục mỏng manh mà các nữ nhân mặc khi họ chuẩn bị đi ngủ, có vẻ như chiếc áo kia của nàng vẫn chưa khô hẳn. Mạc Vô Phong suýt nữa thì thốt lên khi tận mắt trông thấy một Nhược Thủy Liên đầy vẻ nữ tính như vậy, chẳng còn chút nóng tính, lạnh lùng nào trước kia nữa.
- Ngươi đứng ngoài đó không lạnh hả. Mau đóng cửa vào nếu không lửa sẽ tắt đấy.
Mạc Vô Phong lắc đầu
- Không lạnh…không lạnh…không hiểu sao tôi thấy rất…nóng…
- Nóng thì ra ngoài đó mà hóng gió đi. Nhớ đóng cửa vào giúp ta nhé.
Cậu ta thở dài đóng cánh cửa lại rồi vào trong tìm một chỗ ngồi xuống
- Không phải ‘nóng’ như cô nương nghĩ. Mà thôi bỏ đi, y phục của cô đâu sao cô không mặc hết vào.
Nhược Thủy Liên chỉ tay vào người cậu ấy
- Ngươi còn không có một manh áo trên người đấy.
Mạc Vô Phong ái ngại không còn gì để nói cậu ta gỡ vội chiếc áo đang phơi trên đống lửa xuống mặc nhanh vào người rồi ngồi phịch xuống đất tiếp tục tựa người vào hũ rượu ban nãy nhưng do không để ý nên hũ rượu suýt thì bị cậu ta làm đổ hết. Mạc Vô Phong nhanh tay đỡ lấy và nhận ra hương vị quen thuộc khi nắp hũ rượu bật xuống đất
- Thịt ướp rượu! Tên chủ căn nhà này cũng là người Tây Vực.
Nhược Thủy Liên ngạc nhiên
- Thịt…ướp rượu?
Cậu ấy đẩy hũ rượu lớn lại gần chỗ nàng và nói
- Những ngày tuyết rơi nhiều được cắn một miếng thịt ướp rượu là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của bọn tôi đấy.
Nàng cúi xuống nhìn những miếng thịt tươi được ướp trong rượu
- Mùi nồng quá. Không biết hương vị thế nào.
Mạc Vô Phong rút một con dao nhỏ được treo ngay ngắn trên bức tường ra, cậu ấy lấy dao đâm xuyên qua một miếng thịt lớn được cắt lát gọn gàng đem hơ trước đống lửa. Ngay tức khắc cả hai đều ngửi được hương vị nồng nàn của rượu hòa với miếng thịt lớn.
- Của cô nương đấy! Ăn thử xem có hợp khẩu vị không.
Nàng nhận lấy con dao đâm xuyên qua miếng thịt từ tay cậu ta và nếm thử một miếng, nàng nhận ra mấy tên Tây Vực này cũng có khiếu ăn uống tinh tường đấy. Đúng là chỉ có những nơi lạnh giá quanh năm như nơi đó mới xuất hiện những loại đồ ăn được ủ như thế này.
Cậu ta sợ nàng ăn không đủ no nên chú tâm nướng chín hết thịt đưa cho nàng còn bản thân thì ăn ít đi một chút nhưng đáng tiếc người say vì rượu trong thịt lại chính là cậu ta. Mạc Vô Phong với tửu lượng kém cỏi của mình đã gục xuống sau khi ăn tới miếng thịt thứ hai. Nếu cậu ta gục xuống đất thì không có gì để nói nhưng đằng này cậu ấy lại gục vào trong vòng tay của nàng.
- Lần đầu ta gặp được một tên nam nhân tửu lượng kém cỏi như ngươi…
Nhược Thủy Liên đẩy cậu ta tựa vào tường nhưng chỉ được một lúc Mạc Vô Phong lại gục xuống bờ vai của nàng. Không biết trong giấc ngủ cậu ta có cảm nhận được gì không nhưng Nhược Thủy Liên nhận thấy tên tiểu tử đáng ghét kia thật kỳ lạ, vì sao kỳ lạ nàng cũng chẳng biết. Nàng chỉ biết lí trí rất muốn đẩy cậu ấy tránh xa ra nhưng có thứ gì khác trong nàng ngăn hành động đó lại. Cuối cùng nàng dành thời gian suy nghĩ xem thứ ngăn nàng lại là thứ gì mà quên mất việc có một tên tiểu tử đang tựa vào người mình mà ngủ rất ngon.
Khi đống lửa trong căn nhà tắt ngóm cũng là lúc trời vừa sáng, Mạc Vô Phong tỉnh cơn say định vươn vai đứng dậy thì bắt gặp phải khuôn mặt của Nhược Thủy Liên. Nàng đang say sưa ngủ bên cạnh cậu ấy từ lúc nào không hay. Bất chợt cậu ta lấy tay thử chạm nhẹ vào khuôn mặt ấy một lần
- Cảm giác gì thế này. Trước kia chưa từng xuất hiện, vừa hồi hộp vừa vui lại sợ cô ấy sẽ phát giác…
Thấy Nhược Thủy Liên khẽ chuyển mình cậu ta rụt tay lại ngay, lòng thầm nghĩ ‘sao cô ấy thức dậy nhanh như vậy mình còn chưa kịp nhận ra cảm giác đó là gì’. Khác với Mạc Vô Phong nàng vừa tỉnh dậy bắt gặp khuôn mặt cậu ấy thì lập tức lui ra xa gỡ chiếc áo phơi từ hôm qua của mình xuống mặc lại lên người. Trong lúc Nhược Thủy Liên đang cột tóc thì cả hai nghe thấy những tiếng nói cất lên từ phía sau căn nhà. Mạc Vô Phong giơ một ngón tay lên miệng ra hiệu cho nàng đừng nói gì rồi cậu ta dỏng tai lên nghe ngóng.
- Ngươi biết tại sao Lăng cô nương ra lệnh đốt sạch căn nhà này không?
- Hình như đây là nơi ở của tên tù nhân trong động tám mươi mốt tên là A Nhĩ gì gì đó, nghe là biết người Tây Vực rồi. Hắn phạm lỗi trong việc ủ rượu thuốc nên mới ra nông nỗi này, Tiên lão định sẽ tìm một người khác làm thay nhiệm vụ của hắn nên những gì thuộc về hắn đều phải đem đi tiêu hủy.
- Hóa ra hắn là kẻ gây ra vụ Ngũ Sắc Thủy tại thôn Lưu Đức. Tù nhân trong động tám mươi mốt là tù nhân nghiêm trọng, chết là cái chắc. Thôi mau gom góp củi khô lại đốt nhanh còn trở về Tiên Hà Lĩnh bẩm báo Lăng cô nương.
Câu chuyện vừa rồi thu hút cả Mạc Vô Phong lẫn Nhược Thủy Liên. Hai người họ hiện giờ tuy mục đích khác nhau nhưng đều có chung một suy nghĩ đó là đi tới nơi tên Tiên Hà Lĩnh. Về phần Mạc Vô Phong nghe thấy A Nhĩ và tù nhân nghiêm trọng cậu ấy không thể khoanh tay đứng nhìn. Còn Nhược Thủy Liên biết được câu chuyện của thôn Lưu Đức nên nàng càng muốn đi theo mấy tên kia tìm hiểu thực hư sự việc, ban đầu nàng chỉ muốn nhanh tìm Tuyết Liên Hoa giải độc cho những người ở thôn Lưu Đức bởi không có thời gian tới tận nơi điều tra nhưng giờ thì khác nàng không vướng bận chuyện ở cốc Thủy Phong thì còn lí do nào ngăn nàng lại nữa, nàng còn nghĩ rằng nếu điều tra rõ nguyên nhân người dân thôn Lưu Đức trúng độc có thể nàng sẽ phát hiện ra một phương thuốc khác trị khỏi cho họ chứ không nhất thiết phải liều mạng lên đỉnh Ngọc Phong tìm Tuyết Liên Hoa.
- Nhược cô nương, chắc chúng ta lại phải chia tay tại đây rồi. Tôi cần tới một nơi…
- Tới nơi nào để sau đi giờ ta cần ngươi đưa ta tới Tiên Hà Lĩnh.
Mạc Vô Phong ngạc nhiên
- Hả! Cô cũng muốn tới nơi đó sao?
Nhược Thủy Liên quay ra nhìn cậu ấy
- Không lẽ ngươi cũng đang định tới đó. Vậy thì tốt rồi, mau bám theo bọn chúng.
Mạc Vô Phong giữ nàng lại
- Bọn chúng đốt nhà rồi mới rời đi, chúng ta ở trong này chờ thêm một lát.
Ngay sau khi xếp những thanh gỗ tìm được trong khu rừng quanh ngôi nhà của A Nhĩ, đệ tử Tiên Hà Lĩnh lập tức châm lửa rồi bỏ đi. Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt khiến khói xông thẳng vào trong.
Nhược Thủy Liên lấy tay áo che mặt lại
- Đi được chưa.
Mạc Vô Phong nín thở kéo nàng vào sát cạnh mình rồi nhún nhẹ người vận khí đạp hư đưa cả hai lên trên cao. Sau khi xuyên thủng mái nhà cậu ta lại đạp hư thêm một nhịp nữa để lên được cao hơn tìm kiếm mấy tên đốt nhà ban nãy.
Thấy cậu ấy chuẩn bị phi thân đuổi theo bọn chúng Nhược Thủy Liên căn dặn
- Ngươi đừng quên giờ nội lực trong cơ thể ngươi rất dồi dào. Đừng có chạy quá bọn họ đấy.
Mạc Vô Phong mỉm cười
- Cô nương yên tâm. Tôi sẽ cố…đi thật chậm.
Tuy Mạc Vô Phong đã rất cố gắng điều chỉnh tốc độ của mình nhưng dù có ôm theo Nhược Thủy Liên đi chăng nữa cậu ta cũng đã chạy quá những tên đệ tử Tiên Hà Lĩnh rất nhiều lần, mỗi một lần phải quay lại cậu ấy đều bị Nhược Thủy Liên mắng cho một bài, mắng nhiều tới mức tai cậu ấy sắp mất cảm giác tới nơi. Bọn họ bám theo tới một thung lũng lớn thì mất dấu người của Tiên Hà Lĩnh. Mạc Vô Phong đáp xuống đất và chuẩn bị sẵn tinh thần nghe Nhược cô nương chỉ trích.
- Đáng lẽ ta không nên giúp ngươi giác ngộ thần công mới đúng. Ngươi bám theo người ta hay thi chạy với người ta vậy? Nếu vừa rồi không phải quay lại về phía sau để tiếp tục theo dõi thì giờ đã chẳng mất dấu bọn chúng.
Thấy Mạc Vô Phong bịt tai lại vờ ngắm khung cảnh xung quanh Nhược Thủy Liên càng tức giận mà hét to hơn
- Ngươi còn dám hành động như thế hả. Ta nói cho ngươi nghe từ giờ phút này ta cắt đứt tình bằng hữu với ngươi…
Mạc Vô Phong tiến lại gần nàng hỏi cho rõ
- Nghĩa là cô nương đã coi tôi như bằng hữu từ lâu rồi hả.
Nhược Thủy Liên nói
- Ta coi ngươi như bằng hữu lúc nào ngươi việc gì phải quan tâm giờ thì hết rồi. Chúng ta trở lại là người dưng!
Mạc Vô Phong níu nàng lại trước khi nàng quay người bước đi
- Đừng tuyệt tình như thế mà. Tôi nhận lỗi với cô nương…tôi sai rồi…lần sau tôi sẽ cố đi chậm hết mức có thể…Giờ chúng ta lại là bằng hữu nhé!
Nhược Thủy Liên khoanh tay lại
- Muộn rồi, tiểu tử. Nếu ngươi biết điều đi tìm dấu tích mấy tên đó cho ta, nếu làm tốt ta sẽ suy nghĩ lại.
Mạc Vô Phong đưa tay lên cằm suy nghĩ
- Quái lạ thật. Tại sao vừa tới thung lũng này liền mất dấu bọn chúng ngay nhỉ. Không lẽ chúng độn thổ hết một lượt. Mà cô nương có thấy nơi này nhiều thác nước một cách thất thường không.
Nhược Thủy Liên quát cậu ấy
- Tập trung tìm kiếm một chút đi, ngươi để tâm mấy thứ vớ vẩn đó làm gì hả.
Hai người càng ngày càng tiến sâu vào trong thung lũng nhưng một chút dấu vết cũng không tìm thấy không những thế địa hình hiểm trở tại nơi này còn đẩy họ vào tình huống nguy hiểm không biết bao nhiêu lần, từ những hố lầy kín đáo dưới đất lại tới côn trùng độc hại bay tứ phía. Mạc Vô Phong nhận thấy điều duy nhất cậu ta có thể làm bây giờ là yên lặng và bước đi cẩn thận vì cậu ấy biết rằng cô nương kia đang cực kỳ khó chịu.
Họ khó khăn lắm mới rời khỏi thung lũng quái quỷ kia lại bắt gặp một khu rừng lớn. Không chỉ thế đằng trước còn có hai người cầm binh khí xuất hiện
- Hai người kia từ đâu tới đây?
Nhược Thủy Liên đập vào lưng Mạc Vô Phong ra hiệu cho cậu ấy trả lời. Mạc Vô Phong liền lên tiếng
- Xin hỏi đây là nơi nào vậy. Chúng tôi…bị lạc.
Một đứa giơ cái binh khí giống như được nối lại bởi nhiều cây gỗ nhỏ lên dọa dẫm
- Các ngươi bị lạc thì quay lại thung lũng Lưu Đức sẽ tìm thấy đường ra. Khu rừng này tuyệt đối không được bước vào nếu có chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng các ngươi tự chịu trách nhiệm đấy.
Mạc Vô Phong nhún vai
- Nguy hiểm tới vậy kia à. Vậy cho ta hỏi khu rừng đó có phải Tiên Hà Lĩnh không?
Bọn chúng đồng thanh hô
- Bên trong là thôn Lưu Đức…
Nhược Thủy Liên nói với cậu ấy
- Ta muốn vào trong đó…
Mạc Vô Phong kéo tay nàng đi qua bọn chúng một cách tự nhiên như không có ai đứng đó. Hai người cầm binh khí trố mắt nhìn nhau nhưng ngay lập tức họ lấy lại dũng khí và hét lên
- Nơi đó rất nguy hiểm, chỉ có kẻ mạnh mới được quyền vào bên trong. Các ngươi đánh thắng bọn ta mới có tư cách vào.
Mạc Vô Phong nhặt lấy hai hòn đá dưới chân cậu ấy ném qua ném lại trên tay
- Đỡ chiêu của ta này…
Hai hòn đá được cậu ta dùng sức bắn thẳng vào chân hai tên cầm binh khí nhanh như cắt. Bọn chúng kêu la inh ỏi rồi quỳ xuống vái lạy
- Đa tạ ân nhân, đa tạ ân nhân
- Hóa ra huynh là ân nhân của bọn ta
Nhược Thủy Liên thắc mắc
- Bọn chúng bị sao vậy?
Một đứa nói to
- Hôm đó ở bên bờ sông nếu không nhờ ân nhân bắn hòn đá này vào chân ba bọn ta thì bọn ta đã bị trúng độc Ngũ Sắc Thủy từ lâu rồi.
Đứa kia cũng nói
- Hôm nay ân nhân lại dùng chiêu này để nhắc bọn ta nhớ lại đúng không.
Mạc Vô Phong chống tay ngang hông
- À…Nếu đã như vậy thì…Phải đó, ta là ân nhân của các ngươi. Giờ ta vào trong được chưa?
Hóa ra hai người cầm binh khí ra chặn đường bọn họ chính là Trình Thiên và Trình Vũ. Trông thấy Mạc Vô Phong dùng hai viên đá làm vũ khí lại nhằm thẳng vào chân mà bắn nên cả hai đều tưởng lầm cậu ta chính là người đã cứu sống mình. Nghe ân nhân ngỏ ý muốn vào trong thôn cả hai đều mừng rỡ.
Trình Thiên vứt cái binh khí tự làm tạm bợ xuống đất và chạy lên trước dẫn đầu
- Để ta dẫn đường cho huynh.
Trình Vũ cũng chạy theo Trình Thiên
- Ta cũng muốn dẫn đường cho huynh. Bọn ta đã kể lại chuyện huynh cứu bọn ta cho cha nghe. Lát nữa gặp huynh chắc chắn ông ấy sẽ rất vui.
Bấy giờ Mạc Vô Phong mới há hốc miệng chỉ tay vào hai huynh đệ họ Trình
- Họ…họ giống y hệt nhau. Nhược cô nương…họ giống y hệt nhau…
Nhược Thủy Liên cau mày
- Lần đầu ngươi nhìn thấy một cặp song sinh hả.
Đúng là lần đầu tiên cậu ấy trông thấy hai người giống nhau như hai giọt nước như vậy. Cậu ta thốt lên
- Sau này tôi cũng muốn nương tử của mình sinh cho tôi một cặp như vậy.
Nhược Thủy Liên mỉm cười
- Ta thấy hôm nào ngươi cũng trốn cô ta ra ngoài như thế này chắc cô ta chẳng muốn cho ngươi động vào người chứ đừng nói sinh con.
- Cô nương nói Đường Yên hả? Cô ấy có nhiều việc để làm lắm, một ngày tôi đi cùng cô ấy cũng đủ hết hơi. Đường Yên sẽ không tức giận chỉ vì tôi không ở bên cô ấy đâu.
Nhược Thủy Liên thầm nhủ tên tiểu tử này suy nghĩ đơn giản thật. Nếu cô ta mà giống như cậu ấy nghĩ thì việc gì phải tức giận đả thương Mộc Từ Thiên sau đó còn ngang nhiên đối đầu với Đông Phương Bất Bại lừng danh giang hồ nhưng may cho cô ta là khi ấy nàng đang mang nội thương nên cô ta mới được đà lấn tới.
- Ta nghĩ dù sao ngươi cũng đừng khiến nương tử của mình phải sinh một cặp song sinh. Ta có đọc một cuốn y thuật nói rằng chuyện đó rất nguy hiểm đối với người mẹ. Nói cách khác sinh như vậy đồng nghĩa với việc đi tìm cái chết.
Mạc Vô Phong dường như không tin vào những câu nói ấy lắm, cậu ta đáp
- Nếu đây là lời nói của thần y cô nương thì tôi phải xem xét lại.
Nhược Thủy Liên bật cười
- Vậy khi nào rảnh rỗi ngươi đi tìm cô ta mà thỉnh giáo nhé.
Hai huynh đệ họ Trình dẫn bọn họ vào nơi ở của Trình gia trong thôn Lưu Đức. Đây là một thôn rất lớn nhưng chẳng thấy một bóng người, thôn có rất nhiều nhà nhưng chẳng có căn nhà nào mở cửa. Ít ra rừng núi âm u còn có tiếng chim kêu, vẹt hót chứ nơi này chẳng khác gì nghĩa địa.
Nếu không bước vào Trình gia chắc Mạc Vô Phong và Nhược Thủy Liên cũng phải công nhận nơi này chẳng khác gì một thôn làng chết. Trông thấy hai hài tử trở về cùng người lạ, Trình thúc đặt chén trà trên tay xuống bàn ra mặt chào hỏi
- Hai vị là…
Trình Thiên nói
- Huynh ấy chính là ân nhân mà bọn con kể cho cha nghe khi trước.
Trình thúc tươi cười nhìn Mạc Vô Phong
- Hóa ra cậu là người đã cứu ba tiểu tử nhà bọn ta. Hôm nay ta mới có dịp gặp mặt nói lời tạ ơn với cậu.
Mạc Vô Phong cười trừ
- Cứu người là chuyện…nên làm mà. Nhưng…đại thúc nói mình có ba tiểu tử liền sao, ba đứa đều…y hệt nhau hả?
- Hahaha…khiến cậu hiểu lầm rồi. Một đứa nữa là con nuôi của ta nhưng nó không có mặt ở đây. Vậy vị cô nương này là…
Trình Vũ nhanh nhảu đáp
- Là nương tử của huynh ấy.
Mạc Vô Phong và Nhược Thủy Liên đều phủ nhận ngay lập tức nhưng Trình Vũ lại nói
- Ban nãy con nghe hai người họ nói gì đó mà nương tử rồi sinh con mà.
Trình thúc xua tay đuổi hai đứa vào bên trong
- Xin lỗi hai vị, bọn chúng còn nhỏ chưa hiểu chuyện như chúng ta.
Nhược Thủy Liên vẫn trừng mắt nhìn hai huynh đệ họ Trình cho tới khi chúng bước vào căn phòng bên cạnh
- Người trong thôn chỉ có mình ông thôi sao?
Trình thúc tái mặt ngồi xuống chiếc ghế sau lưng
- Không giấu gì hai vị cách đây không lâu thôn Lưu Đức gặp nạn Ngũ Sắc Thủy. Đa số mọi người trong thôn đều đã nhiễm độc, chỉ trách ta lực bất tòng tâm không thể cứu họ. Tiểu nữ thứ ba của ta cũng vì chuyện này mà cất công đi tìm thần y cô nương được biết hiện giờ cô nương đó đã lên đường đi tìm thảo dược mong sao ngày người dân trong thôn được cứu sống sẽ không còn xa.
Nhược Thủy Liên nghĩ rằng rượu thuốc gì đó mà hai tên đệ tử Tiên Hà Lĩnh nhắc tới chắc chắc có liên quan tới Ngũ Sắc Thủy liền hỏi
- Ngũ Sắc Thủy ở đâu? Ông đưa ta đi xem được chứ.
Trình thúc mỉm cười
- Ngũ Sắc Thủy thật ra chính là nguồn nước trong thôn vì nguồn nước bị nhiễm độc nặng nề nên tạo thành màu ngũ sắc do đó chúng tôi gọi nó với cái tên như vậy nhưng giờ Ngũ Sắc Thủy không hiểu vì sao đã biến mất bất chợt. Cho dù như vậy ta vẫn cảnh báo những người chưa nhiễm độc không nên sử dụng nguồn nước đó, cả hai vị cũng vậy.
Mạc Vô Phong đập hai tay vào nhau vì bất chợt nhớ ra câu chuyện của A Nhĩ
- Đại thúc cho ta hỏi, xung quanh đây có nơi nào gọi là Tiên Hà Lĩnh không?
Trình thúc lắc đầu
- Tiên Hà Lĩnh? Ta chưa nghe tới địa danh đó bao giờ.
Mạc Vô Phong ngạc nhiên quay ra nhìn Nhược Thủy Liên
- Hỏng rồi. Không lẽ chúng ta đi nhầm đường. Rõ ràng mấy tên đó mất dấu tại thung lũng này mà.
Nhược Thủy Liên lẩm bẩm
- Nếu không tìm hiểu được cái thứ gọi là Ngũ Sắc Thủy đó chắc mình đành phải lên đường tới Tây Vực tìm Tuyết Liên Hoa.
Trình thúc nói
- Các vị đi đường chắc đã mệt để ta chuẩn bị hai phòng cho cậu và cô nương đây nghỉ lại nhé.
Mạc Vô Phong định từ chối nhưng Nhược Thủy Liên lại gật đầu đồng ý. Nàng nói với cậu ta rằng chắc chắn Tiên Hà Lĩnh chỉ ở đâu đó quanh đây, tuy Trình thúc nói nơi đó không tồn tại nhưng sự thực những tên đốt căn nhà chứa rượu đã mất tích khi bước vào thung lũng và nàng chắc rằng chỉ cần làm rõ thực hư tại sao chúng biến mất sẽ tìm được nơi gọi là Tiên Hà Lĩnh.
Diệp Đường Yên lớn tiếng kêu gọi các sư đệ, sư muội phái Không Động phía sau
- Đuổi theo hai người đó. Tuyệt đối không để mất dấu Đông Phương Bất Bại.
Lệnh Hồ Xung thốt lên
- Đông Phương Bất Bại?
Doanh Doanh thấy ánh mắt Lệnh Hồ Xung đang hướng về phía đó liền nói
- Huynh cũng muốn đuổi theo chứ?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu
- Bỏ đi. Việc quan trọng bây giờ là tìm các huynh đệ bị những tin đồn nhảm kia đánh lừa, nếu không thức tỉnh được họ chắc chắn phái Không Động sẽ có nhiều lợi thế.
Doanh Doanh biết trong lòng hắn đang nghĩ gì liền hỏi lại
- Huynh không muốn đuổi theo thật sao? Xác thực việc Đông Phương Bất Bại còn sống hay đã chết cũng…quan trọng lắm đấy.
Lệnh Hồ Xung vẫn hướng ánh mắt nhìn theo đoàn người ngựa của Diệp Đường Yên
- Tìm được thì sao? Không tìm được thì sao? Bỏ đi.
Doanh Doanh thở dài
- Nếu huynh đã quyết như vậy muội cũng không có ý kiến nữa. Chúng ta đi thôi.
Lệnh Hồ Xung thẫn thờ thúc ngựa đi tiếp, hắn nhớ lại câu nói của Phương Chứng đại sư rồi chợt hiểu ra hắn và nàng đúng như những gì đại sư nói. Duyên đã hết giờ gặp lại nhau chỉ còn nợ, đã là nợ sẽ chỉ khiến cả hai càng thêm đau khổ. Hắn giờ đã có nương tử, còn nàng thì có ai bên mình? Người chịu đau khổ nhiều hơn sẽ lại là nàng. Khi nãy trông thấy thứ vũ khí đó bay qua khuôn mặt mình nàng đã biết người đứng sau mình là ai. Khi tiếng nói của hắn cất lên nàng cảm thấy có chút rộn ràng trong lòng. Khi hắn gọi nàng bằng bốn từ ‘Đông Phương Bất Bại’ một giọt nước mắt lăn xuống…
Nhược Thủy Liên lại nghĩ tới cuộc tình khi xưa, giống như mọi lần nàng lại thổ huyết. Nàng sợ hãi tới mức không dám quay người lại, không dám mở miệng nói một câu chỉ ước sao có thể ngay lập tức rời khỏi nơi này. Nàng cố nhấc đôi chân nặng trịch của mình lên nhưng không tài nào làm được. Tình huống này chưa bao giờ nàng chuẩn bị trước để đối mặt một cách tự nhiên nhất, nàng cứ nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa không ngờ ngày hôm nay lại gặp cả hắn lẫn phu nhân của hắn sát cánh bên nhau.
Mạc Vô Phong cũng đứng lặng thinh một chỗ nhìn giọt máu nhỏ trên khóe miệng nàng, cậu ấy nghe thấy tiếng nàng gọi mình rất nhỏ nhưng không hiểu sao bản thân vẫn nghe rõ từng chữ một ‘Đưa – ta – rời – khỏi – đây’
May cho Mạc Vô Phong là Diệp Đường Yên bị mù, chỉ dựa vào sức của các đệ tử phái Không Động làm sao bám theo cậu ấy được. Từ khi biết cách sử dụng Cửu Dương thần công nội lực trong người cậu ta như được nâng lên nhiều tầng, không những chưởng lực toát ra mạnh mẽ mà khinh công cũng đạt tới tầm đạp gió cưỡi mây mặc dù đang ôm thêm Nhược Thủy Liên bên mình. Trong đầu cậu ta chỉ có một suy nghĩ là chạy thật xa, chạy đi đâu đó để cô ấy bớt run cầm cập như lúc này. Cậu ấy cứ chạy tới khi cơn mưa phùn đầu đông bắt đầu nặng hạt hơn mới chịu dừng lại để tìm một chỗ trú mưa.
Mạc Vô Phong đưa mắt nhìn xung quanh vùng rừng núi nơi cậu ta vừa đáp xuống thì thấy dòng chữ ‘Hằng Sơn’. Cậu ta rùng mình
- Hằng Sơn là đâu? Mình chỉ chạy có một lúc mà ra tận nơi này rồi.
Nhược Thủy Liên nói
- Đừng lên núi Hằng Sơn.
Mạc Vô Phong cởi bỏ chiếc áo bên ngoài ra che mưa cho nàng
- Không lên núi chỉ còn cách đi dọc theo sườn núi tìm một nơi nào đó để nghỉ thôi. Tôi không biết có may mắn tìm được nơi nào không nhưng tôi biết đi thêm hai ba bước nữa Nhược cô nương sẽ phải tắm mưa đấy.
Cậu ta nói vậy để Nhược Thủy Liên không từ chối hành động này. Thật ra dù Mạc Vô Phong có kề dao vào cổ nàng ngay lúc này thì nàng cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chống cự nữa. Đi dọc theo núi Hằng Sơn được vài dặm thì hai người đó trông thấy một căn gà nhỗ nhỏ nằm bên kia con sông. Mạc Vô Phong mừng rỡ đưa Nhược Thủy Liên vào trong căn nhà đó nghỉ ngơi. Cậu ta vắt sạch chiếc áo ướt đẫm để nước nhỏ giọt xuống mặt đất rồi đạp cửa bước vào bên trong.
- Aaa…Cả một kho rượu kìa.
Mạc Vô Phong từ lúc quen Mộc Từ Thiên và Huỳnh Cao Thái cậu ta đã thích rượu hơn một chút, hơn nữa được tận mắt trông thấy hàng chục hũ rượu bày biện kín căn phòng ai mà chẳng đã mắt. Mạc Vô Phong chạy tới mở nắp mấy hũ rượu ngay trước mặt cậu ta ra liền ngửi thấy những hương thơm quyến rũ bốc thẳng lên.
- Nhược cô nương. Lại đây xem này…
Cậu ta quay mặt ra thì trông thấy nàng đang ngồi thu mình bên cánh cửa đôi mắt nặng trĩu u sầu ngước nhìn những hạt mưa rơi mỗi lúc một nhiều hơn bên ngoài kia. Mạc Vô Phong bỏ hũ rượu lại đó bước ra ngồi đối diện nàng nhưng dường như nàng không hề biết điều ấy. Cậu ta không thể đoán được đằng sau ánh mắt kia đang ẩn chứa tâm tư gì.
- Sao vừa rồi cô nương lại khóc?
Sau câu hỏi đó nàng không trả lời, cậu ấy cũng không nói thêm câu nào. Tiếng mưa rơi ngoài kia như trói chặt hai tâm hồn trong căn nhà nhỏ.
- Tôi nhận ra hai người đó. Huynh ấy là Lệnh Hồ Xung?
Ánh mắt của Nhược Thủy Liên giờ mới chịu hướng về phía Mạc Vô Phong nhưng không phải nhìn cậu ấy mà để trả lời câu hỏi tàn nhẫn kia
- Phải. Là hắn…Hắn là…Lệnh Hồ Xung.
Mạc Vô Phong lại hỏi tiếp
- Người đi cùng là Lệnh Hồ phu nhân?
Nhược Thủy Liên mỉm cười
- Phải. Là phu nhân của hắn.
Mạc Vô Phong quan sát nàng thật kỹ càng trước khi lên tiếng hỏi câu tiếp theo
- Còn Nhược Thủy Liên là…Đông Phương Bất Bại.
Cậu ấy nghĩ sau khi nói ra câu này chắc chắn cô nương ấy sẽ phản ứng rất dữ dội và sự thực không khác những gì cậu ấy tưởng tượng là bao. Nhược Thủy Liên chạy ra ngoài hòa mình vào những giọt mưa lạnh buốt, nàng ngửa mặt lên trời để những giọt mưa lăn dài trên khóe mắt, thấm đẫm cơ thể mình. Nước mưa ngấm vào da thịt khiến nàng nhói đau, nàng đau đớn vì lòng mình băng giá ngay cả những giọt mưa nàng còn không cảm nhận được thì còn thứ gì trên đời nàng có thể cảm nhận được nữa. Đừng nói là tình yêu, đừng nói tới tình bằng hữu, ngay cả chữ ‘tình’ của chính mình nàng còn chẳng nhìn thấy. Nàng chỉ thấy rất buồn, buồn khi trái tim đang đập trong cơ thể không cảm nhận được thứ gì, nó cứ đập rất đều, rất đều, khi nàng vui nó vẫn đập đều như vậy, khi nàng khóc nó vẫn đập đều như thế, khi nàng chứng kiến bất kỳ sự việc nào từ ‘hỉ, nộ, ái, ố’ trái tim đó vẫn giữ nguyên một nhịp. Nàng tự hỏi mình có phải là một con người đang ‘sống’ thực sự không?
- Phải, ta là Đông Phương Bất Bại thì đã sao? Các người tưởng chỉ có các người ghét hắn, hận hắn, ghê tởm hắn thôi à. Ta…chính ta cũng không thể chấp nhận được, tại sao ta lại là hắn, tại sao ta không chết đi cho rồi. Ta nghĩ ông trời bắt ta sống vì ta có tội với thiên hạ, ta phải sống để trả hết tội nghiệt của mình nhưng không có nghĩa các người muốn chà đạp ta thế nào thì chà đạp. Các người có thể giết chết ta, có thể chửi rủa ta, xua đuổi ta nhưng…đừng gọi ta như vậy. Ta không chịu nổi…ta không chịu nổi…
Tiếng nói của nàng cứ nhỏ dần nhỏ dần cho tới khi tiếng mưa rơi lại át hết những tiếng động khác ngoài nó. Có câu nói mưa là nước mắt của trời, chỉ khi nào ông trời đồng cảm với một ai đó ở dưới nhân gian thì người mới rơi lệ. Nước mắt của người sẽ gột rửa đau thương, tiếp thêm sức mạnh cho nàng, giúp nàng nhận ra mình không đơn độc.
Thấy nàng đau khổ như vậy cả cậu ấy cũng đã chết lặng dưới mưa từ khi nào. Cậu ta cứ thầm nhủ trong lòng ‘Xin lỗi, Nhược Thủy Liên’ tới hàng chục lần không ngừng lại. Nếu lúc này trời ngừng mưa cả hai người họ đều có thể trông thấy đối phương đang khóc nhưng may mắn thay chính ông trời cũng không thể cầm được nước mắt.
- Này! Cô nương đứng đằng đó có phải Nhược Thủy Liên – bằng hữu của Mạc Vô Phong không. Nếu đúng thì trả lời tôi đi…
Nhược Thủy Liên bật cười
- Ta là Nhược Thủy Liên nhưng ta không phải bằng hữu của tên tiểu tử Mạc Vô Phong. Ngươi có nghe rõ không?
Mạc Vô Phong đáp
- Tiếng mưa to quá tôi không nghe rõ câu sau. Hình như cô nói Mạc Vô Phong là bằng hữu của cô phải không?
Nhược Thủy Liên lấy tay gạt giọt nước mắt hòa lẫn nước mưa trên đôi mắt mình
- Không phải. Không phải. Ta chẳng có tên bằng hữu nào độc ác như hắn cả.
Nàng vừa nói dứt câu cậu ấy liền chạy tới ôm chặt lấy thân hình ướt đẫm nước mưa của nàng vào lòng. Cái ôm này Mạc Vô Phong đã muốn thực hiện từ khi trông thấy nàng ngồi trước bờ sông sau Tửu Khí Ấp nhưng khi ấy cậu ta không đủ dũng khí làm điều đó. Còn giờ đây cậu ta mặc cho bản thân làm những điều mà mình muốn. Tiếc rằng cái ôm này không được lâu bởi người được ôm dường như không thích thú lắm, nàng đẩy cậu ấy ra và bước vào căn nhà chứa rượu kia.
Khi màn đêm buông xuống mưa mới bắt đầu tạnh dần, những hạt mưa nặng trĩu thu nhỏ lại thành những hạt sương đưa mình bay theo gió tạo thành cơn mưa phùn mới. Thời tiết trung thổ mấy ngày nay rất xấu, nếu ngày nào cũng mưa như vậy không lâu nữa thôi không khí lạnh lẽo sẽ bao trùm. Thay vào những cơn mưa là hàng ngàn bông tuyết trắng tràn ngập xung quanh.
Trong căn nhà chứa rượu thấp thoáng ánh sáng từ ngọn lửa được nhóm lên một cách tạm bợ mà nhìn qua có thể biết ngay đó chính là tác phẩm của Mạc Vô Phong. Y phục của bọn họ được phơi thành một hàng trên ngọn lửa đó, mỗi người ngồi một bên, chẳng ai trông thấy ai cả. Mạc Vô Phong gối đầu lên một hũ rượu lớn nhìn cái bóng của Nhược Thủy Liên in qua lớp y phục mỏng không rời mắt
- Tôi nghĩ y phục khô rồi đó. Cô nương mặc vào trước đi, tôi không nhìn thấy gì đâu, tôi đang nhắm mắt lại thư giãn rồi.
Nhược Thủy Liên nhìn qua lớp y phục mỏng thấy cậu ta đang nằm dài dưới đất liền nói
- Ngươi nhắm một mắt để thư giãn sao mà biết được y phục đã khô.
Mạc Vô Phong bật dậy
- À…ừm…! Được rồi hay để tôi ra ngoài một lúc vậy.
Cậu ta mở cánh cửa ra để lộ một khe hở đủ để mình bước ra ngoài tránh gió thổi vào bên trong dập tắt ngọn lửa rồi khép lại ngay ngắn. Giờ Mạc Vô Phong mới có cơ hội đi một vòng quanh nơi này, cậu ta để ý khắp nơi đây thật hẻo lánh không hiểu tên khôn lỏi dựng nên căn nhà này sống thanh thản giữa núi rừng, một mình một lãnh địa. Trông thấy hàng chục cái hố nhỏ phía sau căn nhà cậu ấy không khỏi hiếu kỳ liền bước lại xem, cậu ta ước chừng cái hố này chắc vừa đủ để đặt một hũ rượu nhỏ vào nhưng không hiểu sao chủ nhân căn nhà này ủ rượu xong không thèm đắp lại hố, không lẽ đây là đợt ủ cuối cùng của hắn.
- Vậy mình và cô ấy an tâm nghỉ ngơi trong căn nhà kia không sợ ai đó vào làm phiền…
- Không! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?? Chỉ là bằng hữu…chỉ là bằng hữu…
Mạc Vô Phong thờ thẫn trở về căn nhà chứa rượu sau khi đi vòng quanh nơi này khoảng ba, bốn vòng để cái suy nghĩ quá chớn trong đầu cậu ấy tắt hẳn đi. Cho tới khi mở cánh cửa ra trong miệng cậu ấy vẫn còn lẩm nhẩm câu ‘chỉ là bằng hữu’.
- Chỉ là bằng hữu…chỉ là…Ôi trời!...
Mái tóc của nàng vẫn buông thõng xuống bởi nó vẫn chưa khô hẳn, nàng vén mái tóc đen dài ấy sang một bên vai rồi lấy tay vuốt đi vuốt lại mong sao làm vậy sẽ khiến nó khô nhanh hơn. Trên người nàng chỉ mặc mỗi bộ y phục mỏng manh mà các nữ nhân mặc khi họ chuẩn bị đi ngủ, có vẻ như chiếc áo kia của nàng vẫn chưa khô hẳn. Mạc Vô Phong suýt nữa thì thốt lên khi tận mắt trông thấy một Nhược Thủy Liên đầy vẻ nữ tính như vậy, chẳng còn chút nóng tính, lạnh lùng nào trước kia nữa.
- Ngươi đứng ngoài đó không lạnh hả. Mau đóng cửa vào nếu không lửa sẽ tắt đấy.
Mạc Vô Phong lắc đầu
- Không lạnh…không lạnh…không hiểu sao tôi thấy rất…nóng…
- Nóng thì ra ngoài đó mà hóng gió đi. Nhớ đóng cửa vào giúp ta nhé.
Cậu ta thở dài đóng cánh cửa lại rồi vào trong tìm một chỗ ngồi xuống
- Không phải ‘nóng’ như cô nương nghĩ. Mà thôi bỏ đi, y phục của cô đâu sao cô không mặc hết vào.
Nhược Thủy Liên chỉ tay vào người cậu ấy
- Ngươi còn không có một manh áo trên người đấy.
Mạc Vô Phong ái ngại không còn gì để nói cậu ta gỡ vội chiếc áo đang phơi trên đống lửa xuống mặc nhanh vào người rồi ngồi phịch xuống đất tiếp tục tựa người vào hũ rượu ban nãy nhưng do không để ý nên hũ rượu suýt thì bị cậu ta làm đổ hết. Mạc Vô Phong nhanh tay đỡ lấy và nhận ra hương vị quen thuộc khi nắp hũ rượu bật xuống đất
- Thịt ướp rượu! Tên chủ căn nhà này cũng là người Tây Vực.
Nhược Thủy Liên ngạc nhiên
- Thịt…ướp rượu?
Cậu ấy đẩy hũ rượu lớn lại gần chỗ nàng và nói
- Những ngày tuyết rơi nhiều được cắn một miếng thịt ướp rượu là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của bọn tôi đấy.
Nàng cúi xuống nhìn những miếng thịt tươi được ướp trong rượu
- Mùi nồng quá. Không biết hương vị thế nào.
Mạc Vô Phong rút một con dao nhỏ được treo ngay ngắn trên bức tường ra, cậu ấy lấy dao đâm xuyên qua một miếng thịt lớn được cắt lát gọn gàng đem hơ trước đống lửa. Ngay tức khắc cả hai đều ngửi được hương vị nồng nàn của rượu hòa với miếng thịt lớn.
- Của cô nương đấy! Ăn thử xem có hợp khẩu vị không.
Nàng nhận lấy con dao đâm xuyên qua miếng thịt từ tay cậu ta và nếm thử một miếng, nàng nhận ra mấy tên Tây Vực này cũng có khiếu ăn uống tinh tường đấy. Đúng là chỉ có những nơi lạnh giá quanh năm như nơi đó mới xuất hiện những loại đồ ăn được ủ như thế này.
Cậu ta sợ nàng ăn không đủ no nên chú tâm nướng chín hết thịt đưa cho nàng còn bản thân thì ăn ít đi một chút nhưng đáng tiếc người say vì rượu trong thịt lại chính là cậu ta. Mạc Vô Phong với tửu lượng kém cỏi của mình đã gục xuống sau khi ăn tới miếng thịt thứ hai. Nếu cậu ta gục xuống đất thì không có gì để nói nhưng đằng này cậu ấy lại gục vào trong vòng tay của nàng.
- Lần đầu ta gặp được một tên nam nhân tửu lượng kém cỏi như ngươi…
Nhược Thủy Liên đẩy cậu ta tựa vào tường nhưng chỉ được một lúc Mạc Vô Phong lại gục xuống bờ vai của nàng. Không biết trong giấc ngủ cậu ta có cảm nhận được gì không nhưng Nhược Thủy Liên nhận thấy tên tiểu tử đáng ghét kia thật kỳ lạ, vì sao kỳ lạ nàng cũng chẳng biết. Nàng chỉ biết lí trí rất muốn đẩy cậu ấy tránh xa ra nhưng có thứ gì khác trong nàng ngăn hành động đó lại. Cuối cùng nàng dành thời gian suy nghĩ xem thứ ngăn nàng lại là thứ gì mà quên mất việc có một tên tiểu tử đang tựa vào người mình mà ngủ rất ngon.
Khi đống lửa trong căn nhà tắt ngóm cũng là lúc trời vừa sáng, Mạc Vô Phong tỉnh cơn say định vươn vai đứng dậy thì bắt gặp phải khuôn mặt của Nhược Thủy Liên. Nàng đang say sưa ngủ bên cạnh cậu ấy từ lúc nào không hay. Bất chợt cậu ta lấy tay thử chạm nhẹ vào khuôn mặt ấy một lần
- Cảm giác gì thế này. Trước kia chưa từng xuất hiện, vừa hồi hộp vừa vui lại sợ cô ấy sẽ phát giác…
Thấy Nhược Thủy Liên khẽ chuyển mình cậu ta rụt tay lại ngay, lòng thầm nghĩ ‘sao cô ấy thức dậy nhanh như vậy mình còn chưa kịp nhận ra cảm giác đó là gì’. Khác với Mạc Vô Phong nàng vừa tỉnh dậy bắt gặp khuôn mặt cậu ấy thì lập tức lui ra xa gỡ chiếc áo phơi từ hôm qua của mình xuống mặc lại lên người. Trong lúc Nhược Thủy Liên đang cột tóc thì cả hai nghe thấy những tiếng nói cất lên từ phía sau căn nhà. Mạc Vô Phong giơ một ngón tay lên miệng ra hiệu cho nàng đừng nói gì rồi cậu ta dỏng tai lên nghe ngóng.
- Ngươi biết tại sao Lăng cô nương ra lệnh đốt sạch căn nhà này không?
- Hình như đây là nơi ở của tên tù nhân trong động tám mươi mốt tên là A Nhĩ gì gì đó, nghe là biết người Tây Vực rồi. Hắn phạm lỗi trong việc ủ rượu thuốc nên mới ra nông nỗi này, Tiên lão định sẽ tìm một người khác làm thay nhiệm vụ của hắn nên những gì thuộc về hắn đều phải đem đi tiêu hủy.
- Hóa ra hắn là kẻ gây ra vụ Ngũ Sắc Thủy tại thôn Lưu Đức. Tù nhân trong động tám mươi mốt là tù nhân nghiêm trọng, chết là cái chắc. Thôi mau gom góp củi khô lại đốt nhanh còn trở về Tiên Hà Lĩnh bẩm báo Lăng cô nương.
Câu chuyện vừa rồi thu hút cả Mạc Vô Phong lẫn Nhược Thủy Liên. Hai người họ hiện giờ tuy mục đích khác nhau nhưng đều có chung một suy nghĩ đó là đi tới nơi tên Tiên Hà Lĩnh. Về phần Mạc Vô Phong nghe thấy A Nhĩ và tù nhân nghiêm trọng cậu ấy không thể khoanh tay đứng nhìn. Còn Nhược Thủy Liên biết được câu chuyện của thôn Lưu Đức nên nàng càng muốn đi theo mấy tên kia tìm hiểu thực hư sự việc, ban đầu nàng chỉ muốn nhanh tìm Tuyết Liên Hoa giải độc cho những người ở thôn Lưu Đức bởi không có thời gian tới tận nơi điều tra nhưng giờ thì khác nàng không vướng bận chuyện ở cốc Thủy Phong thì còn lí do nào ngăn nàng lại nữa, nàng còn nghĩ rằng nếu điều tra rõ nguyên nhân người dân thôn Lưu Đức trúng độc có thể nàng sẽ phát hiện ra một phương thuốc khác trị khỏi cho họ chứ không nhất thiết phải liều mạng lên đỉnh Ngọc Phong tìm Tuyết Liên Hoa.
- Nhược cô nương, chắc chúng ta lại phải chia tay tại đây rồi. Tôi cần tới một nơi…
- Tới nơi nào để sau đi giờ ta cần ngươi đưa ta tới Tiên Hà Lĩnh.
Mạc Vô Phong ngạc nhiên
- Hả! Cô cũng muốn tới nơi đó sao?
Nhược Thủy Liên quay ra nhìn cậu ấy
- Không lẽ ngươi cũng đang định tới đó. Vậy thì tốt rồi, mau bám theo bọn chúng.
Mạc Vô Phong giữ nàng lại
- Bọn chúng đốt nhà rồi mới rời đi, chúng ta ở trong này chờ thêm một lát.
Ngay sau khi xếp những thanh gỗ tìm được trong khu rừng quanh ngôi nhà của A Nhĩ, đệ tử Tiên Hà Lĩnh lập tức châm lửa rồi bỏ đi. Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt khiến khói xông thẳng vào trong.
Nhược Thủy Liên lấy tay áo che mặt lại
- Đi được chưa.
Mạc Vô Phong nín thở kéo nàng vào sát cạnh mình rồi nhún nhẹ người vận khí đạp hư đưa cả hai lên trên cao. Sau khi xuyên thủng mái nhà cậu ta lại đạp hư thêm một nhịp nữa để lên được cao hơn tìm kiếm mấy tên đốt nhà ban nãy.
Thấy cậu ấy chuẩn bị phi thân đuổi theo bọn chúng Nhược Thủy Liên căn dặn
- Ngươi đừng quên giờ nội lực trong cơ thể ngươi rất dồi dào. Đừng có chạy quá bọn họ đấy.
Mạc Vô Phong mỉm cười
- Cô nương yên tâm. Tôi sẽ cố…đi thật chậm.
Tuy Mạc Vô Phong đã rất cố gắng điều chỉnh tốc độ của mình nhưng dù có ôm theo Nhược Thủy Liên đi chăng nữa cậu ta cũng đã chạy quá những tên đệ tử Tiên Hà Lĩnh rất nhiều lần, mỗi một lần phải quay lại cậu ấy đều bị Nhược Thủy Liên mắng cho một bài, mắng nhiều tới mức tai cậu ấy sắp mất cảm giác tới nơi. Bọn họ bám theo tới một thung lũng lớn thì mất dấu người của Tiên Hà Lĩnh. Mạc Vô Phong đáp xuống đất và chuẩn bị sẵn tinh thần nghe Nhược cô nương chỉ trích.
- Đáng lẽ ta không nên giúp ngươi giác ngộ thần công mới đúng. Ngươi bám theo người ta hay thi chạy với người ta vậy? Nếu vừa rồi không phải quay lại về phía sau để tiếp tục theo dõi thì giờ đã chẳng mất dấu bọn chúng.
Thấy Mạc Vô Phong bịt tai lại vờ ngắm khung cảnh xung quanh Nhược Thủy Liên càng tức giận mà hét to hơn
- Ngươi còn dám hành động như thế hả. Ta nói cho ngươi nghe từ giờ phút này ta cắt đứt tình bằng hữu với ngươi…
Mạc Vô Phong tiến lại gần nàng hỏi cho rõ
- Nghĩa là cô nương đã coi tôi như bằng hữu từ lâu rồi hả.
Nhược Thủy Liên nói
- Ta coi ngươi như bằng hữu lúc nào ngươi việc gì phải quan tâm giờ thì hết rồi. Chúng ta trở lại là người dưng!
Mạc Vô Phong níu nàng lại trước khi nàng quay người bước đi
- Đừng tuyệt tình như thế mà. Tôi nhận lỗi với cô nương…tôi sai rồi…lần sau tôi sẽ cố đi chậm hết mức có thể…Giờ chúng ta lại là bằng hữu nhé!
Nhược Thủy Liên khoanh tay lại
- Muộn rồi, tiểu tử. Nếu ngươi biết điều đi tìm dấu tích mấy tên đó cho ta, nếu làm tốt ta sẽ suy nghĩ lại.
Mạc Vô Phong đưa tay lên cằm suy nghĩ
- Quái lạ thật. Tại sao vừa tới thung lũng này liền mất dấu bọn chúng ngay nhỉ. Không lẽ chúng độn thổ hết một lượt. Mà cô nương có thấy nơi này nhiều thác nước một cách thất thường không.
Nhược Thủy Liên quát cậu ấy
- Tập trung tìm kiếm một chút đi, ngươi để tâm mấy thứ vớ vẩn đó làm gì hả.
Hai người càng ngày càng tiến sâu vào trong thung lũng nhưng một chút dấu vết cũng không tìm thấy không những thế địa hình hiểm trở tại nơi này còn đẩy họ vào tình huống nguy hiểm không biết bao nhiêu lần, từ những hố lầy kín đáo dưới đất lại tới côn trùng độc hại bay tứ phía. Mạc Vô Phong nhận thấy điều duy nhất cậu ta có thể làm bây giờ là yên lặng và bước đi cẩn thận vì cậu ấy biết rằng cô nương kia đang cực kỳ khó chịu.
Họ khó khăn lắm mới rời khỏi thung lũng quái quỷ kia lại bắt gặp một khu rừng lớn. Không chỉ thế đằng trước còn có hai người cầm binh khí xuất hiện
- Hai người kia từ đâu tới đây?
Nhược Thủy Liên đập vào lưng Mạc Vô Phong ra hiệu cho cậu ấy trả lời. Mạc Vô Phong liền lên tiếng
- Xin hỏi đây là nơi nào vậy. Chúng tôi…bị lạc.
Một đứa giơ cái binh khí giống như được nối lại bởi nhiều cây gỗ nhỏ lên dọa dẫm
- Các ngươi bị lạc thì quay lại thung lũng Lưu Đức sẽ tìm thấy đường ra. Khu rừng này tuyệt đối không được bước vào nếu có chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng các ngươi tự chịu trách nhiệm đấy.
Mạc Vô Phong nhún vai
- Nguy hiểm tới vậy kia à. Vậy cho ta hỏi khu rừng đó có phải Tiên Hà Lĩnh không?
Bọn chúng đồng thanh hô
- Bên trong là thôn Lưu Đức…
Nhược Thủy Liên nói với cậu ấy
- Ta muốn vào trong đó…
Mạc Vô Phong kéo tay nàng đi qua bọn chúng một cách tự nhiên như không có ai đứng đó. Hai người cầm binh khí trố mắt nhìn nhau nhưng ngay lập tức họ lấy lại dũng khí và hét lên
- Nơi đó rất nguy hiểm, chỉ có kẻ mạnh mới được quyền vào bên trong. Các ngươi đánh thắng bọn ta mới có tư cách vào.
Mạc Vô Phong nhặt lấy hai hòn đá dưới chân cậu ấy ném qua ném lại trên tay
- Đỡ chiêu của ta này…
Hai hòn đá được cậu ta dùng sức bắn thẳng vào chân hai tên cầm binh khí nhanh như cắt. Bọn chúng kêu la inh ỏi rồi quỳ xuống vái lạy
- Đa tạ ân nhân, đa tạ ân nhân
- Hóa ra huynh là ân nhân của bọn ta
Nhược Thủy Liên thắc mắc
- Bọn chúng bị sao vậy?
Một đứa nói to
- Hôm đó ở bên bờ sông nếu không nhờ ân nhân bắn hòn đá này vào chân ba bọn ta thì bọn ta đã bị trúng độc Ngũ Sắc Thủy từ lâu rồi.
Đứa kia cũng nói
- Hôm nay ân nhân lại dùng chiêu này để nhắc bọn ta nhớ lại đúng không.
Mạc Vô Phong chống tay ngang hông
- À…Nếu đã như vậy thì…Phải đó, ta là ân nhân của các ngươi. Giờ ta vào trong được chưa?
Hóa ra hai người cầm binh khí ra chặn đường bọn họ chính là Trình Thiên và Trình Vũ. Trông thấy Mạc Vô Phong dùng hai viên đá làm vũ khí lại nhằm thẳng vào chân mà bắn nên cả hai đều tưởng lầm cậu ta chính là người đã cứu sống mình. Nghe ân nhân ngỏ ý muốn vào trong thôn cả hai đều mừng rỡ.
Trình Thiên vứt cái binh khí tự làm tạm bợ xuống đất và chạy lên trước dẫn đầu
- Để ta dẫn đường cho huynh.
Trình Vũ cũng chạy theo Trình Thiên
- Ta cũng muốn dẫn đường cho huynh. Bọn ta đã kể lại chuyện huynh cứu bọn ta cho cha nghe. Lát nữa gặp huynh chắc chắn ông ấy sẽ rất vui.
Bấy giờ Mạc Vô Phong mới há hốc miệng chỉ tay vào hai huynh đệ họ Trình
- Họ…họ giống y hệt nhau. Nhược cô nương…họ giống y hệt nhau…
Nhược Thủy Liên cau mày
- Lần đầu ngươi nhìn thấy một cặp song sinh hả.
Đúng là lần đầu tiên cậu ấy trông thấy hai người giống nhau như hai giọt nước như vậy. Cậu ta thốt lên
- Sau này tôi cũng muốn nương tử của mình sinh cho tôi một cặp như vậy.
Nhược Thủy Liên mỉm cười
- Ta thấy hôm nào ngươi cũng trốn cô ta ra ngoài như thế này chắc cô ta chẳng muốn cho ngươi động vào người chứ đừng nói sinh con.
- Cô nương nói Đường Yên hả? Cô ấy có nhiều việc để làm lắm, một ngày tôi đi cùng cô ấy cũng đủ hết hơi. Đường Yên sẽ không tức giận chỉ vì tôi không ở bên cô ấy đâu.
Nhược Thủy Liên thầm nhủ tên tiểu tử này suy nghĩ đơn giản thật. Nếu cô ta mà giống như cậu ấy nghĩ thì việc gì phải tức giận đả thương Mộc Từ Thiên sau đó còn ngang nhiên đối đầu với Đông Phương Bất Bại lừng danh giang hồ nhưng may cho cô ta là khi ấy nàng đang mang nội thương nên cô ta mới được đà lấn tới.
- Ta nghĩ dù sao ngươi cũng đừng khiến nương tử của mình phải sinh một cặp song sinh. Ta có đọc một cuốn y thuật nói rằng chuyện đó rất nguy hiểm đối với người mẹ. Nói cách khác sinh như vậy đồng nghĩa với việc đi tìm cái chết.
Mạc Vô Phong dường như không tin vào những câu nói ấy lắm, cậu ta đáp
- Nếu đây là lời nói của thần y cô nương thì tôi phải xem xét lại.
Nhược Thủy Liên bật cười
- Vậy khi nào rảnh rỗi ngươi đi tìm cô ta mà thỉnh giáo nhé.
Hai huynh đệ họ Trình dẫn bọn họ vào nơi ở của Trình gia trong thôn Lưu Đức. Đây là một thôn rất lớn nhưng chẳng thấy một bóng người, thôn có rất nhiều nhà nhưng chẳng có căn nhà nào mở cửa. Ít ra rừng núi âm u còn có tiếng chim kêu, vẹt hót chứ nơi này chẳng khác gì nghĩa địa.
Nếu không bước vào Trình gia chắc Mạc Vô Phong và Nhược Thủy Liên cũng phải công nhận nơi này chẳng khác gì một thôn làng chết. Trông thấy hai hài tử trở về cùng người lạ, Trình thúc đặt chén trà trên tay xuống bàn ra mặt chào hỏi
- Hai vị là…
Trình Thiên nói
- Huynh ấy chính là ân nhân mà bọn con kể cho cha nghe khi trước.
Trình thúc tươi cười nhìn Mạc Vô Phong
- Hóa ra cậu là người đã cứu ba tiểu tử nhà bọn ta. Hôm nay ta mới có dịp gặp mặt nói lời tạ ơn với cậu.
Mạc Vô Phong cười trừ
- Cứu người là chuyện…nên làm mà. Nhưng…đại thúc nói mình có ba tiểu tử liền sao, ba đứa đều…y hệt nhau hả?
- Hahaha…khiến cậu hiểu lầm rồi. Một đứa nữa là con nuôi của ta nhưng nó không có mặt ở đây. Vậy vị cô nương này là…
Trình Vũ nhanh nhảu đáp
- Là nương tử của huynh ấy.
Mạc Vô Phong và Nhược Thủy Liên đều phủ nhận ngay lập tức nhưng Trình Vũ lại nói
- Ban nãy con nghe hai người họ nói gì đó mà nương tử rồi sinh con mà.
Trình thúc xua tay đuổi hai đứa vào bên trong
- Xin lỗi hai vị, bọn chúng còn nhỏ chưa hiểu chuyện như chúng ta.
Nhược Thủy Liên vẫn trừng mắt nhìn hai huynh đệ họ Trình cho tới khi chúng bước vào căn phòng bên cạnh
- Người trong thôn chỉ có mình ông thôi sao?
Trình thúc tái mặt ngồi xuống chiếc ghế sau lưng
- Không giấu gì hai vị cách đây không lâu thôn Lưu Đức gặp nạn Ngũ Sắc Thủy. Đa số mọi người trong thôn đều đã nhiễm độc, chỉ trách ta lực bất tòng tâm không thể cứu họ. Tiểu nữ thứ ba của ta cũng vì chuyện này mà cất công đi tìm thần y cô nương được biết hiện giờ cô nương đó đã lên đường đi tìm thảo dược mong sao ngày người dân trong thôn được cứu sống sẽ không còn xa.
Nhược Thủy Liên nghĩ rằng rượu thuốc gì đó mà hai tên đệ tử Tiên Hà Lĩnh nhắc tới chắc chắc có liên quan tới Ngũ Sắc Thủy liền hỏi
- Ngũ Sắc Thủy ở đâu? Ông đưa ta đi xem được chứ.
Trình thúc mỉm cười
- Ngũ Sắc Thủy thật ra chính là nguồn nước trong thôn vì nguồn nước bị nhiễm độc nặng nề nên tạo thành màu ngũ sắc do đó chúng tôi gọi nó với cái tên như vậy nhưng giờ Ngũ Sắc Thủy không hiểu vì sao đã biến mất bất chợt. Cho dù như vậy ta vẫn cảnh báo những người chưa nhiễm độc không nên sử dụng nguồn nước đó, cả hai vị cũng vậy.
Mạc Vô Phong đập hai tay vào nhau vì bất chợt nhớ ra câu chuyện của A Nhĩ
- Đại thúc cho ta hỏi, xung quanh đây có nơi nào gọi là Tiên Hà Lĩnh không?
Trình thúc lắc đầu
- Tiên Hà Lĩnh? Ta chưa nghe tới địa danh đó bao giờ.
Mạc Vô Phong ngạc nhiên quay ra nhìn Nhược Thủy Liên
- Hỏng rồi. Không lẽ chúng ta đi nhầm đường. Rõ ràng mấy tên đó mất dấu tại thung lũng này mà.
Nhược Thủy Liên lẩm bẩm
- Nếu không tìm hiểu được cái thứ gọi là Ngũ Sắc Thủy đó chắc mình đành phải lên đường tới Tây Vực tìm Tuyết Liên Hoa.
Trình thúc nói
- Các vị đi đường chắc đã mệt để ta chuẩn bị hai phòng cho cậu và cô nương đây nghỉ lại nhé.
Mạc Vô Phong định từ chối nhưng Nhược Thủy Liên lại gật đầu đồng ý. Nàng nói với cậu ta rằng chắc chắn Tiên Hà Lĩnh chỉ ở đâu đó quanh đây, tuy Trình thúc nói nơi đó không tồn tại nhưng sự thực những tên đốt căn nhà chứa rượu đã mất tích khi bước vào thung lũng và nàng chắc rằng chỉ cần làm rõ thực hư tại sao chúng biến mất sẽ tìm được nơi gọi là Tiên Hà Lĩnh.
Tác giả :
Vương Hà