Tàn Thiên
Chương 1: Thiên Y
Cửu Hà Đại Lục, được chia làm Cửu Châu, trong đó bao gồm Đông Châu, Tây Châu, Nam Châu, Bắc Châu, Trung Châu, Lĩnh Châu, Xích Châu, Sương Châu, Phong Châu.
Tại đại lục này, võ đạo lấy Nguyên Lực làm chủ tu, cảnh giới được chia từ “ Hậu Thiên, Tiên Thiên, Phá Cung, Trúc Cơ, Nhân Tôn, Địa Tôn, Thiên Tôn, Vương tôn, Hoàng tôn, Vũ Tôn, Đế Tôn, Luyện Hư, Phong Giả, Thánh Tôn, Tôn Chủ…
Ngoại trừ tu luyện ra, còn có có Luyện Dược Sư, Trận Sư, khôi lỗi sư…
Đối với thế đạo trong giới tu hành, kẻ có thực lực mạnh mới có quyền lên tiếng, còn kẻ yếu chỉ có thể mặc cho ngời xâu xé.
Cửu Hà Đại Lục sâu dưới lòng đất một nơi nào đó, một tòa động phủ được từng viên Dạ Minh Châu khắc vào từng bức tường phát ra từng sợi quang mang trong động phủ u tối.
Tại ở giữa trung tâm của động phủ nơi đó, có lấy hai cái quan tài được làm bằng gỗ đặt thẳng tại đó, chúng bề ngoài góc cạnh gồ gệch tựa như là được ai đó tùy ý bất cẩn làm ra vậy, hào không hề có một chút nào gọi là tinh rế tỉ mỉ cảm giác.
“Cóc cóc.”
Bỗng nhiên, một trong hai quan tài phát ra một thanh âm như có cái gì đó động đậy một dạng vậy.
“Oanh.” Một tiếng vang lên, một cái nắp quan tài ngoài cùng bên phải theo đó bị một người bên trong đạp bay để lộ ra một cái thân hình bên trong.
Chỉ thấy bên trong quan tài là một cái nam tử tuổi chừng hai mươi, hắn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như được đao gọt, mọi họa tuyến như được tất cả những thứ hoàn mỹ nhất trên đời chắp vá cùng nhau mà tạo thành.
Tóc xám dài tới hông, đôi mắt trong tang thương như đã trải qua rất nhiều sự việc, chỉ là tại trong đôi mắt tang thương đó nhưng mang theo một tia linh động nói rõ hắn tuổi đời kỳ thật vẫn còn rất trẻ.
Thiên Y động thân đi ra khỏi quan tài, ánh mắt lãnh đạm đảo qua một quan tài còn lại, khi nhìn thấy cái quan tài sau trong đôi mắt lần đầu hiện lên không giống nhau lãnh đạm.
Trong lòng hắn cũng là một mảnh ngổn ngang, hắn từng vì cái quan tài này nhưng bỏ ra một cái giá cực kỳ lớn, cái kia đại giới nhưng là người đời không thể tưởng tượng được.
“Chúc mừng ngươi có cơ hội thoát khỏi ràng buộc.” Động phủ bên trong bỗng nhiên vang lên một thanh âm phiêu miểu không rõ nam nữ, nó phiêu miểu tới mức không ai có thể xác định nó là từ chỗ nào vang lên, tựa hồ nó vẫn luôn quanh quẩn trong động phủ vậy.
“Mặc dù là thành công đạt được cơ hội thoát khỏi thiên địa ràng buộc nhưng cái giá quá to lớn, dù là ta cũng không nguyện ý dùng cái giá đó để đánh đổi.” Thiên Y cũng không giật mình trước thanh âm này khàn giọng nói.
“Thiên cổ dài dằng dẵng, thời gian không thể tìm hiểu, tại trong cái tuế nguyệt này đã không biết có bao nhiêu người vì thoát khỏi ràng buộc của thiên địa mà nguyện ý từ bỏ tất cả, hôm nay ngươi tuy không thể thành công nhưng lại có được một cơ hội mà không ai từng có, như vậy ngươi nên vui mới đúng.” Phiêu miểu giọng nói vang lên một tia phức tạp tâm tình, trong đó có hận ý, có bất đắc dĩ, có không cam lòng…
Thiên địa ràng buộc, muốn thoát khỏi dễ vậy sao, từ trước tới giờ không biết bao nhiêu tuyệt thế hạng người đã từng thề độc một đời này sẽ thoát khỏi ràng buộc của thiên địa, nhưng cuối cùng lại chưa từng ai thành công qua, bởi vì Nhân chung quy là Nhân, sức lực dù mạnh tới đâu cũng có hạn, làm sao có khả năng cùng thiên địa đối đầu đây?
Tại cái này thiên địa, dù là phàm nhân, tu sĩ, Yêu, Tiên, Ma, Thần…. tất cả sinh ra đều đã bị thiên địa ràng buộc.
Khi ngươi sinh ra lúc, ngươi nợ cha mẹ ngươi một mạng, nhưng điều đó đồng nghĩa ngươi cũng nợ thiên địa một mạng cũng là một cái Nhân Quả!
Khi ngươi muốn sinh tồn, ngươi ăn lấy thực vật, động vật, ngươi lại nợ thiên địa một cái Nhân Quả!
Khi ngươi quyết định bước lên tu hành con đường, ngươi hấp thu lấy thiên địa tinh hoa, ngươi lại nợ thiên địa thêm một cái Nhân Quả!
Vòng đi vòng lại, Nhân, Yêu, Tiên, Ma… tất cả nếu muốn sinh tồn, muốn lớn mạnh thì phải dựa vào thiên địa, cũng từ đó ngươi và thiên địa ràng buộc sẽ càng mạnh, nhân quả ngày càng nhiều, như vậy muốn thoát khỏi thiên địa đã là không có khả năng.
Chỉ là, chúng sinh làm sao cam lòng đây?…
Khi bọn họ mới sinh, bọn họ chỉ khát vọng sinh tồn!
Khi bọn họ lớn lên, bọn họ lại muốn học tập tu luyện!
Khi bọn họ mạnh lên, bọn họ lại muốn quan lâm thiên hạ, bễ nghễ thiên hạ!
Khi bọn họ quan lâm thiên hạ, cử thế vô địch, bọn họ lại muốn thoát khỏi thiên địa ràng buộc để trở thành tồn tại cao hơn cả Thương Thiên!
Bọn họ đâu biết rằng, cái lúc bọn họ gào thét muốn dẫm tại Thương Thiên phía trên, muốn một lời ra thiên địa đều phải nghe theo là cỡ nào ngây thơ.
Ngươi có được là từ thiên địa, ngươi mất thì phải trả về thiên địa, đây là định luật!
Chỉ là đáng tiếc chúng sinh sao mà tham lam, bọn họ tham sống sợ chết, bọn họ không cam lòng trả lại nhân quả cho thiên địa, cho nên bọn họ mới kêu gào muốn dẫm thương thiên dưới chân.
Thiên Y cũng vậy, hắn cũng là như những người khác muốn thoát khỏi thiên địa ràng buộc, chẳng qua hắn không muốn làm cái gì độc thế Thiên Chủ một lời ra thiên địa phả nghe theo, hắn muốn chỉ là hắn, thân nhân của hắn, những người yêu hắn cùng những người hắn yêu có thể sinh tồn.
Đúng vậy!
Là Sinh Tồn!
Một cái lý do rất đơn giản!
Và rồi, hắn đã thành công bước đầu, hắn tuy rằng chưa thể thoát khỏi ràng buộc nhưng hắn lại có một cơ hội, chỉ là con đường bây giờ phía trước tựa hồ vẫn còn rất nhiều chặng phải đi.
“Tại sao chỉ còn lại một cái quan tài, một cái nữa đây, không lẽ giống như ta suy nghĩ, bọn chúng đã đánh tới đây sao?” Thiên Y cũng không trả lời mà như nghĩ tới cái gì đó nhàn nhạt hỏi.
Tại xa xôi thời đại trước, hắn từng có ba cái quan tài, một cái được đặt tại gia tộc nơi đó, còn lại hai cái nhưng là ở đây, tất nhiên không tính hắn trong đó.
“Nơi này năm đó từng có người đánh tới đây, ta buộc phải tự thân xuất mã mới có thể bảo trụ được nơi này, nhưng đáng tiếc, đám người kia quá mạnh, ta đành phải đem theo động phủ của ngươi đi tới Cửu Hà Đại Lục, tất nhiên, ta cũng làm theo ngươi muốn để lại cái kia quan tài lại cho hắn.” Phiêu miểu thanh âm vang lên một tia mệt mỏi chậm rãi kể lại.
“Đám người kia phải không.” Thiên Y ánh mắt lạnh như băng hỏi.
“Đúng vậy, năm đó ngươi giả chết lúc bọn họ từng nghi ngờ, cho nên mới kéo nhau đi tới đây để xác nhận.”
“Xem ra đám người này là tà tâm không dứt nha, năm đó một trận chiến ta giết tới thiên địa kêu than khắp nơi, đám người kia nhưng là trốn đi không dám xuất hiện, bây giờ ta ngã xuống sau lại dám lòi đầu đi ra.” Thiên Y như nghĩ tới cái gì đó ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc.
Tại trước đây rất lâu, Thiên Y từng là một đời đệ nhất thiên kiêu, hắn tuổi đời tuy rằng không bằng một con số lẻ so với những lão quái vật kia nhưng cảnh giới lại không kém chút nào, thậm chí chiến lực của hắn còn là mạnh tới nỗi nghịch thiên.
Cho nên hắn tại thế giới kia nhưng cực kỳ có lực chấn nhiếp, có thể nói khi hắn còn tại thế lúc, kẻ thù của hắn cả một đám đều không dám chạy ra khỏi hang động, sợ bị hắn phát hiện lại đi tới cho bọn họ một đòn trí mạng thì lại xong.
“Cái này cũng không có gì đáng giận, dù sao ngươi không phải cũng dự tính đi tới đây sao, ta nhưng là làm miễn phí tay chân đem ngươi tới đây nha.” Phiêu miểu thanh âm kèm theo một tia đùa giớn nói.
“Ha ha, cái này còn phải thật là cảm tạ ngươi.” Thiên Y cũng mỉm cười nhu hòa nói, đối với cái người trong bóng tối hắn vẫn luôn rất cảm kích, hai người quan hệ cũng là rất thân thiết, nếu không thì Thiên Y cũng sẽ không để cho người kia trông dữ quan tài hộ hắn.
Năm đó hắn cũng là suy nghĩ thật cẩn thận mới để lại một cái quan tài để đám người kia xác nhận, trong này nhiều quá trình là dựa vào người trước mới có thể hoàn thành.
“Hừ, biết cảm tạ ta là tốt rồi, sau này nếu ngươi không giúp ta làm việc kia thì đừng trách ta trở mặt.”
“Nhất định.” Thiên Y cười khẽ chậm rãi nói.
Ánh hắn đảo qua xung quanh một vòng rồi hắn nói: “Ta phải rời đi.” Giọng nói mang theo một tia phiền muộn cùng bất đắc dĩ.
“Ta biết, nhưng ngươi tốt nhất vẫn là tu luyện tăng thêm một chút cảnh giới rồi đi ra cũng không muộn.” Đề nghị lời nói vang lên, hiển nhiên cũng không muốn Thiên Y khi chưa tu luyện đã đi ra ngoài.
“Ý nghĩ không tồi.” Thiên Y cười khẽ rồi khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Trong đầu bắt đầu đọc lại một vài bộ pháp quyết mà đời trước hắn từng biết.
“Cửu Ngã Thiên Luân Quyết cũng không tồi đi.” Thiên Y lựa chọn một lúc rồi chọn lấy một bộ pháp quyết hắn từng sáng tạo ra.
Cửu Ngã Thiên Luân Quyết, năm đó Thiên Y từng suy nghĩ, tham khảo, tìm tòi rất nhiều cổ thư để sáng tạo ra bộ này pháp quyết.
Bộ này pháp quyết hấp thu nguyên khí tốc độ cũng thuộc đỉnh cấp trong các loại pháp quyết, ngoài ra, nó còn có một cái công dụng nữa đó là Thiên Luân.
Khi ngươi tu luyện Cửu Ngã Thiên Luân Quyết lúc sẽ diễn sinh ra một thứ gọi là Thiên Luân, cái này Thiên Luân được chia từ nhất trọng tới cửu trọng.
Mỗi một lần nó tăng lên nhất trọng lúc chiến lực của ngươi theo đó sẽ tăng lên một con số không tưởng tượng nổi, có thể nói năm đó Thiên Y một người độc thế một thời đại nhưng là dựa vào nó phần lớn.
Tất nhiên, nó công dụng không chỉ như vậy, năm đó Thiên Y là dựa vào một cái truyền thuyết mới có ý đồ sáng tạo ra nó, chỉ là cái kia truyền thuyết Thiên Y cũng không dám khẳng định nó là thật tồn tại cho nên hắn mới mưu đồ cho tới giờ.
Mà bây giờ, cũng là lúc hắn bắt đầu tìm kiếm cái kia truyền thuyết có thật sự tồn tại hay không!
Thời gian qua mau.
Thiên Y đang ngồi tu luyện đấy bỗng nhiên mở mắt, trong đôi mắt hắn quang mang phun trào, nguyên khí thao thiên theo đó xông phá ra khỏi thân thể của hắn.
“Hiện.” Thiên Y quát khẽ một tiếng, theo đó hắn quanh thân nổi lên từng cái phù văn chích liệt, quang mang lướt qua đan xen thành một quả cầu nhỏ chừng cái trứng gà.
“Thành.” Thiên Y nhất niệm khẽ động, theo đó quả trứng này dần dần áp súc lại thành một viên bi, chỉ thấy nó quanh thân quang huy rực rỡ, phù văn tối động, cả hư không đều bị nó khí tức chấn nhiếp lắc lư vài cái rồi mới bình tĩnh trở lại.
“Cuối cùng vẫn là thành công nha.” Lạnh nhạt tâm tình hiếm thấy nổi lên một tia gợn sóng, Thiên Y thu hồi Thiên Luân vào trong thân thể rồi khẽ đứng dậy.
“Thiên Luân, thứ này năm khi đại thành lúc ngươi từng một mình độc chiến bốn người kia nha.” Phiêu miểu âm thanh không phân biệt được nam nữ vang lên một tiếng cảm khái nói.
Người khác có lẽ không biết được sự kinh khủng của Thiên Luân nhưng hắn lại biết mồn một, có thể nói khi thứ này viên mãn lúc, cùng cấp bên trong, Thiên Y có thể nhìn bất kỳ tồn tại nào bằng nửa con mắt.
Không, bây giờ khi Thiên Luân hình thành đạt tới nhất trọng lúc, e rằng hắn cùng cấp đã là gần như vô địch nha, dù sao người khác muốn mạnh lên chiến lực thì phải lĩnh ngộ võ kỹ, lĩnh ngộ thiên địa ảo diệu… mà Thiên Y nhưng chỉ cần có thể khiến cho Thiên Luân tăng lên là chiến lực (tốc độ, phòng thủ, công phạt) mạnh lên.
Như vậy, khi hắn tùy tay một kích lúc có thể sánh bằng người khác sử dụng vũ kỹ, có thể nghĩ nó biến thái cỡ nào.
“Cũng là lúc đi ra rồi.” Thiên Y khẽ nỉ non một tiếng như đang nói cho hắn nghe lại như đang nói cho tồn tại trong bóng tối nghe.
Tu luyện hơn một tháng, hắn cảnh giới đã là Tiên Thiên đỉnh phong, bây giờ không cần thiết phải ở lại đây nữa.
“Này, ngươi tiến ta đi ra một đoạn được không.” Thiên Y nhìn xung quanh một vòng rồi lạnh nhạt nói.
Hắn bây giờ cảnh giới chỉ là Tiên Thiên, muốn đi ra khỏi đây là chuyện cực kỳ khó khăn, như vậy còn không bằng nhờ người kia đem ra cho đỡ mệt.
“Lại muốn ta làm miễn phí lao động sao.” Cười gằn một tiếng, phiêu miểu âm thanh mang theo một tia bất mãn.
“Ha ha.” Thiên Y cởi mở cười gượng một tiếng thật không tiện.
“Vù.” Lúc hắn đang định nói cái gì thì một luồng vô hình lực lượng bao trùm lấy hắn rồi nhấc bổng hắn, chỉ thấy hắn thân hình lấy tốc độ nhanh tới mức hắn không nhìn thấy xung quanh đã bị ném ra khỏi động phủ bay lên thiên không.
“Ngươi lại muốn trả thù ta rồi.” Bay lên trên cao, Thiên Y suýt chửi ầm lên, tên này thật là thù dai mà, chỉ nhờ hắn làm hộ ít việc đã ghi hận mình như vậy, ở độ cao chừng ngàn mét thế này, hắn một cái Tiên Thiên cảnh bị rơi xuống mà không bị trọng thương mới là lạ
Tại đại lục này, võ đạo lấy Nguyên Lực làm chủ tu, cảnh giới được chia từ “ Hậu Thiên, Tiên Thiên, Phá Cung, Trúc Cơ, Nhân Tôn, Địa Tôn, Thiên Tôn, Vương tôn, Hoàng tôn, Vũ Tôn, Đế Tôn, Luyện Hư, Phong Giả, Thánh Tôn, Tôn Chủ…
Ngoại trừ tu luyện ra, còn có có Luyện Dược Sư, Trận Sư, khôi lỗi sư…
Đối với thế đạo trong giới tu hành, kẻ có thực lực mạnh mới có quyền lên tiếng, còn kẻ yếu chỉ có thể mặc cho ngời xâu xé.
Cửu Hà Đại Lục sâu dưới lòng đất một nơi nào đó, một tòa động phủ được từng viên Dạ Minh Châu khắc vào từng bức tường phát ra từng sợi quang mang trong động phủ u tối.
Tại ở giữa trung tâm của động phủ nơi đó, có lấy hai cái quan tài được làm bằng gỗ đặt thẳng tại đó, chúng bề ngoài góc cạnh gồ gệch tựa như là được ai đó tùy ý bất cẩn làm ra vậy, hào không hề có một chút nào gọi là tinh rế tỉ mỉ cảm giác.
“Cóc cóc.”
Bỗng nhiên, một trong hai quan tài phát ra một thanh âm như có cái gì đó động đậy một dạng vậy.
“Oanh.” Một tiếng vang lên, một cái nắp quan tài ngoài cùng bên phải theo đó bị một người bên trong đạp bay để lộ ra một cái thân hình bên trong.
Chỉ thấy bên trong quan tài là một cái nam tử tuổi chừng hai mươi, hắn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như được đao gọt, mọi họa tuyến như được tất cả những thứ hoàn mỹ nhất trên đời chắp vá cùng nhau mà tạo thành.
Tóc xám dài tới hông, đôi mắt trong tang thương như đã trải qua rất nhiều sự việc, chỉ là tại trong đôi mắt tang thương đó nhưng mang theo một tia linh động nói rõ hắn tuổi đời kỳ thật vẫn còn rất trẻ.
Thiên Y động thân đi ra khỏi quan tài, ánh mắt lãnh đạm đảo qua một quan tài còn lại, khi nhìn thấy cái quan tài sau trong đôi mắt lần đầu hiện lên không giống nhau lãnh đạm.
Trong lòng hắn cũng là một mảnh ngổn ngang, hắn từng vì cái quan tài này nhưng bỏ ra một cái giá cực kỳ lớn, cái kia đại giới nhưng là người đời không thể tưởng tượng được.
“Chúc mừng ngươi có cơ hội thoát khỏi ràng buộc.” Động phủ bên trong bỗng nhiên vang lên một thanh âm phiêu miểu không rõ nam nữ, nó phiêu miểu tới mức không ai có thể xác định nó là từ chỗ nào vang lên, tựa hồ nó vẫn luôn quanh quẩn trong động phủ vậy.
“Mặc dù là thành công đạt được cơ hội thoát khỏi thiên địa ràng buộc nhưng cái giá quá to lớn, dù là ta cũng không nguyện ý dùng cái giá đó để đánh đổi.” Thiên Y cũng không giật mình trước thanh âm này khàn giọng nói.
“Thiên cổ dài dằng dẵng, thời gian không thể tìm hiểu, tại trong cái tuế nguyệt này đã không biết có bao nhiêu người vì thoát khỏi ràng buộc của thiên địa mà nguyện ý từ bỏ tất cả, hôm nay ngươi tuy không thể thành công nhưng lại có được một cơ hội mà không ai từng có, như vậy ngươi nên vui mới đúng.” Phiêu miểu giọng nói vang lên một tia phức tạp tâm tình, trong đó có hận ý, có bất đắc dĩ, có không cam lòng…
Thiên địa ràng buộc, muốn thoát khỏi dễ vậy sao, từ trước tới giờ không biết bao nhiêu tuyệt thế hạng người đã từng thề độc một đời này sẽ thoát khỏi ràng buộc của thiên địa, nhưng cuối cùng lại chưa từng ai thành công qua, bởi vì Nhân chung quy là Nhân, sức lực dù mạnh tới đâu cũng có hạn, làm sao có khả năng cùng thiên địa đối đầu đây?
Tại cái này thiên địa, dù là phàm nhân, tu sĩ, Yêu, Tiên, Ma, Thần…. tất cả sinh ra đều đã bị thiên địa ràng buộc.
Khi ngươi sinh ra lúc, ngươi nợ cha mẹ ngươi một mạng, nhưng điều đó đồng nghĩa ngươi cũng nợ thiên địa một mạng cũng là một cái Nhân Quả!
Khi ngươi muốn sinh tồn, ngươi ăn lấy thực vật, động vật, ngươi lại nợ thiên địa một cái Nhân Quả!
Khi ngươi quyết định bước lên tu hành con đường, ngươi hấp thu lấy thiên địa tinh hoa, ngươi lại nợ thiên địa thêm một cái Nhân Quả!
Vòng đi vòng lại, Nhân, Yêu, Tiên, Ma… tất cả nếu muốn sinh tồn, muốn lớn mạnh thì phải dựa vào thiên địa, cũng từ đó ngươi và thiên địa ràng buộc sẽ càng mạnh, nhân quả ngày càng nhiều, như vậy muốn thoát khỏi thiên địa đã là không có khả năng.
Chỉ là, chúng sinh làm sao cam lòng đây?…
Khi bọn họ mới sinh, bọn họ chỉ khát vọng sinh tồn!
Khi bọn họ lớn lên, bọn họ lại muốn học tập tu luyện!
Khi bọn họ mạnh lên, bọn họ lại muốn quan lâm thiên hạ, bễ nghễ thiên hạ!
Khi bọn họ quan lâm thiên hạ, cử thế vô địch, bọn họ lại muốn thoát khỏi thiên địa ràng buộc để trở thành tồn tại cao hơn cả Thương Thiên!
Bọn họ đâu biết rằng, cái lúc bọn họ gào thét muốn dẫm tại Thương Thiên phía trên, muốn một lời ra thiên địa đều phải nghe theo là cỡ nào ngây thơ.
Ngươi có được là từ thiên địa, ngươi mất thì phải trả về thiên địa, đây là định luật!
Chỉ là đáng tiếc chúng sinh sao mà tham lam, bọn họ tham sống sợ chết, bọn họ không cam lòng trả lại nhân quả cho thiên địa, cho nên bọn họ mới kêu gào muốn dẫm thương thiên dưới chân.
Thiên Y cũng vậy, hắn cũng là như những người khác muốn thoát khỏi thiên địa ràng buộc, chẳng qua hắn không muốn làm cái gì độc thế Thiên Chủ một lời ra thiên địa phả nghe theo, hắn muốn chỉ là hắn, thân nhân của hắn, những người yêu hắn cùng những người hắn yêu có thể sinh tồn.
Đúng vậy!
Là Sinh Tồn!
Một cái lý do rất đơn giản!
Và rồi, hắn đã thành công bước đầu, hắn tuy rằng chưa thể thoát khỏi ràng buộc nhưng hắn lại có một cơ hội, chỉ là con đường bây giờ phía trước tựa hồ vẫn còn rất nhiều chặng phải đi.
“Tại sao chỉ còn lại một cái quan tài, một cái nữa đây, không lẽ giống như ta suy nghĩ, bọn chúng đã đánh tới đây sao?” Thiên Y cũng không trả lời mà như nghĩ tới cái gì đó nhàn nhạt hỏi.
Tại xa xôi thời đại trước, hắn từng có ba cái quan tài, một cái được đặt tại gia tộc nơi đó, còn lại hai cái nhưng là ở đây, tất nhiên không tính hắn trong đó.
“Nơi này năm đó từng có người đánh tới đây, ta buộc phải tự thân xuất mã mới có thể bảo trụ được nơi này, nhưng đáng tiếc, đám người kia quá mạnh, ta đành phải đem theo động phủ của ngươi đi tới Cửu Hà Đại Lục, tất nhiên, ta cũng làm theo ngươi muốn để lại cái kia quan tài lại cho hắn.” Phiêu miểu thanh âm vang lên một tia mệt mỏi chậm rãi kể lại.
“Đám người kia phải không.” Thiên Y ánh mắt lạnh như băng hỏi.
“Đúng vậy, năm đó ngươi giả chết lúc bọn họ từng nghi ngờ, cho nên mới kéo nhau đi tới đây để xác nhận.”
“Xem ra đám người này là tà tâm không dứt nha, năm đó một trận chiến ta giết tới thiên địa kêu than khắp nơi, đám người kia nhưng là trốn đi không dám xuất hiện, bây giờ ta ngã xuống sau lại dám lòi đầu đi ra.” Thiên Y như nghĩ tới cái gì đó ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc.
Tại trước đây rất lâu, Thiên Y từng là một đời đệ nhất thiên kiêu, hắn tuổi đời tuy rằng không bằng một con số lẻ so với những lão quái vật kia nhưng cảnh giới lại không kém chút nào, thậm chí chiến lực của hắn còn là mạnh tới nỗi nghịch thiên.
Cho nên hắn tại thế giới kia nhưng cực kỳ có lực chấn nhiếp, có thể nói khi hắn còn tại thế lúc, kẻ thù của hắn cả một đám đều không dám chạy ra khỏi hang động, sợ bị hắn phát hiện lại đi tới cho bọn họ một đòn trí mạng thì lại xong.
“Cái này cũng không có gì đáng giận, dù sao ngươi không phải cũng dự tính đi tới đây sao, ta nhưng là làm miễn phí tay chân đem ngươi tới đây nha.” Phiêu miểu thanh âm kèm theo một tia đùa giớn nói.
“Ha ha, cái này còn phải thật là cảm tạ ngươi.” Thiên Y cũng mỉm cười nhu hòa nói, đối với cái người trong bóng tối hắn vẫn luôn rất cảm kích, hai người quan hệ cũng là rất thân thiết, nếu không thì Thiên Y cũng sẽ không để cho người kia trông dữ quan tài hộ hắn.
Năm đó hắn cũng là suy nghĩ thật cẩn thận mới để lại một cái quan tài để đám người kia xác nhận, trong này nhiều quá trình là dựa vào người trước mới có thể hoàn thành.
“Hừ, biết cảm tạ ta là tốt rồi, sau này nếu ngươi không giúp ta làm việc kia thì đừng trách ta trở mặt.”
“Nhất định.” Thiên Y cười khẽ chậm rãi nói.
Ánh hắn đảo qua xung quanh một vòng rồi hắn nói: “Ta phải rời đi.” Giọng nói mang theo một tia phiền muộn cùng bất đắc dĩ.
“Ta biết, nhưng ngươi tốt nhất vẫn là tu luyện tăng thêm một chút cảnh giới rồi đi ra cũng không muộn.” Đề nghị lời nói vang lên, hiển nhiên cũng không muốn Thiên Y khi chưa tu luyện đã đi ra ngoài.
“Ý nghĩ không tồi.” Thiên Y cười khẽ rồi khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Trong đầu bắt đầu đọc lại một vài bộ pháp quyết mà đời trước hắn từng biết.
“Cửu Ngã Thiên Luân Quyết cũng không tồi đi.” Thiên Y lựa chọn một lúc rồi chọn lấy một bộ pháp quyết hắn từng sáng tạo ra.
Cửu Ngã Thiên Luân Quyết, năm đó Thiên Y từng suy nghĩ, tham khảo, tìm tòi rất nhiều cổ thư để sáng tạo ra bộ này pháp quyết.
Bộ này pháp quyết hấp thu nguyên khí tốc độ cũng thuộc đỉnh cấp trong các loại pháp quyết, ngoài ra, nó còn có một cái công dụng nữa đó là Thiên Luân.
Khi ngươi tu luyện Cửu Ngã Thiên Luân Quyết lúc sẽ diễn sinh ra một thứ gọi là Thiên Luân, cái này Thiên Luân được chia từ nhất trọng tới cửu trọng.
Mỗi một lần nó tăng lên nhất trọng lúc chiến lực của ngươi theo đó sẽ tăng lên một con số không tưởng tượng nổi, có thể nói năm đó Thiên Y một người độc thế một thời đại nhưng là dựa vào nó phần lớn.
Tất nhiên, nó công dụng không chỉ như vậy, năm đó Thiên Y là dựa vào một cái truyền thuyết mới có ý đồ sáng tạo ra nó, chỉ là cái kia truyền thuyết Thiên Y cũng không dám khẳng định nó là thật tồn tại cho nên hắn mới mưu đồ cho tới giờ.
Mà bây giờ, cũng là lúc hắn bắt đầu tìm kiếm cái kia truyền thuyết có thật sự tồn tại hay không!
Thời gian qua mau.
Thiên Y đang ngồi tu luyện đấy bỗng nhiên mở mắt, trong đôi mắt hắn quang mang phun trào, nguyên khí thao thiên theo đó xông phá ra khỏi thân thể của hắn.
“Hiện.” Thiên Y quát khẽ một tiếng, theo đó hắn quanh thân nổi lên từng cái phù văn chích liệt, quang mang lướt qua đan xen thành một quả cầu nhỏ chừng cái trứng gà.
“Thành.” Thiên Y nhất niệm khẽ động, theo đó quả trứng này dần dần áp súc lại thành một viên bi, chỉ thấy nó quanh thân quang huy rực rỡ, phù văn tối động, cả hư không đều bị nó khí tức chấn nhiếp lắc lư vài cái rồi mới bình tĩnh trở lại.
“Cuối cùng vẫn là thành công nha.” Lạnh nhạt tâm tình hiếm thấy nổi lên một tia gợn sóng, Thiên Y thu hồi Thiên Luân vào trong thân thể rồi khẽ đứng dậy.
“Thiên Luân, thứ này năm khi đại thành lúc ngươi từng một mình độc chiến bốn người kia nha.” Phiêu miểu âm thanh không phân biệt được nam nữ vang lên một tiếng cảm khái nói.
Người khác có lẽ không biết được sự kinh khủng của Thiên Luân nhưng hắn lại biết mồn một, có thể nói khi thứ này viên mãn lúc, cùng cấp bên trong, Thiên Y có thể nhìn bất kỳ tồn tại nào bằng nửa con mắt.
Không, bây giờ khi Thiên Luân hình thành đạt tới nhất trọng lúc, e rằng hắn cùng cấp đã là gần như vô địch nha, dù sao người khác muốn mạnh lên chiến lực thì phải lĩnh ngộ võ kỹ, lĩnh ngộ thiên địa ảo diệu… mà Thiên Y nhưng chỉ cần có thể khiến cho Thiên Luân tăng lên là chiến lực (tốc độ, phòng thủ, công phạt) mạnh lên.
Như vậy, khi hắn tùy tay một kích lúc có thể sánh bằng người khác sử dụng vũ kỹ, có thể nghĩ nó biến thái cỡ nào.
“Cũng là lúc đi ra rồi.” Thiên Y khẽ nỉ non một tiếng như đang nói cho hắn nghe lại như đang nói cho tồn tại trong bóng tối nghe.
Tu luyện hơn một tháng, hắn cảnh giới đã là Tiên Thiên đỉnh phong, bây giờ không cần thiết phải ở lại đây nữa.
“Này, ngươi tiến ta đi ra một đoạn được không.” Thiên Y nhìn xung quanh một vòng rồi lạnh nhạt nói.
Hắn bây giờ cảnh giới chỉ là Tiên Thiên, muốn đi ra khỏi đây là chuyện cực kỳ khó khăn, như vậy còn không bằng nhờ người kia đem ra cho đỡ mệt.
“Lại muốn ta làm miễn phí lao động sao.” Cười gằn một tiếng, phiêu miểu âm thanh mang theo một tia bất mãn.
“Ha ha.” Thiên Y cởi mở cười gượng một tiếng thật không tiện.
“Vù.” Lúc hắn đang định nói cái gì thì một luồng vô hình lực lượng bao trùm lấy hắn rồi nhấc bổng hắn, chỉ thấy hắn thân hình lấy tốc độ nhanh tới mức hắn không nhìn thấy xung quanh đã bị ném ra khỏi động phủ bay lên thiên không.
“Ngươi lại muốn trả thù ta rồi.” Bay lên trên cao, Thiên Y suýt chửi ầm lên, tên này thật là thù dai mà, chỉ nhờ hắn làm hộ ít việc đã ghi hận mình như vậy, ở độ cao chừng ngàn mét thế này, hắn một cái Tiên Thiên cảnh bị rơi xuống mà không bị trọng thương mới là lạ
Tác giả :
JL Ngày Em Chết