Tân Nương Của Quỷ
Chương 42
Tôi bĩu môi: “Được rồi, vậy tôi sẽ đổi chủ đề, tại sao trên người mấy người lại có nhiều vết thương như vậy?”
Tôi vốn đang có chút lo lắng Hạ Dương chê tôi nhiều chuyện, không ngờ hắn có thể nhẫn nại mà giải thích tường tận cho tôi nghe.
“Nếu không nhờ chủ nhân thì vết thương trên người ta sẽ nhiều hơn gấp bội.” Hạ Dương trầm ngâm nghĩ về quá khứ.
“90 năm trước, chúng ta bị một đám người bao vây. Vốn dĩ một mình chủ nhân có thể dễ dàng rời đi, nhưng lúc ấy ta còn rất nhỏ, cái gì cũng không biết. Chủ nhân ôm tôi vào lòng, bảo vệ tôi chu toàn, còn chính hắn thì phải chịu vô vàn vết thương.”
Giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ dần, sau đó tôi gần như không nghe thấy giọng nói của hắn nữa. Tôi có thể nhìn ra được sự bi phẫn trên gương mặt hắn, hắn và Cố Nam Phong không chỉ đơn giản là chủ tớ tình thâm, có lẽ bọn họ đã sớm xem nhau như người thân rồi.
Đến bạch phố, tôi trực tiếp đưa Hạ Dương vào. Lúc đi ngang qua tiệm hương nến ở chỗ ngã ba, tôi thấy bọn họ đang buôn bán. Tuy rằng tôi không biết mấy ngày hôm trước cửa hàng bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cũng không có tâm tư đi hỏi thăm.
Lúc sắp đi qua cửa hàng thì ông chủ quay đầu nhìn tôi, quát to:
“A, cô đứng lại đó cho ta! Chính là cô đó, con tiện nhân này, cô không chỉ hại cả nhà ta hao tiền còn hại chúng ta bị thương.”
Tôi vừa quay đầu lại, thì thấy ông chủ tiệm họ Vương cầm một cái chổi lông gà chạy về phía tôi. Tôi biết là hắn ta gọi tôi, nhưng tôi không biết tại sao hắn ta lại nói tôi như vậy. Người khác không biết nhà hắn có chuyện, nhưng chính hắn phải rõ hơn ai hết chứ. Chuyện này căn bản chẳng liên quan đến tối một tí tị ti nào. Hắn chạy đến bên cạnh tôi, không nói hai lời liền cầm cái chổi lông gà trong tay vụt về phía tôi. Hạ Dương hừ lạnh một tiếng, một cước đạp hắn bay, làm một vài cái sạp ở phía sau hắn cũng đổ rầm.
Tôi không nghĩ tới Hạ Dương lại ra tay nặng như vậy, tôi sợ hãi hắn bị đánh chết nên liền chạy nhanh đến thăm dò xem hắn ta thế nào rồi.
“Yên tâm, không chết được.” Hạ Dương nhìn hắn, không vui nói.
Tiểu Vương gầm gừ trên mặt đất, nhưng tay chân hắn cũng không bị thương nặng. Lúc này tôi mới biết nhìn thì Hạ Dương ra tay tàn nhẫn, nhưng thực ra hắn đã lưu lại đường sống cho Tiểu Vương, bằng không thì Tiểu Vương đã sớm rời khỏi thế gian rồi. Nhưng mà trải qua chuyện này, Tiểu Vuơng cũng biết Hạ Dương không phải là người dễ chọc nên cũng không dám lại đánh tôi, mà giống như một người đàn bà đanh đá, ngồi dưới đất khóc lóc kể lể.
“Cô là cái đồ lòng lang dạ sói, ta có ý tốt giúp đỡ cô thì cô lại lấy oán trả ơn.”
Lời hắn nói ra không đủ tự tin nên ánh mắt cũng tràn đầy sự sợ hãi rụt rè, vì hắn biết rằng hắn đang vu oan cho tôi. Dù hắn biết đó là giả nhưng hắn vẫn ngồi dưới đất kêu gào để vu oan giá hoạ cho tôi, thậm chí còn mạo hiểm bị Hạ Dương đánh. Hạ Dương nghe hắn nói hùng hùng hổ hổ, còn định đi đánh hắn tiếp. Tôi biết từ lúc xuống khỏi xe, trong lòng Hạ Dương vẫn luôn có một cỗ nghẹn tức. Tôi sợ trong lúc tức giận, hắn xuống tay không phân nặng nhẹ, nên tôi liền chạy tới ngăn cản hắn.
“Ông còn có mặt mũi mà nói tôi lấy oán trả ơn ư? Ông có dám thề là ông đối với tôi có “ân” không?”
Tiểu Vương ngẩn ra suy nghĩ, hắn còn định giảo biện nhưng tôi đã cắt ngang lời hắn: “Chúng ta đều là những người mắt sáng, thật ra trong lòng ông đã biết rõ ai là người đã hại ông bị thương nhưng ông lại cứ nhất quyết đổ nó lên đầu tôi.”
Nói xong, tôi dứt khoát kéo Tiểu Vương vào trong tiệm, đóng kín cửa lại, ép hắn phải trả lại tôi số tiền mà hắn đã lừa gạt tôi, bằng không tôi sẽ khiến hắn đẹp mặt. Tôi nhìn cũng không lợi hại, bộ dạng cũng không giống một kẻ ác, nhưng bên cạnh tôi có cái tên mặt lạnh - Hạ Dương. Tuy rằng nhìn qua trông Hạ Dương có chút giống tiểu thịt tươi, nhưng quyền cước và sức mạnh của hắn lại không hề kém một người đàn ông cao to vạm vỡ. Tiểu Vương rất sợ Hạ Dương nên hắn ta chỉ có thể ngoan ngoãn mà đem số tiền kia trả lại cho tôi.
“Tại sao ông lại vu hãm tôi? Lại còn đến cả tiệm hương nến mập mạp nói bậy?”
Tôi không tin lão béo kia lại tự mình suy đoán là tôi hại cả nhà Tiểu Vương. Nhưng tôi không hiểu tại sao hắn ta lại nói tôi như vậy, lại còn là nói với lão béo kia nữa. Chẳng lẽ hắn biết tôi sẽ đến tiệm của lão béo? Hắn ta và Tống Tử Kiều là cùng một hội sao?
“Ta, ta chính là muốn vu oan hãm hại cô đó, thì sao nào?” Tiểu Vương sợ hãi rụt rè nói.
“Ông nói bậy, có phải là đã có người sau khiến ông làm như vậy, đúng không?”
“Không có!” Lần này Tiểu Vương trả lời rất nhanh, hơn nữa thanh âm cũng rất lớn thể hiện sự chắc chắn. Nhưng hắn càng làm như vậy lại càng khiến người ta hoài nghi. Tôi hỏi hắn, nhưng hắn không nói thật, mà vẫn luôn miệng ba hoa chích choè với tôi.
Cuối cùng, Hạ Dương đẩy tôi sang một bên, tiến lên cười nói: “Ông không chịu nói thật đúng không?”
“Những lời ta nói đều là thật mà!”
Hắn còn chưa nói hết lời đã liền hét lên một tiếng kêu thảm thiết. Hạ Dương vừa mới bẻ gãy một cánh tay của hắn.
Lúc này Tiểu Vương mới suy yếu nói: “Các người tha cho ta đi, ta thật sự không biết cái gì cả.”
Hạ Dương không nói lời nào, chỉ lấy mấy nén hương ở trong tiệm của hắn ra đốt lên, rồi hít sâu một hơi, nén hương kia lập tức ngắn đi trông thấy. Sau khi hút hương xong, Hạ Dương không nói một câu nào mà chỉ là nhìn Tiểu Vương cười.
Sắc mặt Tiểu Vương lập tức trở nên trắng bệch, hắn run rẩy chỉ tay vào Hạ Dương, ấp úng nói: “Cậu... cậu là quỷ.”
Chỉ một câu nói đợn giản nhưng hắn mất rất lâu mới có thể nói ra, có thể thấy được hắn ta đã thật sự bị doạ cho chết khiếp rồi.
Hạ Dương cười nói: “Nếu ông còn không chịu nói thật thì ta đành phải tự mình động thủ vậy. Quỷ có rất nhiều phương pháp để hại người, hơn nữa quỷ làm sẽ càng sạch sẽ, lưu loát hơn con người rất nhiều.”
Không đợi Hạ Dương nói hết lời, Tiểu Vương đã không chịu nổi mà quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc thảm thiết: “Ta không dám nữa. Thượng tiên ngài tha cho ta đi.”
Hắn dập đầu xuống đất kêu bôm bốp, rất nhanh trên mặt đất đã xuất hiện vết máu.
Tôi và Hạ Dương liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt của cả hai đều loé lên vẻ kinh ngạc. Người ở đằng sau sai khiến hắn rốt cuộc là ai, hắn tình nguyện làm chính mình bị thương, tình nguyện đắc tội con quỷ Hạ Dương này, thậm chí còn dập đầu kịch liệt như thế, cũng không muốn nói ra tên của người kia. Người đứng sau bức màn này hẳn là một người rất cường đại, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, hắn không dám nói, hoặc là hắn là một người trung thành, hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Mà hiển nhiên hắn ta không phải là loại người ở vế sau rồi.
“Cầu xin các người buông tha cho ta và đừng hỏi thêm gì nữa. Ta cầu xin cô.”
Tiểu Vương ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt tràn đầy đáng thương. Tôi thấy thật sự là ép hỏi không ra, nghĩ hắn cũng chưa có làm điều gì quá ác, nên tôi cũng không đành lòng nhìn hắn như vậy. Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, sau đó cùng Hạ Dương rời đi. Hạ Dương chỉ liếc nhìn tôi một cái, hắn đối với quyết định này của tôi cũng không tỏ vẻ dị nghị.
“Tôi đã quên cậu cũng là quỷ”, ra khỏi cửa hàng của Tiểu Vương, tôi liền nói với Hạ Dương: “Cái tên Viên Tam kia trông rất giống người có bản lĩnh, chúng ta cứ đến gặp hắn một cách tuỳ tiện như vậy thì có chút không tốt lắm đâu.”
“Tới cũng đã tới rồi, sao có thể không đi xem chứ?” Hạ Dương nhìn tôi, cười nói: “Lại nói, ta không phải là người mà ai ai cũng có thể nhào nặn.”
Nghe hắn nói như vậy, tôi liền yên lòng dẫn hắn tới “Văn phòng Viên Tam”. Sau khi tiến vào, tôi thấy trong phòng không có ai, tôi gọi vài tiếng, Viên Tam mới từ trong phòng bước ta.
“Ui cha, khách quý đến, khách quý đến!”
Hắn ta cười nói với tôi, ngoài miệng thì nói khách quý đến, nhưng trên mặt cũng không có chút biểu cảm ngạc nhiên nào cả, dường như chuyện tôi quay lại đây là một việc hết sức bình thường.
Viên Tam cười ha hả: “Không biết cô tìm lão già này là có chuyện gì?”
Tôi lén nhìn về phía Hạ Dương. Là hắn muốn tới nên tôi liền dẫn hắn tới đây. Tôi cũng không biết cụ thể hắn muốn tới đây để làm cái gì.
“Ông chủ vẫn khoẻ chứ? Tôi nghe bạn tôi nói chỗ ông cái gì cũng có thể tính ra được, cái gì cũng có thể xem?”
“Đúng vậy, không biết cậu muốn tính cái gì, muốn hỏi cái gì?” Viên Tam vẫn cười tủm tỉm như cũ.
“Vậy ông có thể tính giúp ta xem” Ngón tay Hạ Dương duỗi ra, chỉ thẳng vào tôi, hỏi: “Rốt cuộc là ai đã hại cô ấy.”
Nghe vậy, Viên Tam lập tức cười ha hả, tôi không thấy cái này có gì đáng buồn cười cả.
Hạ Dương im lặng quan sát hắn. Chờ đến khi hắn cười đủ rồi, hắn ta mới đặt mông xuống ghế, nói: “Xem ra là cậu đã coi ta thành thần tiên rồi. Cậu sống hơn trăm năm rồi mà còn không biết thì một tiểu lão đầu như ta sao có thể biết được đây?”
Tôi và Hạ Dương đều lắp bắp kinh hãi, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra thân phận của Hạ Dương? Nhãn lực tốt như vậy người, thực lực nhất định cũng không yếu.
Hạ Dương nhìn về phía Viên Tam, ánh mắt đã loé lên sự đề phòng: “Xin hỏi ngài là ai?”
Giọng điệu của Hạ Dương so với lúc trước đã cung kính hơn nhiều, nhưng còn Viên Tam thì lại chậm trễ không trả lời, hắn chỉ lo xem móng tay, mà không trả lời câu hỏi của Hạ Dương. Tôi và Hạ Dương đợi một lúc lâu, đợi đến chân tôi bắt đầu tê rồi mà lão đầu này vẫn ngồi nghịch móng tay.
Đợi đến khi tôi sắp không chống đỡ nổi nữa, Viên Tam mới buồn bã nói: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta không phải người xấu. Nếu các người nguyện ý mua bùa chú của ta, thì ta có thể giảm giá cho các ngươi 20%.”
Nói đến vế sau, giọng điệu của hắn trở nên rất là vui sướng, hoàn toàn không giống với vẻ nghiêm túc lúc đầu. Mới vừa nói xong, hắn đột nhiên chạy vào một căn phòng. Chỉ chốc lát Viên Tam đã đem ra một xấp giấy màu vàng. Viên Tam vỗ vỗ xấp giấy trong tay, nói: ”Đây đều là những bùa chú năm xưa ta sẽ bán luôn chúng cho hai người.”
Tôi nghĩ hắn làm như vậy khẳng định là có mục đích gì đó. Vậy chẳng phải là tôi tiêu tiền miễn tai sao? Cái này cũng rất có lời.
*chú thích: tiêu tiền miễn tai là tiêu tiền để tránh tai hoạ.
Tôi nhìn đống bùa chú trên tay hắn, hỏi: “Vậy cái này bao nhiêu tiền ạ?”
Tôi vốn đang có chút lo lắng Hạ Dương chê tôi nhiều chuyện, không ngờ hắn có thể nhẫn nại mà giải thích tường tận cho tôi nghe.
“Nếu không nhờ chủ nhân thì vết thương trên người ta sẽ nhiều hơn gấp bội.” Hạ Dương trầm ngâm nghĩ về quá khứ.
“90 năm trước, chúng ta bị một đám người bao vây. Vốn dĩ một mình chủ nhân có thể dễ dàng rời đi, nhưng lúc ấy ta còn rất nhỏ, cái gì cũng không biết. Chủ nhân ôm tôi vào lòng, bảo vệ tôi chu toàn, còn chính hắn thì phải chịu vô vàn vết thương.”
Giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ dần, sau đó tôi gần như không nghe thấy giọng nói của hắn nữa. Tôi có thể nhìn ra được sự bi phẫn trên gương mặt hắn, hắn và Cố Nam Phong không chỉ đơn giản là chủ tớ tình thâm, có lẽ bọn họ đã sớm xem nhau như người thân rồi.
Đến bạch phố, tôi trực tiếp đưa Hạ Dương vào. Lúc đi ngang qua tiệm hương nến ở chỗ ngã ba, tôi thấy bọn họ đang buôn bán. Tuy rằng tôi không biết mấy ngày hôm trước cửa hàng bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cũng không có tâm tư đi hỏi thăm.
Lúc sắp đi qua cửa hàng thì ông chủ quay đầu nhìn tôi, quát to:
“A, cô đứng lại đó cho ta! Chính là cô đó, con tiện nhân này, cô không chỉ hại cả nhà ta hao tiền còn hại chúng ta bị thương.”
Tôi vừa quay đầu lại, thì thấy ông chủ tiệm họ Vương cầm một cái chổi lông gà chạy về phía tôi. Tôi biết là hắn ta gọi tôi, nhưng tôi không biết tại sao hắn ta lại nói tôi như vậy. Người khác không biết nhà hắn có chuyện, nhưng chính hắn phải rõ hơn ai hết chứ. Chuyện này căn bản chẳng liên quan đến tối một tí tị ti nào. Hắn chạy đến bên cạnh tôi, không nói hai lời liền cầm cái chổi lông gà trong tay vụt về phía tôi. Hạ Dương hừ lạnh một tiếng, một cước đạp hắn bay, làm một vài cái sạp ở phía sau hắn cũng đổ rầm.
Tôi không nghĩ tới Hạ Dương lại ra tay nặng như vậy, tôi sợ hãi hắn bị đánh chết nên liền chạy nhanh đến thăm dò xem hắn ta thế nào rồi.
“Yên tâm, không chết được.” Hạ Dương nhìn hắn, không vui nói.
Tiểu Vương gầm gừ trên mặt đất, nhưng tay chân hắn cũng không bị thương nặng. Lúc này tôi mới biết nhìn thì Hạ Dương ra tay tàn nhẫn, nhưng thực ra hắn đã lưu lại đường sống cho Tiểu Vương, bằng không thì Tiểu Vương đã sớm rời khỏi thế gian rồi. Nhưng mà trải qua chuyện này, Tiểu Vuơng cũng biết Hạ Dương không phải là người dễ chọc nên cũng không dám lại đánh tôi, mà giống như một người đàn bà đanh đá, ngồi dưới đất khóc lóc kể lể.
“Cô là cái đồ lòng lang dạ sói, ta có ý tốt giúp đỡ cô thì cô lại lấy oán trả ơn.”
Lời hắn nói ra không đủ tự tin nên ánh mắt cũng tràn đầy sự sợ hãi rụt rè, vì hắn biết rằng hắn đang vu oan cho tôi. Dù hắn biết đó là giả nhưng hắn vẫn ngồi dưới đất kêu gào để vu oan giá hoạ cho tôi, thậm chí còn mạo hiểm bị Hạ Dương đánh. Hạ Dương nghe hắn nói hùng hùng hổ hổ, còn định đi đánh hắn tiếp. Tôi biết từ lúc xuống khỏi xe, trong lòng Hạ Dương vẫn luôn có một cỗ nghẹn tức. Tôi sợ trong lúc tức giận, hắn xuống tay không phân nặng nhẹ, nên tôi liền chạy tới ngăn cản hắn.
“Ông còn có mặt mũi mà nói tôi lấy oán trả ơn ư? Ông có dám thề là ông đối với tôi có “ân” không?”
Tiểu Vương ngẩn ra suy nghĩ, hắn còn định giảo biện nhưng tôi đã cắt ngang lời hắn: “Chúng ta đều là những người mắt sáng, thật ra trong lòng ông đã biết rõ ai là người đã hại ông bị thương nhưng ông lại cứ nhất quyết đổ nó lên đầu tôi.”
Nói xong, tôi dứt khoát kéo Tiểu Vương vào trong tiệm, đóng kín cửa lại, ép hắn phải trả lại tôi số tiền mà hắn đã lừa gạt tôi, bằng không tôi sẽ khiến hắn đẹp mặt. Tôi nhìn cũng không lợi hại, bộ dạng cũng không giống một kẻ ác, nhưng bên cạnh tôi có cái tên mặt lạnh - Hạ Dương. Tuy rằng nhìn qua trông Hạ Dương có chút giống tiểu thịt tươi, nhưng quyền cước và sức mạnh của hắn lại không hề kém một người đàn ông cao to vạm vỡ. Tiểu Vương rất sợ Hạ Dương nên hắn ta chỉ có thể ngoan ngoãn mà đem số tiền kia trả lại cho tôi.
“Tại sao ông lại vu hãm tôi? Lại còn đến cả tiệm hương nến mập mạp nói bậy?”
Tôi không tin lão béo kia lại tự mình suy đoán là tôi hại cả nhà Tiểu Vương. Nhưng tôi không hiểu tại sao hắn ta lại nói tôi như vậy, lại còn là nói với lão béo kia nữa. Chẳng lẽ hắn biết tôi sẽ đến tiệm của lão béo? Hắn ta và Tống Tử Kiều là cùng một hội sao?
“Ta, ta chính là muốn vu oan hãm hại cô đó, thì sao nào?” Tiểu Vương sợ hãi rụt rè nói.
“Ông nói bậy, có phải là đã có người sau khiến ông làm như vậy, đúng không?”
“Không có!” Lần này Tiểu Vương trả lời rất nhanh, hơn nữa thanh âm cũng rất lớn thể hiện sự chắc chắn. Nhưng hắn càng làm như vậy lại càng khiến người ta hoài nghi. Tôi hỏi hắn, nhưng hắn không nói thật, mà vẫn luôn miệng ba hoa chích choè với tôi.
Cuối cùng, Hạ Dương đẩy tôi sang một bên, tiến lên cười nói: “Ông không chịu nói thật đúng không?”
“Những lời ta nói đều là thật mà!”
Hắn còn chưa nói hết lời đã liền hét lên một tiếng kêu thảm thiết. Hạ Dương vừa mới bẻ gãy một cánh tay của hắn.
Lúc này Tiểu Vương mới suy yếu nói: “Các người tha cho ta đi, ta thật sự không biết cái gì cả.”
Hạ Dương không nói lời nào, chỉ lấy mấy nén hương ở trong tiệm của hắn ra đốt lên, rồi hít sâu một hơi, nén hương kia lập tức ngắn đi trông thấy. Sau khi hút hương xong, Hạ Dương không nói một câu nào mà chỉ là nhìn Tiểu Vương cười.
Sắc mặt Tiểu Vương lập tức trở nên trắng bệch, hắn run rẩy chỉ tay vào Hạ Dương, ấp úng nói: “Cậu... cậu là quỷ.”
Chỉ một câu nói đợn giản nhưng hắn mất rất lâu mới có thể nói ra, có thể thấy được hắn ta đã thật sự bị doạ cho chết khiếp rồi.
Hạ Dương cười nói: “Nếu ông còn không chịu nói thật thì ta đành phải tự mình động thủ vậy. Quỷ có rất nhiều phương pháp để hại người, hơn nữa quỷ làm sẽ càng sạch sẽ, lưu loát hơn con người rất nhiều.”
Không đợi Hạ Dương nói hết lời, Tiểu Vương đã không chịu nổi mà quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc thảm thiết: “Ta không dám nữa. Thượng tiên ngài tha cho ta đi.”
Hắn dập đầu xuống đất kêu bôm bốp, rất nhanh trên mặt đất đã xuất hiện vết máu.
Tôi và Hạ Dương liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt của cả hai đều loé lên vẻ kinh ngạc. Người ở đằng sau sai khiến hắn rốt cuộc là ai, hắn tình nguyện làm chính mình bị thương, tình nguyện đắc tội con quỷ Hạ Dương này, thậm chí còn dập đầu kịch liệt như thế, cũng không muốn nói ra tên của người kia. Người đứng sau bức màn này hẳn là một người rất cường đại, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, hắn không dám nói, hoặc là hắn là một người trung thành, hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Mà hiển nhiên hắn ta không phải là loại người ở vế sau rồi.
“Cầu xin các người buông tha cho ta và đừng hỏi thêm gì nữa. Ta cầu xin cô.”
Tiểu Vương ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt tràn đầy đáng thương. Tôi thấy thật sự là ép hỏi không ra, nghĩ hắn cũng chưa có làm điều gì quá ác, nên tôi cũng không đành lòng nhìn hắn như vậy. Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, sau đó cùng Hạ Dương rời đi. Hạ Dương chỉ liếc nhìn tôi một cái, hắn đối với quyết định này của tôi cũng không tỏ vẻ dị nghị.
“Tôi đã quên cậu cũng là quỷ”, ra khỏi cửa hàng của Tiểu Vương, tôi liền nói với Hạ Dương: “Cái tên Viên Tam kia trông rất giống người có bản lĩnh, chúng ta cứ đến gặp hắn một cách tuỳ tiện như vậy thì có chút không tốt lắm đâu.”
“Tới cũng đã tới rồi, sao có thể không đi xem chứ?” Hạ Dương nhìn tôi, cười nói: “Lại nói, ta không phải là người mà ai ai cũng có thể nhào nặn.”
Nghe hắn nói như vậy, tôi liền yên lòng dẫn hắn tới “Văn phòng Viên Tam”. Sau khi tiến vào, tôi thấy trong phòng không có ai, tôi gọi vài tiếng, Viên Tam mới từ trong phòng bước ta.
“Ui cha, khách quý đến, khách quý đến!”
Hắn ta cười nói với tôi, ngoài miệng thì nói khách quý đến, nhưng trên mặt cũng không có chút biểu cảm ngạc nhiên nào cả, dường như chuyện tôi quay lại đây là một việc hết sức bình thường.
Viên Tam cười ha hả: “Không biết cô tìm lão già này là có chuyện gì?”
Tôi lén nhìn về phía Hạ Dương. Là hắn muốn tới nên tôi liền dẫn hắn tới đây. Tôi cũng không biết cụ thể hắn muốn tới đây để làm cái gì.
“Ông chủ vẫn khoẻ chứ? Tôi nghe bạn tôi nói chỗ ông cái gì cũng có thể tính ra được, cái gì cũng có thể xem?”
“Đúng vậy, không biết cậu muốn tính cái gì, muốn hỏi cái gì?” Viên Tam vẫn cười tủm tỉm như cũ.
“Vậy ông có thể tính giúp ta xem” Ngón tay Hạ Dương duỗi ra, chỉ thẳng vào tôi, hỏi: “Rốt cuộc là ai đã hại cô ấy.”
Nghe vậy, Viên Tam lập tức cười ha hả, tôi không thấy cái này có gì đáng buồn cười cả.
Hạ Dương im lặng quan sát hắn. Chờ đến khi hắn cười đủ rồi, hắn ta mới đặt mông xuống ghế, nói: “Xem ra là cậu đã coi ta thành thần tiên rồi. Cậu sống hơn trăm năm rồi mà còn không biết thì một tiểu lão đầu như ta sao có thể biết được đây?”
Tôi và Hạ Dương đều lắp bắp kinh hãi, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra thân phận của Hạ Dương? Nhãn lực tốt như vậy người, thực lực nhất định cũng không yếu.
Hạ Dương nhìn về phía Viên Tam, ánh mắt đã loé lên sự đề phòng: “Xin hỏi ngài là ai?”
Giọng điệu của Hạ Dương so với lúc trước đã cung kính hơn nhiều, nhưng còn Viên Tam thì lại chậm trễ không trả lời, hắn chỉ lo xem móng tay, mà không trả lời câu hỏi của Hạ Dương. Tôi và Hạ Dương đợi một lúc lâu, đợi đến chân tôi bắt đầu tê rồi mà lão đầu này vẫn ngồi nghịch móng tay.
Đợi đến khi tôi sắp không chống đỡ nổi nữa, Viên Tam mới buồn bã nói: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta không phải người xấu. Nếu các người nguyện ý mua bùa chú của ta, thì ta có thể giảm giá cho các ngươi 20%.”
Nói đến vế sau, giọng điệu của hắn trở nên rất là vui sướng, hoàn toàn không giống với vẻ nghiêm túc lúc đầu. Mới vừa nói xong, hắn đột nhiên chạy vào một căn phòng. Chỉ chốc lát Viên Tam đã đem ra một xấp giấy màu vàng. Viên Tam vỗ vỗ xấp giấy trong tay, nói: ”Đây đều là những bùa chú năm xưa ta sẽ bán luôn chúng cho hai người.”
Tôi nghĩ hắn làm như vậy khẳng định là có mục đích gì đó. Vậy chẳng phải là tôi tiêu tiền miễn tai sao? Cái này cũng rất có lời.
*chú thích: tiêu tiền miễn tai là tiêu tiền để tránh tai hoạ.
Tôi nhìn đống bùa chú trên tay hắn, hỏi: “Vậy cái này bao nhiêu tiền ạ?”
Tác giả :
Nhan Uyển Huyên