Tân Nương Của Quỷ
Chương 28
Thấy hắn đang bán hàng, trong đầu tôi bất chợt lại nảy ra một chủ ý. Không phải hắn ta muốn phát tài sao? Vậy thì tôi sẽ tìm cách khiến hắn ta không thể nào phát tài được. Nhân lúc hắn ta không để ý, tôi dùng kẹp tóc chọc vào mông con Tỳ Hưu.
Cái cách này tôi đã vô tình đọc được trong một cuốn sách. Họ nói, Tỳ Hưu là bảo vật dùng để thu hút tài lộc, người làm ăn đều thích đặt Tỳ Hưu ở ngoài phòng khách. Nhưng Tỳ Hưu có một đặc điểm, tựu là chỉ có nuốt chứ không có nhả, bởi vì nó không có hậu môn. Nên tôi đã cố ý dùng kẹp tóc chọc vào mông con Tỳ Hưu, như vậy thì tiền tài sẽ bị rò rỉ ra ngoài. Đây coi như là trừng phạt dành cho hắn ta. Tuy không biết cái biện pháp này có tác dụng gì không, nhưng sau khi làm xong, tâm trạng tôi liền cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn hẳn.
Vốn dĩ tôi muốn quay về trường học, nhưng bây giờ dù có quay về cũng không kịp đi học, chi bằng di dạo quanh đây một vòng xem sao. Lúc đi tới chỗ quẹo thì tôi nhớ tới vừa rồi Tống Tử Kiều cũng đứng ở đây. Tôi vừa muốn đi sâu vào thì lại trông thấy Tống Tử Kiều đang từ một gian hàng đi ra.
Tôi nhanh chóng trốn ở một cửa hàng, quay lưng lại, giả bộ như đang xem đồ. Chờ đến khi Tống Tử Kiều đi qua, tôi mới nhìn về phía cửa tiệm mà hắn ta vừa đi ra, cửa tiệm đó có tên là “Hương nến mập mạp”. Trông thấy cái tên này, thiếu chút nữa là tôi cười thành tiếng. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đi vào đó.
Trong tiệm chỉ có một ông già mập mạp đang loay hoay xử lý đống hàng hóa của mình. Cách bài trí cũng không khác biệt lắm so với các tiệm bán hương nến ở đây, nhưng điểm khác biệt chính là, ngay giữa gian phòng có treo một tấm vải rách, trên đó viết một chữ "Âm".
Tôi lượn đi lượn lại trong tiệm một lúc lâu mà ông ấy cũng không nói gì, giống như ông ấy không nhìn thấy tôi vậy.
Tôi chủ động nói: "Ông chủ, hương này bán thế nào đấy?"
Cuối cùng ông chủ mập mạp kia cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Trên đó có ghi giá tiền rồi đấy."
Tôi có chút xấu hổ vì vừa rồi tôi không để ý. Tôi tùy tiện mua một ít hương, giả bộ như thuận miệng hỏi: "Ông chủ, sao ông lại treo một chữ “Âm” ở kia vậy."
Đây là lần thứ hai ông chủ mập mạp ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt ấy làm tôi có hơi sợ hãi. Chẳng lẽ tôi đã hỏi phải một điều kiêng kị nào đó?
"Tôi cảm thấy cô không cần phải biết nguyên do.” Ông chủ lạnh nhạt nói.
Tôi xấu hổ đi ra, trên đường trở về, thì tôi bất chợt bị dội xuống người một chậu nước lạnh. Thoáng cái người tôi đã trở nên ướt sũng. Tôi đang muốn nổi giận, thì một lão đầu cơ bắp đi ra, trên tay ông ta bưng một cái chậu không nước, rồi nhìn tôi cười cười: "Thật xin lỗi nha, tôi không cố ý. Mắt tôi hơi kém nên không nhìn ra có người đi qua."
Tôi thấy ông ta là một ông lão, có thể thực sự chỉ là vô tình nên tôi mới nói: "Không sao, tôi về thay bộ khác là được."
May là cái chậu đó cũng không có quá nhiều nước, nhưng số nước trong đó, hơn phân nửa đều rơi vào đầu tôi. Cái này làm tôi có chút hoài nghi rốt cuộc là ông ấy cố tình hay là vô ý. Dưới tình huống bình thường, không phải là nước sẽ rơi hết lên người tôi sao?
Thấy tôi phải đi, lão đầu cơ bắp liền cười nói: "Cô vừa từ chỗ ông Béo ra à?"
"Phải rồi." Hai tiệm ở đối diện nhau, xem ra vừa rồi ông ấy đã trông thấy.
"Cô gái, nếu cô gặp phải chuyện gì thì hãy đến nhà tôi, tôi cam đoan sẽ xử lý nhanh hơn nhà kia gấp nhiều lần." Nói xong ông ấy liền muốn kéo tôi vào trong.
"Tôi tới đây không phải là có chuyện, tôi tới chỉ là để xem xem."
"Cô gái, cô đừng lừa tôi." lão đầu cơ bắp nhìn tôi cười nói: "Có phải dạo gần đây cô bị quỷ quấy rầy không?”
Thấy tôi không nói lời nào, ông ấy tiếp tục nói: "Nhưng mà chuyện này đã qua một khoảng thời gian. Gần đây cô không gặp phải đại họa gì. Nhưng tôi hiếu kỳ một cái là."
Nói đến đây, ông ấy cố ý dừng lại không nói lời nào, muốn chờ tôi hỏi.
Tôi biết rõ ông ấy muốn tôi nói tiếp, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tò mò cái gì?"
"Tuy cô luôn gặp chuyện không may, nhưng lại luôn được quý nhân cứu giúp. Tôi hiếu kỳ quý nhân của cô rốt cuộc có địa vị gì."
Tôi thấy ông ấy điên điên khùng khùng, nhưng nói chuyện lại toàn là những câu rất chính xác, cái này làm tôi có một cái nhìn mới về ông ấy.
"Tôi không biết ông đang nói gì, tôi phải về rồi."
Khó khăn lắm tôi mới thoát ra được, đang định rời đi thì tôi trông thấy có một người đàn ông đi tới, hắn ta liếc nhìn tôi, rồi lại lão đầu kia, sau đó đi thẳng vào trong tiệm.
Tên nam nhân mặt lạnh này, làm cho người ta có cảm giác áp bách khó gần. So Tống Tử Kiều thì càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn, đồng thời hắn ta còn mang theo một loại dương cương chí khí mà ít người đàn ông nào có.
Buổi chiều khi đi học, thật không ngờ tôi lại ngồi ngay trước Tống Tử Kiều. Tôi cảm thấy sau lưng có một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Tôi ngoái đầu lại vài lần nhưng cũng không phát hiện ra cái gì bất thường.
Buổi tối khi ăn cơm xong, không biết tại sao, trong đầu tôi vẫn luôn hiện lên bộ dáng khó chịu của Cố Nam Phong trước khi hắn rời đi. Tôi rất muốn biết hắn có sao không, nghĩ tới lời hắn bảo chỉ cần tôi niệm tên hắn vài lần thì hắn sẽ xuất hiện nên tôi cố ý đi vào rừng, dựa theo cách mà hắn nói, vừa mới niệm tên của hắn xong, thì trước mặt tôi liền xuất hiện một người. Đó không phải là Cố Nam Phong sao?
Tôi mỉm cười tiến lên vài bước nhìn hắn thì phát hiện trán hắn đang đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt khẩn trương nhìn tôi.
"Em gọi ta tới làm gì?"
"Tôi không sao, tôi muốn…" Chẳng lẽ nói là tôi muốn gặp hắn sao? Nhưng câu này tôi không nói nên lời được. Đang nói chuyện, Cố Nam Phong liền nâng tay lên lau sạch mồ hôi trên trán.
Tôi ngừng đề tài vừa rồi, ân cần nói: "Anh làm sao vậy?"
Cố Nam Phong nắm tay tôi làm tôi có cảm giác như bị ai đó cầm bàn là dí vào tay vậy, nhiệt độ trên người hắn quả thật cao đến kinh người. Hắn hơi dùng sức nên tôi cảm thấy tay mình hơi đau.
Có lẽ Cố Nam Phong cũng ý thức được điểm này nên hắn liền run rẩy thả tay tôi ra, rồi lui về phía sau vài bước nói: "Không có việc gì… thì ta… đi trước đây."
Thanh âm của hắn cũng có chút ít run rẩy, ánh mắt hơi đỏ, dưới ánh trăng, cảm giác như thể hắn sắp sửa biến thành Người Sói vậy.
Cái cách này tôi đã vô tình đọc được trong một cuốn sách. Họ nói, Tỳ Hưu là bảo vật dùng để thu hút tài lộc, người làm ăn đều thích đặt Tỳ Hưu ở ngoài phòng khách. Nhưng Tỳ Hưu có một đặc điểm, tựu là chỉ có nuốt chứ không có nhả, bởi vì nó không có hậu môn. Nên tôi đã cố ý dùng kẹp tóc chọc vào mông con Tỳ Hưu, như vậy thì tiền tài sẽ bị rò rỉ ra ngoài. Đây coi như là trừng phạt dành cho hắn ta. Tuy không biết cái biện pháp này có tác dụng gì không, nhưng sau khi làm xong, tâm trạng tôi liền cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn hẳn.
Vốn dĩ tôi muốn quay về trường học, nhưng bây giờ dù có quay về cũng không kịp đi học, chi bằng di dạo quanh đây một vòng xem sao. Lúc đi tới chỗ quẹo thì tôi nhớ tới vừa rồi Tống Tử Kiều cũng đứng ở đây. Tôi vừa muốn đi sâu vào thì lại trông thấy Tống Tử Kiều đang từ một gian hàng đi ra.
Tôi nhanh chóng trốn ở một cửa hàng, quay lưng lại, giả bộ như đang xem đồ. Chờ đến khi Tống Tử Kiều đi qua, tôi mới nhìn về phía cửa tiệm mà hắn ta vừa đi ra, cửa tiệm đó có tên là “Hương nến mập mạp”. Trông thấy cái tên này, thiếu chút nữa là tôi cười thành tiếng. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đi vào đó.
Trong tiệm chỉ có một ông già mập mạp đang loay hoay xử lý đống hàng hóa của mình. Cách bài trí cũng không khác biệt lắm so với các tiệm bán hương nến ở đây, nhưng điểm khác biệt chính là, ngay giữa gian phòng có treo một tấm vải rách, trên đó viết một chữ "Âm".
Tôi lượn đi lượn lại trong tiệm một lúc lâu mà ông ấy cũng không nói gì, giống như ông ấy không nhìn thấy tôi vậy.
Tôi chủ động nói: "Ông chủ, hương này bán thế nào đấy?"
Cuối cùng ông chủ mập mạp kia cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Trên đó có ghi giá tiền rồi đấy."
Tôi có chút xấu hổ vì vừa rồi tôi không để ý. Tôi tùy tiện mua một ít hương, giả bộ như thuận miệng hỏi: "Ông chủ, sao ông lại treo một chữ “Âm” ở kia vậy."
Đây là lần thứ hai ông chủ mập mạp ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt ấy làm tôi có hơi sợ hãi. Chẳng lẽ tôi đã hỏi phải một điều kiêng kị nào đó?
"Tôi cảm thấy cô không cần phải biết nguyên do.” Ông chủ lạnh nhạt nói.
Tôi xấu hổ đi ra, trên đường trở về, thì tôi bất chợt bị dội xuống người một chậu nước lạnh. Thoáng cái người tôi đã trở nên ướt sũng. Tôi đang muốn nổi giận, thì một lão đầu cơ bắp đi ra, trên tay ông ta bưng một cái chậu không nước, rồi nhìn tôi cười cười: "Thật xin lỗi nha, tôi không cố ý. Mắt tôi hơi kém nên không nhìn ra có người đi qua."
Tôi thấy ông ta là một ông lão, có thể thực sự chỉ là vô tình nên tôi mới nói: "Không sao, tôi về thay bộ khác là được."
May là cái chậu đó cũng không có quá nhiều nước, nhưng số nước trong đó, hơn phân nửa đều rơi vào đầu tôi. Cái này làm tôi có chút hoài nghi rốt cuộc là ông ấy cố tình hay là vô ý. Dưới tình huống bình thường, không phải là nước sẽ rơi hết lên người tôi sao?
Thấy tôi phải đi, lão đầu cơ bắp liền cười nói: "Cô vừa từ chỗ ông Béo ra à?"
"Phải rồi." Hai tiệm ở đối diện nhau, xem ra vừa rồi ông ấy đã trông thấy.
"Cô gái, nếu cô gặp phải chuyện gì thì hãy đến nhà tôi, tôi cam đoan sẽ xử lý nhanh hơn nhà kia gấp nhiều lần." Nói xong ông ấy liền muốn kéo tôi vào trong.
"Tôi tới đây không phải là có chuyện, tôi tới chỉ là để xem xem."
"Cô gái, cô đừng lừa tôi." lão đầu cơ bắp nhìn tôi cười nói: "Có phải dạo gần đây cô bị quỷ quấy rầy không?”
Thấy tôi không nói lời nào, ông ấy tiếp tục nói: "Nhưng mà chuyện này đã qua một khoảng thời gian. Gần đây cô không gặp phải đại họa gì. Nhưng tôi hiếu kỳ một cái là."
Nói đến đây, ông ấy cố ý dừng lại không nói lời nào, muốn chờ tôi hỏi.
Tôi biết rõ ông ấy muốn tôi nói tiếp, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tò mò cái gì?"
"Tuy cô luôn gặp chuyện không may, nhưng lại luôn được quý nhân cứu giúp. Tôi hiếu kỳ quý nhân của cô rốt cuộc có địa vị gì."
Tôi thấy ông ấy điên điên khùng khùng, nhưng nói chuyện lại toàn là những câu rất chính xác, cái này làm tôi có một cái nhìn mới về ông ấy.
"Tôi không biết ông đang nói gì, tôi phải về rồi."
Khó khăn lắm tôi mới thoát ra được, đang định rời đi thì tôi trông thấy có một người đàn ông đi tới, hắn ta liếc nhìn tôi, rồi lại lão đầu kia, sau đó đi thẳng vào trong tiệm.
Tên nam nhân mặt lạnh này, làm cho người ta có cảm giác áp bách khó gần. So Tống Tử Kiều thì càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn, đồng thời hắn ta còn mang theo một loại dương cương chí khí mà ít người đàn ông nào có.
Buổi chiều khi đi học, thật không ngờ tôi lại ngồi ngay trước Tống Tử Kiều. Tôi cảm thấy sau lưng có một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Tôi ngoái đầu lại vài lần nhưng cũng không phát hiện ra cái gì bất thường.
Buổi tối khi ăn cơm xong, không biết tại sao, trong đầu tôi vẫn luôn hiện lên bộ dáng khó chịu của Cố Nam Phong trước khi hắn rời đi. Tôi rất muốn biết hắn có sao không, nghĩ tới lời hắn bảo chỉ cần tôi niệm tên hắn vài lần thì hắn sẽ xuất hiện nên tôi cố ý đi vào rừng, dựa theo cách mà hắn nói, vừa mới niệm tên của hắn xong, thì trước mặt tôi liền xuất hiện một người. Đó không phải là Cố Nam Phong sao?
Tôi mỉm cười tiến lên vài bước nhìn hắn thì phát hiện trán hắn đang đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt khẩn trương nhìn tôi.
"Em gọi ta tới làm gì?"
"Tôi không sao, tôi muốn…" Chẳng lẽ nói là tôi muốn gặp hắn sao? Nhưng câu này tôi không nói nên lời được. Đang nói chuyện, Cố Nam Phong liền nâng tay lên lau sạch mồ hôi trên trán.
Tôi ngừng đề tài vừa rồi, ân cần nói: "Anh làm sao vậy?"
Cố Nam Phong nắm tay tôi làm tôi có cảm giác như bị ai đó cầm bàn là dí vào tay vậy, nhiệt độ trên người hắn quả thật cao đến kinh người. Hắn hơi dùng sức nên tôi cảm thấy tay mình hơi đau.
Có lẽ Cố Nam Phong cũng ý thức được điểm này nên hắn liền run rẩy thả tay tôi ra, rồi lui về phía sau vài bước nói: "Không có việc gì… thì ta… đi trước đây."
Thanh âm của hắn cũng có chút ít run rẩy, ánh mắt hơi đỏ, dưới ánh trăng, cảm giác như thể hắn sắp sửa biến thành Người Sói vậy.
Tác giả :
Nhan Uyển Huyên