Tân Nương Của Quỷ
Chương 25
Tôi cứ tưởng cô ấy buộc tôi phải ngồi lại trên xe thì sẽ không phải là một nữ quỷ tốt, ai ngờ cô ấy lại có chuyện muốn nhờ tôi giúp đỡ.
"Giúp cái gì?" Tôi sợ hai nữ sinh bên cạnh nghĩ tôi mắc bệnh tâm thần nên tôi đành cố gắng giảm volume đến mức thấp nhất có thể. Tuy thanh âm rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu vo ve, nhưng có thể nữ quỷ vẫn nghe được.
"Cô giết cái người lái xe này giúp tôi." Nói xong cô ấy còn chỉ chỉ vào bác tài xế đang chuyên tâm lái xe ở ghế đằng trước.
Tôi hít một hơi thật sâu, cô ấy nói thật nhẹ nhàng, cô ấy cho rằng giết người cũng đơn giản như việc nhổ củ cải trắng sao?
"Cô muốn tôi trở thành một kẻ sát nhân? Tại sao cô lại không tự mình ra tay?" Tôi cảm thấy có chút khó hiểu. Tôi với bác tài xế không thù không oán, cô ấy muốn giết thì tự mình ra tay là được rồi, tại sao còn phải bảo tôi giết chứ?
"Cô cho rằng tôi không muốn giết hắn chắc?" Nữ quỷ oán hận nói: "Trên người hắn có bùa chú, tôi không làm gì được hắn."
"Hắn ta cao to vạm vỡ như vậy, tôi không bị hắn giết đã là may lắm rồi, làm sao có thể giết được hắn chứ? Tôi thử giảng đạo lý cho cô ấy.
Nữ quỷ không có ngũ quan dí sát mặt mình vào mặt tôi, tôi có thể cảm giác được tóc của cô ấy xẹt qua má tôi, làm tôi có hơi ngứa ngứa nhưng tôi lại không dám động đậy.
"Cái này là chuyện của cô, tôi không quan tâm, tôi chỉ cần kết quả."
Nói xong nữ quỷ liền tựa sát vào người tôi, làm cả người tôi rét run. Mỗi cử chỉ của cô ấy đều thể hiện sự uy hiếp, tôi cảm thấy vừa rồi đầu óc mình quả thật là có vấn đề nên mới đi giảng mấy thứ đạo lý kia cho một nữ quỷ.
"Cái này..." Tôi do dự nhưng nủ quỷ kia lại không hề do dự nói: "Nếu như cô không giết hắn thì tôi sẽ giết cô."
Nói xong, cô ấy liền cười khanh khách "Vậy mà tôi lại có thể đến gần cơ thể cô, tôi còn có thể chạm vào người cô nữa!"
Tay của ấy sờ lên mặt tôi làm tôi thoáng run rẩy.
Tôi nghĩ trước tiên nên trấn an cô ấy, chờ đến khi tôi xuống xe, thoát khỏi cô ấy, tôi sẽ nhanh chóng đi hỏi bà cô xem tôi nên xử lý chuyện này thế nào.
"Cái này... Hình như tôi có biện pháp rồi."
Nữ quỷ nhìn chằm chằm vào tôi, một lát sau mới nói: "Tốt nhất cô đừng có mà giở trò, bằng không thì tôi sẽ cho cô đẹp mặt."
"Sẽ không đâu, sẽ không đâu."
Lúc xuống xe, nữ quỷ nói với tôi: "Tôi cho cô thời hạn ba ngày, hoặc là hắn chết, hoặc là cô chết."
Trong lời nói cay độc của cô ấy làm tôi biết đây không phải là một lời nói đùa. Nhưng đừng nói là cho tôi ba ngày, cho dù cho tôi thời hạn là ba năm, tôi cũng không thể ra tay giết người được. Mặc dù tôi không muốn chết nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy.
Quay lại trường học, trên đường trở về ký túc xá, tôi trông thấy có mấy người đang hành động lén la lén lút trong khu ký túc xá, nhìn không giống như kiểu người tốt lành gì. Lần này tôi khá thông minh, không lập tức gào to lên mà im lặng quan sát. Tôi thấy nơi này có rất nhiều bạn sinh viên đi qua, nhưng không một ai phát hiện ra mấy người này, tất cả bọn họ đều thản nhiên đi lướt qua, giống như ở đó không có gì vậy.
Ặc, chẳng lẽ chỉ có mình tôi trông thấy?
Tôi đi ngang qua nhiều nơi, đều phát hiện vấn đề giống như trước, cuối cùng tôi cũng đưa ra được một kết luận, nhưng cái kết luận này làm tôi không muốn thừa nhận một chút nào. Đó chính là, tôi đã gặp quỷ!
Trước kia tôi chưa từng gặp phải cái hiện tượng này. Mới nghỉ hơn chục ngày mà cuộc sống của tôi đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhưng dù sao tôi cũng đã trải qua một vài sóng gió, rất nhanh tôi đã tìm ra phương pháp ứng phó. Đó chính là: Làm như không thấy.
Trên đường đi trở về ký túc xá, trong lòng tôi run sợ không thôi. Trở về phòng của mình, tôi lập tức gọi điện cho bà cô để xin sự giúp đỡ. Nhưng tôi gọi mà mà không được, điều này làm tôi có chút hoài nghi. Có phải là do tôi không đồng ý làm đề đệ của bà cô, nên trong cơn tức giận bà ấy đã không nhận cuộc gọi của tôi?
Một lát sau, tôi nhận được một tin nhắn, đó là tin nhắn của bà cô. Tin nhắn nói bảo tôi cẩn thận người của âm sơn phái, bọn họ đang tìm kiếm tôi, đoán chừng rất nhanh có thể tìm được tôi. Bà bảo tôi phải cảnh giác mọi chuyện, hiện tại bà ấy đang có chuyện không thể tới giúp tôi được.
Xin sự trợ giúp từ bà cô không thành, tôi chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Không phải nữ quỷ nói trên người bác tài xế có bùa chú, cho nên mới không lại gần được hắn ta sao? Tôi có thể hỏi bác tài xế lấy lá bùa kia ở đâu ra, để tôi cũng đi làm một cái. Như vậy tôi có thể thoát khỏi nữ quỷ không mặt kia. Thậm chí còn có thể đối phó với quỷ hồn hay thi thể do người của âm sơn phái phái tới. Nghĩ tới đây, tôi liền cảm thấy kích động đến nỗi ngủ không được. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện tôi không có phương thức liên lạc với bác tài xế, cũng không biết nữ quỷ không mặt kia hiện giờ đang ở đâu, sự kích động của tôi thoáng cái đã tan biến không còn một mảnh. Ngày mai tôi sẽ tới nhà ga để xem thử vận may. Tôi chỉ có thể an ủi bản thân như vậỵ.
Sau khi hoc xong, tôi liền đi tới nhà ga, nhưng cũng không tìm được người tài xế kia, thậm chí ngay cả nữ quỷ không mặt kia tôi cũng không tìm thấy. Ngay lúc tôi nản lòng thoái chí định ra về thì tôi lại nghe thấy có người đang gọi tôi.
"Tạ Thu Đồng, cô cứ đi loanh quanh ở đây để tìm ai thế?"
Tôi quay đầu nhìn về hướng thanh âm phát ra. Tôi thấy nữ quỷ không mặt kia đang nhàn nhã ngồi trên một cái xe taxi, hai chân đung đưa.
Tôi vui vẻ nói: "Tôi tìm cô đó."
Nghe thấy tôi nói là tìm cô ấy, nữ quỷ liền nhảy khỏi mui xe, đi đến trước mặt tôi, nói: "Có chuyện gì?"
Tôi bối rối nói: "Tôi nghĩ biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nên tôi muốn tới đây để hỏi cô một chút, cô có biết người tài xế kia đang ở đâu không?”
"Cái này đơn giản, tôi vẫn luôn đi theo hắn. Hắn đang ở đó đó."
Nói xong nữ quỷ không mặt chỉ vào một người tài xế đang kiếm khách ở cách đó không xa.
Tôi trông thấy hắn ta liền lập tức đi về phía đó. Nữ quỷ cũng đi theo tôi.
"Ách, cô không cần tới. Tự tôi hỏi hắn là được rồi."
"Không sao, dù sao tôi cũng không có chuyện gì để làm." Nữ quỷ tựa hồ rất thích thú muốn đi cùng tôi để hỏi chuyện người tài xế.
Chị đại à, mục đích của tôi là không để cô đi theo. Bằng không thì sao tôi có thể hỏi chuyện bùa chú được cơ chứ?
Tôi bước chậm lại, từ từ nghĩ đối sách.
"Giúp cái gì?" Tôi sợ hai nữ sinh bên cạnh nghĩ tôi mắc bệnh tâm thần nên tôi đành cố gắng giảm volume đến mức thấp nhất có thể. Tuy thanh âm rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu vo ve, nhưng có thể nữ quỷ vẫn nghe được.
"Cô giết cái người lái xe này giúp tôi." Nói xong cô ấy còn chỉ chỉ vào bác tài xế đang chuyên tâm lái xe ở ghế đằng trước.
Tôi hít một hơi thật sâu, cô ấy nói thật nhẹ nhàng, cô ấy cho rằng giết người cũng đơn giản như việc nhổ củ cải trắng sao?
"Cô muốn tôi trở thành một kẻ sát nhân? Tại sao cô lại không tự mình ra tay?" Tôi cảm thấy có chút khó hiểu. Tôi với bác tài xế không thù không oán, cô ấy muốn giết thì tự mình ra tay là được rồi, tại sao còn phải bảo tôi giết chứ?
"Cô cho rằng tôi không muốn giết hắn chắc?" Nữ quỷ oán hận nói: "Trên người hắn có bùa chú, tôi không làm gì được hắn."
"Hắn ta cao to vạm vỡ như vậy, tôi không bị hắn giết đã là may lắm rồi, làm sao có thể giết được hắn chứ? Tôi thử giảng đạo lý cho cô ấy.
Nữ quỷ không có ngũ quan dí sát mặt mình vào mặt tôi, tôi có thể cảm giác được tóc của cô ấy xẹt qua má tôi, làm tôi có hơi ngứa ngứa nhưng tôi lại không dám động đậy.
"Cái này là chuyện của cô, tôi không quan tâm, tôi chỉ cần kết quả."
Nói xong nữ quỷ liền tựa sát vào người tôi, làm cả người tôi rét run. Mỗi cử chỉ của cô ấy đều thể hiện sự uy hiếp, tôi cảm thấy vừa rồi đầu óc mình quả thật là có vấn đề nên mới đi giảng mấy thứ đạo lý kia cho một nữ quỷ.
"Cái này..." Tôi do dự nhưng nủ quỷ kia lại không hề do dự nói: "Nếu như cô không giết hắn thì tôi sẽ giết cô."
Nói xong, cô ấy liền cười khanh khách "Vậy mà tôi lại có thể đến gần cơ thể cô, tôi còn có thể chạm vào người cô nữa!"
Tay của ấy sờ lên mặt tôi làm tôi thoáng run rẩy.
Tôi nghĩ trước tiên nên trấn an cô ấy, chờ đến khi tôi xuống xe, thoát khỏi cô ấy, tôi sẽ nhanh chóng đi hỏi bà cô xem tôi nên xử lý chuyện này thế nào.
"Cái này... Hình như tôi có biện pháp rồi."
Nữ quỷ nhìn chằm chằm vào tôi, một lát sau mới nói: "Tốt nhất cô đừng có mà giở trò, bằng không thì tôi sẽ cho cô đẹp mặt."
"Sẽ không đâu, sẽ không đâu."
Lúc xuống xe, nữ quỷ nói với tôi: "Tôi cho cô thời hạn ba ngày, hoặc là hắn chết, hoặc là cô chết."
Trong lời nói cay độc của cô ấy làm tôi biết đây không phải là một lời nói đùa. Nhưng đừng nói là cho tôi ba ngày, cho dù cho tôi thời hạn là ba năm, tôi cũng không thể ra tay giết người được. Mặc dù tôi không muốn chết nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy.
Quay lại trường học, trên đường trở về ký túc xá, tôi trông thấy có mấy người đang hành động lén la lén lút trong khu ký túc xá, nhìn không giống như kiểu người tốt lành gì. Lần này tôi khá thông minh, không lập tức gào to lên mà im lặng quan sát. Tôi thấy nơi này có rất nhiều bạn sinh viên đi qua, nhưng không một ai phát hiện ra mấy người này, tất cả bọn họ đều thản nhiên đi lướt qua, giống như ở đó không có gì vậy.
Ặc, chẳng lẽ chỉ có mình tôi trông thấy?
Tôi đi ngang qua nhiều nơi, đều phát hiện vấn đề giống như trước, cuối cùng tôi cũng đưa ra được một kết luận, nhưng cái kết luận này làm tôi không muốn thừa nhận một chút nào. Đó chính là, tôi đã gặp quỷ!
Trước kia tôi chưa từng gặp phải cái hiện tượng này. Mới nghỉ hơn chục ngày mà cuộc sống của tôi đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhưng dù sao tôi cũng đã trải qua một vài sóng gió, rất nhanh tôi đã tìm ra phương pháp ứng phó. Đó chính là: Làm như không thấy.
Trên đường đi trở về ký túc xá, trong lòng tôi run sợ không thôi. Trở về phòng của mình, tôi lập tức gọi điện cho bà cô để xin sự giúp đỡ. Nhưng tôi gọi mà mà không được, điều này làm tôi có chút hoài nghi. Có phải là do tôi không đồng ý làm đề đệ của bà cô, nên trong cơn tức giận bà ấy đã không nhận cuộc gọi của tôi?
Một lát sau, tôi nhận được một tin nhắn, đó là tin nhắn của bà cô. Tin nhắn nói bảo tôi cẩn thận người của âm sơn phái, bọn họ đang tìm kiếm tôi, đoán chừng rất nhanh có thể tìm được tôi. Bà bảo tôi phải cảnh giác mọi chuyện, hiện tại bà ấy đang có chuyện không thể tới giúp tôi được.
Xin sự trợ giúp từ bà cô không thành, tôi chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Không phải nữ quỷ nói trên người bác tài xế có bùa chú, cho nên mới không lại gần được hắn ta sao? Tôi có thể hỏi bác tài xế lấy lá bùa kia ở đâu ra, để tôi cũng đi làm một cái. Như vậy tôi có thể thoát khỏi nữ quỷ không mặt kia. Thậm chí còn có thể đối phó với quỷ hồn hay thi thể do người của âm sơn phái phái tới. Nghĩ tới đây, tôi liền cảm thấy kích động đến nỗi ngủ không được. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện tôi không có phương thức liên lạc với bác tài xế, cũng không biết nữ quỷ không mặt kia hiện giờ đang ở đâu, sự kích động của tôi thoáng cái đã tan biến không còn một mảnh. Ngày mai tôi sẽ tới nhà ga để xem thử vận may. Tôi chỉ có thể an ủi bản thân như vậỵ.
Sau khi hoc xong, tôi liền đi tới nhà ga, nhưng cũng không tìm được người tài xế kia, thậm chí ngay cả nữ quỷ không mặt kia tôi cũng không tìm thấy. Ngay lúc tôi nản lòng thoái chí định ra về thì tôi lại nghe thấy có người đang gọi tôi.
"Tạ Thu Đồng, cô cứ đi loanh quanh ở đây để tìm ai thế?"
Tôi quay đầu nhìn về hướng thanh âm phát ra. Tôi thấy nữ quỷ không mặt kia đang nhàn nhã ngồi trên một cái xe taxi, hai chân đung đưa.
Tôi vui vẻ nói: "Tôi tìm cô đó."
Nghe thấy tôi nói là tìm cô ấy, nữ quỷ liền nhảy khỏi mui xe, đi đến trước mặt tôi, nói: "Có chuyện gì?"
Tôi bối rối nói: "Tôi nghĩ biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nên tôi muốn tới đây để hỏi cô một chút, cô có biết người tài xế kia đang ở đâu không?”
"Cái này đơn giản, tôi vẫn luôn đi theo hắn. Hắn đang ở đó đó."
Nói xong nữ quỷ không mặt chỉ vào một người tài xế đang kiếm khách ở cách đó không xa.
Tôi trông thấy hắn ta liền lập tức đi về phía đó. Nữ quỷ cũng đi theo tôi.
"Ách, cô không cần tới. Tự tôi hỏi hắn là được rồi."
"Không sao, dù sao tôi cũng không có chuyện gì để làm." Nữ quỷ tựa hồ rất thích thú muốn đi cùng tôi để hỏi chuyện người tài xế.
Chị đại à, mục đích của tôi là không để cô đi theo. Bằng không thì sao tôi có thể hỏi chuyện bùa chú được cơ chứ?
Tôi bước chậm lại, từ từ nghĩ đối sách.
Tác giả :
Nhan Uyển Huyên