Tân Nương Của Quỷ
Chương 21
Sau đó bà ấy lại ho thêm vài phát làm tôi càng chắc chắn rằng trong cơ thể bà ấy có một người đàn ông. Não tôi lập tức nhảy số, nhớ tới đêm qua tôi gặp được cái bóng đen kia, hắn ta bị miếng ngọc bội trước ngực tôi làm bỏng, cái bóng đen lập tức chạy từ thân thể chú Bạch ra. Sau đó thân thể chú Bạch Lại giống như một xác chết, nằm bất động trên mặt đất. Chẳng lẽ người ở trong cơ thể bà Vương chính là thứ khống chế cơ thể của chú Bạch? Chẳng lẽ hắn chính là Lệ Quỷ phía sau màn?
Ý nghĩ này làm tôi phải dừng chân lại, tiếng nhánh cây bị dẵm gẫy bỗng vang lên. Trái tim tôi run lên, sợ bà Vương phát hiện tôi đang theo dõi bà ấy. Cũng may bà Vương chỉ tạm ngừng bước chân, sau đó lại tiếp tục đi lên phía trước. Tôi đi sau lưng bà ấy, nên không phát hiện ra trên mặt bà ấy đang nở một một nụ cười âm trầm.
Càng ngày bà Vương lại càng đi nhanh hơn, suýt chút nữa thì tôi không theo kịp. Sau khi đi qua vài ngã rẽ, tôi đã bị mất hoàn toàn tung tích của bà Vương. Nhìn con đường nhỏ không một bóng người, tôi thầm tự nhủ: Đang yên đnag lành sao tự dưng lại không thấy tăm hơi của bà ấy đâu rồi? Sau lưng tôi chợt truyền đến một tiếng cười khẽ. Tiếng cười kia giống y như đúc tiếng cười mà tôi nghe thấy đêm qua. Tôi vội quay đầu lại nhìn thì thấy bà Vương đang ở sát phía sau lưng tôi, bà ta khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi hoảng sợ vô cùng, vội vã lui về phía sau vài bước: "Bà làm gì thế?"
"Lời này ta cũng muốn hỏi cháu! Hơn nửa đêm rồi còn không ngủ mà đi theo ta làm gì?" Giọng điệu của bà Vương rất không bình tĩnh, ánh mắt nhìn tôi rất khó chịu.
Tôi miễn cưỡng cười nói: "Cháu muốn... Cháu muốn biết bà đi đâu, cháu rất tò mò." Nói xong, thấy bà ấy không có phản ứng gì, tôi liền cười nói: “Thôi cháu về trước đây, bà mau về nhà đi."
Vừa dứt lời, tôi liền vội vã trở về.
Bà Vương ngăn tôi lại: "Gấp cái gì chứ? Nếu cháu đã tò mò, vậy không đi cùng với ta, xem thử chỗ ta sống là nơi như thế nào."
Trong lòng tôi vô cùng hồi hộp, tôi âm thầm tự trách mình đã quá lỗ mãng, vậy mà lại dám một mình đi theo một cỗ xác chết đầy điểm đáng ngờ. Xem ra hôm nay tôi không thể thuận lợi trở về rồi.
"Bà ra phía sau núi làm gì?" Tôi biết mình đã bị phát hiện, nghĩ đến việc chắc chắn hôm nay tôi sẽ chạy không thoát, tôi liền dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Sao vừa nãy cháu lại nghe thấy trong người thể bà phát ra âm thanh của một người đàn ông?" Tôi siết chặt lá bùa trong túi áo, mạnh bạo hỏi.
Bà Vương nhìn tôi cả buổi, sau nửa ngày mới nói: "À? Vậy sao?"
Nói xong, bà ta bước từng bước một, chậm rãi tiến gần về phái tôi. Nếu như nói trước kia tôi chỉ nghi ngờ, thì bây giờ tôi cơ bản đã có thể xác định được người trước mặt tôi không chỉ là xác chết của bà Vương mà bên trong cơ thể này chỉ sợ có chứa một nhân vật vô cùng lợi hại
Tôi vừa lùi về sau vừa nói: "Các người phát thiếp mời là có ý gì? Tại sao phải hại chết Bạch Tuyết và Tạ Linh Linh, còn có, tôi cũng đã nhận được thiếp mời, nhiều lần bà đã có thể ra tay giết tôi, vậy tại sao bà lại không động thủ?"
Mấy cái vấn đề này tôi rất muốn biết một cách rõ ràng. Tôi thấy bà ấy cười âm hiểm, không nói lời nào, tôi liền đưa suy đoán của bản thân: "Có phải là bởi vì bà cô của tôi đến, nên các người mới không dám ra tay một cách tùy tiện, càng quan trọng hơn là, các ngươi còn muốn đạt được mấy thứ gì đó trên người bà cô tôi, nên cần mượn tay tôi để làm việc."
Tất cả những điều này đều là suy đoán của tôi, tôi chỉ đang chờ bà ấy xác nhận lại thôi. Nhưng nét mặt của bà ấy cũng đã đủ để chứng minh được suy đoán của tôi đúng đến tám chín phần.
"Không ngờ cô cũng không phải là người ngu ngốc." Bà Vương cười cười rồi đi tới trước mặt tôi: "Những cái này cô không cần phải biết rõ, cô chỉ cần biết rằng, chắc chắn tối nay cô sẽ phải chết."
Sau khi nói xong câu này, trên mặt bà ấy đã không còn ý cười, giọng nói cũng biến thành tiếng của một người đàn ông trung niên. Hắn dùng sức bóp chặt cổ tôi, tôi không giãy giụa nhưng tay hắn thì hắn càng ngày càng bóp chặt hơn. Tôi đợi đến lúc khoảng cách giữa tôi và hắn không còn xa nữa, tôi mới vụng trộm đem lá bùa mà tôi đã sớm chuẩn bị, đập mạnh lên trán hắn.
"A" Một tiếng kêu phát ra, một bóng đen bay từ trong cơ thể bà Vương ra, lui về phía sau thật xa.
Thi thể của bà Vương cũng không hề có sức sống mà ngã xuống. Cái bóng đen kia chậm rãi đi về phái tôi, tức giận nói: "Ngày hôm qua cô đã làm ta bị thương rồi, không nghĩ tới tối nay cô còn dám làm tổn thương ta?"
Giờ tôi mới biết tại sao tối nay bước đi của “bà Vương” lại hơi lung lay, thì ra là bị miếng ngọc bội trên người tôi làm bị thương rồi.
"Ha ha ha ha" Hình dáng của bóng đen cũng dần dần trở nên rõ ràng, đó là một người đàn ông khỏe mạnh, nhưng hắn ta là Quỷ Hồn.
Tôi run rẩy lấy một lá bùa khác ở trong túi áo ra, vừa rồi là tôi nhân cơ hội hắn không kịp phòng bị nên mới có thể ra tay một cách dễ dàng, còn lần này e rằng sẽ rất khó thành công. Nam quỷ hất tay tôi sang một bên, sau đó ném tôi vào một cái cây cổ thụ cách đó không xa. Tôi cảm thấy rất đau đớn, nhưng lại không biết rõ mình đau ở chỗ nào, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng đau. Tôi cứ đứng đực ra đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đang từ từ tiến về phía tôi.
Hiển nhiên hắn không muốn để tôi chết một cách sảng khoái, hắn muốn tra tấn tôi. Hắn mang trên mặt ý cười u ám, rồi tùy ý đá vào người tôi: "Thế nào? Không phải cô rất biết cách tận dụng cơ hội sao?"
Nói xong hắn dùng chân đè mạnh lên cánh tôi, mà cánh tay bị hắn dẫm lên chính là cánh tay mà tôi đã dùng để làm tổn thương hắn. Tôi cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng để không phát ra tiếng kêu thét đau đớn. Lá bùa trong tay tôi cũng từ từ rơi xuống đất.
Hắn cười khẩy một tiếng: "Có bản lĩnh thì cô lại dán lá bùa này lên người ta đi? Không phải vừa nãy cô còn rất hung hăng sao?"
Hắn vừa nói, vừa tăng thêm lực đạo dưới chân. Tôi cảm giác như cánh tay của tôi đã bị hắn nghiền nát, thật sự là không thể nhịn được nữa, tôi liền rên lên vài tiếng.
Nam quỷ nhẹ gật đầu, lộ ra bộ dáng thỏa mãn: "Ta còn đang không tin xương cốt của cô lại có thể cứng đến như vậy. Mau nói đi, ta thích nghe các người cầu xin ta tha thứ."
Nam quỷ thu chân về, ngồi xổm xuống, nâng cằm tôi lên, ép tôi phải nhìn thẳng vào hắn. Nếu như có thể dùng ánh mắt để giết người thì nhất định hắn ta đã chết trăm ngàn lần.
Nam quỷ không thèm để tâm đến ánh mắt giết người của tôi, buồn bã nói: "Lúc mời đầu bọn họ cũng nhìn ta như vậy, nhưng ta vừa ra tay một cái thì có không ít người cầu xin ta tha thứ đấy. Ta cũng không tin cô có thể kiên cường như Tạ Linh Linh?"
"Ngươi..." Tôi tức giận đến nỗi không ra lời. Quả nhiên Tạ Linh Linh bị hắn ta hại chết, con quỷ chết tiệt này!
Nam quỷ cúi người xuống, ghé sát vào tai tôi, nói: "Cô nên biết rõ, những người không cầu xin ta sẽ có kết cục như thế nào?"
Ý nghĩ này làm tôi phải dừng chân lại, tiếng nhánh cây bị dẵm gẫy bỗng vang lên. Trái tim tôi run lên, sợ bà Vương phát hiện tôi đang theo dõi bà ấy. Cũng may bà Vương chỉ tạm ngừng bước chân, sau đó lại tiếp tục đi lên phía trước. Tôi đi sau lưng bà ấy, nên không phát hiện ra trên mặt bà ấy đang nở một một nụ cười âm trầm.
Càng ngày bà Vương lại càng đi nhanh hơn, suýt chút nữa thì tôi không theo kịp. Sau khi đi qua vài ngã rẽ, tôi đã bị mất hoàn toàn tung tích của bà Vương. Nhìn con đường nhỏ không một bóng người, tôi thầm tự nhủ: Đang yên đnag lành sao tự dưng lại không thấy tăm hơi của bà ấy đâu rồi? Sau lưng tôi chợt truyền đến một tiếng cười khẽ. Tiếng cười kia giống y như đúc tiếng cười mà tôi nghe thấy đêm qua. Tôi vội quay đầu lại nhìn thì thấy bà Vương đang ở sát phía sau lưng tôi, bà ta khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi hoảng sợ vô cùng, vội vã lui về phía sau vài bước: "Bà làm gì thế?"
"Lời này ta cũng muốn hỏi cháu! Hơn nửa đêm rồi còn không ngủ mà đi theo ta làm gì?" Giọng điệu của bà Vương rất không bình tĩnh, ánh mắt nhìn tôi rất khó chịu.
Tôi miễn cưỡng cười nói: "Cháu muốn... Cháu muốn biết bà đi đâu, cháu rất tò mò." Nói xong, thấy bà ấy không có phản ứng gì, tôi liền cười nói: “Thôi cháu về trước đây, bà mau về nhà đi."
Vừa dứt lời, tôi liền vội vã trở về.
Bà Vương ngăn tôi lại: "Gấp cái gì chứ? Nếu cháu đã tò mò, vậy không đi cùng với ta, xem thử chỗ ta sống là nơi như thế nào."
Trong lòng tôi vô cùng hồi hộp, tôi âm thầm tự trách mình đã quá lỗ mãng, vậy mà lại dám một mình đi theo một cỗ xác chết đầy điểm đáng ngờ. Xem ra hôm nay tôi không thể thuận lợi trở về rồi.
"Bà ra phía sau núi làm gì?" Tôi biết mình đã bị phát hiện, nghĩ đến việc chắc chắn hôm nay tôi sẽ chạy không thoát, tôi liền dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Sao vừa nãy cháu lại nghe thấy trong người thể bà phát ra âm thanh của một người đàn ông?" Tôi siết chặt lá bùa trong túi áo, mạnh bạo hỏi.
Bà Vương nhìn tôi cả buổi, sau nửa ngày mới nói: "À? Vậy sao?"
Nói xong, bà ta bước từng bước một, chậm rãi tiến gần về phái tôi. Nếu như nói trước kia tôi chỉ nghi ngờ, thì bây giờ tôi cơ bản đã có thể xác định được người trước mặt tôi không chỉ là xác chết của bà Vương mà bên trong cơ thể này chỉ sợ có chứa một nhân vật vô cùng lợi hại
Tôi vừa lùi về sau vừa nói: "Các người phát thiếp mời là có ý gì? Tại sao phải hại chết Bạch Tuyết và Tạ Linh Linh, còn có, tôi cũng đã nhận được thiếp mời, nhiều lần bà đã có thể ra tay giết tôi, vậy tại sao bà lại không động thủ?"
Mấy cái vấn đề này tôi rất muốn biết một cách rõ ràng. Tôi thấy bà ấy cười âm hiểm, không nói lời nào, tôi liền đưa suy đoán của bản thân: "Có phải là bởi vì bà cô của tôi đến, nên các người mới không dám ra tay một cách tùy tiện, càng quan trọng hơn là, các ngươi còn muốn đạt được mấy thứ gì đó trên người bà cô tôi, nên cần mượn tay tôi để làm việc."
Tất cả những điều này đều là suy đoán của tôi, tôi chỉ đang chờ bà ấy xác nhận lại thôi. Nhưng nét mặt của bà ấy cũng đã đủ để chứng minh được suy đoán của tôi đúng đến tám chín phần.
"Không ngờ cô cũng không phải là người ngu ngốc." Bà Vương cười cười rồi đi tới trước mặt tôi: "Những cái này cô không cần phải biết rõ, cô chỉ cần biết rằng, chắc chắn tối nay cô sẽ phải chết."
Sau khi nói xong câu này, trên mặt bà ấy đã không còn ý cười, giọng nói cũng biến thành tiếng của một người đàn ông trung niên. Hắn dùng sức bóp chặt cổ tôi, tôi không giãy giụa nhưng tay hắn thì hắn càng ngày càng bóp chặt hơn. Tôi đợi đến lúc khoảng cách giữa tôi và hắn không còn xa nữa, tôi mới vụng trộm đem lá bùa mà tôi đã sớm chuẩn bị, đập mạnh lên trán hắn.
"A" Một tiếng kêu phát ra, một bóng đen bay từ trong cơ thể bà Vương ra, lui về phía sau thật xa.
Thi thể của bà Vương cũng không hề có sức sống mà ngã xuống. Cái bóng đen kia chậm rãi đi về phái tôi, tức giận nói: "Ngày hôm qua cô đã làm ta bị thương rồi, không nghĩ tới tối nay cô còn dám làm tổn thương ta?"
Giờ tôi mới biết tại sao tối nay bước đi của “bà Vương” lại hơi lung lay, thì ra là bị miếng ngọc bội trên người tôi làm bị thương rồi.
"Ha ha ha ha" Hình dáng của bóng đen cũng dần dần trở nên rõ ràng, đó là một người đàn ông khỏe mạnh, nhưng hắn ta là Quỷ Hồn.
Tôi run rẩy lấy một lá bùa khác ở trong túi áo ra, vừa rồi là tôi nhân cơ hội hắn không kịp phòng bị nên mới có thể ra tay một cách dễ dàng, còn lần này e rằng sẽ rất khó thành công. Nam quỷ hất tay tôi sang một bên, sau đó ném tôi vào một cái cây cổ thụ cách đó không xa. Tôi cảm thấy rất đau đớn, nhưng lại không biết rõ mình đau ở chỗ nào, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng đau. Tôi cứ đứng đực ra đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đang từ từ tiến về phía tôi.
Hiển nhiên hắn không muốn để tôi chết một cách sảng khoái, hắn muốn tra tấn tôi. Hắn mang trên mặt ý cười u ám, rồi tùy ý đá vào người tôi: "Thế nào? Không phải cô rất biết cách tận dụng cơ hội sao?"
Nói xong hắn dùng chân đè mạnh lên cánh tôi, mà cánh tay bị hắn dẫm lên chính là cánh tay mà tôi đã dùng để làm tổn thương hắn. Tôi cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng để không phát ra tiếng kêu thét đau đớn. Lá bùa trong tay tôi cũng từ từ rơi xuống đất.
Hắn cười khẩy một tiếng: "Có bản lĩnh thì cô lại dán lá bùa này lên người ta đi? Không phải vừa nãy cô còn rất hung hăng sao?"
Hắn vừa nói, vừa tăng thêm lực đạo dưới chân. Tôi cảm giác như cánh tay của tôi đã bị hắn nghiền nát, thật sự là không thể nhịn được nữa, tôi liền rên lên vài tiếng.
Nam quỷ nhẹ gật đầu, lộ ra bộ dáng thỏa mãn: "Ta còn đang không tin xương cốt của cô lại có thể cứng đến như vậy. Mau nói đi, ta thích nghe các người cầu xin ta tha thứ."
Nam quỷ thu chân về, ngồi xổm xuống, nâng cằm tôi lên, ép tôi phải nhìn thẳng vào hắn. Nếu như có thể dùng ánh mắt để giết người thì nhất định hắn ta đã chết trăm ngàn lần.
Nam quỷ không thèm để tâm đến ánh mắt giết người của tôi, buồn bã nói: "Lúc mời đầu bọn họ cũng nhìn ta như vậy, nhưng ta vừa ra tay một cái thì có không ít người cầu xin ta tha thứ đấy. Ta cũng không tin cô có thể kiên cường như Tạ Linh Linh?"
"Ngươi..." Tôi tức giận đến nỗi không ra lời. Quả nhiên Tạ Linh Linh bị hắn ta hại chết, con quỷ chết tiệt này!
Nam quỷ cúi người xuống, ghé sát vào tai tôi, nói: "Cô nên biết rõ, những người không cầu xin ta sẽ có kết cục như thế nào?"
Tác giả :
Nhan Uyển Huyên