[Tân Niên Hạ Văn] Quy Ẩn
Chương 1: Quy ẩn chi Thượng Nguyên
Nghĩ bả sơ cuồng vi quân khuynh
Vạn lý quy lai niên dũ thiểu,
Vi tiếu, tiếu thì do đái mạc phong sương.
“Ngọc Đường, mừng ngươi trở về.” Đặt bút xuống, người trong phòng quay đầu lại nhìn về phía bạch y nhân vừa mới bước vào, nở một nụ cười ôn nhã. Như gió như mộc.
Bạch Ngọc Đường vẫn đang đóng cửa, giũ giũ tuyết đọng trên áo tơi.
Đoạn cởi áo khoác ra vắt lên bình phong.
“Ừ, ta về rồi đây. Miêu đại nhân đang luyện chữ sao?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ, cười cười đi ra từ thư phòng, cầm ấm trà trên bàn lên.
“Đoán chừng ngươi cũng sắp trở về. Vẫn còn ấm, uống một chén cho đỡ lạnh nhé?”
“Sao ngươi biết khi nào thì ta về?”
Vừa nói chuyện Bạch Ngọc Đường vừa đón lấy ấm tử sa trong tay Triển Chiêu, nhấc một chén trà bày sẵn trên bàn lên, tự mình rót một chén rồi uống.
Nước trà vẫn còn ấm, hương thơm thoang thoảng, khói mỏng lượn lờ bốc lên, vừa vặn làm ấm chóp mũi có chút đỏ vì giá lạnh.
Triển Chiêu cầm lại ấm trà từ tay hắn, cũng rót cho mình một chén, đoạn ngồi xuống nhấp một hớp.
“Chuyện này thì có gì khó đoán. Lần trước cùng ngươi đến đại mạc phá vụ án bắt cóc trẻ con kia, ngươi nói phải về Giang Ninh thăm lão nương, chạy gấp một đường, còn chưa đến mười ngày. Ta tính lộ trình cũng xấp xỉ, giờ này tự nhiên là phải về đến nơi rồi.”
Bạch Ngọc Đường bị đối phương vạch trần lòng dạ tương tư, hơi hơi thẹn. Lại cúi đầu uống trà.
“Xử lý xong chuyện mệt mỏi quá nên chạy về ngủ. Dù sao ở nhà vẫn là thoải mái nhất.”
“Thoải mái? Lão nương bảo ngày mai ngươi đi tửu phường một chuyến đấy.”
“Không phải chứ. Ngươi cũng lanh mồm lanh miệng từ khi nào vậy.”
“Ai như ngươi, ngay cả một lá thư cũng không biết đường gửi cho lão nương.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ.
Vốn là không muốn sống dưới mí mắt Giang Ninh bà bà, khốn nỗi lại không cưỡng được bốn vị ca ca, huống hồ lại thêm con mèo kia cũng nói đỡ cái gì mà phải lấy kính làm đầu cho tròn đạo hiếu.
Được lắm, bây giờ cứ ba ngày hai bữa lại đi làm việc vặt cho người ta.
Làm việc vặt thì cũng thôi đi, ngay cả hầm rượu cũng không cho người ta bén mảng đến. Cứ bắt Ngũ gia hết đi sửa cái này lại chữa cái kia, không biết lần này lại giở cái trò quỷ gì nữa.
“Đừng nói là lại bắt ta làm câu đối Thượng Nguyên đăng tiết gì đó nha.” Nghĩ đến những ngày tháng sắp tới, Bạch Ngọc Đường đột nhiên rùng mình.
Triển Chiêu buông chén trà xuống.
Ai nói không phải chứ.
Mắt hạnh xoay một vòng, nhắm mắt cười khẽ.
“Mau đi thay quần áo đi. Thời gian không còn sớm, đợi lát nữa rồi đi ăn tối. Trong nhà không còn gì, thành Đông mới mở một cửa tiệm, có món chân vịt kho ngươi thích đấy.”
Dứt lời, xoay người, viết tiếp câu thơ còn để dở.
Thí vấn Giang Nam xuân nhật hảo?
Khước đạo,
Thử tâm an xử thị ngô hương.
(Thử hỏi ngày xuân Giang Nam có đẹp chăng?
Nhưng nói,
Nơi lòng bình yên đây chính là quê hương ta.)
Vạn lý quy lai niên dũ thiểu,
Vi tiếu, tiếu thì do đái mạc phong sương.
“Ngọc Đường, mừng ngươi trở về.” Đặt bút xuống, người trong phòng quay đầu lại nhìn về phía bạch y nhân vừa mới bước vào, nở một nụ cười ôn nhã. Như gió như mộc.
Bạch Ngọc Đường vẫn đang đóng cửa, giũ giũ tuyết đọng trên áo tơi.
Đoạn cởi áo khoác ra vắt lên bình phong.
“Ừ, ta về rồi đây. Miêu đại nhân đang luyện chữ sao?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ, cười cười đi ra từ thư phòng, cầm ấm trà trên bàn lên.
“Đoán chừng ngươi cũng sắp trở về. Vẫn còn ấm, uống một chén cho đỡ lạnh nhé?”
“Sao ngươi biết khi nào thì ta về?”
Vừa nói chuyện Bạch Ngọc Đường vừa đón lấy ấm tử sa trong tay Triển Chiêu, nhấc một chén trà bày sẵn trên bàn lên, tự mình rót một chén rồi uống.
Nước trà vẫn còn ấm, hương thơm thoang thoảng, khói mỏng lượn lờ bốc lên, vừa vặn làm ấm chóp mũi có chút đỏ vì giá lạnh.
Triển Chiêu cầm lại ấm trà từ tay hắn, cũng rót cho mình một chén, đoạn ngồi xuống nhấp một hớp.
“Chuyện này thì có gì khó đoán. Lần trước cùng ngươi đến đại mạc phá vụ án bắt cóc trẻ con kia, ngươi nói phải về Giang Ninh thăm lão nương, chạy gấp một đường, còn chưa đến mười ngày. Ta tính lộ trình cũng xấp xỉ, giờ này tự nhiên là phải về đến nơi rồi.”
Bạch Ngọc Đường bị đối phương vạch trần lòng dạ tương tư, hơi hơi thẹn. Lại cúi đầu uống trà.
“Xử lý xong chuyện mệt mỏi quá nên chạy về ngủ. Dù sao ở nhà vẫn là thoải mái nhất.”
“Thoải mái? Lão nương bảo ngày mai ngươi đi tửu phường một chuyến đấy.”
“Không phải chứ. Ngươi cũng lanh mồm lanh miệng từ khi nào vậy.”
“Ai như ngươi, ngay cả một lá thư cũng không biết đường gửi cho lão nương.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ.
Vốn là không muốn sống dưới mí mắt Giang Ninh bà bà, khốn nỗi lại không cưỡng được bốn vị ca ca, huống hồ lại thêm con mèo kia cũng nói đỡ cái gì mà phải lấy kính làm đầu cho tròn đạo hiếu.
Được lắm, bây giờ cứ ba ngày hai bữa lại đi làm việc vặt cho người ta.
Làm việc vặt thì cũng thôi đi, ngay cả hầm rượu cũng không cho người ta bén mảng đến. Cứ bắt Ngũ gia hết đi sửa cái này lại chữa cái kia, không biết lần này lại giở cái trò quỷ gì nữa.
“Đừng nói là lại bắt ta làm câu đối Thượng Nguyên đăng tiết gì đó nha.” Nghĩ đến những ngày tháng sắp tới, Bạch Ngọc Đường đột nhiên rùng mình.
Triển Chiêu buông chén trà xuống.
Ai nói không phải chứ.
Mắt hạnh xoay một vòng, nhắm mắt cười khẽ.
“Mau đi thay quần áo đi. Thời gian không còn sớm, đợi lát nữa rồi đi ăn tối. Trong nhà không còn gì, thành Đông mới mở một cửa tiệm, có món chân vịt kho ngươi thích đấy.”
Dứt lời, xoay người, viết tiếp câu thơ còn để dở.
Thí vấn Giang Nam xuân nhật hảo?
Khước đạo,
Thử tâm an xử thị ngô hương.
(Thử hỏi ngày xuân Giang Nam có đẹp chăng?
Nhưng nói,
Nơi lòng bình yên đây chính là quê hương ta.)
Tác giả :
firefish