Tàn Ngọc Li Thương
Chương 42: Thơ ấu [ trung ]
Một vị bạch y thiếu niên trong đình viện múa kiếm. Vạt áo bay múa theo chiêu thức. Sở Hồng Tú xem có chút xuất thần.
Nữ tử xinh đẹp cười xem thiếu niên múa kiếm xong sau đi đến chỗ mình. Thân thủ đem ngồi cạnh mình cười nói: “Ngọc nhi. . Quả nhiên lợi hại mà. . Đều học xong. .”
Liễu Tàn Ngọc tươi cười. Tùy ý nữ tử vuốt mặt hắn: “Đó là nương dạy thật tốt. .”
Lãnh Y Thải nghe vậy cười loan mắt hạnh: “Ha hả. . Hài tử này. . Như thế nào đổ nhiều mồ hôi như vậy. .” Phát hiện cái trán Liễu Tàn Ngọc đầy mồ hôi, liền lấy quyên khăn lau cho hắn.
“Thời tiết hơi nóng. .” Giống như không thèm để ý nói: “Nương. . Trong môn còn có việc phải làm, ta sẽ không bồi nương.” Dứt lời liền đứng dậy.
“Ân. . Buổi tối nhớ đến ăn cơm với nương.” Lãnh Y Thải nói. Nhìn thân ảnh bạch sắc kia biến mất trong tầm mắt mình. Mục mâu lam sắc hiện lên một tia bi thương mà Liễu Tàn Ngọc không có nhìn đến.
Xác định đã ly khai tầm mắt Lãnh Y Thải. Liễu Tàn Ngọc tựa vào trên tường thở dốc. Toàn thân đau đớn khiến cho hắn không có khí lực bước tiếp.
“Ngươi làm sao vậy?” Sở Hồng Tú khẩn trương tiêu sái đến trước mặt Liễu Tàn Ngọc hỏi. Vừa mới nhìn hắn, đi ra lại thấy hắn hết sức thống khổ tựa vào tường, khẩn trương lại đây xem xét.
Liễu Tàn Ngọc nhìn lại, đập vào mắt là đôi mắt to tròn mọng nước, ẩn trong đó một chút lo lắng: “Ngươi là ai. . ?” Thoạt nhìn không giống người Tiêu môn.
“A? . .” Sở Hồng Tú lúc này mới phát hiện, hắn còn không biết mình: “Ta gọi là Sở Hồng Tú. . Là người Trác môn. .”
“Nga. .” Lên tiếng liền không tiếp tục nói. Đau đớn trên người làm cho hắn không tâm tư ứng phó người nhàm chán.
“Ngươi là Liễu Tàn Ngọc . .” Nhìn trên mặt mặc dù không có biểu tình gì nhưng mồ hôi không ngừng theo thái dương chảy xuống gương mặt tuấn mỹ. Sở Hồng Tú còn nói thêm: “Ta mang ngươi đi Trác môn . . Để cho Tâm tỷ tỷ tới giúp ngươi, có lẽ có thể ngươi sẽ không khổ sở như vậy. .”
“Không cần. .” Liễu Tàn Ngọc lạnh lùng nói. .
“Như thế nào không cần. .” Nhìn Liễu Tàn Ngọc không quan tâm bản thân, Sở Hồng Tú lại có tia tức giận. Vừa định nói sau vài câu lại bị Liễu Tàn Ngọc ngắt lời.
“Ngươi không sợ ta sao. . ?”
Sở Hồng Tú nghe vậy kỳ quái trừng mắt nhìn: “Nếu ngươi nói đôi mắt của ngươi. Ta cảm thấy kia cũng không thể đại biểu cái gì. Ngược lại ta cảm thấy nó rất đẹp mà. .”
Nghe xong Sở Hồng Tú nói, Liễu Tàn Ngọc ngây dại. Lập tức nở nụ cười thản nhiên, thấp giọng nói: “Thật sự là người kỳ quái. .” Lúc mình còn nhỏ lời nghe được nhiều nhất chính là. . Yêu quái. . Cách hắn xa một chút. . Hiện tại lại có người nói với mình như thế. Cảm giác không nói rõ quẩn quanh trong lòng.
Lúc đầu nhìn thấy Liễu Tàn Ngọc tươi cười, Sở Hồng Tú phi thường vui vẻ. Nhưng nghe được câu sau của Liễu Tàn Ngọc liền đo khởi cái miệng nhỏ nhắn: “Ta mới không kỳ quái. . Còn có, ta gọi Sở Hồng Tú. .”
Liễu Tàn Ngọc vừa định nói cái gì nữa, lại cảm giác có người tới gần. Quả nhiên, một người xuất hiện trước mặt hai người: “Tiêu môn chủ cho gọi ngươi.”
“Đã biết. .” Liễu Tàn Ngọc diện vô biểu tình nói.
“Vì sao. . Hắn nhìn thế nào cũng không thoải mái a. . Vì sao Tiêu Kình còn muốn gọi hắn đi. .” Sở Hồng Tú bất mãn hét lớn, trong đôi mắt mọng nước lộ ra một chút oán hận. Nàng đã sớm chán ghét Tiêu Kình. Mới nhập môn tiến nhập Trác môn, sau đó nghe nói người Tiêu môn thường chết rất nhiều. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng khẳng định là do Tiêu Kình gây nên.
Người tới nhìn Sở Hồng Tú. Trong mắt không hề che dấu châm chọc: “Trông nom tốt chuyện của ngươi. . Không cần lo cho người khác. . Bằng không cho dù là Trác môn chủ cũng không nhất định có thể cứu ngươi. .”
Sở Hồng Tú phẫn hận trừng mắt nhìn bóng dáng người nọ. Hôm nay nhất định phải đi hỏi Tâm tỷ tỷ rõ ràng, Tiêu môn rốt cuộc là cái dạng gì.
———————————————————
“Người mang đến ?” Tiêu Kình ngồi ghế trên từ từ hỏi.
“Vâng.”
“Vậy ngươi lui ra đi.” Đùa bỡn cái lọ trong tay. Tiêu Kình vẫn dùng ngữ khí không nhanh không chậm nói.
“Vâng.” Bóng đen nhanh chóng rời khỏi phòng không tiếng động, cửa cũng được đóng lại.
“Không ngờ nhanh như vậy liền thích ứng. . Thế nào. . Ngọc, vẫn không muốn ta đặt tên sao? . .” Cười nhìn Liễu Tàn Ngọc trước cửa hỏi.
Mục mâu tử sắc tràn ngập kiên định, lạnh giọng trả lời: “Liễu Tàn Ngọc mới là tên của ta. .”
“Nga? Cho dù tên này là mẫu thân ngươi bởi vì tưởng niệm phụ thân ngươi mới đặt. Hẳn là ngươi kỳ thật rất muốn gặp phụ thân của ngươi. .” Nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên mặt. Nhìn Liễu Tàn Ngọc cắn chặt môi dưới không lên tiếng. Tiếu ý càng đậm: “Cũng thế. . Nói như vậy có lẽ sẽ càng thú vị. . Ta có thể cho phép ngươi không đổi danh. Nhưng mà. . Muốn ngươi uống cái này. .” Lắc lắc cái lọ trong tay. . Tiếp tục nói: “Ngày mai, võ lâm nhân sĩ sẽ đến lâu nga. Ta hy vọng thấy Điệp nhi của ta có thể ở trước mặt mọi người thể hiện sự xinh đẹp của mình. . Có thể chứ. . ?” Dứt lời liền cầm cái lọ trong tay đi đến bên Liễu Tàn Ngọc.
Thuận thế tiếp nhận, nhìn cái lọ trong tay, mày liễu nhíu lại. . Hừ. . Quả nhiên không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy. Nắm chặt cái lọ trong tay xoay người đẩy cửa ra lại nghe thấy Tiêu Kình nói thêm: “Y phục ta đã gọi người đưa đến phòng ngươi. Độc trên người ta nghĩ ngươi có biện pháp giải. Ngày mai xem trọng biểu hiện của ngươi nga. .”
“Hừ. .” Hừ lạnh một tiếng liền nhanh chóng ly khai nơi làm cho mình chán ghét.
Nhìn thân ảnh bạch sắc biến mất. Con ngươi hắc sắc lóe quang mang: “Không biết khi nào mới có thể hoàn toàn xé nát cánh của hắn. Làm cho hắn dừng lại bên cạnh ta, nghe theo ta. . Ha hả. . Chỉ mong không quá nhanh. Bằng không sẽ nhàm chán. Trước đó cố gắng giãy giụa đi Điệp nhi của ta.”
————————————————
“Cái gì. . Tiêu Kình lấy người trong môn làm thí nghiệm độc dược hắn chế tác.” Sở Hồng Tú không thể tin được hét lớn.
Trác Tâm thở dài. Đối với hài từ luôn trong sáng trước mắt này, Trác Tâm không biết là nên mừng hay nên lo: “Về phần Liễu Tàn Ngọc, ngươi muốn hỏi. . Nghe nói cơ thể hắn đặc biệt. Nếu như trúng độc đôi mắt sẽ biến sắc, trên mặt tựa hồ cũng sẽ hiện ra ấn ký hồng sắc. Có lẽ Tiêu Kình thích nhìn sự đặc biệt của hắn mà thôi.” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Trác Tâm không nghĩ như vậy. Tiêu Kình có lẽ còn thích cái khác.
Nữ tử xinh đẹp cười xem thiếu niên múa kiếm xong sau đi đến chỗ mình. Thân thủ đem ngồi cạnh mình cười nói: “Ngọc nhi. . Quả nhiên lợi hại mà. . Đều học xong. .”
Liễu Tàn Ngọc tươi cười. Tùy ý nữ tử vuốt mặt hắn: “Đó là nương dạy thật tốt. .”
Lãnh Y Thải nghe vậy cười loan mắt hạnh: “Ha hả. . Hài tử này. . Như thế nào đổ nhiều mồ hôi như vậy. .” Phát hiện cái trán Liễu Tàn Ngọc đầy mồ hôi, liền lấy quyên khăn lau cho hắn.
“Thời tiết hơi nóng. .” Giống như không thèm để ý nói: “Nương. . Trong môn còn có việc phải làm, ta sẽ không bồi nương.” Dứt lời liền đứng dậy.
“Ân. . Buổi tối nhớ đến ăn cơm với nương.” Lãnh Y Thải nói. Nhìn thân ảnh bạch sắc kia biến mất trong tầm mắt mình. Mục mâu lam sắc hiện lên một tia bi thương mà Liễu Tàn Ngọc không có nhìn đến.
Xác định đã ly khai tầm mắt Lãnh Y Thải. Liễu Tàn Ngọc tựa vào trên tường thở dốc. Toàn thân đau đớn khiến cho hắn không có khí lực bước tiếp.
“Ngươi làm sao vậy?” Sở Hồng Tú khẩn trương tiêu sái đến trước mặt Liễu Tàn Ngọc hỏi. Vừa mới nhìn hắn, đi ra lại thấy hắn hết sức thống khổ tựa vào tường, khẩn trương lại đây xem xét.
Liễu Tàn Ngọc nhìn lại, đập vào mắt là đôi mắt to tròn mọng nước, ẩn trong đó một chút lo lắng: “Ngươi là ai. . ?” Thoạt nhìn không giống người Tiêu môn.
“A? . .” Sở Hồng Tú lúc này mới phát hiện, hắn còn không biết mình: “Ta gọi là Sở Hồng Tú. . Là người Trác môn. .”
“Nga. .” Lên tiếng liền không tiếp tục nói. Đau đớn trên người làm cho hắn không tâm tư ứng phó người nhàm chán.
“Ngươi là Liễu Tàn Ngọc . .” Nhìn trên mặt mặc dù không có biểu tình gì nhưng mồ hôi không ngừng theo thái dương chảy xuống gương mặt tuấn mỹ. Sở Hồng Tú còn nói thêm: “Ta mang ngươi đi Trác môn . . Để cho Tâm tỷ tỷ tới giúp ngươi, có lẽ có thể ngươi sẽ không khổ sở như vậy. .”
“Không cần. .” Liễu Tàn Ngọc lạnh lùng nói. .
“Như thế nào không cần. .” Nhìn Liễu Tàn Ngọc không quan tâm bản thân, Sở Hồng Tú lại có tia tức giận. Vừa định nói sau vài câu lại bị Liễu Tàn Ngọc ngắt lời.
“Ngươi không sợ ta sao. . ?”
Sở Hồng Tú nghe vậy kỳ quái trừng mắt nhìn: “Nếu ngươi nói đôi mắt của ngươi. Ta cảm thấy kia cũng không thể đại biểu cái gì. Ngược lại ta cảm thấy nó rất đẹp mà. .”
Nghe xong Sở Hồng Tú nói, Liễu Tàn Ngọc ngây dại. Lập tức nở nụ cười thản nhiên, thấp giọng nói: “Thật sự là người kỳ quái. .” Lúc mình còn nhỏ lời nghe được nhiều nhất chính là. . Yêu quái. . Cách hắn xa một chút. . Hiện tại lại có người nói với mình như thế. Cảm giác không nói rõ quẩn quanh trong lòng.
Lúc đầu nhìn thấy Liễu Tàn Ngọc tươi cười, Sở Hồng Tú phi thường vui vẻ. Nhưng nghe được câu sau của Liễu Tàn Ngọc liền đo khởi cái miệng nhỏ nhắn: “Ta mới không kỳ quái. . Còn có, ta gọi Sở Hồng Tú. .”
Liễu Tàn Ngọc vừa định nói cái gì nữa, lại cảm giác có người tới gần. Quả nhiên, một người xuất hiện trước mặt hai người: “Tiêu môn chủ cho gọi ngươi.”
“Đã biết. .” Liễu Tàn Ngọc diện vô biểu tình nói.
“Vì sao. . Hắn nhìn thế nào cũng không thoải mái a. . Vì sao Tiêu Kình còn muốn gọi hắn đi. .” Sở Hồng Tú bất mãn hét lớn, trong đôi mắt mọng nước lộ ra một chút oán hận. Nàng đã sớm chán ghét Tiêu Kình. Mới nhập môn tiến nhập Trác môn, sau đó nghe nói người Tiêu môn thường chết rất nhiều. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng khẳng định là do Tiêu Kình gây nên.
Người tới nhìn Sở Hồng Tú. Trong mắt không hề che dấu châm chọc: “Trông nom tốt chuyện của ngươi. . Không cần lo cho người khác. . Bằng không cho dù là Trác môn chủ cũng không nhất định có thể cứu ngươi. .”
Sở Hồng Tú phẫn hận trừng mắt nhìn bóng dáng người nọ. Hôm nay nhất định phải đi hỏi Tâm tỷ tỷ rõ ràng, Tiêu môn rốt cuộc là cái dạng gì.
———————————————————
“Người mang đến ?” Tiêu Kình ngồi ghế trên từ từ hỏi.
“Vâng.”
“Vậy ngươi lui ra đi.” Đùa bỡn cái lọ trong tay. Tiêu Kình vẫn dùng ngữ khí không nhanh không chậm nói.
“Vâng.” Bóng đen nhanh chóng rời khỏi phòng không tiếng động, cửa cũng được đóng lại.
“Không ngờ nhanh như vậy liền thích ứng. . Thế nào. . Ngọc, vẫn không muốn ta đặt tên sao? . .” Cười nhìn Liễu Tàn Ngọc trước cửa hỏi.
Mục mâu tử sắc tràn ngập kiên định, lạnh giọng trả lời: “Liễu Tàn Ngọc mới là tên của ta. .”
“Nga? Cho dù tên này là mẫu thân ngươi bởi vì tưởng niệm phụ thân ngươi mới đặt. Hẳn là ngươi kỳ thật rất muốn gặp phụ thân của ngươi. .” Nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên mặt. Nhìn Liễu Tàn Ngọc cắn chặt môi dưới không lên tiếng. Tiếu ý càng đậm: “Cũng thế. . Nói như vậy có lẽ sẽ càng thú vị. . Ta có thể cho phép ngươi không đổi danh. Nhưng mà. . Muốn ngươi uống cái này. .” Lắc lắc cái lọ trong tay. . Tiếp tục nói: “Ngày mai, võ lâm nhân sĩ sẽ đến lâu nga. Ta hy vọng thấy Điệp nhi của ta có thể ở trước mặt mọi người thể hiện sự xinh đẹp của mình. . Có thể chứ. . ?” Dứt lời liền cầm cái lọ trong tay đi đến bên Liễu Tàn Ngọc.
Thuận thế tiếp nhận, nhìn cái lọ trong tay, mày liễu nhíu lại. . Hừ. . Quả nhiên không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy. Nắm chặt cái lọ trong tay xoay người đẩy cửa ra lại nghe thấy Tiêu Kình nói thêm: “Y phục ta đã gọi người đưa đến phòng ngươi. Độc trên người ta nghĩ ngươi có biện pháp giải. Ngày mai xem trọng biểu hiện của ngươi nga. .”
“Hừ. .” Hừ lạnh một tiếng liền nhanh chóng ly khai nơi làm cho mình chán ghét.
Nhìn thân ảnh bạch sắc biến mất. Con ngươi hắc sắc lóe quang mang: “Không biết khi nào mới có thể hoàn toàn xé nát cánh của hắn. Làm cho hắn dừng lại bên cạnh ta, nghe theo ta. . Ha hả. . Chỉ mong không quá nhanh. Bằng không sẽ nhàm chán. Trước đó cố gắng giãy giụa đi Điệp nhi của ta.”
————————————————
“Cái gì. . Tiêu Kình lấy người trong môn làm thí nghiệm độc dược hắn chế tác.” Sở Hồng Tú không thể tin được hét lớn.
Trác Tâm thở dài. Đối với hài từ luôn trong sáng trước mắt này, Trác Tâm không biết là nên mừng hay nên lo: “Về phần Liễu Tàn Ngọc, ngươi muốn hỏi. . Nghe nói cơ thể hắn đặc biệt. Nếu như trúng độc đôi mắt sẽ biến sắc, trên mặt tựa hồ cũng sẽ hiện ra ấn ký hồng sắc. Có lẽ Tiêu Kình thích nhìn sự đặc biệt của hắn mà thôi.” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Trác Tâm không nghĩ như vậy. Tiêu Kình có lẽ còn thích cái khác.
Tác giả :
Huyết Mỗ Dực