Tân Lang Biến Tân Nương
Chương 49
Thay đổi chăn nệm xong, Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh tắm sơ qua. Sau đó hai người cùng chơi với hai con cún một lát, tâm tình Bối Hiểu Ninh mới chuyển biến tốt hơn, không sa sút như lúc đầu nữa.
Đã hơn mười hai giờ, Bối Hiểu Ninh ngáp dài một cái, đứng dậy vào phòng ngủ. Lăng Tiếu không đi vào cùng hắn ngay mà mở tủ lục tìm gì đó.
“Ngươi tìm gì vậy?” Bối Hiểu Ninh thấy Lăng Tiếu chậm chạp không về giường, lớn tiếng hỏi.
Lăng Tiếu không trả lời, một lát sau y ôm một hộp nhựa về phòng ngủ.
“Cái gì đây?” Bối Hiểu Ninh ngồi dậy.
“Hòm thuốc. Lâu lắm rồi không dùng đến, cất đâu không biết làm ta tìm mãi.”
“Anh cần hòm thuốc làm gì? Thấy không khỏe à?”
“Em bị hâm hay à? Chính mình bị thương mà còn không biết sao?” Lăng Tiếu mở nắp hòm ra, lấy các loại thuốc bên trong ra, bắt đầu nghiêm túc xem hướng dẫn sử dụng của từng loại thuốc.
Bối Hiểu Ninh mặt đỏ hồng, “Cái kia… Không sao đâu.”
“Cũng chảy máu rồi, sao lại không sao?! Em không thương mình thì thôi, anh không mặc kệ được. Sau này không cho làm ẩu thế nữa!” Lăng Tiếu lấy một hộp giấy dài lên, “Thấy rồi. Cái này là thuốc mỡ bôi da cho vết thương hở, còn hạ nhiệt nữa. Lại đây, anh bôi cho.”
“Không cần.” Bối Hiểu Ninh trốn về phía sau.
“Không cần cái gì mà không cần, lại đây nhanh lên.” Lăng Tiếu nhanh tay bắt được cổ chân Bối Hiểu Ninh, kéo hắn đến trước mặt.
“Ái? Ái?” Bối Hiểu Ninh đạp hai cái, thấy trốn không thoát được thật, “Được rồi, được rồi, tôi tự bôi!”
Bối Hiểu Ninh cướp thuốc, nhảy xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh.
Lăng Tiếu vội vàng đuổi theo, hô một câu: “Sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, làm gì cũng đã làm hết rồi, em còn ngượng cái gì hả?!”
Bối Hiểu Ninh ‘RẦM’ một tiếng đóng sầm cửa nhà vệ sinh, khóa trái, “Không cho vào!”
Lăng Tiếu cười lắc đầu, cất số thuốc vừa bày ra lại vào hòm, rồi nửa nằm trên giường hút thuốc.
Hút xong một điếu, Bối Hiểu Ninh mới đi ra. Vẻ mặt hắn hết sức khó xử, đi đến bên giường, “Ngủ thế nào bây giờ? Không thể nằm sấp cả đêm a!”
Lăng Tiếu dập thuốc, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Bối Hiểu Ninh, “Sao lại phải nằm sấp? Hướng dẫn sử dụng ghi thế à?”
“Tất nhiên là không phải. Nhưng mà… Thuốc mỡ nhầy dính thế này, nhỡ nghiêng người nó chảy ra ngoài thì sao?”
Lăng Tiếu bật cười, “Sao phải sợ? Chảy ra ngoài thì lại đổi ga giường, chúng ta cũng đâu thiếu.”
“Nhưng mà thấy khó chịu lắm.”
“Không thì…” Lăng Tiếu cười dê, “Ngày mai anh đi mua băng vệ sinh cho em nhé?”
“Anh dám!” Bối Hiểu Ninh ném tuýp thuốc vào đầu Lăng Tiếu.
“Ha ha ha ha…”
Bối Hiểu Ninh trừng mắt liếc Lăng Tiếu một cái, rồi nằm ngay đơ trên giường, quay lưng về phía y. Lăng Tiếu từ phía sau ôm lấy Bối Hiểu Ninh.
Một lát sau, Bối Hiểu Ninh xoay người tiến vào lòng Lăng Tiếu, “Tiếu.”
“Ừ?” Lăng Tiếu đặt cằm lên đỉnh đầu Bối Hiểu Ninh.
“Ừm… Thật ra… Cha tôi tốt lắm. Không phải ông cố ý để anh khó xử, ông ấy… ông ấy là bị tôi chọc tức.”
“Anh biết, là anh không đúng. Anh không nên ngay lần đầu gặp mặp đã nói thích em, là tại anh không để ý đến cảm nhận của ông ấy.”
“Không phải đâu, tình huống ấy thì anh có nói gì đi nữa kết quả đều giống nhau. Mấy cái tát ông ấy đánh tôi chắc là nghẹn từ ngày hôn lễ đến giờ.”
“Thế bây giờ làm thế nào đây? Anh thấy ông ấy sẽ không dễ dàng nguôi giận đâu.”
“Thì… Qua mấy ngày nữa tôi gọi thử cho ông xem sao. Ông ấy cũng không thể không nhận tôi thật.”
“Thế nếu ông ấy kiên quyết từ em thì tính sao đây?” Lăng Tiếu nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Bối Hiểu Ninh.
Bối Hiểu Ninh dán chặt lên người y, “Tôi chết cũng không muốn xa anh.”
Sáng hôm sau, Bối Hiểu Ninh mơ màng mở mắt, phát hiện Lăng Tiếu đã không còn bên cạnh. Hắn bật dậy, lấy điện thoại di động: mười một giờ!
“Đ***!” Bối Hiểu Ninh ném điện thoại lên giường, nhảy dựng lên. Hắn nhặt quần dài che lên người, chạy vào phòng khách.
“Tiếu?!” Bối Hiểu Ninh sửng sốt.
Lăng Tiếu đang ngồi trên ghế salon hút thuốc xem TV.
“Sao em kinh ngạc thế?”
“Anh… Anh ở nhà? Đồng hồ báo thức kêu tôi không nghe thấy, sao anh không gọi tôi dậy?! Tôi muộn làm mất rồi!”
“À, chuông báo thức là anh tắt.”
“Anh tắt? Tại sao?!”
“Tại ồn quá.”
“Thế… Sao anh tắt xong không gọi tôi dậy?”
“Anh thấy em ngủ quá ngon, không nỡ gọi. Dạo này em ngủ không ngon.”
“Anh… Sao anh…”
“Anh giả vờ ốm xin nghỉ hộ em rồi.”
“Xin nghỉ?!”
“Ừ.” Lăng Tiếu gật đầu đương nhiên.
“Anh xin hộ tôi?!”
“Ừ, tắt chuông báo thức xong anh liền gọi đến công ty em, tìm giám đốc của em rồi giả vờ ốm xin nghỉ cho em.”
“Tìm giám đốc?!”
“Chứ sao, không thì phải tìm ai?”
“Anh… Anh nói như thế nào?”
“Anh nói em bị súng bắn bị thương.”
“Cái… Sao…” Quần trong tay Bối Hiểu Ninh rụng xuống đất.
“Ha ha ha ha! Lừa em đấy, anh nói em sốt cao, mê man bất tỉnh.”
“Anh quá rồi đấy nhé! Tôi…”
“Bỏ việc đi, Hiểu Ninh.” Lăng Tiếu ngừng cười, nghiêm mặt nói.
“Không.” Bối Hiểu Ninh tất nhiên bất mãn với hành động bá đạo của Lăng Tiếu.
“Em muốn nấu ăn anh sẽ mở nhà hàng. Em thích quần áo, anh sẽ mở cửa hàng thời trang, một cái không đủ anh sẽ mở mấy cái. Nếu em thích có thể mở đại lý, không thích thì có thể đăng ký cả một công ty thời trang.” Nói xong Lăng Tiếu rút điếu thuốc, dụi vào gạt tàn, híp mắt, nhả khói về phía Bối Hiểu Ninh.
Nghe xong mấy câu này, Bối Hiểu Ninh có muốn phát hỏa cũng khó. Hắn đi đến ngồi bên cạnh Lăng Tiếu, “Anh không muốn cho tôi đi làm đến thế à?”
“Anh muốn bất cứ lúc nào anh nghĩ đến em thì đều có thể nhìn thấy em.”
“Haiz —“ Bối Hiểu Ninh thở dài, ngồi tựa vào một bên vai Lăng Tiếu, “Anh có thể vì tôi làm, tôi sẽ mở mắt nhìn xem. Nhưng mà công ty này tôi chưa rời đi ngay được, chờ tuyển thêm được người thay thế vị trí của tôi, tôi sẽ nói với giám đốc cho từ chức…”
Lăng Tiếu đột nhiên cúi đầu, hôn Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh nhắm mắt lại, rất tự nhiên đáp lại y.
Môi lưỡi quấn quýt một lát, Bối Hiểu Ninh đột nhiên ngừng động tác. Hắn buông môi ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhả xuống bàn tay một chiếc nhẫn.
“Đây là… Anh bỏ vào miệng lúc nào sao tôi không thấy?!” Bối Hiểu Ninh cảm thấy khó tin.
“Bí mật, không nói cho em.”
Bối Hiểu Ninh cẩn thận cầm nhẫn, trơn nhẵn không có bất cứ hoa văn nào, “Bạch kim à?”
“Ừ, thích không?”
Bối Hiểu Ninh rất cao hứng, nhưng mặt lại giả vờ không thèm để ý, nghiêng đầu liếc Lăng Tiếu một cái, “Tự nhiên đưa tôi cái này làm gì?”
Lăng Tiếu lại móc ra một cái nhẫn nữa, “Cái này của anh. Hôm qua lúc em gọi điện cho anh, anh đang ở tiệm trang sức mua nhẫn.”
“Nhẫn đôi?”
“Ừ, mấy cái khác có hoa văn, đôi này kiểu dáng đơn giản. Em đeo thử xem có vừa không.” Vừa nói Lăng Tiếu vừa tự đeo vào tay mình.
Bối Hiểu Ninh đeo nhẫn lên ngón vô danh (ngón áp út), dù sao cũng là nhẫn nữ, hơi chật, hắn lại đeo vào ngón út, thì lại hơi lớn. Lăng Tiếu nắm tay hắn, một lần nữa đeo lại vào ngón vô danh, “Hình như hơi nhỏ, để anh mang đi sửa cho nhé?”
“Thôi, vẫn đeo được, thế này cho khỏi rơi.”
“Được. Đây coi như là nhẫn đính hôn, đợi cha em chấp nhận chúng ta lại đi mua nhẫn kết hôn.”
“Phi!” Bối Hiểu Ninh rút tay lại, “Hai thằng đàn ông mà đòi đính hôn kết hôn cái gì?! Đừng có nói bậy.” Nói xong hắn đứng dậy mở tủ lạnh lấy bánh mì, trứng gà, jambond và sữa bò. Chỉ là trên mặt vẫn còn đỏ ửng và trong mắt vẫn thấy lấp lánh hạnh phúc không trốn được ánh mắt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhìn Bối Hiểu Ninh như cô vợ nhỏ bận rộn, trong lòng đắc ý vô cùng. Y tủm tỉm cười đi qua, ngồi xuống trước quầy bar, chờ Bối Hiểu Ninh làm điểm tâm cho mình.
Rất nhanh, mùi thơm của trứng ốp lếp, bánh mì nướng và jambond lững lẫy bốc lên. Bối Hiểu Ninh dọn nồi xoay người, bày thức ăn lên đĩa. Lăng Tiếu rót sữa bò, hai người đối mặt ngồi. Ngoàio cửa sổ nắng trưa sáng rỡ chiếu vào trong nhàm chiếu lên người bọn họ, Lăng Tiếu cảm thấy sau lưng ấm áp dạt dào.
Bối Hiểu Ninh uống một ngụm sữa, “Anh đã xin nghỉ rồi thì lát nữa chúng ta mang Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi đi bác sĩ thú y đi, chúng nó nên tiêm vắc-xin rồi.”
“Được, chỉ cần có thể nhìn thấy em, làm gì cũng được.”
Đã hơn mười hai giờ, Bối Hiểu Ninh ngáp dài một cái, đứng dậy vào phòng ngủ. Lăng Tiếu không đi vào cùng hắn ngay mà mở tủ lục tìm gì đó.
“Ngươi tìm gì vậy?” Bối Hiểu Ninh thấy Lăng Tiếu chậm chạp không về giường, lớn tiếng hỏi.
Lăng Tiếu không trả lời, một lát sau y ôm một hộp nhựa về phòng ngủ.
“Cái gì đây?” Bối Hiểu Ninh ngồi dậy.
“Hòm thuốc. Lâu lắm rồi không dùng đến, cất đâu không biết làm ta tìm mãi.”
“Anh cần hòm thuốc làm gì? Thấy không khỏe à?”
“Em bị hâm hay à? Chính mình bị thương mà còn không biết sao?” Lăng Tiếu mở nắp hòm ra, lấy các loại thuốc bên trong ra, bắt đầu nghiêm túc xem hướng dẫn sử dụng của từng loại thuốc.
Bối Hiểu Ninh mặt đỏ hồng, “Cái kia… Không sao đâu.”
“Cũng chảy máu rồi, sao lại không sao?! Em không thương mình thì thôi, anh không mặc kệ được. Sau này không cho làm ẩu thế nữa!” Lăng Tiếu lấy một hộp giấy dài lên, “Thấy rồi. Cái này là thuốc mỡ bôi da cho vết thương hở, còn hạ nhiệt nữa. Lại đây, anh bôi cho.”
“Không cần.” Bối Hiểu Ninh trốn về phía sau.
“Không cần cái gì mà không cần, lại đây nhanh lên.” Lăng Tiếu nhanh tay bắt được cổ chân Bối Hiểu Ninh, kéo hắn đến trước mặt.
“Ái? Ái?” Bối Hiểu Ninh đạp hai cái, thấy trốn không thoát được thật, “Được rồi, được rồi, tôi tự bôi!”
Bối Hiểu Ninh cướp thuốc, nhảy xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh.
Lăng Tiếu vội vàng đuổi theo, hô một câu: “Sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, làm gì cũng đã làm hết rồi, em còn ngượng cái gì hả?!”
Bối Hiểu Ninh ‘RẦM’ một tiếng đóng sầm cửa nhà vệ sinh, khóa trái, “Không cho vào!”
Lăng Tiếu cười lắc đầu, cất số thuốc vừa bày ra lại vào hòm, rồi nửa nằm trên giường hút thuốc.
Hút xong một điếu, Bối Hiểu Ninh mới đi ra. Vẻ mặt hắn hết sức khó xử, đi đến bên giường, “Ngủ thế nào bây giờ? Không thể nằm sấp cả đêm a!”
Lăng Tiếu dập thuốc, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Bối Hiểu Ninh, “Sao lại phải nằm sấp? Hướng dẫn sử dụng ghi thế à?”
“Tất nhiên là không phải. Nhưng mà… Thuốc mỡ nhầy dính thế này, nhỡ nghiêng người nó chảy ra ngoài thì sao?”
Lăng Tiếu bật cười, “Sao phải sợ? Chảy ra ngoài thì lại đổi ga giường, chúng ta cũng đâu thiếu.”
“Nhưng mà thấy khó chịu lắm.”
“Không thì…” Lăng Tiếu cười dê, “Ngày mai anh đi mua băng vệ sinh cho em nhé?”
“Anh dám!” Bối Hiểu Ninh ném tuýp thuốc vào đầu Lăng Tiếu.
“Ha ha ha ha…”
Bối Hiểu Ninh trừng mắt liếc Lăng Tiếu một cái, rồi nằm ngay đơ trên giường, quay lưng về phía y. Lăng Tiếu từ phía sau ôm lấy Bối Hiểu Ninh.
Một lát sau, Bối Hiểu Ninh xoay người tiến vào lòng Lăng Tiếu, “Tiếu.”
“Ừ?” Lăng Tiếu đặt cằm lên đỉnh đầu Bối Hiểu Ninh.
“Ừm… Thật ra… Cha tôi tốt lắm. Không phải ông cố ý để anh khó xử, ông ấy… ông ấy là bị tôi chọc tức.”
“Anh biết, là anh không đúng. Anh không nên ngay lần đầu gặp mặp đã nói thích em, là tại anh không để ý đến cảm nhận của ông ấy.”
“Không phải đâu, tình huống ấy thì anh có nói gì đi nữa kết quả đều giống nhau. Mấy cái tát ông ấy đánh tôi chắc là nghẹn từ ngày hôn lễ đến giờ.”
“Thế bây giờ làm thế nào đây? Anh thấy ông ấy sẽ không dễ dàng nguôi giận đâu.”
“Thì… Qua mấy ngày nữa tôi gọi thử cho ông xem sao. Ông ấy cũng không thể không nhận tôi thật.”
“Thế nếu ông ấy kiên quyết từ em thì tính sao đây?” Lăng Tiếu nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Bối Hiểu Ninh.
Bối Hiểu Ninh dán chặt lên người y, “Tôi chết cũng không muốn xa anh.”
Sáng hôm sau, Bối Hiểu Ninh mơ màng mở mắt, phát hiện Lăng Tiếu đã không còn bên cạnh. Hắn bật dậy, lấy điện thoại di động: mười một giờ!
“Đ***!” Bối Hiểu Ninh ném điện thoại lên giường, nhảy dựng lên. Hắn nhặt quần dài che lên người, chạy vào phòng khách.
“Tiếu?!” Bối Hiểu Ninh sửng sốt.
Lăng Tiếu đang ngồi trên ghế salon hút thuốc xem TV.
“Sao em kinh ngạc thế?”
“Anh… Anh ở nhà? Đồng hồ báo thức kêu tôi không nghe thấy, sao anh không gọi tôi dậy?! Tôi muộn làm mất rồi!”
“À, chuông báo thức là anh tắt.”
“Anh tắt? Tại sao?!”
“Tại ồn quá.”
“Thế… Sao anh tắt xong không gọi tôi dậy?”
“Anh thấy em ngủ quá ngon, không nỡ gọi. Dạo này em ngủ không ngon.”
“Anh… Sao anh…”
“Anh giả vờ ốm xin nghỉ hộ em rồi.”
“Xin nghỉ?!”
“Ừ.” Lăng Tiếu gật đầu đương nhiên.
“Anh xin hộ tôi?!”
“Ừ, tắt chuông báo thức xong anh liền gọi đến công ty em, tìm giám đốc của em rồi giả vờ ốm xin nghỉ cho em.”
“Tìm giám đốc?!”
“Chứ sao, không thì phải tìm ai?”
“Anh… Anh nói như thế nào?”
“Anh nói em bị súng bắn bị thương.”
“Cái… Sao…” Quần trong tay Bối Hiểu Ninh rụng xuống đất.
“Ha ha ha ha! Lừa em đấy, anh nói em sốt cao, mê man bất tỉnh.”
“Anh quá rồi đấy nhé! Tôi…”
“Bỏ việc đi, Hiểu Ninh.” Lăng Tiếu ngừng cười, nghiêm mặt nói.
“Không.” Bối Hiểu Ninh tất nhiên bất mãn với hành động bá đạo của Lăng Tiếu.
“Em muốn nấu ăn anh sẽ mở nhà hàng. Em thích quần áo, anh sẽ mở cửa hàng thời trang, một cái không đủ anh sẽ mở mấy cái. Nếu em thích có thể mở đại lý, không thích thì có thể đăng ký cả một công ty thời trang.” Nói xong Lăng Tiếu rút điếu thuốc, dụi vào gạt tàn, híp mắt, nhả khói về phía Bối Hiểu Ninh.
Nghe xong mấy câu này, Bối Hiểu Ninh có muốn phát hỏa cũng khó. Hắn đi đến ngồi bên cạnh Lăng Tiếu, “Anh không muốn cho tôi đi làm đến thế à?”
“Anh muốn bất cứ lúc nào anh nghĩ đến em thì đều có thể nhìn thấy em.”
“Haiz —“ Bối Hiểu Ninh thở dài, ngồi tựa vào một bên vai Lăng Tiếu, “Anh có thể vì tôi làm, tôi sẽ mở mắt nhìn xem. Nhưng mà công ty này tôi chưa rời đi ngay được, chờ tuyển thêm được người thay thế vị trí của tôi, tôi sẽ nói với giám đốc cho từ chức…”
Lăng Tiếu đột nhiên cúi đầu, hôn Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh nhắm mắt lại, rất tự nhiên đáp lại y.
Môi lưỡi quấn quýt một lát, Bối Hiểu Ninh đột nhiên ngừng động tác. Hắn buông môi ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhả xuống bàn tay một chiếc nhẫn.
“Đây là… Anh bỏ vào miệng lúc nào sao tôi không thấy?!” Bối Hiểu Ninh cảm thấy khó tin.
“Bí mật, không nói cho em.”
Bối Hiểu Ninh cẩn thận cầm nhẫn, trơn nhẵn không có bất cứ hoa văn nào, “Bạch kim à?”
“Ừ, thích không?”
Bối Hiểu Ninh rất cao hứng, nhưng mặt lại giả vờ không thèm để ý, nghiêng đầu liếc Lăng Tiếu một cái, “Tự nhiên đưa tôi cái này làm gì?”
Lăng Tiếu lại móc ra một cái nhẫn nữa, “Cái này của anh. Hôm qua lúc em gọi điện cho anh, anh đang ở tiệm trang sức mua nhẫn.”
“Nhẫn đôi?”
“Ừ, mấy cái khác có hoa văn, đôi này kiểu dáng đơn giản. Em đeo thử xem có vừa không.” Vừa nói Lăng Tiếu vừa tự đeo vào tay mình.
Bối Hiểu Ninh đeo nhẫn lên ngón vô danh (ngón áp út), dù sao cũng là nhẫn nữ, hơi chật, hắn lại đeo vào ngón út, thì lại hơi lớn. Lăng Tiếu nắm tay hắn, một lần nữa đeo lại vào ngón vô danh, “Hình như hơi nhỏ, để anh mang đi sửa cho nhé?”
“Thôi, vẫn đeo được, thế này cho khỏi rơi.”
“Được. Đây coi như là nhẫn đính hôn, đợi cha em chấp nhận chúng ta lại đi mua nhẫn kết hôn.”
“Phi!” Bối Hiểu Ninh rút tay lại, “Hai thằng đàn ông mà đòi đính hôn kết hôn cái gì?! Đừng có nói bậy.” Nói xong hắn đứng dậy mở tủ lạnh lấy bánh mì, trứng gà, jambond và sữa bò. Chỉ là trên mặt vẫn còn đỏ ửng và trong mắt vẫn thấy lấp lánh hạnh phúc không trốn được ánh mắt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhìn Bối Hiểu Ninh như cô vợ nhỏ bận rộn, trong lòng đắc ý vô cùng. Y tủm tỉm cười đi qua, ngồi xuống trước quầy bar, chờ Bối Hiểu Ninh làm điểm tâm cho mình.
Rất nhanh, mùi thơm của trứng ốp lếp, bánh mì nướng và jambond lững lẫy bốc lên. Bối Hiểu Ninh dọn nồi xoay người, bày thức ăn lên đĩa. Lăng Tiếu rót sữa bò, hai người đối mặt ngồi. Ngoàio cửa sổ nắng trưa sáng rỡ chiếu vào trong nhàm chiếu lên người bọn họ, Lăng Tiếu cảm thấy sau lưng ấm áp dạt dào.
Bối Hiểu Ninh uống một ngụm sữa, “Anh đã xin nghỉ rồi thì lát nữa chúng ta mang Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi đi bác sĩ thú y đi, chúng nó nên tiêm vắc-xin rồi.”
“Được, chỉ cần có thể nhìn thấy em, làm gì cũng được.”
Tác giả :
Vọng Khởi Vô Minh