Tân Lang Biến Tân Nương
Chương 38
Cát Ân mặc trang phục biểu diễn lóng lánh, đi thẳng, tất cả khách ngồi trong quán đều chú ý đến hắn. Có ánh mắt trắng trợn nhìn thẳng vào hắn, cũng không thiếu người giả vờ phiếm chuyện he hé liếc mắt.
Hà Tân Khải vốn không có nhìn thấy Cát Ân đang đi về hướng mình, chờ đến lúc gã phát giác ra vẻ mặt giám đốc và Vương Lực càng ngày càng lạ, mới quay đầu lại, lúc ấy Cát Ân đã đang đứng bên người gã, Hà Tân Khải thực sự hoảng.
Lúc này trên đài ca sĩ vừa vặn hát xong một bài, Lăng Tiếu sai người gọi nàng xuống, lại bào nhân viên vặn nhỏ âm thanh xuống.
“Tân Khải? Sao ngươi lại tới đây?” Cát Ân không biết thằng nào mới thực là Tân Khải, chớp chớp hai hàng mi dày lộ ra đôi mắt to, thật thâm tình mà lướt một lượt lên mặt mỗi người trên bàn.
Giám đốc và Vương Lực đồng loạt quay ngoắt sang nhìn Hà Tân Khải.
Hà Tân Khải đờ ra nhìn Cát Ân ngơ mất mấy giây, lại quay lại nhìn hai người còn lại trên bàn đang dán mắt nhìn mình chằm chằm, gã nói với Cát Ân: “Ngươi… Là đang nói chuyện với ta đấy à?”
“Đúng vậy! Tất nhiên là ta nói với ngươi rồi!” Cát Ân nâng cao âm lượng.
Mấy khách ở các bàn gần đấy đều nhìn lại đây.
“Chắc là ngươi nhận nhầm người rồi?” Hà Tân Khải nhìn Cát Ân từ trên xuống dưới.
“Ngươi nói cái gì?! Nhận lầm? Ta có nhận lầm ai cũng thể nào nhận lầm ngươi a!”
“Nhưng mà…” Cơ mặt Hà Tân Khải bắt đầu co quắp, “Nhưng mà ta không có nhận ra ngươi a!”
“Hà Tân Khải!! Ngươi bị điên rồi hay là đần rồi?! Còn giả vờ không nhận ra ta?!” Cát Ân lại lần nữa nâng cao âm lượng.
Mấy vị khách từ xa xa cũng bắt đầu quay sang nhìn bên này.
Hà Tân Khải đứng dậy. Gã không có cao bằng Bối Hiểu Ninh, so với Cát Ân còn lùn hơn hơn nửa cái đầu. Gã ngẩng đầu nhìn kỹ mặt Cát Ân, cố gắng lục lọi tệp hình ảnh trong đầu. Đương nhiên, có kết quả mới là lạ. Nhưng mà lần tiếp theo gã mở miệng ra lại thấy hơi bị chột dạ, “Ta… thật sự là không có nhớ ra. Ngươi là…”
BỐP! Cát Ân không hề dự báo mà nâng tay tát một bạt tai, “Hôm qua nghe nói ngươi cùng cái tên hỗn đản chết tiệt nào đấy làm đến cùng rồi, ta còn không tin, không ngờ là thật! Ngươi không phải đã nói chỉ yêu một mình ta sao?! Bây giờ đi dụ dỗ thằng khác, còn ở đây giả vờ mất trí nhớ, ngươi quá đáng lắm!”
Hà Tân Khải thình lình bị ăn tát còn liên tục bị xổ cho mấy tràng chửi rủa đến lơ tơ mơ luôn, gã dùng một tay bưng kín mặt, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cát Ân, nhất thời chả biết phải phản ứng ra làm sao. Giám đốc với Vương Lực ngồi bên cạnh cũng bị giật mình rớt cả cằm.
“Ngươi…” Hà Tân Khải tỉnh táo lại được tý, từ kinh ngạc chuyển sang tức giận. Vừa định lên cơn thì giám đốc đột nhiên đứng lên, “Tân Khải, ngươi trước mắt cứ tự giải quyết vấn đề cá nhân của mình đi, chuyện còn lại để hôm khác bàn.”
“Giám đốc, ta… Ta thực sự không biết hắn…” Hà Tân Khải còn muốn giải thích, Vương Lực cũng đứng lên luôn. Giám đốc vỗ vỗ bả vai Hà Tân Khải, sau đó liếc Vương Lực một cái, hai người một trước một sau đi về phía cầu thang.
“Giám đốc! Vương Lực! Vương Lực! …” Hà Tân Khải nhấc chân muốn đuổi theo.
Một nhân viên lập tức đến ngăn gã lại, “Tiên sinh, của ngài hết hai mươi tám nguyên, hơi lẻ một chút, làm phiền ngài.”
“Ai da! Không được!” Hà Tân Khải lách qua nhân viên kia còn muốn đuổi tiếp.
Nhân viên kia lập tức túm lấy bả vai gã từ sau, “Aiz? Tiên sinh, chúng ta còn chưa có nhận được tiền boa nha.”
“Ngươi…” Hà Tân Khải tức điên, nắm một vốc tiền lẻ thả vào tay nhân viên rồi chạy thật nhanh ra cầu thang.
Nhân viên kia còn ở phía sau hô một câu, “Tiên sinh! Ngài không lấy tiền thừa a?!”
Hà Tân Khải ‘bụp bụp bụp’ chạy xuống lầu.
Lăng Tiếu kéo Bối Hiểu Ninh đi xuống theo. Hai người cách cánh cửa thủy tinh nhìn thấy Hà Tân Khải vừa chạy khỏi cửa sau rồi chỉ còn trơ mắt ra nhìn giám đốc và Vương Lực lên xe đi. Gã dậm chân, không biết còn chửi thêm một câu gì, xoay người lại đi vào.
Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh cũng đi lên lầu.
Rất nhanh, Hà Tân Khải cũng nghiến răng nghiến lợi đi lên, coi bộ là muốn tìm Cát Ân tính sổ. Nhưng gã vừa lên lầu hai, Lăng Tiếu liền chắn ngay trước mặt gã. Hà Tân Khải tưởng y muốn xuống lầu, vừa muốn lách sang, nhưng lại thấy Cát Ân và Bối Hiểu Ninh sau lưng Lăng Tiếu.
“Bối Hiểu Ninh?!” Hà Tân Khải dừng bước.
Cát Ân nhìn gã hạ hai mắt xuống, vắt cánh tay lên vai Bối Hiểu Ninh.
“Ra là… Ngươi hãm hại ta?!” Hà Tân Khải giơ ngón tay chỉ Bối Hiểu Ninh.
Lăng Tiếu gạt phắt tay gã sang một bên, “Mẹ nó mày chỉ cái gì mà chỉ! Mày nghĩ mày là ai? Đến lượt mày được chỉ à?”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, Hà Tân Khải tự thấy thể diện mất sạch sành sanh, lại không biết sống chết chỉ vào Lăng Tiếu, “Ngươi là ai?!”
Lăng Tiếu thở dài, làm một cái mặt bất lực, vươn tay túm cổ tay Hà Tân Khải dùng sức vặn.
“Á! Gãy… Gãy a!” Hà Tân Khải vặn vẹo kêu to.
“Trong đầu mày toàn cứt à?! Có nghe hiểu tiếng người không? Đã nói mày đừng có mà con mẹ nó chỉ loạn, thế mà còn chỉ!” Lúc nói lời này, Lăng Tiếu cắn răng nhấc hàm, thanh âm không lớn, nhưng lại lộ ra luồng khí tàn nhẫn làm người ta không rét mà run.
“Không… Không chỉ nữa…” Giọng Hà Tân Khải cũng hơi bị sụt sùi rồi.
Lăng Tiếu thả nắm tay ra, đồng thời đẩy. Hà Tân Khải thân thể nghiêng lệch siêu vẹo, nếu không kịp bắt trúng được tay vịn cầu thang, không chừng lăn xuống tầng dưới luôn rồi.
Lăng Tiếu móc điếu thuốc ra châm, phì khói ra rồi nhìn gã cười cười, “Mày hỏi tao là ai. Tao là Lăng Tiếu, tao là ông chủ của quán bar này. Nói cho mày biết, Hiểu Ninh là người của tao, sau này nếu còn để cho tao biết mày dám nói hươu nói vượn, thì cứ rửa mông cho sạch vào chờ đấy, tao nhất định tìm người cắm* chết mày.” [R: *nó là ‘sáp’ = cắm, chọc =)) vào chỗ ai cũng biết là chỗ nào đấy :))]
Hà Tân Khải không có dũng khí nói tiếp, lại giương mắt nhìn Bối Hiểu Ninh.
“Mẹ kiếp vẫn còn xem cái gì?! Cút ngay cho tao!”
Hà Tân Khải quay người lại, lảo đảo đi xuống lầu, chật vật cực kỳ mới ra khỏi quán bar được.
Lăng Tiếu quay người lại, phát hiện toàn bộ khách trên tầng 2 đều đang hứng thú xem náo nhiệt. Y liền ôm quyền, giả mù sa mưa phơi ra cái mặt tươi cười, “Đa tạ đã cổ vũ! Đa tạ đa tạ! Các vị mau tiếp tục, tiếp tục a!” Sau đó liền quay đầu, lại hô một tiếng, “Mở nhạc lớn lên! Ban nhạc mau tiếp tục chơi đi!”
Lăng Tiếu kéo Bối Hiểu Ninh trở lại phòng làm việc.
“Thế nào rồi? Hả giận chưa?”
Bối Hiểu Ninh miễn cưỡng cười, “Ừ.”
“Em mất hứng à?”
“Ừ… Cao hứng. Nhưng mà, như thế thì, Hà Tân Khải nhất định sẽ cảm thấy gã chửi tôi cũng không sai.”
Lăng Tiếu nắm bả vai Bối Hiểu Ninh, “Em bị ngốc rồi à, bất luận em thế nào thằng đấy đều chả nghĩ nó chửi mới là đúng, bằng không cũng không nói như vậy. Cái loại người ấy có nói lý lẽ cũng vô ích, phải cho nó chịu tý đau khổ mới được.”
Bối Hiểu Ninh cúi đầu, “Có lẽ anh nói đúng.”
Lăng Tiếu nhìn lông mi thật dài thỉnh thoảng lại run run lên của hắn, “Em rất để ý người khác nghĩ gì nhỉ?”
“Nhân ngôn khả úy.”
Lăng Tiếu nhíu mày mím chặt môi, nghĩ tới cái gì đó. Nhưng rất nhanh biểu cảm ấy lập tức biến mất, thay vào đó lại là tươi cười. Lăng Tiếu nâng cằm Bối Hiểu Ninh, cúi đầu hôn khẻ một cái, “Không sao hết, trời sụp cũng đã có anh ở đây. Đi, chúng ta đi đánh bài, anh dạy em mấy chiêu.”
Ngày tiếp theo Bối Hiểu Ninh lại phải đi làm. Tối qua ngủ hơi muộn, cả ngày hắn cũng hơi bị lừ đừ. Xế chiều thu dọn được một nửa trong tiệm, Bối Hiểu Ninh tranh thủ giờ nghỉ sang cửa hàng tồng hợp bên cạnh đi dạo, đến một tiệm trang sức, hắn nhớ đến mấy cái vòng kim loại trên cổ Lăng Tiếu, liền đi vào.
Lúc đi ra, Bối Hiểu Ninh nhận điện thoại, là mẹ hắn gọi, bảo hắn cuối tuần về nhà một chuyến, có chuyện rất quan trọng phải nói. Bối Hiểu Ninh hỏi là chuyện gì bà lại không chịu nói, chỉ bảo đến lúc đó hắn phải về nhanh nhanh chút.
Tăng ca đến 9h, Bối Hiểu Ninh cuối cùng cũng xong việc.
Về đến nhà, Lăng Tiếu đang ở đấy, hơn nữa còn làm mì ── Ý với cánh gà nướng. Thịt muối có sẵn, cánh gà ướp, đều là lần trước Bối Hiểu Ninh đi siêu thị mua, không biết tý kỹ thuật nào nhưng y cũng cố gắng bày đặt hẳn hoi.
“Không đi quán bar à?” Bối Hiểu Ninh bỏ cặp cởi áo khoác để lên ghế salon.
“Ừm.”
“Sao không gọi điện nói tôi biết?”
“Cho em bất ngờ.”
“Mì Ý à?”
“Chính xác!”
“Tốt hơn hết nên là mì Ý thật.”
“Em…”
Bối Hiểu Ninh cầm một cái hộp nhỏ đi đến bên bàn ăn, “Cho anh, lần sau bảo đeo thì nhớ đeo cái này đấy.”
“A? Là cái gì?”
Lăng Tiếu phòng vèo ra mở hộp, từ bên trong lấy ra một cái dây chuyền nam màu trắng bạc, hình thức rất đơn giản, không thô cũng không chi tiết quá, cơ hồ không có hoa văn gì.
“Bạch kim à?!”
“Anh cảm thấy tôi có thể mua được sao? Là bạc.”
Lăng Tiếu mừng rỡ miệng ngoác ra đến tận mang tai, “Anh đi thử!” Rồi cầm lấy vòng cổ chạy mất, phi ngay vào phòng.
Một lát sau, y mang vòng cổ trở lại bàn, “Hình như trông đẹp hơn mấy cái kia của anh nhiều.”
Bối Hiểu Ninh nhìn một lát, “Ừ, cũng hợp với anh. Lát nữa chọn ra mấy bộ quần áo cho anh, sau này đừng có mà mặc loạn, làm hỏng hết cả vóc người.”
Lăng Tiếu nghĩ nghĩ, “Ờ… được rồi, nghe lời em.”
————-
R: đây sẽ là chương cuối cùng của tháng 7 & 8 TToTT vì tháng sau cả Cung ta sẽ đi Quân sự… thời gian qua ta bị bệnh nên kế hoạch edit thêm nhìu đã bị phá sản toàn tập ~ hic. Hy vọng ta sẽ sống sót & lành lặn trở về, t9 ta nhớt định sẽ chăm edit hơn nha~♥
Love u all~♥♥♥
Hà Tân Khải vốn không có nhìn thấy Cát Ân đang đi về hướng mình, chờ đến lúc gã phát giác ra vẻ mặt giám đốc và Vương Lực càng ngày càng lạ, mới quay đầu lại, lúc ấy Cát Ân đã đang đứng bên người gã, Hà Tân Khải thực sự hoảng.
Lúc này trên đài ca sĩ vừa vặn hát xong một bài, Lăng Tiếu sai người gọi nàng xuống, lại bào nhân viên vặn nhỏ âm thanh xuống.
“Tân Khải? Sao ngươi lại tới đây?” Cát Ân không biết thằng nào mới thực là Tân Khải, chớp chớp hai hàng mi dày lộ ra đôi mắt to, thật thâm tình mà lướt một lượt lên mặt mỗi người trên bàn.
Giám đốc và Vương Lực đồng loạt quay ngoắt sang nhìn Hà Tân Khải.
Hà Tân Khải đờ ra nhìn Cát Ân ngơ mất mấy giây, lại quay lại nhìn hai người còn lại trên bàn đang dán mắt nhìn mình chằm chằm, gã nói với Cát Ân: “Ngươi… Là đang nói chuyện với ta đấy à?”
“Đúng vậy! Tất nhiên là ta nói với ngươi rồi!” Cát Ân nâng cao âm lượng.
Mấy khách ở các bàn gần đấy đều nhìn lại đây.
“Chắc là ngươi nhận nhầm người rồi?” Hà Tân Khải nhìn Cát Ân từ trên xuống dưới.
“Ngươi nói cái gì?! Nhận lầm? Ta có nhận lầm ai cũng thể nào nhận lầm ngươi a!”
“Nhưng mà…” Cơ mặt Hà Tân Khải bắt đầu co quắp, “Nhưng mà ta không có nhận ra ngươi a!”
“Hà Tân Khải!! Ngươi bị điên rồi hay là đần rồi?! Còn giả vờ không nhận ra ta?!” Cát Ân lại lần nữa nâng cao âm lượng.
Mấy vị khách từ xa xa cũng bắt đầu quay sang nhìn bên này.
Hà Tân Khải đứng dậy. Gã không có cao bằng Bối Hiểu Ninh, so với Cát Ân còn lùn hơn hơn nửa cái đầu. Gã ngẩng đầu nhìn kỹ mặt Cát Ân, cố gắng lục lọi tệp hình ảnh trong đầu. Đương nhiên, có kết quả mới là lạ. Nhưng mà lần tiếp theo gã mở miệng ra lại thấy hơi bị chột dạ, “Ta… thật sự là không có nhớ ra. Ngươi là…”
BỐP! Cát Ân không hề dự báo mà nâng tay tát một bạt tai, “Hôm qua nghe nói ngươi cùng cái tên hỗn đản chết tiệt nào đấy làm đến cùng rồi, ta còn không tin, không ngờ là thật! Ngươi không phải đã nói chỉ yêu một mình ta sao?! Bây giờ đi dụ dỗ thằng khác, còn ở đây giả vờ mất trí nhớ, ngươi quá đáng lắm!”
Hà Tân Khải thình lình bị ăn tát còn liên tục bị xổ cho mấy tràng chửi rủa đến lơ tơ mơ luôn, gã dùng một tay bưng kín mặt, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cát Ân, nhất thời chả biết phải phản ứng ra làm sao. Giám đốc với Vương Lực ngồi bên cạnh cũng bị giật mình rớt cả cằm.
“Ngươi…” Hà Tân Khải tỉnh táo lại được tý, từ kinh ngạc chuyển sang tức giận. Vừa định lên cơn thì giám đốc đột nhiên đứng lên, “Tân Khải, ngươi trước mắt cứ tự giải quyết vấn đề cá nhân của mình đi, chuyện còn lại để hôm khác bàn.”
“Giám đốc, ta… Ta thực sự không biết hắn…” Hà Tân Khải còn muốn giải thích, Vương Lực cũng đứng lên luôn. Giám đốc vỗ vỗ bả vai Hà Tân Khải, sau đó liếc Vương Lực một cái, hai người một trước một sau đi về phía cầu thang.
“Giám đốc! Vương Lực! Vương Lực! …” Hà Tân Khải nhấc chân muốn đuổi theo.
Một nhân viên lập tức đến ngăn gã lại, “Tiên sinh, của ngài hết hai mươi tám nguyên, hơi lẻ một chút, làm phiền ngài.”
“Ai da! Không được!” Hà Tân Khải lách qua nhân viên kia còn muốn đuổi tiếp.
Nhân viên kia lập tức túm lấy bả vai gã từ sau, “Aiz? Tiên sinh, chúng ta còn chưa có nhận được tiền boa nha.”
“Ngươi…” Hà Tân Khải tức điên, nắm một vốc tiền lẻ thả vào tay nhân viên rồi chạy thật nhanh ra cầu thang.
Nhân viên kia còn ở phía sau hô một câu, “Tiên sinh! Ngài không lấy tiền thừa a?!”
Hà Tân Khải ‘bụp bụp bụp’ chạy xuống lầu.
Lăng Tiếu kéo Bối Hiểu Ninh đi xuống theo. Hai người cách cánh cửa thủy tinh nhìn thấy Hà Tân Khải vừa chạy khỏi cửa sau rồi chỉ còn trơ mắt ra nhìn giám đốc và Vương Lực lên xe đi. Gã dậm chân, không biết còn chửi thêm một câu gì, xoay người lại đi vào.
Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh cũng đi lên lầu.
Rất nhanh, Hà Tân Khải cũng nghiến răng nghiến lợi đi lên, coi bộ là muốn tìm Cát Ân tính sổ. Nhưng gã vừa lên lầu hai, Lăng Tiếu liền chắn ngay trước mặt gã. Hà Tân Khải tưởng y muốn xuống lầu, vừa muốn lách sang, nhưng lại thấy Cát Ân và Bối Hiểu Ninh sau lưng Lăng Tiếu.
“Bối Hiểu Ninh?!” Hà Tân Khải dừng bước.
Cát Ân nhìn gã hạ hai mắt xuống, vắt cánh tay lên vai Bối Hiểu Ninh.
“Ra là… Ngươi hãm hại ta?!” Hà Tân Khải giơ ngón tay chỉ Bối Hiểu Ninh.
Lăng Tiếu gạt phắt tay gã sang một bên, “Mẹ nó mày chỉ cái gì mà chỉ! Mày nghĩ mày là ai? Đến lượt mày được chỉ à?”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, Hà Tân Khải tự thấy thể diện mất sạch sành sanh, lại không biết sống chết chỉ vào Lăng Tiếu, “Ngươi là ai?!”
Lăng Tiếu thở dài, làm một cái mặt bất lực, vươn tay túm cổ tay Hà Tân Khải dùng sức vặn.
“Á! Gãy… Gãy a!” Hà Tân Khải vặn vẹo kêu to.
“Trong đầu mày toàn cứt à?! Có nghe hiểu tiếng người không? Đã nói mày đừng có mà con mẹ nó chỉ loạn, thế mà còn chỉ!” Lúc nói lời này, Lăng Tiếu cắn răng nhấc hàm, thanh âm không lớn, nhưng lại lộ ra luồng khí tàn nhẫn làm người ta không rét mà run.
“Không… Không chỉ nữa…” Giọng Hà Tân Khải cũng hơi bị sụt sùi rồi.
Lăng Tiếu thả nắm tay ra, đồng thời đẩy. Hà Tân Khải thân thể nghiêng lệch siêu vẹo, nếu không kịp bắt trúng được tay vịn cầu thang, không chừng lăn xuống tầng dưới luôn rồi.
Lăng Tiếu móc điếu thuốc ra châm, phì khói ra rồi nhìn gã cười cười, “Mày hỏi tao là ai. Tao là Lăng Tiếu, tao là ông chủ của quán bar này. Nói cho mày biết, Hiểu Ninh là người của tao, sau này nếu còn để cho tao biết mày dám nói hươu nói vượn, thì cứ rửa mông cho sạch vào chờ đấy, tao nhất định tìm người cắm* chết mày.” [R: *nó là ‘sáp’ = cắm, chọc =)) vào chỗ ai cũng biết là chỗ nào đấy :))]
Hà Tân Khải không có dũng khí nói tiếp, lại giương mắt nhìn Bối Hiểu Ninh.
“Mẹ kiếp vẫn còn xem cái gì?! Cút ngay cho tao!”
Hà Tân Khải quay người lại, lảo đảo đi xuống lầu, chật vật cực kỳ mới ra khỏi quán bar được.
Lăng Tiếu quay người lại, phát hiện toàn bộ khách trên tầng 2 đều đang hứng thú xem náo nhiệt. Y liền ôm quyền, giả mù sa mưa phơi ra cái mặt tươi cười, “Đa tạ đã cổ vũ! Đa tạ đa tạ! Các vị mau tiếp tục, tiếp tục a!” Sau đó liền quay đầu, lại hô một tiếng, “Mở nhạc lớn lên! Ban nhạc mau tiếp tục chơi đi!”
Lăng Tiếu kéo Bối Hiểu Ninh trở lại phòng làm việc.
“Thế nào rồi? Hả giận chưa?”
Bối Hiểu Ninh miễn cưỡng cười, “Ừ.”
“Em mất hứng à?”
“Ừ… Cao hứng. Nhưng mà, như thế thì, Hà Tân Khải nhất định sẽ cảm thấy gã chửi tôi cũng không sai.”
Lăng Tiếu nắm bả vai Bối Hiểu Ninh, “Em bị ngốc rồi à, bất luận em thế nào thằng đấy đều chả nghĩ nó chửi mới là đúng, bằng không cũng không nói như vậy. Cái loại người ấy có nói lý lẽ cũng vô ích, phải cho nó chịu tý đau khổ mới được.”
Bối Hiểu Ninh cúi đầu, “Có lẽ anh nói đúng.”
Lăng Tiếu nhìn lông mi thật dài thỉnh thoảng lại run run lên của hắn, “Em rất để ý người khác nghĩ gì nhỉ?”
“Nhân ngôn khả úy.”
Lăng Tiếu nhíu mày mím chặt môi, nghĩ tới cái gì đó. Nhưng rất nhanh biểu cảm ấy lập tức biến mất, thay vào đó lại là tươi cười. Lăng Tiếu nâng cằm Bối Hiểu Ninh, cúi đầu hôn khẻ một cái, “Không sao hết, trời sụp cũng đã có anh ở đây. Đi, chúng ta đi đánh bài, anh dạy em mấy chiêu.”
Ngày tiếp theo Bối Hiểu Ninh lại phải đi làm. Tối qua ngủ hơi muộn, cả ngày hắn cũng hơi bị lừ đừ. Xế chiều thu dọn được một nửa trong tiệm, Bối Hiểu Ninh tranh thủ giờ nghỉ sang cửa hàng tồng hợp bên cạnh đi dạo, đến một tiệm trang sức, hắn nhớ đến mấy cái vòng kim loại trên cổ Lăng Tiếu, liền đi vào.
Lúc đi ra, Bối Hiểu Ninh nhận điện thoại, là mẹ hắn gọi, bảo hắn cuối tuần về nhà một chuyến, có chuyện rất quan trọng phải nói. Bối Hiểu Ninh hỏi là chuyện gì bà lại không chịu nói, chỉ bảo đến lúc đó hắn phải về nhanh nhanh chút.
Tăng ca đến 9h, Bối Hiểu Ninh cuối cùng cũng xong việc.
Về đến nhà, Lăng Tiếu đang ở đấy, hơn nữa còn làm mì ── Ý với cánh gà nướng. Thịt muối có sẵn, cánh gà ướp, đều là lần trước Bối Hiểu Ninh đi siêu thị mua, không biết tý kỹ thuật nào nhưng y cũng cố gắng bày đặt hẳn hoi.
“Không đi quán bar à?” Bối Hiểu Ninh bỏ cặp cởi áo khoác để lên ghế salon.
“Ừm.”
“Sao không gọi điện nói tôi biết?”
“Cho em bất ngờ.”
“Mì Ý à?”
“Chính xác!”
“Tốt hơn hết nên là mì Ý thật.”
“Em…”
Bối Hiểu Ninh cầm một cái hộp nhỏ đi đến bên bàn ăn, “Cho anh, lần sau bảo đeo thì nhớ đeo cái này đấy.”
“A? Là cái gì?”
Lăng Tiếu phòng vèo ra mở hộp, từ bên trong lấy ra một cái dây chuyền nam màu trắng bạc, hình thức rất đơn giản, không thô cũng không chi tiết quá, cơ hồ không có hoa văn gì.
“Bạch kim à?!”
“Anh cảm thấy tôi có thể mua được sao? Là bạc.”
Lăng Tiếu mừng rỡ miệng ngoác ra đến tận mang tai, “Anh đi thử!” Rồi cầm lấy vòng cổ chạy mất, phi ngay vào phòng.
Một lát sau, y mang vòng cổ trở lại bàn, “Hình như trông đẹp hơn mấy cái kia của anh nhiều.”
Bối Hiểu Ninh nhìn một lát, “Ừ, cũng hợp với anh. Lát nữa chọn ra mấy bộ quần áo cho anh, sau này đừng có mà mặc loạn, làm hỏng hết cả vóc người.”
Lăng Tiếu nghĩ nghĩ, “Ờ… được rồi, nghe lời em.”
————-
R: đây sẽ là chương cuối cùng của tháng 7 & 8 TToTT vì tháng sau cả Cung ta sẽ đi Quân sự… thời gian qua ta bị bệnh nên kế hoạch edit thêm nhìu đã bị phá sản toàn tập ~ hic. Hy vọng ta sẽ sống sót & lành lặn trở về, t9 ta nhớt định sẽ chăm edit hơn nha~♥
Love u all~♥♥♥
Tác giả :
Vọng Khởi Vô Minh