Tân Lang Biến Tân Nương
Chương 33
Bối Hiểu Ninh nâng tay xoa ngón tay Lăng Tiếu, “Tiếu, tôi… Hôm nay có đi gặp một người.”
“Ai?” Hai mắt Lăng Tiếu vẫn như trước nhìn chằm chắm ảnh chụp.
“Quý Huyên Đình.’
Lăng Tiếu ngẩng đầu, nhìn về phía Bối Hiểu Ninh.
“Hôm qua cô ấy gọi điện cho tôi, nói muốn gặp, nên…”
“Cô ấy nói cái gì với em?” Trên mặt Lăng Tiếu không rõ là biểu cảm gì.
“Cô ấy nói mấy chuyện của hai người, nói anh hoa tâm, từng có rất nhiều bạn gái. Còn nói cả…”
“Cái gì?”
“Chuyện mẹ của anh.”
“Cô ta? Nói chuyện mẹ tôi với em? Nói như thế nào?”
“Cô ấy nói…Anh từ nhỏ không có cha, là mẹ anh chưa lấy chồng đã mang thai anh. Nói… mẹ anh vào lúc anh 13 tuổi… thì ra đi.”
Lăng Tiếu nhíu mày, “Cô ta làm sao mà biết mấy chuyện này?”
Bối Hiểu ninh thấy kỳ quái, “Không phải anh nói cho cô ấy sao?”
Lăng Tiếu lắc đầu, “Tôi cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện này cho bất luận kẻ nào. Trừ … Nga, tôi biết rồi, chắc là ông ngoại của ta nói cho cô ta.”
“Anh cho tới giờ chưa từng nói qua chuyện này cho cô ấy?!” Trong lòng Bối Hiểu Ninh không kìm được một trận mừng rỡ.
“Chưa từng.”
Cao hứng xong, Bối hiểu ninh vẫn thấy khó hiểu, “Không phải hai người cũng nói chuyện cưới xin rồi sao, chẳng lẽ cô ấy không có hỏi qua anh?”
“Có hỏi, nhưng mà tôi không muốn nói cho cô ta.”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả, con người ai cũng có chút chyện không muốn để cho người khác biết không phải sao.”
“Nhưng không phải nói ra sẽ thoải mái hơn sao? Một mình ôm chuyện trong lòng không phải rất khó chịu sao?”
Trong mắt Lăng Tiếu có cái gì lóe lên một cái, y luồn tay vào túi, lấy một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, không châm, “Em muốn biết?”
“Nếu anh nguyện ý nói cho tôi.”
Lăng Tiếu không nói lời nào.
Một phút, hai phút… năm phút……..hơn mười phút trôi qua. Y vẫn ngậm nguyên điễu thuốc chưa châm đứng tại chỗ bất động, Bối Hiểu Ninh kiên nhẫn nán lại chờ.
Đột nhiên, Lăng Tiếu rút điếu thuốc ra khỏi miệng, ném lên trên bàn. Y liếc mắt nhìn Bối Hiểu Ninh một cái, xoay người đi đến két sắt để bên cạnh giá sách.
Lục tìm một lát, y đứng lên quay người lại, trong tay cầm thêm một bao vải đen.
Lăng Tiếu đi đến trước mặt Bối Hiểu Ninh, để cái bao kia lên bàn.
“Năm đó, lúc ông ngoại tôi chạy sang Đài Loan, người trong nhà không chết thì cũng thất lạc, cuối cùng chỉ còn lại bà ngoại tôi cùng mẹ tôi sống nương tựa vào nhau. Sau mẹ tôi lại về quê gia nhập vào đội ngũ, bà ngoại một mình ở nhà lâu rồi bệnh qua đời. Cho nên… Từ khi tôi bắt đầu có ý thức tới nay, người thân duy nhất bên cạnh chính là mẹ. Bà vẫn có thói quen ghi chép lại nhật ký, đây là toàn bộ nhật ký lưu lại trước khi bà qua đời.” Lăng Tiếu mở tấm vải đen ra, bên trong lộ ra mấy cuốn nhật ký da màu đỏ đã phai màu viết ‘Đông phương hồng’.Lăng Tiếu nhặt lại điếu thuốc mới vừa nãy ném lên mặt bàn, nhét lại vào miệng, cau mày châm thuốc, “Cái này cho tới giờ tôi chưa từng cho ai xem qua. Cũng nghĩ rằng sau này cũng không có khả năng sẽ cho bất luận kẻ nào xem. Bất quá… có lẽ em nói đúng, có một số việc, một mình ôm khư khư trong lòng quả thật rất khó chịu. Cuộc sống trước khi 13 tuổi, đối với tôi mà nói, chính là thiên đường… cũng là cơn ác mộng. Tôi sẽ không kể chuyện xưa, nếu em cảm thấy hứng thú, thì cứ tự mình từ từ xem đi.”
Nói xong Lăng Tiếu dập thuốc, xoay người rời khỏi thư phòng. Bối Hiểu Ninh nhìn phía sau y còn lưu lại vài làn khói tản mát, ngồi trở lại trên ghế, cúi đầu lấy ra một quyển nhật ký.
Toàn bộ đều xem xong hết, Bối Hiểu Ninh quay đầu lại xem sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên. Hắn xếp lại mấy cuốn nhật ký cẩn thận một lần nữa, cất lại vào trong túi, sau đó đứng dậy, nhắm mắt lại thở một hơi dài.
Bối Hiểu Ninh xuống lầu, thấy Lăng Tiếu đang ngồi ghế salon hút thuốc xem TV, năm bên cạnh y là Bạch Bản cùng Đồng Hoa Nhi đang ngủ đến chết đi sống lại.
Lăng Tiếu ngẩng đầu, “Xem xong hết rồi? Nhanh thế?”
“Anh còn chưa ngủ?”
“Chờ em xuống.”
Bối Hiểu Ninh ôm Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi về chỗ, tự mình ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu quay đầu nhìn vẻ mặt buồn rầu ảm đạm của Bối Hiểu Ninh đang nhìn mình chằm chằm, “Sao nào?”
“Tiếu, lúc anh còn nhỏ thật…”
“Em nếu dám nói đáng thương, tôi liền…”
“…Thật hiểu chuyện.”
Lăng Tiếu lặng đi một chút, sau đó lộ ra một nụ cười không sao cả, vươn tay ôm lấy bả vai Bối Hiểu Ninh, “Được rồi! Tôi bây giờ đã bị em nhìn thấu rồi. Để cho công bằng, bây giờ đến lượt em nói chuyện của em cho tôi.”
“Tôi?” Bối Hiểu Ninh nghiêng đầu, “Tôi không có gì hay để nói cả a.”
“Không được! Phải nói.” Lăng Tiếu xuyên tay vào trong tóc Bối Hiểu Ninh, dùng sức chà sát hai cái.
“Cũng như tât cả những đứa trẻ khác thôi, thực sự không có gì hay để nói mà!”
“Thế cũng vẫn phải nói, nói bừa cái gì cũng được, mau!”
Bối Hiểu Ninh thở dài nhìn Lăng Tiếu như một đứa bé giận dỗi, “Anh muốn nghe cái gì nào?”
“Từ lúc sinh ra luôn.”
“Được rồi.” Bối Hiểu Ninh đẩy tay Lăng Tiếu ra, ngồi ngay ngắn, bày ra tư thái nghiêm trang, “Khoảng 28 năm trước, một tiếng sấm dậy đất bằng, ta▬Bối Hiểu Ninh, sinh ra.”
“Gì? Sấm?”
“A, ngày mẹ tôi sinh tôi ngày đó có một trận mưa to sấm sét ì ùng luôn.” [R: nguy hiểm ra phết đấy Ninh ca :))]
“Nga, rồi. Tiếp tục.”
“Tôi sinh ra trong một xã hội mới, lớn lên dưới cờ đỏ, chính là sau khi thời kỳ cũ sụp đổ thì tôi được sinh ra. [R: chém] Sau đó tôi vào nhà trẻ, đi mẫu giáo, tiểu học, trung học, cao trung [cấp III], đại học, đi làm. Xong hết rồi.”
“Hết… Xong hết rồi?!”
“Ừ, xong hết rồi.”
“Cái gì mà tùm la tùm lum thế! Không được! Nói lại! Lúc em đi học bộ không có xảy ra chuyện gì hay ho chắc?”
“Hay ho hả… Cũng chả có gì đặc biệt cả. Lúc học tiểu học có dứt tóc bạn nữ, để sâu bọ rắn rết vào hộp phấn của giáo viên. Học cấp II thì trốn học đi chơi game, đánh bi-a, cũng kết bè kết phải đánh nhau, bị thầy giáo gọi phụ huynh, về nhà bị cha ta đập cho một trận. Lên cấp III thì ta lại ngoan hiền, hảo hảo học tập, ngày ngày hướng đến tương lai. Chờ lúc lên đại học, thì so với bây giờ cũng không khác lắm.”
“Thế thì… còn trong nhà? Cha mẹ em là kiểu người thế nào?”
“Cha mẹ a, cũng là kiểu bình thường thôi, cùng đi làm, hồi đó bị gọi ‘hai vợ chồng công nhân viên chức’, cấp cao chưa đến, cấp dưới thì vượt xa. Cả nhà thành thật chất phác, nghiêm phụ từ mẫu, nói chung là một nhà ba người, vui vẻ ấm cúng, cũng không đến nỗi nhàm chán.”
“Nga, nói vậy tình cảm rất tốt nha.”
“Cũng coi như thế đi, thỉnh thoảng cũng cãi nhau một tý, nhưng mà toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi [chuyện nhỏ nhặt], không mấy khi cãi nhau trước mặt tôi. Nhưng thật ra cũng vì tôi, nên có cãi nhau to mấy lần.”
“Vì em?”
“Ừm. Nhà của tôi là vầy, trước nay tôi có làm sai cái gì đều là mẹ dạy, tôi giả bộ hiểu chuyện, giả mù sa mưa nhỏ mấy giọt nước mắt là được cho qua. Nhưng mà dám chọc vào cha tôi, tôi sẽ bị chết rất thê thảm, mẹ tôi liền chịu không nổi. Nhớ lần cuối cùng cha đánh tôi là lúc đầu tháng 3, sắp thi, tôi đọc truyện trong giờ bị giáo viên túm được. Sau đó lúc đi thi, không hiểu làm bài thế nào mà bị rớt mười hạng. Cha tôi nói chuyện với giáo viên xong về nhà bán sạch truyện của tôi. Tôi lúc ấy phát điên luôn, hét ầm lên đòi đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông, cha tôi không thèm khách khí tặng tôi hai cái bạt tai. Sau đó dấu tay của ông in trên mặt tôi hai ngày, mẹ tôi ba ngày không nói chuyện với ông.Cuối cùng tôi tìm được ông lão bán giấy vụn, hùn toàn bộ tiền tiết kiệm, mới mua lại được mấy quyển truyện kia.”
“Toàn bộ tiền tiết kiệm? Là bao nhiêu?”
“Quên rồi, chắc mấy trăm đồng thôi.”
Lăng Tiếu ngây ngốc nhìn Bối Hiểu Ninh, “hắc hắc, cũng có ý tứ.”
“cái gì có ý tứ?”
“Nhà em.”
Kỳ thật Bối Hiểu ninh biết, kiểu cuộc sống của gia đình bình thường này Lăng Tiếu chưa từng có qua, có lẽ cũng đang là mong ước của lòng y, nhưng hắn cũng biết Lăng Tiếu bây giờ thể hiện ra ngoài sáng sủa lạc quan né tránh không nói chuyện cũ, hoàn toàn vốn là bởi vì y không hy vọng bị người khác chú ý tới điểm ấy. Cho nên Bối Hiểu Ninh không muốn y cảm giác được thái độ của mình sau khi hiểu rõ lại có gì thay đổi so với trước kia, vì vậy cố ý mạn bất kinh tâm[thờ ơ] mà nói: “Như mấy gia đình bình thường khác thôi a! Bạn học của tôi tủy tiện túm bừa một đứa thì cũng nói ra một rổ chuyện xưa giống nhau như đúc a.”
“Không ngờ em cũng có lúc phản nghịch như vậy.”
“Ai chả có tuổi dậy thì a.”
“Ân, đúng vậy.” Lăng Tiếu gật đầu, như nghĩ tới cái gì mà ngẩn cả người ra.
Một lát sau, y thở dài một hơi vươn vai, “Ân, có chút mệt rồi.”
“Ừm, cũng hơn 7h rồi, hai ta ngủ chút đi.”
“Hảo.”
Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh đơn giản rửa mặt một chút, rồi cùng lên giường. Vào trong chăn, lúc đầu là Lăng Tiếu ôm bối Hiểu Ninh, chờ sau khi y ngủ, Bối Hiểu Ninh tách hai tay y ra, vươn tay ôm kéo gáy y xuống, y giật giật, cúi đầu, vùi vào trong lòng bối hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh nhắm mắt lại, đặt cằm lên đỉnh đầu y, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy y, trước mắt hiện ra từng trang từng trang nhật ký, thế nào cũng không ngủ được.
[R: từ chương sau sẽ được dòm diary của mama Tiếu ca ~]
*ý cha ~ đã được 209 trang word rùi đấy >D< hê hê hê mà đến bi h ta mới tìm ra cái hình minh họa của truyện =)) [dòm lên đầu chương] coi cái tay vs cái mỏ Tiếu ca nha…~~~ >D< mai mốt cho cái ảnh nỳ vô trước văn án nha LG :* * Tiêu: 209 là của mi thôi, ta để font nhỏ nên cũng ngắn lắm =)) About these ads
“Ai?” Hai mắt Lăng Tiếu vẫn như trước nhìn chằm chắm ảnh chụp.
“Quý Huyên Đình.’
Lăng Tiếu ngẩng đầu, nhìn về phía Bối Hiểu Ninh.
“Hôm qua cô ấy gọi điện cho tôi, nói muốn gặp, nên…”
“Cô ấy nói cái gì với em?” Trên mặt Lăng Tiếu không rõ là biểu cảm gì.
“Cô ấy nói mấy chuyện của hai người, nói anh hoa tâm, từng có rất nhiều bạn gái. Còn nói cả…”
“Cái gì?”
“Chuyện mẹ của anh.”
“Cô ta? Nói chuyện mẹ tôi với em? Nói như thế nào?”
“Cô ấy nói…Anh từ nhỏ không có cha, là mẹ anh chưa lấy chồng đã mang thai anh. Nói… mẹ anh vào lúc anh 13 tuổi… thì ra đi.”
Lăng Tiếu nhíu mày, “Cô ta làm sao mà biết mấy chuyện này?”
Bối Hiểu ninh thấy kỳ quái, “Không phải anh nói cho cô ấy sao?”
Lăng Tiếu lắc đầu, “Tôi cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện này cho bất luận kẻ nào. Trừ … Nga, tôi biết rồi, chắc là ông ngoại của ta nói cho cô ta.”
“Anh cho tới giờ chưa từng nói qua chuyện này cho cô ấy?!” Trong lòng Bối Hiểu Ninh không kìm được một trận mừng rỡ.
“Chưa từng.”
Cao hứng xong, Bối hiểu ninh vẫn thấy khó hiểu, “Không phải hai người cũng nói chuyện cưới xin rồi sao, chẳng lẽ cô ấy không có hỏi qua anh?”
“Có hỏi, nhưng mà tôi không muốn nói cho cô ta.”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả, con người ai cũng có chút chyện không muốn để cho người khác biết không phải sao.”
“Nhưng không phải nói ra sẽ thoải mái hơn sao? Một mình ôm chuyện trong lòng không phải rất khó chịu sao?”
Trong mắt Lăng Tiếu có cái gì lóe lên một cái, y luồn tay vào túi, lấy một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, không châm, “Em muốn biết?”
“Nếu anh nguyện ý nói cho tôi.”
Lăng Tiếu không nói lời nào.
Một phút, hai phút… năm phút……..hơn mười phút trôi qua. Y vẫn ngậm nguyên điễu thuốc chưa châm đứng tại chỗ bất động, Bối Hiểu Ninh kiên nhẫn nán lại chờ.
Đột nhiên, Lăng Tiếu rút điếu thuốc ra khỏi miệng, ném lên trên bàn. Y liếc mắt nhìn Bối Hiểu Ninh một cái, xoay người đi đến két sắt để bên cạnh giá sách.
Lục tìm một lát, y đứng lên quay người lại, trong tay cầm thêm một bao vải đen.
Lăng Tiếu đi đến trước mặt Bối Hiểu Ninh, để cái bao kia lên bàn.
“Năm đó, lúc ông ngoại tôi chạy sang Đài Loan, người trong nhà không chết thì cũng thất lạc, cuối cùng chỉ còn lại bà ngoại tôi cùng mẹ tôi sống nương tựa vào nhau. Sau mẹ tôi lại về quê gia nhập vào đội ngũ, bà ngoại một mình ở nhà lâu rồi bệnh qua đời. Cho nên… Từ khi tôi bắt đầu có ý thức tới nay, người thân duy nhất bên cạnh chính là mẹ. Bà vẫn có thói quen ghi chép lại nhật ký, đây là toàn bộ nhật ký lưu lại trước khi bà qua đời.” Lăng Tiếu mở tấm vải đen ra, bên trong lộ ra mấy cuốn nhật ký da màu đỏ đã phai màu viết ‘Đông phương hồng’.Lăng Tiếu nhặt lại điếu thuốc mới vừa nãy ném lên mặt bàn, nhét lại vào miệng, cau mày châm thuốc, “Cái này cho tới giờ tôi chưa từng cho ai xem qua. Cũng nghĩ rằng sau này cũng không có khả năng sẽ cho bất luận kẻ nào xem. Bất quá… có lẽ em nói đúng, có một số việc, một mình ôm khư khư trong lòng quả thật rất khó chịu. Cuộc sống trước khi 13 tuổi, đối với tôi mà nói, chính là thiên đường… cũng là cơn ác mộng. Tôi sẽ không kể chuyện xưa, nếu em cảm thấy hứng thú, thì cứ tự mình từ từ xem đi.”
Nói xong Lăng Tiếu dập thuốc, xoay người rời khỏi thư phòng. Bối Hiểu Ninh nhìn phía sau y còn lưu lại vài làn khói tản mát, ngồi trở lại trên ghế, cúi đầu lấy ra một quyển nhật ký.
Toàn bộ đều xem xong hết, Bối Hiểu Ninh quay đầu lại xem sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên. Hắn xếp lại mấy cuốn nhật ký cẩn thận một lần nữa, cất lại vào trong túi, sau đó đứng dậy, nhắm mắt lại thở một hơi dài.
Bối Hiểu Ninh xuống lầu, thấy Lăng Tiếu đang ngồi ghế salon hút thuốc xem TV, năm bên cạnh y là Bạch Bản cùng Đồng Hoa Nhi đang ngủ đến chết đi sống lại.
Lăng Tiếu ngẩng đầu, “Xem xong hết rồi? Nhanh thế?”
“Anh còn chưa ngủ?”
“Chờ em xuống.”
Bối Hiểu Ninh ôm Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi về chỗ, tự mình ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu quay đầu nhìn vẻ mặt buồn rầu ảm đạm của Bối Hiểu Ninh đang nhìn mình chằm chằm, “Sao nào?”
“Tiếu, lúc anh còn nhỏ thật…”
“Em nếu dám nói đáng thương, tôi liền…”
“…Thật hiểu chuyện.”
Lăng Tiếu lặng đi một chút, sau đó lộ ra một nụ cười không sao cả, vươn tay ôm lấy bả vai Bối Hiểu Ninh, “Được rồi! Tôi bây giờ đã bị em nhìn thấu rồi. Để cho công bằng, bây giờ đến lượt em nói chuyện của em cho tôi.”
“Tôi?” Bối Hiểu Ninh nghiêng đầu, “Tôi không có gì hay để nói cả a.”
“Không được! Phải nói.” Lăng Tiếu xuyên tay vào trong tóc Bối Hiểu Ninh, dùng sức chà sát hai cái.
“Cũng như tât cả những đứa trẻ khác thôi, thực sự không có gì hay để nói mà!”
“Thế cũng vẫn phải nói, nói bừa cái gì cũng được, mau!”
Bối Hiểu Ninh thở dài nhìn Lăng Tiếu như một đứa bé giận dỗi, “Anh muốn nghe cái gì nào?”
“Từ lúc sinh ra luôn.”
“Được rồi.” Bối Hiểu Ninh đẩy tay Lăng Tiếu ra, ngồi ngay ngắn, bày ra tư thái nghiêm trang, “Khoảng 28 năm trước, một tiếng sấm dậy đất bằng, ta▬Bối Hiểu Ninh, sinh ra.”
“Gì? Sấm?”
“A, ngày mẹ tôi sinh tôi ngày đó có một trận mưa to sấm sét ì ùng luôn.” [R: nguy hiểm ra phết đấy Ninh ca :))]
“Nga, rồi. Tiếp tục.”
“Tôi sinh ra trong một xã hội mới, lớn lên dưới cờ đỏ, chính là sau khi thời kỳ cũ sụp đổ thì tôi được sinh ra. [R: chém] Sau đó tôi vào nhà trẻ, đi mẫu giáo, tiểu học, trung học, cao trung [cấp III], đại học, đi làm. Xong hết rồi.”
“Hết… Xong hết rồi?!”
“Ừ, xong hết rồi.”
“Cái gì mà tùm la tùm lum thế! Không được! Nói lại! Lúc em đi học bộ không có xảy ra chuyện gì hay ho chắc?”
“Hay ho hả… Cũng chả có gì đặc biệt cả. Lúc học tiểu học có dứt tóc bạn nữ, để sâu bọ rắn rết vào hộp phấn của giáo viên. Học cấp II thì trốn học đi chơi game, đánh bi-a, cũng kết bè kết phải đánh nhau, bị thầy giáo gọi phụ huynh, về nhà bị cha ta đập cho một trận. Lên cấp III thì ta lại ngoan hiền, hảo hảo học tập, ngày ngày hướng đến tương lai. Chờ lúc lên đại học, thì so với bây giờ cũng không khác lắm.”
“Thế thì… còn trong nhà? Cha mẹ em là kiểu người thế nào?”
“Cha mẹ a, cũng là kiểu bình thường thôi, cùng đi làm, hồi đó bị gọi ‘hai vợ chồng công nhân viên chức’, cấp cao chưa đến, cấp dưới thì vượt xa. Cả nhà thành thật chất phác, nghiêm phụ từ mẫu, nói chung là một nhà ba người, vui vẻ ấm cúng, cũng không đến nỗi nhàm chán.”
“Nga, nói vậy tình cảm rất tốt nha.”
“Cũng coi như thế đi, thỉnh thoảng cũng cãi nhau một tý, nhưng mà toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi [chuyện nhỏ nhặt], không mấy khi cãi nhau trước mặt tôi. Nhưng thật ra cũng vì tôi, nên có cãi nhau to mấy lần.”
“Vì em?”
“Ừm. Nhà của tôi là vầy, trước nay tôi có làm sai cái gì đều là mẹ dạy, tôi giả bộ hiểu chuyện, giả mù sa mưa nhỏ mấy giọt nước mắt là được cho qua. Nhưng mà dám chọc vào cha tôi, tôi sẽ bị chết rất thê thảm, mẹ tôi liền chịu không nổi. Nhớ lần cuối cùng cha đánh tôi là lúc đầu tháng 3, sắp thi, tôi đọc truyện trong giờ bị giáo viên túm được. Sau đó lúc đi thi, không hiểu làm bài thế nào mà bị rớt mười hạng. Cha tôi nói chuyện với giáo viên xong về nhà bán sạch truyện của tôi. Tôi lúc ấy phát điên luôn, hét ầm lên đòi đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông, cha tôi không thèm khách khí tặng tôi hai cái bạt tai. Sau đó dấu tay của ông in trên mặt tôi hai ngày, mẹ tôi ba ngày không nói chuyện với ông.Cuối cùng tôi tìm được ông lão bán giấy vụn, hùn toàn bộ tiền tiết kiệm, mới mua lại được mấy quyển truyện kia.”
“Toàn bộ tiền tiết kiệm? Là bao nhiêu?”
“Quên rồi, chắc mấy trăm đồng thôi.”
Lăng Tiếu ngây ngốc nhìn Bối Hiểu Ninh, “hắc hắc, cũng có ý tứ.”
“cái gì có ý tứ?”
“Nhà em.”
Kỳ thật Bối Hiểu ninh biết, kiểu cuộc sống của gia đình bình thường này Lăng Tiếu chưa từng có qua, có lẽ cũng đang là mong ước của lòng y, nhưng hắn cũng biết Lăng Tiếu bây giờ thể hiện ra ngoài sáng sủa lạc quan né tránh không nói chuyện cũ, hoàn toàn vốn là bởi vì y không hy vọng bị người khác chú ý tới điểm ấy. Cho nên Bối Hiểu Ninh không muốn y cảm giác được thái độ của mình sau khi hiểu rõ lại có gì thay đổi so với trước kia, vì vậy cố ý mạn bất kinh tâm[thờ ơ] mà nói: “Như mấy gia đình bình thường khác thôi a! Bạn học của tôi tủy tiện túm bừa một đứa thì cũng nói ra một rổ chuyện xưa giống nhau như đúc a.”
“Không ngờ em cũng có lúc phản nghịch như vậy.”
“Ai chả có tuổi dậy thì a.”
“Ân, đúng vậy.” Lăng Tiếu gật đầu, như nghĩ tới cái gì mà ngẩn cả người ra.
Một lát sau, y thở dài một hơi vươn vai, “Ân, có chút mệt rồi.”
“Ừm, cũng hơn 7h rồi, hai ta ngủ chút đi.”
“Hảo.”
Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh đơn giản rửa mặt một chút, rồi cùng lên giường. Vào trong chăn, lúc đầu là Lăng Tiếu ôm bối Hiểu Ninh, chờ sau khi y ngủ, Bối Hiểu Ninh tách hai tay y ra, vươn tay ôm kéo gáy y xuống, y giật giật, cúi đầu, vùi vào trong lòng bối hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh nhắm mắt lại, đặt cằm lên đỉnh đầu y, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy y, trước mắt hiện ra từng trang từng trang nhật ký, thế nào cũng không ngủ được.
[R: từ chương sau sẽ được dòm diary của mama Tiếu ca ~]
*ý cha ~ đã được 209 trang word rùi đấy >D< hê hê hê mà đến bi h ta mới tìm ra cái hình minh họa của truyện =)) [dòm lên đầu chương] coi cái tay vs cái mỏ Tiếu ca nha…~~~ >D< mai mốt cho cái ảnh nỳ vô trước văn án nha LG :* * Tiêu: 209 là của mi thôi, ta để font nhỏ nên cũng ngắn lắm =)) About these ads
Tác giả :
Vọng Khởi Vô Minh