Tân Hôn
Chương 63: Tử huyệt của Hà Chấn Hiên
Lý Cẩm Thành nhìn Hà Chấn Hiên, trầm mặc chốc lát, mới tiếp tục nói điện thoại với Lý Diệu Tổ: “Cha nói với giám ngục có thể cho nó ra tù.”
“Cẩm Thành…”
Giọng nói của Lý Diệu Tổ nghe có vẻ rất bùi ngùi xúc động, Lý Cẩm Thành có thể tha thứ cho ông huống chi là Lý gia Tuấn?
Cúp điện thoại, Hà Chấn Hiên nhìn về phía cậu, trên mặt muốn nói nhưng lại thôi.
Biết anh vì lo lắng cho mình, Lý Cẩm Thành vỗ vỗ mu bàn tay của anh như an ủi, cậu nói: “Đã quên em có thể nhìn thấy trên người người khác có khói đen? Trước tiên cứ thả nó ra, đến lúc đó trên người nó nếu như còn có khói đen… Chúng ta lại nghĩ cách.”
Lý Cẩm Thành nhìn qua là hờ hững nhưng đầy tự tin, lại nghĩ đến cậu xác thực có thể nhìn thấy trên người người khác có khói đen, bởi vậy Hà Chấn Hiên cũng không nói gì thêm.
Anh quay đầu xe chạy hòa vào dòng xe cộ, Lý Cẩm Thành nhìn mọi việc sảy ra, như chuyện lần trước của Liêu Trường Viễn khiến cho cậu nghĩ nên cho người khác một cơ hội nếu như người đó hối cải.
Lý Gia Tuấn xác thực đã lừa gạt cậu nhưng trong lòng Lý Cẩm Thành hắn chỉ là quá ham mê hư vinh, lại quá mức tự cho mình là muốn gì được nấy.
Hơn nữa cuối cùng, cho dù trên người hắn vẫn còn có khói đen, Lý Cẩm Thành cũng không cảm thấy hắn còn có thể uy hiếp được mình.
Liêu Trường Viễn mất cũng đã được một quãng thời gian, tuy rằng Lý Cẩm Thành chưa một lần đem tâm tình của mình biểu hiện ở trên mặt, nhưng trên thực tế, sau khi sống lại Liêu Trường Viễn vì cậu làm những chuyện kia kỳ thực cũng làm cho cậu cảm động rất lớn.
Thậm chí sau lần đó cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cậu cho là mình không có cách nào quên được người này.
—-
Dì Từ đưa Nhâm Vũ Sâm chuẩn bị rời khỏi Hồng Kông nhóc rốt cuộc không nhịn nữa cuối cùng vẫn là thất thanh khóc lớn.
Chậc… chậc, dáng vẻ cũng thật là thương tâm…
Lý Cẩm Thành lau sạch nước mắt cho nhóc, cậu nói: “Nếu không thầy gọi điện thoại cho anh em để em ở lại chỗ này đi học?”
“Nhưng là anh em một mình ở bên kia, cũng rất đáng thương…”
Tuy còn nhỏ nhưng nhóc cũng rất hiếu thuận, Lý Cẩm Thành làm ra một bộ dạng bất đắc dĩ, cậu còn nói: “Vậy nếu không phải làm sao bây giờ? Để Tiêu Tiêu đi đến chỗ của em học sao?”
“A?”
Một thế giới mới như mở ra trước mắt Nhậm Vũ Sâm, thấy ánh mắt của nhóc trợn to toả sáng, Lý Cẩm Thành không nhịn được ở trong lòng mắng một câu tiểu tử thúi, lập tức làm ra một dáng vẻ làm khó dễ, cậu nói: “Nhưng mà ba mẹ Tiêu Tiêu đều ở nơi này, bé đi rồi sau đó…ba mẹ bé cũng sẽ khổ sở…”
Nhậm Vũ Sâm cúi đầu không tiếp tục nói nữa, hiển nhiên cũng cảm thấy phương pháp như vậy không thể thực hiện được.
“Vì lẽ đó, hàng năm lúc nghĩ hè em cùng Tiêu Tiêu thay phiên đi thăm đối phương có được hay không?”
“Dạ được…”
Tuy rằng đáp ứng rồi, nhưng vẫn là một vẻ mặt buồn hiu.
Thấy nhóc như vậy, Lý Cẩm Thành lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Hà Hạo Nhân bảo cô bé qua an ủi Nhậm Vũ Sâm một lúc.
Cũng không biết là bởi vì con gái trời sinh so với con trai trưởng thành sớm hơn, nên rõ ràng Nhậm Vũ Sâm so với Hà Hạo Nhân lớn hơn một tuổi, nhưng dù gặp phải chuyện gì biểu hiện của Hà Hạo Nhân vĩnh viễn so với nhóc trấn định hơn.
“A! Làm sao bây giờ! Tôi rất muốn nhận Vũ Sâm làm con nuôi!”
Lý Cẩm Thành nhìn Hà Hạo Nhân thấp giọng an ủi Nhậm Vũ Sâm, lại lau nước mắt cho nhóc cuối cùng hoàn thành công việc làm cho bé nín khóc mà cười, cậu liền nghe thấy Tiếu Bội Đình thấp giọng nói một câu.
Trong giọng nói mãnh liệt hưng phấn cùng với khát vọng, đợi Lý Cẩm Thành quay đầu lại thì nhìn thấy cô ánh mắt si mê, hận không thể xông tới đem Nhậm Vũ Sâm ôm vào trong ngực mình mạnh mẽ chà đạp một phen.
Tiếu Bội Đình rất thích tướng mạo đáng yêu của những đứa bé càng khỏi nói Nhậm Vũ Sâm ngũ quan hoàn mỹ hầu như kiếm không ra bất kỳ tật xấu gì.
Nếu không phải vì Hà Hạo Nhân, Nhậm Vũ Sâm kỳ thực rất muốn cách xa người dì kỳ quái này.
Lý Cẩm Thành liếc mắt nhìn Tiếu Bội Đình, lại liếc mắt nhìn cách đó không xa hai đứa bé ôm nhau, cậu thật lòng nói: “Như vậy không tốt đâu? Tương lai bọn nhóc nếu như nói chuyện yêu đương thì làm sao cơ chứ?”
“Cũng đúng… Không biết Vũ Sâm có thích Tiêu Tiêu nhà chúng ta không…”
“Tôi cảm thấy khả năng như vậy rất lớn…”
Nghe hai người nói làm như là có thật Hà Chấn Hiên không nói gì lặng yên không lên tiếng lui sang một bên.
Hà Hạo Nhân đưa Nhậm Vũ sâm qua kiểm an xong tâm tình rõ ràng có chút buồn, thấy cô bé như vậy, Lý Cẩm Thành đề nghị hai người đi về nhà của bọn cậu ăn cơm.
“Quá tốt rồi! Tôi rốt cục có thể ăn được cơm do cậu nấu!”
“Rõ ràng là do cô quá bận…”
Nghe Lý Cẩm Thành bất mãn nói thầm, Hà Chấn Hiên nén cười ôm cổ của cậu đem cậu ôm vào trong lòng mình.
Một khi được ở trong lòng anh, cậu sẽ lơ đãng toát ra tính trẻ con của mình.
Tiếu Bội Đình trời sinh tính thích náo nhiệt, một đám người về đến nhà không lâu, Thạch Âm Lam liền mang theo Hà Kỳ Tuyên cùng với bảo bối cháu nội cùng tới.
Lúc mới bắt đầu, người trong Hà gia đều không phải rất thân cận, nhưng Lý Cẩm Thành phát hiện Tiếu Bội Đình cùng Thạch Âm Lam đã bắt đầu như chị em tương xứng, hơn nữa có thể thấy hai người cảm tình thật sự rất tốt.
Chỉ là làm khó cho chị Phương thấy nhiều người như vậy chị sốt ruột vội vàng đi ra ngoài mua thức ăn. Lý Cẩm Thành vốn muốn cùng chị đi, nhưng bị Thạch Âm Lam ngăn cản, kêu Kỳ Tuyên cùng với bà và một người giúp việc ba người cùng đi.
Tới gần lúc ăn cơm tối, vợ chồng Hà Kỳ Phong, Hà Ninh Nhiên cũng chạy tới.
Hà Ninh Nhiên vẫn là một bộ dạng công tử bột tiêu chuẩn, không có việc gì ở trong phòng xoay chuyển vài vòng, cuối cùng một mặt ghét bỏ nói: “Các con ở nơi này thật là nhỏ!”
“Hừ! Anh đúng là có năng lực! Hơn bốn mươi năm tới nay anh có tự tay kiếm lời một phân tiền chưa?”
Hà Ninh Nhiên rõ ràng có chút sợ Tiếu Bội Đình, nghe cô nói như vậy ông ta chỉ ngượng ngùng cười cười.
Không cho Thạch Âm Lam cùng mọi người hỗ trợ, cơm tối do Lý Cẩm Thành cùng chị Phương chuẩn bị, bởi vì lúc mọi người đến mang theo vài món thức ăn ngon thêm những món sở trường của hai người nên lúc dọn ra bên bàn đã có bảy, tám món ăn.
Từ trong bếp đi ra ngoài, thấy ở phòng khách mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ, Lý Cẩm Thành gọi Hà Chấn Hiên qua một bên, cậu nói: “Ngày hôm nay người trong nhà đều đông đủ, anh gọi ông nội và chú Thiệu cũng tới dùng cơm có được không?”
Hà Chấn Hiên cùng Hà Tông Đồng khúc mắc mãi mãi cũng sẽ không có biến mất, thấy anh không nói lời nào Lý Cẩm Thành chỉ tự mình tự đi tới một bên gọi điện thoại cho Hà Tông Đồng.
Giọng nói của Hà Tông Đồng nghe có chút cảm động, cuối cùng còn rất chân thành cùng Lý Cẩm Thành nói một câu cảm ơn.
Hơn một giờ sau Hà Tông Đồng cũng đến nơi, còn đem theo mấy chục bình rượu ngon đã để giành rất lâu.
Đêm nay người một nhà ăn cơm rất vui vẻ, cuối cùng cũng khiến cái nhà này rốt cục như một gia đình chân chính.
Thấy bầu không khí vui vẻ Tiếu Bội Đình lại kiến nghị, cô nói: “Nếu mọi người tụ tập cùng một chỗ cảm giác tốt như vậy, không bằng sau này mỗi tháng cứ thay phiên đi từng nhà của các thành viên trong gia đình ăn một bữa cơm cùng nhau?”
Lúc này một đám người đang uống rượu, nghe cô nói như vậy đều dồn dập gật đầu đồng ý.
Người duy nhất có biểu hiện kinh ngạc chính là vợ của Hà Kỳ Phong, bởi vì từ lúc cô sinh ra cho đến nay chưa có trải qua sinh hoạt gia đình bình thường ấm áp như vậy.
Càng khỏi nói Hà gia lại là một đại gia tộc có tiếng giàu nhất nhì Hồng Kông.
Buổi tối quét dọn vệ sinh và tắm xong cảm giác mệt mỏi cũng giãm bớt, Lý Cẩm Thành mới từ phòng tắm đi ra, liền bị Hà Chấn Hiên vẫn chờ ở bên cạnh từ phía sau ôm lấy.
“Cảm ơn em Cẩm Thành… Vì anh làm, mang đến cho anh… Hết thảy tất cả những thứ này…”
Trong giọng nói bao hàm cảm thán, còn có nồng đậm cảm kích cùng với nhớ nhung, Lý Cẩm Thành nhịn cười quay đầu lại, cậu nói: “Anh phải làm gì để cảm ơn em? Chỉ nói thì vô dụng!”
“Em muốn anh phải làm sao cảm ơn đây?”
Hà Chấn Hiên cúi đầu mĩm cười, ánh mắt sáng như ngôi sao trong bầu trời đêm.
Lý Cẩm Thành nhìn về phía giường của hai người cười toe toét nói: “Chờ một chút nữa ở phía trên cố gắng hầu hạ em.”
“Được.”
“Cẩm Thành, sau này người nhà của anh cũng chính là người nhà của em có hiểu hay không?”
Suy nghĩ của anh rất giống với cậu, chỉ tình thân tồn tại hai người mới có thể xưng là người nhà.
Lý Cẩm Thành gật đầu, sau đó kéo cổ Hà Chấn Hiên xuống ngẩng đầu hôn lên môi của anh.
Sau tháng chín trường học khai giảng Lý Cẩm Thành bắt đầu trở nên bận rộn.
Cậu chưa tốt nghiệp nên chỉ có thể làm trợ giáo, bởi vậy trước mắt cậu chỉ hổ trợ các học sinh và giúp mọi người xử lý một ít việc vặt.
Trong bầu không khí đậm chất trao đổi học tập nghiêm túc, nên nhìn qua cậu giống như là phụ tá riêng của Tống Lưu Bạch.
Theo Tống Lưu Bạch cậu học được rất nhiều việc, kiến thức chuyên nghiệp, kinh nghiệm làm việc, thậm chí bao gồm những nguyên tắc giao tiếp.
Nhưng theo ông thì cần thường xuyên xuất ngoại, đối với điểm này Hà Chấn Hiên đã cố gắng giảm thiểu lượng công việc muốn tận lực ở bên cạnh chăm sóc cậu, nên biểu hiện của anh có chút bất mãn.
Lý Cẩm Thành kỳ thực rất thích sinh hoạt phong phú và bận rộn như vậy bởi vậy mỗi lần nghe Hà Chấn Hiên ẩn nhẫn oán giận, cậu cũng chỉ cười ngọt dỗ dành anh, sau đó không nói một lời hôn anh.
Chuyện phát triển đến cuối cùng, tóm lại đều ở trên giường giải quyết.
Có điều chiêu này lần nào cũng thành công đây đúng là tử huyệt của Hà Chấn Hiên.
—-
Từ khi trường học khai giảng thì tháng mười một là khoảng thời gian bận rộn nhất.
Tháng mười một khí trời sẽ trở nên lạnh, những ngày này vì tối hôm qua mệt mỏi nên Lý Cẩm Thành không cẩn thận ngủ quên, sau khi tắm xong từ phòng tắm đi ra Hà Chấn Hiên nhìn thấy cậu, anh sẽ mặc quần áo, lại giúp cậu rửa mặt, bận rộn một hồi lâu mới rốt cục đưa cậu tới cửa trường học trước mười giờ.
Sau khi xuống xe Lý Cẩm Thành tinh thần thoải mái nghĩ đến Hà Chấn Hiên đầu tóc ngổn ngang, quần áo xốc xếch, cậu không khỏi cười ra tiếng.
“Cẩm Thành…”
Âm thanh quen thuộc lại xa lạ, Lý Cẩm Thành kinh ngạc quay đầu lại.
Phía sau cậu đứng một người đã hơn hai năm không thấy: Lý Gia Tuấn.
Hắn xem ra thay đổi rất nhiều, thành thục nội liễm có thể thấy được một chút tang thương, nhưng có lẽ là mới từ trong tù được thả ra không bao lâu, đáy mắt lại ẩn giấu rõ ràng ngượng ngùng và khiếp đảm.
Thấy Lý Cẩm Thành không nói lời nào, Lý Gia Tuấn lúng túng cười cười, hắn nói: “Tôi biết mình không còn có tư cách gọi anh là anh trai…”
Trên người hắn đã không có khói đen, xác định điểm này, Lý Cẩm Thành không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.
“Cẩm Thành…”
Giọng nói của Lý Diệu Tổ nghe có vẻ rất bùi ngùi xúc động, Lý Cẩm Thành có thể tha thứ cho ông huống chi là Lý gia Tuấn?
Cúp điện thoại, Hà Chấn Hiên nhìn về phía cậu, trên mặt muốn nói nhưng lại thôi.
Biết anh vì lo lắng cho mình, Lý Cẩm Thành vỗ vỗ mu bàn tay của anh như an ủi, cậu nói: “Đã quên em có thể nhìn thấy trên người người khác có khói đen? Trước tiên cứ thả nó ra, đến lúc đó trên người nó nếu như còn có khói đen… Chúng ta lại nghĩ cách.”
Lý Cẩm Thành nhìn qua là hờ hững nhưng đầy tự tin, lại nghĩ đến cậu xác thực có thể nhìn thấy trên người người khác có khói đen, bởi vậy Hà Chấn Hiên cũng không nói gì thêm.
Anh quay đầu xe chạy hòa vào dòng xe cộ, Lý Cẩm Thành nhìn mọi việc sảy ra, như chuyện lần trước của Liêu Trường Viễn khiến cho cậu nghĩ nên cho người khác một cơ hội nếu như người đó hối cải.
Lý Gia Tuấn xác thực đã lừa gạt cậu nhưng trong lòng Lý Cẩm Thành hắn chỉ là quá ham mê hư vinh, lại quá mức tự cho mình là muốn gì được nấy.
Hơn nữa cuối cùng, cho dù trên người hắn vẫn còn có khói đen, Lý Cẩm Thành cũng không cảm thấy hắn còn có thể uy hiếp được mình.
Liêu Trường Viễn mất cũng đã được một quãng thời gian, tuy rằng Lý Cẩm Thành chưa một lần đem tâm tình của mình biểu hiện ở trên mặt, nhưng trên thực tế, sau khi sống lại Liêu Trường Viễn vì cậu làm những chuyện kia kỳ thực cũng làm cho cậu cảm động rất lớn.
Thậm chí sau lần đó cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cậu cho là mình không có cách nào quên được người này.
—-
Dì Từ đưa Nhâm Vũ Sâm chuẩn bị rời khỏi Hồng Kông nhóc rốt cuộc không nhịn nữa cuối cùng vẫn là thất thanh khóc lớn.
Chậc… chậc, dáng vẻ cũng thật là thương tâm…
Lý Cẩm Thành lau sạch nước mắt cho nhóc, cậu nói: “Nếu không thầy gọi điện thoại cho anh em để em ở lại chỗ này đi học?”
“Nhưng là anh em một mình ở bên kia, cũng rất đáng thương…”
Tuy còn nhỏ nhưng nhóc cũng rất hiếu thuận, Lý Cẩm Thành làm ra một bộ dạng bất đắc dĩ, cậu còn nói: “Vậy nếu không phải làm sao bây giờ? Để Tiêu Tiêu đi đến chỗ của em học sao?”
“A?”
Một thế giới mới như mở ra trước mắt Nhậm Vũ Sâm, thấy ánh mắt của nhóc trợn to toả sáng, Lý Cẩm Thành không nhịn được ở trong lòng mắng một câu tiểu tử thúi, lập tức làm ra một dáng vẻ làm khó dễ, cậu nói: “Nhưng mà ba mẹ Tiêu Tiêu đều ở nơi này, bé đi rồi sau đó…ba mẹ bé cũng sẽ khổ sở…”
Nhậm Vũ Sâm cúi đầu không tiếp tục nói nữa, hiển nhiên cũng cảm thấy phương pháp như vậy không thể thực hiện được.
“Vì lẽ đó, hàng năm lúc nghĩ hè em cùng Tiêu Tiêu thay phiên đi thăm đối phương có được hay không?”
“Dạ được…”
Tuy rằng đáp ứng rồi, nhưng vẫn là một vẻ mặt buồn hiu.
Thấy nhóc như vậy, Lý Cẩm Thành lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Hà Hạo Nhân bảo cô bé qua an ủi Nhậm Vũ Sâm một lúc.
Cũng không biết là bởi vì con gái trời sinh so với con trai trưởng thành sớm hơn, nên rõ ràng Nhậm Vũ Sâm so với Hà Hạo Nhân lớn hơn một tuổi, nhưng dù gặp phải chuyện gì biểu hiện của Hà Hạo Nhân vĩnh viễn so với nhóc trấn định hơn.
“A! Làm sao bây giờ! Tôi rất muốn nhận Vũ Sâm làm con nuôi!”
Lý Cẩm Thành nhìn Hà Hạo Nhân thấp giọng an ủi Nhậm Vũ Sâm, lại lau nước mắt cho nhóc cuối cùng hoàn thành công việc làm cho bé nín khóc mà cười, cậu liền nghe thấy Tiếu Bội Đình thấp giọng nói một câu.
Trong giọng nói mãnh liệt hưng phấn cùng với khát vọng, đợi Lý Cẩm Thành quay đầu lại thì nhìn thấy cô ánh mắt si mê, hận không thể xông tới đem Nhậm Vũ Sâm ôm vào trong ngực mình mạnh mẽ chà đạp một phen.
Tiếu Bội Đình rất thích tướng mạo đáng yêu của những đứa bé càng khỏi nói Nhậm Vũ Sâm ngũ quan hoàn mỹ hầu như kiếm không ra bất kỳ tật xấu gì.
Nếu không phải vì Hà Hạo Nhân, Nhậm Vũ Sâm kỳ thực rất muốn cách xa người dì kỳ quái này.
Lý Cẩm Thành liếc mắt nhìn Tiếu Bội Đình, lại liếc mắt nhìn cách đó không xa hai đứa bé ôm nhau, cậu thật lòng nói: “Như vậy không tốt đâu? Tương lai bọn nhóc nếu như nói chuyện yêu đương thì làm sao cơ chứ?”
“Cũng đúng… Không biết Vũ Sâm có thích Tiêu Tiêu nhà chúng ta không…”
“Tôi cảm thấy khả năng như vậy rất lớn…”
Nghe hai người nói làm như là có thật Hà Chấn Hiên không nói gì lặng yên không lên tiếng lui sang một bên.
Hà Hạo Nhân đưa Nhậm Vũ sâm qua kiểm an xong tâm tình rõ ràng có chút buồn, thấy cô bé như vậy, Lý Cẩm Thành đề nghị hai người đi về nhà của bọn cậu ăn cơm.
“Quá tốt rồi! Tôi rốt cục có thể ăn được cơm do cậu nấu!”
“Rõ ràng là do cô quá bận…”
Nghe Lý Cẩm Thành bất mãn nói thầm, Hà Chấn Hiên nén cười ôm cổ của cậu đem cậu ôm vào trong lòng mình.
Một khi được ở trong lòng anh, cậu sẽ lơ đãng toát ra tính trẻ con của mình.
Tiếu Bội Đình trời sinh tính thích náo nhiệt, một đám người về đến nhà không lâu, Thạch Âm Lam liền mang theo Hà Kỳ Tuyên cùng với bảo bối cháu nội cùng tới.
Lúc mới bắt đầu, người trong Hà gia đều không phải rất thân cận, nhưng Lý Cẩm Thành phát hiện Tiếu Bội Đình cùng Thạch Âm Lam đã bắt đầu như chị em tương xứng, hơn nữa có thể thấy hai người cảm tình thật sự rất tốt.
Chỉ là làm khó cho chị Phương thấy nhiều người như vậy chị sốt ruột vội vàng đi ra ngoài mua thức ăn. Lý Cẩm Thành vốn muốn cùng chị đi, nhưng bị Thạch Âm Lam ngăn cản, kêu Kỳ Tuyên cùng với bà và một người giúp việc ba người cùng đi.
Tới gần lúc ăn cơm tối, vợ chồng Hà Kỳ Phong, Hà Ninh Nhiên cũng chạy tới.
Hà Ninh Nhiên vẫn là một bộ dạng công tử bột tiêu chuẩn, không có việc gì ở trong phòng xoay chuyển vài vòng, cuối cùng một mặt ghét bỏ nói: “Các con ở nơi này thật là nhỏ!”
“Hừ! Anh đúng là có năng lực! Hơn bốn mươi năm tới nay anh có tự tay kiếm lời một phân tiền chưa?”
Hà Ninh Nhiên rõ ràng có chút sợ Tiếu Bội Đình, nghe cô nói như vậy ông ta chỉ ngượng ngùng cười cười.
Không cho Thạch Âm Lam cùng mọi người hỗ trợ, cơm tối do Lý Cẩm Thành cùng chị Phương chuẩn bị, bởi vì lúc mọi người đến mang theo vài món thức ăn ngon thêm những món sở trường của hai người nên lúc dọn ra bên bàn đã có bảy, tám món ăn.
Từ trong bếp đi ra ngoài, thấy ở phòng khách mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ, Lý Cẩm Thành gọi Hà Chấn Hiên qua một bên, cậu nói: “Ngày hôm nay người trong nhà đều đông đủ, anh gọi ông nội và chú Thiệu cũng tới dùng cơm có được không?”
Hà Chấn Hiên cùng Hà Tông Đồng khúc mắc mãi mãi cũng sẽ không có biến mất, thấy anh không nói lời nào Lý Cẩm Thành chỉ tự mình tự đi tới một bên gọi điện thoại cho Hà Tông Đồng.
Giọng nói của Hà Tông Đồng nghe có chút cảm động, cuối cùng còn rất chân thành cùng Lý Cẩm Thành nói một câu cảm ơn.
Hơn một giờ sau Hà Tông Đồng cũng đến nơi, còn đem theo mấy chục bình rượu ngon đã để giành rất lâu.
Đêm nay người một nhà ăn cơm rất vui vẻ, cuối cùng cũng khiến cái nhà này rốt cục như một gia đình chân chính.
Thấy bầu không khí vui vẻ Tiếu Bội Đình lại kiến nghị, cô nói: “Nếu mọi người tụ tập cùng một chỗ cảm giác tốt như vậy, không bằng sau này mỗi tháng cứ thay phiên đi từng nhà của các thành viên trong gia đình ăn một bữa cơm cùng nhau?”
Lúc này một đám người đang uống rượu, nghe cô nói như vậy đều dồn dập gật đầu đồng ý.
Người duy nhất có biểu hiện kinh ngạc chính là vợ của Hà Kỳ Phong, bởi vì từ lúc cô sinh ra cho đến nay chưa có trải qua sinh hoạt gia đình bình thường ấm áp như vậy.
Càng khỏi nói Hà gia lại là một đại gia tộc có tiếng giàu nhất nhì Hồng Kông.
Buổi tối quét dọn vệ sinh và tắm xong cảm giác mệt mỏi cũng giãm bớt, Lý Cẩm Thành mới từ phòng tắm đi ra, liền bị Hà Chấn Hiên vẫn chờ ở bên cạnh từ phía sau ôm lấy.
“Cảm ơn em Cẩm Thành… Vì anh làm, mang đến cho anh… Hết thảy tất cả những thứ này…”
Trong giọng nói bao hàm cảm thán, còn có nồng đậm cảm kích cùng với nhớ nhung, Lý Cẩm Thành nhịn cười quay đầu lại, cậu nói: “Anh phải làm gì để cảm ơn em? Chỉ nói thì vô dụng!”
“Em muốn anh phải làm sao cảm ơn đây?”
Hà Chấn Hiên cúi đầu mĩm cười, ánh mắt sáng như ngôi sao trong bầu trời đêm.
Lý Cẩm Thành nhìn về phía giường của hai người cười toe toét nói: “Chờ một chút nữa ở phía trên cố gắng hầu hạ em.”
“Được.”
“Cẩm Thành, sau này người nhà của anh cũng chính là người nhà của em có hiểu hay không?”
Suy nghĩ của anh rất giống với cậu, chỉ tình thân tồn tại hai người mới có thể xưng là người nhà.
Lý Cẩm Thành gật đầu, sau đó kéo cổ Hà Chấn Hiên xuống ngẩng đầu hôn lên môi của anh.
Sau tháng chín trường học khai giảng Lý Cẩm Thành bắt đầu trở nên bận rộn.
Cậu chưa tốt nghiệp nên chỉ có thể làm trợ giáo, bởi vậy trước mắt cậu chỉ hổ trợ các học sinh và giúp mọi người xử lý một ít việc vặt.
Trong bầu không khí đậm chất trao đổi học tập nghiêm túc, nên nhìn qua cậu giống như là phụ tá riêng của Tống Lưu Bạch.
Theo Tống Lưu Bạch cậu học được rất nhiều việc, kiến thức chuyên nghiệp, kinh nghiệm làm việc, thậm chí bao gồm những nguyên tắc giao tiếp.
Nhưng theo ông thì cần thường xuyên xuất ngoại, đối với điểm này Hà Chấn Hiên đã cố gắng giảm thiểu lượng công việc muốn tận lực ở bên cạnh chăm sóc cậu, nên biểu hiện của anh có chút bất mãn.
Lý Cẩm Thành kỳ thực rất thích sinh hoạt phong phú và bận rộn như vậy bởi vậy mỗi lần nghe Hà Chấn Hiên ẩn nhẫn oán giận, cậu cũng chỉ cười ngọt dỗ dành anh, sau đó không nói một lời hôn anh.
Chuyện phát triển đến cuối cùng, tóm lại đều ở trên giường giải quyết.
Có điều chiêu này lần nào cũng thành công đây đúng là tử huyệt của Hà Chấn Hiên.
—-
Từ khi trường học khai giảng thì tháng mười một là khoảng thời gian bận rộn nhất.
Tháng mười một khí trời sẽ trở nên lạnh, những ngày này vì tối hôm qua mệt mỏi nên Lý Cẩm Thành không cẩn thận ngủ quên, sau khi tắm xong từ phòng tắm đi ra Hà Chấn Hiên nhìn thấy cậu, anh sẽ mặc quần áo, lại giúp cậu rửa mặt, bận rộn một hồi lâu mới rốt cục đưa cậu tới cửa trường học trước mười giờ.
Sau khi xuống xe Lý Cẩm Thành tinh thần thoải mái nghĩ đến Hà Chấn Hiên đầu tóc ngổn ngang, quần áo xốc xếch, cậu không khỏi cười ra tiếng.
“Cẩm Thành…”
Âm thanh quen thuộc lại xa lạ, Lý Cẩm Thành kinh ngạc quay đầu lại.
Phía sau cậu đứng một người đã hơn hai năm không thấy: Lý Gia Tuấn.
Hắn xem ra thay đổi rất nhiều, thành thục nội liễm có thể thấy được một chút tang thương, nhưng có lẽ là mới từ trong tù được thả ra không bao lâu, đáy mắt lại ẩn giấu rõ ràng ngượng ngùng và khiếp đảm.
Thấy Lý Cẩm Thành không nói lời nào, Lý Gia Tuấn lúng túng cười cười, hắn nói: “Tôi biết mình không còn có tư cách gọi anh là anh trai…”
Trên người hắn đã không có khói đen, xác định điểm này, Lý Cẩm Thành không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.
Tác giả :
Dạ Phong Khởi