Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 257: Không bẩn
Edit: Nấm
Mà anh thật sự sẽ giết con gái của cô sao?
Không, không phải, cô Tiểu Vũ Điểm không bẩn, Tiểu Vũ Điểm là một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Cô bé cũng không hề bẩn, không bẩn……
Sở Luật hút hết điếu này đến điếu khác, anh cũng không phải là người thích hút thuốc, chỉ là, hiện tại bên chân anh lại là có một đống tàn thuốc.
Anh nhìn chằm chằm thân thể đang rời đi của người phụ nữ kia, trên gương mặt vốn lạnh băng lại càng lạnh thêm vài phần.
Rõ ràng nói là cô bẩn, nhưng vì cái gì chính anh lại muốn chạm vào cô, hơn nữa, không hề có một lần hối hận, tựa hồ, không chạm vào mới có thể khiến anh hối hận, người phụ nữ này là của anh, cho dù cô đã chết, cũng vẫn sẽ là người của Sở Luật anh.
Nếu cô có con, có con.
Anh đặt tay lên trán, khóe môi mấp máy, nếu có con, anh thật sự sẽ bóp chết đứa bé kia sao?
Anh dùng sức vò tóc, người phụ nữ kia không có khả năng có con, cô đã vô sinh rồi.
Hạ Nhược Tâm quay đầu lại liếc mắt nhìn chung cư kia một cái, trong lòng bàn tay lại ôm những tờ tiền kia, tiền này là bẩn sao? Cô dùng thân thể đổi lấy sự bẩn thỉu sao? Cô vô lực nhấc khóe môi, trên mặt tái nhợt, chỉ có một mảnh thê lương bao trùm.
Bệnh viện, Hạ Nhược Tâm gắt gao ôm con gái mình, bệnh tình của Tiểu Vũ Điểm trở nặng thêm, trên gương mặt nho nhỏ của cô bé, càng thêm một phần tái nhợt, thậm chí, tóc của cô bé cũng đều đã rụng hết.
“Mẹ……” Ngón tay của Tiểu Vũ Điểm vô lực kéo áo của Hạ Nhược Tâm.
“Làm sao vậy, bảo bối?” Hạ Nhược Tâm tay đặt tay trên đầu đã trống trơn của cô bé, nỗ lực để bản thân cười rộ lên, cô không muốn để cho con gái nhìn thấy cô khóc, chính là, cô thật sự lại không nhịn được, cô xoay mặt đi, cuối cùng nước mắt nơi khóe mắt vẫn trào ra.
“Mẹ, có phải Tiểu Vũ Điểm sắp chết rồi hay không?” Dường như giọng nói mềm mại của đứa trẻ vang lên, tựa hồ nói một câu cũng không đủ sức, cô bé rất mệt, rất muốn ngủ, nhưng mà lại không dám ngủ, có một chị gái nhỏ, chính là ngủ, rồi không còn tỉnh lại chơi cùng cô nữa, hộ sĩ tỷ tỷ nói, chị gái nhỏ đã chết, đã chết rồi thì sẽ không thấy được mẹ, mà cô bé không muốn rời khỏi mẹ cô.
Cô còn quá nhỏ, quá nhỏ.
Cô bé còn không biết chết là cái gì, chỉ biết nếu đã chết, sẽ không thể ôm búp bê, sẽ không thể nhìn thấy mẹ nữa.
“Sẽ không, sẽ không, Tiểu Vũ Điểm sao có thể chết được,” Hạ Nhược Tâm dán mặt mình lên khuôn mặt nhỏ của con gái, nghẹn ngào một tiếng, “Tiểu Vũ Điểm không thể chết. Bởi vì, có mẹ ở bên cạnh con rồi?”
Cô không ngừng lẩm bẩm tự nói, mà Tiểu Vũ Điểm càng gần sát cô thêm một ít, vươn tay nhỏ ôm chặt cổ cô, “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không khỏi mẹ, như vậy một mình mẹ sẽ rất cô đơn, sẽ không có người giúp mẹ giặt quần áo, không có người giúp mẹ thu quần áo.”
Nghe được giọng nói nho nhỏ của con gái, rốt cuộc Hạ Nhược Tâm không nhịn được nữa, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi xuống người con gái, cô đặt tay lên đầu đã rụng hết tóc của con gái, gắt gao bế thân thể tựa như đang ngày càng thêm nhỏ bé của con.
Trong phòng bệnh, Hạ Nhược Tâm đỏ mắt, nghe bác sĩ nói bệnh tình của con mình.
“Bệnh tình của Tiểu Vũ Điểm còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chúng tôi,” bác sĩ đặt bệnh án trong tay xuống, ông cho rằng đã khống chế được, chỉ là không nghĩ tới, sẽ đột nhiên chuyển biến xấu nghiêm trọng như vậy.
Hạ Nhược Tâm dùng sức siết chặt nắm tay, móng tay cũng đã cắm vào lòng bàn tay. Thân thể của cô không ngừng run rẩy, hiện tại, cơ hồ không nói nổi một câu nào.
Mà anh thật sự sẽ giết con gái của cô sao?
Không, không phải, cô Tiểu Vũ Điểm không bẩn, Tiểu Vũ Điểm là một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Cô bé cũng không hề bẩn, không bẩn……
Sở Luật hút hết điếu này đến điếu khác, anh cũng không phải là người thích hút thuốc, chỉ là, hiện tại bên chân anh lại là có một đống tàn thuốc.
Anh nhìn chằm chằm thân thể đang rời đi của người phụ nữ kia, trên gương mặt vốn lạnh băng lại càng lạnh thêm vài phần.
Rõ ràng nói là cô bẩn, nhưng vì cái gì chính anh lại muốn chạm vào cô, hơn nữa, không hề có một lần hối hận, tựa hồ, không chạm vào mới có thể khiến anh hối hận, người phụ nữ này là của anh, cho dù cô đã chết, cũng vẫn sẽ là người của Sở Luật anh.
Nếu cô có con, có con.
Anh đặt tay lên trán, khóe môi mấp máy, nếu có con, anh thật sự sẽ bóp chết đứa bé kia sao?
Anh dùng sức vò tóc, người phụ nữ kia không có khả năng có con, cô đã vô sinh rồi.
Hạ Nhược Tâm quay đầu lại liếc mắt nhìn chung cư kia một cái, trong lòng bàn tay lại ôm những tờ tiền kia, tiền này là bẩn sao? Cô dùng thân thể đổi lấy sự bẩn thỉu sao? Cô vô lực nhấc khóe môi, trên mặt tái nhợt, chỉ có một mảnh thê lương bao trùm.
Bệnh viện, Hạ Nhược Tâm gắt gao ôm con gái mình, bệnh tình của Tiểu Vũ Điểm trở nặng thêm, trên gương mặt nho nhỏ của cô bé, càng thêm một phần tái nhợt, thậm chí, tóc của cô bé cũng đều đã rụng hết.
“Mẹ……” Ngón tay của Tiểu Vũ Điểm vô lực kéo áo của Hạ Nhược Tâm.
“Làm sao vậy, bảo bối?” Hạ Nhược Tâm tay đặt tay trên đầu đã trống trơn của cô bé, nỗ lực để bản thân cười rộ lên, cô không muốn để cho con gái nhìn thấy cô khóc, chính là, cô thật sự lại không nhịn được, cô xoay mặt đi, cuối cùng nước mắt nơi khóe mắt vẫn trào ra.
“Mẹ, có phải Tiểu Vũ Điểm sắp chết rồi hay không?” Dường như giọng nói mềm mại của đứa trẻ vang lên, tựa hồ nói một câu cũng không đủ sức, cô bé rất mệt, rất muốn ngủ, nhưng mà lại không dám ngủ, có một chị gái nhỏ, chính là ngủ, rồi không còn tỉnh lại chơi cùng cô nữa, hộ sĩ tỷ tỷ nói, chị gái nhỏ đã chết, đã chết rồi thì sẽ không thấy được mẹ, mà cô bé không muốn rời khỏi mẹ cô.
Cô còn quá nhỏ, quá nhỏ.
Cô bé còn không biết chết là cái gì, chỉ biết nếu đã chết, sẽ không thể ôm búp bê, sẽ không thể nhìn thấy mẹ nữa.
“Sẽ không, sẽ không, Tiểu Vũ Điểm sao có thể chết được,” Hạ Nhược Tâm dán mặt mình lên khuôn mặt nhỏ của con gái, nghẹn ngào một tiếng, “Tiểu Vũ Điểm không thể chết. Bởi vì, có mẹ ở bên cạnh con rồi?”
Cô không ngừng lẩm bẩm tự nói, mà Tiểu Vũ Điểm càng gần sát cô thêm một ít, vươn tay nhỏ ôm chặt cổ cô, “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không khỏi mẹ, như vậy một mình mẹ sẽ rất cô đơn, sẽ không có người giúp mẹ giặt quần áo, không có người giúp mẹ thu quần áo.”
Nghe được giọng nói nho nhỏ của con gái, rốt cuộc Hạ Nhược Tâm không nhịn được nữa, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi xuống người con gái, cô đặt tay lên đầu đã rụng hết tóc của con gái, gắt gao bế thân thể tựa như đang ngày càng thêm nhỏ bé của con.
Trong phòng bệnh, Hạ Nhược Tâm đỏ mắt, nghe bác sĩ nói bệnh tình của con mình.
“Bệnh tình của Tiểu Vũ Điểm còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chúng tôi,” bác sĩ đặt bệnh án trong tay xuống, ông cho rằng đã khống chế được, chỉ là không nghĩ tới, sẽ đột nhiên chuyển biến xấu nghiêm trọng như vậy.
Hạ Nhược Tâm dùng sức siết chặt nắm tay, móng tay cũng đã cắm vào lòng bàn tay. Thân thể của cô không ngừng run rẩy, hiện tại, cơ hồ không nói nổi một câu nào.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết