Tán Đổ Ảnh Đế
Chương 45: Ngủ cùng
“Quên gì cơ?”
Hồ Loạn sững người, lại nhớ trước đây có lần mình không gửi tiền về đúng ngày cho Trương Thục liền bị bà mắng té tát, không phải là quá khó nghe nhưng cậu cảm thấy rất phiền.
“Em quên không gửi tiền sinh hoạt cho mẹ em.”
“Mỗi tháng em đưa mẹ bao nhiêu?”
Hồ Loạn đang đăng nhập vào tài khoản ngân hàng trên mạng, không ngẩng đầu lên, “Tám nghìn.”
Trịnh Thế Bân tính toán một chút, bây giờ phí trả cho Hồ Loạn cũng không tính là thấp.
“Trẻ con biết nấu ăn không có nhiều lắm. À không, phải là thanh niên biết nấu ăn không có nhiều lắm. Chuyện trước đây em kể ấy, người mẹ kế mà em nhắc tới chính là…bà ấy phải không?” Kỳ thật anh rất muốn nhìn xem người mẹ như thế nào lại có thể dạy dỗ ra được Hồ Loạn như bây giờ, nhưng nhớ lại chuyện mà Hồ Loạn đã kể, lời nói lại nghẹn ở trong lòng.
“Ừm.” Hồ Loạn mặt không chút thay đổi.
Trịnh Thế Bân lơ đãng liếc nhìn, trên màn hình thấp thoáng hiện lên hai chữ “Trương Thục”.
Cũng không chắc chắn có phải là hai chữ này không nữa. Anh ôm Hồ Loạn, nói, “Vằn thắn sắp nát hết ở trong xoong rồi kia kìa, mau ăn đi.” Anh nhớ Hồ Loạn có kể, trước đây cậu từng chịu ngược đãi, cho nên về sau anh muốn đối với cậu thật tốt.
Chỉ là cái tên này hình như anh đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.
Càng nghĩ càng thấy không ổn, Trịnh Thế Bân đứng bất động ở trước bàn.
“Để em đi làm mấy món khác.” Chỉ ăn một tẹo thế này không thể no được.
Trịnh Thế Bân vuốt cằm bảo, “Em đi đi. Anh gọi điện thoại đã.” Trịnh Thế Bân cảm thấy rất kỳ quái, cái tên này nghe rất quen. Anh gọi điện về cho Trịnh Nghiên.
“Chị à, người phụ nữ bên ngoài của bố mình tên là gì ấy nhỉ?”
“Em hỏi cái này để làm gì?” Trịnh Nghiên không vui hỏi vặn lại.
Trịnh Thế Bân nhìn bóng dáng Hồ Loạn đang bận rộn ở dưới bếp, nhẹ giọng bảo, “Chị cứ cho em biết trước đi.”
“Trương Thục.”
Trịnh Thế Bân nghĩ, không đến mức trùng hợp đến vậy chứ. Chuyện trong nhà anh không can thiệp nhiều, nhưng đối với người phụ nữ tên là Trương Thục vẫn thỉnh thoảng được nhắc tới qua lời của dì Lưu thì anh cũng biết một chút ít.
“Bà ấy…”
“Sao thế, bà ta còn tới làm phiền em à?” Trịnh Nghiên quả thực đã bị chọc tức, cái người đàn bà kia thật không biết xấu hổ, cứ bám riết không thôi.
“Không phải, đột nhiên em nhớ tới thôi. Em có việc rồi, ngắt máy trước đây.”
Anh vội vàng giải thích trấn an Trịnh Nghiên, trước khi ngắt máy còn nói, “Mấy ngày tới em ở ngoài rồi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi cho em nhé.”
Trịnh Nghiên là kiểu người muốn làm gì là phải làm cho bằng được. Đợt vừa rồi vì chuyện công ty nên nhất thời quên mất chuyện trong nhà, lúc này sắp chịu hết nổi rồi. Tay đóng sầm cửa xe vào, Trịnh Nghiên định về nhà một chuyến. Cái chết của đứa nhỏ kia vào năm đó vẫn luôn là một đả kích rất lớn đối với Trịnh Vĩ. Bây giờ một mình cô đi nói chuyện với Trương Thục, cũng không chắc là bà ta có tin không nữa. Phải về thu thập chút tài liệu đã. Các chứng cứ về vụ tai nạn năm đó cùng giấy tờ sinh đẻ của Trịnh Thế Bân đều để trong phòng ngủ của hai vợ chồng Trịnh Vĩ. Từ lúc vợ mất, tuy Trịnh Vĩ vẫn cho người dọn dẹp phòng đó, nhưng cũng chưa từng tiến vào trong. Hành động này cũng khiến Trịnh Nghiên nảy sinh hận ý đối với người phụ nữ bên ngoài của ông.
Cô lén lút đi lên tầng, cuối cùng vẫn kinh động đến bố Trịnh.
“Tiểu Nghiên lên tầng làm gì ấy nhỉ? Lén lén lút lút.” Bố Trịnh đang đọc báo, lơ đãng hỏi dì Lưu, kỳ thật ông cũng không cần nghe câu trả lời.
Dì Lưu nhìn một lúc mới trả lời, “Con bé ở trong phòng ngủ của ngài và phu nhân. Giờ vẫn chưa thấy ra.”
Trịnh Vĩ bỏ báo xuống, ông không tin là Trịnh Nghiên nhớ mẹ nên mới vào đó, huống hồ Trịnh Nghiên tính tình kiên cường, không phải là kiểu người thích hoài niệm, “Để tôi lên xem.”
Vừa mới bước vào liền thấy Trịnh Nghiên đang ngồi bên tủ đầu giường mình, ông gõ gõ cửa phòng, lên tiếng, “Con vào phòng ngủ của chúng ta để làm gì?”
Trịnh Nghiên đứng lên, mở cửa sổ trong phòng ra, hỏi thẳng, “Bố, bố để tư liệu về hai em trai của con ở đâu?”
Bố Trịnh có chút không vui, để lại đồ vật vào chỗ cũ, “Sao con một chút cũng không dịu dàng được như mẹ con vậy?”
“Người ta bảo con gái giống bố mà.” Trịnh Nghiên ngồi trên giường, “Trương Thục đã coi nhà chúng ta thành “nhà” của mình rồi, thật không biết xấu hổ. Bố sợ bà ta không chấp nhận được sự thực, cho nên trước đây con cũng không nói cho bà ta biết chân tướng. Nhưng bây giờ tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi, mọi chuyện cần được đưa ra ngoài ánh sáng.”
Khẩu khí của cô y hệt Trịnh Vĩ thời còn trẻ. Ông có chút hoảng hốt, nghe được cái tên “Trương Thục”, ông đành từ từ ngồi xuống, quay lưng về phía Trịnh Nghiên, “Năm đó, là con đã khiến cho bà ấy mất đi khả năng làm mẹ.” Nếu không phải vì nguyên nhân này…
“Bà ta như thế chính là gieo gió gặt bão. Bố cũng thế.” Trịnh Nghiên hừ lạnh, nói đến chuyện ‘tốt đẹp’ năm đó của bố Trịnh, cô một chút cũng không có một tí cảm xúc nào.
Bố Trịnh nghe xong, càng cảm thấy Trịnh Nghiên nên là con trai mới đúng. Miệng lưỡi cũng thật là…
“Tuy bà ấy yêu tiền, nhưng hồi ấy vẫn luôn một lòng với bố. Lúc đó mẹ con không khỏe, bác sĩ nói không thể sinh con. Con phải biết bà nội bà ngoại của con rất nặng tư tưởng. Trương Thục hồi trẻ nhìn rất được, bố nhất thời cảm thấy phiền muộn nên mới làm thỏa thuận với bà ấy. Không ngờ người ta lại bội ước.”
“Giời ạ, còn chẳng phải là vì tiền của bố đấy à?! Bố xem đi, nửa người của bố đều đã không dùng được nữa rồi. Vì cuộc sống yên ổn của nhà chúng ta sau này, con muốn nói hết mọi chuyện ra. Trước đây là con không hiểu chuyện nên mới đẩy bà ta một cái. Nhưng ai bảo bà ta cứ đến làm ầm nhà chúng ta lên cơ. Mẹ con trong thời gian đấy vẫn còn đang ở cữ đấy.”
“Con cần tư liệu của hai em làm gì?” Trịnh Vĩ quay đầu hỏi.
“Để nói rõ mọi chuyện, để bà ta sớm tỉnh khỏi giấc mộng làm phú bà. Tên hồi đầu của Thế Bân lại được mẹ đặt cho tên của em trai kia. Đứa nhỏ đã chết rồi mới là con của bà ta.”
Đúng là càng lớn tuổi càng dễ mềm lòng. Trịnh Nghiên ngồi xổm xuống, nắm lấy tay bố Trịnh. Trong ký ức của cô, bố Trịnh hồi trẻ cực kỳ đẹp trai. Dù bận đến mấy cũng sẽ về nhà với mẹ. Lúc đó cũng chính là khoảng thời gian kiêu ngạo nhất của cô: Nhìn xem, bố tôi đẹp trai biết bao.
Vừa đẹp trai lại vừa giàu, đàn bà xung quanh muốn dựa hơi có không ít, nhưng vì mẹ mà bố Trịnh đều từ chối hết. Trương Thục rốt cuộc dùng cách gì để bố động tâm được, xem chừng bố Trịnh sẽ không chia sẻ vấn đề này.
“Bố, không phải là bố vẫn còn thích người đàn bà kia đó chứ? Lúc nào cũng nhân nhượng bà ta.” Trên mặt cô lộ vẻ nghi ngờ.
“Con nghĩ linh tinh gì đấy. Cho dù là có thì bố cũng không để mình vào thế bị tiêu khiển đâu.” Trịnh Vĩ vuốt tay con gái, da dẻ người trẻ tuổi căng mịn. Ông đã già rồi, giang sơn hiện tại mà ông cùng đám bạn khai lập nên sau này cũng sẽ giao cho bọn trẻ. Ông đứng lên chậm rãi mở một ngăn kéo, lấy ra từ trong chỗ bí mật một chiếc chìa khóa, sau đó mở tủ sắt ở trong cùng ra.
“Bố, làm gì mà bố phải giấu kỹ như thế chứ?”
“Con đúng là không biết tôn ti trật tự gì cả.” Ông cẩn thận mở tủ sắt ra, bên trong đều là đồ của hai vợ chồng, có cả nhẫn kết hôn cùng ảnh chụp.
Đây là lần đầu Trịnh Nghiên thấy bố cầm đồ của mẹ, cô ngây ngốc đứng đó không nói nên lời, nhìn bố Trịnh cẩn thận lấy ra một hộp gỗ nhỏ.
“Đây là gì hả bố?”
“Là của mẹ chuẩn bị cho các con đấy.” Từ từ mở hộp ra, là ba chiếc nhẫn. Bố Trịnh lấy ra một chiếc hộp nhỏ được bọc bằng nhung, chậm rãi giải thích, “Đây là đồ mà mẹ con chuẩn bị lúc đang mang thai Thế Bân. Mẹ còn làm hỏng nhẫn làm bằng ngọc thạch cũ của bà ngoại con, cho nên làm lại nhẫn kim cương cho con. Lúc Thế Bân còn chưa sinh ra, mẹ con đã khẳng định đó nhất định là con trai. Bố bảo dù nam hay nữ bố đều thích. Mẹ con lại lo lắng làm ra thêm hai đôi nhẫn kim cương nữa. Đồ bố đưa cho con đều là đồ cũ, con cầm cẩn thận một chút.” Ông tiếp tục lấy ra một phong thư, đi ra đóng cửa.
“Bố đúng là quá đáng.” Mắt Trịnh Nghiên hơi ậng nước. Lúc mở phong thư ra thì mới biết bên trong là tư liệu sinh đẻ của hai em trai, thời gian sinh ra hơn kém nhau 5 phút. Vì lí do sức khoẻ nên mẹ Trịnh đã đẻ non ở ngay tại nhà. Còn Trương Thục vì sợ mẹ Trịnh sinh trước mình nên lại càng dùng sức, cuối cùng hai đứa trẻ sinh suýt soát giờ nhau.
Bố Trịnh thở dài, “Con định khi nào đi tìm Trương Thuc.”
“Ngay bây giờ đây.” Trịnh Nghiên bỏ giấy tờ vào trong túi, xoay người chuẩn bị rời đi.
Bố Trịnh giữ tay cô lại, “Chờ vài ngày đã, hè là thời điểm công ty bận nhất mà con lại còn đi. Đợi hôm nào con rảnh thì bố sẽ đi cùng con. Chuyện tình cảm của đời trước không thể làm ảnh hưởng đến thời gian của các con được.”
“Vậy con sẽ đợi thêm một ít ngày nữa.” Trịnh Nghiên ngồi xuống, ngẫm lại thấy mình đúng là quá nóng vội.
“Bao giờ Thế Bân trở về?” Bố Trịnh hỏi.
“Chắc đang bận ở bên người yêu rồi.”
Bố Trịnh buồn bực, “Nó đúng là định tìm con dâu đàn ông cho bố đấy à?”
“Bố, cái gì mà con dâu đàn ông chứ.” Cô khoát tay, “Là tìm thêm một người con trai nữa cho bố. Bố tưởng thằng bé nói đùa với bố đấy à? Mấy năm trước bị đánh bị mắng như thế mà nó vẫn nhất quyết chịu đựng đấy thôi.”
Ngẫm lại cũng phải. Con trai ông từ thời trung học đã nói với ông rằng mình thích một đàn anh khóa trên, ông tức quá liền đánh một trận, nhưng con trai ông vẫn cắn răng không kêu một tiếng, cố chịu đựng.
“Nếu đã xác định rồi thì mang về nhà xem mặt đi.” Bố Trịnh cầm ba-toong, vẻ mặt bất đắc dĩ. Con trai ông cũng giỏi thật, thế mà cũng tìm được một đứa thật này.
Trịnh Nghiên cũng bội phục em trai mình. “Thằng bé chưa tiết lộ cái gì với con cả. Lần trước ăn cơm con nhìn thấy ở cổ nó có vết đỏ nhạt, hỏi nó thì nó bảo mình có người yêu rồi. Sau đó không tiết lộ gì thêm nữa.”
“Chúng nó…Chúng nó còn ấy ấy rồi cơ á?” Bố Trịnh run cả người.
“Chắc chắn là ấy ấy rồi.” Trịnh Nghiên cực kỳ khẳng định. Nhìn cái vẻ mặt thỏa mãn của Trịnh Thế Bân là đoán được ngay. Mà ông cụ nhà mình còn thẹn thùng nói “ấy ấy” nữa chứ, bao nhiêu tuổi rồi không biết nữa.
Trong lòng bố Trịnh cực rối, tuy rằng đã chấp nhận rồi nhưng dù sao ông cũng là đàn ông. Ông lại lo lắng hỏi, “Thế Bân, là nằm dưới hay nằm trên thế?” Con mình không thể bị người ta đè được. (#VL: =]]]] Vcc)
“Ôi dào bố ơi là bố ơi, nhìn cái mặt cấm dục kia của con trai bố là biết, nhất định là ở trên.” Trịnh Nghiên vỗ vai an ủi bố mình, đỡ ông đi ra ngoài.
“Vậy là được, vậy là được rồi.”
Vì bị chuyện kia đả kích, Trịnh Nghiên không còn hứng ăn tối, cũng không muốn ngủ. Trịnh Nghiên liền gọi điện thông báo cho Trịnh Thế Bân, “Bố biết chuyện của em rồi đấy. Nhanh nhanh mang người về đi nhé.”
Bên này hai người đang ôm nhau ngủ, Trịnh Thế Bân nghe thế bèn cẩn thận chui ra khỏi chăn, “Sao chị nhanh miệng thế hả?”
“Ài, chuyện này sớm hay muộn rồi cũng phải nói thôi. Thái độ tiếp nhận của bố tốt lắm. Còn hỏi em là ở trên hay ở dưới cơ.”
Sắc mặt Trịnh Thế Bân trầm xuống. Mắt nhìn vào khoảng trời tối ngoài cửa sổ, “Vẫn đang trong giai đoạn yêu nhau, chị ít làm phiền em đi.”
“Thế Bân, trước đây chị cảm thấy rất ghét bố, mẹ tốt như thế mà bố còn đi ra bên ngoài…” Nếu không có ngày hôm nay, cô căn bản sẽ không biết được mẹ đã chuẩn bị cho cả ba đứa nhiều đến thế. Nghe dì Lưu nói bố rất sợ mẹ sẽ không thích chuyện mang thai hộ kia, nhưng hiện giờ xem ra là cô nghĩ nhiều quá rồi.
Trịnh Nghiên không cười nữa, “Ông chưa bao giờ tâm sự chuyện trong lòng với chúng ta.”
“Ai cũng sai cả, tại cả hai bên mà. Chị cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa.”
“Chị không nghĩ linh tinh. Chỉ là hiện giờ rất sợ ngày nào đó bố ‘đi’ mất. Em biết không, hôm nay chị sờ tay bố, da dẻ nhăn hết cả ra rồi. Thời gian trước bỏ lỡ quá nhiều năm không ở bên bố. Chị cũng chỉ có một người bố này thôi.” Trịnh Nghiên nói tới đây, giọng buồn hẳn ra.
Trịnh Thế Bân nhợt nhạt cười, “Đừng nghĩ nhiều nữa. Hiện giờ mọi người đều rất ổn mà.”
“Ừ, rất ổn.”
——-
Hồ Loạn ngủ rất say. Ngày hôm sau, bữa sáng đều là một tay Trịnh Thế Bân làm.
“Anh dậy sớm quá.” Hồ Loạn nhìn đồng hồ, mới có 7 giờ.
Trịnh Thế Bân đẩy cậu vào phòng tắm, “7 giờ là giờ học sinh lên lớp rồi.”
Hồ Loạn cười, “Nhưng bây giờ đang là hè nhé, 7h là giờ ngủ.”
“Nhanh đánh răng rửa mặt rồi còn ra ăn sáng.”
Hồ Loạn gật đầu. Vừa đánh răng vừa ló ra nhìn anh. Áo sơmi trắng, rất có phong thái của học trưởng. Đối tượng đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ của cậu chính là Trịnh Thế Bân. Nhớ hồi còn ở ký túc xá, có lần cậu còn nói mơ, bị bạn cùng phòng phát hiện liền bị trêu một trận. Nói cậu đúng là không còn là trẻ con nữa rồi, còn hỏi cậu đối tượng trong mơ là ai.
“Anh Trịnh.”
“Sao thế?” Ảnh đế không quay đầu lại.
“Tay anh dùng trong quảng cáo rất nhiều. Không phải là anh nên tránh động nước sao?”
Vấn đề này thật ngốc. “Anh cũng không phải là dân chuyên nghiệp. Lần đóng quảng cáo đấy là anh làm thay cho một người bạn thôi.”
“Thật đáng tiếc.” Hồ Loạn súc miệng xong, đi qua chỗ Trịnh Thế Bân. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ nét, móng tay sạch sẽ, thật đẹp.
Trịnh Thế Bân thuận thế đặt người cậu dựa tường, cọ trán vào nhau, nhỏ giọng nói, “Hai tay này đều là của em.” Tay của anh lần ra phía sau người cậu, vuốt dọc từ sống lưng xuống éo, tay đảo quanh, sau đó mó vào trong áo ngủ của cậu, ngón tay vừa động qua nước man mát chạm vào làn da ấm nóng của cậu khiến cậu phát run.
Hồ Loạn sững người, lại nhớ trước đây có lần mình không gửi tiền về đúng ngày cho Trương Thục liền bị bà mắng té tát, không phải là quá khó nghe nhưng cậu cảm thấy rất phiền.
“Em quên không gửi tiền sinh hoạt cho mẹ em.”
“Mỗi tháng em đưa mẹ bao nhiêu?”
Hồ Loạn đang đăng nhập vào tài khoản ngân hàng trên mạng, không ngẩng đầu lên, “Tám nghìn.”
Trịnh Thế Bân tính toán một chút, bây giờ phí trả cho Hồ Loạn cũng không tính là thấp.
“Trẻ con biết nấu ăn không có nhiều lắm. À không, phải là thanh niên biết nấu ăn không có nhiều lắm. Chuyện trước đây em kể ấy, người mẹ kế mà em nhắc tới chính là…bà ấy phải không?” Kỳ thật anh rất muốn nhìn xem người mẹ như thế nào lại có thể dạy dỗ ra được Hồ Loạn như bây giờ, nhưng nhớ lại chuyện mà Hồ Loạn đã kể, lời nói lại nghẹn ở trong lòng.
“Ừm.” Hồ Loạn mặt không chút thay đổi.
Trịnh Thế Bân lơ đãng liếc nhìn, trên màn hình thấp thoáng hiện lên hai chữ “Trương Thục”.
Cũng không chắc chắn có phải là hai chữ này không nữa. Anh ôm Hồ Loạn, nói, “Vằn thắn sắp nát hết ở trong xoong rồi kia kìa, mau ăn đi.” Anh nhớ Hồ Loạn có kể, trước đây cậu từng chịu ngược đãi, cho nên về sau anh muốn đối với cậu thật tốt.
Chỉ là cái tên này hình như anh đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.
Càng nghĩ càng thấy không ổn, Trịnh Thế Bân đứng bất động ở trước bàn.
“Để em đi làm mấy món khác.” Chỉ ăn một tẹo thế này không thể no được.
Trịnh Thế Bân vuốt cằm bảo, “Em đi đi. Anh gọi điện thoại đã.” Trịnh Thế Bân cảm thấy rất kỳ quái, cái tên này nghe rất quen. Anh gọi điện về cho Trịnh Nghiên.
“Chị à, người phụ nữ bên ngoài của bố mình tên là gì ấy nhỉ?”
“Em hỏi cái này để làm gì?” Trịnh Nghiên không vui hỏi vặn lại.
Trịnh Thế Bân nhìn bóng dáng Hồ Loạn đang bận rộn ở dưới bếp, nhẹ giọng bảo, “Chị cứ cho em biết trước đi.”
“Trương Thục.”
Trịnh Thế Bân nghĩ, không đến mức trùng hợp đến vậy chứ. Chuyện trong nhà anh không can thiệp nhiều, nhưng đối với người phụ nữ tên là Trương Thục vẫn thỉnh thoảng được nhắc tới qua lời của dì Lưu thì anh cũng biết một chút ít.
“Bà ấy…”
“Sao thế, bà ta còn tới làm phiền em à?” Trịnh Nghiên quả thực đã bị chọc tức, cái người đàn bà kia thật không biết xấu hổ, cứ bám riết không thôi.
“Không phải, đột nhiên em nhớ tới thôi. Em có việc rồi, ngắt máy trước đây.”
Anh vội vàng giải thích trấn an Trịnh Nghiên, trước khi ngắt máy còn nói, “Mấy ngày tới em ở ngoài rồi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi cho em nhé.”
Trịnh Nghiên là kiểu người muốn làm gì là phải làm cho bằng được. Đợt vừa rồi vì chuyện công ty nên nhất thời quên mất chuyện trong nhà, lúc này sắp chịu hết nổi rồi. Tay đóng sầm cửa xe vào, Trịnh Nghiên định về nhà một chuyến. Cái chết của đứa nhỏ kia vào năm đó vẫn luôn là một đả kích rất lớn đối với Trịnh Vĩ. Bây giờ một mình cô đi nói chuyện với Trương Thục, cũng không chắc là bà ta có tin không nữa. Phải về thu thập chút tài liệu đã. Các chứng cứ về vụ tai nạn năm đó cùng giấy tờ sinh đẻ của Trịnh Thế Bân đều để trong phòng ngủ của hai vợ chồng Trịnh Vĩ. Từ lúc vợ mất, tuy Trịnh Vĩ vẫn cho người dọn dẹp phòng đó, nhưng cũng chưa từng tiến vào trong. Hành động này cũng khiến Trịnh Nghiên nảy sinh hận ý đối với người phụ nữ bên ngoài của ông.
Cô lén lút đi lên tầng, cuối cùng vẫn kinh động đến bố Trịnh.
“Tiểu Nghiên lên tầng làm gì ấy nhỉ? Lén lén lút lút.” Bố Trịnh đang đọc báo, lơ đãng hỏi dì Lưu, kỳ thật ông cũng không cần nghe câu trả lời.
Dì Lưu nhìn một lúc mới trả lời, “Con bé ở trong phòng ngủ của ngài và phu nhân. Giờ vẫn chưa thấy ra.”
Trịnh Vĩ bỏ báo xuống, ông không tin là Trịnh Nghiên nhớ mẹ nên mới vào đó, huống hồ Trịnh Nghiên tính tình kiên cường, không phải là kiểu người thích hoài niệm, “Để tôi lên xem.”
Vừa mới bước vào liền thấy Trịnh Nghiên đang ngồi bên tủ đầu giường mình, ông gõ gõ cửa phòng, lên tiếng, “Con vào phòng ngủ của chúng ta để làm gì?”
Trịnh Nghiên đứng lên, mở cửa sổ trong phòng ra, hỏi thẳng, “Bố, bố để tư liệu về hai em trai của con ở đâu?”
Bố Trịnh có chút không vui, để lại đồ vật vào chỗ cũ, “Sao con một chút cũng không dịu dàng được như mẹ con vậy?”
“Người ta bảo con gái giống bố mà.” Trịnh Nghiên ngồi trên giường, “Trương Thục đã coi nhà chúng ta thành “nhà” của mình rồi, thật không biết xấu hổ. Bố sợ bà ta không chấp nhận được sự thực, cho nên trước đây con cũng không nói cho bà ta biết chân tướng. Nhưng bây giờ tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi, mọi chuyện cần được đưa ra ngoài ánh sáng.”
Khẩu khí của cô y hệt Trịnh Vĩ thời còn trẻ. Ông có chút hoảng hốt, nghe được cái tên “Trương Thục”, ông đành từ từ ngồi xuống, quay lưng về phía Trịnh Nghiên, “Năm đó, là con đã khiến cho bà ấy mất đi khả năng làm mẹ.” Nếu không phải vì nguyên nhân này…
“Bà ta như thế chính là gieo gió gặt bão. Bố cũng thế.” Trịnh Nghiên hừ lạnh, nói đến chuyện ‘tốt đẹp’ năm đó của bố Trịnh, cô một chút cũng không có một tí cảm xúc nào.
Bố Trịnh nghe xong, càng cảm thấy Trịnh Nghiên nên là con trai mới đúng. Miệng lưỡi cũng thật là…
“Tuy bà ấy yêu tiền, nhưng hồi ấy vẫn luôn một lòng với bố. Lúc đó mẹ con không khỏe, bác sĩ nói không thể sinh con. Con phải biết bà nội bà ngoại của con rất nặng tư tưởng. Trương Thục hồi trẻ nhìn rất được, bố nhất thời cảm thấy phiền muộn nên mới làm thỏa thuận với bà ấy. Không ngờ người ta lại bội ước.”
“Giời ạ, còn chẳng phải là vì tiền của bố đấy à?! Bố xem đi, nửa người của bố đều đã không dùng được nữa rồi. Vì cuộc sống yên ổn của nhà chúng ta sau này, con muốn nói hết mọi chuyện ra. Trước đây là con không hiểu chuyện nên mới đẩy bà ta một cái. Nhưng ai bảo bà ta cứ đến làm ầm nhà chúng ta lên cơ. Mẹ con trong thời gian đấy vẫn còn đang ở cữ đấy.”
“Con cần tư liệu của hai em làm gì?” Trịnh Vĩ quay đầu hỏi.
“Để nói rõ mọi chuyện, để bà ta sớm tỉnh khỏi giấc mộng làm phú bà. Tên hồi đầu của Thế Bân lại được mẹ đặt cho tên của em trai kia. Đứa nhỏ đã chết rồi mới là con của bà ta.”
Đúng là càng lớn tuổi càng dễ mềm lòng. Trịnh Nghiên ngồi xổm xuống, nắm lấy tay bố Trịnh. Trong ký ức của cô, bố Trịnh hồi trẻ cực kỳ đẹp trai. Dù bận đến mấy cũng sẽ về nhà với mẹ. Lúc đó cũng chính là khoảng thời gian kiêu ngạo nhất của cô: Nhìn xem, bố tôi đẹp trai biết bao.
Vừa đẹp trai lại vừa giàu, đàn bà xung quanh muốn dựa hơi có không ít, nhưng vì mẹ mà bố Trịnh đều từ chối hết. Trương Thục rốt cuộc dùng cách gì để bố động tâm được, xem chừng bố Trịnh sẽ không chia sẻ vấn đề này.
“Bố, không phải là bố vẫn còn thích người đàn bà kia đó chứ? Lúc nào cũng nhân nhượng bà ta.” Trên mặt cô lộ vẻ nghi ngờ.
“Con nghĩ linh tinh gì đấy. Cho dù là có thì bố cũng không để mình vào thế bị tiêu khiển đâu.” Trịnh Vĩ vuốt tay con gái, da dẻ người trẻ tuổi căng mịn. Ông đã già rồi, giang sơn hiện tại mà ông cùng đám bạn khai lập nên sau này cũng sẽ giao cho bọn trẻ. Ông đứng lên chậm rãi mở một ngăn kéo, lấy ra từ trong chỗ bí mật một chiếc chìa khóa, sau đó mở tủ sắt ở trong cùng ra.
“Bố, làm gì mà bố phải giấu kỹ như thế chứ?”
“Con đúng là không biết tôn ti trật tự gì cả.” Ông cẩn thận mở tủ sắt ra, bên trong đều là đồ của hai vợ chồng, có cả nhẫn kết hôn cùng ảnh chụp.
Đây là lần đầu Trịnh Nghiên thấy bố cầm đồ của mẹ, cô ngây ngốc đứng đó không nói nên lời, nhìn bố Trịnh cẩn thận lấy ra một hộp gỗ nhỏ.
“Đây là gì hả bố?”
“Là của mẹ chuẩn bị cho các con đấy.” Từ từ mở hộp ra, là ba chiếc nhẫn. Bố Trịnh lấy ra một chiếc hộp nhỏ được bọc bằng nhung, chậm rãi giải thích, “Đây là đồ mà mẹ con chuẩn bị lúc đang mang thai Thế Bân. Mẹ còn làm hỏng nhẫn làm bằng ngọc thạch cũ của bà ngoại con, cho nên làm lại nhẫn kim cương cho con. Lúc Thế Bân còn chưa sinh ra, mẹ con đã khẳng định đó nhất định là con trai. Bố bảo dù nam hay nữ bố đều thích. Mẹ con lại lo lắng làm ra thêm hai đôi nhẫn kim cương nữa. Đồ bố đưa cho con đều là đồ cũ, con cầm cẩn thận một chút.” Ông tiếp tục lấy ra một phong thư, đi ra đóng cửa.
“Bố đúng là quá đáng.” Mắt Trịnh Nghiên hơi ậng nước. Lúc mở phong thư ra thì mới biết bên trong là tư liệu sinh đẻ của hai em trai, thời gian sinh ra hơn kém nhau 5 phút. Vì lí do sức khoẻ nên mẹ Trịnh đã đẻ non ở ngay tại nhà. Còn Trương Thục vì sợ mẹ Trịnh sinh trước mình nên lại càng dùng sức, cuối cùng hai đứa trẻ sinh suýt soát giờ nhau.
Bố Trịnh thở dài, “Con định khi nào đi tìm Trương Thuc.”
“Ngay bây giờ đây.” Trịnh Nghiên bỏ giấy tờ vào trong túi, xoay người chuẩn bị rời đi.
Bố Trịnh giữ tay cô lại, “Chờ vài ngày đã, hè là thời điểm công ty bận nhất mà con lại còn đi. Đợi hôm nào con rảnh thì bố sẽ đi cùng con. Chuyện tình cảm của đời trước không thể làm ảnh hưởng đến thời gian của các con được.”
“Vậy con sẽ đợi thêm một ít ngày nữa.” Trịnh Nghiên ngồi xuống, ngẫm lại thấy mình đúng là quá nóng vội.
“Bao giờ Thế Bân trở về?” Bố Trịnh hỏi.
“Chắc đang bận ở bên người yêu rồi.”
Bố Trịnh buồn bực, “Nó đúng là định tìm con dâu đàn ông cho bố đấy à?”
“Bố, cái gì mà con dâu đàn ông chứ.” Cô khoát tay, “Là tìm thêm một người con trai nữa cho bố. Bố tưởng thằng bé nói đùa với bố đấy à? Mấy năm trước bị đánh bị mắng như thế mà nó vẫn nhất quyết chịu đựng đấy thôi.”
Ngẫm lại cũng phải. Con trai ông từ thời trung học đã nói với ông rằng mình thích một đàn anh khóa trên, ông tức quá liền đánh một trận, nhưng con trai ông vẫn cắn răng không kêu một tiếng, cố chịu đựng.
“Nếu đã xác định rồi thì mang về nhà xem mặt đi.” Bố Trịnh cầm ba-toong, vẻ mặt bất đắc dĩ. Con trai ông cũng giỏi thật, thế mà cũng tìm được một đứa thật này.
Trịnh Nghiên cũng bội phục em trai mình. “Thằng bé chưa tiết lộ cái gì với con cả. Lần trước ăn cơm con nhìn thấy ở cổ nó có vết đỏ nhạt, hỏi nó thì nó bảo mình có người yêu rồi. Sau đó không tiết lộ gì thêm nữa.”
“Chúng nó…Chúng nó còn ấy ấy rồi cơ á?” Bố Trịnh run cả người.
“Chắc chắn là ấy ấy rồi.” Trịnh Nghiên cực kỳ khẳng định. Nhìn cái vẻ mặt thỏa mãn của Trịnh Thế Bân là đoán được ngay. Mà ông cụ nhà mình còn thẹn thùng nói “ấy ấy” nữa chứ, bao nhiêu tuổi rồi không biết nữa.
Trong lòng bố Trịnh cực rối, tuy rằng đã chấp nhận rồi nhưng dù sao ông cũng là đàn ông. Ông lại lo lắng hỏi, “Thế Bân, là nằm dưới hay nằm trên thế?” Con mình không thể bị người ta đè được. (#VL: =]]]] Vcc)
“Ôi dào bố ơi là bố ơi, nhìn cái mặt cấm dục kia của con trai bố là biết, nhất định là ở trên.” Trịnh Nghiên vỗ vai an ủi bố mình, đỡ ông đi ra ngoài.
“Vậy là được, vậy là được rồi.”
Vì bị chuyện kia đả kích, Trịnh Nghiên không còn hứng ăn tối, cũng không muốn ngủ. Trịnh Nghiên liền gọi điện thông báo cho Trịnh Thế Bân, “Bố biết chuyện của em rồi đấy. Nhanh nhanh mang người về đi nhé.”
Bên này hai người đang ôm nhau ngủ, Trịnh Thế Bân nghe thế bèn cẩn thận chui ra khỏi chăn, “Sao chị nhanh miệng thế hả?”
“Ài, chuyện này sớm hay muộn rồi cũng phải nói thôi. Thái độ tiếp nhận của bố tốt lắm. Còn hỏi em là ở trên hay ở dưới cơ.”
Sắc mặt Trịnh Thế Bân trầm xuống. Mắt nhìn vào khoảng trời tối ngoài cửa sổ, “Vẫn đang trong giai đoạn yêu nhau, chị ít làm phiền em đi.”
“Thế Bân, trước đây chị cảm thấy rất ghét bố, mẹ tốt như thế mà bố còn đi ra bên ngoài…” Nếu không có ngày hôm nay, cô căn bản sẽ không biết được mẹ đã chuẩn bị cho cả ba đứa nhiều đến thế. Nghe dì Lưu nói bố rất sợ mẹ sẽ không thích chuyện mang thai hộ kia, nhưng hiện giờ xem ra là cô nghĩ nhiều quá rồi.
Trịnh Nghiên không cười nữa, “Ông chưa bao giờ tâm sự chuyện trong lòng với chúng ta.”
“Ai cũng sai cả, tại cả hai bên mà. Chị cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa.”
“Chị không nghĩ linh tinh. Chỉ là hiện giờ rất sợ ngày nào đó bố ‘đi’ mất. Em biết không, hôm nay chị sờ tay bố, da dẻ nhăn hết cả ra rồi. Thời gian trước bỏ lỡ quá nhiều năm không ở bên bố. Chị cũng chỉ có một người bố này thôi.” Trịnh Nghiên nói tới đây, giọng buồn hẳn ra.
Trịnh Thế Bân nhợt nhạt cười, “Đừng nghĩ nhiều nữa. Hiện giờ mọi người đều rất ổn mà.”
“Ừ, rất ổn.”
——-
Hồ Loạn ngủ rất say. Ngày hôm sau, bữa sáng đều là một tay Trịnh Thế Bân làm.
“Anh dậy sớm quá.” Hồ Loạn nhìn đồng hồ, mới có 7 giờ.
Trịnh Thế Bân đẩy cậu vào phòng tắm, “7 giờ là giờ học sinh lên lớp rồi.”
Hồ Loạn cười, “Nhưng bây giờ đang là hè nhé, 7h là giờ ngủ.”
“Nhanh đánh răng rửa mặt rồi còn ra ăn sáng.”
Hồ Loạn gật đầu. Vừa đánh răng vừa ló ra nhìn anh. Áo sơmi trắng, rất có phong thái của học trưởng. Đối tượng đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ của cậu chính là Trịnh Thế Bân. Nhớ hồi còn ở ký túc xá, có lần cậu còn nói mơ, bị bạn cùng phòng phát hiện liền bị trêu một trận. Nói cậu đúng là không còn là trẻ con nữa rồi, còn hỏi cậu đối tượng trong mơ là ai.
“Anh Trịnh.”
“Sao thế?” Ảnh đế không quay đầu lại.
“Tay anh dùng trong quảng cáo rất nhiều. Không phải là anh nên tránh động nước sao?”
Vấn đề này thật ngốc. “Anh cũng không phải là dân chuyên nghiệp. Lần đóng quảng cáo đấy là anh làm thay cho một người bạn thôi.”
“Thật đáng tiếc.” Hồ Loạn súc miệng xong, đi qua chỗ Trịnh Thế Bân. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ nét, móng tay sạch sẽ, thật đẹp.
Trịnh Thế Bân thuận thế đặt người cậu dựa tường, cọ trán vào nhau, nhỏ giọng nói, “Hai tay này đều là của em.” Tay của anh lần ra phía sau người cậu, vuốt dọc từ sống lưng xuống éo, tay đảo quanh, sau đó mó vào trong áo ngủ của cậu, ngón tay vừa động qua nước man mát chạm vào làn da ấm nóng của cậu khiến cậu phát run.
Tác giả :
Ý Nhân Trà