Tán Đổ Ảnh Đế
Chương 43: Vằn thắn
Không nghe thấy tiếng cửa mở, An Xán một thân mỏng manh đứng ở bên ngoài lại tiếp tục gõ cửa. Trong quá trình quay phim, An Xán thấy được tính cách Hồ Lăng không sôi nổi giống như nam diễn viên chính. Ngày thường, trừ những lúc hoạt động cùng tổ phim thì hầu như cậu đều ở trong phòng.
“Không lẽ ngủ rồi?”
Mặc kệ là thế nào thì cũng không nên để người ta đứng ngoài nói chuyện một mình như vậy, vì thế Hồ Loạn đành mở cửa ra, “Có chuyện gì thế?”
“Tôi đến tập diễn.” An Xán cười tươi, giơ cuốn kịch bản trong tay lên.
Cũng gần đến 11 giờ rồi, còn tập diễn cái gì nữa chứ =.=
“Cô vào đi.” Trong lòng thầm than thở, nhưng cậu vẫn để An Xán đi vào. Nhìn cách ăn mặc của An Xán, cậu khẽ nhíu mày.
“Ngày mai hình như chúng ta không có nhiều cảnh diễn lắm.”
An Xán đi lên nắm lấy cổ tay Hồ Loạn, bộ dáng cực kỳ thân mật, “Nhưng cảnh tiếp theo là cảnh quay thân mật của chúng ta mà. Chúng ta vẫn chưa thân thiết lắm, đến lúc quay nhất định không tránh khỏi xấu hổ, kiểu gì cũng bị kêu ‘cắt’ liên tục.”
Nói cũng có lý đấy, nhưng nếu như bộ ngực của cô ta không cọ tới cọ lui vào cánh tay cậu thì sẽ càng có lý hơn nữa.
Hồ Loạn mặt không biến sắc rút cánh tay ra, chớp mắt bảo, “Cứ như bình thường là được rồi.” Tuy nói là cảnh thân mật nhưng thực chất cũng chỉ là cảnh quay mập mờ thôi, nữ chính dù gặp được nam phụ ôn nhu nhưng trong lòng vẫn không thể buông bỏ được nam chính tổng tài bá đạo.
Trong lúc tập diễn, An Xán luôn như vô ý mà đụng chạm tay cậu. Hồ Loạn cũng không phải đứa ngốc, cậu cũng từng chứng kiến không ít trò quy tắc ngầm như thế rồi, “Tập diễn xong rồi, không có vấn đề gì nữa đâu. Tôi cảm thấy lúc nói chuyện với nam phụ thì nữ chính nên tỏ ra ngượng ngùng một chút, bởi vì nhân vật Hàn Định Dũng này có hình tượng anh trai hàng xóm ôn nhu ấm áp, lúc nhỏ cô cũng từng thích anh ta mà.”
An Xán vẫn không ngừng động chạm tay Hồ Loạn, nhưng lại thấy cậu vẫn ngốc nghếch không hiểu, không biết có phải đang đùa giỡn với mình không nữa.
“Tôi cảm thấy cách diễn của anh còn có cả loại cảm xúc yêu thầm, rất thú vị.” Lúc bước lên phía trước, cô ta “á” một tiếng, cả thân mình đổ ập lên người cậu.
Hồ Loạn thấy cô ta ngã nên theo bản năng đỡ lấy, không may bị cả người cô ta đè lên, bộ ngực mềm mại áp lên người cậu, nhưng cậu một chút cũng không có ý nghĩ nào khác.
“Ôi, thật xin lỗi, chỉ tại giày cao gót này.” An Xán nhìn Hồ Lăng, ngập ngừng một chút rồi hôn xuống má cậu, “Tôi…” Còn chưa nói xong thì đã bị cậu đẩy qua ghế sofa.
Hồ Loạn thầm hít sâu một hơi, giúp An Xán chỉnh lại áo trên người vì động tác vừa nãy mà xộc xệch lộ ra bả vai. Muốn mặt có mặt, muốn ngực có ngực, nếu là trai thẳng không chừng đã bổ nhào lên người cô ta rồi, nhưng cậu lại không phải.
Cậu miễn cưỡng cười, “Không còn sớm nữa, cô về phòng đi. Bị người khác thấy được thì không hay đâu. Lão A dặn tôi không được dính đến mấy vụ scandal.” Cậu chợt nhận ra, đây chẳng phải là mấy cảnh tượng hay xuất hiện trong phim đấy sao, trò ngã lên người nhau này cậu từng xem rất nhiều lần rồi.
“Anh!”
Nói đến nước này, An Xán đành bực tức khép áo bỏ đi. Vừa rồi còn tưởng là Hồ Lăng sẽ nắm lấy cơ hội chứ. Cô ta hầm hừ nói, “Anh thật đúng là óc con lừa!”
Lúc cô ta đẩy cửa đi ra ngoài thì gặp phải một người đàn ông đang đứng ở ngoài cửa.
Trịnh Thế Bân vốn định làm Hồ Loạn bất ngờ, nên đã đặc biệt thay quần áo nhân viên giao hàng, bịt kín khẩu trang đứng ngoài cửa. Nhưng bất ngờ đâu thì không thấy, chỉ thấy kinh hãi.
“Đồ ăn giao tới rồi.” Âm thanh cứng nhắc vang lên.
An Xán chau mày, vẻ mặt giận dữ. Thoạt nhìn cảm thấy người giao hàng này có chút quen mặt, tuy không thấy rõ toàn bộ mặt nhưng đôi mắt kia khiến cô ta cảm thấy rất quen.
“Tránh ra.” Lạnh băng nói một câu.
“Giao hàng? Tôi không đặt mua cái gì mà.” Hồ Loạn vội đi lên giải thích, vừa nhìn thấy người trước mặt liền im bặt.
Trịnh Thế Bân đang nhớ lại bộ dáng của người phụ nữ vừa rồi, buồn bực tiến vào, lưu loắt đóng cửa.
“Sao anh lại tới đây?” Hồ Loạn thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, vẻ mặt giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Trịnh Thế Bân thật sự có chút không vui. Buổi chiều phỏng vấn xong, anh lập tức lái xe suốt mấy tiếng để đến đây, trong lòng tràn đầy mong chờ, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng hai người ăn mặc không đứng đắn ở chung một phòng, tuy rằng người phụ nữ kia có vẻ mặt thẹn quá hóa giận, hiển nhiên là chuyện không thành. Anh vòng vo một chút rồi mới nói, “Mang đồ ăn đến cho em.”
Mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong là vằn thắn nóng hổi, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra. Hồ Loạn không kiềm được nuốt nước miếng, “Làm phiền anh rồi.”
Trịnh Thế Bân bất đắc dĩ bảo, “Nếu hôm nay em lại nhớ anh nữa thì phải làm sao.” Nói xong kéo cậu ngồi xuống, sau đó tự mình cởi áo khoác màu xanh lá ra, ngồi nghỉ ngơi.
Hồ Loạn nghe xong thấy không yên lòng, ăn một miếng lại dè dặt nhìn trộm ảnh đế đang ngồi ở ghế sofa bên kia nhìn mình, “Ăn ngon lắm, đây chính là hương vị hồi nhỏ em từng được ăn.”
Trịnh Thế Bân không đáp lời, tùy tiện mở tivi lên xem, xem được mấy phút thì chương trình chuyển đến buổi phỏng vấn của Hồ Loạn ngày hôm nay.
“Xin hỏi, nữ chính trong phim là diễn viên An Xán đang rất nổi. Trong lúc quay phim anh có lúc nào từng bị rung động trước cô ấy không?”
“Có chứ. An Xán rất xinh đẹp, nam phụ rất nhiều lúc bị cô ấy mê hoặc.”
“Khụ khụ.” Hồ Loạn nhịn ho, tay che miệng, thấy ảnh đế càng lúc càng phát khí lạnh. Cậu buông thìa xuống, cẩn thận đi qua, thử nắm lấy tay của anh, “Tối nay cô ta tới tìm em, không có ý tốt.”
Trịnh Thế Bân nhìn Hồ Loạn, đột nhiên nâng tay lên vuốt má cậu, trên ngón tay anh lưu lại vết son môi.
Hôm nay phải ứng phó với mấy buổi phỏng vấn thật sự rất mệt, tuổi tác cũng lớn rồi nên tính cách cũng trở nên lười biếng hơn, anh không muốn mình quản lý quá nhiều chuyện của đối phương, “Anh biết hai người không thành.”
“Đúng, không thành.” Hồ Loạn xiết chặt tay anh, giải thích, “Em không thích kiểu người như cô ta, phỏng vấn nói như thế cũng chỉ là để đối phó thôi.”
“Vậy nếu như là kiểu người thanh thuần thì em sẽ động lòng à?” Anh lại hỏi.
Hồ Loạn quả quyết lắc đầu, “Sẽ không đẹp bằng anh.” Vừa nói vừa cào nhẹ lòng bàn tay của ảnh đế.
Trịnh Thế Bân bị câu nói của Hồ Loạn làm cho bật cười. Câu trả lời mờ ám của Hồ Loạn đã thỏa mãn anh phần nào, anh ngồi dậy, “Được rồi, anh cũng không phải là loại người hẹp hòi như thế.”
“Em lại thấy anh rất có tố chất của kiểu người hẹp hòi.” Hồ Loạn cúi đầu lẩm mẩm, sắc mặt vừa rồi của ảnh đế thật sự khủng bố.
Có chút hiểu lầm mà không hoá giải thì sẽ trở thành vết nứt trong tình cảm của hai người. Hồ Loạn cảm thấy ảnh đế không còn kinh khủng như vừa nãy, bèn bạo dạn cầm tay anh, chậm rãi nói, “Cô ta bảo là muốn tập diễn với em nên em mới cho vào phòng. Đâu ngờ cô ta lại có ý nghĩ kia, giả vờ ngã xuống, thừa thế áp lên người em, nhưng em đã nhanh chóng gạt cô ta qua ghế sofa. Thế là cô ta xấu hổ quá nên giận dữ rời đi. Lúc ra cửa thì đụng phải anh.” Dè dặt quan sát ảnh đế, tầm mắt giao nhau, Hồ Loạn bỗng nhiên cảm thấy rất hối hận.
Trời tối không nên tùy tiện mở cửa.
Trịnh Thế Bân mở miệng, “Cô ta đã hôn em chưa?”
“Bị hôn một tí trên mặt.” Hồ Loạn đỏ mặt, ở trước mặt ảnh đế, tất cả phòng bị của cậu đều mất sạch. Chỉ chưa đến vài giây sau, gương mặt ảnh đế đã phóng đại trước mặt mình, má phải bị hôn một cái.
Hồ Loạn thở một hơi, hạ giọng bảo, “Người em thích là anh. Cho dù An Xán có cởi sạch quần áo trước mặt em, em cũng sẽ không có cảm giác gì đâu.” Có lẽ cả đời này người cậu nhận định cũng chỉ có một người.
“Anh không sợ chuyện này.” Nguyên nhân đúng là vì mình nên bầu không khí mới trở nên như vậy, anh cảm thấy thật có lỗi, ngón tay khẽ vuốt má cậu, “Quả là to gan, còn dâng mình lên để xin ngủ cùng, đồ của anh mà cũng có thể đụng vào sao?”
“Cái gì mà đồ của anh chứ? Em không phải là đồ vật.” Cậu nhỏ giọng nói lý.
Trịnh Thế Bân bật cười, “Đúng, đúng. Em không phải đồ vật.”
Hồ Loạn trầm mặc không nói gì.
Trịnh Thế Bân vuốt ve xong mới chịu buông tha cho Hồ Loạn, “Mau ăn vằn thắn đi, đừng để lãng phí.”
Hồ Loạn gật đầu. Vì vằn thắn có rất nhiều nên cậu muốn để ảnh đế ăn cùng mình, bèn giơ thìa lên, “Em thấy vằn thắn ngon lắm.”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thế Bân ăn chung đồ với ai đó. Nhưng Hồ Loạn cũng không phải là người khác, nên anh liền há miệng ăn một miếng, mùi vị quả là không tồi, anh không chút keo kiệt khen, “Ngon lắm.”
Hồ Loạn bật cười, “Em cũng biết làm món này.”
“Vậy chờ bao giờ em quay xong thì làm cho anh ăn nhé!”
“Không thành vấn đề.” Trong lòng có chút rục rịch, đã lâu rồi cậu chưa làm vằn thắn. Lịch của hai người đều kín, quả là “chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều”.
Không biết phải đến lúc nào mới lại có thể ở chung như thế này nữa.
“Lúc anh quay phim thì em có thể không phải quay phim. Mà lúc em quay phim thì anh cũng có thể không phải quay phim.”
Trịnh Thế Bân nắm tay Hồ Loạn, múc một thìa rồi lại đưa lên miệng ăn, buồn cười bảo, “Hè là lúc tuyên truyền [Mê Thành], đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ có thời gian.”
Nói cũng đúng. Hồ Loạn xoay xoay cổ tay, sau đó lại múc một thìa cho mình. Bỗng thấy ảnh đế như cười như không nhìn mình, cậu mới nhớ ra trước đó ảnh đế cũng ăn bằng thìa này. Mặt cậu đỏ lên, đưa tay lên xoa xoa cái tai đang nóng hầm hập, “Muộn thế này rồi, hay anh đừng đi nữa.”
Trịnh Thế Bân đứng dậy, chuẩn bị đi tắm rửa, “Anh vốn cũng không định rời đi.”
Hồ Loạn cười ngốc, tâm tình cực kỳ tốt. Ăn xong vằn thắn liền chui vào chăn. Trịnh Thế Bân đi ra chỉ thấy đầu Hồ Loạn lộ ra khỏi chăn, nghĩ là Hồ Loạn ngủ rồi nên rất nhẹ nhàng bước tới gần. Không ngờ Hồ Loạn đột nhiên lại chủ động dán sát vào bên người anh, giọng ngái ngủ bảo, “Hôm nay người anh thơm nức.”
Trịnh Thế Bân cũng ngửi được mùi trên người mình, đây là mùi nước hoa dành cho nam giới mà Trịnh Nghiên đã tặng anh. “Ừ, chiều nay anh tham gia một hội nghị nên phải dùng chút nước hoa để cho nó lịch sự. Mũi em thính phết đấy nhỉ?”
Hồ Loạn lầu bầu, “Em đã ngửi thấy ngay từ lúc đầu rồi. Bây giờ mùi nước hoa đã nhạt đi nhiều, ngửi rất dễ chịu. Mùi nhẹ mà sạch sẽ, rất giống mấy nam sinh vẫn còn đi học, mặc áo sơ mi, khí chất tao nhã, ưu tú xuất sắc.”
Trịnh Thế Bân ôm cậu vào trong ngực, ôn nhu nói, “Thời đi học mọi người đều yêu thầm học trưởng, em có từng thế không?”
“Làm gì có. Em cũng không phải là con gái.” Hồ Loạn tìm tư thế thoải mái nhất nằm im trong lòng Trịnh Thế Bân, ngẩng đầu nhìn thì thấy ảnh đế đang híp mắt nhìn mình.
“Em yêu thầm anh ấy.” Từ đầu đến cuối vẫn luôn là anh.
Trịnh Thế Bân không thể không thừa nhận, nghe xong lời này của Hồ Loạn, trong lòng cảm thấy thật thoải mái, khóe miệng nhẹ kéo lên, không che giấu được tâm tình đang rất tốt, “Đáng lẽ ra em nên xuất hiện ở trước mặt anh sớm hơn một chút.”
“Đã xuất hiện trước mặt anh từ rất sớm rồi, chỉ là anh không biết đấy thôi.” Hồ Loạn mơ màng lầm bầm, nghe không rõ câu nói.
Câu “yêu thầm anh” ngập tràn trong đầu. Trịnh Thế Bân rủ mắt ngắm nhìn Hồ Loạn đang ngủ say, cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi cậu.
Thật ra như hiện giờ cũng có thể xem như không phải là quá muộn.
Ảnh đế rời đi từ sáng sớm. Lâu lắm rồi anh mới có một đêm ngủ thoải mái như vậy, đây chính là cảm giác khi yêu sao?
Hồ Loạn cũng ngủ rất sảng khoái, sáng sớm tỉnh dậy thì phát hiện mình chảy nước miếng, bèn lén lút lau đi, cũng không biết là ảnh đế đã thức dậy trước cả mình và đã nhìn được cảnh này.
—–
Trương Miện vừa mới kết thúc cảnh quay, thấy nam phụ ngồi một mình trên ghế, hắn cười xấu xa, tiến lên nói, “Hôm qua tôi thấy An Xán vào phòng cậu.”
“Ừm?” Hồ Loạn buông kịch bản xuống, dù sao hai người cũng chưa phát sinh cái gì nên không phải sợ, bèn hỏi lại, “Sao thế?”
Trương Miện xuất thân từ nghề ca sĩ, hát hay diễn đều khá, chỉ là kỹ xảo diễn cần phải cải thiện nhiều hơn nữa. Hắn vuốt cằm, thầm nghĩ, không phải đều giống nhau hết đấy sao, còn giả bộ cái gì chứ, “Cậu thấy kỹ thuật của cô ta thế nào?”
Hồ Loạn chậm rãi trả lời, “Tôi không biết.”
“Tôi cảm thấy cũng không tốt lắm. Hôm trước tôi còn thấy cô ta đi ra từ phòng đạo diễn, hôm sau đạo diễn không mắng cô ta dù chỉ là một câu.” Ánh mắt đầy thâm ý nhìn Hồ Loạn, thật không ngờ cậu cũng thích cái kiểu loại ‘nhà vệ sinh công cộng’ như An Xán.
Ngụ ý của hắn là nói cậu đã ngủ với một người phụ nữ lẳng lơ. Hồ Loạn xoa xoa mi tâm, “Tôi nói thật với anh nhé.”
“Nói đi.”
“Hôm qua hai chúng tôi không hề có chuyện gì. Tôi cũng không thích kiểu phụ nữ như cô ta. Không tin anh có thể đi hỏi cô ta.”
Làm sao dám hỏi. Thế mà hắn cứ tưởng mình đã bắt được một ít nhược điểm của cậu rồi cơ chứ. Trương Miện cười gượng, “Chắc là hôm qua tôi nhìn nhầm rồi.”
“Không lẽ ngủ rồi?”
Mặc kệ là thế nào thì cũng không nên để người ta đứng ngoài nói chuyện một mình như vậy, vì thế Hồ Loạn đành mở cửa ra, “Có chuyện gì thế?”
“Tôi đến tập diễn.” An Xán cười tươi, giơ cuốn kịch bản trong tay lên.
Cũng gần đến 11 giờ rồi, còn tập diễn cái gì nữa chứ =.=
“Cô vào đi.” Trong lòng thầm than thở, nhưng cậu vẫn để An Xán đi vào. Nhìn cách ăn mặc của An Xán, cậu khẽ nhíu mày.
“Ngày mai hình như chúng ta không có nhiều cảnh diễn lắm.”
An Xán đi lên nắm lấy cổ tay Hồ Loạn, bộ dáng cực kỳ thân mật, “Nhưng cảnh tiếp theo là cảnh quay thân mật của chúng ta mà. Chúng ta vẫn chưa thân thiết lắm, đến lúc quay nhất định không tránh khỏi xấu hổ, kiểu gì cũng bị kêu ‘cắt’ liên tục.”
Nói cũng có lý đấy, nhưng nếu như bộ ngực của cô ta không cọ tới cọ lui vào cánh tay cậu thì sẽ càng có lý hơn nữa.
Hồ Loạn mặt không biến sắc rút cánh tay ra, chớp mắt bảo, “Cứ như bình thường là được rồi.” Tuy nói là cảnh thân mật nhưng thực chất cũng chỉ là cảnh quay mập mờ thôi, nữ chính dù gặp được nam phụ ôn nhu nhưng trong lòng vẫn không thể buông bỏ được nam chính tổng tài bá đạo.
Trong lúc tập diễn, An Xán luôn như vô ý mà đụng chạm tay cậu. Hồ Loạn cũng không phải đứa ngốc, cậu cũng từng chứng kiến không ít trò quy tắc ngầm như thế rồi, “Tập diễn xong rồi, không có vấn đề gì nữa đâu. Tôi cảm thấy lúc nói chuyện với nam phụ thì nữ chính nên tỏ ra ngượng ngùng một chút, bởi vì nhân vật Hàn Định Dũng này có hình tượng anh trai hàng xóm ôn nhu ấm áp, lúc nhỏ cô cũng từng thích anh ta mà.”
An Xán vẫn không ngừng động chạm tay Hồ Loạn, nhưng lại thấy cậu vẫn ngốc nghếch không hiểu, không biết có phải đang đùa giỡn với mình không nữa.
“Tôi cảm thấy cách diễn của anh còn có cả loại cảm xúc yêu thầm, rất thú vị.” Lúc bước lên phía trước, cô ta “á” một tiếng, cả thân mình đổ ập lên người cậu.
Hồ Loạn thấy cô ta ngã nên theo bản năng đỡ lấy, không may bị cả người cô ta đè lên, bộ ngực mềm mại áp lên người cậu, nhưng cậu một chút cũng không có ý nghĩ nào khác.
“Ôi, thật xin lỗi, chỉ tại giày cao gót này.” An Xán nhìn Hồ Lăng, ngập ngừng một chút rồi hôn xuống má cậu, “Tôi…” Còn chưa nói xong thì đã bị cậu đẩy qua ghế sofa.
Hồ Loạn thầm hít sâu một hơi, giúp An Xán chỉnh lại áo trên người vì động tác vừa nãy mà xộc xệch lộ ra bả vai. Muốn mặt có mặt, muốn ngực có ngực, nếu là trai thẳng không chừng đã bổ nhào lên người cô ta rồi, nhưng cậu lại không phải.
Cậu miễn cưỡng cười, “Không còn sớm nữa, cô về phòng đi. Bị người khác thấy được thì không hay đâu. Lão A dặn tôi không được dính đến mấy vụ scandal.” Cậu chợt nhận ra, đây chẳng phải là mấy cảnh tượng hay xuất hiện trong phim đấy sao, trò ngã lên người nhau này cậu từng xem rất nhiều lần rồi.
“Anh!”
Nói đến nước này, An Xán đành bực tức khép áo bỏ đi. Vừa rồi còn tưởng là Hồ Lăng sẽ nắm lấy cơ hội chứ. Cô ta hầm hừ nói, “Anh thật đúng là óc con lừa!”
Lúc cô ta đẩy cửa đi ra ngoài thì gặp phải một người đàn ông đang đứng ở ngoài cửa.
Trịnh Thế Bân vốn định làm Hồ Loạn bất ngờ, nên đã đặc biệt thay quần áo nhân viên giao hàng, bịt kín khẩu trang đứng ngoài cửa. Nhưng bất ngờ đâu thì không thấy, chỉ thấy kinh hãi.
“Đồ ăn giao tới rồi.” Âm thanh cứng nhắc vang lên.
An Xán chau mày, vẻ mặt giận dữ. Thoạt nhìn cảm thấy người giao hàng này có chút quen mặt, tuy không thấy rõ toàn bộ mặt nhưng đôi mắt kia khiến cô ta cảm thấy rất quen.
“Tránh ra.” Lạnh băng nói một câu.
“Giao hàng? Tôi không đặt mua cái gì mà.” Hồ Loạn vội đi lên giải thích, vừa nhìn thấy người trước mặt liền im bặt.
Trịnh Thế Bân đang nhớ lại bộ dáng của người phụ nữ vừa rồi, buồn bực tiến vào, lưu loắt đóng cửa.
“Sao anh lại tới đây?” Hồ Loạn thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, vẻ mặt giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Trịnh Thế Bân thật sự có chút không vui. Buổi chiều phỏng vấn xong, anh lập tức lái xe suốt mấy tiếng để đến đây, trong lòng tràn đầy mong chờ, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng hai người ăn mặc không đứng đắn ở chung một phòng, tuy rằng người phụ nữ kia có vẻ mặt thẹn quá hóa giận, hiển nhiên là chuyện không thành. Anh vòng vo một chút rồi mới nói, “Mang đồ ăn đến cho em.”
Mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong là vằn thắn nóng hổi, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra. Hồ Loạn không kiềm được nuốt nước miếng, “Làm phiền anh rồi.”
Trịnh Thế Bân bất đắc dĩ bảo, “Nếu hôm nay em lại nhớ anh nữa thì phải làm sao.” Nói xong kéo cậu ngồi xuống, sau đó tự mình cởi áo khoác màu xanh lá ra, ngồi nghỉ ngơi.
Hồ Loạn nghe xong thấy không yên lòng, ăn một miếng lại dè dặt nhìn trộm ảnh đế đang ngồi ở ghế sofa bên kia nhìn mình, “Ăn ngon lắm, đây chính là hương vị hồi nhỏ em từng được ăn.”
Trịnh Thế Bân không đáp lời, tùy tiện mở tivi lên xem, xem được mấy phút thì chương trình chuyển đến buổi phỏng vấn của Hồ Loạn ngày hôm nay.
“Xin hỏi, nữ chính trong phim là diễn viên An Xán đang rất nổi. Trong lúc quay phim anh có lúc nào từng bị rung động trước cô ấy không?”
“Có chứ. An Xán rất xinh đẹp, nam phụ rất nhiều lúc bị cô ấy mê hoặc.”
“Khụ khụ.” Hồ Loạn nhịn ho, tay che miệng, thấy ảnh đế càng lúc càng phát khí lạnh. Cậu buông thìa xuống, cẩn thận đi qua, thử nắm lấy tay của anh, “Tối nay cô ta tới tìm em, không có ý tốt.”
Trịnh Thế Bân nhìn Hồ Loạn, đột nhiên nâng tay lên vuốt má cậu, trên ngón tay anh lưu lại vết son môi.
Hôm nay phải ứng phó với mấy buổi phỏng vấn thật sự rất mệt, tuổi tác cũng lớn rồi nên tính cách cũng trở nên lười biếng hơn, anh không muốn mình quản lý quá nhiều chuyện của đối phương, “Anh biết hai người không thành.”
“Đúng, không thành.” Hồ Loạn xiết chặt tay anh, giải thích, “Em không thích kiểu người như cô ta, phỏng vấn nói như thế cũng chỉ là để đối phó thôi.”
“Vậy nếu như là kiểu người thanh thuần thì em sẽ động lòng à?” Anh lại hỏi.
Hồ Loạn quả quyết lắc đầu, “Sẽ không đẹp bằng anh.” Vừa nói vừa cào nhẹ lòng bàn tay của ảnh đế.
Trịnh Thế Bân bị câu nói của Hồ Loạn làm cho bật cười. Câu trả lời mờ ám của Hồ Loạn đã thỏa mãn anh phần nào, anh ngồi dậy, “Được rồi, anh cũng không phải là loại người hẹp hòi như thế.”
“Em lại thấy anh rất có tố chất của kiểu người hẹp hòi.” Hồ Loạn cúi đầu lẩm mẩm, sắc mặt vừa rồi của ảnh đế thật sự khủng bố.
Có chút hiểu lầm mà không hoá giải thì sẽ trở thành vết nứt trong tình cảm của hai người. Hồ Loạn cảm thấy ảnh đế không còn kinh khủng như vừa nãy, bèn bạo dạn cầm tay anh, chậm rãi nói, “Cô ta bảo là muốn tập diễn với em nên em mới cho vào phòng. Đâu ngờ cô ta lại có ý nghĩ kia, giả vờ ngã xuống, thừa thế áp lên người em, nhưng em đã nhanh chóng gạt cô ta qua ghế sofa. Thế là cô ta xấu hổ quá nên giận dữ rời đi. Lúc ra cửa thì đụng phải anh.” Dè dặt quan sát ảnh đế, tầm mắt giao nhau, Hồ Loạn bỗng nhiên cảm thấy rất hối hận.
Trời tối không nên tùy tiện mở cửa.
Trịnh Thế Bân mở miệng, “Cô ta đã hôn em chưa?”
“Bị hôn một tí trên mặt.” Hồ Loạn đỏ mặt, ở trước mặt ảnh đế, tất cả phòng bị của cậu đều mất sạch. Chỉ chưa đến vài giây sau, gương mặt ảnh đế đã phóng đại trước mặt mình, má phải bị hôn một cái.
Hồ Loạn thở một hơi, hạ giọng bảo, “Người em thích là anh. Cho dù An Xán có cởi sạch quần áo trước mặt em, em cũng sẽ không có cảm giác gì đâu.” Có lẽ cả đời này người cậu nhận định cũng chỉ có một người.
“Anh không sợ chuyện này.” Nguyên nhân đúng là vì mình nên bầu không khí mới trở nên như vậy, anh cảm thấy thật có lỗi, ngón tay khẽ vuốt má cậu, “Quả là to gan, còn dâng mình lên để xin ngủ cùng, đồ của anh mà cũng có thể đụng vào sao?”
“Cái gì mà đồ của anh chứ? Em không phải là đồ vật.” Cậu nhỏ giọng nói lý.
Trịnh Thế Bân bật cười, “Đúng, đúng. Em không phải đồ vật.”
Hồ Loạn trầm mặc không nói gì.
Trịnh Thế Bân vuốt ve xong mới chịu buông tha cho Hồ Loạn, “Mau ăn vằn thắn đi, đừng để lãng phí.”
Hồ Loạn gật đầu. Vì vằn thắn có rất nhiều nên cậu muốn để ảnh đế ăn cùng mình, bèn giơ thìa lên, “Em thấy vằn thắn ngon lắm.”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thế Bân ăn chung đồ với ai đó. Nhưng Hồ Loạn cũng không phải là người khác, nên anh liền há miệng ăn một miếng, mùi vị quả là không tồi, anh không chút keo kiệt khen, “Ngon lắm.”
Hồ Loạn bật cười, “Em cũng biết làm món này.”
“Vậy chờ bao giờ em quay xong thì làm cho anh ăn nhé!”
“Không thành vấn đề.” Trong lòng có chút rục rịch, đã lâu rồi cậu chưa làm vằn thắn. Lịch của hai người đều kín, quả là “chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều”.
Không biết phải đến lúc nào mới lại có thể ở chung như thế này nữa.
“Lúc anh quay phim thì em có thể không phải quay phim. Mà lúc em quay phim thì anh cũng có thể không phải quay phim.”
Trịnh Thế Bân nắm tay Hồ Loạn, múc một thìa rồi lại đưa lên miệng ăn, buồn cười bảo, “Hè là lúc tuyên truyền [Mê Thành], đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ có thời gian.”
Nói cũng đúng. Hồ Loạn xoay xoay cổ tay, sau đó lại múc một thìa cho mình. Bỗng thấy ảnh đế như cười như không nhìn mình, cậu mới nhớ ra trước đó ảnh đế cũng ăn bằng thìa này. Mặt cậu đỏ lên, đưa tay lên xoa xoa cái tai đang nóng hầm hập, “Muộn thế này rồi, hay anh đừng đi nữa.”
Trịnh Thế Bân đứng dậy, chuẩn bị đi tắm rửa, “Anh vốn cũng không định rời đi.”
Hồ Loạn cười ngốc, tâm tình cực kỳ tốt. Ăn xong vằn thắn liền chui vào chăn. Trịnh Thế Bân đi ra chỉ thấy đầu Hồ Loạn lộ ra khỏi chăn, nghĩ là Hồ Loạn ngủ rồi nên rất nhẹ nhàng bước tới gần. Không ngờ Hồ Loạn đột nhiên lại chủ động dán sát vào bên người anh, giọng ngái ngủ bảo, “Hôm nay người anh thơm nức.”
Trịnh Thế Bân cũng ngửi được mùi trên người mình, đây là mùi nước hoa dành cho nam giới mà Trịnh Nghiên đã tặng anh. “Ừ, chiều nay anh tham gia một hội nghị nên phải dùng chút nước hoa để cho nó lịch sự. Mũi em thính phết đấy nhỉ?”
Hồ Loạn lầu bầu, “Em đã ngửi thấy ngay từ lúc đầu rồi. Bây giờ mùi nước hoa đã nhạt đi nhiều, ngửi rất dễ chịu. Mùi nhẹ mà sạch sẽ, rất giống mấy nam sinh vẫn còn đi học, mặc áo sơ mi, khí chất tao nhã, ưu tú xuất sắc.”
Trịnh Thế Bân ôm cậu vào trong ngực, ôn nhu nói, “Thời đi học mọi người đều yêu thầm học trưởng, em có từng thế không?”
“Làm gì có. Em cũng không phải là con gái.” Hồ Loạn tìm tư thế thoải mái nhất nằm im trong lòng Trịnh Thế Bân, ngẩng đầu nhìn thì thấy ảnh đế đang híp mắt nhìn mình.
“Em yêu thầm anh ấy.” Từ đầu đến cuối vẫn luôn là anh.
Trịnh Thế Bân không thể không thừa nhận, nghe xong lời này của Hồ Loạn, trong lòng cảm thấy thật thoải mái, khóe miệng nhẹ kéo lên, không che giấu được tâm tình đang rất tốt, “Đáng lẽ ra em nên xuất hiện ở trước mặt anh sớm hơn một chút.”
“Đã xuất hiện trước mặt anh từ rất sớm rồi, chỉ là anh không biết đấy thôi.” Hồ Loạn mơ màng lầm bầm, nghe không rõ câu nói.
Câu “yêu thầm anh” ngập tràn trong đầu. Trịnh Thế Bân rủ mắt ngắm nhìn Hồ Loạn đang ngủ say, cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi cậu.
Thật ra như hiện giờ cũng có thể xem như không phải là quá muộn.
Ảnh đế rời đi từ sáng sớm. Lâu lắm rồi anh mới có một đêm ngủ thoải mái như vậy, đây chính là cảm giác khi yêu sao?
Hồ Loạn cũng ngủ rất sảng khoái, sáng sớm tỉnh dậy thì phát hiện mình chảy nước miếng, bèn lén lút lau đi, cũng không biết là ảnh đế đã thức dậy trước cả mình và đã nhìn được cảnh này.
—–
Trương Miện vừa mới kết thúc cảnh quay, thấy nam phụ ngồi một mình trên ghế, hắn cười xấu xa, tiến lên nói, “Hôm qua tôi thấy An Xán vào phòng cậu.”
“Ừm?” Hồ Loạn buông kịch bản xuống, dù sao hai người cũng chưa phát sinh cái gì nên không phải sợ, bèn hỏi lại, “Sao thế?”
Trương Miện xuất thân từ nghề ca sĩ, hát hay diễn đều khá, chỉ là kỹ xảo diễn cần phải cải thiện nhiều hơn nữa. Hắn vuốt cằm, thầm nghĩ, không phải đều giống nhau hết đấy sao, còn giả bộ cái gì chứ, “Cậu thấy kỹ thuật của cô ta thế nào?”
Hồ Loạn chậm rãi trả lời, “Tôi không biết.”
“Tôi cảm thấy cũng không tốt lắm. Hôm trước tôi còn thấy cô ta đi ra từ phòng đạo diễn, hôm sau đạo diễn không mắng cô ta dù chỉ là một câu.” Ánh mắt đầy thâm ý nhìn Hồ Loạn, thật không ngờ cậu cũng thích cái kiểu loại ‘nhà vệ sinh công cộng’ như An Xán.
Ngụ ý của hắn là nói cậu đã ngủ với một người phụ nữ lẳng lơ. Hồ Loạn xoa xoa mi tâm, “Tôi nói thật với anh nhé.”
“Nói đi.”
“Hôm qua hai chúng tôi không hề có chuyện gì. Tôi cũng không thích kiểu phụ nữ như cô ta. Không tin anh có thể đi hỏi cô ta.”
Làm sao dám hỏi. Thế mà hắn cứ tưởng mình đã bắt được một ít nhược điểm của cậu rồi cơ chứ. Trương Miện cười gượng, “Chắc là hôm qua tôi nhìn nhầm rồi.”
Tác giả :
Ý Nhân Trà