Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm
Chương 69: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (26)
Tô Hồng che che mặt, che mặt đỏ ửng thì thầm nói: "Ngươi chớ làm càng, nơi này còn có người."
Nói xong hận không thể tát cho bản thân mình một cái.
Loại ngữ khí thẹn thùng này khác chỗ nào với một đại cô nương chứ!
Hạ Tinh Hoàng liếc mắt nhìn người nữ tử: "Vậy liền bồn bọ cạp nha."
Tô Hồng:"…Ngươi không biết nói lý lẽ!"
"Lý lẽ?" Hạ Tinh Hoàng tự tiếu phi tiêu nói, "Lý Ngọc Trần có gan đưa em gái của hắn tới đây, không nói lý lẽ như vậy, tại sao ta còn cần phải nói lý lẽ đây? Ám vệ của Ngọc Hầu phủ vẫn còn nằm ở bên ngoài."
Tô Hồng ngẩn ra, nhìn về phía nữ tử bên trong góc, chỉ thấy nét mặt nàng đầy sợ hãi ở trên toàn là nước mắt, nghĩ đến cũng biết phải chịu qua hù dọa cực kỳ kinh hãi.
Người này chẳng lẽ chính là Ngọc Minh quận chúa?
Vừa nghĩ tới chuyện này làm ra bởi anh ruột của nàng, hơn nữa còn cho nàng uống xuân dược, đưa nàng đến giường của chính mình, làm chuyện khiêu khích của một tên tiểu nhân, ngay lập tức lòng căm ghét của Tô Hồng đối với Lý Ngọc Trần cũng càng lúc càng sâu.
Nhưng người hắn ghét là Lý Ngọc Minh, vị Ngọc Minh Quận chúa này là người vô tội, đồng thời cũng là người bị hại, hắn không cách nào tùy ý để Hạ Tinh Hoàng hạ độc thủ với nàng.
"Ca ca của nàng là ca ca của nàng, nàng đã bị liên lụy rồi, ngươi hà cớ gì phải đối với một nữ tử vô tội như vậy lạnh lùng hạ sát…."
Ngôn từ của Tô Hồng chính nghĩa khuyên nhủ Hạ Tinh Hoàng, kết quả càng nói sức lực càng yếu, nói đến một lúc, ngừng công kích, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim,quán triệt tất cả lo lắng đến cùng.
Hạ Tinh Hoàng cười gằng vài tiếng, môi mỏng khẽ nhếch, vô cùng phong lưu cùng tà mị.
"Tô Thiếu Hiệp, quả thực thật biết thương hoa tiếc ngọc, đều là nam nhân, trong ta cũng sinh lòng xấu hổ đây…"
Tô Hồng run lên, trực giác mách bảo sắp xảy ra chuyện lớn.
Đúng như dự đoán, hắn nhẹ nhàng vỗ tay một cái độp, cũng không biết từ đâu xuất hiện người mặc áo đen phá cửa đi vào, đem nâng Ngọc Minh quận chúa lên rời đi.
"Này này này?" Tô Hồng cả kinh lời cũng không nói ra được, đưa tay ngăn cản đối phương.
Người đây là sai thế!
Khúc Thương, cha không quan tâm đến chất lượng bảo an ở Minh chủ phủ của mình sao???
Hạ Tinh Hoàng nắm chắc tay hắn, đem người kéo về đối diện chính mình.
Ý cười mơ hồ xuất hiện trong đôi mắt phương hẹp dài – không quên trong đó còn ánh mắt hung dữ tràn đầy khát khao.
Tô Hồng nuốt xuống ngụm nước bọt, ực một tiếng.
Hạ Tinh Hoàng cũng nuốt ngụm nước bọt, thuận thế liếm liêm môi mình.
Hai chân Tô Hồng xém chút nữa đứng không vững….Đây là con yêu xà đói bụng ba trăm năm muốn ra ngoài kiếm ăn đi!
Quả thực không tệ, đêm đó giường gỗ của Tô Hồng xém chút nữa tan thành mây khói.
"Thả ta, thả ta ra…"
Một cánh tay trần trụi duỗi ra từ chăn, Tô Hồng giãy dụa cả người muốn trốn ra ngoài, không ngờ vòng em bị người khác mạnh mẽ nhấn xuống một cái, trong nháy mắt bị kéo trở về!
"Nếu như ngươi không muốn bị sâu độc tiêu hồng đoạt chú mà chết, liền ngoan ngoãn một chút." Âm thanh mê hoặc cùng tà mị từ trong chăn truyền ra.
Lồng ngực Tô Hồng chập trùng kịch liệt, thở dốc nói răng: "Ngươi dựa vào cái gì vui lòng thì ghé đây một chuyến, ngươi xem ta là cái gì?"
Hạ Tinh Hoàng dừng một chút, không nói nữa.
Trong bóng tối, tiếng rên rỉ than nhẹ không đứng đắn cùng tiếng thanh niên khàn khàn thở dốc dệt với nhay thành một đoạn dạ khúc kéo dài không ngớt.
….
Sau khi hừng đông, Tô Hồng lại muốn tát cho mình một cái.
Tại sao tối hôm qua lại không hỏi ra rõ ràng!
Tại Sao Hạ Tinh Hoàng mỗi đêm đều muốn nhọc nhằn khổ sở đến "trị liệu" cho hắn một lần, mà không trực tiếp giải trừ sâu độc như vậy!
Hạ Tinh Hoàng tên bệnh kiều nhà ngươi!
Chờ hắn sửa sang lại quần áo xong, cuối cùng mới lấy lại được ý thức nhớ tới việc tối hôm qua dường như còn có việc quên xử lý…Nhớ rồi! Ngọc Minh quận chúa!
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, thầm nghĩ tên Hạ Tinh Hoàng biến thái này tuyệt đối có thể đem quận chúa làm gì đó rồi.
Một giây sau, hạ nhân đến báo, có vài môn phái tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ đang tụ hội tại đại sảnh, muốn cùng Khúc Thương đàm luận kế hoạch trọng đại, Khúc Thương phái người tới gọi Tô Hồng đến cùng nghe một chút.
Ánh mắt Tô Hồng hơi tối tăm.
Điều nên đến rốt cuộc cũng đã đến, lúc trước ở trong dạ yến tại Ngọc Hành cung, Hạ Tinh Hoàng và Lý Ngọc Trần đã nhắc đến chuyện này.
Tất cả mọi chuyện xoắn xuýt góp lại ở một chỗ, Mục đích của Lý Ngọc Trần là to lớn nhất, khả năng cao chính là muốn hạ gục Bái Tinh giáo.
Tô Hồng sửa lại ống tay áo một chút, toàn thân bạch y nhẹ nhàng, nhanh chóng đi ra.
Ngược lại hắn muốn xem xem, ở dưới mắt cha, Lý Ngọc Trần muốn giở trò tiểu nhân gì?
Nói xong hận không thể tát cho bản thân mình một cái.
Loại ngữ khí thẹn thùng này khác chỗ nào với một đại cô nương chứ!
Hạ Tinh Hoàng liếc mắt nhìn người nữ tử: "Vậy liền bồn bọ cạp nha."
Tô Hồng:"…Ngươi không biết nói lý lẽ!"
"Lý lẽ?" Hạ Tinh Hoàng tự tiếu phi tiêu nói, "Lý Ngọc Trần có gan đưa em gái của hắn tới đây, không nói lý lẽ như vậy, tại sao ta còn cần phải nói lý lẽ đây? Ám vệ của Ngọc Hầu phủ vẫn còn nằm ở bên ngoài."
Tô Hồng ngẩn ra, nhìn về phía nữ tử bên trong góc, chỉ thấy nét mặt nàng đầy sợ hãi ở trên toàn là nước mắt, nghĩ đến cũng biết phải chịu qua hù dọa cực kỳ kinh hãi.
Người này chẳng lẽ chính là Ngọc Minh quận chúa?
Vừa nghĩ tới chuyện này làm ra bởi anh ruột của nàng, hơn nữa còn cho nàng uống xuân dược, đưa nàng đến giường của chính mình, làm chuyện khiêu khích của một tên tiểu nhân, ngay lập tức lòng căm ghét của Tô Hồng đối với Lý Ngọc Trần cũng càng lúc càng sâu.
Nhưng người hắn ghét là Lý Ngọc Minh, vị Ngọc Minh Quận chúa này là người vô tội, đồng thời cũng là người bị hại, hắn không cách nào tùy ý để Hạ Tinh Hoàng hạ độc thủ với nàng.
"Ca ca của nàng là ca ca của nàng, nàng đã bị liên lụy rồi, ngươi hà cớ gì phải đối với một nữ tử vô tội như vậy lạnh lùng hạ sát…."
Ngôn từ của Tô Hồng chính nghĩa khuyên nhủ Hạ Tinh Hoàng, kết quả càng nói sức lực càng yếu, nói đến một lúc, ngừng công kích, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim,quán triệt tất cả lo lắng đến cùng.
Hạ Tinh Hoàng cười gằng vài tiếng, môi mỏng khẽ nhếch, vô cùng phong lưu cùng tà mị.
"Tô Thiếu Hiệp, quả thực thật biết thương hoa tiếc ngọc, đều là nam nhân, trong ta cũng sinh lòng xấu hổ đây…"
Tô Hồng run lên, trực giác mách bảo sắp xảy ra chuyện lớn.
Đúng như dự đoán, hắn nhẹ nhàng vỗ tay một cái độp, cũng không biết từ đâu xuất hiện người mặc áo đen phá cửa đi vào, đem nâng Ngọc Minh quận chúa lên rời đi.
"Này này này?" Tô Hồng cả kinh lời cũng không nói ra được, đưa tay ngăn cản đối phương.
Người đây là sai thế!
Khúc Thương, cha không quan tâm đến chất lượng bảo an ở Minh chủ phủ của mình sao???
Hạ Tinh Hoàng nắm chắc tay hắn, đem người kéo về đối diện chính mình.
Ý cười mơ hồ xuất hiện trong đôi mắt phương hẹp dài – không quên trong đó còn ánh mắt hung dữ tràn đầy khát khao.
Tô Hồng nuốt xuống ngụm nước bọt, ực một tiếng.
Hạ Tinh Hoàng cũng nuốt ngụm nước bọt, thuận thế liếm liêm môi mình.
Hai chân Tô Hồng xém chút nữa đứng không vững….Đây là con yêu xà đói bụng ba trăm năm muốn ra ngoài kiếm ăn đi!
Quả thực không tệ, đêm đó giường gỗ của Tô Hồng xém chút nữa tan thành mây khói.
"Thả ta, thả ta ra…"
Một cánh tay trần trụi duỗi ra từ chăn, Tô Hồng giãy dụa cả người muốn trốn ra ngoài, không ngờ vòng em bị người khác mạnh mẽ nhấn xuống một cái, trong nháy mắt bị kéo trở về!
"Nếu như ngươi không muốn bị sâu độc tiêu hồng đoạt chú mà chết, liền ngoan ngoãn một chút." Âm thanh mê hoặc cùng tà mị từ trong chăn truyền ra.
Lồng ngực Tô Hồng chập trùng kịch liệt, thở dốc nói răng: "Ngươi dựa vào cái gì vui lòng thì ghé đây một chuyến, ngươi xem ta là cái gì?"
Hạ Tinh Hoàng dừng một chút, không nói nữa.
Trong bóng tối, tiếng rên rỉ than nhẹ không đứng đắn cùng tiếng thanh niên khàn khàn thở dốc dệt với nhay thành một đoạn dạ khúc kéo dài không ngớt.
….
Sau khi hừng đông, Tô Hồng lại muốn tát cho mình một cái.
Tại sao tối hôm qua lại không hỏi ra rõ ràng!
Tại Sao Hạ Tinh Hoàng mỗi đêm đều muốn nhọc nhằn khổ sở đến "trị liệu" cho hắn một lần, mà không trực tiếp giải trừ sâu độc như vậy!
Hạ Tinh Hoàng tên bệnh kiều nhà ngươi!
Chờ hắn sửa sang lại quần áo xong, cuối cùng mới lấy lại được ý thức nhớ tới việc tối hôm qua dường như còn có việc quên xử lý…Nhớ rồi! Ngọc Minh quận chúa!
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, thầm nghĩ tên Hạ Tinh Hoàng biến thái này tuyệt đối có thể đem quận chúa làm gì đó rồi.
Một giây sau, hạ nhân đến báo, có vài môn phái tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ đang tụ hội tại đại sảnh, muốn cùng Khúc Thương đàm luận kế hoạch trọng đại, Khúc Thương phái người tới gọi Tô Hồng đến cùng nghe một chút.
Ánh mắt Tô Hồng hơi tối tăm.
Điều nên đến rốt cuộc cũng đã đến, lúc trước ở trong dạ yến tại Ngọc Hành cung, Hạ Tinh Hoàng và Lý Ngọc Trần đã nhắc đến chuyện này.
Tất cả mọi chuyện xoắn xuýt góp lại ở một chỗ, Mục đích của Lý Ngọc Trần là to lớn nhất, khả năng cao chính là muốn hạ gục Bái Tinh giáo.
Tô Hồng sửa lại ống tay áo một chút, toàn thân bạch y nhẹ nhàng, nhanh chóng đi ra.
Ngược lại hắn muốn xem xem, ở dưới mắt cha, Lý Ngọc Trần muốn giở trò tiểu nhân gì?
Tác giả :
Lý Cố Vân