Tam Thế
Quyển 3 - Chương 17: Tố Hinh
Cố gắng khiến Trấn Viễn yêu mình một lần nữa, cạnh tranh công bằng với Lục Phù Dao. Nói thì dễ, làm lại khó vô cùng.
Khi yêu, con người có thể thay đổi bản thân vì người trong lòng. Lục Phù Dao cũng vậy. Hai kiếp trước nàng ta đều đầu thai trong hoàng thất, không là quận chúa thì cũng là hoàng muội của vua, chẳng phải vào bếp bao giờ. Còn ở kiếp này, Lục Phù Dao được Lăng Vân yêu thương, cưng chiều như con đẻ, chẳng phải vào bếp nấu ăn, những chuyện này đều do Lạc Minh Thư lo liệu. Vậy mà nàng ta lại tự nguyện nấu cho Trấn Viễn ăn, hơn nữa còn nấu rất ngon, tôi đã nếm thử một lần rồi.
Để có thể đi cùng họ, tôi đành mặt dày đem chuyện đã cứu Trấn Viễn ra uy hiếp. Trấn Viễn dường như vì thế mà càng ghét tôi hơn, Lục Phù Dao thì càng không thích, chỉ có Lạc Minh Thư là đối xử với tôi bình thường.
Biết Trấn Viễn rất ghét hồ ly nên trước tiên tôi phải hoá giải nỗi hận này trong lòng chàng. Vậy nên tôi đã chọn một ngày đẹp trời để phổ cập kiến thức: “Hồ ly tu luyện có hai loại, một là hồ tiên, hai là hồ yêu. Thiếp giống mẫu thân của chàng, đều là hồ tiên, là thần tiên mà con người đồn đại. Còn hồ yêu mới là yêu quái tu luyện bằng cách hút sinh khí của con người, nhưng hồ yêu nói riêng và yêu quái nói chung cũng không xấu. Con người hay ăn gà, vịt, lột da cáo thì khi thành tinh, chúng sẽ ăn lại con người”.
Chàng ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Chỉ cần là hồ ly, ta đều ghét”.
Tôi cười khổ hỏi lại: “Bao gồm cả thiếp, đúng không?”.
Lần này thì chàng lập tức đáp lời: “Phải”.
Tôi chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu nỗi chua xót trong lòng, dù nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc: “Vậy mà trước kia chàng lại nói sẽ ở lại rừng đào với thiếp trọn đời. Hồi nhỏ chàng đáng yêu lắm, đâu giống như bây giờ, mỗi lời nói ra đều khiến người khác bị tổn thương”. Mà người đó lại chính là tôi, ân nhân của chàng, người yêu chàng tha thiết.
Ba người kia không ở lại kinh thành chờ Lăng Vân mà tiếp tục lên đường, cuối cùng dừng chân tại một trấn nhỏ, thuê một nơi để trọ trong khoảng thời gian dài, bữa ăn hằng ngày đều do Lạc Minh Thư lo liệu. Vì vậy nên tôi thường kiếm cớ để có thể ở riêng với Trấn Viễn: “Lạc Minh Thư đã phụ trách chuyện bếp núc thì chúng ta có nhiệm vụ giúp huynh ấy đi chợ”.
Trấn Viễn nhăn nhó hồi lâu rồi cũng hậm hực đi theo, đến khi ra khỏi cửa rồi vẫn không thôi càu nhàu: “Tự giác ghê cơ. Vậy cô cũng không định ăn chùa suốt chứ?”. Thấy tay tôi vừa động, chàng lập tức chen vào một câu: “Không được dùng phép thuật biến ra tiền”.
Tôi giận dỗi “hừ” một tiếng, quay người nắm tay Trấn Viễn vừa đi đến sòng bạc lớn nhất gần đây vừa nói: “Vậy thì chỉ còn cách này”.
Khi bước chân ra khỏi sòng bạc, tiền đã đầy túi, nhiều đến nỗi tôi phải đưa cho Trấn Viễn một nửa, nói: “Chừng này đủ cho một tháng rồi chứ, thiếp cũng có ăn bao nhiêu đâu”.
Trấn Viễn cứng miệng, không nói thêm được gì.
Thấy chàng như vậy, tâm trạng tôi liền tốt lên rất nhiều, niềm vui hiển hiện rõ trong giọng nói: “Giờ có tiền rồi, chúng ta đi mua thịt và trứng thôi. Chẳng phải hôm qua chàng nói muốn ăn thịt kho trứng sao?”.
Trên đường đi chợ, Trấn Viễn có nói: “Có vẻ như cô rất quen với những nơi như thế này”.
Tôi gật đầu trả lời: “Khi đầu thai làm công chúa thất sủng của Yến quốc, thiếp thường lén xuất cung, mà lén xuất cung thì không tiện mang theo vàng bạc nên thiếp đành đánh bạc kiếm tiền”.
Dừng chân ở trấn nhỏ này đã được vài hôm, mấy lần trước đi chợ cùng Lạc Minh Thư chúng tôi đều mua thịt của một người tên là Vương Ngũ. Thịt gã bán tươi ngon, tính lại thật thà chất phác, không lấy thêm đồng nào nên tôi rất có thiện cảm với gã, tự nhủ rằng lần sau mua thịt nhất định phải đến nơi này. Hôm nay cũng vậy. Vừa trông thấy tôi, gã đã vui mừng nói: “Cô nương lại đến đây mua thịt à?”.
Tôi cũng vui vẻ trả lời: “Ừ. Tôi muốn mua thịt về kho với trứng”.
Vương Ngũ vừa thái thịt vừa đáp lời: “Tôi cũng rất thích món này. Mẹ tôi nấu thịt kho trứng ngon lắm, tôi và Tố Hinh cũng nhờ món này mà nên duyên vợ chồng”.
Tôi gật đầu tỏ ý đã biết. Tố Hinh là nương tử của Vương Ngũ, mấy lần trước tôi đã nghe gã nhắc đến rồi. Mắt liếc qua con gà treo bên cạnh, tôi không khỏi reo lên: “Hôm nay huynh bán cả thịt gà nữa à? Vậy thì để cho tôi cả con gà này nữa”.
Nghe vậy, Trấn Viễn đứng bên im lặng từ nãy đến giờ liền lên tiếng: “Đúng là bản tính khó dời”. Tôi cũng đáp lại một câu: “Giống như chàng thích ăn cá thôi”.
Vương Ngũ khó xử trả lời: “Đây không phải gà bán mà là gà tôi săn được, định bụng nấu canh tẩm bổ cho Tố Hinh. Xin cô nương thứ lỗi…”.
Sự thật thà đến ngốc nghếch của gã làm tôi bật cười: “Huynh việc gì phải xin lỗi chứ? À phải rồi, hình như hôm qua huynh có nói nương tử của huynh có thai. Cho tôi gửi lời chúc mẹ con họ bình an nhé”.
Đúng lúc đó, một cô gái mặc áo hồng đào, đầu đội mũ sa, tay cầm giỏ trúc dừng chân trước hàng thịt của Vương Ngũ. Ban đầu tôi cứ tưởng là khách đến mua thịt như tôi và Trấn Viễn, nào ngờ nhận tiền từ tôi xong, nhìn thấy nàng ta, Vương Ngũ lại kinh ngạc nói: “Tố Hinh, sao nàng lại đến đây? Chẳng phải ta đã dặn nàng ở nhà nghỉ ngơi rồi sao?”.
Câu này của gã là hỏi cô gái cầm giỏ trúc vừa mới xuất hiện. Người này vì đội mũ sa nên không thấy rõ mặt, chỉ biết thân hình liễu yếu đào tơ, chưa nhìn thấy bụng, hình như chính là Tố Hinh, nương tử của Vương Ngũ. Nàng ta giơ giỏ trúc cùng tay nải lên, dịu giọng trả lời: “Thiếp phải đi đến Phong Nguyệt lâu giao son phấn, nhân tiện đưa đồ ăn cho chàng luôn. Chàng chưa ăn sáng đúng không? Dù sao ở lì trong nhà cũng không tốt, thiếp cũng đâu yếu ớt đến vậy”.
Vương Ngũ ngó trong giỏ trúc rồi hỏi: “Sao nàng mang nhiều trứng gà vậy? Ta vốn định để dành tẩm bổ cho nàng mà”.
Tố Hinh lắc đầu trả lời: “Nhà còn nhiều trứng, thiếp ăn sao cho xuể, cứ để vậy thì hỏng mất, uổng lắm”. Nàng ta vừa mới dứt lời, một cơn gió mạnh bỗng thổi qua, tấm sa che mặt bay phấp phới, để lộ một dung nhan tuyệt trần. Tố Hinh hoảng hốt chỉnh lại mũ sa che mặt, Vương Ngũ vội vàng giải thích: “Hai người thông cảm, nương tử của tôi nhát lắm, nàng ấy vốn sợ người lạ”.
“Không sao. Tôi có quen nương tử của huynh mà. Chỉ là nàng ấy che mặt nên giờ tôi mới nhận ra. Tôi là Vô Tuyết, cô có nhớ tôi không, Tố Hinh?”
Trong khoảnh khắc mũ sa của Tố Hinh bị gió thổi bay, tôi đã kịp trông thấy dung nhan tuyệt trần khó con người nào có được của nàng ta cùng đôi mắt như câu hồn đoạt phách người đối diện. Hơn nữa tôi cũng ngửi thấy mùi đồng loại trên người nàng ta, dù đã mờ nhạt vì cố tình che giấu.
Tố Hinh nhanh chóng phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của tôi, bèn nói với tướng công của mình: “Đây đúng là người quen của thiếp. Vì đã lâu không gặp, Vô Tuyết lại xinh đẹp hơn xưa rất nhiều nên thiếp nhất thời không nhận ra”.
“Chỗ trứng này để bán đúng không? Vậy thì để cho tôi luôn đi.” Trả thêm tiền cho Vương Ngũ xong, tôi liền đưa giỏ trúc đựng trứng cùng thịt cho Trấn Viễn: “Chàng có thể đem đồ về trước giùm thiếp không? Thiếp và Tố Hinh lâu ngày mới gặp nên có rất nhiều chuyện để nói”.
Trấn Viễn xem chừng như rất khó chịu, nhưng vì còn có người ngoài nên không tiện từ chối, đành hậm hực cầm đồ ra về.
Trên đường đi đến Phong Nguyệt lâu, vẫn là tôi lên tiếng trước: “Cô tự nguyện ở bên Vương Ngũ?”. Dù chỉ là một hồ yêu đã tu luyện bảy trăm năm nhưng nàng nhưng nàng ta cũng thừa sức đối phó với một người trần mắt thịt, nhất là với một người thật thà đến ngốc nghếch như Vương Ngũ, vậy nên không thể có chuyện ép buộc được. Nhưng bảo Tố Hinh tự nguyện thì cũng lạ. Hồ ly vốn yêu cái đẹp, chính vì vậy mà tôi mới thích Hạo Thiên ngay từ cái nhìn đầu tiên, và trải qua bao nhiêu chuyện, sự yêu mến cái đẹp đơn thuần đó mới trở thành tình yêu sâu đậm, mà Vương Ngũ lại không được coi là tuấn tú, tính tình lại thật thà chất phác đến ngốc nghếch vụng về.
“Đây là đứa thứ hai.” Tố Hinh vừa xoa bụng mình vừa nói bằng giọng hạnh phúc: “Đúng. Là tôi tự nguyện. Tôi yêu vẻ đẹp trong tính tình của chàng, yêu một Vương Ngũ nhân hậu hiếu thảo, ngốc nghếch nhưng chân thành. Tôi tự nguyện trở thành nương tử của chàng, dùng toàn bộ yêu lực có được nhờ bảy trăm năm tu luyện để đổi lấy một cuộc sống ngắn ngủi nhưng bình yên, hạnh phúc bên cạnh người tôi yêu”.
“Vậy gã đã biết cô là hồ yêu chưa? Đã biết cô hy sinh rất nhiều để ở bên gã?”
Lần này thì Tố Hinh không trả lời.
Lòng đã rõ, tôi đành thở dài an ủi: “Không sao. Gã yêu cô như vậy, sẽ không vì cô là hồ yêu mà đối xử tệ với cô đâu”.
“Tôi cũng mong vậy.”
Thấy đã đến nơi, tôi đành ngậm ngùi nói: “Đến lúc chia tay rồi. Nếu gặp chuyện thì hãy đến tìm tôi, nếu giúp được tôi sẽ giúp”. Nói rồi dúi vào tay nàng ta túi bạc mà tôi thắng được ban sáng.
Thấy nàng ta ngập ngừng, tôi bèn nói tiếp: “Cầm đi. Hồ yêu sống cùng con người vốn chẳng dễ dàng gì, Vương Ngũ không khấm khá dư dả, cô lại không thể tùy tiện biến ra vàng bạc. Cứ cầm số tiền này về và nói là quà gặp lại của vị cố nhân này. Nhớ kỹ nếu gặp chuyện thì hãy đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp”.
Chia tay Tố Hinh xong, tôi lập tức trở về, may mà không bỏ lỡ cơm trưa. Tối đó, Trấn Viễn chủ động đến phòng tìm tôi, hỏi: “Cô gái sáng nay chúng ta gặp là đồng loại của cô?”.
Tâm hồn tôi đang lâng lâng vui sướng vì hai chữ “chúng ta” của chàng nhưng vẫn không quên trả lời: “Đúng. Nhưng Tố Hinh không phải hồ tiên như thiếp mà là hồ yêu”.
“Vương Ngũ không biết nương tử của mình là hồ yêu, đúng không?” Thấy tôi gật đầu, Trấn Viễn liền nói: “Thì ra là Vương Ngũ bị nàng ta lừa dối, thảo nào mà gã lại lấy nàng ta làm vợ”.
Lời nói của chàng hơi quá đáng, khiến tôi không kìm được mà phản bác: “Tố Hinh chỉ là bất đắc dĩ phải giấu giếm chứ đâu phải cố tình dối lừa. Phải giấu kín bí mật vì sợ nếu nói ra sẽ đánh mất người mình yêu nhất, nỗi đau đó chàng đâu hiểu được. Nhưng thiếp thì hiểu rất rõ”.
Một Diệp Thất khờ khạo luôn cố gắng che giấu thân phận thực sự của mình vì sợ nếu nói ra, phu quân của mình sẽ không chấp nhận, dù sự thật là Hạo Thiên đã biết từ lâu rồi. Một Dung Tĩnh ngốc nghếch cố che giấu tình cảm cấm kỵ của mình với sư phụ vì sợ nếu biết, sư phụ sẽ chán ghét nàng, dù sự thật là Mạc Trọng đã biết và cũng có tình cảm với nàng. Một Vô Tuyết không muốn tiết lộ mình là hồ ly vì sợ bị đứa trẻ băng mắt chán ghét. Cả ba bọn họ… đều là tôi.
Có thể Hạo Thiên, Mạc Trọng cũng đã nếm trải cảm giác này, nhưng Trấn Viễn, người tôi yêu hiện tại thì chưa. Nhưng thấy tôi lộ vẻ đớn đau yếu đuối, có lẽ chàng thấy mềm lòng nên giọng cũng dịu dàng hơn: “Vậy cô đã đưa toàn bộ số tiền còn lại của mình cho Tố Hinh?”.
“Sao chàng biết?”
“Cô dễ đoán quá mà.”
Thấy chàng không lạnh lùng như ngày thường, tôi liền đùa một câu: “Bây giờ trong người thiếp chẳng còn đồng nào. Thiếp không thể tùy tiện biến ra tiền, chàng lại không thích thiếp đánh bạc, vậy chàng nói xem, thiếp phải làm thế nào?”.
Tôi vốn chỉ định đùa một câu, ngờ đâu chàng lại nói ra những lời làm lòng tôi gợn sóng: “Yên tâm. Số tiền cô đưa cho tôi cũng đủ nuôi cô vài tháng. Nếu cô muốn ở lại lâu hơn thì cũng không cần đưa thêm tiền cho tôi. Tôi không thiếu tiền đến nỗi thế, kẻo người ngoài biết được lại tưởng tôi lừa gạt cô”.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng có ảo giác như người đang ngồi trước mặt mình đây là Hạo Thiên chưa không phải Trấn Viễn. Ký ức đẹp đẽ ùa về, khiến đáy lòng tôi nổi lên tầng tầng đợt sóng. Rất lâu rồi, giữa chúng tôi cũng từng có một cuộc nói chuyện tương tự.
“Bây giờ thiếp chẳng còn đồng nào trong người cả. Hôm nay thiếp có thể dựa vào túi tiền của chàng không?”
“Đương nhiên là được. Ta sẵn lòng cho nàng dựa vào cả đời.”
Trấn Viễn, chàng có biết cho dù ngoài mặt chàng tỏ vẻ lạnh lùng, ghét bỏ tiếp nhưng trong lòng chàng đã bắt đầu chấp nhận thiếp rồi. Thiếp sẽ khiến chàng phải nói lại những lời khi xưa, sẽ sớm thôi.
Tố Hinh từng nói nếu có thể, nàng ấy muốn giấu Vương Ngũ bí mật về thân phận của mình cả đời, nhưng giấy làm sao gói được lửa, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Cuối cùng, gã cũng biết được nương tử của mình không phải người mà là yêu quái.
Mấy ngày sau, khi tôi đến chỗ Vương Ngũ thường bán để mua thịt thì chẳng thấy gã đâu cả, hỏi chủ quán trà gần đó mới biết nhà gã đã xảy ra chuyện, Tố Hinh đã bị lộ thân phận và bị bắt về quan phủ. Lúc tôi và Trấn Viễn đến nhà Vương Ngũ, gã đang nói chuyện với một người mặc áo quan, thân hình hơi mập mạp, thấp hơn Vương Ngũ một cái đầu. Nói là nói chuyện nhưng sự thật chỉ có người kia thao thao bất tuyệt, còn Vương Ngũ thì chỉ cúi đầu, chẳng rõ là có nghe hay không. Người mặc áo quan đặt tay lên vai gã như thể đang an ủi, nhưng nụ cười trên gương mặt thoạt nhìn hiền lành cùng giọng nói lại lộ rõ sự đắc ý: “Đừng buồn. Rồi ta sẽ tìm cho ngươi một cô gái xinh đẹp, dịu dàng hơn Tố Hinh ngàn lần, quan trọng hơn là gia thế trong sạch, không phải yêu ma quỷ quái về làm vợ”.
Vương Ngũ vẫn cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Phiền đại nhân rồi”.
Chờ người mặc áo quan kia cười lớn rời đi, tôi và Trấn Viễn mới ra khỏi chỗ ẩn nấp. Vương Ngũ nhìn thấy tôi, không khỏi kinh ngạc gọi: “Vô Tuyết cô nương …”.
Thấy gã tiều tụy phờ phạc, lòng tôi cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng ngoài miệng vẫn tươi cười nói: “Tôi biết chuyện nên đến thăm, không định mời tôi vào nhà sao?”.
Nghe tôi nói thế, gã mới bừng tỉnh mời chúng tôi vào nhà. Thấy gã định đi rót trà, tôi bèn nói: “Không cần đâu. Cứ để chúng tôi tự nhiên”.
Mắt nhìn thấy một đứa trẻ đứng ở góc nhà, gương mặt trắng trẻo bụ bẫm, chỉ hiềm nỗi viền mắt đỏ ửng, dường như đã khóc quá nhiều, khiến gương mặt vốn đáng yêu giờ lại thành đáng thương. Thấy tôi nhìn nó, nó liền mếu máo khóc: “Cứu mẹ con… Mẹ con bị người xấu bắt đi rồi”. Bị Vương Ngũ quát một tiếng, đứa trẻ đó càng khóc to hơn: “Cha thấy mẹ bị người xấu bắt đi mà không cứu mẹ. Con ghét cha lắm! Mẹ là người tốt, bọn họ mới là người xấu!”.
Tôi ôm nó vào lòng, tay vỗ về, miệng an ủi: “Cô cô biết mẹ con không xấu, cô cô sẽ cứu mẹ của con”. Đợi nó nín khóc rồi mới quay sang hỏi Vương Ngũ: “Lời nó nói có đúng không? Huynh để yên cho họ bắt Tố Hinh à?”.
Thấy gã cúi đầu không đáp, lòng tôi lạnh dần, miệng lại hỏi một câu: “Huynh và Tố Hinh đã thành thân được bao năm rồi?”.
Vương Ngũ ngập ngừng một lúc rồi trả lời: “Mười một năm”.
“Mười một năm tình nghĩa phu thê không sánh được với một lời buộc tội của người ngoài? Chẳng lẽ chuyện Tố Hinh là người hay yêu lại quan trọng đến mức khiến huynh từ bỏ nương tử của mình?” Thấy gã không trả lời, tôi lại hỏi tiếp: “Huynh có biết Tố Hinh đã hy sinh nhiều thế nào để có thể ở bên huynh không? Mẹ huynh ốm nặng, là nàng ấy dùng trăm năm tu luyện của mình để đổi lấy mười năm sinh mệnh cho bà ấy. Huynh vốn đoản mệnh, là nàng ấy dùng sáu trăm năm tu luyện còn lại để đổi lấy mấy mươi năm sinh mệnh cho huynh, bản thân lại chỉ sống một cuộc sống ngắn ngủi như người phàm, đủ để thấy Tố Hinh yêu huynh đến nhường nào”.
Khi nói xong, tôi thấy viền mắt Vương Ngũ đỏ hoe. Tôi biết gã thương vợ nhiều lắm. Ngày thường gã làm việc quần quật để kiếm tiền, cốt là để Tố Hinh có thể sống thoải mái hơn. Khi vợ mang thai thì gã càng thêm cưng chiều, một mình làm tất cả việc nhà, không để vợ phải làm việc gì. Nghĩ đến đây, lời nói cũng dịu dàng mềm mỏng hơn: “Tôi biết huynh rất khó chấp nhận sự thật này, nhưng sinh ra là hồ ly, tu luyện thành hình người đâu phải lỗi của chúng tôi. Yêu có yêu tốt, người có người xấu. Huynh hãy suy nghĩ cho kỹ”.
Vương Ngũ ngơ ngác hỏi lại: “Cô… cũng là hồ ly?”.
Tôi không chút do dự trả lời: “Phải. Vậy nên nếu đã nghĩ thông rồi, nếu muốn cứu Tố Hinh thì hãy đến tìm tôi. Nhưng phải nhanh lên, vì theo tôi thấy thì vị quan nọ bắt Tố Hinh không phải vì nàng ấy là hồ ly, mà là có ý đồ xấu với nàng ấy”. Trong lần gặp mặt mấy hôm trước Tố Hinh đã kể cho tôi nghe chuyện này rồi. Viên quan nọ vì say mê sắc đẹp của nàng ta mà đã không ít lần gạ gẫm, đe doạ nàng ta làm thiếp của hắn. Dĩ nhiên là Tố Hinh đã từ chối thẳng thừng, sau đó hiểu được dung nhan tuyệt sắc có thể đem đến tai hoạ cho nhà họ nên cứ rời khỏi nhà là lại đội mũ sa, cố gắng không để người khác nhìn thấy dung mạo của mình. Nàng ta cứ tưởng sau lần bị cự tuyệt ấy, viên quan kia sẽ từ bỏ ý định, nào ngờ hắn lại nói với mọi người rằng nàng là hồ yêu, lấy danh nghĩa diệt trừ yêu quái mà bắt nàng về phủ.
Trên đường trở về từ nhà của Vương Ngũ, Trấn Viễn vốn im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng nói: “Đứa trẻ ấy… có vẻ rất tin và yêu mẹ của mình, dù đã biết mẹ mình là hồ ly”.
Nghe chàng nói vậy tôi mới nhớ mẹ của chàng cũng là hồ ly, hoàn cảnh của chàng cũng giống như con trai của Tố Hinh hiện giờ. Tôi cứ tưởng chàng sẽ vì vậy mà lại càng ghét hồ ly hơn, nào ngờ chàng lại nói: “Nếu đi cứu Tố Hinh thì nhớ gọi tôi theo cùng, tôi sẽ giúp một tay”. Ngừng một lát, lại bổ sung: “Đứa trẻ ấy dũng cảm hơn tôi nhiều lắm, cũng yêu mẹ của mình rất nhiều. Dù tất cả mọi người đều buộc tội Tố Hinh thì nó vẫn không nghĩ xấu về mẹ và bảo vệ mẹ đến cùng”.
Tôi mỉm cười trả lời: “Tố Hinh thật may mắn khi có được đứa con hiếu thảo như thế”.
Chàng gật đầu tiếp lời: “Nhưng không biết Vương Ngũ có nghĩ thông không nữa”.
“Đừng lo. Thiếp tin Tố Hinh không yêu nhầm người. Hơn nữa nàng ấy là hồ yêu, dù chúng ta không giúp đỡ cũng có thể đối phó với đám người kia được. Vị quan nọ có ý đồ xấu với Tố Hinh nên mới tung tin nàng ấy là yêu quái, không ngờ lại gặp phải hồ yêu thực thụ, vậy nên chắc hắn không mời pháp sư đến áp chế đâu”.
Sự thật chứng minh lo lắng của Trấn Viễn là thừa.
Đêm hôm đó, Vương Ngũ mang theo con trai đến tìm chúng tôi, cầu xin tôi giúp gã cứu vợ. Lục Phù Dao biết chuyện liền ngăn cản Trấn Viễn: “Huynh đừng đi! Nguy hiểm lắm, hơn nữa không phải huynh rất ghét hồ ly sao?”.
Trấn Viễn lắc đầu trả lời: “Ta phải đi. Nhờ muội và Lạc Minh Thư chăm sóc đứa trẻ này”.
Vì cứu “người” không thể chậm trễ nên chúng tôi phải xuất phát ngay. Chúng tôi xông thẳng vào đại lao, trên đường đi gặp rất nhiều người canh gác nhưng vì trong ba người chúng tôi có một người vạm vỡ khỏe mạnh, một người thông thạo kiếm thuật cùng một hồ tiên chín đuôi nên không gặp khó khăn gì. Chúng tôi tìm khắp đại lao mà không thấy Tố Hinh đâu, hỏi cai ngục mới biết không có tù nhân nào tên vậy cả, cô gái bị bắt về đã được đưa tới phòng của viên quan kia. Nghe vậy, tôi không kìm được mà “hừ” lạnh một tiếng: “Đúng là lão bắt Tố Hinh vì có ý đồ xấu với nàng ấy chứ không phải vì nàng ấy là hồ ly”.
Vương Ngũ vừa lo cho vợ vừa hận tên quan kia tới mức mắt đỏ ngầu. Tôi cũng sốt ruột không kém nên dùng phép thuật khiến cả ba dịch chuyển tức thời tới phòng của viên quan kia. Trong phòng không thắp nến nên khá tối, tôi bèn phất tay một cái, mấy ngọn nến lập tức cháy lên, chúng tôi liền nhìn rõ cảnh tượng trong phòng. Vị quan mặt mũi hiền lành hôm nọ ngồi bệt dưới đất, quần áo đôi chỗ bị rách, miệng không ngừng chửi rủa, hình như vừa bị ai đạp ngã từ trên giường. Còn trên giường là Tố Hinh, y phục có chút xộc xệch, hai mắt lóe lên ánh sáng lạ lùng, móng tay khác hẳn bình thường, vừa dài vừa sắc, sau lưng thấp thoáng bóng hình mấy cái đuôi. Hồ yêu khi mang thai tâm tình không ổn định nên dễ hiện nguyên hình. Nếu chúng tôi đến muộn hơn chút nữa thì có lẽ đã thấy nàng ta trong lốt hồ ly rồi. Viên quan kia thấy chúng tôi xuất hiện thì vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng tức giận ra lệnh: “Vương Ngũ, sao ngươi dám dẫn người đột nhập vào phủ của ta? Tạm thời ta tha tội cho ngươi, mau giúp ta trói nàng ta lại! Nương tử của ngươi đúng là hồ yêu, nàng ta định giết ta đó!”.
Nghe đến hai chữ “Vương Ngũ”, Tố Hinh mới sực tỉnh, ánh sáng kỳ lạ trong mắt biến mất, móng tay cũng đã ngắn lại, mấy cái đuôi sau lưng cũng không thấy đâu nữa. Nàng ấy nhìn gã, hoảng sợ phân trần: “Vương Ngũ, không phải như lão nói đâu! Thiếp không cố ý hại người!”.
Viên quan kia lại đổ dầu vào lửa: “Ả nói láo! Lời nói của yêu quái sao có thể tin được!” Những lời của lão làm tôi giận đến sôi gan, Vương Ngũ cũng không chịu nổi mà đã lão một cái rõ đau, khiến lão lăn sang tội bên, gập người ôm bụng. Bình thường gã vốn hiền lành là thế nhưng khi tức giận thì ngay cả thần tiên cũng phải dè chừng. Gã bước đến bên giường, sửa lại y phục Tố Hinh cho chỉnh tề rồi mới ôm vào nàng vào lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng lo. Ta là đến cứu nàng”.
Vì Tố Hinh áp mặt vào ngực Vương Ngũ nên tôi không nhìn thấy rõ mặt của nàng ta, chỉ nghe giọng nàng nghẹn ngào: “Thiếp cứ tưởng chàng ghét thiếp rồi, không thèm đoái hoài đến thiếp nữa”.
Thấy nương tử của mình khóc, Vương Ngũ cuống đến độ ngay cả một câu an ủi hoàn chỉnh cũng không thốt ra được, chỉ luôn miệng nói “xin lỗi”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói với người bên cạnh: “Vậy là tạm ổn rồi”.
Trẫn Viễn gật đầu đáp lại, bỗng chàng mở to mắt, nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ hướng về phía sau tôi, hất văng con dao trong tay vị quan nọ. Thì ra nhân lúc mọi người không chú ý đến mình, thấy tôi có vẻ yếu đuối dễ ức hiếp, lão già kia liền dùng dao đâm tôi, may mà Trấn Viễn phản ứng kịp nên đã ngăn lại. Chàng tức giận đá mạnh lão quan kia một cái, lần này lão ngất hẳn. Tôi nhìn hành động đó của chàng, lòng ngập tràn hạnh phúc mà thốt lên: “Trấn Viễn, chàng vừa cứu thiếp!”.
Nghe tôi nói thế, Trấn Viễn mới bừng tỉnh, dường như đến giờ chàng mới phát hiện mình vừa làm chuyện gì. Chàng mở to mắt ngạc nhiên rồi lập tức quay đi, ngượng ngùng phân trần: “Dù sao cô cũng là ân nhân của tôi, sao tôi có thể để ân nhân của mình bị kẻ xấu giết hại được”. Chẳng để tôi kịp phản ứng, chàng đã tra kiếm vào vỏ, nắm tay tôi nói: “Giờ không phải nói chuyện đâu, chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt!”.
Tôi muốn chọc chàng đôi câu nhưng cũng hiểu giờ chưa phải lúc, chỉ là: “Đợi thiếp chút đã”. Miệng khẽ niệm chú, một luồng sáng từ lòng bàn tay liền mở rộng, lan tỏa ra khắp phủ rồi nhanh chóng biến mất. Thấy Trấn Viễn đang tròn mắt nhìn mình, tôi liền giải thích: “À, thiếp vừa xóa ký ức của bọn họ đó mà. Chúng ta còn sống ở trấn này thêm một thời gian nữa, không thể để họ nhớ rồi đem phiền phức đến cho chúng ta được”. Nhìn thấy phu thê nhà kia vẫn ôm ấp trên giường, tôi không kìm được mà nói: “Vương Ngũ! Tố Hinh! Đây không phải là lúc hàn huyên tâm sự đâu, chúng ta phải rời khỏi đây trước kia bọn họ tỉnh lại!”.
Hai người kia nghe vậy mới bừng tỉnh, Tố Hinh kéo Vương Ngũ đứng dậy, hỏi: “Giờ về đâu? Không thể về nhà tôi được rồi”.
Tôi cũng nắm tay Trấn Viễn, vừa chuẩn bị vừa trả lời: “Đằng nào cô cũng không thể tiếp tục sinh sống ở đây rồi, trở về chỗ tôi rồi hãy đi”. Dù sao khi đến cầu xin tôi Vương Ngũ cũng đã đem theo con trai cũng toàn bộ đồ đạc, tài sản rồi.
Rồi chúng tôi cưỡi mây đạp gió trở về. Thấy chúng tôi, Lục Phù Dao liền thở phào một hơi rồi quay sang nói với đứa trẻ bên cạnh: “Thấy chưa? Mẹ con trở về rồi kìa”.
Đứa trẻ ấy vừa thấy chúng tôi là chạy đến nhào vào lòng Tố Hinh, vừa khóc vừa gọi. Nàng vừa bế bừa dịu giọng an ủi: “Con ngoan của mẹ nín nào. Giờ cha mẹ sẽ đưa con đến sống ở một nơi khác, được chứ?”.
Nó ngây thơ hỏi lại: “Nơi đó không có người xấu đến bắt mẹ chứ?”. Thấy Tố Hinh gật đầu, nó liền vui vẻ nói: “Vậy thì được. Cha mẹ đi đâu con theo đó”.
Tố Hinh ôm con, Vương Ngũ vác đồ. Trước khi rời đi, cả hai đều cảm tạ tôi bằng giọng chân thành, nói đại ân đại đức của chúng tôi họ sẽ không bao giờ quên.
Đợi khi họ đi rồi, Lục Phù Dao liền lên lầu đi ngủ, vừa đi vừa lèm bèm rằng vì đứa trẻ kia khóc đòi mẹ suốt nên nàng ta chẳng chợp mắt được chút nào, đành ngồi dỗ trẻ con. Còn Lạc Minh Thư thì hỏi: “Hai người có muốn ăn khuya không để tôi đi chuẩn bị?”.
Ngày thường tôi đã có thiện cảm với Lạc Minh Thư, nghe được câu này thì càng thêm cảm động: “Phiền huynh rồi. Huynh chu đáo quá”.
“Cô quá khen rồi. Đồ ăn vẫn còn, tôi chỉ việc hâm nóng lại thôi. Hai người đi hành hiệp trượng nghĩa, tôi cũng phải góp chút sức chứ.”
Đợi khi Lạc Minh Thư đi vào bếp hâm lại đồ ăn rồi, Trấn Viễn vẫn còn trông theo hướng đi của cả nhà ba người Vương Ngũ, lên tiếng hỏi tôi một câu: “Liệu họ có thể rời khỏi trấn này trước khi trời sáng không?”.
Tôi bật cười đáp lời: “Lo gì chứ, chàng quên Tố Hinh là hồ yêu sao?”. Ngoài mặt thì cố tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng chàng thật ra lo lắng vô cùng.
Hiếm khi chàng không bắt bẻ lời tôi nói mà cũng mỉm cười đáp lại: “Ừ nhỉ. Tôi quên mất”. Trấn Viễn im lặng hồi lâu như đang đắn đo cân nhắc điều gì, cuối cùng vẫn nói: “Ngày mai tôi sẽ về thăm mộ mẹ. Cô có muốn đi cùng tôi không?”.
Trước lời đề nghị này của chàng, tôi không chút do dự trả lời: “Rất sẵn lòng”.
Khi yêu, con người có thể thay đổi bản thân vì người trong lòng. Lục Phù Dao cũng vậy. Hai kiếp trước nàng ta đều đầu thai trong hoàng thất, không là quận chúa thì cũng là hoàng muội của vua, chẳng phải vào bếp bao giờ. Còn ở kiếp này, Lục Phù Dao được Lăng Vân yêu thương, cưng chiều như con đẻ, chẳng phải vào bếp nấu ăn, những chuyện này đều do Lạc Minh Thư lo liệu. Vậy mà nàng ta lại tự nguyện nấu cho Trấn Viễn ăn, hơn nữa còn nấu rất ngon, tôi đã nếm thử một lần rồi.
Để có thể đi cùng họ, tôi đành mặt dày đem chuyện đã cứu Trấn Viễn ra uy hiếp. Trấn Viễn dường như vì thế mà càng ghét tôi hơn, Lục Phù Dao thì càng không thích, chỉ có Lạc Minh Thư là đối xử với tôi bình thường.
Biết Trấn Viễn rất ghét hồ ly nên trước tiên tôi phải hoá giải nỗi hận này trong lòng chàng. Vậy nên tôi đã chọn một ngày đẹp trời để phổ cập kiến thức: “Hồ ly tu luyện có hai loại, một là hồ tiên, hai là hồ yêu. Thiếp giống mẫu thân của chàng, đều là hồ tiên, là thần tiên mà con người đồn đại. Còn hồ yêu mới là yêu quái tu luyện bằng cách hút sinh khí của con người, nhưng hồ yêu nói riêng và yêu quái nói chung cũng không xấu. Con người hay ăn gà, vịt, lột da cáo thì khi thành tinh, chúng sẽ ăn lại con người”.
Chàng ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Chỉ cần là hồ ly, ta đều ghét”.
Tôi cười khổ hỏi lại: “Bao gồm cả thiếp, đúng không?”.
Lần này thì chàng lập tức đáp lời: “Phải”.
Tôi chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu nỗi chua xót trong lòng, dù nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc: “Vậy mà trước kia chàng lại nói sẽ ở lại rừng đào với thiếp trọn đời. Hồi nhỏ chàng đáng yêu lắm, đâu giống như bây giờ, mỗi lời nói ra đều khiến người khác bị tổn thương”. Mà người đó lại chính là tôi, ân nhân của chàng, người yêu chàng tha thiết.
Ba người kia không ở lại kinh thành chờ Lăng Vân mà tiếp tục lên đường, cuối cùng dừng chân tại một trấn nhỏ, thuê một nơi để trọ trong khoảng thời gian dài, bữa ăn hằng ngày đều do Lạc Minh Thư lo liệu. Vì vậy nên tôi thường kiếm cớ để có thể ở riêng với Trấn Viễn: “Lạc Minh Thư đã phụ trách chuyện bếp núc thì chúng ta có nhiệm vụ giúp huynh ấy đi chợ”.
Trấn Viễn nhăn nhó hồi lâu rồi cũng hậm hực đi theo, đến khi ra khỏi cửa rồi vẫn không thôi càu nhàu: “Tự giác ghê cơ. Vậy cô cũng không định ăn chùa suốt chứ?”. Thấy tay tôi vừa động, chàng lập tức chen vào một câu: “Không được dùng phép thuật biến ra tiền”.
Tôi giận dỗi “hừ” một tiếng, quay người nắm tay Trấn Viễn vừa đi đến sòng bạc lớn nhất gần đây vừa nói: “Vậy thì chỉ còn cách này”.
Khi bước chân ra khỏi sòng bạc, tiền đã đầy túi, nhiều đến nỗi tôi phải đưa cho Trấn Viễn một nửa, nói: “Chừng này đủ cho một tháng rồi chứ, thiếp cũng có ăn bao nhiêu đâu”.
Trấn Viễn cứng miệng, không nói thêm được gì.
Thấy chàng như vậy, tâm trạng tôi liền tốt lên rất nhiều, niềm vui hiển hiện rõ trong giọng nói: “Giờ có tiền rồi, chúng ta đi mua thịt và trứng thôi. Chẳng phải hôm qua chàng nói muốn ăn thịt kho trứng sao?”.
Trên đường đi chợ, Trấn Viễn có nói: “Có vẻ như cô rất quen với những nơi như thế này”.
Tôi gật đầu trả lời: “Khi đầu thai làm công chúa thất sủng của Yến quốc, thiếp thường lén xuất cung, mà lén xuất cung thì không tiện mang theo vàng bạc nên thiếp đành đánh bạc kiếm tiền”.
Dừng chân ở trấn nhỏ này đã được vài hôm, mấy lần trước đi chợ cùng Lạc Minh Thư chúng tôi đều mua thịt của một người tên là Vương Ngũ. Thịt gã bán tươi ngon, tính lại thật thà chất phác, không lấy thêm đồng nào nên tôi rất có thiện cảm với gã, tự nhủ rằng lần sau mua thịt nhất định phải đến nơi này. Hôm nay cũng vậy. Vừa trông thấy tôi, gã đã vui mừng nói: “Cô nương lại đến đây mua thịt à?”.
Tôi cũng vui vẻ trả lời: “Ừ. Tôi muốn mua thịt về kho với trứng”.
Vương Ngũ vừa thái thịt vừa đáp lời: “Tôi cũng rất thích món này. Mẹ tôi nấu thịt kho trứng ngon lắm, tôi và Tố Hinh cũng nhờ món này mà nên duyên vợ chồng”.
Tôi gật đầu tỏ ý đã biết. Tố Hinh là nương tử của Vương Ngũ, mấy lần trước tôi đã nghe gã nhắc đến rồi. Mắt liếc qua con gà treo bên cạnh, tôi không khỏi reo lên: “Hôm nay huynh bán cả thịt gà nữa à? Vậy thì để cho tôi cả con gà này nữa”.
Nghe vậy, Trấn Viễn đứng bên im lặng từ nãy đến giờ liền lên tiếng: “Đúng là bản tính khó dời”. Tôi cũng đáp lại một câu: “Giống như chàng thích ăn cá thôi”.
Vương Ngũ khó xử trả lời: “Đây không phải gà bán mà là gà tôi săn được, định bụng nấu canh tẩm bổ cho Tố Hinh. Xin cô nương thứ lỗi…”.
Sự thật thà đến ngốc nghếch của gã làm tôi bật cười: “Huynh việc gì phải xin lỗi chứ? À phải rồi, hình như hôm qua huynh có nói nương tử của huynh có thai. Cho tôi gửi lời chúc mẹ con họ bình an nhé”.
Đúng lúc đó, một cô gái mặc áo hồng đào, đầu đội mũ sa, tay cầm giỏ trúc dừng chân trước hàng thịt của Vương Ngũ. Ban đầu tôi cứ tưởng là khách đến mua thịt như tôi và Trấn Viễn, nào ngờ nhận tiền từ tôi xong, nhìn thấy nàng ta, Vương Ngũ lại kinh ngạc nói: “Tố Hinh, sao nàng lại đến đây? Chẳng phải ta đã dặn nàng ở nhà nghỉ ngơi rồi sao?”.
Câu này của gã là hỏi cô gái cầm giỏ trúc vừa mới xuất hiện. Người này vì đội mũ sa nên không thấy rõ mặt, chỉ biết thân hình liễu yếu đào tơ, chưa nhìn thấy bụng, hình như chính là Tố Hinh, nương tử của Vương Ngũ. Nàng ta giơ giỏ trúc cùng tay nải lên, dịu giọng trả lời: “Thiếp phải đi đến Phong Nguyệt lâu giao son phấn, nhân tiện đưa đồ ăn cho chàng luôn. Chàng chưa ăn sáng đúng không? Dù sao ở lì trong nhà cũng không tốt, thiếp cũng đâu yếu ớt đến vậy”.
Vương Ngũ ngó trong giỏ trúc rồi hỏi: “Sao nàng mang nhiều trứng gà vậy? Ta vốn định để dành tẩm bổ cho nàng mà”.
Tố Hinh lắc đầu trả lời: “Nhà còn nhiều trứng, thiếp ăn sao cho xuể, cứ để vậy thì hỏng mất, uổng lắm”. Nàng ta vừa mới dứt lời, một cơn gió mạnh bỗng thổi qua, tấm sa che mặt bay phấp phới, để lộ một dung nhan tuyệt trần. Tố Hinh hoảng hốt chỉnh lại mũ sa che mặt, Vương Ngũ vội vàng giải thích: “Hai người thông cảm, nương tử của tôi nhát lắm, nàng ấy vốn sợ người lạ”.
“Không sao. Tôi có quen nương tử của huynh mà. Chỉ là nàng ấy che mặt nên giờ tôi mới nhận ra. Tôi là Vô Tuyết, cô có nhớ tôi không, Tố Hinh?”
Trong khoảnh khắc mũ sa của Tố Hinh bị gió thổi bay, tôi đã kịp trông thấy dung nhan tuyệt trần khó con người nào có được của nàng ta cùng đôi mắt như câu hồn đoạt phách người đối diện. Hơn nữa tôi cũng ngửi thấy mùi đồng loại trên người nàng ta, dù đã mờ nhạt vì cố tình che giấu.
Tố Hinh nhanh chóng phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của tôi, bèn nói với tướng công của mình: “Đây đúng là người quen của thiếp. Vì đã lâu không gặp, Vô Tuyết lại xinh đẹp hơn xưa rất nhiều nên thiếp nhất thời không nhận ra”.
“Chỗ trứng này để bán đúng không? Vậy thì để cho tôi luôn đi.” Trả thêm tiền cho Vương Ngũ xong, tôi liền đưa giỏ trúc đựng trứng cùng thịt cho Trấn Viễn: “Chàng có thể đem đồ về trước giùm thiếp không? Thiếp và Tố Hinh lâu ngày mới gặp nên có rất nhiều chuyện để nói”.
Trấn Viễn xem chừng như rất khó chịu, nhưng vì còn có người ngoài nên không tiện từ chối, đành hậm hực cầm đồ ra về.
Trên đường đi đến Phong Nguyệt lâu, vẫn là tôi lên tiếng trước: “Cô tự nguyện ở bên Vương Ngũ?”. Dù chỉ là một hồ yêu đã tu luyện bảy trăm năm nhưng nàng nhưng nàng ta cũng thừa sức đối phó với một người trần mắt thịt, nhất là với một người thật thà đến ngốc nghếch như Vương Ngũ, vậy nên không thể có chuyện ép buộc được. Nhưng bảo Tố Hinh tự nguyện thì cũng lạ. Hồ ly vốn yêu cái đẹp, chính vì vậy mà tôi mới thích Hạo Thiên ngay từ cái nhìn đầu tiên, và trải qua bao nhiêu chuyện, sự yêu mến cái đẹp đơn thuần đó mới trở thành tình yêu sâu đậm, mà Vương Ngũ lại không được coi là tuấn tú, tính tình lại thật thà chất phác đến ngốc nghếch vụng về.
“Đây là đứa thứ hai.” Tố Hinh vừa xoa bụng mình vừa nói bằng giọng hạnh phúc: “Đúng. Là tôi tự nguyện. Tôi yêu vẻ đẹp trong tính tình của chàng, yêu một Vương Ngũ nhân hậu hiếu thảo, ngốc nghếch nhưng chân thành. Tôi tự nguyện trở thành nương tử của chàng, dùng toàn bộ yêu lực có được nhờ bảy trăm năm tu luyện để đổi lấy một cuộc sống ngắn ngủi nhưng bình yên, hạnh phúc bên cạnh người tôi yêu”.
“Vậy gã đã biết cô là hồ yêu chưa? Đã biết cô hy sinh rất nhiều để ở bên gã?”
Lần này thì Tố Hinh không trả lời.
Lòng đã rõ, tôi đành thở dài an ủi: “Không sao. Gã yêu cô như vậy, sẽ không vì cô là hồ yêu mà đối xử tệ với cô đâu”.
“Tôi cũng mong vậy.”
Thấy đã đến nơi, tôi đành ngậm ngùi nói: “Đến lúc chia tay rồi. Nếu gặp chuyện thì hãy đến tìm tôi, nếu giúp được tôi sẽ giúp”. Nói rồi dúi vào tay nàng ta túi bạc mà tôi thắng được ban sáng.
Thấy nàng ta ngập ngừng, tôi bèn nói tiếp: “Cầm đi. Hồ yêu sống cùng con người vốn chẳng dễ dàng gì, Vương Ngũ không khấm khá dư dả, cô lại không thể tùy tiện biến ra vàng bạc. Cứ cầm số tiền này về và nói là quà gặp lại của vị cố nhân này. Nhớ kỹ nếu gặp chuyện thì hãy đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp”.
Chia tay Tố Hinh xong, tôi lập tức trở về, may mà không bỏ lỡ cơm trưa. Tối đó, Trấn Viễn chủ động đến phòng tìm tôi, hỏi: “Cô gái sáng nay chúng ta gặp là đồng loại của cô?”.
Tâm hồn tôi đang lâng lâng vui sướng vì hai chữ “chúng ta” của chàng nhưng vẫn không quên trả lời: “Đúng. Nhưng Tố Hinh không phải hồ tiên như thiếp mà là hồ yêu”.
“Vương Ngũ không biết nương tử của mình là hồ yêu, đúng không?” Thấy tôi gật đầu, Trấn Viễn liền nói: “Thì ra là Vương Ngũ bị nàng ta lừa dối, thảo nào mà gã lại lấy nàng ta làm vợ”.
Lời nói của chàng hơi quá đáng, khiến tôi không kìm được mà phản bác: “Tố Hinh chỉ là bất đắc dĩ phải giấu giếm chứ đâu phải cố tình dối lừa. Phải giấu kín bí mật vì sợ nếu nói ra sẽ đánh mất người mình yêu nhất, nỗi đau đó chàng đâu hiểu được. Nhưng thiếp thì hiểu rất rõ”.
Một Diệp Thất khờ khạo luôn cố gắng che giấu thân phận thực sự của mình vì sợ nếu nói ra, phu quân của mình sẽ không chấp nhận, dù sự thật là Hạo Thiên đã biết từ lâu rồi. Một Dung Tĩnh ngốc nghếch cố che giấu tình cảm cấm kỵ của mình với sư phụ vì sợ nếu biết, sư phụ sẽ chán ghét nàng, dù sự thật là Mạc Trọng đã biết và cũng có tình cảm với nàng. Một Vô Tuyết không muốn tiết lộ mình là hồ ly vì sợ bị đứa trẻ băng mắt chán ghét. Cả ba bọn họ… đều là tôi.
Có thể Hạo Thiên, Mạc Trọng cũng đã nếm trải cảm giác này, nhưng Trấn Viễn, người tôi yêu hiện tại thì chưa. Nhưng thấy tôi lộ vẻ đớn đau yếu đuối, có lẽ chàng thấy mềm lòng nên giọng cũng dịu dàng hơn: “Vậy cô đã đưa toàn bộ số tiền còn lại của mình cho Tố Hinh?”.
“Sao chàng biết?”
“Cô dễ đoán quá mà.”
Thấy chàng không lạnh lùng như ngày thường, tôi liền đùa một câu: “Bây giờ trong người thiếp chẳng còn đồng nào. Thiếp không thể tùy tiện biến ra tiền, chàng lại không thích thiếp đánh bạc, vậy chàng nói xem, thiếp phải làm thế nào?”.
Tôi vốn chỉ định đùa một câu, ngờ đâu chàng lại nói ra những lời làm lòng tôi gợn sóng: “Yên tâm. Số tiền cô đưa cho tôi cũng đủ nuôi cô vài tháng. Nếu cô muốn ở lại lâu hơn thì cũng không cần đưa thêm tiền cho tôi. Tôi không thiếu tiền đến nỗi thế, kẻo người ngoài biết được lại tưởng tôi lừa gạt cô”.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng có ảo giác như người đang ngồi trước mặt mình đây là Hạo Thiên chưa không phải Trấn Viễn. Ký ức đẹp đẽ ùa về, khiến đáy lòng tôi nổi lên tầng tầng đợt sóng. Rất lâu rồi, giữa chúng tôi cũng từng có một cuộc nói chuyện tương tự.
“Bây giờ thiếp chẳng còn đồng nào trong người cả. Hôm nay thiếp có thể dựa vào túi tiền của chàng không?”
“Đương nhiên là được. Ta sẵn lòng cho nàng dựa vào cả đời.”
Trấn Viễn, chàng có biết cho dù ngoài mặt chàng tỏ vẻ lạnh lùng, ghét bỏ tiếp nhưng trong lòng chàng đã bắt đầu chấp nhận thiếp rồi. Thiếp sẽ khiến chàng phải nói lại những lời khi xưa, sẽ sớm thôi.
Tố Hinh từng nói nếu có thể, nàng ấy muốn giấu Vương Ngũ bí mật về thân phận của mình cả đời, nhưng giấy làm sao gói được lửa, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Cuối cùng, gã cũng biết được nương tử của mình không phải người mà là yêu quái.
Mấy ngày sau, khi tôi đến chỗ Vương Ngũ thường bán để mua thịt thì chẳng thấy gã đâu cả, hỏi chủ quán trà gần đó mới biết nhà gã đã xảy ra chuyện, Tố Hinh đã bị lộ thân phận và bị bắt về quan phủ. Lúc tôi và Trấn Viễn đến nhà Vương Ngũ, gã đang nói chuyện với một người mặc áo quan, thân hình hơi mập mạp, thấp hơn Vương Ngũ một cái đầu. Nói là nói chuyện nhưng sự thật chỉ có người kia thao thao bất tuyệt, còn Vương Ngũ thì chỉ cúi đầu, chẳng rõ là có nghe hay không. Người mặc áo quan đặt tay lên vai gã như thể đang an ủi, nhưng nụ cười trên gương mặt thoạt nhìn hiền lành cùng giọng nói lại lộ rõ sự đắc ý: “Đừng buồn. Rồi ta sẽ tìm cho ngươi một cô gái xinh đẹp, dịu dàng hơn Tố Hinh ngàn lần, quan trọng hơn là gia thế trong sạch, không phải yêu ma quỷ quái về làm vợ”.
Vương Ngũ vẫn cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Phiền đại nhân rồi”.
Chờ người mặc áo quan kia cười lớn rời đi, tôi và Trấn Viễn mới ra khỏi chỗ ẩn nấp. Vương Ngũ nhìn thấy tôi, không khỏi kinh ngạc gọi: “Vô Tuyết cô nương …”.
Thấy gã tiều tụy phờ phạc, lòng tôi cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng ngoài miệng vẫn tươi cười nói: “Tôi biết chuyện nên đến thăm, không định mời tôi vào nhà sao?”.
Nghe tôi nói thế, gã mới bừng tỉnh mời chúng tôi vào nhà. Thấy gã định đi rót trà, tôi bèn nói: “Không cần đâu. Cứ để chúng tôi tự nhiên”.
Mắt nhìn thấy một đứa trẻ đứng ở góc nhà, gương mặt trắng trẻo bụ bẫm, chỉ hiềm nỗi viền mắt đỏ ửng, dường như đã khóc quá nhiều, khiến gương mặt vốn đáng yêu giờ lại thành đáng thương. Thấy tôi nhìn nó, nó liền mếu máo khóc: “Cứu mẹ con… Mẹ con bị người xấu bắt đi rồi”. Bị Vương Ngũ quát một tiếng, đứa trẻ đó càng khóc to hơn: “Cha thấy mẹ bị người xấu bắt đi mà không cứu mẹ. Con ghét cha lắm! Mẹ là người tốt, bọn họ mới là người xấu!”.
Tôi ôm nó vào lòng, tay vỗ về, miệng an ủi: “Cô cô biết mẹ con không xấu, cô cô sẽ cứu mẹ của con”. Đợi nó nín khóc rồi mới quay sang hỏi Vương Ngũ: “Lời nó nói có đúng không? Huynh để yên cho họ bắt Tố Hinh à?”.
Thấy gã cúi đầu không đáp, lòng tôi lạnh dần, miệng lại hỏi một câu: “Huynh và Tố Hinh đã thành thân được bao năm rồi?”.
Vương Ngũ ngập ngừng một lúc rồi trả lời: “Mười một năm”.
“Mười một năm tình nghĩa phu thê không sánh được với một lời buộc tội của người ngoài? Chẳng lẽ chuyện Tố Hinh là người hay yêu lại quan trọng đến mức khiến huynh từ bỏ nương tử của mình?” Thấy gã không trả lời, tôi lại hỏi tiếp: “Huynh có biết Tố Hinh đã hy sinh nhiều thế nào để có thể ở bên huynh không? Mẹ huynh ốm nặng, là nàng ấy dùng trăm năm tu luyện của mình để đổi lấy mười năm sinh mệnh cho bà ấy. Huynh vốn đoản mệnh, là nàng ấy dùng sáu trăm năm tu luyện còn lại để đổi lấy mấy mươi năm sinh mệnh cho huynh, bản thân lại chỉ sống một cuộc sống ngắn ngủi như người phàm, đủ để thấy Tố Hinh yêu huynh đến nhường nào”.
Khi nói xong, tôi thấy viền mắt Vương Ngũ đỏ hoe. Tôi biết gã thương vợ nhiều lắm. Ngày thường gã làm việc quần quật để kiếm tiền, cốt là để Tố Hinh có thể sống thoải mái hơn. Khi vợ mang thai thì gã càng thêm cưng chiều, một mình làm tất cả việc nhà, không để vợ phải làm việc gì. Nghĩ đến đây, lời nói cũng dịu dàng mềm mỏng hơn: “Tôi biết huynh rất khó chấp nhận sự thật này, nhưng sinh ra là hồ ly, tu luyện thành hình người đâu phải lỗi của chúng tôi. Yêu có yêu tốt, người có người xấu. Huynh hãy suy nghĩ cho kỹ”.
Vương Ngũ ngơ ngác hỏi lại: “Cô… cũng là hồ ly?”.
Tôi không chút do dự trả lời: “Phải. Vậy nên nếu đã nghĩ thông rồi, nếu muốn cứu Tố Hinh thì hãy đến tìm tôi. Nhưng phải nhanh lên, vì theo tôi thấy thì vị quan nọ bắt Tố Hinh không phải vì nàng ấy là hồ ly, mà là có ý đồ xấu với nàng ấy”. Trong lần gặp mặt mấy hôm trước Tố Hinh đã kể cho tôi nghe chuyện này rồi. Viên quan nọ vì say mê sắc đẹp của nàng ta mà đã không ít lần gạ gẫm, đe doạ nàng ta làm thiếp của hắn. Dĩ nhiên là Tố Hinh đã từ chối thẳng thừng, sau đó hiểu được dung nhan tuyệt sắc có thể đem đến tai hoạ cho nhà họ nên cứ rời khỏi nhà là lại đội mũ sa, cố gắng không để người khác nhìn thấy dung mạo của mình. Nàng ta cứ tưởng sau lần bị cự tuyệt ấy, viên quan kia sẽ từ bỏ ý định, nào ngờ hắn lại nói với mọi người rằng nàng là hồ yêu, lấy danh nghĩa diệt trừ yêu quái mà bắt nàng về phủ.
Trên đường trở về từ nhà của Vương Ngũ, Trấn Viễn vốn im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng nói: “Đứa trẻ ấy… có vẻ rất tin và yêu mẹ của mình, dù đã biết mẹ mình là hồ ly”.
Nghe chàng nói vậy tôi mới nhớ mẹ của chàng cũng là hồ ly, hoàn cảnh của chàng cũng giống như con trai của Tố Hinh hiện giờ. Tôi cứ tưởng chàng sẽ vì vậy mà lại càng ghét hồ ly hơn, nào ngờ chàng lại nói: “Nếu đi cứu Tố Hinh thì nhớ gọi tôi theo cùng, tôi sẽ giúp một tay”. Ngừng một lát, lại bổ sung: “Đứa trẻ ấy dũng cảm hơn tôi nhiều lắm, cũng yêu mẹ của mình rất nhiều. Dù tất cả mọi người đều buộc tội Tố Hinh thì nó vẫn không nghĩ xấu về mẹ và bảo vệ mẹ đến cùng”.
Tôi mỉm cười trả lời: “Tố Hinh thật may mắn khi có được đứa con hiếu thảo như thế”.
Chàng gật đầu tiếp lời: “Nhưng không biết Vương Ngũ có nghĩ thông không nữa”.
“Đừng lo. Thiếp tin Tố Hinh không yêu nhầm người. Hơn nữa nàng ấy là hồ yêu, dù chúng ta không giúp đỡ cũng có thể đối phó với đám người kia được. Vị quan nọ có ý đồ xấu với Tố Hinh nên mới tung tin nàng ấy là yêu quái, không ngờ lại gặp phải hồ yêu thực thụ, vậy nên chắc hắn không mời pháp sư đến áp chế đâu”.
Sự thật chứng minh lo lắng của Trấn Viễn là thừa.
Đêm hôm đó, Vương Ngũ mang theo con trai đến tìm chúng tôi, cầu xin tôi giúp gã cứu vợ. Lục Phù Dao biết chuyện liền ngăn cản Trấn Viễn: “Huynh đừng đi! Nguy hiểm lắm, hơn nữa không phải huynh rất ghét hồ ly sao?”.
Trấn Viễn lắc đầu trả lời: “Ta phải đi. Nhờ muội và Lạc Minh Thư chăm sóc đứa trẻ này”.
Vì cứu “người” không thể chậm trễ nên chúng tôi phải xuất phát ngay. Chúng tôi xông thẳng vào đại lao, trên đường đi gặp rất nhiều người canh gác nhưng vì trong ba người chúng tôi có một người vạm vỡ khỏe mạnh, một người thông thạo kiếm thuật cùng một hồ tiên chín đuôi nên không gặp khó khăn gì. Chúng tôi tìm khắp đại lao mà không thấy Tố Hinh đâu, hỏi cai ngục mới biết không có tù nhân nào tên vậy cả, cô gái bị bắt về đã được đưa tới phòng của viên quan kia. Nghe vậy, tôi không kìm được mà “hừ” lạnh một tiếng: “Đúng là lão bắt Tố Hinh vì có ý đồ xấu với nàng ấy chứ không phải vì nàng ấy là hồ ly”.
Vương Ngũ vừa lo cho vợ vừa hận tên quan kia tới mức mắt đỏ ngầu. Tôi cũng sốt ruột không kém nên dùng phép thuật khiến cả ba dịch chuyển tức thời tới phòng của viên quan kia. Trong phòng không thắp nến nên khá tối, tôi bèn phất tay một cái, mấy ngọn nến lập tức cháy lên, chúng tôi liền nhìn rõ cảnh tượng trong phòng. Vị quan mặt mũi hiền lành hôm nọ ngồi bệt dưới đất, quần áo đôi chỗ bị rách, miệng không ngừng chửi rủa, hình như vừa bị ai đạp ngã từ trên giường. Còn trên giường là Tố Hinh, y phục có chút xộc xệch, hai mắt lóe lên ánh sáng lạ lùng, móng tay khác hẳn bình thường, vừa dài vừa sắc, sau lưng thấp thoáng bóng hình mấy cái đuôi. Hồ yêu khi mang thai tâm tình không ổn định nên dễ hiện nguyên hình. Nếu chúng tôi đến muộn hơn chút nữa thì có lẽ đã thấy nàng ta trong lốt hồ ly rồi. Viên quan kia thấy chúng tôi xuất hiện thì vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng tức giận ra lệnh: “Vương Ngũ, sao ngươi dám dẫn người đột nhập vào phủ của ta? Tạm thời ta tha tội cho ngươi, mau giúp ta trói nàng ta lại! Nương tử của ngươi đúng là hồ yêu, nàng ta định giết ta đó!”.
Nghe đến hai chữ “Vương Ngũ”, Tố Hinh mới sực tỉnh, ánh sáng kỳ lạ trong mắt biến mất, móng tay cũng đã ngắn lại, mấy cái đuôi sau lưng cũng không thấy đâu nữa. Nàng ấy nhìn gã, hoảng sợ phân trần: “Vương Ngũ, không phải như lão nói đâu! Thiếp không cố ý hại người!”.
Viên quan kia lại đổ dầu vào lửa: “Ả nói láo! Lời nói của yêu quái sao có thể tin được!” Những lời của lão làm tôi giận đến sôi gan, Vương Ngũ cũng không chịu nổi mà đã lão một cái rõ đau, khiến lão lăn sang tội bên, gập người ôm bụng. Bình thường gã vốn hiền lành là thế nhưng khi tức giận thì ngay cả thần tiên cũng phải dè chừng. Gã bước đến bên giường, sửa lại y phục Tố Hinh cho chỉnh tề rồi mới ôm vào nàng vào lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng lo. Ta là đến cứu nàng”.
Vì Tố Hinh áp mặt vào ngực Vương Ngũ nên tôi không nhìn thấy rõ mặt của nàng ta, chỉ nghe giọng nàng nghẹn ngào: “Thiếp cứ tưởng chàng ghét thiếp rồi, không thèm đoái hoài đến thiếp nữa”.
Thấy nương tử của mình khóc, Vương Ngũ cuống đến độ ngay cả một câu an ủi hoàn chỉnh cũng không thốt ra được, chỉ luôn miệng nói “xin lỗi”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói với người bên cạnh: “Vậy là tạm ổn rồi”.
Trẫn Viễn gật đầu đáp lại, bỗng chàng mở to mắt, nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ hướng về phía sau tôi, hất văng con dao trong tay vị quan nọ. Thì ra nhân lúc mọi người không chú ý đến mình, thấy tôi có vẻ yếu đuối dễ ức hiếp, lão già kia liền dùng dao đâm tôi, may mà Trấn Viễn phản ứng kịp nên đã ngăn lại. Chàng tức giận đá mạnh lão quan kia một cái, lần này lão ngất hẳn. Tôi nhìn hành động đó của chàng, lòng ngập tràn hạnh phúc mà thốt lên: “Trấn Viễn, chàng vừa cứu thiếp!”.
Nghe tôi nói thế, Trấn Viễn mới bừng tỉnh, dường như đến giờ chàng mới phát hiện mình vừa làm chuyện gì. Chàng mở to mắt ngạc nhiên rồi lập tức quay đi, ngượng ngùng phân trần: “Dù sao cô cũng là ân nhân của tôi, sao tôi có thể để ân nhân của mình bị kẻ xấu giết hại được”. Chẳng để tôi kịp phản ứng, chàng đã tra kiếm vào vỏ, nắm tay tôi nói: “Giờ không phải nói chuyện đâu, chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt!”.
Tôi muốn chọc chàng đôi câu nhưng cũng hiểu giờ chưa phải lúc, chỉ là: “Đợi thiếp chút đã”. Miệng khẽ niệm chú, một luồng sáng từ lòng bàn tay liền mở rộng, lan tỏa ra khắp phủ rồi nhanh chóng biến mất. Thấy Trấn Viễn đang tròn mắt nhìn mình, tôi liền giải thích: “À, thiếp vừa xóa ký ức của bọn họ đó mà. Chúng ta còn sống ở trấn này thêm một thời gian nữa, không thể để họ nhớ rồi đem phiền phức đến cho chúng ta được”. Nhìn thấy phu thê nhà kia vẫn ôm ấp trên giường, tôi không kìm được mà nói: “Vương Ngũ! Tố Hinh! Đây không phải là lúc hàn huyên tâm sự đâu, chúng ta phải rời khỏi đây trước kia bọn họ tỉnh lại!”.
Hai người kia nghe vậy mới bừng tỉnh, Tố Hinh kéo Vương Ngũ đứng dậy, hỏi: “Giờ về đâu? Không thể về nhà tôi được rồi”.
Tôi cũng nắm tay Trấn Viễn, vừa chuẩn bị vừa trả lời: “Đằng nào cô cũng không thể tiếp tục sinh sống ở đây rồi, trở về chỗ tôi rồi hãy đi”. Dù sao khi đến cầu xin tôi Vương Ngũ cũng đã đem theo con trai cũng toàn bộ đồ đạc, tài sản rồi.
Rồi chúng tôi cưỡi mây đạp gió trở về. Thấy chúng tôi, Lục Phù Dao liền thở phào một hơi rồi quay sang nói với đứa trẻ bên cạnh: “Thấy chưa? Mẹ con trở về rồi kìa”.
Đứa trẻ ấy vừa thấy chúng tôi là chạy đến nhào vào lòng Tố Hinh, vừa khóc vừa gọi. Nàng vừa bế bừa dịu giọng an ủi: “Con ngoan của mẹ nín nào. Giờ cha mẹ sẽ đưa con đến sống ở một nơi khác, được chứ?”.
Nó ngây thơ hỏi lại: “Nơi đó không có người xấu đến bắt mẹ chứ?”. Thấy Tố Hinh gật đầu, nó liền vui vẻ nói: “Vậy thì được. Cha mẹ đi đâu con theo đó”.
Tố Hinh ôm con, Vương Ngũ vác đồ. Trước khi rời đi, cả hai đều cảm tạ tôi bằng giọng chân thành, nói đại ân đại đức của chúng tôi họ sẽ không bao giờ quên.
Đợi khi họ đi rồi, Lục Phù Dao liền lên lầu đi ngủ, vừa đi vừa lèm bèm rằng vì đứa trẻ kia khóc đòi mẹ suốt nên nàng ta chẳng chợp mắt được chút nào, đành ngồi dỗ trẻ con. Còn Lạc Minh Thư thì hỏi: “Hai người có muốn ăn khuya không để tôi đi chuẩn bị?”.
Ngày thường tôi đã có thiện cảm với Lạc Minh Thư, nghe được câu này thì càng thêm cảm động: “Phiền huynh rồi. Huynh chu đáo quá”.
“Cô quá khen rồi. Đồ ăn vẫn còn, tôi chỉ việc hâm nóng lại thôi. Hai người đi hành hiệp trượng nghĩa, tôi cũng phải góp chút sức chứ.”
Đợi khi Lạc Minh Thư đi vào bếp hâm lại đồ ăn rồi, Trấn Viễn vẫn còn trông theo hướng đi của cả nhà ba người Vương Ngũ, lên tiếng hỏi tôi một câu: “Liệu họ có thể rời khỏi trấn này trước khi trời sáng không?”.
Tôi bật cười đáp lời: “Lo gì chứ, chàng quên Tố Hinh là hồ yêu sao?”. Ngoài mặt thì cố tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng chàng thật ra lo lắng vô cùng.
Hiếm khi chàng không bắt bẻ lời tôi nói mà cũng mỉm cười đáp lại: “Ừ nhỉ. Tôi quên mất”. Trấn Viễn im lặng hồi lâu như đang đắn đo cân nhắc điều gì, cuối cùng vẫn nói: “Ngày mai tôi sẽ về thăm mộ mẹ. Cô có muốn đi cùng tôi không?”.
Trước lời đề nghị này của chàng, tôi không chút do dự trả lời: “Rất sẵn lòng”.
Tác giả :
Lục Lam