Tam Thế
Quyển 2 - Chương 11-2: Những trái tim bên lề
1. Trầm Ngư
Mọi người thường nói ở Hạ quốc, chẳng có cô gái nào xứng đáng với tam vương gia tài đức vẹn toàn bằng Thẩm tiểu thư tài mạo vô song. Bản thân Trầm Ngư cũng thấy vậy. Hai người vừa là thanh mai trúc mã vừa môn đăng hậu đối. Trọng Hoa cũng rất thích nàng. Chàng thường đến phủ thừa tướng tìm nàng đánh cờ, bàn luận những chuyện lớn trong thiên hạ; khi thì chàng thổi sáo, khi thì nàng gảy đàn, nàng ngâm thơ, chàng vẽ tranh. Nàng từng nghĩ đó là hạnh phúc, từng mong cuộc sống của hai người sau khi thành thân cũng sẽ yên bình như vậy. Chàng cũng nhiều lần nói rằng: “Nếu Trọng Cơ có thể hiểu chuyện như muội thì tốt rồi. Nếu phải cưới vợ, ta sẽ lấy một cô gái như Trầm Ngư”.
Nàng thầm đáp lại lời chàng nói trong lòng: “Muội cũng vậy.Từ nhỏ đến lớn, người muội muốn lấy chỉ có mình huynh”.
Nhưng “thích” của Trọng Hoa không giống “thích” của Trầm Ngư. Với nàng là tình yêu,còn với chàng chỉ là tình huynh muội.
Nhưng không phải cứ là thanh mai trúc mã, môn đăng hậu đối thì mới là xứng đôi vừa lứa, sẽ kết thành phu thê. Mọi chuyện thay đổi vào năm Trầm Ngư mười lăm tuổi. Có một khoảng thời gian dài Trọng Hoa không đến phủ thừa tướng tìm nàng. Đàn kia để không chẳng ai gảy, cờ kia bỏ mặc chẳng đoái hoài. Còn chủ nhân của chúng thì tựa cửa ngóng trông, chốc chốc lại quay đầu hỏi tỳ nữ của mình: “Chàng vẫn chưa đến sao?”.
Nghe được câu trả lời của tỳ nữ, nàng thất vọng lẩm bẩm: “Chàng bận chuyện gì sao? Nếu ta đến tìm chàng, chàng có nghĩ ta là loại người tùy tiện không?”.
Cuối cùng nàng vẫn chọn cách chờ đợi. Rất nhanh sau đó nàng biết được sự thật từ miệng đệ đệ của mình: “Nửa tháng trước có lần Trọng huynh đi cùng đám công tử thế gia bọn đệ đến thanh lâu, nhìn trúng một vũ kỹ vô cùng xinh đẹp. Từ đó Trọng huynh rất nhiều lần đến thanh lâu tìm nàng ấy, mà nàng ấy dạo này cũng chỉ tiếp mình Trọng huynh”.
Trầm Ngư có chút thất vọng hỏi lại: “Thanh lâu? Vũ kỹ? Trọng Hoa mà cũng đến nơi phong trần đó sao?”.
Đệ đệ nàng lên tiếng an ủi: “Trọng huynh cũng là nam nhân mà. Nhưng tỷ đừng lo. Người có thân phận cao quý như huynh ấy không cưới một kỹ nữ làm vợ đâu. Một thời gian nữa huynh ấy chán sẽ về bên tỷ”.
Dù có thất vọng nhưng nàng vẫn mong lời nói của đệ đệ thành sự thật. Rất nhanh sau đó Trọng Hoa đã đến tìm nàng, nhưng nàng chẳng thể vui nổi, bởi vì lời đầu tiên chàng nói khi hai người gặp mặt lại là: “Ta cuối cùng cũng biết cảm giác yêu một người là thế nào rồi. Lần đầu tiên ta nhìn thấy ta đã có cảm giác rằng nàng ấy là người bấy lâu nay ta vẫn kiếm tìm, là người ta đã yêu từ kiếp trước”.
Một người vốn cẩn trọng và kiệm lời như Trọng Hoa giờ lại đứng trước mặt nàng thao thao bất tuyệt về tình yêu của chàng với cô gái khác, kích động như thiếu niên lần đầu biết yêu. Những cảm xúc dồn nén trong thời gian dài lập tức vỡ òa, lần đầu tiên nàng không thèm chú ý đến hình tượng mà nức nở khóc, nghẹn ngào hỏi: “Còn muội thì sao?”.
Trọng Hoa đang nói đột nhiên im bặt, Trầm Ngư lại hỏi: “Còn muội thì sao? Giờ huynh đột nhiên nói yêu người khác, vậy muội phải làm thế nào?”.
Đây là lần đầu tiên nàng thất thố đến thế, và cũng là lần đầu chàng bối rối đến vậy, chẳng biết nói gì ngoài lắp bắp gọi: “Trầm Ngư… muội…”.
“Muội thích huynh, từ nhỏ đã thích huynh. Muội tin huynh cũng có tình cảm với muội.”
“Đúng là ta có tình cảm với muội, nhưng đó chỉ đơn thuần là tình huynh muội mà thôi.”
“Từ nhỏ muội đã muốn trở thành thê tử của huynh. Huynh cũng từng nói nếu phải thành thân, huynh sẽ lấy một cô gái như muội.”
“Đó chỉ là một lời nói đùa thôi. Chẳng lẽ từ trước đến giờ muội vẫn cho rằng đó là thật?”
“Đúng. Muội đã cho rằng đó là thật…” Trầm Ngư ngồi sụp xuống đất, ôm mặt nức nở khóc: “Muội vẫn luôn nghĩ rằng huynh thực sự muốn lấy muội…”.
Nhưng đến giờ mới biết, thì ra đó chỉ là vọng tưởng của một mình nàng. Chỉ có nàng đơn phương tương tư.
Chuyện này đâu thể trách Trọng Hoa được. Chàng nói đùa, nàng lại cho là thật, hơn nữa giữa họ cũng đâu có hôn ước ràng buộc. Nhưng nàng vẫn cảm thấy rất ấm ức, rất tủi thân, nước mắt không sao ngừng lại được. Trọng Hoa ngày thường vốn khôn khéo là thế giờ cũng bối rối chẳng biết nói gì, chỉ có thể ngồi bên nàng đợi nàng nín khóc rồi bị nàng đuổi về.
Mấy ngày sau đó Trọng Hoa đều đến tìm Trầm Ngư nhưng đều bị nàng từ chối không gặp. Hôm nay, sau khi chàng thất vọng rời đi, nàng lại hỏi tỳ nữ của mình: “Chàng lại đến thanh lâu tìm vũ kỹ đó sao? Ta muốn đến đấy nhìn xem vũ kỹ đó rốt cuộc là người như thế nào”.
Tất nhiên Trầm Ngư không đến đó với thân phận một thiên kim tiểu thư được, nên đành cải trang thành nam nhi. Tận mắt chứng kiến mới thấy Trọng Hoa yêu thích vũ kỹ đó còn hơn cả lời nói của đệ đệ nàng. Nhìn thấy cảnh đó, nô tỳ của nàng cũng ấm ức thay: “Ả ca kỹ đó đúng là đẹp thật, nhưng tiểu thư cũng đâu có kém sắc. Hơn nữa tiểu thư cành vàng lá ngọc, xứng đôi với vương gia gấp vạn lần với nữ nhân thanh lâu kia. Sao vương gia có thể vì một ca kỹ mà phụ lòng tiểu thư chứ?”.
“Xứng đôi không phải chỉ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, mà là khi cả hai người đều yêu nhau và muốn ở bên nhau trọn đời…” Chứ không phải chỉ một người tương tư. Chuyện này đến bây giờ nàng mới biết.
Hôm sau, Trọng Hoa lại đến, mang theo một lồng bánh bao nhân thịt còn nóng mua ở tiệm đầu ngõ. Chàng biết Trầm Ngư tuy là tiểu thư khuê các nhưng lại thích ăn những món ăn dân dã mua ở phố chợ nên mỗi lần đến chơi đều tiện đường mua cho nàng. Chỉ là khoảng thời gian gần đây chàng rất ít khi đến chơi nên càng khỏi nhắc đến đồ ăn. Không biết là vì Trọng Hoa mang theo đồ ăn nàng thích hay do bản thân đã nghĩ thông suốt mà Trầm Ngư lại đồng ý gặp chàng. Cắn một miếng bánh bao còn nóng, lòng nàng lại trào dâng những cảm xúc không tên, không khỏi nghẹn ngào hỏi lại: “Chúng ta không thể trở lại như xưa, huynh không thể thử yêu muội một lần sao?”.
Tay đang rót trà cho nàng đột nhiên khựng lại, chàng buồn bã lắc đầu: “Chúng ta có thể thân thiết như xưa, nhưng trái tim ta không trở lại lúc chưa in đậm bóng hình ai đó. Nếu ta yêu muội thì tốt rồi, đáng tiếc tình cảm không phải thứ chúng ta có thể điều khiển được. Ta không thể chuyển tình yêu với một người sang một người khác được”. Đặt chén trà vừa rót xuống mặt nàng, chàng bổ sung: “Thế nhưng ta không muốn vì vậy mà tình cảm hai ta tan vỡ. Ta muốn chúng ta trở lại như xưa”.
Không chỉ riêng Trọng Hoa mà Trầm Ngư cũng muốn thế. Chuyện đến nước này, nàng chỉ có thể chôn giấu tình cảm của mình dưới tận đáy lòng, làm như không có chuyện gì xảy ra để mối quan hệ không bị tan vỡ, để chàng khỏi phải khó xử.
Vậy nên: “Từ giờ về sau huynh phải thường xuyên đến tìm muội, và đừng quên mang đồ ăn theo”.
Trọng Hoa ngẩn người rồi bật cười sảng khoái: “Được”.
Vậy là cả hai làm như không có chuyện gì, quan hệ giữa họ trở lại như xưa. Nhưng thật ra Trầm Ngư không cam lòng. Vậy khi hoàng thượng đến tìm cha nàng để tìm cách chia rẽ Trọng Hoa và nàng vũ kỹ kia, nàng đã không phản đối. Nhưng khi thấy họ phải đau khổ, nàng lại chẳng thấy vui.
Cũng may cuối cùng mà họ cũng được ở bên nhau. Cuối cùng nàng cũng từ bỏ được dù lòng vẫn còn vương vấn. Chỉ mong tình cảm này sẽ nhạt phai theo tháng năm, và nàng có thể tìm được người nàng có thể yêu và bên nàng trọn đời.
2. Trọng Nghiên
Trọng Nghiên vẫn luôn nghĩ rằng mọi thứ không phải tự nhiên có được mà phải do mình đoạt về bằng bất cứ giá nào. Giang sơn là vậy, mà giai nhân cũng thế.
Trọng Nghiên tuy không có ký ức kiếp trước nhưng hắn biết trước đây đã để vuột mất một người, và kiếp này hắn luôn đi tìm người đó để lấp đầy khoảng trống trong tim.
Từ trước đến nay Trọng Nghiên luôn ôm một lòng đố kỵ với Hoa đệ của mình. Trọng Hoa có mẫu phi xuất thân danh giá, từ nhỏ đã nổi bật trong đám hoàng tử, là đứa con mà lão Hạ vương yêu mến nhất. Vậy nên hắn luôn tìm cách để đối đầu, giành lấy thứ mà chàng yêu thích. Đầu tiên là vương vị, sau đó là giai nhân. Mà trùng hợp làm sao khi giai nhân ấy lại chính là người Trọng Nghiên luôn mong mỏi kiếm tìm.
Sau khi nghe mọi chuyện từ miệng Trầm Ngư, Trọng Nghiên đã nảy sinh lòng hiếu kỳ với nàng vũ kỹ nổi danh khắp kinh thành, quyết định cải trang đến gặp nàng vũ kỹ ấy. Trong một lần trở lại thanh lâu năm xưa, hắn đã nhìn thấy Yên Vũ. Và ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã biết nàng chính là người hắn cần tìm.
Tiếc rằng khi Trọng Nghiên biết đến Yên Vũ thì nàng đã yêu Trọng Hoa say đắm. Nhưng điều đó không lay chuyển được quyết định của vị đế vương trẻ, ngược lại càng thêm kích thích tính háo thắng của hắn. Trọng Nghiên đã đoạt được ngôi vị từ tay đệ đệ mình, sao lại không thể giành lấy một ca kỹ?
Chỉ cần một chút thủ đoạn, chẳng phí nhiều công sức, Yên Vũ của Trọng Hoa đã trở thành Lạc Nhạn của mình hắn, con chim hoàng anh kia đã sa vào chiếc lồng hắn tạo ra. Nhưng trên đời làm gì có chuyện hoàn toàn theo ý mình, hắn có được thân thể nàng nhưng tim nàng thì không. Trọng Nghiên dung túng, chiều chuộng nàng nhưng thứ nhận lại được chỉ là sự chán ghét, căm hận của ái phi. Và sự căm hận lên đến đỉnh điểm là khi Lạc Nhạn nghe được tin dữ truyền về từ biên ải xa xôi, kết quả là nàng bất chấp tất cả, đi theo người mình yêu.
Cái chết của Lạc Nhạn làm trái tim vừa được lấp đầy của Trọng Nghiên lại một lần nữa trống rỗng. Con chim hoàng anh bị giam cầm dù được bảo vệ, đối tốt thế nào thì sớm muộn cũng chết mục trong lồng. Nàng vẫn luôn tìm cách để thoát khỏi hắn, cho dù là tự tử bằng rượu độc hay nhảy từ tường thành xuống.
Khoảnh khắc thấy nàng nằm bất động trên giường, trong đầu hắn bỗng hiện lên cảnh cô gái áo trắng nằm rạp trên nền đất lạnh, máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ áo ai, làm ai đau khổ. Ký ức lại tràn về khiến lòng ai đó nhói đau. Nên buông tay hay tiếp tục chiếm giữ? Nếu cứ ích kỷ giữ nàng bên mình mà không quan tâm đến cảm nhận của nàng, phải chăng bi kịch sẽ tái diễn? Hơn nữa dù không buông tay cũng có ích gì, từ đầu đến cuối nàng đâu thật sự thuộc về hắn, tình cảm này chỉ là đơn phương, chấp niệm từ kiếp trước.
Vậy nên, trước khi huỷ hoại nàng, hắn đành buông tay.
Vậy là hắn chỉ có thể buồn bã dõi theo bóng chim hoàng anh cất cánh bay vào trời xanh bao la mà quên rằng phượng hoàng vẫn cam tâm tình nguyện ở lại trong chiếc lồng sơn son thếp vàng, ở lại bên cạnh hắn.
3. Bạch Phụng
“Dù yêu thích Lạc Nhạn thế nào thì vị trí của muội ấy trong lòng Trọng lang vẫn không sánh được với giang sơn xã tắc. Còn ta thì sao? Nếu phải chọn giữa ta và vương vị của chàng, chàng có chọn ta không?”
Trong một lần nói chuyện với An phi, Bạch Phụng đã lỡ nói ra điều mình vẫn luôn canh cánh trong lòng. Khác với hoàng hậu, An phi không phải người đặt nặng vấn đề tình cảm, điều nàng quan tâm từ trước đến giờ chỉ là một cuộc sống đủ ăn đủ mặc, không phải khổ sở như trước. Vậy nên nàng không biết và cũng chẳng cần để tâm đến vị trí số một trong lòng Hạ vương, nhưng vì nể mặt hoàng hậu nên đành khéo léo trả lời: “Sao nương nương lại phải nhọc lòng vì vấn đề đó? Dù hoàng thượng có yêu thích Đàm quý phi thế nào thì đó cũng chỉ là tình cảm nhất thời, không thể sánh với giang sơn xã tắc. Còn nương nương thì khác. Người luôn kề vai sát cánh, nhiều lần vào sinh ra tử với hoàng thượng, giúp hoàng thượng đoạt lấy vương vị, tình cảm đương nhiên là rất sâu đậm, giữa hai người không chỉ có tình sâu mà còn có nghĩa nặng”.
Bạch Phụng lắc đầu, buồn bã trả lời: “Chính vì luôn sát cánh bên chàng giành lấy giang sơn nên ta hiểu rõ vương vị đối với chàng quan trọng thế nào, nên mới không dám hỏi chàng câu đó”.
Bởi vì chọn ái nhân mà bỏ qua vương vị, xưa nay có được mấy ai.
Mọi người thường nói ở Hạ quốc, chẳng có cô gái nào xứng đáng với tam vương gia tài đức vẹn toàn bằng Thẩm tiểu thư tài mạo vô song. Bản thân Trầm Ngư cũng thấy vậy. Hai người vừa là thanh mai trúc mã vừa môn đăng hậu đối. Trọng Hoa cũng rất thích nàng. Chàng thường đến phủ thừa tướng tìm nàng đánh cờ, bàn luận những chuyện lớn trong thiên hạ; khi thì chàng thổi sáo, khi thì nàng gảy đàn, nàng ngâm thơ, chàng vẽ tranh. Nàng từng nghĩ đó là hạnh phúc, từng mong cuộc sống của hai người sau khi thành thân cũng sẽ yên bình như vậy. Chàng cũng nhiều lần nói rằng: “Nếu Trọng Cơ có thể hiểu chuyện như muội thì tốt rồi. Nếu phải cưới vợ, ta sẽ lấy một cô gái như Trầm Ngư”.
Nàng thầm đáp lại lời chàng nói trong lòng: “Muội cũng vậy.Từ nhỏ đến lớn, người muội muốn lấy chỉ có mình huynh”.
Nhưng “thích” của Trọng Hoa không giống “thích” của Trầm Ngư. Với nàng là tình yêu,còn với chàng chỉ là tình huynh muội.
Nhưng không phải cứ là thanh mai trúc mã, môn đăng hậu đối thì mới là xứng đôi vừa lứa, sẽ kết thành phu thê. Mọi chuyện thay đổi vào năm Trầm Ngư mười lăm tuổi. Có một khoảng thời gian dài Trọng Hoa không đến phủ thừa tướng tìm nàng. Đàn kia để không chẳng ai gảy, cờ kia bỏ mặc chẳng đoái hoài. Còn chủ nhân của chúng thì tựa cửa ngóng trông, chốc chốc lại quay đầu hỏi tỳ nữ của mình: “Chàng vẫn chưa đến sao?”.
Nghe được câu trả lời của tỳ nữ, nàng thất vọng lẩm bẩm: “Chàng bận chuyện gì sao? Nếu ta đến tìm chàng, chàng có nghĩ ta là loại người tùy tiện không?”.
Cuối cùng nàng vẫn chọn cách chờ đợi. Rất nhanh sau đó nàng biết được sự thật từ miệng đệ đệ của mình: “Nửa tháng trước có lần Trọng huynh đi cùng đám công tử thế gia bọn đệ đến thanh lâu, nhìn trúng một vũ kỹ vô cùng xinh đẹp. Từ đó Trọng huynh rất nhiều lần đến thanh lâu tìm nàng ấy, mà nàng ấy dạo này cũng chỉ tiếp mình Trọng huynh”.
Trầm Ngư có chút thất vọng hỏi lại: “Thanh lâu? Vũ kỹ? Trọng Hoa mà cũng đến nơi phong trần đó sao?”.
Đệ đệ nàng lên tiếng an ủi: “Trọng huynh cũng là nam nhân mà. Nhưng tỷ đừng lo. Người có thân phận cao quý như huynh ấy không cưới một kỹ nữ làm vợ đâu. Một thời gian nữa huynh ấy chán sẽ về bên tỷ”.
Dù có thất vọng nhưng nàng vẫn mong lời nói của đệ đệ thành sự thật. Rất nhanh sau đó Trọng Hoa đã đến tìm nàng, nhưng nàng chẳng thể vui nổi, bởi vì lời đầu tiên chàng nói khi hai người gặp mặt lại là: “Ta cuối cùng cũng biết cảm giác yêu một người là thế nào rồi. Lần đầu tiên ta nhìn thấy ta đã có cảm giác rằng nàng ấy là người bấy lâu nay ta vẫn kiếm tìm, là người ta đã yêu từ kiếp trước”.
Một người vốn cẩn trọng và kiệm lời như Trọng Hoa giờ lại đứng trước mặt nàng thao thao bất tuyệt về tình yêu của chàng với cô gái khác, kích động như thiếu niên lần đầu biết yêu. Những cảm xúc dồn nén trong thời gian dài lập tức vỡ òa, lần đầu tiên nàng không thèm chú ý đến hình tượng mà nức nở khóc, nghẹn ngào hỏi: “Còn muội thì sao?”.
Trọng Hoa đang nói đột nhiên im bặt, Trầm Ngư lại hỏi: “Còn muội thì sao? Giờ huynh đột nhiên nói yêu người khác, vậy muội phải làm thế nào?”.
Đây là lần đầu tiên nàng thất thố đến thế, và cũng là lần đầu chàng bối rối đến vậy, chẳng biết nói gì ngoài lắp bắp gọi: “Trầm Ngư… muội…”.
“Muội thích huynh, từ nhỏ đã thích huynh. Muội tin huynh cũng có tình cảm với muội.”
“Đúng là ta có tình cảm với muội, nhưng đó chỉ đơn thuần là tình huynh muội mà thôi.”
“Từ nhỏ muội đã muốn trở thành thê tử của huynh. Huynh cũng từng nói nếu phải thành thân, huynh sẽ lấy một cô gái như muội.”
“Đó chỉ là một lời nói đùa thôi. Chẳng lẽ từ trước đến giờ muội vẫn cho rằng đó là thật?”
“Đúng. Muội đã cho rằng đó là thật…” Trầm Ngư ngồi sụp xuống đất, ôm mặt nức nở khóc: “Muội vẫn luôn nghĩ rằng huynh thực sự muốn lấy muội…”.
Nhưng đến giờ mới biết, thì ra đó chỉ là vọng tưởng của một mình nàng. Chỉ có nàng đơn phương tương tư.
Chuyện này đâu thể trách Trọng Hoa được. Chàng nói đùa, nàng lại cho là thật, hơn nữa giữa họ cũng đâu có hôn ước ràng buộc. Nhưng nàng vẫn cảm thấy rất ấm ức, rất tủi thân, nước mắt không sao ngừng lại được. Trọng Hoa ngày thường vốn khôn khéo là thế giờ cũng bối rối chẳng biết nói gì, chỉ có thể ngồi bên nàng đợi nàng nín khóc rồi bị nàng đuổi về.
Mấy ngày sau đó Trọng Hoa đều đến tìm Trầm Ngư nhưng đều bị nàng từ chối không gặp. Hôm nay, sau khi chàng thất vọng rời đi, nàng lại hỏi tỳ nữ của mình: “Chàng lại đến thanh lâu tìm vũ kỹ đó sao? Ta muốn đến đấy nhìn xem vũ kỹ đó rốt cuộc là người như thế nào”.
Tất nhiên Trầm Ngư không đến đó với thân phận một thiên kim tiểu thư được, nên đành cải trang thành nam nhi. Tận mắt chứng kiến mới thấy Trọng Hoa yêu thích vũ kỹ đó còn hơn cả lời nói của đệ đệ nàng. Nhìn thấy cảnh đó, nô tỳ của nàng cũng ấm ức thay: “Ả ca kỹ đó đúng là đẹp thật, nhưng tiểu thư cũng đâu có kém sắc. Hơn nữa tiểu thư cành vàng lá ngọc, xứng đôi với vương gia gấp vạn lần với nữ nhân thanh lâu kia. Sao vương gia có thể vì một ca kỹ mà phụ lòng tiểu thư chứ?”.
“Xứng đôi không phải chỉ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, mà là khi cả hai người đều yêu nhau và muốn ở bên nhau trọn đời…” Chứ không phải chỉ một người tương tư. Chuyện này đến bây giờ nàng mới biết.
Hôm sau, Trọng Hoa lại đến, mang theo một lồng bánh bao nhân thịt còn nóng mua ở tiệm đầu ngõ. Chàng biết Trầm Ngư tuy là tiểu thư khuê các nhưng lại thích ăn những món ăn dân dã mua ở phố chợ nên mỗi lần đến chơi đều tiện đường mua cho nàng. Chỉ là khoảng thời gian gần đây chàng rất ít khi đến chơi nên càng khỏi nhắc đến đồ ăn. Không biết là vì Trọng Hoa mang theo đồ ăn nàng thích hay do bản thân đã nghĩ thông suốt mà Trầm Ngư lại đồng ý gặp chàng. Cắn một miếng bánh bao còn nóng, lòng nàng lại trào dâng những cảm xúc không tên, không khỏi nghẹn ngào hỏi lại: “Chúng ta không thể trở lại như xưa, huynh không thể thử yêu muội một lần sao?”.
Tay đang rót trà cho nàng đột nhiên khựng lại, chàng buồn bã lắc đầu: “Chúng ta có thể thân thiết như xưa, nhưng trái tim ta không trở lại lúc chưa in đậm bóng hình ai đó. Nếu ta yêu muội thì tốt rồi, đáng tiếc tình cảm không phải thứ chúng ta có thể điều khiển được. Ta không thể chuyển tình yêu với một người sang một người khác được”. Đặt chén trà vừa rót xuống mặt nàng, chàng bổ sung: “Thế nhưng ta không muốn vì vậy mà tình cảm hai ta tan vỡ. Ta muốn chúng ta trở lại như xưa”.
Không chỉ riêng Trọng Hoa mà Trầm Ngư cũng muốn thế. Chuyện đến nước này, nàng chỉ có thể chôn giấu tình cảm của mình dưới tận đáy lòng, làm như không có chuyện gì xảy ra để mối quan hệ không bị tan vỡ, để chàng khỏi phải khó xử.
Vậy nên: “Từ giờ về sau huynh phải thường xuyên đến tìm muội, và đừng quên mang đồ ăn theo”.
Trọng Hoa ngẩn người rồi bật cười sảng khoái: “Được”.
Vậy là cả hai làm như không có chuyện gì, quan hệ giữa họ trở lại như xưa. Nhưng thật ra Trầm Ngư không cam lòng. Vậy khi hoàng thượng đến tìm cha nàng để tìm cách chia rẽ Trọng Hoa và nàng vũ kỹ kia, nàng đã không phản đối. Nhưng khi thấy họ phải đau khổ, nàng lại chẳng thấy vui.
Cũng may cuối cùng mà họ cũng được ở bên nhau. Cuối cùng nàng cũng từ bỏ được dù lòng vẫn còn vương vấn. Chỉ mong tình cảm này sẽ nhạt phai theo tháng năm, và nàng có thể tìm được người nàng có thể yêu và bên nàng trọn đời.
2. Trọng Nghiên
Trọng Nghiên vẫn luôn nghĩ rằng mọi thứ không phải tự nhiên có được mà phải do mình đoạt về bằng bất cứ giá nào. Giang sơn là vậy, mà giai nhân cũng thế.
Trọng Nghiên tuy không có ký ức kiếp trước nhưng hắn biết trước đây đã để vuột mất một người, và kiếp này hắn luôn đi tìm người đó để lấp đầy khoảng trống trong tim.
Từ trước đến nay Trọng Nghiên luôn ôm một lòng đố kỵ với Hoa đệ của mình. Trọng Hoa có mẫu phi xuất thân danh giá, từ nhỏ đã nổi bật trong đám hoàng tử, là đứa con mà lão Hạ vương yêu mến nhất. Vậy nên hắn luôn tìm cách để đối đầu, giành lấy thứ mà chàng yêu thích. Đầu tiên là vương vị, sau đó là giai nhân. Mà trùng hợp làm sao khi giai nhân ấy lại chính là người Trọng Nghiên luôn mong mỏi kiếm tìm.
Sau khi nghe mọi chuyện từ miệng Trầm Ngư, Trọng Nghiên đã nảy sinh lòng hiếu kỳ với nàng vũ kỹ nổi danh khắp kinh thành, quyết định cải trang đến gặp nàng vũ kỹ ấy. Trong một lần trở lại thanh lâu năm xưa, hắn đã nhìn thấy Yên Vũ. Và ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã biết nàng chính là người hắn cần tìm.
Tiếc rằng khi Trọng Nghiên biết đến Yên Vũ thì nàng đã yêu Trọng Hoa say đắm. Nhưng điều đó không lay chuyển được quyết định của vị đế vương trẻ, ngược lại càng thêm kích thích tính háo thắng của hắn. Trọng Nghiên đã đoạt được ngôi vị từ tay đệ đệ mình, sao lại không thể giành lấy một ca kỹ?
Chỉ cần một chút thủ đoạn, chẳng phí nhiều công sức, Yên Vũ của Trọng Hoa đã trở thành Lạc Nhạn của mình hắn, con chim hoàng anh kia đã sa vào chiếc lồng hắn tạo ra. Nhưng trên đời làm gì có chuyện hoàn toàn theo ý mình, hắn có được thân thể nàng nhưng tim nàng thì không. Trọng Nghiên dung túng, chiều chuộng nàng nhưng thứ nhận lại được chỉ là sự chán ghét, căm hận của ái phi. Và sự căm hận lên đến đỉnh điểm là khi Lạc Nhạn nghe được tin dữ truyền về từ biên ải xa xôi, kết quả là nàng bất chấp tất cả, đi theo người mình yêu.
Cái chết của Lạc Nhạn làm trái tim vừa được lấp đầy của Trọng Nghiên lại một lần nữa trống rỗng. Con chim hoàng anh bị giam cầm dù được bảo vệ, đối tốt thế nào thì sớm muộn cũng chết mục trong lồng. Nàng vẫn luôn tìm cách để thoát khỏi hắn, cho dù là tự tử bằng rượu độc hay nhảy từ tường thành xuống.
Khoảnh khắc thấy nàng nằm bất động trên giường, trong đầu hắn bỗng hiện lên cảnh cô gái áo trắng nằm rạp trên nền đất lạnh, máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ áo ai, làm ai đau khổ. Ký ức lại tràn về khiến lòng ai đó nhói đau. Nên buông tay hay tiếp tục chiếm giữ? Nếu cứ ích kỷ giữ nàng bên mình mà không quan tâm đến cảm nhận của nàng, phải chăng bi kịch sẽ tái diễn? Hơn nữa dù không buông tay cũng có ích gì, từ đầu đến cuối nàng đâu thật sự thuộc về hắn, tình cảm này chỉ là đơn phương, chấp niệm từ kiếp trước.
Vậy nên, trước khi huỷ hoại nàng, hắn đành buông tay.
Vậy là hắn chỉ có thể buồn bã dõi theo bóng chim hoàng anh cất cánh bay vào trời xanh bao la mà quên rằng phượng hoàng vẫn cam tâm tình nguyện ở lại trong chiếc lồng sơn son thếp vàng, ở lại bên cạnh hắn.
3. Bạch Phụng
“Dù yêu thích Lạc Nhạn thế nào thì vị trí của muội ấy trong lòng Trọng lang vẫn không sánh được với giang sơn xã tắc. Còn ta thì sao? Nếu phải chọn giữa ta và vương vị của chàng, chàng có chọn ta không?”
Trong một lần nói chuyện với An phi, Bạch Phụng đã lỡ nói ra điều mình vẫn luôn canh cánh trong lòng. Khác với hoàng hậu, An phi không phải người đặt nặng vấn đề tình cảm, điều nàng quan tâm từ trước đến giờ chỉ là một cuộc sống đủ ăn đủ mặc, không phải khổ sở như trước. Vậy nên nàng không biết và cũng chẳng cần để tâm đến vị trí số một trong lòng Hạ vương, nhưng vì nể mặt hoàng hậu nên đành khéo léo trả lời: “Sao nương nương lại phải nhọc lòng vì vấn đề đó? Dù hoàng thượng có yêu thích Đàm quý phi thế nào thì đó cũng chỉ là tình cảm nhất thời, không thể sánh với giang sơn xã tắc. Còn nương nương thì khác. Người luôn kề vai sát cánh, nhiều lần vào sinh ra tử với hoàng thượng, giúp hoàng thượng đoạt lấy vương vị, tình cảm đương nhiên là rất sâu đậm, giữa hai người không chỉ có tình sâu mà còn có nghĩa nặng”.
Bạch Phụng lắc đầu, buồn bã trả lời: “Chính vì luôn sát cánh bên chàng giành lấy giang sơn nên ta hiểu rõ vương vị đối với chàng quan trọng thế nào, nên mới không dám hỏi chàng câu đó”.
Bởi vì chọn ái nhân mà bỏ qua vương vị, xưa nay có được mấy ai.
Tác giả :
Lục Lam