Tẩm Thất Mỹ Lang
Chương 29
“…… Này…… Ngay cả bóng rổ là thứ gì cũng không biết? Trời ạ, nghĩ đến chuyện này ta liền cảm thấy không thể tin…… Còn phải tham gia trận đấu bóng rổ nga!…… Sách… Không được… Có nghĩ thế nào cũng cảm thấy nên hảo hảo huấn luyện cái người động núi kia một chút mới được…… Nói cách khác…… trận đấu bóng rổ một tháng sau nên làm sao đây?!!” Kinh hãi đảm chiến suy tưởng, Hàn đại thiếu kêu lớn, đồng thời quay đầu ánh mắt sáng ngời nhìn Hoắc Mẫn Lăng ở phía sau.
“Ngươi thật sự quyết định muốn làm như thế?” Phương Vu Hi tựa ở trên tường cũng nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng, giọng điệu nghi ngờ.
“Bằng không thì thế nào?! Cho dù hai chúng ta…… Có thể mỗi người chắn một mặt…… Nhưng dù sao cũng là ba đối ba, bọn họ có ba người, ba người so với hai người có ưu thế một chút đi?” Hàn Kì đứng lên, vỗ vỗ nếp quần áo, căm giận nghĩ.
“Dù sao…… Cách trận đấu còn có một tháng…… Tối thiểu cũng phải dạy hắn cách chuyền banh……” Hàn Kì tính toán, nhìn bóng dáng oa ở bên giường thật chuyên chú đọc sách, lo âu nói.
“Ân.” Thoáng trầm tư, Phương Vu Hi đồng ý gật đầu.
“Hơn nữa…… Có huấn luyện viên giỏi nhất cả nước là bản đại thiếu gia ở đây…… Hừ…… chuyện nhỏ……” Trên mặt bỗng nhiên phóng ra tia sáng kỳ dị, Hàn Kì sờ sờ cằm, cười đến cực kỳ tự tin……
─ ─|| Kia cũng phải nhìn xem đối tượng là ai trước đi?……
Nhìn Hoắc Mẫn Lăng giống như đang bảo hộ sách tham khảo của mình, Phương Vu Hi đối diện trước chí khí của Hàn Kì…… Hơn nữa còn có hai chữ ‘Hùng Tâm’ (hừng hực khí thế)……
“Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Uy! Sách của ta!” Hoắc Mẫn Lăng nhìn nhị thiếu một tả một hữu tha mình đi ra ngoài, thân mình vừa đi vừa ngã về phía trước, lo lắng giơ tay muốn đoạt lại sách trên tay Phương Vu Hi.
Phương Vu Hi chợt lóe, buông bàn tay kiềm lấy tay Hoắc Mẫn Lăng ra, phượng nhãn khẽ nhấc, nhìn Hoắc Mẫn Lăng ngao ngao (oai oái) ở trước mặt muốn cướp lại sách, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bàn tay cầm lấy sách thu hồi, tay kia thì cởi bỏ vài cúc áo trên đồng phục, đem sách tham khảo nhét vào giữa khe hở, rồi mới cài nút lại.
“Tự mình lấy đi.” Cười nhẹ, Phương Vu Hi vỗ vỗ trước ngực đang chứa sách tham khảo, vẻ mặt lại thoáng nhiên khôi phục vẻ ác liệt.
Trừng to mắt, Hoắc Mẫn Lăng nhìn tấm ngực đang khép hở ra trước mắt, tay buông lỏng nắm chặt, hắn quả thật rất muốn xé mở cái kiện đồng phục chán ghét kia đem bảo bối thư thư của mình cứu trở về….. Nhưng là……
Chung quanh, chung quanh, thỉnh thoảng đi tới vài học sinh tụm thành nhóm, ánh mắt cũng bởi vì hai vị thiếu gia này mà liên tiếp bắn qua.
Hiện tại nếu hắn xông lên mở banh cái áo của Phương Vu Hi……
Nhất định sẽ bị đám người sùng bái Phương Vu Hi cho rằng hắn là đang phi lễ hay cường x Phương hội trưởng kính yêu vĩ đại của bọn họ……
Nói như vậy, phiền toái của hắn sao có khả năng giảm bớt!?
Thẳng tắp đứng ở trước mặt Phương Vu Hi, Hoắc Mẫn Lăng mày nhướng đến nhướng đi, nỗi lòng lo lắng muốn chết.
Tức chết hắn! Hai cái gia khỏa này luôn khi dễ hắn như vậy!
Nhìn bảo bối thư thư bị lấy đi, chính mình lại bất lực, Hoắc Mẫn Lăng thở khí gấp gáp, trong lồng ngực nho nhỏ bởi vì tức giận mà phập phồng lên xuống.
Hắn không rõ! Hắn có cái gì để bị khi dễ?! Vì cái gì hai cái thiếu gia này luôn không buông tha hắn?!
“Xảy ra chuyện gì?” Nhìn Hoắc Mẫn Lăng cắn môi dưới vẫn đứng không nhúc nhích, Phương Vu Hi tươi cười niềm nở cúi đầu, một bàn tay xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón tay nhẹ nhàng chà xát lên da thịt trắng nõn, quan tâm dò hỏi.
“Hừ, Tiểu Tứ mắt, ai kêu ngươi vừa rồi luôn luôn xem sách không có nghe ta nói a?” Hàn Hì đứng ở phía sau khoanh tay trước ngực, cũng cúi đầu xuống vui sướng khi người gặp họa, ở bên tai Hoắc Mẫn Lăng cười xấu xa nói.
Hoắc Mẫn Lăng không nói lời nào mà chỉ đứng ở trung gian hai người, trừ bỏ mân mê miệng thì trên mặt không còn biểu tình gì.
“Mẫn Lăng!” Một đạo thanh âm kinh hỉ vang lên, ba người không hẹn mà cùng quay đầu, liền nhìn thấy Lưu Viễn Phi đang đứng ở cách đó không xa kinh hỉ.
Ân? Lại là tiểu tử này?! Nhị thiếu đồng thời nhăn lại mi, trên mặt vốn là vẻ trêu tức lập tức biến thành phi thường không thích.
“Viễn Phi……” Nhìn thấy bạn tốt xuất hiện, Hoắc Mẫn Lăng giống như thấy được cứu tinh, cũng muốn hướng Lưu Viễn Phi chạy tới, bất quá đi chưa được mấy bước lại bị người kéo trở về.
Đem Hoắc Mẫn Lăng che chắn sau lưng, Phương Vu Hi cùng Hàn Kì vẻ mặt đối địch nhìn Lưu Viễn Phi đang chạy tới, hai người lần đầu tiên có cảm giác cùng chung mối thù.
“Ngô……” Bản tính sẽ không thích nói chuyện, nhìn hai cái thân hình ngăn ở trước mặt mình, Hoắc Mẫn Lăng lách khỏi khe hở giữa hai người, kháng nghị phát ra một cái đan âm.
Không nghĩ tới ở trên đường trong tiểu trúc lâm đụng tới Hoắc Mẫn Lăng, Lưu Viễn Phi cao hứng vô cùng chạy tới, lại nhìn thấy nhị thiếu che ở phía trước, còn có lưỡng đạo ánh mắt không tốt.
“Này, các ngươi làm gì đứng chắn lên……” Thấy Hoắc Mẫn Lăng bị hai người giống như bảo hộ gà con giấu ở phía sau người, không cho hai người gặp mặt, Lưu Viễn Phi không khỏi phát ra bất mãn.
“Cái gì đứng chắn lên?” Giả ngu. Hàn Kì cùng Phương Vu Hi cố ý nhìn nhìn chung quanh, rồi mới quay đầu lại nhìn Lưu Viễn Phi, cười nói:“Chúng ta cản cái gì sao?”
Hai cái gia khỏa này! Lưu Viễn Phi tức đến không có chỗ tiết, đáng giận! Rõ ràng đem Mẫn Lăng ngăn lại, còn vờ cái gì vịt!!
Nhìn hai người trước mặt một bộ dáng không liên quan đến mình, còn trưng ra cái loại tươi cười vô tội, Lưu Viễn Phi càng nhìn càng tức.
Bất quá hắn biết, bằng chính thực lực của hắn, căn bản là đấu không lại hai đại nhân vật hô phong hoán vũ ở LM học viện này, không! Thậm chí ngay cả tư cách đều không có!
Nhưng là…… Nếu ngay cả người mình thích cũng không thể bảo hộ……
Ngươi còn nói cái gì thích?!
Nắm chặt quyền, Lưu Viễn Phi nhìn Hoắc Mẫn Lăng bị vây ở phía sau, trong mắt ‘Sưu’ một tiếng dấy lên hỏa khí.
Không được! Hắn tuyệt đối không thể đem Mẫn Lăng để tại cái hố lửa kia! Nếu cứ tiếp tục như vậy, thật không biết Mẫn Lăng còn có thể chịu thêm chuyện gì!
Trợn mắt chăm chú nhìn nhị thiếu một lúc lâu, Lưu Viễn Phi thật vất vả mới bình tĩnh lại, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một cái chủ ý, ngẩng đầu, nhìn Phương Vu Hi cùng Hàn Kì, ngón tay chỉ thẳng……
“Có dám đến đánh cuộc hay không?”
Nga? Đối với hành động hơi lắp bắp kinh hãi của nam sinh này, trong mắt Phương Vu Hi cùng Hàn Kì phân biệt hiện lên cảnh giác cùng thú vị.
“Cược cái gì?” Hàn Kì là người đầu tiên lên tiếng, hắn thích nhất đánh đố, bộ dáng thoạt nhìn tựa hồ còn rất kích thích……
“Đánh bóng rổ!” khi Lưu Viễn Phi thu hồi tay, kiên quyết nói, hai mắt nhìn nhìn Hoắc Mẫn Lăng, rồi mới lại chậm rãi chống lại hai người.
“Nga? Cược bằng cái gì?” Hàn Kì giơ lên một cái tươi cười, hắn muốn nghe xem tiền đặt cược này là cái gì.
“Nếu ta thắng! Mẫn Lăng liền từ phòng kia chuyển đi ra!” Lưu Viễn Phi mở miệng lớn tiếng hộc ra tiền đặt cược của minh.
Trong nháy mắt, nhị thiếu đều mở to hai mắt, tựa hồ đối với món tiền đặt cược này cảm thấy xuất hồ ý liêu. (ngoài ý muốn)
Cảnh giác của Phương Vu Hi quả nhiên nổi lên tác dụng, khi Lưu Viễn Phi phun ra hai chữ ‘Mẫn Lăng’, hắn lập tức chuyển thân qua, chống ở phía sau Hoắc Mẫn Lăng, lấy tay bưng kín hai cái lỗ tai lẫn đại thấu kính.
Kết quả, Hoắc Mẫn Lăng vẫn cứ chết trân như vậy……một tiếng muỗi bay cũng không nghe thấy……
“Úc? Ngươi không phải là đang nói giỡn đi?” Hàn Kì nở nụ cười giễu cợt nhìn Lưu Viễn Phi, nhướng mi không tin tưởng hỏi lại.
“Ta không có nói giỡn! Đánh cuộc hay không?” Thẳng tắp trừng Hàn Kì, Lưu Viễn Phi trong mắt kiên quyết làm cho Hàn Kì dần dần nổi lên tươi cười.
“Như vậy ngươi muốn đánh đơn?” Hàn Kì nhìn Lưu Viễn Phi, lên tiếng hỏi.
‘Hảo’ lời còn chưa nói ra miệng, trên vai Lưu Viễn Phi bỗng nhiên bị người giữ chặt, không đợi hắn quay đầu lại nhìn xem là ai thì bên cạnh bỗng nhiên có thêm hai bóng người.
“Không cần, ta nghĩ vẫn là dựa theo ban đầu, ba đối ba đi…… Chúng ta cùng với hắn……” Tươi cười ngọt ngào, Lam Lưu đáp thay Lưu Viễn Phi, ý vị thâm tường nhìn người yêu đối diện.
“Lâm Dương?” Nhìn bên cạnh Lưu Viễn Phi có một bóng dáng khác, Phương Vu Hi đứng kế bên cũng sửng sốt. Nghe được tiếng hô của hắn, Lâm Dương dời tầm mắt đến, ôn hòa hướng hắn cười.
Lưu Viễn Phi đứng ở tại chỗ, đối với chuyện hai người kia bỗng nhiên xuất hiện, nhất thời còn chưa phản ứng tới.
“Như thế nào?” Lam Lưu cười ngọt ngào, giống như làm nũng quyệt miệng, mắt to chớp chớp nhìn Hàn Kì.
Mẫn cảm nhận ra cái gì đó, Phương Vu Hi đẩy đẩy Hàn Kì.
“Ta mang Mẫn Lăng đi trước, nơi này ngươi tới ứng phó……” Đưa tới một cái ánh mắt, nhìn thấy Hàn Kì gật đầu hiểu ý, Phương Vu Hi nghi ngờ hướng Lâm Dương nhìn nhìn, tiếp đó xoay qua, từ trong lòng xuất ra quyển sách tham khảo dụ dỗ Hoắc Mẫn Lăng cùng hắn đi.
Nhìn Phương Vu Hi mang Hoắc Mẫn Lăng đi xa, Hàn Kỳ mới quay đầu lại nhìn ba người trước mắt.
“Kì, như thế nào? Ta rất muốn cùng ngươi đánh một trận a……” Lam Lưu nghiêng đầu, con ngươi đen mang một tia hoài niệm, cầu xin nhìn Hàn Kì.
“Phải không?” Hàn Kì giơ lên khóe miệng.
“Ngươi không dám đánh?” Lưu Viễn Phi xuất ra phép khích tướng, thường dùng nhất, và cũng hữu hiệu nhất.
Hàn Kì vừa nghe, mày kiếm dựng thẳng, trên mặt hiện ra vẻ mặt miệt thị, một cái cười lạnh từ trên mặt xẹt qua.
“Hừ, có cái gì không dám đánh…… Được, cứ như vậy đi.”
“Ha ha, Hàn hội trưởng, vậy liền định như thế, tháng sau gặp trên sân bóng đi……” Lâm Dương ôn hòa cười cười, hướng Hàn Kì gật gật đầu, rồi mới chuyển hướng hai người bên cạnh, ý bảo đã tới lúc ly khai.
“Tốt, không gặp không về.”
“Được, không gặp không về……”
…………
……
“Thế nào rồi?” Nhìn thấy Hàn Kì xuất hiện, Phương Vu Hi lập tức hỏi tình huống.
Long nhãn vừa nhìn thấy Phương Vu Hi ôm cánh tay của Hoắc Mẫn Lăng, sắc mặt Hàn Kì trầm nhanh xuống, tức giận trả lời: “Rất tốt, đã giải quyết ……”
“Ngươi cự tuyệt?” Trên mặt nhanh chóng dày trận trận băng lãnh, Phương Vu Hi ôm chặt một cánh tay Hoắc Mẫn Lăng ngồi phía trước.
“Không có a, ta đáp ứng rồi.” Hàn Kì đi qua nói.
Sau đó, hắn nhìn thấy Phương Vu Hi mặt phút chốc trầm hạ, rồi mới từ xanh biến qua đen……
“Xảy ra chuyện gì?= =|| ngươi không phải bảo ta đáp ứng sao?” Sờ sờ cái mũi, Hàn Kì nghi hoặc nói.
“Ta…… bảo ngươi…… Đáp ứng?”
“Ánh mắt vừa rồi kia không phải ý tứ này sao?”
Lặng yên……
Tiếp đó là một tiếng rống to ──
“Ánh mắt kia của ta là bảo ngươi cự tuyệt!!!!!!!!!!”
“= =! Ắc? Di? Cái gì?” Lúc này đổi lại là Hàn Kì ngây người.
“Ai nha, trời ạ, làm sao đây……” Ôm lấy đầu, Phương Vu Hi thở dài.
“Này, này có cái gì, cũng không phải nói chúng ta đánh không thắng bọn họ……”
“Ai…… Quên đi quên đi, không có biện pháp ……”
“Đến nỗi ……”
“Xem ra…… Chỉ có thể đưa ra bản huấn luyện ma quỷ……”
Hai người thuận theo tầm mắt, nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng đang ngồi ở bên vườn hoa……
“Ngươi thật sự quyết định muốn làm như thế?” Phương Vu Hi tựa ở trên tường cũng nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng, giọng điệu nghi ngờ.
“Bằng không thì thế nào?! Cho dù hai chúng ta…… Có thể mỗi người chắn một mặt…… Nhưng dù sao cũng là ba đối ba, bọn họ có ba người, ba người so với hai người có ưu thế một chút đi?” Hàn Kì đứng lên, vỗ vỗ nếp quần áo, căm giận nghĩ.
“Dù sao…… Cách trận đấu còn có một tháng…… Tối thiểu cũng phải dạy hắn cách chuyền banh……” Hàn Kì tính toán, nhìn bóng dáng oa ở bên giường thật chuyên chú đọc sách, lo âu nói.
“Ân.” Thoáng trầm tư, Phương Vu Hi đồng ý gật đầu.
“Hơn nữa…… Có huấn luyện viên giỏi nhất cả nước là bản đại thiếu gia ở đây…… Hừ…… chuyện nhỏ……” Trên mặt bỗng nhiên phóng ra tia sáng kỳ dị, Hàn Kì sờ sờ cằm, cười đến cực kỳ tự tin……
─ ─|| Kia cũng phải nhìn xem đối tượng là ai trước đi?……
Nhìn Hoắc Mẫn Lăng giống như đang bảo hộ sách tham khảo của mình, Phương Vu Hi đối diện trước chí khí của Hàn Kì…… Hơn nữa còn có hai chữ ‘Hùng Tâm’ (hừng hực khí thế)……
“Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Uy! Sách của ta!” Hoắc Mẫn Lăng nhìn nhị thiếu một tả một hữu tha mình đi ra ngoài, thân mình vừa đi vừa ngã về phía trước, lo lắng giơ tay muốn đoạt lại sách trên tay Phương Vu Hi.
Phương Vu Hi chợt lóe, buông bàn tay kiềm lấy tay Hoắc Mẫn Lăng ra, phượng nhãn khẽ nhấc, nhìn Hoắc Mẫn Lăng ngao ngao (oai oái) ở trước mặt muốn cướp lại sách, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bàn tay cầm lấy sách thu hồi, tay kia thì cởi bỏ vài cúc áo trên đồng phục, đem sách tham khảo nhét vào giữa khe hở, rồi mới cài nút lại.
“Tự mình lấy đi.” Cười nhẹ, Phương Vu Hi vỗ vỗ trước ngực đang chứa sách tham khảo, vẻ mặt lại thoáng nhiên khôi phục vẻ ác liệt.
Trừng to mắt, Hoắc Mẫn Lăng nhìn tấm ngực đang khép hở ra trước mắt, tay buông lỏng nắm chặt, hắn quả thật rất muốn xé mở cái kiện đồng phục chán ghét kia đem bảo bối thư thư của mình cứu trở về….. Nhưng là……
Chung quanh, chung quanh, thỉnh thoảng đi tới vài học sinh tụm thành nhóm, ánh mắt cũng bởi vì hai vị thiếu gia này mà liên tiếp bắn qua.
Hiện tại nếu hắn xông lên mở banh cái áo của Phương Vu Hi……
Nhất định sẽ bị đám người sùng bái Phương Vu Hi cho rằng hắn là đang phi lễ hay cường x Phương hội trưởng kính yêu vĩ đại của bọn họ……
Nói như vậy, phiền toái của hắn sao có khả năng giảm bớt!?
Thẳng tắp đứng ở trước mặt Phương Vu Hi, Hoắc Mẫn Lăng mày nhướng đến nhướng đi, nỗi lòng lo lắng muốn chết.
Tức chết hắn! Hai cái gia khỏa này luôn khi dễ hắn như vậy!
Nhìn bảo bối thư thư bị lấy đi, chính mình lại bất lực, Hoắc Mẫn Lăng thở khí gấp gáp, trong lồng ngực nho nhỏ bởi vì tức giận mà phập phồng lên xuống.
Hắn không rõ! Hắn có cái gì để bị khi dễ?! Vì cái gì hai cái thiếu gia này luôn không buông tha hắn?!
“Xảy ra chuyện gì?” Nhìn Hoắc Mẫn Lăng cắn môi dưới vẫn đứng không nhúc nhích, Phương Vu Hi tươi cười niềm nở cúi đầu, một bàn tay xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón tay nhẹ nhàng chà xát lên da thịt trắng nõn, quan tâm dò hỏi.
“Hừ, Tiểu Tứ mắt, ai kêu ngươi vừa rồi luôn luôn xem sách không có nghe ta nói a?” Hàn Hì đứng ở phía sau khoanh tay trước ngực, cũng cúi đầu xuống vui sướng khi người gặp họa, ở bên tai Hoắc Mẫn Lăng cười xấu xa nói.
Hoắc Mẫn Lăng không nói lời nào mà chỉ đứng ở trung gian hai người, trừ bỏ mân mê miệng thì trên mặt không còn biểu tình gì.
“Mẫn Lăng!” Một đạo thanh âm kinh hỉ vang lên, ba người không hẹn mà cùng quay đầu, liền nhìn thấy Lưu Viễn Phi đang đứng ở cách đó không xa kinh hỉ.
Ân? Lại là tiểu tử này?! Nhị thiếu đồng thời nhăn lại mi, trên mặt vốn là vẻ trêu tức lập tức biến thành phi thường không thích.
“Viễn Phi……” Nhìn thấy bạn tốt xuất hiện, Hoắc Mẫn Lăng giống như thấy được cứu tinh, cũng muốn hướng Lưu Viễn Phi chạy tới, bất quá đi chưa được mấy bước lại bị người kéo trở về.
Đem Hoắc Mẫn Lăng che chắn sau lưng, Phương Vu Hi cùng Hàn Kì vẻ mặt đối địch nhìn Lưu Viễn Phi đang chạy tới, hai người lần đầu tiên có cảm giác cùng chung mối thù.
“Ngô……” Bản tính sẽ không thích nói chuyện, nhìn hai cái thân hình ngăn ở trước mặt mình, Hoắc Mẫn Lăng lách khỏi khe hở giữa hai người, kháng nghị phát ra một cái đan âm.
Không nghĩ tới ở trên đường trong tiểu trúc lâm đụng tới Hoắc Mẫn Lăng, Lưu Viễn Phi cao hứng vô cùng chạy tới, lại nhìn thấy nhị thiếu che ở phía trước, còn có lưỡng đạo ánh mắt không tốt.
“Này, các ngươi làm gì đứng chắn lên……” Thấy Hoắc Mẫn Lăng bị hai người giống như bảo hộ gà con giấu ở phía sau người, không cho hai người gặp mặt, Lưu Viễn Phi không khỏi phát ra bất mãn.
“Cái gì đứng chắn lên?” Giả ngu. Hàn Kì cùng Phương Vu Hi cố ý nhìn nhìn chung quanh, rồi mới quay đầu lại nhìn Lưu Viễn Phi, cười nói:“Chúng ta cản cái gì sao?”
Hai cái gia khỏa này! Lưu Viễn Phi tức đến không có chỗ tiết, đáng giận! Rõ ràng đem Mẫn Lăng ngăn lại, còn vờ cái gì vịt!!
Nhìn hai người trước mặt một bộ dáng không liên quan đến mình, còn trưng ra cái loại tươi cười vô tội, Lưu Viễn Phi càng nhìn càng tức.
Bất quá hắn biết, bằng chính thực lực của hắn, căn bản là đấu không lại hai đại nhân vật hô phong hoán vũ ở LM học viện này, không! Thậm chí ngay cả tư cách đều không có!
Nhưng là…… Nếu ngay cả người mình thích cũng không thể bảo hộ……
Ngươi còn nói cái gì thích?!
Nắm chặt quyền, Lưu Viễn Phi nhìn Hoắc Mẫn Lăng bị vây ở phía sau, trong mắt ‘Sưu’ một tiếng dấy lên hỏa khí.
Không được! Hắn tuyệt đối không thể đem Mẫn Lăng để tại cái hố lửa kia! Nếu cứ tiếp tục như vậy, thật không biết Mẫn Lăng còn có thể chịu thêm chuyện gì!
Trợn mắt chăm chú nhìn nhị thiếu một lúc lâu, Lưu Viễn Phi thật vất vả mới bình tĩnh lại, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một cái chủ ý, ngẩng đầu, nhìn Phương Vu Hi cùng Hàn Kì, ngón tay chỉ thẳng……
“Có dám đến đánh cuộc hay không?”
Nga? Đối với hành động hơi lắp bắp kinh hãi của nam sinh này, trong mắt Phương Vu Hi cùng Hàn Kì phân biệt hiện lên cảnh giác cùng thú vị.
“Cược cái gì?” Hàn Kì là người đầu tiên lên tiếng, hắn thích nhất đánh đố, bộ dáng thoạt nhìn tựa hồ còn rất kích thích……
“Đánh bóng rổ!” khi Lưu Viễn Phi thu hồi tay, kiên quyết nói, hai mắt nhìn nhìn Hoắc Mẫn Lăng, rồi mới lại chậm rãi chống lại hai người.
“Nga? Cược bằng cái gì?” Hàn Kì giơ lên một cái tươi cười, hắn muốn nghe xem tiền đặt cược này là cái gì.
“Nếu ta thắng! Mẫn Lăng liền từ phòng kia chuyển đi ra!” Lưu Viễn Phi mở miệng lớn tiếng hộc ra tiền đặt cược của minh.
Trong nháy mắt, nhị thiếu đều mở to hai mắt, tựa hồ đối với món tiền đặt cược này cảm thấy xuất hồ ý liêu. (ngoài ý muốn)
Cảnh giác của Phương Vu Hi quả nhiên nổi lên tác dụng, khi Lưu Viễn Phi phun ra hai chữ ‘Mẫn Lăng’, hắn lập tức chuyển thân qua, chống ở phía sau Hoắc Mẫn Lăng, lấy tay bưng kín hai cái lỗ tai lẫn đại thấu kính.
Kết quả, Hoắc Mẫn Lăng vẫn cứ chết trân như vậy……một tiếng muỗi bay cũng không nghe thấy……
“Úc? Ngươi không phải là đang nói giỡn đi?” Hàn Kì nở nụ cười giễu cợt nhìn Lưu Viễn Phi, nhướng mi không tin tưởng hỏi lại.
“Ta không có nói giỡn! Đánh cuộc hay không?” Thẳng tắp trừng Hàn Kì, Lưu Viễn Phi trong mắt kiên quyết làm cho Hàn Kì dần dần nổi lên tươi cười.
“Như vậy ngươi muốn đánh đơn?” Hàn Kì nhìn Lưu Viễn Phi, lên tiếng hỏi.
‘Hảo’ lời còn chưa nói ra miệng, trên vai Lưu Viễn Phi bỗng nhiên bị người giữ chặt, không đợi hắn quay đầu lại nhìn xem là ai thì bên cạnh bỗng nhiên có thêm hai bóng người.
“Không cần, ta nghĩ vẫn là dựa theo ban đầu, ba đối ba đi…… Chúng ta cùng với hắn……” Tươi cười ngọt ngào, Lam Lưu đáp thay Lưu Viễn Phi, ý vị thâm tường nhìn người yêu đối diện.
“Lâm Dương?” Nhìn bên cạnh Lưu Viễn Phi có một bóng dáng khác, Phương Vu Hi đứng kế bên cũng sửng sốt. Nghe được tiếng hô của hắn, Lâm Dương dời tầm mắt đến, ôn hòa hướng hắn cười.
Lưu Viễn Phi đứng ở tại chỗ, đối với chuyện hai người kia bỗng nhiên xuất hiện, nhất thời còn chưa phản ứng tới.
“Như thế nào?” Lam Lưu cười ngọt ngào, giống như làm nũng quyệt miệng, mắt to chớp chớp nhìn Hàn Kì.
Mẫn cảm nhận ra cái gì đó, Phương Vu Hi đẩy đẩy Hàn Kì.
“Ta mang Mẫn Lăng đi trước, nơi này ngươi tới ứng phó……” Đưa tới một cái ánh mắt, nhìn thấy Hàn Kì gật đầu hiểu ý, Phương Vu Hi nghi ngờ hướng Lâm Dương nhìn nhìn, tiếp đó xoay qua, từ trong lòng xuất ra quyển sách tham khảo dụ dỗ Hoắc Mẫn Lăng cùng hắn đi.
Nhìn Phương Vu Hi mang Hoắc Mẫn Lăng đi xa, Hàn Kỳ mới quay đầu lại nhìn ba người trước mắt.
“Kì, như thế nào? Ta rất muốn cùng ngươi đánh một trận a……” Lam Lưu nghiêng đầu, con ngươi đen mang một tia hoài niệm, cầu xin nhìn Hàn Kì.
“Phải không?” Hàn Kì giơ lên khóe miệng.
“Ngươi không dám đánh?” Lưu Viễn Phi xuất ra phép khích tướng, thường dùng nhất, và cũng hữu hiệu nhất.
Hàn Kì vừa nghe, mày kiếm dựng thẳng, trên mặt hiện ra vẻ mặt miệt thị, một cái cười lạnh từ trên mặt xẹt qua.
“Hừ, có cái gì không dám đánh…… Được, cứ như vậy đi.”
“Ha ha, Hàn hội trưởng, vậy liền định như thế, tháng sau gặp trên sân bóng đi……” Lâm Dương ôn hòa cười cười, hướng Hàn Kì gật gật đầu, rồi mới chuyển hướng hai người bên cạnh, ý bảo đã tới lúc ly khai.
“Tốt, không gặp không về.”
“Được, không gặp không về……”
…………
……
“Thế nào rồi?” Nhìn thấy Hàn Kì xuất hiện, Phương Vu Hi lập tức hỏi tình huống.
Long nhãn vừa nhìn thấy Phương Vu Hi ôm cánh tay của Hoắc Mẫn Lăng, sắc mặt Hàn Kì trầm nhanh xuống, tức giận trả lời: “Rất tốt, đã giải quyết ……”
“Ngươi cự tuyệt?” Trên mặt nhanh chóng dày trận trận băng lãnh, Phương Vu Hi ôm chặt một cánh tay Hoắc Mẫn Lăng ngồi phía trước.
“Không có a, ta đáp ứng rồi.” Hàn Kì đi qua nói.
Sau đó, hắn nhìn thấy Phương Vu Hi mặt phút chốc trầm hạ, rồi mới từ xanh biến qua đen……
“Xảy ra chuyện gì?= =|| ngươi không phải bảo ta đáp ứng sao?” Sờ sờ cái mũi, Hàn Kì nghi hoặc nói.
“Ta…… bảo ngươi…… Đáp ứng?”
“Ánh mắt vừa rồi kia không phải ý tứ này sao?”
Lặng yên……
Tiếp đó là một tiếng rống to ──
“Ánh mắt kia của ta là bảo ngươi cự tuyệt!!!!!!!!!!”
“= =! Ắc? Di? Cái gì?” Lúc này đổi lại là Hàn Kì ngây người.
“Ai nha, trời ạ, làm sao đây……” Ôm lấy đầu, Phương Vu Hi thở dài.
“Này, này có cái gì, cũng không phải nói chúng ta đánh không thắng bọn họ……”
“Ai…… Quên đi quên đi, không có biện pháp ……”
“Đến nỗi ……”
“Xem ra…… Chỉ có thể đưa ra bản huấn luyện ma quỷ……”
Hai người thuận theo tầm mắt, nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng đang ngồi ở bên vườn hoa……
Tác giả :
Bố Đinh