Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Chương 56: Bích hoa – 1
Ta vốn định theo hắn lên trên tảng đá, dù sao lõa thể đứng trong hàn thủy thật sự là không dễ chịu, nhưng ta mới di chuyển theo Bạch Liêm, đã bị Tử Minh nhéo cổ, ngay sau đó vốn đang ở trong nước ta thành công đứng sau Tử Minh, cũng không biết có phải y cố ý hay không lại muốn đẩy ta vào hàn thủy, vì thế ta lại từ phía sau chạy tới trước người y, ta muốn tránh lại chỉ có thể chán nản, ta biết, đây là trừng phạt cho ta, trừng phạt ta sau lưng y kiếm tân hoan.
Bạch Liêm lập tức lạnh mặt, tuy rằng thiếu bên tay áo nhưng vẫn không giảm được khí phách vô danh trên người hắn, không khí trong động lại hạ thấp, ta cũng bắt đầu đánh run, cuối cùng thật sự chịu không nổi, đành phải dùng chiêu cũ xích lại gần Tử Minh, thuận tay cầm vạt áo thùng thình của y xoa xoa băng thủy đang kết tinh trên tóc.
Tử Minh hận nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn duy trì phong độ cùng Bạch Liêm nói chuyện “Sư huynh, người này nhiều ít cũng coi như là người của ta, không phải là ngoại nhân, vừa rồi không nói rõ là lỗi của ta, nếu không có chuyện gì, sư đệ liền cáo lui.”
Tử Minh nói xong tính mang ta rời đi, Bạch Liêm sao để cho y đi như vậy, lắc mình một cái liền chắn trước mặt Tử Minh, động tác quỷ mỵ, thậm chí cả động tác của hắn đều không thấy rõ nháy mắt ta đã ở sau lưng hắn, hiển nhiên võ công của Bạch Liêm vẫn hơn Tử Minh một bậc.
“Mấy ngày không thấy, sư huynh võ công lại càng lợi hại, hẳn tầng thứ bảy đã luyện thành thục.”
“Sư đệ tán thưởng, khó khăn lắm mới qua tầng thứ tám mà thôi.”
Tử Minh hiển nhiên kinh hãi, cắn răng nhịn xuống xúc động, hung hăng trừng ta “Theo ta.”
Ta theo bản năng muốn gật đầu, lại bị Bạch Liêm không lạnh không đạm xen vào một câu “Ngươi nghĩ cho rõ”
Ta lập tức nuốt xuống lời nói mới đến bên miệng, nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu “Trước cho ta bộ y phục đi.” Nơi này thật sự là quá lạnh, còn ngốc ở đây thể cốt lão nhân gia ta thật sự là ăn không tiêu.
Tử Minh chợt nghe ta lên tiếng, thần tình không thể tin, lập tức hiểu bản thân ngay từ đầu đã bị gạt, ánh mắt nhìn như muốn nuốt chửng ta, thật đáng sợ a.
Còn hơn Tử Minh hung thần ác sát, Bạch Liêm lại biểu hiện bình thản.
Bạch Liêm bình ổn rất ôn nhu nói với ta: “Nơi này quả thật lạnh, ta mang ngươi ra ngoài thay y phục.”
Vẫn biết ôn nhu hấp dẫn như vậy là cạn bẫy, nhưng lão nhân gia ta thật sự rất khát vọng ấm áp, trong lúc nhất thời đã bị Bạch Liêm làm choáng váng, ngơ ngác gật đầu đi theo hắn, đến lúc ta thanh tỉnh lại, Tử Minh đã tức giận phất áo rời đi, trên thềm đá còn dấu chân y in lại, giờ người trẻ tuổi nộ khí thật lớn, ta không khỏi cảm thán nói.
Tử Minh ra khỏi thủy lao, trong lòng càng nghĩ càng giận, tùy tay đem giải dược dịch dung đan trong tay áo dập nát, nhưng vẫn chưa hết giận liền phá nát khối sơn giả.
Hắn cứ tiếp tục xấu đi, tốt nhất là xấu đến không ai dám gần —— hừ lạnh một tiếng, bước nhanh mà đi.
Thấy Tử Minh rời đi, Bạch Liêm thần sắc biến đổi, cuối cùng liếc ta một cái, dứt khoát cũng vung tay áo bỏ đi, ta nhìn thủy lao trống rỗng, y phục ướt sũng dính trên người, sớm biết hai người đó gạt người mà.
Cũng may cửa thủy lao mở rộng, mình cũng không phải không thể ra, trước về tìm kiện y phục mặc cái đã.
Ai, Hợp Hư ta từ khi nào lại biến thành chật vật như vậy? Ta thật là không biết nên khóc hay nên cười.
Bên ngoài hiển nhiên ấm áp hơn trong thủy lao, y phục ẩm ướt trở về Khung Ngọc viên, không ai ngăn ta, cũng không ai chú ý đến ta, bọn họ thậm chí còn không quan tâm ta có thể về đến Khung Ngọc viên hay không.
Bất quá cho dù Bạch Liêm có lạc đường, ta nghĩ ta cũng sẽ không bao giờ lạc đường, nơi này dù sao cũng là hang ổ của ta, nói lạc đường thật sự là không thể nào.
Run rẩy nhảy qua cổng vào Khung Ngọc viên, từ một nơi bí mật vòng qua vô số tầng kiểm tra, mật đạo hay ở chỗ không cần ngang nhiên đi lại, tránh cho khi không lại bị kết tội ném vào đại lao, vậy thật sự là bù đắp, cho nên ta lựa đường đi gần nhất, lại chưa từng có ai nghĩ tới một “ngoại nhân” ta có thể quen thuộc nơi này đến vậy, quen thuộc đến biết con đường ngắn nhất đi thế nào.
Khinh Trúc bị vây khốn ở Khung Ngọc viên mười mấy năm còn không biết, một Lưu Ly lần đầu tới U Minh giáo sao có thể biết đến ——
Chỗ ở của ta lại không phải không người như ta nghĩ, ta vốn cho là mình hoàn toàn bị xem nhẹ, lại không biết còn có rất nhiều phiền phức đang chờ ta, mà những người này tồn tại cũng chỉ có thể dùng ‘ngoài ý muốn’ để diễn tả, chỉ có thể dùng ‘hoang đường’ để hình dung.
Ta dắt dắt y phục trên người, nhìn đám “thê thiếp” trong phòng hưng sư vấn tội, chỉ có thể nhìn trời không nói gì, đáng thương ta đến bây giờ còn không biết từ khi nào bọn họ lại nhận định ta là địch nhân.
Thử nghĩ dung mạo ta đã bị hủy, tuổi lại không nhỏ, thể cốt cũng không còn mềm mại như bọn hắn, còn là một người câm, bọn hắn cho là ta sẽ tranh sủng, đá bọn hắn ra ngoài? Giành phú quý của bọn hắn? Lẽ ra ta đối với bọn họ không tạo được một chút uy hiếp nào mới đúng.
“Nơi này của Khinh Trúc công tử quả nhiên là nơi tốt” Nột người vận thúy y thản nhiên nhìn lướt qua phòng Khinh Trúc, đối với căn phòng đầy tro bụi vả lại không nói nổi hai chữ “hoa lệ” mà cảm thán một câu như vậy.
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Thất Ái đem thân hình nhỏ gầy chắn trước mặt ta, bàn tay nắm chặt lấy tay ra khẽ run rẩy, tràn đầy mồ hôi lạnh.
Ta xem hẳn là đang sợ hãi, lại không rõ vì sao hắn còn muốn chắn trước mặt ta, hắn nhỏ xinh như vậy căn bản ngăn không được cái gì, cũng chẳng bảo hộ nổi ta, thậm chí nói hắn ngay cả bản thân còn chẳng bảo hộ nổi.
“Mai công tử nói chuyện khi nào đến phần ngươi nói leo.” Tiểu đồng phía sau thúy y nhân lớn tiếng kêu, Thất Ái bị hù lập tức cúi thấp đầu, ta không tiếng động thở dài, hắn thế này càng khiến người ta muốn khi dễ.
“Khinh Trúc công tử vì sao không nói lời nào? Nga, đúng rồi, đã quên công tử là một người câm, đáng tiếc a đáng tiếc.” Ta thật sự khó có thể tìm được nửa điểm biểu hiện đáng tiếc trên mặt người này.
“Mặt cũng đáng tiếc, không biết là thứ gì lại hại công tử thành như vậy, Mai Thất cũng phải cẩn thận mới được.” Mai Thất đứng dậy, cầm lấy bình trà nhỏ trên bàn hít hà “Nơi này thậm chí có ngân hào giáo chủ yêu thích nhất? Khinh Trúc công tử quả nhiên được sủng ái hơn chúng ta a! Hẳn công tử sẽ không để ý mấy việc nhỏ này đâu, Mai Thất liền không khách khí” Nói xong liền cho bình trà vào tay áo.
Ta lại chỉ có thể giương mắt nhìn, cũng may ta không quá để ý lá trà kia, lại nghĩ nó vốn không phải đồ của ta, cũng không nhất định phải lấy lại, nhưng bộ dạng “nén giận” của ta không thể nghi ngờ đã khiến bọn hắn càng kiêu căng, người lấy cái bút ngòi vàng đồng, kẻ lấy cái bút Hồ Châu, cuối cùng ngay cả bức họa trên tường nghe nói là của ai đó vẽ cũng lấy xuống, so với chuyển nhà còn nhanh gọn hơn, đến nỗi son son phấn phấn, châu báo trang sức trên bàn bọn hắn cũng hết lòng dọn sạch, cuối cùng ngay cả vải Kinh Trúc làm y phục thừa cũng lấy đi, so với cường đạo chẳng kém bao nhiêu.
“A a a, đúng rồi đúng rồi, đã quên hỏi Khinh Trúc công tử đêm qua mập hợp cảm giác thế nào?”
“Không biết Hữu hộ pháp đại nhân còn có chiếu cố nữa hay không”
“Ha ha ha ha” Người bên cạnh cũng hùa theo cười rộ lên, hiển nhiên đã nghe chuyện ta bị bắt gian tại trận.
“Các ngươi, các ngươi hơi quá đáng” Thất Ái xông lên muốn cướp lại đồ.
Những người đó đâu để ý đến hắn, một kẻ vận hồng y trong đó tiến lên cho Thất Ái cái tát, kêu rất vang dội, ta hít sâu một hơi, thật sự nhịn không được ‘xoảng’ một tiếng đánh lên bàn, so với cái tát vừa rồi muốn bao nhiêu vang thì có bấy nhiêu, cần bao nhiêu lượng thì được bấy nhiêu.
Đáng tiếc vẫn không ai để vào mắt, từ khiếp sợ ban đầu hồi phục lại tinh thần, Mai Thất bình hoa cầm trong tay xuống “Cho ngươi vài phần nhan sắc ngươi liền lên mặt” Lấy chân đá đá mảnh bình vỡ trên đất, miệng cười lạnh: “Thực xin lỗi a, lỡ tay nó liền vỡ.”
Tiếp đó lại liên tiếp vài tiếng rầm rầm, từng kiện đồ vật rơi xuống đất, rơi rơi, vỡ vỡ, như thể khiêu khích, thành công khiến lão nhân gia ta sinh khí.
Một chưởng đập lên bàn, thanh âm so với vừa rồi còn lớn hơn, vang hơn, càng uy hiếp người.
Mai Thất hiển nhiên cũng bị khí thế trên người ta dọa sợ, lại nghĩ tới đồn đại bên ngoài về Khinh Trúc, miễn cưỡng ổn định tâm thần, hừ lạnh một tiếng, đang định nói cái gì, lại thấy cái bàn bên cạnh ta ‘bùm bùm’ vang lên, thanh âm càng lúc càng lớn, cuối cùng thế nhưng một tiếng ầm, người chung quanh đều hít sâu một hơi, khiếp sợ xanh mắt ——
Mai Thất quả thực không thể tin được chuyện vừa thấy, không tự chủ được lui về sau, nhìn những mảnh nhỏ trên, nhìn nhìn lại ta, ngón tay run rẩy chỉa vào ta, hầu kết lên xuống, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không thể nói ra, quay đầu bỏ chạy.
Hắn vừa chạy, người khác lại càng không dám ở lâu, trong nháy mắt biến sạch, ta sờ sờ tay mình, nhìn đống vụn trên đất một hồi, nuốt ngụm nước miếng, lúc này võ công tới cũng thật kịp thời, lại không biết khi nào nó lại tiêu thất ——
Thất Ái kéo kéo ống tay áo ta, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng, chỉ nghe hắn vui vẻ kêu to một tiếng: “Khinh Trúc ngươi thật là lợi hại, làm sao ngươi lại nghĩ ra? Ngươi lúc nào đã cưa bàn ra rồi, vừa rồi thật sự rất đáng sợ…”
Ta nhếch miệng, ta còn thắc mắc sao hắn chưa bị dọa đến bất tỉnh, thì ra hắn cho là ta động tay động chân với cái bàn trước, có điều hắn không chịu nghĩ, ta đây mới từ thủy lao về, nào có thời gian làm cái việc mất mặt đó?
Huống chi lão nhân gia ta không vô đạo đức như vậy, lại nghĩ đến cách hạ đẳng ấy?
…
“Khinh Trúc kia thật càn rỡ.” Mai Thất oán hận nện chén trà lên bàn, tựa hồ nhớ ra động tác của mình có thể đi quá giới hạn, nhanh chóng cẩn thận liếc Bích Hoa ngồi bên cạnh, thấy Bích Hoa tựa hồ đang trầm tư cũng không có ý trách tội y, mới thở phào một hơi.
“Ngươi nói hắn một chưởng đánh nát cái bàn?”
Mai Thất tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt nháy mắt có chút sợ hãi, y nuốt ngụm nước miếng gật gật đầu.
“Như vậy ngươi đã sợ?” Bích Hoa tựa hồ không hài lòng với vẻ sợ hãi của Mai Thất, đem chén trà trong tay đặt qua một bên, nhìn Mai Thất nói: “Khinh Trúc căn bản không biết võ công”
“Cái gì?” Mai Thất nháy mắt nhảy dựng lên “Nhưng, nhưng mà —— “
“Ta đã phái người tra qua, Khinh Trúc quyết không thể nào biết võ công.” Từ ngày hắn phát hiện hai chữ Khinh Trúc trên góc y phục, hắn liền điều tra người này.
Thấy Bích Hoa nói khẳng định như thế, Mai Thất qua lại vài vòng, cuối cùng gõ quạt nói: “Ý ngươi là, trước đó hắn đã động tay động chân?”
Lập tức lắc đầu, nghi ngờ nói: “Không có khả năng a, thời gian chúng ta tới hắn còn chưa trở lại, làm sao có thời gian?”
“Hắn không phải còn có một tiểu tư sao?”
Mai Thất lộ ra vẻ tỉnh ngộ, lập tức nghĩ đến Thất Ái.
“Có điều, cho dù hắn biết võ công thì thế nào? U Minh giáo ta chẳng lẽ còn thiếu cao thủ sao?” Bích Hoa không khỏi nở nụ cười, Mai Thất không khỏi rùng mình một cái.
“Ngươi, ngươi không phải vẫn theo hầu giáo chủ sao? Khinh Trúc kia dung mạo đã bị hủy, lại là tên câm, thậm chí còn dám lưng Hữu hộ pháp ——” sao có thể tranh với chúng ta?
“Ngươi từng gặp qua kẻ trêu chọc Hữu hộ pháp mà còn có thể bình yên vô sự chưa?” Bích Hoa lạnh lùng hỏi, huống chi người này còn đồng thời chọc giận giáo chủ…
.
.
.
Bạch Liêm lập tức lạnh mặt, tuy rằng thiếu bên tay áo nhưng vẫn không giảm được khí phách vô danh trên người hắn, không khí trong động lại hạ thấp, ta cũng bắt đầu đánh run, cuối cùng thật sự chịu không nổi, đành phải dùng chiêu cũ xích lại gần Tử Minh, thuận tay cầm vạt áo thùng thình của y xoa xoa băng thủy đang kết tinh trên tóc.
Tử Minh hận nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn duy trì phong độ cùng Bạch Liêm nói chuyện “Sư huynh, người này nhiều ít cũng coi như là người của ta, không phải là ngoại nhân, vừa rồi không nói rõ là lỗi của ta, nếu không có chuyện gì, sư đệ liền cáo lui.”
Tử Minh nói xong tính mang ta rời đi, Bạch Liêm sao để cho y đi như vậy, lắc mình một cái liền chắn trước mặt Tử Minh, động tác quỷ mỵ, thậm chí cả động tác của hắn đều không thấy rõ nháy mắt ta đã ở sau lưng hắn, hiển nhiên võ công của Bạch Liêm vẫn hơn Tử Minh một bậc.
“Mấy ngày không thấy, sư huynh võ công lại càng lợi hại, hẳn tầng thứ bảy đã luyện thành thục.”
“Sư đệ tán thưởng, khó khăn lắm mới qua tầng thứ tám mà thôi.”
Tử Minh hiển nhiên kinh hãi, cắn răng nhịn xuống xúc động, hung hăng trừng ta “Theo ta.”
Ta theo bản năng muốn gật đầu, lại bị Bạch Liêm không lạnh không đạm xen vào một câu “Ngươi nghĩ cho rõ”
Ta lập tức nuốt xuống lời nói mới đến bên miệng, nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu “Trước cho ta bộ y phục đi.” Nơi này thật sự là quá lạnh, còn ngốc ở đây thể cốt lão nhân gia ta thật sự là ăn không tiêu.
Tử Minh chợt nghe ta lên tiếng, thần tình không thể tin, lập tức hiểu bản thân ngay từ đầu đã bị gạt, ánh mắt nhìn như muốn nuốt chửng ta, thật đáng sợ a.
Còn hơn Tử Minh hung thần ác sát, Bạch Liêm lại biểu hiện bình thản.
Bạch Liêm bình ổn rất ôn nhu nói với ta: “Nơi này quả thật lạnh, ta mang ngươi ra ngoài thay y phục.”
Vẫn biết ôn nhu hấp dẫn như vậy là cạn bẫy, nhưng lão nhân gia ta thật sự rất khát vọng ấm áp, trong lúc nhất thời đã bị Bạch Liêm làm choáng váng, ngơ ngác gật đầu đi theo hắn, đến lúc ta thanh tỉnh lại, Tử Minh đã tức giận phất áo rời đi, trên thềm đá còn dấu chân y in lại, giờ người trẻ tuổi nộ khí thật lớn, ta không khỏi cảm thán nói.
Tử Minh ra khỏi thủy lao, trong lòng càng nghĩ càng giận, tùy tay đem giải dược dịch dung đan trong tay áo dập nát, nhưng vẫn chưa hết giận liền phá nát khối sơn giả.
Hắn cứ tiếp tục xấu đi, tốt nhất là xấu đến không ai dám gần —— hừ lạnh một tiếng, bước nhanh mà đi.
Thấy Tử Minh rời đi, Bạch Liêm thần sắc biến đổi, cuối cùng liếc ta một cái, dứt khoát cũng vung tay áo bỏ đi, ta nhìn thủy lao trống rỗng, y phục ướt sũng dính trên người, sớm biết hai người đó gạt người mà.
Cũng may cửa thủy lao mở rộng, mình cũng không phải không thể ra, trước về tìm kiện y phục mặc cái đã.
Ai, Hợp Hư ta từ khi nào lại biến thành chật vật như vậy? Ta thật là không biết nên khóc hay nên cười.
Bên ngoài hiển nhiên ấm áp hơn trong thủy lao, y phục ẩm ướt trở về Khung Ngọc viên, không ai ngăn ta, cũng không ai chú ý đến ta, bọn họ thậm chí còn không quan tâm ta có thể về đến Khung Ngọc viên hay không.
Bất quá cho dù Bạch Liêm có lạc đường, ta nghĩ ta cũng sẽ không bao giờ lạc đường, nơi này dù sao cũng là hang ổ của ta, nói lạc đường thật sự là không thể nào.
Run rẩy nhảy qua cổng vào Khung Ngọc viên, từ một nơi bí mật vòng qua vô số tầng kiểm tra, mật đạo hay ở chỗ không cần ngang nhiên đi lại, tránh cho khi không lại bị kết tội ném vào đại lao, vậy thật sự là bù đắp, cho nên ta lựa đường đi gần nhất, lại chưa từng có ai nghĩ tới một “ngoại nhân” ta có thể quen thuộc nơi này đến vậy, quen thuộc đến biết con đường ngắn nhất đi thế nào.
Khinh Trúc bị vây khốn ở Khung Ngọc viên mười mấy năm còn không biết, một Lưu Ly lần đầu tới U Minh giáo sao có thể biết đến ——
Chỗ ở của ta lại không phải không người như ta nghĩ, ta vốn cho là mình hoàn toàn bị xem nhẹ, lại không biết còn có rất nhiều phiền phức đang chờ ta, mà những người này tồn tại cũng chỉ có thể dùng ‘ngoài ý muốn’ để diễn tả, chỉ có thể dùng ‘hoang đường’ để hình dung.
Ta dắt dắt y phục trên người, nhìn đám “thê thiếp” trong phòng hưng sư vấn tội, chỉ có thể nhìn trời không nói gì, đáng thương ta đến bây giờ còn không biết từ khi nào bọn họ lại nhận định ta là địch nhân.
Thử nghĩ dung mạo ta đã bị hủy, tuổi lại không nhỏ, thể cốt cũng không còn mềm mại như bọn hắn, còn là một người câm, bọn hắn cho là ta sẽ tranh sủng, đá bọn hắn ra ngoài? Giành phú quý của bọn hắn? Lẽ ra ta đối với bọn họ không tạo được một chút uy hiếp nào mới đúng.
“Nơi này của Khinh Trúc công tử quả nhiên là nơi tốt” Nột người vận thúy y thản nhiên nhìn lướt qua phòng Khinh Trúc, đối với căn phòng đầy tro bụi vả lại không nói nổi hai chữ “hoa lệ” mà cảm thán một câu như vậy.
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Thất Ái đem thân hình nhỏ gầy chắn trước mặt ta, bàn tay nắm chặt lấy tay ra khẽ run rẩy, tràn đầy mồ hôi lạnh.
Ta xem hẳn là đang sợ hãi, lại không rõ vì sao hắn còn muốn chắn trước mặt ta, hắn nhỏ xinh như vậy căn bản ngăn không được cái gì, cũng chẳng bảo hộ nổi ta, thậm chí nói hắn ngay cả bản thân còn chẳng bảo hộ nổi.
“Mai công tử nói chuyện khi nào đến phần ngươi nói leo.” Tiểu đồng phía sau thúy y nhân lớn tiếng kêu, Thất Ái bị hù lập tức cúi thấp đầu, ta không tiếng động thở dài, hắn thế này càng khiến người ta muốn khi dễ.
“Khinh Trúc công tử vì sao không nói lời nào? Nga, đúng rồi, đã quên công tử là một người câm, đáng tiếc a đáng tiếc.” Ta thật sự khó có thể tìm được nửa điểm biểu hiện đáng tiếc trên mặt người này.
“Mặt cũng đáng tiếc, không biết là thứ gì lại hại công tử thành như vậy, Mai Thất cũng phải cẩn thận mới được.” Mai Thất đứng dậy, cầm lấy bình trà nhỏ trên bàn hít hà “Nơi này thậm chí có ngân hào giáo chủ yêu thích nhất? Khinh Trúc công tử quả nhiên được sủng ái hơn chúng ta a! Hẳn công tử sẽ không để ý mấy việc nhỏ này đâu, Mai Thất liền không khách khí” Nói xong liền cho bình trà vào tay áo.
Ta lại chỉ có thể giương mắt nhìn, cũng may ta không quá để ý lá trà kia, lại nghĩ nó vốn không phải đồ của ta, cũng không nhất định phải lấy lại, nhưng bộ dạng “nén giận” của ta không thể nghi ngờ đã khiến bọn hắn càng kiêu căng, người lấy cái bút ngòi vàng đồng, kẻ lấy cái bút Hồ Châu, cuối cùng ngay cả bức họa trên tường nghe nói là của ai đó vẽ cũng lấy xuống, so với chuyển nhà còn nhanh gọn hơn, đến nỗi son son phấn phấn, châu báo trang sức trên bàn bọn hắn cũng hết lòng dọn sạch, cuối cùng ngay cả vải Kinh Trúc làm y phục thừa cũng lấy đi, so với cường đạo chẳng kém bao nhiêu.
“A a a, đúng rồi đúng rồi, đã quên hỏi Khinh Trúc công tử đêm qua mập hợp cảm giác thế nào?”
“Không biết Hữu hộ pháp đại nhân còn có chiếu cố nữa hay không”
“Ha ha ha ha” Người bên cạnh cũng hùa theo cười rộ lên, hiển nhiên đã nghe chuyện ta bị bắt gian tại trận.
“Các ngươi, các ngươi hơi quá đáng” Thất Ái xông lên muốn cướp lại đồ.
Những người đó đâu để ý đến hắn, một kẻ vận hồng y trong đó tiến lên cho Thất Ái cái tát, kêu rất vang dội, ta hít sâu một hơi, thật sự nhịn không được ‘xoảng’ một tiếng đánh lên bàn, so với cái tát vừa rồi muốn bao nhiêu vang thì có bấy nhiêu, cần bao nhiêu lượng thì được bấy nhiêu.
Đáng tiếc vẫn không ai để vào mắt, từ khiếp sợ ban đầu hồi phục lại tinh thần, Mai Thất bình hoa cầm trong tay xuống “Cho ngươi vài phần nhan sắc ngươi liền lên mặt” Lấy chân đá đá mảnh bình vỡ trên đất, miệng cười lạnh: “Thực xin lỗi a, lỡ tay nó liền vỡ.”
Tiếp đó lại liên tiếp vài tiếng rầm rầm, từng kiện đồ vật rơi xuống đất, rơi rơi, vỡ vỡ, như thể khiêu khích, thành công khiến lão nhân gia ta sinh khí.
Một chưởng đập lên bàn, thanh âm so với vừa rồi còn lớn hơn, vang hơn, càng uy hiếp người.
Mai Thất hiển nhiên cũng bị khí thế trên người ta dọa sợ, lại nghĩ tới đồn đại bên ngoài về Khinh Trúc, miễn cưỡng ổn định tâm thần, hừ lạnh một tiếng, đang định nói cái gì, lại thấy cái bàn bên cạnh ta ‘bùm bùm’ vang lên, thanh âm càng lúc càng lớn, cuối cùng thế nhưng một tiếng ầm, người chung quanh đều hít sâu một hơi, khiếp sợ xanh mắt ——
Mai Thất quả thực không thể tin được chuyện vừa thấy, không tự chủ được lui về sau, nhìn những mảnh nhỏ trên, nhìn nhìn lại ta, ngón tay run rẩy chỉa vào ta, hầu kết lên xuống, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không thể nói ra, quay đầu bỏ chạy.
Hắn vừa chạy, người khác lại càng không dám ở lâu, trong nháy mắt biến sạch, ta sờ sờ tay mình, nhìn đống vụn trên đất một hồi, nuốt ngụm nước miếng, lúc này võ công tới cũng thật kịp thời, lại không biết khi nào nó lại tiêu thất ——
Thất Ái kéo kéo ống tay áo ta, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng, chỉ nghe hắn vui vẻ kêu to một tiếng: “Khinh Trúc ngươi thật là lợi hại, làm sao ngươi lại nghĩ ra? Ngươi lúc nào đã cưa bàn ra rồi, vừa rồi thật sự rất đáng sợ…”
Ta nhếch miệng, ta còn thắc mắc sao hắn chưa bị dọa đến bất tỉnh, thì ra hắn cho là ta động tay động chân với cái bàn trước, có điều hắn không chịu nghĩ, ta đây mới từ thủy lao về, nào có thời gian làm cái việc mất mặt đó?
Huống chi lão nhân gia ta không vô đạo đức như vậy, lại nghĩ đến cách hạ đẳng ấy?
…
“Khinh Trúc kia thật càn rỡ.” Mai Thất oán hận nện chén trà lên bàn, tựa hồ nhớ ra động tác của mình có thể đi quá giới hạn, nhanh chóng cẩn thận liếc Bích Hoa ngồi bên cạnh, thấy Bích Hoa tựa hồ đang trầm tư cũng không có ý trách tội y, mới thở phào một hơi.
“Ngươi nói hắn một chưởng đánh nát cái bàn?”
Mai Thất tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt nháy mắt có chút sợ hãi, y nuốt ngụm nước miếng gật gật đầu.
“Như vậy ngươi đã sợ?” Bích Hoa tựa hồ không hài lòng với vẻ sợ hãi của Mai Thất, đem chén trà trong tay đặt qua một bên, nhìn Mai Thất nói: “Khinh Trúc căn bản không biết võ công”
“Cái gì?” Mai Thất nháy mắt nhảy dựng lên “Nhưng, nhưng mà —— “
“Ta đã phái người tra qua, Khinh Trúc quyết không thể nào biết võ công.” Từ ngày hắn phát hiện hai chữ Khinh Trúc trên góc y phục, hắn liền điều tra người này.
Thấy Bích Hoa nói khẳng định như thế, Mai Thất qua lại vài vòng, cuối cùng gõ quạt nói: “Ý ngươi là, trước đó hắn đã động tay động chân?”
Lập tức lắc đầu, nghi ngờ nói: “Không có khả năng a, thời gian chúng ta tới hắn còn chưa trở lại, làm sao có thời gian?”
“Hắn không phải còn có một tiểu tư sao?”
Mai Thất lộ ra vẻ tỉnh ngộ, lập tức nghĩ đến Thất Ái.
“Có điều, cho dù hắn biết võ công thì thế nào? U Minh giáo ta chẳng lẽ còn thiếu cao thủ sao?” Bích Hoa không khỏi nở nụ cười, Mai Thất không khỏi rùng mình một cái.
“Ngươi, ngươi không phải vẫn theo hầu giáo chủ sao? Khinh Trúc kia dung mạo đã bị hủy, lại là tên câm, thậm chí còn dám lưng Hữu hộ pháp ——” sao có thể tranh với chúng ta?
“Ngươi từng gặp qua kẻ trêu chọc Hữu hộ pháp mà còn có thể bình yên vô sự chưa?” Bích Hoa lạnh lùng hỏi, huống chi người này còn đồng thời chọc giận giáo chủ…
.
.
.
Tác giả :
Âm Sí Thịnh