Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Chương 53: Thủy lao – 1
“Hàn Đàm tham kiến giáo chủ, giáo chủ vạn an” Hàn Đàm nhìn không chớp mắt, cực kỳ cung kính cúi người thi lễ trước Bạch Liêm, tư thế tiêu sái lại quyết không thất kính, còn hơn Tử Minh ngang ngược càn rỡ.
Kỳ thật đối với người này ta nhiều ít cũng có chút ấn tượng, dù sao cũng từng gặp mặt, hơn nữa nhìn hắn và Cách Ngạo Sinh dường như có chút giao tình, chỉ không biết là loại “giao tình” thế nào.
Bạch Liêm gật gật đầu ừ một tiếng, cũng không trách Hàn Đàm ngắt lời mình, chỉ là sắc mặt không tốt như trước, có vẻ khó coi.
“Giáo chủ minh xét, theo thuộc hạ biết người này không phải là Khinh Trúc.”
Bạch Liêm chau mày, hắn đương nhiên biết người kia không phải Khinh Trúc, Khinh Trúc không có khả năng hiểu được Dịch Cân kinh Thiếu Lâm, Khinh Trúc cũng không thể nào không biết hắn, hơn nữa còn dám giở trò khinh bạc với hắn.
“Nga? Phải không” Lên tiếng, ý hỏi cũng như không hỏi.
“Theo thuộc hạ biết người này quả thật không phải Khinh Trúc.” Hàn Đàm cũng không liếc ta một cái, phất tay cho người lôi đến mấy tên bị trói gô lại.
Tử Minh nhìn thấy đám người bị mang vào, mày cau chặt, những người này rõ ràng bị y giam ở tư lao, thế nào lại chạy đến đây? Lại nhìn Hàn Đàm tỉnh bơ đứng một bên, lập tức hiểu ra, có thể lấy người trong tư lao của y, trong giáo cũng chỉ có Hàn Đàm, hừ.
“Bẩm Giáo chủ, những người này nguyên là người Phiếu Miểu lâu, mấy ngày trước phụng mệnh hộ tống Khinh Trúc công tử hồi hương thăm người thân, nửa đường bị người Thiên Huyền cung tập kích, vì hộ vệ bất lực khinh địch khiến Khinh Trúc công tử chết tại chỗ, những người này sợ chịu phạt mới tìm tên kia thay thế, đem huỷ dung, độc ách hầu đưa vào Khung Ngọc viên, ý đồ lấy giả đánh tráo.”
Bạch Liêm cũng không biết lai lịch của ta, cũng không biết chấm đỏ tồn tại trên mặt ta, lúc này nghe lời Hàn Đàm lập tức nheo hai mắt, trong nháy mắt thấy được sự thương tiếc không đành lòng, lại xen lẫn theo lửa giận, nhưng những ngay sau đó liền tiêu thất, ánh mắt thản nhiên đảo qua ta, ta không biết là hắn đang nhìn ta hay chứng thực chấm đỏ trên mặt ta, chỉ biết là hắn lập tức nhìn về phía đám người kia với ánh mắt âm trầm đáng sợ, nhưng cảm xúc cũng không dao động nhiều, ít nhất mặt ngoài là như thế.
“Việc này Hữu sứ biết quá tường tận, giáo chủ có thể chứng thực.” Bạch Liêm đưa mắt nhìn thần sắc giận dữ của Tử Minh, lập tức lại cúi đầu.
Bạch Liêm lại dời ánh mắt về phía Tử Minh, Tử Minh mặc dù trước nay không hợp với Hàn Đàm, lại cũng không dám lừa gạt, chỉ đành nói: “Xác thực như lời Tả hộ pháp nói.”
Thấy Tử Minh thừa nhận, Hàn Đàm cũng nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói “Thuộc hạ nghĩ, nếu người này không phải Khinh Trúc, tự nhiên cũng sẽ không có tư thông như vừa nói, mong giáo chủ minh xét, giảm bớt tội trạng.”
Âm tiết cuối cùng hạ xuống, trong đại sảnh yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng châm rơi, tất cả đang chờ một khắc bánh xe phán quyết, đến Bạch Liêm cùng Tử Minh cũng như vậy, chỉ là một kẻ mâu thuẫn không ngừng, một kẻ lại ung dung như thường.
Thật lâu sau phía trên mới truyền đến thanh âm “Người này nếu không phải Khinh Trúc, vậy là ngoại giáo” Bạch Liêm đột nhiên biến chuyển “Người đâu, đem người ép vào thủy lao.” Nếu là người ngoại giáo, cần gì phải khách khí —— đúng hay sai, tội nặng tôi nhẹ bất quá cũng chỉ là một câu nói.
Đi đâu thì đi ta cuối cùng vẫn không tránh khỏi mệnh ngồi tù, nếu không phải xác nhận vị giáo chủ này thực thành thục, ta còn hoài nghi hắn cố chấp nhốt ta vào thủy lao có phải là … trả thù việc hôm qua ta khinh bạc cùng lường gạt hay không.
Thanh âm bình bình lại vang lên “Nhâm Hiêu cấu kết nhân sĩ ngoại giáo, nghi có phản giáo chi ngại, xử tước hình.” Bạch Liêm nói xong đứng dậy mà đi, không tiếp tục để ý tới người bên dưới.
Hàn Đàm đứng nguyên tại chỗ, mọi việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng vẫn cung kính hành lễ với bóng lưng Bạch Liêm “Cung tiễn giáo chủ.” Trong mắt ta cả U Minh giáo sợ chỉ có vị Tả sứ này, ít nhất còn hơn vị Hữu sứ không tuân quy củ cùng giáo chủ hỉ nộ vô thường kia, hắn thật sự trầm ổn hơn.
Tỉnh lại, mọi người cũng vội vàng hành lễ, nhưng lúc này đã không thấy bóng dáng Bạch Liêm đâu nữa.
“Tả hộ pháp thực nhàn rỗi, lại quản đến nhàn sự của bổn tọa, hừ, thật hăng hái a!” Tử Minh căm tức Hàn Đàm, nhìn cái tên đột nhiên xuất hiện làm hỏng chuyện của mình hận nghiến răng nghiến lợi.
“Hữu hộ pháp nói quá lời, Hàn Đàm chỉ là làm việc theo lẽ công bằng mà thôi.”
“Khá khen cho lẽ công bằng, chỉ không biết Tả hộ pháp sao lại tới tư lao của bổn tọa?”
“Nhất thời biến quyền, mong Hữu hộ pháp thứ lỗi.”
“Chiếu theo lời ngươi là nói bổn tọa lòng dạ hẹp hòi sao?”
Hàn Đàm bất đắc dĩ thở dài, tựa hồ không muốn tranh luận cùng Tử Minh “Giáo chủ đã đi rồi, Hữu hộ pháp không qua sao? Mấy canh giờ nữa lại là thời gian giáo chủ luyện công, sợ đến lúc đó dù là Hữu hộ pháp cũng không thể quấy rầy.”
“Không nhọc tôn giá nhắc nhở, chuyện của bổn tọa còn chưa cần người khác lo lắng.” Trên miệng dù nói như vậy, nhưng Tử Minh cũng biết bây giờ không phải thời gian tranh luận, hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Đàm, phất tay áo, đuổi theo hướng Bạch Liêm biến mất.
Trước khi đi vẫn không quên lại liếc ta một cái.
Ta nhanh chóng truyền cho y ánh mắt tha thiết mong chờ, rơi vào tay Tử Minh vô luận thế nào cũng tốt hơn ngâm mình trong thủy lao lạnh như băng a! Còn chưa kịp làm gì, bạch y hộ vệ đột nhiên xông đến, khiêng ta vào thủy lao.
Ô hô thương thay! Mệnh ta xui xẻo biết bao ——
.
.
.
Kỳ thật đối với người này ta nhiều ít cũng có chút ấn tượng, dù sao cũng từng gặp mặt, hơn nữa nhìn hắn và Cách Ngạo Sinh dường như có chút giao tình, chỉ không biết là loại “giao tình” thế nào.
Bạch Liêm gật gật đầu ừ một tiếng, cũng không trách Hàn Đàm ngắt lời mình, chỉ là sắc mặt không tốt như trước, có vẻ khó coi.
“Giáo chủ minh xét, theo thuộc hạ biết người này không phải là Khinh Trúc.”
Bạch Liêm chau mày, hắn đương nhiên biết người kia không phải Khinh Trúc, Khinh Trúc không có khả năng hiểu được Dịch Cân kinh Thiếu Lâm, Khinh Trúc cũng không thể nào không biết hắn, hơn nữa còn dám giở trò khinh bạc với hắn.
“Nga? Phải không” Lên tiếng, ý hỏi cũng như không hỏi.
“Theo thuộc hạ biết người này quả thật không phải Khinh Trúc.” Hàn Đàm cũng không liếc ta một cái, phất tay cho người lôi đến mấy tên bị trói gô lại.
Tử Minh nhìn thấy đám người bị mang vào, mày cau chặt, những người này rõ ràng bị y giam ở tư lao, thế nào lại chạy đến đây? Lại nhìn Hàn Đàm tỉnh bơ đứng một bên, lập tức hiểu ra, có thể lấy người trong tư lao của y, trong giáo cũng chỉ có Hàn Đàm, hừ.
“Bẩm Giáo chủ, những người này nguyên là người Phiếu Miểu lâu, mấy ngày trước phụng mệnh hộ tống Khinh Trúc công tử hồi hương thăm người thân, nửa đường bị người Thiên Huyền cung tập kích, vì hộ vệ bất lực khinh địch khiến Khinh Trúc công tử chết tại chỗ, những người này sợ chịu phạt mới tìm tên kia thay thế, đem huỷ dung, độc ách hầu đưa vào Khung Ngọc viên, ý đồ lấy giả đánh tráo.”
Bạch Liêm cũng không biết lai lịch của ta, cũng không biết chấm đỏ tồn tại trên mặt ta, lúc này nghe lời Hàn Đàm lập tức nheo hai mắt, trong nháy mắt thấy được sự thương tiếc không đành lòng, lại xen lẫn theo lửa giận, nhưng những ngay sau đó liền tiêu thất, ánh mắt thản nhiên đảo qua ta, ta không biết là hắn đang nhìn ta hay chứng thực chấm đỏ trên mặt ta, chỉ biết là hắn lập tức nhìn về phía đám người kia với ánh mắt âm trầm đáng sợ, nhưng cảm xúc cũng không dao động nhiều, ít nhất mặt ngoài là như thế.
“Việc này Hữu sứ biết quá tường tận, giáo chủ có thể chứng thực.” Bạch Liêm đưa mắt nhìn thần sắc giận dữ của Tử Minh, lập tức lại cúi đầu.
Bạch Liêm lại dời ánh mắt về phía Tử Minh, Tử Minh mặc dù trước nay không hợp với Hàn Đàm, lại cũng không dám lừa gạt, chỉ đành nói: “Xác thực như lời Tả hộ pháp nói.”
Thấy Tử Minh thừa nhận, Hàn Đàm cũng nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói “Thuộc hạ nghĩ, nếu người này không phải Khinh Trúc, tự nhiên cũng sẽ không có tư thông như vừa nói, mong giáo chủ minh xét, giảm bớt tội trạng.”
Âm tiết cuối cùng hạ xuống, trong đại sảnh yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng châm rơi, tất cả đang chờ một khắc bánh xe phán quyết, đến Bạch Liêm cùng Tử Minh cũng như vậy, chỉ là một kẻ mâu thuẫn không ngừng, một kẻ lại ung dung như thường.
Thật lâu sau phía trên mới truyền đến thanh âm “Người này nếu không phải Khinh Trúc, vậy là ngoại giáo” Bạch Liêm đột nhiên biến chuyển “Người đâu, đem người ép vào thủy lao.” Nếu là người ngoại giáo, cần gì phải khách khí —— đúng hay sai, tội nặng tôi nhẹ bất quá cũng chỉ là một câu nói.
Đi đâu thì đi ta cuối cùng vẫn không tránh khỏi mệnh ngồi tù, nếu không phải xác nhận vị giáo chủ này thực thành thục, ta còn hoài nghi hắn cố chấp nhốt ta vào thủy lao có phải là … trả thù việc hôm qua ta khinh bạc cùng lường gạt hay không.
Thanh âm bình bình lại vang lên “Nhâm Hiêu cấu kết nhân sĩ ngoại giáo, nghi có phản giáo chi ngại, xử tước hình.” Bạch Liêm nói xong đứng dậy mà đi, không tiếp tục để ý tới người bên dưới.
Hàn Đàm đứng nguyên tại chỗ, mọi việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng vẫn cung kính hành lễ với bóng lưng Bạch Liêm “Cung tiễn giáo chủ.” Trong mắt ta cả U Minh giáo sợ chỉ có vị Tả sứ này, ít nhất còn hơn vị Hữu sứ không tuân quy củ cùng giáo chủ hỉ nộ vô thường kia, hắn thật sự trầm ổn hơn.
Tỉnh lại, mọi người cũng vội vàng hành lễ, nhưng lúc này đã không thấy bóng dáng Bạch Liêm đâu nữa.
“Tả hộ pháp thực nhàn rỗi, lại quản đến nhàn sự của bổn tọa, hừ, thật hăng hái a!” Tử Minh căm tức Hàn Đàm, nhìn cái tên đột nhiên xuất hiện làm hỏng chuyện của mình hận nghiến răng nghiến lợi.
“Hữu hộ pháp nói quá lời, Hàn Đàm chỉ là làm việc theo lẽ công bằng mà thôi.”
“Khá khen cho lẽ công bằng, chỉ không biết Tả hộ pháp sao lại tới tư lao của bổn tọa?”
“Nhất thời biến quyền, mong Hữu hộ pháp thứ lỗi.”
“Chiếu theo lời ngươi là nói bổn tọa lòng dạ hẹp hòi sao?”
Hàn Đàm bất đắc dĩ thở dài, tựa hồ không muốn tranh luận cùng Tử Minh “Giáo chủ đã đi rồi, Hữu hộ pháp không qua sao? Mấy canh giờ nữa lại là thời gian giáo chủ luyện công, sợ đến lúc đó dù là Hữu hộ pháp cũng không thể quấy rầy.”
“Không nhọc tôn giá nhắc nhở, chuyện của bổn tọa còn chưa cần người khác lo lắng.” Trên miệng dù nói như vậy, nhưng Tử Minh cũng biết bây giờ không phải thời gian tranh luận, hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Đàm, phất tay áo, đuổi theo hướng Bạch Liêm biến mất.
Trước khi đi vẫn không quên lại liếc ta một cái.
Ta nhanh chóng truyền cho y ánh mắt tha thiết mong chờ, rơi vào tay Tử Minh vô luận thế nào cũng tốt hơn ngâm mình trong thủy lao lạnh như băng a! Còn chưa kịp làm gì, bạch y hộ vệ đột nhiên xông đến, khiêng ta vào thủy lao.
Ô hô thương thay! Mệnh ta xui xẻo biết bao ——
.
.
.
Tác giả :
Âm Sí Thịnh