Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Chương 131: Du thuyền thái hồ – 1
Luận kiếm đại hội bắt đầu, cả Luận Kiếm sơn trang kẻ rỗi rãnh nhất cũng chỉ có Hợp Hư, thiên hạ đệ nhất võ học, hai mươi bảy năm đầu đời có lẽ hắn còn có hứng thú, còn Ngu nhân bội, Thiên Huyền cung cùng U Minh giáo lắm người đến như vậy, còn cần đến lão nhân gia hắn ra tay sao, cuối cùng Ngu nhân bội kia lọt vào tay người nào trong nhà, không cần hắn quan tâm.
Bất quá rãnh rỗi đến mốc meo như vậy hiển nhiên chỉ có mình Hợp Hư, Cách Ngạo Sinh từ khi Luận kiếm đại hội bắt đầu liền vội đến chân không chạm đất, Hàn Đàm vì đứng đầu Thiên Huyền cung tổng không thể ra mặt, vì thế, Hợp Hư liền đơn độc một mình.
Lại nói một ngày cuối thu khí sảng, Hợp Hư vốn có ý mời Cách Ngạo Sinh cùng Hàn Đàm đi du hồ, nhưng sự vụ ngập đầu hai người lại không ai thoát nổi, Hợp Hư bơ vơ đương nhiên là ủ rũ.
Cũng có thể trời cao chiếu cố, vừa vặn để cho hắn đụng phải Vân Định Hưng.
“Vân huynh” Xa xa hô to một tiếng, Hợp Hư bước nhanh đến Hoa đình.
Vân Định Hưng vốn là muốn đi xem luận võ, lại nửa đường gặp được mấy hảo hữu cả năm không thấy, tán gẫu đến quên giờ, lúc này nghe thấy Hợp Hư hô gọi, không khỏi xoay người lại.
“Thì ra là Hà huynh.” Thấy là Hợp Hư, Vân Định Hưng vội đứng lên đón chào.
“Vân huynh thật xảo a, mấy vị này là?” Hợp Hư nhìn qua mấy người phía sau Vân Định Hưng, một người thanh sam đạo bào, một người ăn vận kiểu văn nhân, còn một cẩm y công tử, môi hồng răng trắng, Hợp Hư cũng nhìn nhiều thêm một chút.
“Vị này là Triệu đạo hữu của Võ Đang, vị này là khoái kiếm Lâm tiên sinh, vị này là công tử Lý gia ở Hà Nam.” Vân Định Hưng nhất nhất giới thiệu.
“Tại hạ Hợp Hư, hôm nay được gặp ba vị cũng coi như chuyến đi này không tệ” Hợp Hư cười cười cúi người thi lễ.
Triệu Thanh Vân, Lâm Kiêm Đạo, Lý Danh Đường, nhất tề đứng dậy hoàn lễ “Hà công tử khách khí” Nói chuyện đồng thời vẫn không khỏi không dấu vết đánh giá Hợp Hư, hiển nhiên có chút tò mò với vị thân thích của Đại công tử Thiên Huyền cung này.
“Nói đến tại hạ cùng chư vị cũng coi như có quen biết sâu xa, Triệu đạo hữu không biết gần đây Ngôn Bốc Tử đạo trưởng có khỏe không?”
“Nguyên lai Hà công tử lại quen biết gia sư thúc tổ” Ánh mắt Triệu Thanh Vân nhìn Hợp Hư càng nghiêm, hiển nhiên với y, đối phương dù tuổi trẻ, nhưng nếu có kết giao với Ngôn Bốc Tử, y cũng nhất định cung kính hơn một hai phần.
Chỉ không biết, nếu Triệu Thanh Vân biết vị trước mắt này, còn ngang hàng luận giao với tổ sư gia Thiên Hành Tử đã sớm qua đời, sẽ còn kinh hãi đến bộ dạng nào nữa.
Bất quá Triệu Thanh Vân vẫn có chút nghi hoặc, dù sao số lần Ngôn Bốc Tử xuống núi không nhiều, cũng không biết làm thế nào nhận thức vị trước mắt.
“Đúng rồi, Triệu đạo hữu cũng biết Võ Đang có một vị tiểu đạo trưởng kêu là Thanh Chu? Ta nhớ hắn còn có hai vị sư đệ, gọi là Thanh Cừ, Thanh Kiếm.”
“Hà công tử nói Thanh Chu sư đệ cùng hai vị sư đệ Thanh Cừ, Thanh Kiếm sao?” Triệu Thanh Vân tựa hồ không ngờ Hợp Hư còn biết đám Thanh Chu.(3 đạo sĩ cứu ảnh trong rừng khi mới trúng độc ấy, ai nhớ hok >.<) “Thì ra là sư đệ Triệu đạo hữu, không biết bọn hắn có khỏe không, tính ra ta cùng bọn họ cũng đã bảy tám năm chưa gặp” Hợp Hư có chút cảm khái nói, nhớ lại năm đó, thật đúng là dở khóc dở cười. “Thanh Chu sư đệ là môn hạ Hòa sư thúc, một mực trên núi thanh tu, mấy năm nay cũng coi như đạo pháp đại thành.” Triệu Thanh Vân đối Thanh Chu có chút xem thường “Còn Thanh Cừ cùng Thanh Kiếm đã lần lượt xuống núi.” “Nha” Hợp Hư gật gật đầu, liền đem tầm mắt chuyển qua Lâm Kiêm Đạo. Lâm Kiêm Đạo thấy Hợp Hư nhìn, cười vuốt vuốt tam nhiêm mỹ tu (râu quai nón) “Hà công tử sợ là không biết Lâm mỗ, Lâm mỗ nhàn vân dã hạc không có căn cơ gì.” Hợp Hư cũng cười theo, lập tức chuyển hướng Lý Danh Đường “Lý huynh cùng Lý Kiếm Thu tại Hà Nam là quan hệ như thế nào?” Lý Danh Đường sửng sốt “Ngươi nhận thức Tam thúc ta?” Hợp Hư cũng sửng sốt, lại nhìn Lý Danh Đường một lượt, tựa hồ có chút cảm thán Lý Kiếm Thu thậm chí có cháu lớn như vậy. “Mấy năm trước có vài lần duyên phận” Lý Kiếm Thu năm đó thừa dịp hắn thu nhỏ bao lần trêu đùa, thái độ Hợp Hư đối với Lý Kiếm Thu không thế nào hòa ái. Lý Danh Đường gật gật đầu thì ra là thế, nếu Hợp Hư có quan hệ với Tam thúc hắn, vậy trong mắt Lý Danh Đường cũng coi như một nửa trưởng bối, cũng thân cận với Hợp Hư hơn nhiều “Tam thúc mấy năm nay một mực du ngoại, đến ta cũng rất ít thấy hắn.” Khi nói lời này Lý Danh Đường có chút phiền muộn, tựa hồ quan hệ với Tam thúc này rất không tồi. “A, đúng rồi, Tam thúc nói đã mấy ngày nữa sẽ đến, lúc đó Hà công tử có thể gặp Tam thúc ta.” “Tam thúc ngươi sẽ tới?” “Ân, Tam thúc nghe nói Luận kiếm đại hội lần này do Cách Minh chủ chủ trì, hắn cùng Cách Minh chủ nhiều năm không gặp, thập phần tưởng niệm, nên muốn nhân cơ hội tới ôn chuyện.” “Nghe nói Cách Minh chủ mọi năm đều không ở trong Cách phủ, lệnh huynh chỉ sợ cũng rất vất vả mới bắt được người.” Lâm Kiêm Đạo ở bên cười nói. “Cách Minh chủ trăm công ngàn việc, nghe nói trận vây công yêu nghiệt ma giáo năm trước bị đả thương, nên phải tìm nơi an tĩnh để điều dưỡng.” Lý Danh Đường gật đầu đồng ý “Ta cũng từng hỏi qua Tam thúc, Tam thúc nói Cách Minh chủ bệnh căn có từ tám năm trước, bốn năm trước nghe nói tốt hơn, nhưng Cách Minh Chủ vẫn bán ẩn cư, hẳn phải điều dưỡng vài năm nữa mới có thể hoàn toàn tiêu hết.” Ngày ấy ở dưới vách Cách Ngạo Sinh cùng Tử Minh tổn thương nặng nhất, tận tâm điều dưỡng một năm mới hoàn toàn khỏe lại, cẩn thận dưỡng ba năm mới hoàn toàn trị được bệnh căn, bất quá với Hợp Hư mà nói, ‘bệnh’ của Cách Ngạo Sinh cứ dai dẳng vậy mới tốt, cứ như vậy, Cách Ngạo Sinh có thể có hơn phân nửa thời gian ở Tây Lưu cung bồi hắn, việc này không thể cho ngoại nhân biết, Hợp Hư cũng đồng ý với bọn họ. “Năm đó kia hữu sứ ma giáo Tử Minh coi như lợi hại, hao tổn nhiều người như vậy lại vẫn để hắn chạy thoát, thật đáng giận.” Triệu Thanh Vân lại lắc đầu lại thở dài, tựa hồ hận võ công mình thấp kém, không thể tự tay đâm Tử Minh. “Ta nghe nói năm đó giáo chủ ma giáo Bạch Liêm, tiền giáo chủ Hà Lân Sinh trước sau đuổi tới, hai đại ma đầu vừa đến, căn bản là không hề có phần thắng.” “Không thể, ngày đó nghe nói cung chủ Thiên Huyền cung cũng nghe tin đuổi tới, có hắn ở đó tất nhiên sẽ không để cho Hà Lân Sinh bỏ đi dễ dàng.” Mấy người nghị luận một phen, tựa hồ có chút để ý chuyện năm đó, có điều mấy người này không một ai có thể nói rõ năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. “Hà huynh, ngươi nói ma đầu Bạch Liêm kia võ công cao bao nhiêu?” Hợp Hư trầm ngâm một chút, tựa hồ tính ra “Cách Minh chủ e không thể thắng hắn.” Mấy năm nay hắn đem toàn bộ Cửu Hỏa truyền cho Bạch Liêm, nghĩ thế nào cũng khó có địch thủ. Mọi người trầm ngâm, ngay khi tất cả đang tự hỏi ma giáo giáo chủ Bạch Liêm võ công đến tột đạt tới trình độ nào, thì xa xa một đám bạch y nhân đi tới. Triệu Thanh Vân biến sắc, nói: “Người U Minh giáo, mọi người cẩn thận.” Ma giáo lấy bội đái bên hông phân chia thân phận, giáo chủ đeo tử đái, trưởng lão mang hắc đái, tả hữu nhị hộ pháp là hồng đái, lâu chủ ngũ lâu là hoàng đái, hộ pháp là lam đái, đàn chủ là thanh đái, tiếp theo là giả đái và bạch đái. Trong đám người kia ngay cả bạch đái cũng không có, có thể thấy được thân phận người tới không thấp. “Không phải nói lần này U Minh giáo tới chẳng qua là một hộ pháp sao? Thế nào lại nhiều lam đái thanh đái như vậy, lại còn có hoàng đái.” Lâm Kiêm Đạo nhìn người từ xa đến gần, trên mặt âm tình bất định “Chúng ta có nên tránh đi?” “Không còn kịp rồi, yên lặng theo dõi kỳ biến đi, đang ở Luận Kiếm sơn trang, hẳn đối phương cũng không dám gây chiến.” Vân Định Hưng hạ giọng vội vàng dặn dò vài câu, rồi chắn Hợp Hư không biết võ công ở phía sau....
Bất quá rãnh rỗi đến mốc meo như vậy hiển nhiên chỉ có mình Hợp Hư, Cách Ngạo Sinh từ khi Luận kiếm đại hội bắt đầu liền vội đến chân không chạm đất, Hàn Đàm vì đứng đầu Thiên Huyền cung tổng không thể ra mặt, vì thế, Hợp Hư liền đơn độc một mình.
Lại nói một ngày cuối thu khí sảng, Hợp Hư vốn có ý mời Cách Ngạo Sinh cùng Hàn Đàm đi du hồ, nhưng sự vụ ngập đầu hai người lại không ai thoát nổi, Hợp Hư bơ vơ đương nhiên là ủ rũ.
Cũng có thể trời cao chiếu cố, vừa vặn để cho hắn đụng phải Vân Định Hưng.
“Vân huynh” Xa xa hô to một tiếng, Hợp Hư bước nhanh đến Hoa đình.
Vân Định Hưng vốn là muốn đi xem luận võ, lại nửa đường gặp được mấy hảo hữu cả năm không thấy, tán gẫu đến quên giờ, lúc này nghe thấy Hợp Hư hô gọi, không khỏi xoay người lại.
“Thì ra là Hà huynh.” Thấy là Hợp Hư, Vân Định Hưng vội đứng lên đón chào.
“Vân huynh thật xảo a, mấy vị này là?” Hợp Hư nhìn qua mấy người phía sau Vân Định Hưng, một người thanh sam đạo bào, một người ăn vận kiểu văn nhân, còn một cẩm y công tử, môi hồng răng trắng, Hợp Hư cũng nhìn nhiều thêm một chút.
“Vị này là Triệu đạo hữu của Võ Đang, vị này là khoái kiếm Lâm tiên sinh, vị này là công tử Lý gia ở Hà Nam.” Vân Định Hưng nhất nhất giới thiệu.
“Tại hạ Hợp Hư, hôm nay được gặp ba vị cũng coi như chuyến đi này không tệ” Hợp Hư cười cười cúi người thi lễ.
Triệu Thanh Vân, Lâm Kiêm Đạo, Lý Danh Đường, nhất tề đứng dậy hoàn lễ “Hà công tử khách khí” Nói chuyện đồng thời vẫn không khỏi không dấu vết đánh giá Hợp Hư, hiển nhiên có chút tò mò với vị thân thích của Đại công tử Thiên Huyền cung này.
“Nói đến tại hạ cùng chư vị cũng coi như có quen biết sâu xa, Triệu đạo hữu không biết gần đây Ngôn Bốc Tử đạo trưởng có khỏe không?”
“Nguyên lai Hà công tử lại quen biết gia sư thúc tổ” Ánh mắt Triệu Thanh Vân nhìn Hợp Hư càng nghiêm, hiển nhiên với y, đối phương dù tuổi trẻ, nhưng nếu có kết giao với Ngôn Bốc Tử, y cũng nhất định cung kính hơn một hai phần.
Chỉ không biết, nếu Triệu Thanh Vân biết vị trước mắt này, còn ngang hàng luận giao với tổ sư gia Thiên Hành Tử đã sớm qua đời, sẽ còn kinh hãi đến bộ dạng nào nữa.
Bất quá Triệu Thanh Vân vẫn có chút nghi hoặc, dù sao số lần Ngôn Bốc Tử xuống núi không nhiều, cũng không biết làm thế nào nhận thức vị trước mắt.
“Đúng rồi, Triệu đạo hữu cũng biết Võ Đang có một vị tiểu đạo trưởng kêu là Thanh Chu? Ta nhớ hắn còn có hai vị sư đệ, gọi là Thanh Cừ, Thanh Kiếm.”
“Hà công tử nói Thanh Chu sư đệ cùng hai vị sư đệ Thanh Cừ, Thanh Kiếm sao?” Triệu Thanh Vân tựa hồ không ngờ Hợp Hư còn biết đám Thanh Chu.(3 đạo sĩ cứu ảnh trong rừng khi mới trúng độc ấy, ai nhớ hok >.<) “Thì ra là sư đệ Triệu đạo hữu, không biết bọn hắn có khỏe không, tính ra ta cùng bọn họ cũng đã bảy tám năm chưa gặp” Hợp Hư có chút cảm khái nói, nhớ lại năm đó, thật đúng là dở khóc dở cười. “Thanh Chu sư đệ là môn hạ Hòa sư thúc, một mực trên núi thanh tu, mấy năm nay cũng coi như đạo pháp đại thành.” Triệu Thanh Vân đối Thanh Chu có chút xem thường “Còn Thanh Cừ cùng Thanh Kiếm đã lần lượt xuống núi.” “Nha” Hợp Hư gật gật đầu, liền đem tầm mắt chuyển qua Lâm Kiêm Đạo. Lâm Kiêm Đạo thấy Hợp Hư nhìn, cười vuốt vuốt tam nhiêm mỹ tu (râu quai nón) “Hà công tử sợ là không biết Lâm mỗ, Lâm mỗ nhàn vân dã hạc không có căn cơ gì.” Hợp Hư cũng cười theo, lập tức chuyển hướng Lý Danh Đường “Lý huynh cùng Lý Kiếm Thu tại Hà Nam là quan hệ như thế nào?” Lý Danh Đường sửng sốt “Ngươi nhận thức Tam thúc ta?” Hợp Hư cũng sửng sốt, lại nhìn Lý Danh Đường một lượt, tựa hồ có chút cảm thán Lý Kiếm Thu thậm chí có cháu lớn như vậy. “Mấy năm trước có vài lần duyên phận” Lý Kiếm Thu năm đó thừa dịp hắn thu nhỏ bao lần trêu đùa, thái độ Hợp Hư đối với Lý Kiếm Thu không thế nào hòa ái. Lý Danh Đường gật gật đầu thì ra là thế, nếu Hợp Hư có quan hệ với Tam thúc hắn, vậy trong mắt Lý Danh Đường cũng coi như một nửa trưởng bối, cũng thân cận với Hợp Hư hơn nhiều “Tam thúc mấy năm nay một mực du ngoại, đến ta cũng rất ít thấy hắn.” Khi nói lời này Lý Danh Đường có chút phiền muộn, tựa hồ quan hệ với Tam thúc này rất không tồi. “A, đúng rồi, Tam thúc nói đã mấy ngày nữa sẽ đến, lúc đó Hà công tử có thể gặp Tam thúc ta.” “Tam thúc ngươi sẽ tới?” “Ân, Tam thúc nghe nói Luận kiếm đại hội lần này do Cách Minh chủ chủ trì, hắn cùng Cách Minh chủ nhiều năm không gặp, thập phần tưởng niệm, nên muốn nhân cơ hội tới ôn chuyện.” “Nghe nói Cách Minh chủ mọi năm đều không ở trong Cách phủ, lệnh huynh chỉ sợ cũng rất vất vả mới bắt được người.” Lâm Kiêm Đạo ở bên cười nói. “Cách Minh chủ trăm công ngàn việc, nghe nói trận vây công yêu nghiệt ma giáo năm trước bị đả thương, nên phải tìm nơi an tĩnh để điều dưỡng.” Lý Danh Đường gật đầu đồng ý “Ta cũng từng hỏi qua Tam thúc, Tam thúc nói Cách Minh chủ bệnh căn có từ tám năm trước, bốn năm trước nghe nói tốt hơn, nhưng Cách Minh Chủ vẫn bán ẩn cư, hẳn phải điều dưỡng vài năm nữa mới có thể hoàn toàn tiêu hết.” Ngày ấy ở dưới vách Cách Ngạo Sinh cùng Tử Minh tổn thương nặng nhất, tận tâm điều dưỡng một năm mới hoàn toàn khỏe lại, cẩn thận dưỡng ba năm mới hoàn toàn trị được bệnh căn, bất quá với Hợp Hư mà nói, ‘bệnh’ của Cách Ngạo Sinh cứ dai dẳng vậy mới tốt, cứ như vậy, Cách Ngạo Sinh có thể có hơn phân nửa thời gian ở Tây Lưu cung bồi hắn, việc này không thể cho ngoại nhân biết, Hợp Hư cũng đồng ý với bọn họ. “Năm đó kia hữu sứ ma giáo Tử Minh coi như lợi hại, hao tổn nhiều người như vậy lại vẫn để hắn chạy thoát, thật đáng giận.” Triệu Thanh Vân lại lắc đầu lại thở dài, tựa hồ hận võ công mình thấp kém, không thể tự tay đâm Tử Minh. “Ta nghe nói năm đó giáo chủ ma giáo Bạch Liêm, tiền giáo chủ Hà Lân Sinh trước sau đuổi tới, hai đại ma đầu vừa đến, căn bản là không hề có phần thắng.” “Không thể, ngày đó nghe nói cung chủ Thiên Huyền cung cũng nghe tin đuổi tới, có hắn ở đó tất nhiên sẽ không để cho Hà Lân Sinh bỏ đi dễ dàng.” Mấy người nghị luận một phen, tựa hồ có chút để ý chuyện năm đó, có điều mấy người này không một ai có thể nói rõ năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. “Hà huynh, ngươi nói ma đầu Bạch Liêm kia võ công cao bao nhiêu?” Hợp Hư trầm ngâm một chút, tựa hồ tính ra “Cách Minh chủ e không thể thắng hắn.” Mấy năm nay hắn đem toàn bộ Cửu Hỏa truyền cho Bạch Liêm, nghĩ thế nào cũng khó có địch thủ. Mọi người trầm ngâm, ngay khi tất cả đang tự hỏi ma giáo giáo chủ Bạch Liêm võ công đến tột đạt tới trình độ nào, thì xa xa một đám bạch y nhân đi tới. Triệu Thanh Vân biến sắc, nói: “Người U Minh giáo, mọi người cẩn thận.” Ma giáo lấy bội đái bên hông phân chia thân phận, giáo chủ đeo tử đái, trưởng lão mang hắc đái, tả hữu nhị hộ pháp là hồng đái, lâu chủ ngũ lâu là hoàng đái, hộ pháp là lam đái, đàn chủ là thanh đái, tiếp theo là giả đái và bạch đái. Trong đám người kia ngay cả bạch đái cũng không có, có thể thấy được thân phận người tới không thấp. “Không phải nói lần này U Minh giáo tới chẳng qua là một hộ pháp sao? Thế nào lại nhiều lam đái thanh đái như vậy, lại còn có hoàng đái.” Lâm Kiêm Đạo nhìn người từ xa đến gần, trên mặt âm tình bất định “Chúng ta có nên tránh đi?” “Không còn kịp rồi, yên lặng theo dõi kỳ biến đi, đang ở Luận Kiếm sơn trang, hẳn đối phương cũng không dám gây chiến.” Vân Định Hưng hạ giọng vội vàng dặn dò vài câu, rồi chắn Hợp Hư không biết võ công ở phía sau....
Tác giả :
Âm Sí Thịnh