Tam Tấc Ánh Nắng
Chương 15: Cả đời này cũng như vậy
Lúc Chu Lạc Khiết bước vào tới cửa, thấy người giúp việc đang chuẩn bị mang điểm tâm lên lầu, Chu Lạc Khiết gọi lại, hướng ánh mắt về của phòng của Diệp Thiên, hỏi: “Anh ấy dậy rồi sao?”
Diệp Thiên là một ông chủ rất biết hưởng thụ.
Buổi sáng, hắn thường ngủ thẳng một giấc cho đến khi tự mình tỉnh lại, quá nửa thời gian trong ngày của hắn đều trải qua một cách nhàn nhã, thong dong, không biết có chuyện gì khiến cho hắn dậy sớm như vậy, còn không thì do tâm trạng của hắn hôm nay đột nhiên thay đổi.
Sự nguy hiểm luôn ẩn dấu bên trong dáng vẻ lười nhác của Diệp Thiên, Chu Lạc Khiết thầm đánh giá hắn.
Người giúp việc gật đầu: “Ông chủ vừa kêu mang điểm tâm.”
Chu Lạc Khiết nói: “Đưa cho tôi đi.”
Người giúp việc trong nhà đều biết tính tình Diệp Thiên không được tốt, cho nên cũng không dám tự mình quyết định bất cứ việc gì, nhưng đối với Chu Lạc Khiết, bọn họ lại nể sợ vài phần.
Tuy xung quanh Diệp Thiên có không ít phụ nữ, nhưng so với những người phụ nữ không có năng lực chỉ biết yêu tiền và ghen tuông thì người có thể bước vào căn nhà này chỉ có mình Chu Lạc Khiết.
Cô biết đối nhân xử thế, lo liệu trong ngoài đều rất chu toàn, bởi vậy người giúp việc trong nhà cũng đã xem Chu Lạc Khiết là nữ chủ nhân của mình. Cô giúp việc đưa khay thức ăn cho Chu Lạc Khiết rồi rời khỏi.
Bước lên lầu, vừa đẩy cánh cửa ra thấy Diệp Thiên đang nhắm mắt nằm trên một một chiếc ghế tựa dài lót lông mềm mại ngoài ban công, Chu Lạc Khiết đem bữa sáng đặt trên chiếc bàn thấp cạnh tay hắn.
Thấy trên người hắn chỉ mặc duy nhất chiếc áo ngủ mỏng, liền hỏi: “Trời lạnh như vậy sao lại nắm ở ngoài này làm gì.”
Cô vén lại tóc hắn, định đi lấy chăn cho hắn, bất ngờ cổ tay bị hắn giữ lại, hắn hơi dùng sức kéo một chút làm cho cô té ngã trên người mình, hai mắt Diệp Thiên vẫn nhắm chặt. Chu Lạc Khiết chống hai tay trên ngực hắn, ngồi xuống trên đùi hắn, cười nói: “Làm sao vậy?”
Dáng vẻ hắn giống như vừa mới tỉnh ngủ!
Lúc này Diệp Thiên mới mở mắt ra nhìn Chu Lạc Khiết, cả một đêm chạy đi chạy lại, thức trắng cả đêm viền mắt lộ rõ quầng thâm. Nửa đêm bị gọi ra ngoài hơn nữa lại là chuyện của em trai ruột, nên Chu Lạc Khiết không kịp trang điểm, khuôn mặt sạch sẽ thuần khiết vô cùng. Hàng ngày, Chu Lạc Khiết cũng chỉ có thói quen trang điểm nhẹ nhàng.
Hắn yên lặng nhìn cô hồi lâu rồi mới chỉ tay về phía khay điểm tâm, Chu Lạc Khiết bưng chén cháo củ mài được nhà bếp hầm nhừ, tự mình nếm thử độ nóng, sau đó mới đút đến bên miệng cho hắn.
Ngón tay của hắn vuốt tóc cô, đột nhiên hỏi: “Nhất Minh thế nào?”
Chu Lạc Khiết không bất ngờ khi nhanh như vậy hắn đã biết chuyện, liệu có chuyện gì có thể giấu được hắn? Tay cô cũng không dừng lại, trả lời: “Đã không sao rồi.”
“Long Tại Nham có dễ tiếp xúc không?”
“Vẫn chưa rõ, có điều người như vậy có người nào lại dễ dàng tiếp cận chứ!
“Vậy lúc nào đó phải mời họ đến đây một lần, thuộc hạ của anh có mắt không tròng, người làm đại ca này theo lý phải mời một bữa để nhận lỗi.”
“Không cần nữa, em đã cho hắn một câu trả lời hợp lí. Hắn sẽ không truy cứu.” Mấy năm qua, thật không dễ dàng mới có thể ‘tẩy trắng’ phần lớn sản nghiệp Diệp gia, cho nên cô không hy vọng lại nhìn hai tay hắn vấy ‘bẩn’, cô biết hắn có dã tâm rất lớn. Nhiệt huyết và đam mê những kích thích, quyền lợi và tiền tài, cho dù Diệp gia thực lực hùng hậu, nhưng là một khi chìm sâu trong đó, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện.
Chu Lạc Khiết luôn muốn khuyên hắn ngay lúc này hãy thu tay lại, cho dù không làm được một thương nhân đứng đắn, nhưng cũng không nên làm những chuyện khiến bản thân luôn sống trong cảnh ‘ngàn cân treo sợi tóc’.
Chỉ có điều, cô cũng có tư cách nói những lời này với Diệp Thiên, chỉ sợ nói ra sẽ đổi lại sự nhục nhã và chán ghét của hắn.
Ngón tay Diệp Thiên quấn vào tóc cô, không cho cô từ chối: “Em lựa thời gian thích hợp rồi để A Trung sắp xếp.”
Chu Lạc Khiết đành phải gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Ngón tay đang quấn tóc cô, đột nhiên dùng sức kéo mạnh, Chu Lạc Khiết nhíu mày: “Đau!”
Khóe miệng hắn nhếch lên: “Nói với Nhất Minh sau này cẩn thận hơn, mạng của các người đều là của tôi, học cách quý trọng một chút.”
“Biết rồi, em sẽ không để nó gây phiền phức cho anh nữa.”
Chu Lạc Khiết trong lòng nở nụ cười cay đắng. Ngay cả cái chết cô cũng bán cho anh, nếu muốn chết cũng phải là cái chết mang lại lợi ích cho hắn.
Sau khi ăn hết muỗng cháo cuối cùng, Chu Lạc Khiết đặt chén xuống, lấy khăn đưa cho hắn, còn mình thì đứng dậy đi rửa mặt, Diệp Thiên cũng cùng đi vào phòng.
Sau khi Chu Lạc Khiết rửa mặt chải đầu xong đi ra, Diệp Thiên đã không còn ở trong phòng, trên giường vứt lại chiếc áo ngủ bị hắn thay ra, Chu Lạc Khiết nhìn ra ban công nơi chiếc ghế tựa dài hắn mới vừa nằm, thất thần đứng đó.
Trong cô, có chút cảm giác thê lương và đau đớn không thể tả, dù biết trước cả đời này cũng sẽ như vậy nhưng thật khó chấp nhận. Nếu như có thể, cô cũng muốn trở thành một người vợ, người mẹ tốt, sẽ trải qua những ngày giúp chồng dạy con.
Đối với chồng, cả hai sẽ cùng nhau gánh vác cuộc sống, cùng nhau hưởng thụ những phút giây vui sướng trong đời, có lẽ cuộc sống như vậy thật tầm thường, nhưng đó là điều thiết thực nhất, đối với số đông phụ nữ điều này thật dễ dàng, nhưng với cô lại là điều xa xỉ.
Chu Lạc Khiết ngừng suy nghĩ, rời khỏi phòng.
Hoạt động kinh doanh ở Mị Thành là do cô chịu trách nhiệm, mỗi ngày đều có hàng đống chuyện cần phải giải quyết. Cô không yên tâm về Chu Nhất Minh nên trên đường đi đến Mị Thành đã ghé qua xem tình hình vết thương của hắn. Đúng lúc bác sĩ Chung cũng ở đó, ông nói với cô, vết thương của Chu Nhất Minh đã không còn gì đáng ngại, nằm nghỉ ngơi thêm mười ngày nữa là có thể đi lại. Chu Lạc Khiết cũng yên lòng, dặn dò vài câu rồi rời khỏi.
Đến Mị Thành, cô thấy không có chuyện gì quan trọng, nên lên phòng nghỉ trên lầu ngủ một lúc, giữa trưa, lúc nhân viên mang cơm lên cho cô có nói, Trương Dĩnh muốn gặp cô.
Chu Lạc Khiết chau mày, hồi sau mới nói: “Gọi cô ta lên đây đi.”
Không đầy mấy phút sau, Trương Dĩnh được đưa lên, đây là lần đầu tiên Chu Lạc Khiết nhìn thấy rõ khuôn mặt của Trương Dĩnh. Trong tiềm thức Chu Lạc Khiết, cô không bao giờ để ý đến những người phụ nữ vây xung quanh Diệp Thiên, cô không muốn nhớ lại vẻ mặt đau khổ của mình trên những khuôn mặt này!
Khi Trương Dĩnh ngẩng đầu, Chu Lạc Khiết dường như hơi hoảng hốt, gương mặt của cô gái đang đứng trước mắt này và khuôn mặt kia trong trí nhớ có vài phần giống nhau, cô đã có thể hiểu tại sao lúc đó trong nhiều cô gái tại đây Diệp Thiên vừa liếc mắt đã vừa ý Trương Dĩnh. Thực ra những người phụ nữ bên cạnh hắn không nhiều thì ít đều có một chút gì đó giống với dáng vẻ của Thiệu Nhiên Nhiên, hoặc là nụ cười, hoặc là mái tóc, giọng nói, luôn luôn có một, hai nét gì đó tương tự cô ấy.
Cô cũng biết vì sao hắn và những cô gái này lại không thể lâu dài, bởi vì những cô gái này vẫn chưa đủ giống, vật thay thế cũng chỉ là vật thay thế, thời gian quá dài sẽ phát hiện ra có điểm khác biệt, những thứ này sẽ làm hắn rất thất vọng.
Những điều này, bình thường cô cũng không muốn nghĩ đến, cô cũng không dám nhớ lại Thiệu Nhiên Nhiên người chiếm một phần quan trọng trong mạng sống của Diệp Thiên, càng không muốn biết rằng bây giờ trong lòng Diệp Thiên những kí ức về Thiệu Nhiên Nhiên vẫn còn sâu đậm!
Nghĩ đến chỉ khiến bản thân thêm đau khổ, từ trước cô đã sớm biết không nên dằn vặt chính mình, ngày hôm nay nếu như không phải nhìn thấy khuôn mặt trong cự li gần của Trương Dĩnh, cô cũng sẽ không nhớ tới những điều đau buồn này.
Cho đến khi Trương Dĩnh kêu một tiếng chị Chu, Chu Lạc Khiết mới có phản ứng lại, quay sang hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Chị Chu, em muốn gặp Diệp tổng.”
Chu Lạc Khiết cười nhạt: “Cô gặp anh ấy có chuyện gì, có gì cần nói hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp cô chuyển lời.”
Trương Dĩnh gần như sắp khóc: “Chị Chu, chị nói với Diệp tổng, em chỉ nhất thời hồ đồ, em biết sai rồi, chị giúp em đi chị Chu, em không muốn tiếp mấy người khách đó nữa, bọn họ, bọn họ rất biến thái…”
Nước mắt Trương Dĩnh rơi lã chã.
Đối với chuyện Trương Dĩnh bỏ trốn cùng với bạn trai, Chu Lạc Khiết cũng biết phần nào. Chu Lạc Khiết không thể không khâm phục cô gái đang đứng trước mặt mình, cam đảm nhưng lại ngốc nghếch.
Nếu không phải vì muốn Giang Thiếu Thành nợ lại một món ân tình, thì lúc đó người bạn trai kia của cô ấy không chết cũng sẽ tàn phế. Hoàn cảnh hiện giờ của Trương Dĩnh, không cần nói cũng biết, Diệp Thiên cũng đã nhìn thấy được trên người Trương Dĩnh, có hai phần giống với Thiệu Nhiên Nhiên nên mới nương tay. Nếu không với cá tính của Diệp Thiên, bây giờ Trương Dĩnh cũng không thể bình an vô sự đứng ở chỗ này.
Chu Lạc Khiết nói: “Tôi chỉ để cô uống rượu tiếp khách, cũng không bắt cô đi khách.”
Mị Thành tuy rằng là một nơi rất phức tạp, nhưng người nào chỉ tiếp rượu, người nào muốn đi với khách đều là tự nguyện, Mị Thành cũng không ép buộc ai cả.
Để Trương Dĩnh ngồi hầu rượu khách là chính miệng Diệp Thiên nói, những thuộc hạ cũng biết Trương Dĩnh đã từng là người bên cạnh Diệp Thiên cho nên cũng không buộc làm những chuyện cô ta không muốn.
Trương Dĩnh nén nước mắt: “Em sai rồi. Chị Chu, chị cho em gặp Diệp tổng, để em ở trước mặt anh ấy cầu xin anh ấy đi.”
Bây giờ Trương Dĩnh đã thật sự hối hận, cô không hiểu trước đây tại sao mình nổi điên bỏ trốn với Lục Thừa. Vì một người đàn ông vô dụng mà đã đắc tội với Diệp Thiên, nhất là sau khi chuyện xảy ra, Lục Thừa cũng không có khả năng che chở cho cô. Cô ngày càng thấy hối hận, đi theo Diệp Thiên, dù thế nào cũng sẽ kiếm được không ít tiền, vì sao cô phải tự cắt đứt đường phú quý của mình chứ.
Sau khi Diệp Thiên đưa cô đi tiếp khách, cô dễ dàng gặp được những thương nhân trông có vẻ giàu có, cô còn tưởng rằng chờ một ngày có thể đổi đời, nào biết những người đó nếu không phải biến thái thì cũng xem cô như một con điếm. Bây giờ cô thật sự là một con điếm.
Cô không muốn mỗi ngày đều trôi qua như vậy, luôn chìm trong sự ân hận, cô nhớ đến Diệp Thiên lúc ấy còn rất thích cô, cho nên đã nghĩ đến việc còn có thể lại trở về bên cạnh Diệp Thiên hay không.
Chu Lạc Khiết nói: “Cô nên biết anh ấy rất ghét bị người khác lừa dối, nhất là người phụ nữ bên cạnh mình. Như vậy đi, nếu cô cảm thấy vất vả, tôi sẽ nói với Diệp tổng cho cô tiếp tục ca hát.”
Trương Dĩnh vẫn nói: “Em muốn gặp Diệp tổng một lần, em có chuyện muốn được tự mình nói với Diệp tổng.”
Chu Lạc Khiết cũng nhìn ra ý định của Trương Dĩnh, cô nói: “Tôi sẽ chuyển lời với Diệp tổng. Còn chuyện Diệp tổng có thể gặp cô hay không tôi cũng không biết. Vậy đi, cô xuống dưới trước đi.”
Trương Dĩnh định nói nhưng lại thôi, đành cúi đầu bước ra ngoài.
Chu Lạc Khiết tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài một hơi. Nhìn đĩa thức ăn đưa lên đã nguội ngắt, lúc này cô cũng chẳng muốn ăn một chút nào, gọi người mang xuống.
Cả buổi chiều, tâm tư của Chu Lạc Khiết có phần mơ hồ, làm việc cũng không tập trung, tới giờ cơm tối ép mình ăn một chút lót dạ. Sau đó, là đến thời điểm Mị Thành ‘thức dậy’, những chuyện khiến cô bận rộn càng nhiều, lúc hơn tám giờ, thì nhân viên báo với cô, ban nãy Long Tại Nham đã chọn một gian phòng để tiếp đãi khách của hắn.
Diệp Thiên là một ông chủ rất biết hưởng thụ.
Buổi sáng, hắn thường ngủ thẳng một giấc cho đến khi tự mình tỉnh lại, quá nửa thời gian trong ngày của hắn đều trải qua một cách nhàn nhã, thong dong, không biết có chuyện gì khiến cho hắn dậy sớm như vậy, còn không thì do tâm trạng của hắn hôm nay đột nhiên thay đổi.
Sự nguy hiểm luôn ẩn dấu bên trong dáng vẻ lười nhác của Diệp Thiên, Chu Lạc Khiết thầm đánh giá hắn.
Người giúp việc gật đầu: “Ông chủ vừa kêu mang điểm tâm.”
Chu Lạc Khiết nói: “Đưa cho tôi đi.”
Người giúp việc trong nhà đều biết tính tình Diệp Thiên không được tốt, cho nên cũng không dám tự mình quyết định bất cứ việc gì, nhưng đối với Chu Lạc Khiết, bọn họ lại nể sợ vài phần.
Tuy xung quanh Diệp Thiên có không ít phụ nữ, nhưng so với những người phụ nữ không có năng lực chỉ biết yêu tiền và ghen tuông thì người có thể bước vào căn nhà này chỉ có mình Chu Lạc Khiết.
Cô biết đối nhân xử thế, lo liệu trong ngoài đều rất chu toàn, bởi vậy người giúp việc trong nhà cũng đã xem Chu Lạc Khiết là nữ chủ nhân của mình. Cô giúp việc đưa khay thức ăn cho Chu Lạc Khiết rồi rời khỏi.
Bước lên lầu, vừa đẩy cánh cửa ra thấy Diệp Thiên đang nhắm mắt nằm trên một một chiếc ghế tựa dài lót lông mềm mại ngoài ban công, Chu Lạc Khiết đem bữa sáng đặt trên chiếc bàn thấp cạnh tay hắn.
Thấy trên người hắn chỉ mặc duy nhất chiếc áo ngủ mỏng, liền hỏi: “Trời lạnh như vậy sao lại nắm ở ngoài này làm gì.”
Cô vén lại tóc hắn, định đi lấy chăn cho hắn, bất ngờ cổ tay bị hắn giữ lại, hắn hơi dùng sức kéo một chút làm cho cô té ngã trên người mình, hai mắt Diệp Thiên vẫn nhắm chặt. Chu Lạc Khiết chống hai tay trên ngực hắn, ngồi xuống trên đùi hắn, cười nói: “Làm sao vậy?”
Dáng vẻ hắn giống như vừa mới tỉnh ngủ!
Lúc này Diệp Thiên mới mở mắt ra nhìn Chu Lạc Khiết, cả một đêm chạy đi chạy lại, thức trắng cả đêm viền mắt lộ rõ quầng thâm. Nửa đêm bị gọi ra ngoài hơn nữa lại là chuyện của em trai ruột, nên Chu Lạc Khiết không kịp trang điểm, khuôn mặt sạch sẽ thuần khiết vô cùng. Hàng ngày, Chu Lạc Khiết cũng chỉ có thói quen trang điểm nhẹ nhàng.
Hắn yên lặng nhìn cô hồi lâu rồi mới chỉ tay về phía khay điểm tâm, Chu Lạc Khiết bưng chén cháo củ mài được nhà bếp hầm nhừ, tự mình nếm thử độ nóng, sau đó mới đút đến bên miệng cho hắn.
Ngón tay của hắn vuốt tóc cô, đột nhiên hỏi: “Nhất Minh thế nào?”
Chu Lạc Khiết không bất ngờ khi nhanh như vậy hắn đã biết chuyện, liệu có chuyện gì có thể giấu được hắn? Tay cô cũng không dừng lại, trả lời: “Đã không sao rồi.”
“Long Tại Nham có dễ tiếp xúc không?”
“Vẫn chưa rõ, có điều người như vậy có người nào lại dễ dàng tiếp cận chứ!
“Vậy lúc nào đó phải mời họ đến đây một lần, thuộc hạ của anh có mắt không tròng, người làm đại ca này theo lý phải mời một bữa để nhận lỗi.”
“Không cần nữa, em đã cho hắn một câu trả lời hợp lí. Hắn sẽ không truy cứu.” Mấy năm qua, thật không dễ dàng mới có thể ‘tẩy trắng’ phần lớn sản nghiệp Diệp gia, cho nên cô không hy vọng lại nhìn hai tay hắn vấy ‘bẩn’, cô biết hắn có dã tâm rất lớn. Nhiệt huyết và đam mê những kích thích, quyền lợi và tiền tài, cho dù Diệp gia thực lực hùng hậu, nhưng là một khi chìm sâu trong đó, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện.
Chu Lạc Khiết luôn muốn khuyên hắn ngay lúc này hãy thu tay lại, cho dù không làm được một thương nhân đứng đắn, nhưng cũng không nên làm những chuyện khiến bản thân luôn sống trong cảnh ‘ngàn cân treo sợi tóc’.
Chỉ có điều, cô cũng có tư cách nói những lời này với Diệp Thiên, chỉ sợ nói ra sẽ đổi lại sự nhục nhã và chán ghét của hắn.
Ngón tay Diệp Thiên quấn vào tóc cô, không cho cô từ chối: “Em lựa thời gian thích hợp rồi để A Trung sắp xếp.”
Chu Lạc Khiết đành phải gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Ngón tay đang quấn tóc cô, đột nhiên dùng sức kéo mạnh, Chu Lạc Khiết nhíu mày: “Đau!”
Khóe miệng hắn nhếch lên: “Nói với Nhất Minh sau này cẩn thận hơn, mạng của các người đều là của tôi, học cách quý trọng một chút.”
“Biết rồi, em sẽ không để nó gây phiền phức cho anh nữa.”
Chu Lạc Khiết trong lòng nở nụ cười cay đắng. Ngay cả cái chết cô cũng bán cho anh, nếu muốn chết cũng phải là cái chết mang lại lợi ích cho hắn.
Sau khi ăn hết muỗng cháo cuối cùng, Chu Lạc Khiết đặt chén xuống, lấy khăn đưa cho hắn, còn mình thì đứng dậy đi rửa mặt, Diệp Thiên cũng cùng đi vào phòng.
Sau khi Chu Lạc Khiết rửa mặt chải đầu xong đi ra, Diệp Thiên đã không còn ở trong phòng, trên giường vứt lại chiếc áo ngủ bị hắn thay ra, Chu Lạc Khiết nhìn ra ban công nơi chiếc ghế tựa dài hắn mới vừa nằm, thất thần đứng đó.
Trong cô, có chút cảm giác thê lương và đau đớn không thể tả, dù biết trước cả đời này cũng sẽ như vậy nhưng thật khó chấp nhận. Nếu như có thể, cô cũng muốn trở thành một người vợ, người mẹ tốt, sẽ trải qua những ngày giúp chồng dạy con.
Đối với chồng, cả hai sẽ cùng nhau gánh vác cuộc sống, cùng nhau hưởng thụ những phút giây vui sướng trong đời, có lẽ cuộc sống như vậy thật tầm thường, nhưng đó là điều thiết thực nhất, đối với số đông phụ nữ điều này thật dễ dàng, nhưng với cô lại là điều xa xỉ.
Chu Lạc Khiết ngừng suy nghĩ, rời khỏi phòng.
Hoạt động kinh doanh ở Mị Thành là do cô chịu trách nhiệm, mỗi ngày đều có hàng đống chuyện cần phải giải quyết. Cô không yên tâm về Chu Nhất Minh nên trên đường đi đến Mị Thành đã ghé qua xem tình hình vết thương của hắn. Đúng lúc bác sĩ Chung cũng ở đó, ông nói với cô, vết thương của Chu Nhất Minh đã không còn gì đáng ngại, nằm nghỉ ngơi thêm mười ngày nữa là có thể đi lại. Chu Lạc Khiết cũng yên lòng, dặn dò vài câu rồi rời khỏi.
Đến Mị Thành, cô thấy không có chuyện gì quan trọng, nên lên phòng nghỉ trên lầu ngủ một lúc, giữa trưa, lúc nhân viên mang cơm lên cho cô có nói, Trương Dĩnh muốn gặp cô.
Chu Lạc Khiết chau mày, hồi sau mới nói: “Gọi cô ta lên đây đi.”
Không đầy mấy phút sau, Trương Dĩnh được đưa lên, đây là lần đầu tiên Chu Lạc Khiết nhìn thấy rõ khuôn mặt của Trương Dĩnh. Trong tiềm thức Chu Lạc Khiết, cô không bao giờ để ý đến những người phụ nữ vây xung quanh Diệp Thiên, cô không muốn nhớ lại vẻ mặt đau khổ của mình trên những khuôn mặt này!
Khi Trương Dĩnh ngẩng đầu, Chu Lạc Khiết dường như hơi hoảng hốt, gương mặt của cô gái đang đứng trước mắt này và khuôn mặt kia trong trí nhớ có vài phần giống nhau, cô đã có thể hiểu tại sao lúc đó trong nhiều cô gái tại đây Diệp Thiên vừa liếc mắt đã vừa ý Trương Dĩnh. Thực ra những người phụ nữ bên cạnh hắn không nhiều thì ít đều có một chút gì đó giống với dáng vẻ của Thiệu Nhiên Nhiên, hoặc là nụ cười, hoặc là mái tóc, giọng nói, luôn luôn có một, hai nét gì đó tương tự cô ấy.
Cô cũng biết vì sao hắn và những cô gái này lại không thể lâu dài, bởi vì những cô gái này vẫn chưa đủ giống, vật thay thế cũng chỉ là vật thay thế, thời gian quá dài sẽ phát hiện ra có điểm khác biệt, những thứ này sẽ làm hắn rất thất vọng.
Những điều này, bình thường cô cũng không muốn nghĩ đến, cô cũng không dám nhớ lại Thiệu Nhiên Nhiên người chiếm một phần quan trọng trong mạng sống của Diệp Thiên, càng không muốn biết rằng bây giờ trong lòng Diệp Thiên những kí ức về Thiệu Nhiên Nhiên vẫn còn sâu đậm!
Nghĩ đến chỉ khiến bản thân thêm đau khổ, từ trước cô đã sớm biết không nên dằn vặt chính mình, ngày hôm nay nếu như không phải nhìn thấy khuôn mặt trong cự li gần của Trương Dĩnh, cô cũng sẽ không nhớ tới những điều đau buồn này.
Cho đến khi Trương Dĩnh kêu một tiếng chị Chu, Chu Lạc Khiết mới có phản ứng lại, quay sang hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Chị Chu, em muốn gặp Diệp tổng.”
Chu Lạc Khiết cười nhạt: “Cô gặp anh ấy có chuyện gì, có gì cần nói hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp cô chuyển lời.”
Trương Dĩnh gần như sắp khóc: “Chị Chu, chị nói với Diệp tổng, em chỉ nhất thời hồ đồ, em biết sai rồi, chị giúp em đi chị Chu, em không muốn tiếp mấy người khách đó nữa, bọn họ, bọn họ rất biến thái…”
Nước mắt Trương Dĩnh rơi lã chã.
Đối với chuyện Trương Dĩnh bỏ trốn cùng với bạn trai, Chu Lạc Khiết cũng biết phần nào. Chu Lạc Khiết không thể không khâm phục cô gái đang đứng trước mặt mình, cam đảm nhưng lại ngốc nghếch.
Nếu không phải vì muốn Giang Thiếu Thành nợ lại một món ân tình, thì lúc đó người bạn trai kia của cô ấy không chết cũng sẽ tàn phế. Hoàn cảnh hiện giờ của Trương Dĩnh, không cần nói cũng biết, Diệp Thiên cũng đã nhìn thấy được trên người Trương Dĩnh, có hai phần giống với Thiệu Nhiên Nhiên nên mới nương tay. Nếu không với cá tính của Diệp Thiên, bây giờ Trương Dĩnh cũng không thể bình an vô sự đứng ở chỗ này.
Chu Lạc Khiết nói: “Tôi chỉ để cô uống rượu tiếp khách, cũng không bắt cô đi khách.”
Mị Thành tuy rằng là một nơi rất phức tạp, nhưng người nào chỉ tiếp rượu, người nào muốn đi với khách đều là tự nguyện, Mị Thành cũng không ép buộc ai cả.
Để Trương Dĩnh ngồi hầu rượu khách là chính miệng Diệp Thiên nói, những thuộc hạ cũng biết Trương Dĩnh đã từng là người bên cạnh Diệp Thiên cho nên cũng không buộc làm những chuyện cô ta không muốn.
Trương Dĩnh nén nước mắt: “Em sai rồi. Chị Chu, chị cho em gặp Diệp tổng, để em ở trước mặt anh ấy cầu xin anh ấy đi.”
Bây giờ Trương Dĩnh đã thật sự hối hận, cô không hiểu trước đây tại sao mình nổi điên bỏ trốn với Lục Thừa. Vì một người đàn ông vô dụng mà đã đắc tội với Diệp Thiên, nhất là sau khi chuyện xảy ra, Lục Thừa cũng không có khả năng che chở cho cô. Cô ngày càng thấy hối hận, đi theo Diệp Thiên, dù thế nào cũng sẽ kiếm được không ít tiền, vì sao cô phải tự cắt đứt đường phú quý của mình chứ.
Sau khi Diệp Thiên đưa cô đi tiếp khách, cô dễ dàng gặp được những thương nhân trông có vẻ giàu có, cô còn tưởng rằng chờ một ngày có thể đổi đời, nào biết những người đó nếu không phải biến thái thì cũng xem cô như một con điếm. Bây giờ cô thật sự là một con điếm.
Cô không muốn mỗi ngày đều trôi qua như vậy, luôn chìm trong sự ân hận, cô nhớ đến Diệp Thiên lúc ấy còn rất thích cô, cho nên đã nghĩ đến việc còn có thể lại trở về bên cạnh Diệp Thiên hay không.
Chu Lạc Khiết nói: “Cô nên biết anh ấy rất ghét bị người khác lừa dối, nhất là người phụ nữ bên cạnh mình. Như vậy đi, nếu cô cảm thấy vất vả, tôi sẽ nói với Diệp tổng cho cô tiếp tục ca hát.”
Trương Dĩnh vẫn nói: “Em muốn gặp Diệp tổng một lần, em có chuyện muốn được tự mình nói với Diệp tổng.”
Chu Lạc Khiết cũng nhìn ra ý định của Trương Dĩnh, cô nói: “Tôi sẽ chuyển lời với Diệp tổng. Còn chuyện Diệp tổng có thể gặp cô hay không tôi cũng không biết. Vậy đi, cô xuống dưới trước đi.”
Trương Dĩnh định nói nhưng lại thôi, đành cúi đầu bước ra ngoài.
Chu Lạc Khiết tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài một hơi. Nhìn đĩa thức ăn đưa lên đã nguội ngắt, lúc này cô cũng chẳng muốn ăn một chút nào, gọi người mang xuống.
Cả buổi chiều, tâm tư của Chu Lạc Khiết có phần mơ hồ, làm việc cũng không tập trung, tới giờ cơm tối ép mình ăn một chút lót dạ. Sau đó, là đến thời điểm Mị Thành ‘thức dậy’, những chuyện khiến cô bận rộn càng nhiều, lúc hơn tám giờ, thì nhân viên báo với cô, ban nãy Long Tại Nham đã chọn một gian phòng để tiếp đãi khách của hắn.
Tác giả :
Tam Nguyệt Vi Thảo