Tâm Sự Thi Thể
Chương 13: Hoàn chính văn
Ngày hôm sau, sau khi nhóm sinh viên đầu dẹt đầu tròn hoàn thành xong khoá học cơ bản, tôi sung sướng phun tào.
Bím tóc ơi bím tóc, đừng trách anh nhé.
Ai bảo anh nhìn trúng cậu, nếu không ăn thật có lỗi với bản thân quá.
Thi thể sống vạn vạn năm hôm nay tuyên bố – tôi nhất định phải khai trai!
Lão sư mới ra hiệu một tiếng, tôi như thỏ không xích nhảy nhót chạy về phía cậu trai bím tóc mình tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay.
Nhưng lão sư lại lên tiếng, ổng nói…
Ký ức tôi bay bổng về khoảng thời gian rất lâu trước đây, lão sư cầm tay tôi, nói rằng tôi gạt ổng.
“Không cho.”
Tôi giựt cái tay lại.
Lão sư nói, “Nếu em muốn thì đi luôn đi, đừng về nữa.”
Tôi nhìn lão sư, ánh mắt chăm chú.
Trong lòng mờ mịt khôn thôi, dù quen lão sư lâu như vậy nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấu suy nghĩ của ổng.
Trong lòng luôn có cảm giác ổng chưa từng thật tâm xem tôi là “người”, có lẽ chỉ là động vật nhỏ để vui chơi?
Ổng đã khiến tôi phải đau lòng nhiều lần, đến mức tôi không muốn trông thấy bản mặt ổng nữa.
Vậy nên tôi không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Tôi đã quyết định rồi, tôi muốn rời xa ổng, tìm một người mình thích rồi ăn thịt, tôi chẳng cần phải níu kéo làm gì.
Tôi bước nhanh tới cửa ra vào, lão sư không cản tôi, nhưng tôi nghe thấy một tiếng xé gió đằng sau mình.
Vậy…
Đây chính là Bad Ending trong truyền thuyết?
Tôi nhìn cây dao xuyên thẳng qua người.
…
..
Ụ má khốn nạn! QAQ
Còn nữa, lão sư, anh định chơi kèo bể hả? Anh bảo thả tôi tự do rồi còn gì?
Mặt tôi dán lên cánh cửa, sau lưng là cây dao iu quý của lão sư đang cắm lủng lẳng.
Lão sư mang theo khí áp cường đại ngút trời tiến về phía tôi, hồi chuông cảnh báo nguy hiểm không ngừng vang lên.
Ổng úp sát vào tôi.
Sau đó cái mông tự nhiên lạnh lẽo.
Quần đâu mất rồi?
Tôi cả kinh, không lẽ ổng định ghim châm hành hạ tôi?
Đê tiện!
Tôi kịch liệt vùng vẫy nhưng vẫn bị lão sư dùng cơ thể chèn ép.
Cái mông tiếp xúc không khí lạnh chạm phải một vật thô to, tôi đoán có lẽ là cán của dao gọt hoa quả.
Tôi còn chưa suy nghĩ xong, cán dao đột nhiên cắm thẳng vào cúc hoa.
Tôi hít sâu một hơi.
Trò mới gì nữa đêy?
Tôi gian nan quay đầu, nhìn cái tên ác bá tội lỗi đầy mình.
Không ngờ cái tôi thấy là gương mặt ửng đỏ đang thở dốc, nhiệt khí toả ra cơ hồ ngưng tụ thành chất lỏng ấm nóng.
Phát hiện tôi quay đầu, ổng dịu dàng kề sát liếm môi tôi.
Đầu lưỡi ổng mềm mại ướt át, nhưng như thế vẫn chưa đủ khiến tôi quên trời quên đất, bởi cái thứ đang cắm vào cúc hoa như lên cơn điên không ngừng thúc mạnh vào trong.
Bệnh tim tôi hình như lại tái phát nữa rồi, âm thanh thình thịch như tiếng trống kêu.
Cả người tôi nóng lên.
Nóng như thế còn mặc quần áo làm gì, tôi mặc ít đã nóng đến vậy, lão sư vẫn còn đủ bộ kia kìa.
Tôi dùng sức cởi đồ ổng, ổng cũng cởi đồ tôi.
Sau đó chúng tôi như hai con cá trạch trơn trượt quấn quít không rời.
Lần đầu tiên thấy lão sư điên cuồng đến vậy, tôi thích nhất bộ dáng khi ổng mất kiểm soát.
Công cuộc cày cuốc không dành cho tuổi thiếu nhi giằng co một lúc lâu, sau đó lão sư nằm nhoài lên người tôi, cây dao vẫn còn ghim thẳng vào người, gậy thịt ổng cũng thế.
Ổng dùng giọng nói buồn bã than thở, “Đừng đi mà.”
Trái tim tôi chíu một cái liền mềm nhũn, tôi nghĩ có lẽ ổng đã sớm có ý với tôi, còn hại tôi ngày nào cũng buồn khổ ý dâm ổng. Thì ra ổng đối với tôi như thế, hị hị không ngờ lại giấu sâu đến vậy.
Tôi đẩy ổng xuống khỏi người mình, sau đó đó ngửa người ôm ổng vào lòng vỗ vỗ, “Ngủ…”
Ổng mở đôi mắt mệt mỏi nhìn.
Tôi hơi xấu hổ, chu miệng bẹp một cái lên môi ổng.
Đã vc.
Rốt cuộc tôi đã có thể danh chính ngôn thuận hôn ổng rồi.
Lão sư nhìn tôi dịu dàng mỉm cười, sau đó ghé đầu ngủ mất.
Tôi phấn khích ôm ổng lăn một vòng rồi cẩn thận trở về vị trí cũ, bình tĩnh suy nghĩ mới phát hiện một chuyện sai quá sai, “Vì sao mình lại là thụ nhờ?”
Khi lão sư tỉnh lại, tôi mở to đôi mắt tròn xoe mong chờ nhìn ổng.
Tôi nhăn nhó nửa ngày muốn gọi tên ổng mà không biết phải nói sao, thật lâu sau mới mở miệng, “Lão… sư…”
Ổng sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cười, “Tên tôi không phải lão sư, gọi Mãn Chu.”
Tôi gật đầu, lại chỉ chỉ bản thân, “Đại… Thể…”
Ổng nhéo nhéo hai má tôi, gương mặt ôn nhu nói, “Đó cũng không phải tên em, em tên… vợ của Mãn Chu.”
Tôi thầm than tên gì dài dòng gớm, bất quá lại có tên lão sư trong đó, nghĩ cũng thích.
Vì thế tôi tươi tắn trở lại.
Từ đó về sau tôi không cần phải sống trong căn phòng thực hành lạnh lẽo nữa, mà được chuyển thẳng tới nhà lão sư.
Cái người thầm mến số 126 thì sao? Ờ, tất nhiên đã trôi về dĩ vãng rồi.
Cuộc sống chúng tôi trôi qua rất hài hoà, nếu rãnh thì “vận động”, trò chuyện ngắm trăng các kiểu, nói chung vô cùng thích ý.
Bất quá tôi không còn nhìn thấy ổng dẫn sinh viên tới nữa, nguyên nhân là ổng bỏ nghề giáo rồi, ổng nói với tôi giờ có em đây rồi, ổng chẳng cần làm việc để kiếm thi thể mổ nữa.
Bình thường chúng tôi sinh hoạt khá cuồng dã, có một lần ổng bỗng nảy ý muốn tỉ mỉ ngắm nhìn khung xương của tôi.
Mấy người nghe ổng nói dễ dàng thế thôi, nhưng trọng điểm chả phải là róc hết thịt trên người tôi, chỉ còn mỗi khung xương thôi sao?
Tôi tạc mao, lão sư lúc thì gọt tôi lúc thì ăn tôi, điều này khiến tâm hồn tôi chả thấy cân bằng tí nào. Cho nên thừa lúc ổng không để ý, tôi há miệng cắn mạnh vào tay ổng.
Ổng bị tôi cắn nhưng không hé răng mà yên lặng nhẫn nhịn, mãi đến khi tôi cắn được một miếng thịt rồi nhai nhai nhấm nháp, ổng mới vuốt vuốt tóc tôi dặn, “Sau này đừng cắn người, người bị cắn sẽ rất đau.”
Thấy tôi im lặng chăm chú nhìn ổng, ổng khó hiểu hỏi lại, “Sao vậy?”
Tôi trả lời, “Em… cũng đau…”
Ổng sững sờ nhìn tôi, nửa ngày sau mới phản ứng lại, “Cái gì? Thì ra em phải nhịn đau cho tôi giải phẫu sao?”
Lòng tôi hét to một câu tất nhiên, bề ngoài thì dùng gương mặt đáng thương nhìn ổng.
Ổng không biết phải làm sao, “Trước đây tôi cứ nghĩ em liên tục từ chối… vì muốn làm nũng…”
Làm nũng…
Làm nũng?
Làm nũng!
Nũng nũng con mịe anh á.
Khi đó trong lòng tôi chỉ có một câu: Chỉ vì thế mà anh đại sát tôi đó hả!?
Lão sư trầm tư nói, “Nếu em vẫn còn cảm giác như người thường, vậy chẳng phải đau chết luôn?”
Thì dù gì tôi đã chết ngắc rồi, còn có thể chết như thế nào nữa?
Thì ra lương tâm anh bị treo trên vách núi chứ chưa bị chó ăn, may quá!
Thời điểm tôi phun tào ổng, thì ra ổng cũng phun tào tôi.
Có một lần tôi phát hiện, ổng bất cmn tử.
Loại tin tức kinh thiên động địa đến vậy mà không xuất hiện trong bất kỳ bản tin tin tức nào.
Ổng tỏ vẻ miệt thị tư duy tôi, hỏi ngược, “Thế một xác chết có thể phục hồi như em không phải chưa được lên tivi đấy sao?”
Tôi nghĩ nghĩ, thấy ổng nói cũng đúng.
Thì ra bản tin thời sự không phải vạn năng, quả nhiên tôi suy nghĩ nhiều rồi.
Rất rất nhiều năm về sau, tôi và lão sư vẫn trẻ trung sống cùng nhau.
Có một ngày chúng tôi đi du lịch, tôi bận nguyên bộ đồ full mặt mũi, như đặc vụ FBI đang làm nhiệm vụ đi bên cạnh ổng.
Hết cách rồi, nếu trực tiếp lộ diện khiến tử khí sẽ tràn ra ngoài hù chết người ta thì kì.
Chúng tôi dừng trước một cây cổ thụ, trên cành treo rất nhiều lọ ước, trong mỗi chiếc lọ đều chứa những hồi ức hạnh phúc nhất của con người.
Tôi và lão sư cũng viết một cái, tôi viết thế lày này.
Tôi có một anh người yêu cái gì cũng tốt hết. Thế nhưng có một điều ảnh khiến tôi buồn phiền, đó là ảnh thích nhất gọt tôi.
Gì cơ? Mấy người nghĩ ổng dùng dao gọt hoa quả sao? Làm gì có, người yêu tôi đâu thô lỗ như vậy, ổng dùng dao giải phẫu chuyên nghiệp nhẹ nhàng vạch từng miếng từng miếng.
Vạch vạch vạch…
Nhìn đi!
Thứ gì đang bay trong không khí đấy?
Đó chính là máu thịt thân yêu của tôi.
Sau khi viết xong tôi tỉ mỉ đọc lại lần cuối rồi bỏ vào lọ.
Tôi nghiêng đầu nhìn sang lão sư, nhưng ổng không cho tôi cơ hội đó, trực tiếp nhét miếng giấy vô lọ.
Buổi tối cùng ngày tôi len lén chạy tới chỗ cái cây, lật tung cành thậm chí đào đất vẫn không tìm được cái lọ của lão sư.
Tôi thờ dài, nhân sinh không nhất thiết phải biết rõ mọi chuyện, chừa một điều tiếc nuối cũng tốt.
Tôi phủi tay, xoay người rời đi.
Tôi khoan thai đi một đường, nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu mà lòng vui sướng. Khoảnh khắc tâm huyết dâng trào, tôi há miệng dâng một khúc ca:
Tinh ~ tinh ~ing~~ điểm ~ đèn ~~eng~~~
Chiếu ~ sáng lên ~ang~~ ta ~ ~ trước ~ trình tự eng~~~~~~
Không biết lão sư moi đâu ra cái đèn lồng cổ, đang đứng trên sườn núi giơ lên nhìn tôi, ánh sáng lập loè ấm áp.
Tôi ngơ ngác nhìn ổng, đẹp đến mức không nói nên lời, không nhịn được từng bước đến gần thứ tình yêu lạ kì ấy.
Hoàn chương 13.
Hoàn chính văn.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường đây, hú.
Lão sư: Kỳ thực em đã yêu thảm tôi rồi?
Xác chết: Đúng đúng~
Lão sư: Thật sự không phải vì kĩ thuật giải phẫu của tôi quá tốt?
Xác chết: …
Lão sư: Nếu đã yêu đến vậy tại sao không ngỏ lời hay hành động gì?
Xác chết: Có mà, lúc anh ngủ đó.
Lão sư: Vậy khi tôi tỉnh thì em không dám à?
Xác chết: Sợ anh giận sợ anh không chấp nhận…
Lão sư: Thế đến khi nào chúng ta mới thành một đôi?
Xác chết: Em là thụ mà, đâu cần phải chủ động chớ [e thẹn]
Lão sư: Vậy nếu tôi không chủ động?
Xác chết: Em sẽ bám theo anh cả đời.
Bím tóc ơi bím tóc, đừng trách anh nhé.
Ai bảo anh nhìn trúng cậu, nếu không ăn thật có lỗi với bản thân quá.
Thi thể sống vạn vạn năm hôm nay tuyên bố – tôi nhất định phải khai trai!
Lão sư mới ra hiệu một tiếng, tôi như thỏ không xích nhảy nhót chạy về phía cậu trai bím tóc mình tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay.
Nhưng lão sư lại lên tiếng, ổng nói…
Ký ức tôi bay bổng về khoảng thời gian rất lâu trước đây, lão sư cầm tay tôi, nói rằng tôi gạt ổng.
“Không cho.”
Tôi giựt cái tay lại.
Lão sư nói, “Nếu em muốn thì đi luôn đi, đừng về nữa.”
Tôi nhìn lão sư, ánh mắt chăm chú.
Trong lòng mờ mịt khôn thôi, dù quen lão sư lâu như vậy nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấu suy nghĩ của ổng.
Trong lòng luôn có cảm giác ổng chưa từng thật tâm xem tôi là “người”, có lẽ chỉ là động vật nhỏ để vui chơi?
Ổng đã khiến tôi phải đau lòng nhiều lần, đến mức tôi không muốn trông thấy bản mặt ổng nữa.
Vậy nên tôi không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Tôi đã quyết định rồi, tôi muốn rời xa ổng, tìm một người mình thích rồi ăn thịt, tôi chẳng cần phải níu kéo làm gì.
Tôi bước nhanh tới cửa ra vào, lão sư không cản tôi, nhưng tôi nghe thấy một tiếng xé gió đằng sau mình.
Vậy…
Đây chính là Bad Ending trong truyền thuyết?
Tôi nhìn cây dao xuyên thẳng qua người.
…
..
Ụ má khốn nạn! QAQ
Còn nữa, lão sư, anh định chơi kèo bể hả? Anh bảo thả tôi tự do rồi còn gì?
Mặt tôi dán lên cánh cửa, sau lưng là cây dao iu quý của lão sư đang cắm lủng lẳng.
Lão sư mang theo khí áp cường đại ngút trời tiến về phía tôi, hồi chuông cảnh báo nguy hiểm không ngừng vang lên.
Ổng úp sát vào tôi.
Sau đó cái mông tự nhiên lạnh lẽo.
Quần đâu mất rồi?
Tôi cả kinh, không lẽ ổng định ghim châm hành hạ tôi?
Đê tiện!
Tôi kịch liệt vùng vẫy nhưng vẫn bị lão sư dùng cơ thể chèn ép.
Cái mông tiếp xúc không khí lạnh chạm phải một vật thô to, tôi đoán có lẽ là cán của dao gọt hoa quả.
Tôi còn chưa suy nghĩ xong, cán dao đột nhiên cắm thẳng vào cúc hoa.
Tôi hít sâu một hơi.
Trò mới gì nữa đêy?
Tôi gian nan quay đầu, nhìn cái tên ác bá tội lỗi đầy mình.
Không ngờ cái tôi thấy là gương mặt ửng đỏ đang thở dốc, nhiệt khí toả ra cơ hồ ngưng tụ thành chất lỏng ấm nóng.
Phát hiện tôi quay đầu, ổng dịu dàng kề sát liếm môi tôi.
Đầu lưỡi ổng mềm mại ướt át, nhưng như thế vẫn chưa đủ khiến tôi quên trời quên đất, bởi cái thứ đang cắm vào cúc hoa như lên cơn điên không ngừng thúc mạnh vào trong.
Bệnh tim tôi hình như lại tái phát nữa rồi, âm thanh thình thịch như tiếng trống kêu.
Cả người tôi nóng lên.
Nóng như thế còn mặc quần áo làm gì, tôi mặc ít đã nóng đến vậy, lão sư vẫn còn đủ bộ kia kìa.
Tôi dùng sức cởi đồ ổng, ổng cũng cởi đồ tôi.
Sau đó chúng tôi như hai con cá trạch trơn trượt quấn quít không rời.
Lần đầu tiên thấy lão sư điên cuồng đến vậy, tôi thích nhất bộ dáng khi ổng mất kiểm soát.
Công cuộc cày cuốc không dành cho tuổi thiếu nhi giằng co một lúc lâu, sau đó lão sư nằm nhoài lên người tôi, cây dao vẫn còn ghim thẳng vào người, gậy thịt ổng cũng thế.
Ổng dùng giọng nói buồn bã than thở, “Đừng đi mà.”
Trái tim tôi chíu một cái liền mềm nhũn, tôi nghĩ có lẽ ổng đã sớm có ý với tôi, còn hại tôi ngày nào cũng buồn khổ ý dâm ổng. Thì ra ổng đối với tôi như thế, hị hị không ngờ lại giấu sâu đến vậy.
Tôi đẩy ổng xuống khỏi người mình, sau đó đó ngửa người ôm ổng vào lòng vỗ vỗ, “Ngủ…”
Ổng mở đôi mắt mệt mỏi nhìn.
Tôi hơi xấu hổ, chu miệng bẹp một cái lên môi ổng.
Đã vc.
Rốt cuộc tôi đã có thể danh chính ngôn thuận hôn ổng rồi.
Lão sư nhìn tôi dịu dàng mỉm cười, sau đó ghé đầu ngủ mất.
Tôi phấn khích ôm ổng lăn một vòng rồi cẩn thận trở về vị trí cũ, bình tĩnh suy nghĩ mới phát hiện một chuyện sai quá sai, “Vì sao mình lại là thụ nhờ?”
Khi lão sư tỉnh lại, tôi mở to đôi mắt tròn xoe mong chờ nhìn ổng.
Tôi nhăn nhó nửa ngày muốn gọi tên ổng mà không biết phải nói sao, thật lâu sau mới mở miệng, “Lão… sư…”
Ổng sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cười, “Tên tôi không phải lão sư, gọi Mãn Chu.”
Tôi gật đầu, lại chỉ chỉ bản thân, “Đại… Thể…”
Ổng nhéo nhéo hai má tôi, gương mặt ôn nhu nói, “Đó cũng không phải tên em, em tên… vợ của Mãn Chu.”
Tôi thầm than tên gì dài dòng gớm, bất quá lại có tên lão sư trong đó, nghĩ cũng thích.
Vì thế tôi tươi tắn trở lại.
Từ đó về sau tôi không cần phải sống trong căn phòng thực hành lạnh lẽo nữa, mà được chuyển thẳng tới nhà lão sư.
Cái người thầm mến số 126 thì sao? Ờ, tất nhiên đã trôi về dĩ vãng rồi.
Cuộc sống chúng tôi trôi qua rất hài hoà, nếu rãnh thì “vận động”, trò chuyện ngắm trăng các kiểu, nói chung vô cùng thích ý.
Bất quá tôi không còn nhìn thấy ổng dẫn sinh viên tới nữa, nguyên nhân là ổng bỏ nghề giáo rồi, ổng nói với tôi giờ có em đây rồi, ổng chẳng cần làm việc để kiếm thi thể mổ nữa.
Bình thường chúng tôi sinh hoạt khá cuồng dã, có một lần ổng bỗng nảy ý muốn tỉ mỉ ngắm nhìn khung xương của tôi.
Mấy người nghe ổng nói dễ dàng thế thôi, nhưng trọng điểm chả phải là róc hết thịt trên người tôi, chỉ còn mỗi khung xương thôi sao?
Tôi tạc mao, lão sư lúc thì gọt tôi lúc thì ăn tôi, điều này khiến tâm hồn tôi chả thấy cân bằng tí nào. Cho nên thừa lúc ổng không để ý, tôi há miệng cắn mạnh vào tay ổng.
Ổng bị tôi cắn nhưng không hé răng mà yên lặng nhẫn nhịn, mãi đến khi tôi cắn được một miếng thịt rồi nhai nhai nhấm nháp, ổng mới vuốt vuốt tóc tôi dặn, “Sau này đừng cắn người, người bị cắn sẽ rất đau.”
Thấy tôi im lặng chăm chú nhìn ổng, ổng khó hiểu hỏi lại, “Sao vậy?”
Tôi trả lời, “Em… cũng đau…”
Ổng sững sờ nhìn tôi, nửa ngày sau mới phản ứng lại, “Cái gì? Thì ra em phải nhịn đau cho tôi giải phẫu sao?”
Lòng tôi hét to một câu tất nhiên, bề ngoài thì dùng gương mặt đáng thương nhìn ổng.
Ổng không biết phải làm sao, “Trước đây tôi cứ nghĩ em liên tục từ chối… vì muốn làm nũng…”
Làm nũng…
Làm nũng?
Làm nũng!
Nũng nũng con mịe anh á.
Khi đó trong lòng tôi chỉ có một câu: Chỉ vì thế mà anh đại sát tôi đó hả!?
Lão sư trầm tư nói, “Nếu em vẫn còn cảm giác như người thường, vậy chẳng phải đau chết luôn?”
Thì dù gì tôi đã chết ngắc rồi, còn có thể chết như thế nào nữa?
Thì ra lương tâm anh bị treo trên vách núi chứ chưa bị chó ăn, may quá!
Thời điểm tôi phun tào ổng, thì ra ổng cũng phun tào tôi.
Có một lần tôi phát hiện, ổng bất cmn tử.
Loại tin tức kinh thiên động địa đến vậy mà không xuất hiện trong bất kỳ bản tin tin tức nào.
Ổng tỏ vẻ miệt thị tư duy tôi, hỏi ngược, “Thế một xác chết có thể phục hồi như em không phải chưa được lên tivi đấy sao?”
Tôi nghĩ nghĩ, thấy ổng nói cũng đúng.
Thì ra bản tin thời sự không phải vạn năng, quả nhiên tôi suy nghĩ nhiều rồi.
Rất rất nhiều năm về sau, tôi và lão sư vẫn trẻ trung sống cùng nhau.
Có một ngày chúng tôi đi du lịch, tôi bận nguyên bộ đồ full mặt mũi, như đặc vụ FBI đang làm nhiệm vụ đi bên cạnh ổng.
Hết cách rồi, nếu trực tiếp lộ diện khiến tử khí sẽ tràn ra ngoài hù chết người ta thì kì.
Chúng tôi dừng trước một cây cổ thụ, trên cành treo rất nhiều lọ ước, trong mỗi chiếc lọ đều chứa những hồi ức hạnh phúc nhất của con người.
Tôi và lão sư cũng viết một cái, tôi viết thế lày này.
Tôi có một anh người yêu cái gì cũng tốt hết. Thế nhưng có một điều ảnh khiến tôi buồn phiền, đó là ảnh thích nhất gọt tôi.
Gì cơ? Mấy người nghĩ ổng dùng dao gọt hoa quả sao? Làm gì có, người yêu tôi đâu thô lỗ như vậy, ổng dùng dao giải phẫu chuyên nghiệp nhẹ nhàng vạch từng miếng từng miếng.
Vạch vạch vạch…
Nhìn đi!
Thứ gì đang bay trong không khí đấy?
Đó chính là máu thịt thân yêu của tôi.
Sau khi viết xong tôi tỉ mỉ đọc lại lần cuối rồi bỏ vào lọ.
Tôi nghiêng đầu nhìn sang lão sư, nhưng ổng không cho tôi cơ hội đó, trực tiếp nhét miếng giấy vô lọ.
Buổi tối cùng ngày tôi len lén chạy tới chỗ cái cây, lật tung cành thậm chí đào đất vẫn không tìm được cái lọ của lão sư.
Tôi thờ dài, nhân sinh không nhất thiết phải biết rõ mọi chuyện, chừa một điều tiếc nuối cũng tốt.
Tôi phủi tay, xoay người rời đi.
Tôi khoan thai đi một đường, nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu mà lòng vui sướng. Khoảnh khắc tâm huyết dâng trào, tôi há miệng dâng một khúc ca:
Tinh ~ tinh ~ing~~ điểm ~ đèn ~~eng~~~
Chiếu ~ sáng lên ~ang~~ ta ~ ~ trước ~ trình tự eng~~~~~~
Không biết lão sư moi đâu ra cái đèn lồng cổ, đang đứng trên sườn núi giơ lên nhìn tôi, ánh sáng lập loè ấm áp.
Tôi ngơ ngác nhìn ổng, đẹp đến mức không nói nên lời, không nhịn được từng bước đến gần thứ tình yêu lạ kì ấy.
Hoàn chương 13.
Hoàn chính văn.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường đây, hú.
Lão sư: Kỳ thực em đã yêu thảm tôi rồi?
Xác chết: Đúng đúng~
Lão sư: Thật sự không phải vì kĩ thuật giải phẫu của tôi quá tốt?
Xác chết: …
Lão sư: Nếu đã yêu đến vậy tại sao không ngỏ lời hay hành động gì?
Xác chết: Có mà, lúc anh ngủ đó.
Lão sư: Vậy khi tôi tỉnh thì em không dám à?
Xác chết: Sợ anh giận sợ anh không chấp nhận…
Lão sư: Thế đến khi nào chúng ta mới thành một đôi?
Xác chết: Em là thụ mà, đâu cần phải chủ động chớ [e thẹn]
Lão sư: Vậy nếu tôi không chủ động?
Xác chết: Em sẽ bám theo anh cả đời.
Tác giả :
Đào Nguyên Thành