Tam Quốc Tranh Phong
Chương 28: Khí Vựng Lưu Tiên
Thế nhưng không vui vẻ được bao lâu, Ngô Hùng đã nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, dựa vào tư thái không coi ai ra gì của đám người phía sau, tới Tương Dương biết được tình cảnh của đại ca không gây loạn mới lạ. Hai năm nay được Cam Ninh dẫn dắt đám người bọn họ cơ bản chưa phải ăn trái đắng, lâu ngày trở nên tự đắc không coi ai ra gì, phải chỉnh đốn bọn họ, bằng không sau này nhất định chịu thiệt thòi lớn.
Sau khi bàn bạc với Tô Phi, hơn tám trăm ngời liền ngừng lại trên gò đất ngay trước mặt.
Ngô Hùng đứng trên gò đất nhìn hơn tám trăm huynh đệ nói:
- Các ngươi đều muốn biết tình cảnh của đại ca ở Tương Dương, ta cũng muốn biết, ta vừa nãy hỏi nhị ca cũng biết tình cảnh của đại ca.
Ngô Hùng dừng một chút, rồi nói:
- Ta cho đám người các ngươi biết, tinh cảnh của đại ca ở Tương Dương rất không ổn, thực sự rất không ổn. Bởi vì chúng ta là đạo tặc, ở bất cứ đâu cũng không ai để mắt tới chúng ta, đại ca thiếu chút nữa bị trục xuất khỏi Tương Dương.
Ngô Hùng nói tựa như châm ngòi nổ, nổ vang giữa hơn tám trăm người. Dựa nào lối suy nghĩ của bọn họ, đại ca là anh hùng, là đại hào kiệt, đi tới bất cứ đâu cũng không thể không được khoản đãi rượu thơm thịt ngọt, từ khi nào bị đối đãi như vậy?
- Chết tiệt, Lưu Biểu không phải kẻ thất lễ, thế nhưng lại đối đãi với đại ca như vậy, ta sẽ đi chém chết y.
- Đúng vậy, chúng ta sẽ lập tức tới Tương Dương làm thịt Lưu Biểu.
- Bất kể khi nào đại ca còn ở Tương Dương, chúng ta trước hết sẽ đón đại ca ra.
- Chúng ta không đi Tương Dương, để đại ca trở về đi. Chúng ta muốn sống như trước đây, tự do tự tại thật tốt, không muốn làm gì cũng phải nhìn ánh mắt kẻ khác.
Vào lúc này, tiếng bàn tán vang lên không ngớt.
- Im miệng!
Tiếng gầm lớn khiến hơn tám trăm người kia nhất thời yên tĩnh trở lại, nhưng lửa giận trong mắt bọn họ vẫn chưa tắt.
Sắc mặt Ngô Hùng âm trầm nhìn phía dưới, nói:
- Các ngươi biết chúng ta trong mắt người khác là cái gì không? Không phải đại anh hùng, không phải đại hào kiệt, mà là đạo tặc. Đại ca vì cái gì phải đến Tương Dương, chính vì muốn chúng ta rũ bỏ khỏi thân phận đạo tặc, làm người đường đường chính chính, không phải trốn đông nấp tây như trước đây. Trong các ngươi có thể có một số người nói làm đạo tặc thì đã sao, nhưng các ngươi có nghĩ không, các ngươi làm đạo tặc, con cháu các ngươi biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đi theo các ngươi cùng nhau làm đạo tặc? Chẳng lẽ các ngươi muốn con cháu các ngươi làm người không nhà?
Ngô Hùng liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại nói tiếp:
- Thời loạn đã tới, tuy bây giờ còn chưa lan tới chúng ta, nhưng sớm muốn gì cũng ảnh hưởng tới chúng ta, dựa vào những người chúng ta làm sao có thể sống giữa thời loạn?
Tô Phi nhìn đám người phía dưới lặng lẽ không nói gì, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng kính trọng Ngô Hùng hơn vài phần. Trước kia y tông trọng Ngô Hùng là nhiều, không có kính trọng. Nhưng hôm nay y ngẫm lại lại toát mồ hôi lạnh. Nếu không cóNgô Hùng đám người kia đến Tương Dương không gây loạn mới lạ.
- Đại ca vì chúng ta ở Tương Dương nén giận chịu nhục. Nếu không phải cuối cùng có đại công tử nói giúp thay đại ca, không chừng đại ca đã bị đuổi ra khỏi Tương Dương. Nếu các ngươi thông cảm cho đại ca vậy hãy yên ắng một chút, nếu ai cảm thấy như vậy không tốt, các ngươi có thể rời đi, ta không ép, ta nghĩ đại ca cũng sẽ đồng ý.
Ngô Hùng nói xong nhìn về phía mọi người.
Ngô Hùng đợi một hồi thấy không ai nói gì, lại nói:
- Nếu không có ai, vậy đến Tương Dương hãy yên ắng một chút cho ta, nếu ai dám gây phiền toái đến đại ca, gây phiền toái đến đại công tử, Ngô Hùng ta là người đầu tiên không tán thành. Đến lúc đó cũng đừng trách ta không nói tình huynh đệ.
- Xuất phát.
Tám trăm người dưới sự dẫn dắt của Tô Phi và Ngô Hùng tiến về phía thành Tương Dương, chỉ là không hăng hái như vừa nãy, nhưng sắc mặt mỗi người đều kiên nghị thêm vài phần.
... .
Tại phòng nghị sự.
Khi Lưu Kỳ đến, đã có vài người tới trước. Bao gồm Thái Thú Chương Lăng, Phàn Đình Hầu Khoái Việt, thống lĩnh Phi Hổ Quân Vương Uy, Tòng Sự Lang Trung Hàn Tung, Mạc Liêu Bàng Quý, Biệt Giá Lưu Tiên, còn có đám người Tống Trung, Lý Khuê. . .
Những người này đều là nhân vật thượng tầng dưới trướng Lưu Biểu, nhưng Lưu Kỳ chỉ quen biết đám người Lý Khuê. . .
Nhân lúc Lưu Biểu chưa tới, Lưu Kỳ tiến lên hành lễ với Vương Uy nói:
- Lần trước Mông Tướng Quân cứu giúp ta, vẫn chưa có dịp cảm tạ, mong tướng quân đừng trách.
Vương Uy thấy Lưu Kỳ biết lễ nghĩa, khuôn mặt uy nghiêm nhếch lên vẻ tươi cười, nói:
- Đó là chức trách của ta, đại công tử không cần cảm tạ, huống hồ trị an trong thành Tương Dương do ta quản lý, đại công tử bị ám sát trong thành Tương Dương, đây chính là trách nhiệm của ta. Nói cho cùng là ta sơ suất, vì thế ta phải bồi tội mới đúng.
Lưu Kỳ thấy Vương Uy nói năng cẩn thận, nhận lỗi về mình, liền nói:
- Tướng quân sao có thể nói vậy, thành Tương Dương lớn như vậy, khó có thể quản lý hết. Lần này chỉ là vài tên đạo tặc tép riu, tướng quân đâu có tội gì? Mấy năm nay nếu không có tướng quân, thành Tương Dương cũng sẽ không yên bình như vậy.
Vương Uy cười nói:
- Ta đã già rồi, nếu không nhờ Châu Mục đại nhân thương hại, e là sớm không có việc để làm.
Lưu Kỳ tiếp tục cười nói:
- Tướng quân càng già càng dẻo dai, thống lĩnh Phi Hổ Quân chính là quân đội tinh nhuệ nhất trong tinh nhuệ tại Kinh Châu. Vãn bối sớm muốn tận mắt chứng kiến thần uy của Phi Hổ Quân, đến lúc đó mong lão tướng quân giúp đỡ để toại ý nguyện.
Vương Uy cười nói:
- Đại công tử quá khen.
Vương Uy không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ cũng không giận, Vương Uy là người thân tín của Lưu Biểu, nếu Vương Uy đồng ý với hắn mới là lạ.
Lưu Kỳ hành lễ với Khoái Việt bên cạnh nói:
- Bái kiến tiên sinh. Mấy ngày không gặp, phong thái của tiên sinh vẫn như trước.
Khoái Việt cũng hành lễ nói:
- Bái kiến đại công tử, mấy ngày không gặp, công tử đã thay đổi quá nhiều.
Lời này nói rõ Lưu Kỳ hiện tại và Lưu Kỳ trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau, rõ ràng ám chỉ Lưu Kỳ trong hai ngày này đã biểu hiện rõ ràng muốn tham dự tranh đoạt ngôi vị.
Lưu Kỳ sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của Khoái Việt, cười nói:
- Vậy thì có gì thay đổi, chỉ là bị ép buộc mà thôi.
Âm thầm chỉ ra tình cảnh không ổn của bản thân, gián tiếp trả lời câu hỏi của Khoái Việt.
Khoái Việt cũng chỉ biết thở dài đối với tình cảnh của Lưu Kỳ:
- Đại công tử tự giải quyết cho tốt.
Nói xong nhắm mắt trầm tư.
Lưu Kỳ cung kính nói:
- Tạ ơn tiên sinh nhắc nhở, Kỳ đương nhiên sẽ chú ý.
Lời này chính là Khoái Việt nhắc nhở hắn nói hắn hiện tại còn chưa đủ thực lực tranh chấp với Thái Mạo. Đây không cần bàn cãi chính là tin tức tốt đối với Lưu Kỳ.
Lúc sau Lưu Kỳ chào hỏi Bàng Qúy, không đợi hắn chào hỏi những người khác, chợt nghe thấy tiếng hừ lạnh.
Lưu Kỳ nhìn theo thanh âm hừ lạnh, không phải ai khác chính là Biệt Giá Lưu Tiên, là người ủng hộ Lưu Tông, Lưu Kỳ không thể không trả khẩu thủ ( đấu khẩu, chửi văn), dựa theo thói quen trả khẩu thủ, ngươi đã khiêu khích ta trước, vậy đừng trách ta không khách khí, trầm giongjnois:
- Hẳn là Lưu Biệt Giá cảm thấy không khỏe, ta nghe nói Lưu Biệt Giá mấy ngày hôm trước bị bệnh, có phải hôm nay vẫn chưa khỏe? Biệt Giá nên chú ý thân thể, hiện tại tuy không phải mùa đông khắc nghiệt, nhưng thời tiết cũng không ổn. Để bệnh tình nặng hơn sẽ không tốt.
- Ngươi, ngươi. . .
Lưu Tiên không ngữ khí của Lưu Kỳ tuy ôn hòa mà sắc bén như vậy, khuôn mặt Lưu Tiên đỏ bừng bừng dùng tay chỉ về phía Lưu Kỳ không nói thành lời.
Lưu Kỳ không vì thế mà bỏ qua cho y, hắn muốn mượn người ngày để lập uy, đẻ những người khác phải suy nghĩ cẩn thận xem có khả năng gánh chịu hậu quả hay không? Suy nghĩ có nên đối địch với hắn hay không?
Sắc mặt Lưu Kỳ toát lên vẻ lo lắng nhìn Lưu Tiên nói:
- Aizzz! Xem ra bệnh tình của Biệt Giá không nhẹ. Nhìn sắc mặt Biệt Giá bị bệnh đỏ bừng, Biệt Giá nên đi về nghỉ ngơi đi. Yên tâm, phụ thân khoan dung độ lượng chắc là không so đo với Biệt Giá, dù sao mạng người quan trọng, nếu Biệt Giá xảy ra chuyện, sẽ khiến rất nhiều người đau lòng.
Lưu Kỳ vừa nói vừa biểu hiện vẻ mặt lo lắng, người không rõ chuyện thoạt nhìn thực sự tưởng hắn thương xot thay Lưu Tiên.
- Không nhọc đại công tử quan tâm, hạ quan không việc gì.
Lưu Tiên dù sao cũng là gã cáo già trên quan trường, không lâu sau liền biết Lưu Kỳ khích tướng mình, y khẽ điều chỉnh khôi phục lại tinh thần, sắc mặt vừa nãy đỏ bừng lúc này đã khôi phục bình thường.
- Ủa, hóa ra Biệt Giá không bệnh, xem ra là kỳ nghĩ nghiều, nhưng Biệt Giá là người khoan hồng độ lượng chắc không so đo với ta. Dù sao ta cũng phải giải thích với Biệt Giá.
Lưu Kỳ nói xong liếc liếc mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy người xung quanh đều chú ý vè phía bên này, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia độ cong, cũng không chờ Lưu Tiên nói liền lớn tiếng nói:
- Ngày hôm qua là lỗi thuộc về thị vệ của ta, không nên gặp ngài ở Di Hồng Vịn. Lại càng không nên tranh đoạt Yêu Nhiên tiểu thư với ngài, Biệt Giá đừng trách, đó là thị vệ của ta không biết Biệt Giá, nếu biết cho dù y có mười lá gan y cũng không dám tranh đoạt với Biệt Giá nha.
Thanh âm Lưu Kỳ càng nói càng lớn, sau cùng ngay cả thị vệ ngoài cửa đều phải quay đầu nhìn vào bên trong.
- Ngươi, ngươi. . .
Lưu Tin chỉ tay vào mặt Lưu Kỳ không nói nên lời, khuôn mặt vừa mới khôi phục lại lại đỏ bừng. Nghĩ đến Lưu Tiên y trong rừng sĩ tử Kinh Tương uy vong không hề thua kém Y Tịch, từ khi nào phải chịu vũ nhục như vậy, chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của y toi rồi.
Càng nghĩ càng giận, cuối cùng xịt xịt xì ra một búng máu tươi, hai mắt nhắm chặt lâm vào hôn mê.
Lưu Tiên đột nhien té xỉu nhất thời mọi người trong đại sảnh luống cuống tay chân, Lưu Kỳ nhìn Lưu Tiên té xỉu lòng phẫn nộ bỗng tăng lên, vì thế sai thị vệ đuổi Lưu Tiên về phủ. Đợi sau khi chuyện tình yên ắng, người trong đại sảnh nhìn về phía Lưu Kỳ càng cảnh giác hơn vài phần, hiển nhiên có chút kiêng nể đối với mấy lời Lưu Kỳ nói Lưu Tiên hôn mê, mà ngay cả Khoái Việt cũng phải liếc nhìn Lưu Kỳ.
Bọn họ tự nhiên biết Lưu Tiên không có khả năng tới chỗ đó, dù sao dựa vào thân phận của Lưu Tiên, vũ cơ trong phủ tự nhiên không phải ít, làm gì phải đi thanh lâu. Nhưng người khác lại không nghĩ vậy, nhất là đám người đọc sách hay phê phán đám quan to phú quý, tìm được cơ hội nào đó là nhất định phải nắm lấy nhân cơ hội nổi danh. Huống hồ giọng điệu của Lưu Kỳ sau cùng lớn như vậy, không ít người bên ngoài nghe thấy, có thể tưởng tượng sau ngày hôm nay, bên trong thành Tương Dương sẽ lưu truyền như thế nào chuyện Lưu Tiên tranh đoạt kỹ nữ với thị vệ.
Lưu Kỳ không thèm để ý tới ánh mắt chú ý của mọi người, đối với địch nhân hắn cho rằng không cần phải nể mặt, dù sao sớm hay muộn cũng phải đối địch, còn không bằng nhanh chóng giải quyết.
Lưu Kỳ dường như không có chuyện gì, lại biểu hiện sự nhã nhặn chào hỏi các quan viên còn lại, giống như vừa nãy không phải là hắn.
Lý Khuê nhìn Lưu Kỳ trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ tươi cười. Hiển nhiên rất hài lòng đối với việc Lưu Kỳ vừa nãy biểu hiện. Lúc đầu còn lo lắng Lưu Kỳ phải chịu thiệt trước mặt Lưu Tiên, nhưng biểu hiện của Lưu Kỳ lại làm cho hắn chấn động, không những không chịu thiệt ngược lại còn khiến Lưu Tiên ăn trái đắng.
Lưu Kỳ cũng đánh giá Lý Khuê, tuy bọn họ trước kia chỉ gặp qua hai lần nhưng chưa từng nói chuyện. Lưu Kỳ có chút ấn tượng về Lý Khuê, đó là khi đám người Thái Mạo quy thuận Tào Tháo phé trưởng lập thứ, Tương Dương chỉ có một người đứng ra phản đối đó là Lý Khuê, tuy bị giết nhưng Lưu Kỳ vẫn có chút khâm phục y.
Trong đại sảnh, hai người không tiện nói chuyện nhiều, chỉ đơn giản chào hỏi, sau đó Lưu Kỳ mời Lý Khuê sau khi xong chuyện đến quý phủ của hắn trò chuyện.
Đợi khi Lưu Kỳ làm lễ chào hỏi mấy vị đại nhân xong, đám người Thái Mạo, Y Tịch mới khoan thai mà đến. Ngay sau đó Lưu Tông hầu hạ Lưu Biểu đi vào đại sảnh.
Sau khi bàn bạc với Tô Phi, hơn tám trăm ngời liền ngừng lại trên gò đất ngay trước mặt.
Ngô Hùng đứng trên gò đất nhìn hơn tám trăm huynh đệ nói:
- Các ngươi đều muốn biết tình cảnh của đại ca ở Tương Dương, ta cũng muốn biết, ta vừa nãy hỏi nhị ca cũng biết tình cảnh của đại ca.
Ngô Hùng dừng một chút, rồi nói:
- Ta cho đám người các ngươi biết, tinh cảnh của đại ca ở Tương Dương rất không ổn, thực sự rất không ổn. Bởi vì chúng ta là đạo tặc, ở bất cứ đâu cũng không ai để mắt tới chúng ta, đại ca thiếu chút nữa bị trục xuất khỏi Tương Dương.
Ngô Hùng nói tựa như châm ngòi nổ, nổ vang giữa hơn tám trăm người. Dựa nào lối suy nghĩ của bọn họ, đại ca là anh hùng, là đại hào kiệt, đi tới bất cứ đâu cũng không thể không được khoản đãi rượu thơm thịt ngọt, từ khi nào bị đối đãi như vậy?
- Chết tiệt, Lưu Biểu không phải kẻ thất lễ, thế nhưng lại đối đãi với đại ca như vậy, ta sẽ đi chém chết y.
- Đúng vậy, chúng ta sẽ lập tức tới Tương Dương làm thịt Lưu Biểu.
- Bất kể khi nào đại ca còn ở Tương Dương, chúng ta trước hết sẽ đón đại ca ra.
- Chúng ta không đi Tương Dương, để đại ca trở về đi. Chúng ta muốn sống như trước đây, tự do tự tại thật tốt, không muốn làm gì cũng phải nhìn ánh mắt kẻ khác.
Vào lúc này, tiếng bàn tán vang lên không ngớt.
- Im miệng!
Tiếng gầm lớn khiến hơn tám trăm người kia nhất thời yên tĩnh trở lại, nhưng lửa giận trong mắt bọn họ vẫn chưa tắt.
Sắc mặt Ngô Hùng âm trầm nhìn phía dưới, nói:
- Các ngươi biết chúng ta trong mắt người khác là cái gì không? Không phải đại anh hùng, không phải đại hào kiệt, mà là đạo tặc. Đại ca vì cái gì phải đến Tương Dương, chính vì muốn chúng ta rũ bỏ khỏi thân phận đạo tặc, làm người đường đường chính chính, không phải trốn đông nấp tây như trước đây. Trong các ngươi có thể có một số người nói làm đạo tặc thì đã sao, nhưng các ngươi có nghĩ không, các ngươi làm đạo tặc, con cháu các ngươi biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đi theo các ngươi cùng nhau làm đạo tặc? Chẳng lẽ các ngươi muốn con cháu các ngươi làm người không nhà?
Ngô Hùng liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại nói tiếp:
- Thời loạn đã tới, tuy bây giờ còn chưa lan tới chúng ta, nhưng sớm muốn gì cũng ảnh hưởng tới chúng ta, dựa vào những người chúng ta làm sao có thể sống giữa thời loạn?
Tô Phi nhìn đám người phía dưới lặng lẽ không nói gì, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng kính trọng Ngô Hùng hơn vài phần. Trước kia y tông trọng Ngô Hùng là nhiều, không có kính trọng. Nhưng hôm nay y ngẫm lại lại toát mồ hôi lạnh. Nếu không cóNgô Hùng đám người kia đến Tương Dương không gây loạn mới lạ.
- Đại ca vì chúng ta ở Tương Dương nén giận chịu nhục. Nếu không phải cuối cùng có đại công tử nói giúp thay đại ca, không chừng đại ca đã bị đuổi ra khỏi Tương Dương. Nếu các ngươi thông cảm cho đại ca vậy hãy yên ắng một chút, nếu ai cảm thấy như vậy không tốt, các ngươi có thể rời đi, ta không ép, ta nghĩ đại ca cũng sẽ đồng ý.
Ngô Hùng nói xong nhìn về phía mọi người.
Ngô Hùng đợi một hồi thấy không ai nói gì, lại nói:
- Nếu không có ai, vậy đến Tương Dương hãy yên ắng một chút cho ta, nếu ai dám gây phiền toái đến đại ca, gây phiền toái đến đại công tử, Ngô Hùng ta là người đầu tiên không tán thành. Đến lúc đó cũng đừng trách ta không nói tình huynh đệ.
- Xuất phát.
Tám trăm người dưới sự dẫn dắt của Tô Phi và Ngô Hùng tiến về phía thành Tương Dương, chỉ là không hăng hái như vừa nãy, nhưng sắc mặt mỗi người đều kiên nghị thêm vài phần.
... .
Tại phòng nghị sự.
Khi Lưu Kỳ đến, đã có vài người tới trước. Bao gồm Thái Thú Chương Lăng, Phàn Đình Hầu Khoái Việt, thống lĩnh Phi Hổ Quân Vương Uy, Tòng Sự Lang Trung Hàn Tung, Mạc Liêu Bàng Quý, Biệt Giá Lưu Tiên, còn có đám người Tống Trung, Lý Khuê. . .
Những người này đều là nhân vật thượng tầng dưới trướng Lưu Biểu, nhưng Lưu Kỳ chỉ quen biết đám người Lý Khuê. . .
Nhân lúc Lưu Biểu chưa tới, Lưu Kỳ tiến lên hành lễ với Vương Uy nói:
- Lần trước Mông Tướng Quân cứu giúp ta, vẫn chưa có dịp cảm tạ, mong tướng quân đừng trách.
Vương Uy thấy Lưu Kỳ biết lễ nghĩa, khuôn mặt uy nghiêm nhếch lên vẻ tươi cười, nói:
- Đó là chức trách của ta, đại công tử không cần cảm tạ, huống hồ trị an trong thành Tương Dương do ta quản lý, đại công tử bị ám sát trong thành Tương Dương, đây chính là trách nhiệm của ta. Nói cho cùng là ta sơ suất, vì thế ta phải bồi tội mới đúng.
Lưu Kỳ thấy Vương Uy nói năng cẩn thận, nhận lỗi về mình, liền nói:
- Tướng quân sao có thể nói vậy, thành Tương Dương lớn như vậy, khó có thể quản lý hết. Lần này chỉ là vài tên đạo tặc tép riu, tướng quân đâu có tội gì? Mấy năm nay nếu không có tướng quân, thành Tương Dương cũng sẽ không yên bình như vậy.
Vương Uy cười nói:
- Ta đã già rồi, nếu không nhờ Châu Mục đại nhân thương hại, e là sớm không có việc để làm.
Lưu Kỳ tiếp tục cười nói:
- Tướng quân càng già càng dẻo dai, thống lĩnh Phi Hổ Quân chính là quân đội tinh nhuệ nhất trong tinh nhuệ tại Kinh Châu. Vãn bối sớm muốn tận mắt chứng kiến thần uy của Phi Hổ Quân, đến lúc đó mong lão tướng quân giúp đỡ để toại ý nguyện.
Vương Uy cười nói:
- Đại công tử quá khen.
Vương Uy không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ cũng không giận, Vương Uy là người thân tín của Lưu Biểu, nếu Vương Uy đồng ý với hắn mới là lạ.
Lưu Kỳ hành lễ với Khoái Việt bên cạnh nói:
- Bái kiến tiên sinh. Mấy ngày không gặp, phong thái của tiên sinh vẫn như trước.
Khoái Việt cũng hành lễ nói:
- Bái kiến đại công tử, mấy ngày không gặp, công tử đã thay đổi quá nhiều.
Lời này nói rõ Lưu Kỳ hiện tại và Lưu Kỳ trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau, rõ ràng ám chỉ Lưu Kỳ trong hai ngày này đã biểu hiện rõ ràng muốn tham dự tranh đoạt ngôi vị.
Lưu Kỳ sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của Khoái Việt, cười nói:
- Vậy thì có gì thay đổi, chỉ là bị ép buộc mà thôi.
Âm thầm chỉ ra tình cảnh không ổn của bản thân, gián tiếp trả lời câu hỏi của Khoái Việt.
Khoái Việt cũng chỉ biết thở dài đối với tình cảnh của Lưu Kỳ:
- Đại công tử tự giải quyết cho tốt.
Nói xong nhắm mắt trầm tư.
Lưu Kỳ cung kính nói:
- Tạ ơn tiên sinh nhắc nhở, Kỳ đương nhiên sẽ chú ý.
Lời này chính là Khoái Việt nhắc nhở hắn nói hắn hiện tại còn chưa đủ thực lực tranh chấp với Thái Mạo. Đây không cần bàn cãi chính là tin tức tốt đối với Lưu Kỳ.
Lúc sau Lưu Kỳ chào hỏi Bàng Qúy, không đợi hắn chào hỏi những người khác, chợt nghe thấy tiếng hừ lạnh.
Lưu Kỳ nhìn theo thanh âm hừ lạnh, không phải ai khác chính là Biệt Giá Lưu Tiên, là người ủng hộ Lưu Tông, Lưu Kỳ không thể không trả khẩu thủ ( đấu khẩu, chửi văn), dựa theo thói quen trả khẩu thủ, ngươi đã khiêu khích ta trước, vậy đừng trách ta không khách khí, trầm giongjnois:
- Hẳn là Lưu Biệt Giá cảm thấy không khỏe, ta nghe nói Lưu Biệt Giá mấy ngày hôm trước bị bệnh, có phải hôm nay vẫn chưa khỏe? Biệt Giá nên chú ý thân thể, hiện tại tuy không phải mùa đông khắc nghiệt, nhưng thời tiết cũng không ổn. Để bệnh tình nặng hơn sẽ không tốt.
- Ngươi, ngươi. . .
Lưu Tiên không ngữ khí của Lưu Kỳ tuy ôn hòa mà sắc bén như vậy, khuôn mặt Lưu Tiên đỏ bừng bừng dùng tay chỉ về phía Lưu Kỳ không nói thành lời.
Lưu Kỳ không vì thế mà bỏ qua cho y, hắn muốn mượn người ngày để lập uy, đẻ những người khác phải suy nghĩ cẩn thận xem có khả năng gánh chịu hậu quả hay không? Suy nghĩ có nên đối địch với hắn hay không?
Sắc mặt Lưu Kỳ toát lên vẻ lo lắng nhìn Lưu Tiên nói:
- Aizzz! Xem ra bệnh tình của Biệt Giá không nhẹ. Nhìn sắc mặt Biệt Giá bị bệnh đỏ bừng, Biệt Giá nên đi về nghỉ ngơi đi. Yên tâm, phụ thân khoan dung độ lượng chắc là không so đo với Biệt Giá, dù sao mạng người quan trọng, nếu Biệt Giá xảy ra chuyện, sẽ khiến rất nhiều người đau lòng.
Lưu Kỳ vừa nói vừa biểu hiện vẻ mặt lo lắng, người không rõ chuyện thoạt nhìn thực sự tưởng hắn thương xot thay Lưu Tiên.
- Không nhọc đại công tử quan tâm, hạ quan không việc gì.
Lưu Tiên dù sao cũng là gã cáo già trên quan trường, không lâu sau liền biết Lưu Kỳ khích tướng mình, y khẽ điều chỉnh khôi phục lại tinh thần, sắc mặt vừa nãy đỏ bừng lúc này đã khôi phục bình thường.
- Ủa, hóa ra Biệt Giá không bệnh, xem ra là kỳ nghĩ nghiều, nhưng Biệt Giá là người khoan hồng độ lượng chắc không so đo với ta. Dù sao ta cũng phải giải thích với Biệt Giá.
Lưu Kỳ nói xong liếc liếc mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy người xung quanh đều chú ý vè phía bên này, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia độ cong, cũng không chờ Lưu Tiên nói liền lớn tiếng nói:
- Ngày hôm qua là lỗi thuộc về thị vệ của ta, không nên gặp ngài ở Di Hồng Vịn. Lại càng không nên tranh đoạt Yêu Nhiên tiểu thư với ngài, Biệt Giá đừng trách, đó là thị vệ của ta không biết Biệt Giá, nếu biết cho dù y có mười lá gan y cũng không dám tranh đoạt với Biệt Giá nha.
Thanh âm Lưu Kỳ càng nói càng lớn, sau cùng ngay cả thị vệ ngoài cửa đều phải quay đầu nhìn vào bên trong.
- Ngươi, ngươi. . .
Lưu Tin chỉ tay vào mặt Lưu Kỳ không nói nên lời, khuôn mặt vừa mới khôi phục lại lại đỏ bừng. Nghĩ đến Lưu Tiên y trong rừng sĩ tử Kinh Tương uy vong không hề thua kém Y Tịch, từ khi nào phải chịu vũ nhục như vậy, chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của y toi rồi.
Càng nghĩ càng giận, cuối cùng xịt xịt xì ra một búng máu tươi, hai mắt nhắm chặt lâm vào hôn mê.
Lưu Tiên đột nhien té xỉu nhất thời mọi người trong đại sảnh luống cuống tay chân, Lưu Kỳ nhìn Lưu Tiên té xỉu lòng phẫn nộ bỗng tăng lên, vì thế sai thị vệ đuổi Lưu Tiên về phủ. Đợi sau khi chuyện tình yên ắng, người trong đại sảnh nhìn về phía Lưu Kỳ càng cảnh giác hơn vài phần, hiển nhiên có chút kiêng nể đối với mấy lời Lưu Kỳ nói Lưu Tiên hôn mê, mà ngay cả Khoái Việt cũng phải liếc nhìn Lưu Kỳ.
Bọn họ tự nhiên biết Lưu Tiên không có khả năng tới chỗ đó, dù sao dựa vào thân phận của Lưu Tiên, vũ cơ trong phủ tự nhiên không phải ít, làm gì phải đi thanh lâu. Nhưng người khác lại không nghĩ vậy, nhất là đám người đọc sách hay phê phán đám quan to phú quý, tìm được cơ hội nào đó là nhất định phải nắm lấy nhân cơ hội nổi danh. Huống hồ giọng điệu của Lưu Kỳ sau cùng lớn như vậy, không ít người bên ngoài nghe thấy, có thể tưởng tượng sau ngày hôm nay, bên trong thành Tương Dương sẽ lưu truyền như thế nào chuyện Lưu Tiên tranh đoạt kỹ nữ với thị vệ.
Lưu Kỳ không thèm để ý tới ánh mắt chú ý của mọi người, đối với địch nhân hắn cho rằng không cần phải nể mặt, dù sao sớm hay muộn cũng phải đối địch, còn không bằng nhanh chóng giải quyết.
Lưu Kỳ dường như không có chuyện gì, lại biểu hiện sự nhã nhặn chào hỏi các quan viên còn lại, giống như vừa nãy không phải là hắn.
Lý Khuê nhìn Lưu Kỳ trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ tươi cười. Hiển nhiên rất hài lòng đối với việc Lưu Kỳ vừa nãy biểu hiện. Lúc đầu còn lo lắng Lưu Kỳ phải chịu thiệt trước mặt Lưu Tiên, nhưng biểu hiện của Lưu Kỳ lại làm cho hắn chấn động, không những không chịu thiệt ngược lại còn khiến Lưu Tiên ăn trái đắng.
Lưu Kỳ cũng đánh giá Lý Khuê, tuy bọn họ trước kia chỉ gặp qua hai lần nhưng chưa từng nói chuyện. Lưu Kỳ có chút ấn tượng về Lý Khuê, đó là khi đám người Thái Mạo quy thuận Tào Tháo phé trưởng lập thứ, Tương Dương chỉ có một người đứng ra phản đối đó là Lý Khuê, tuy bị giết nhưng Lưu Kỳ vẫn có chút khâm phục y.
Trong đại sảnh, hai người không tiện nói chuyện nhiều, chỉ đơn giản chào hỏi, sau đó Lưu Kỳ mời Lý Khuê sau khi xong chuyện đến quý phủ của hắn trò chuyện.
Đợi khi Lưu Kỳ làm lễ chào hỏi mấy vị đại nhân xong, đám người Thái Mạo, Y Tịch mới khoan thai mà đến. Ngay sau đó Lưu Tông hầu hạ Lưu Biểu đi vào đại sảnh.
Tác giả :
Nhật Nguyệt Thương Minh