[Tam Quốc Đồng Nhân] – Chu Lang Cố
Chương 6
Y không ngờ rằng mình thực sự không công nổi Nam Quận.
Một mũi tên đâm trúng sườn trái, có lo lắng có đau nhức. Y đổ mồ hôi lạnh, nằm trên giường không động đậy nổi, trán nóng vô cùng. Trình Phổ trông giữ trước giường, y giơ tay nắm lấy, “Có chuyện gì mà bên ngoài ồn ào vậy?”
“Chỉ là huấn luyện binh pháp thôi.”
“Nói bậy!”
Trình Phổ cúi đầu, “Tào quân chửi bậy, đại phu nói mũi tên Đô Đốc trúng phải có độc, nhất thời không thể hồi phục được. Nếu lại tức giận thì vết thương sẽ tái phát. Cho nên không dám báo cho Đô đốc hay.”
Y nằm trên giường, nghe vậy giương khóe miệng cười lạnh.
Độc không ở trên tên, mà ở trong lòng. Gia Cát Gia Cát, nếu ta chết, người có mừng? Ta không cho ngươi như ý, không cho ngươi vừa lòng!
Y muốn ngồi dậy, vừa động liền làm vết thương vỡ ra, quanh hàng lông mày run rẩy lạnh lẽo, nhưng vẫn cố chống mình, “Cho người tâm phúc vào thành trá hàng, nói ta đã chết. Tối nay Tào quân tất cướp trại. Ngươi cho người mai phục, chờ khi hắn tới, một lưới tóm gọn.”
“Đô đốc diệu kế!” Niềm vui hiện trên đuôi mày, Trình Phổ vội vàng rời trướng. Chỉ chốc lát sau nơi nơi vang lên thanh ai oán, y lắng nghe một hồi, cảm thấy chẳng có gì thú vị. Sườn trái y đã đau không chịu nổi, mở miệng hít một hơi thật sâu, chậm rãi xoay người nằm trên giường.
Y nghe thấy màn trướng được vén lên, có người bước vào.
Y đoán là Trình Phổ, liền hỏi, “Làm xong rồi chứ?”
Một hồi không có lời đáp lại, y cũng không để tâm, ánh mắt nhìn tua cờ bên trướng, đau đến hoảng hốt, dường như lại nghe thấy một mùi phong lan thoang thoảng.
Y nhíu mày, “Nếu ta chết…” Y nói đến đây lại cảm thấy buồn cười, “Ngươi đoán xem, sắc mặt hắn sẽ thế nào?”
Người phía sau cười khẽ một tiếng, “Đô đốc hỏi ai?”
“Đương nhiên là…” Tiếng nói tắc lại, y mạnh xoay người hướng ra ngoài, người trước mắt kia phong thần tuấn tú, nụ cười dịu dàng.
“Ngươi…” Y liền kéo xuống trường kiếm trên tường, một tiếng long ngâm, chĩa thẳng vào yết hầu người đó.
Gia Cát nhìn y, ngang nhiên không sợ, đi một bước đến bên giường, giơ tay kéo áo y ra.
“Dừng tay!” Y nắm tay người đó, hắn chỉ vào vết máu trên áo, “Vết thương của Đô đốc nứt ra, xin để tại hạ đổi dược cho Đô đốc.”
Đầu ngón tay linh xảo khẽ gẩy, cởi ra dây buộc, Chu Công Cẩn ngơ ngác nhìn, thấy người kia thần sắc như thường, cẩn thận thay băng gạc thấm máu, dùng đầu ngón tay chấm kim sang dược, chầm chậm đổ vào vết thương.
Y nghĩ, chỉ có đầu ngón tay hắn vẫn lạnh như thế, giống như trước trận Xích Bích, hắn đã bắt mạch cho y, nghiêm trang mà nói, “Bệnh của Đô đốc có chút hiểm trở, chỉ có tại hạ mới chữa được.”
Chữa được? Bệnh ấy do người dựng lên, nhưng người… tuyệt không chữa nổi.
Trong lòng y chỉ còn âm u, hỏi, “Vì sao ngươi lại ở đây?”
“Tại hạ nghe Đô đốc trúng tên, đặc biệt tới thăm.”
“Tới xem ta có tấn công được Nam quận không chứ gì?” Ngón tay y siết chặt, nắm lấy cổ người kia.
Gia Cát giương cặp mắt, “Đô đốc muốn giết ta sao?”
Đương nhiên muốn.
Từ cái ngày ở trên đài Thất *** đó, hoặc sớm hơn thế. Y chỉ hận không thể hủy diệt, cắn xé, nuốt hắn vào bụng.
Y lạnh lùng cười nói, “Quân sư lẻ loi một mình, đang lúc giao chiến lại vào quân trướng của ta, cho dù có chết, cũng có thể đổ lên đầu Tào tặc.”
Gia Cát cười khẽ, “Nếu Đô đốc đã hiểu rõ như thế, vì sao không động thủ?”
” Ngươi cho rằng ta không dám sao?” Y lại dùng thêm lực, thấy trên mặt người nọ mất dần huyết sắc, y ngơ ngác nghĩ: Gia Cát sẽ chết ngay bây giờ sao?
Khổng Mình thần cơ diệu toán, sau này chắc chắn sẽ thành cái họa cho Giang Đông, không bằng giết đi cho rồi.
Giết đi giết đi…
Nhưng mà, giữa chốn đất trời, thiếu đi một người kinh tài tuyệt diễm như thế, chẳng phải sẽ có chút tịch mịch sao.
Ngón tay y hốt hoảng buông ra, người kia thở gấp không ngừng, ho đến cặp mắt nhuốm lệ. Y ngơ ngẩn nhìn, bỗng ảo não nói, “Để kháng Tào…” Y cúi đầu giải thích, trong mắt trống rỗng, liên minh giữa hai nhà đã sớm cắt đứt, sao còn kháng Tào…
Sắc mặt người kia vẫn tái nhợt, nhưng dường như biết được y nói sai, khẽ than thở, “Tài năng của Đô đốc kinh hãi thế tục, nhưng lại câu nệ như vậy, nhìn khắp Thiên hạ sớm phân chiều hợp, Đô đốc hà tất ngu trung?”
Y đảo mắt nhìn người kia, cặp mắt đó lại nổi lên ánh màu tự phụ, phẫn hận nói, “Gia Cát, suốt đời ngươi tiêu dao, tùy ý làm bậy, phụ tá Lưu Bị cũng chỉ vì hứng thú nhất thời. Ngươi chưa từng chấp nhất thì làm sao hiểu ta được?” Y lại nằm xuống, không thèm nhìn người đó nữa, “Ngươi… Cút khỏi quân trướng cho ta!”
Màn trướng xốc lên, đúng lúc này Trình Phổ lại vào, thấy tình hình bên trong mà nhất thời giật mình.
Gia Cát lặng lẽ đứng bên giường y, thản nhiên nói, “Tại hạ đi rồi, Đô đốc không nhìn tại hạ một lần sao?”
Y không nói nhưng trong lòng nghĩ, có gì mà nhìn, gương mặt người nọ từ lâu đã khắc vào tận xương, dù hắn có hóa thành tro hay chuyển kiếp chăng nữa, y vẫn nhớ như in.
Nhưng không ngờ rằng, sau lần từ biệt này, y và hắn, thật sự không còn gặp lại.
Một mũi tên đâm trúng sườn trái, có lo lắng có đau nhức. Y đổ mồ hôi lạnh, nằm trên giường không động đậy nổi, trán nóng vô cùng. Trình Phổ trông giữ trước giường, y giơ tay nắm lấy, “Có chuyện gì mà bên ngoài ồn ào vậy?”
“Chỉ là huấn luyện binh pháp thôi.”
“Nói bậy!”
Trình Phổ cúi đầu, “Tào quân chửi bậy, đại phu nói mũi tên Đô Đốc trúng phải có độc, nhất thời không thể hồi phục được. Nếu lại tức giận thì vết thương sẽ tái phát. Cho nên không dám báo cho Đô đốc hay.”
Y nằm trên giường, nghe vậy giương khóe miệng cười lạnh.
Độc không ở trên tên, mà ở trong lòng. Gia Cát Gia Cát, nếu ta chết, người có mừng? Ta không cho ngươi như ý, không cho ngươi vừa lòng!
Y muốn ngồi dậy, vừa động liền làm vết thương vỡ ra, quanh hàng lông mày run rẩy lạnh lẽo, nhưng vẫn cố chống mình, “Cho người tâm phúc vào thành trá hàng, nói ta đã chết. Tối nay Tào quân tất cướp trại. Ngươi cho người mai phục, chờ khi hắn tới, một lưới tóm gọn.”
“Đô đốc diệu kế!” Niềm vui hiện trên đuôi mày, Trình Phổ vội vàng rời trướng. Chỉ chốc lát sau nơi nơi vang lên thanh ai oán, y lắng nghe một hồi, cảm thấy chẳng có gì thú vị. Sườn trái y đã đau không chịu nổi, mở miệng hít một hơi thật sâu, chậm rãi xoay người nằm trên giường.
Y nghe thấy màn trướng được vén lên, có người bước vào.
Y đoán là Trình Phổ, liền hỏi, “Làm xong rồi chứ?”
Một hồi không có lời đáp lại, y cũng không để tâm, ánh mắt nhìn tua cờ bên trướng, đau đến hoảng hốt, dường như lại nghe thấy một mùi phong lan thoang thoảng.
Y nhíu mày, “Nếu ta chết…” Y nói đến đây lại cảm thấy buồn cười, “Ngươi đoán xem, sắc mặt hắn sẽ thế nào?”
Người phía sau cười khẽ một tiếng, “Đô đốc hỏi ai?”
“Đương nhiên là…” Tiếng nói tắc lại, y mạnh xoay người hướng ra ngoài, người trước mắt kia phong thần tuấn tú, nụ cười dịu dàng.
“Ngươi…” Y liền kéo xuống trường kiếm trên tường, một tiếng long ngâm, chĩa thẳng vào yết hầu người đó.
Gia Cát nhìn y, ngang nhiên không sợ, đi một bước đến bên giường, giơ tay kéo áo y ra.
“Dừng tay!” Y nắm tay người đó, hắn chỉ vào vết máu trên áo, “Vết thương của Đô đốc nứt ra, xin để tại hạ đổi dược cho Đô đốc.”
Đầu ngón tay linh xảo khẽ gẩy, cởi ra dây buộc, Chu Công Cẩn ngơ ngác nhìn, thấy người kia thần sắc như thường, cẩn thận thay băng gạc thấm máu, dùng đầu ngón tay chấm kim sang dược, chầm chậm đổ vào vết thương.
Y nghĩ, chỉ có đầu ngón tay hắn vẫn lạnh như thế, giống như trước trận Xích Bích, hắn đã bắt mạch cho y, nghiêm trang mà nói, “Bệnh của Đô đốc có chút hiểm trở, chỉ có tại hạ mới chữa được.”
Chữa được? Bệnh ấy do người dựng lên, nhưng người… tuyệt không chữa nổi.
Trong lòng y chỉ còn âm u, hỏi, “Vì sao ngươi lại ở đây?”
“Tại hạ nghe Đô đốc trúng tên, đặc biệt tới thăm.”
“Tới xem ta có tấn công được Nam quận không chứ gì?” Ngón tay y siết chặt, nắm lấy cổ người kia.
Gia Cát giương cặp mắt, “Đô đốc muốn giết ta sao?”
Đương nhiên muốn.
Từ cái ngày ở trên đài Thất *** đó, hoặc sớm hơn thế. Y chỉ hận không thể hủy diệt, cắn xé, nuốt hắn vào bụng.
Y lạnh lùng cười nói, “Quân sư lẻ loi một mình, đang lúc giao chiến lại vào quân trướng của ta, cho dù có chết, cũng có thể đổ lên đầu Tào tặc.”
Gia Cát cười khẽ, “Nếu Đô đốc đã hiểu rõ như thế, vì sao không động thủ?”
” Ngươi cho rằng ta không dám sao?” Y lại dùng thêm lực, thấy trên mặt người nọ mất dần huyết sắc, y ngơ ngác nghĩ: Gia Cát sẽ chết ngay bây giờ sao?
Khổng Mình thần cơ diệu toán, sau này chắc chắn sẽ thành cái họa cho Giang Đông, không bằng giết đi cho rồi.
Giết đi giết đi…
Nhưng mà, giữa chốn đất trời, thiếu đi một người kinh tài tuyệt diễm như thế, chẳng phải sẽ có chút tịch mịch sao.
Ngón tay y hốt hoảng buông ra, người kia thở gấp không ngừng, ho đến cặp mắt nhuốm lệ. Y ngơ ngẩn nhìn, bỗng ảo não nói, “Để kháng Tào…” Y cúi đầu giải thích, trong mắt trống rỗng, liên minh giữa hai nhà đã sớm cắt đứt, sao còn kháng Tào…
Sắc mặt người kia vẫn tái nhợt, nhưng dường như biết được y nói sai, khẽ than thở, “Tài năng của Đô đốc kinh hãi thế tục, nhưng lại câu nệ như vậy, nhìn khắp Thiên hạ sớm phân chiều hợp, Đô đốc hà tất ngu trung?”
Y đảo mắt nhìn người kia, cặp mắt đó lại nổi lên ánh màu tự phụ, phẫn hận nói, “Gia Cát, suốt đời ngươi tiêu dao, tùy ý làm bậy, phụ tá Lưu Bị cũng chỉ vì hứng thú nhất thời. Ngươi chưa từng chấp nhất thì làm sao hiểu ta được?” Y lại nằm xuống, không thèm nhìn người đó nữa, “Ngươi… Cút khỏi quân trướng cho ta!”
Màn trướng xốc lên, đúng lúc này Trình Phổ lại vào, thấy tình hình bên trong mà nhất thời giật mình.
Gia Cát lặng lẽ đứng bên giường y, thản nhiên nói, “Tại hạ đi rồi, Đô đốc không nhìn tại hạ một lần sao?”
Y không nói nhưng trong lòng nghĩ, có gì mà nhìn, gương mặt người nọ từ lâu đã khắc vào tận xương, dù hắn có hóa thành tro hay chuyển kiếp chăng nữa, y vẫn nhớ như in.
Nhưng không ngờ rằng, sau lần từ biệt này, y và hắn, thật sự không còn gặp lại.
Tác giả :
Lão tử ái hảo