Tẩm Quân
Chương 60: Đi thăm (1)
Trời khuya, đêm nay, Hách Liên Bá Thiên đi chỗ Hoa Phi.
Sau khi hoan ái cùng nàng…
Lẳng lặng bước đi trên con đường nhỏ, trong lòng Khinh Tuyết âm thầm chua chát, cuối cùng nàng đã hiểu ra, hắn là đế vương, làm sao có thể chỉ có một mình nàng chứ?
Cho dù thịnh sủng như thế nào, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hồng nhan vị lão ân tiên tẫn (Người đẹp xế chiều hết được yêu).
Hậu cung là như thế đấy.
Hắn còn nói là đi căn dặn Hoa Phi điều tra vụ án Linh Phi, nhưng sự thật là gì chứ?
Nàng nhếch miệng cười thông suốt.
Khi còn ở Lâu phủ, nàng vẫn luôn phải chứng kiến chuyện thế này, trái lại, giờ phút này, bản thân nàng cũng rơi vào cái vòng luẩn quẩn đấy, thật là mỉa mai.
Ngẩng đầu, bạo thất đang ở ngay trước mắt nàng.
Nàng cố gắng nở một nụ cười tự tin, không cho phép bản thân u buồn trước mặt kẻ khác.
Chậm rãi đi đến, liền có người ngăn cản nàng.
“Đây là bạo thất hậu cung, người không phận sự không thể tiến vào.” Binh sĩ canh giữ nghiêm túc cẩn thận nói.
Ngọc cô cô phía sau tiến lên: “Lớn mật, đây là Tuyết Phi nương nương, ngươi dám cản đường!” Ngữ khí vô cùng sắc bén, cực kỳ uy nghiêm.
Thủ vệ binh kia hoảng sợ, sắc mặt hơi tái đi, nhanh chóng quỳ xuống: “Thì ra là Tuyết Phi nương nương, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết! Thỉnh nương nương thứ tội!”
Khinh Tuyết chỉ cười nhẹ, tức khắc, vầng trăng chiếu xuống một vầng sáng nho nhỏ, soi sáng cho các binh lính, nàng khẽ mở lời: “Bản cung muốn gặp Linh Phi nương nương một lần.”
Ngữ khí vô cùng bình thản ôn nhu, đã có người hạ lệnh xuống rồi, nàng không cần ra oai.
Binh lính kia vừa nghe thế, nhanh chóng đáp: “Nô tài đưa Tuyết Phi nương nương đi vào.”
Nói xong liền đi trước dẫn đường.
Đi vào bên trong, Khinh Tuyết nhướng mày.
Không thể tưởng được, bạo thất này thật sự như thế.
Tối tăm, ẩm ướt, nặng mùi ô uế, chỉ nhìn thôi cũng khó thở, đến như Khinh Tuyết chịu khổ lâu năm còn khó chịu, huống chi là Linh Phi?
Chỉ sợ giờ phút này, cô ta đã sống không bằng chết.
Trước kia khi là Linh Phi, quyền lực, đứng đầu hậu cung, cẩm y ngọc thực chưa từng thiếu, cung điện vườn hoa sạch sẽ đẹp đẽ quý giá, giờ phút này lại bị giam cầm nơi bẩn thỉu này.
Khinh Tuyết nhẹ nhàng đi về phía một phòng giam.
Binh lính kia nhẹ nhàng nói: “Tuyết Phi nương nương, đây là phòng giam Linh Phi.”
Khinh Tuyết đưa tay ngăn lại, quay sang Ngọc cô cô nói: “Ngọc cô cô, lấy chút bạc cho mấy vị cai ngục uống rượu.”
Ngọc cô cô nhanh chóng lấy ra hai thỏi bạc đưa cho mấy binh lính.
Bọn họ cảm kích không thôi, Khinh Tuyết cười: “Bản cung muốn cùng Linh Phi nương nương nói chuyện riêng tư, các ngươi có thể mở cửa cho bản cung đi vào, các ngươi tạm thời canh ở bên ngoài được không?”
“Tất nhiên là có thể! Tất nhiên là có thể! Tuyết Phi nương nương từ từ nói chuyện!” Bọn họ vốn là e ngại thân phận Khinh Tuyết lúc này, huống chi bọn họ cũng chẳng thiệt thòi gì, sao có thể từ chối chứ.
Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, cánh cửa dầy nặng nề của phòng giam được mở ra, người cũng lui xuống.
Nhìn người lui xuống hết, Khinh Tuyết nói với Ngọc cô cô: “Phiền Ngọc cô cô trông chừng ngoài cửa, nếu có ai đến thì báo một tiếng.” Dù sao việc này không thể để cho bất kỳ ai biết, những binh lính này cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, phải là người một nhà mới có thể tin tưởng.
Nhưng Khinh Tuyết nào có hay, lòng người, đã bao giờ dễ đoán.
Có đôi khi nhìn như nhẫn tâm, lại là có tâm, nhìn như hảo tâm, lại là vô tình.
Nhìn Ngọc cô cô đi ra, nàng mới chậm rãi đến gần.
Linh Phi đang bó gối trong góc, bộ áo trắng trên người đổi màu nhăn nhúm. Cô ta đang cúi đầu, không nhìn đến Khinh Tuyết, tuy đang sa cơ lỡ vận, cũng vẫn tính là có cốt khí, không cầu xin tha thứ hoặc làm gì tương tự thế.
Khinh Tuyết chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô ta, lẳng lặng ngồi xuống, nhưng không nói gì.
Rốt cục thì Linh Phi cũng cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên: “Ngươi tới làm cái gì? Đến để chê cười ta sao?”
Khinh Tuyết nhìn cô ta: “Ta là đến nhìn ngươi, nhưng quyết không phải để chê cười, trong hậu cung, không có ai cười được đến cuối, bởi vì, hồng nhan dịch lão ân tiên tẫn. Rốt cục, chỉ là một bữa tiệc tàn.”
Nàng có chút cảm thán, lời này là những lời thật lòng: “Nơi này thật bẩn, ta cũng đã ở nơi thế này suốt mười năm dài, có lẽ nơi này vẫn chưa bằng! Bởi vì trời mưa trong này sẽ không dột, nhưng chỗ ta ở, khi trời mưa, căn bản là không thể ngủ!”
“Mỗi lần trời mưa, ta đều ngồi một góc, nhìn mưa suốt một đêm, thế nên có một thời gian dài, ta rât hận rất hận trời mưa, bởi vì trời mưa, là ta một đêm không ngủ !” Khinh Tuyết không biết vì sao đột nhiên lại kể lại chuyện này, hơn nữa là đối với Linh Phi.
Chính là nhất thời xúc động, hoàn cảnh chua xót này, gợi lại ký ức của nàng.
Linh Phi giật mình nhìn nàng, không ngờ nàng đã từng trải qua cuộc sống thê thảm đó, càng không ngờ nàng lại thổ lộ với cô ta: “Không phải ngươi là con gái của Thừa tướng Tề Dương Quốc sao?”
Khinh Tuyết cười, nhắc tới họ Lâu kia, nàng lại tràn ngập giận dữ.
Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo: “Có lẽ là thế! Nhưng trong khu rừng lớn, loài chim nào cũng có, đương nhiên cũng có thứ chim không được sủng ái…”
Nàng không muốn thổ lộ quá nhiều, có một số việc, chỉ biểu lộ chút cảm xúc thích hợp hơn là kể hết mọi chuyện.
“Vì cớ gì ngươi lại nói với ta mấy chuyện đó?” Ánh mắt Linh Phi lộ vẻ xúc động, nhưng chỉ lóe lên trong tích tắc, một lúc sau mới hỏi lại.
“Không vì sao cả, chỉ là đột nhiên nhớ đến, muốn biểu đạt chút cảm xúc thôi.” Khinh Tuyết nói.
Sau khi hoan ái cùng nàng…
Lẳng lặng bước đi trên con đường nhỏ, trong lòng Khinh Tuyết âm thầm chua chát, cuối cùng nàng đã hiểu ra, hắn là đế vương, làm sao có thể chỉ có một mình nàng chứ?
Cho dù thịnh sủng như thế nào, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hồng nhan vị lão ân tiên tẫn (Người đẹp xế chiều hết được yêu).
Hậu cung là như thế đấy.
Hắn còn nói là đi căn dặn Hoa Phi điều tra vụ án Linh Phi, nhưng sự thật là gì chứ?
Nàng nhếch miệng cười thông suốt.
Khi còn ở Lâu phủ, nàng vẫn luôn phải chứng kiến chuyện thế này, trái lại, giờ phút này, bản thân nàng cũng rơi vào cái vòng luẩn quẩn đấy, thật là mỉa mai.
Ngẩng đầu, bạo thất đang ở ngay trước mắt nàng.
Nàng cố gắng nở một nụ cười tự tin, không cho phép bản thân u buồn trước mặt kẻ khác.
Chậm rãi đi đến, liền có người ngăn cản nàng.
“Đây là bạo thất hậu cung, người không phận sự không thể tiến vào.” Binh sĩ canh giữ nghiêm túc cẩn thận nói.
Ngọc cô cô phía sau tiến lên: “Lớn mật, đây là Tuyết Phi nương nương, ngươi dám cản đường!” Ngữ khí vô cùng sắc bén, cực kỳ uy nghiêm.
Thủ vệ binh kia hoảng sợ, sắc mặt hơi tái đi, nhanh chóng quỳ xuống: “Thì ra là Tuyết Phi nương nương, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết! Thỉnh nương nương thứ tội!”
Khinh Tuyết chỉ cười nhẹ, tức khắc, vầng trăng chiếu xuống một vầng sáng nho nhỏ, soi sáng cho các binh lính, nàng khẽ mở lời: “Bản cung muốn gặp Linh Phi nương nương một lần.”
Ngữ khí vô cùng bình thản ôn nhu, đã có người hạ lệnh xuống rồi, nàng không cần ra oai.
Binh lính kia vừa nghe thế, nhanh chóng đáp: “Nô tài đưa Tuyết Phi nương nương đi vào.”
Nói xong liền đi trước dẫn đường.
Đi vào bên trong, Khinh Tuyết nhướng mày.
Không thể tưởng được, bạo thất này thật sự như thế.
Tối tăm, ẩm ướt, nặng mùi ô uế, chỉ nhìn thôi cũng khó thở, đến như Khinh Tuyết chịu khổ lâu năm còn khó chịu, huống chi là Linh Phi?
Chỉ sợ giờ phút này, cô ta đã sống không bằng chết.
Trước kia khi là Linh Phi, quyền lực, đứng đầu hậu cung, cẩm y ngọc thực chưa từng thiếu, cung điện vườn hoa sạch sẽ đẹp đẽ quý giá, giờ phút này lại bị giam cầm nơi bẩn thỉu này.
Khinh Tuyết nhẹ nhàng đi về phía một phòng giam.
Binh lính kia nhẹ nhàng nói: “Tuyết Phi nương nương, đây là phòng giam Linh Phi.”
Khinh Tuyết đưa tay ngăn lại, quay sang Ngọc cô cô nói: “Ngọc cô cô, lấy chút bạc cho mấy vị cai ngục uống rượu.”
Ngọc cô cô nhanh chóng lấy ra hai thỏi bạc đưa cho mấy binh lính.
Bọn họ cảm kích không thôi, Khinh Tuyết cười: “Bản cung muốn cùng Linh Phi nương nương nói chuyện riêng tư, các ngươi có thể mở cửa cho bản cung đi vào, các ngươi tạm thời canh ở bên ngoài được không?”
“Tất nhiên là có thể! Tất nhiên là có thể! Tuyết Phi nương nương từ từ nói chuyện!” Bọn họ vốn là e ngại thân phận Khinh Tuyết lúc này, huống chi bọn họ cũng chẳng thiệt thòi gì, sao có thể từ chối chứ.
Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, cánh cửa dầy nặng nề của phòng giam được mở ra, người cũng lui xuống.
Nhìn người lui xuống hết, Khinh Tuyết nói với Ngọc cô cô: “Phiền Ngọc cô cô trông chừng ngoài cửa, nếu có ai đến thì báo một tiếng.” Dù sao việc này không thể để cho bất kỳ ai biết, những binh lính này cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, phải là người một nhà mới có thể tin tưởng.
Nhưng Khinh Tuyết nào có hay, lòng người, đã bao giờ dễ đoán.
Có đôi khi nhìn như nhẫn tâm, lại là có tâm, nhìn như hảo tâm, lại là vô tình.
Nhìn Ngọc cô cô đi ra, nàng mới chậm rãi đến gần.
Linh Phi đang bó gối trong góc, bộ áo trắng trên người đổi màu nhăn nhúm. Cô ta đang cúi đầu, không nhìn đến Khinh Tuyết, tuy đang sa cơ lỡ vận, cũng vẫn tính là có cốt khí, không cầu xin tha thứ hoặc làm gì tương tự thế.
Khinh Tuyết chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô ta, lẳng lặng ngồi xuống, nhưng không nói gì.
Rốt cục thì Linh Phi cũng cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên: “Ngươi tới làm cái gì? Đến để chê cười ta sao?”
Khinh Tuyết nhìn cô ta: “Ta là đến nhìn ngươi, nhưng quyết không phải để chê cười, trong hậu cung, không có ai cười được đến cuối, bởi vì, hồng nhan dịch lão ân tiên tẫn. Rốt cục, chỉ là một bữa tiệc tàn.”
Nàng có chút cảm thán, lời này là những lời thật lòng: “Nơi này thật bẩn, ta cũng đã ở nơi thế này suốt mười năm dài, có lẽ nơi này vẫn chưa bằng! Bởi vì trời mưa trong này sẽ không dột, nhưng chỗ ta ở, khi trời mưa, căn bản là không thể ngủ!”
“Mỗi lần trời mưa, ta đều ngồi một góc, nhìn mưa suốt một đêm, thế nên có một thời gian dài, ta rât hận rất hận trời mưa, bởi vì trời mưa, là ta một đêm không ngủ !” Khinh Tuyết không biết vì sao đột nhiên lại kể lại chuyện này, hơn nữa là đối với Linh Phi.
Chính là nhất thời xúc động, hoàn cảnh chua xót này, gợi lại ký ức của nàng.
Linh Phi giật mình nhìn nàng, không ngờ nàng đã từng trải qua cuộc sống thê thảm đó, càng không ngờ nàng lại thổ lộ với cô ta: “Không phải ngươi là con gái của Thừa tướng Tề Dương Quốc sao?”
Khinh Tuyết cười, nhắc tới họ Lâu kia, nàng lại tràn ngập giận dữ.
Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo: “Có lẽ là thế! Nhưng trong khu rừng lớn, loài chim nào cũng có, đương nhiên cũng có thứ chim không được sủng ái…”
Nàng không muốn thổ lộ quá nhiều, có một số việc, chỉ biểu lộ chút cảm xúc thích hợp hơn là kể hết mọi chuyện.
“Vì cớ gì ngươi lại nói với ta mấy chuyện đó?” Ánh mắt Linh Phi lộ vẻ xúc động, nhưng chỉ lóe lên trong tích tắc, một lúc sau mới hỏi lại.
“Không vì sao cả, chỉ là đột nhiên nhớ đến, muốn biểu đạt chút cảm xúc thôi.” Khinh Tuyết nói.
Tác giả :
Nguyệt Sinh