Tẩm Quân
Chương 39: Tức giận
Khi Trương Thái y đi tới sảnh chính, các phi tần đã quỳ chật đất, Hách Liên Bá Thiên ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, sắc mặt không được dễ chịu cho lắm.
Trương Thái y và Ngọc cô cô đứng ngoài cửa, nghĩ một hồi lâu, không biết là có nên vào hay không.
Hách Liên Bá Thiên thấy bọn họ, vì thế quát lớn: “Có chuyện gì?”
Trương Thái y nghe thấy thế vội vàng đi vào, quỳ gối bẩm báo: “Hồi Hoàng Thượng, Tuyết Phi nương nương chấn kinh quá độ, tinh thần hoảng loạn, dẫn đến sợ hãi, không ai có thể tới gần nửa bước, thần mới tới gần một bước, nương nương đã hoảng sợ lùi vào góc giường, thần đành đến thỉnh cầu Hoàng Thượng gợi ý!”
“Hỗn trướng, ngay cả chút chuyện nhỏ đó mà làm cũng không xong! Lúc trẫm đi nàng có sợ hãi lắm đâu, sao thấy ngươi thì lại thành như thế!” Hách Liên Bá Thiên vốn đang ôm cơn tức, vừa vặn Thái y chọc vào, thành ra phải xả trên người Thái y.
Coi như là giết gà dọa khỉ, quả nhiên, Thái y sợ tới mức không dám thở mạnh, các tần phi khác cũng sợ hãi cúi thấp đầu.
Chỉ có Linh Phi, quỳ gối đầu hàng, vẻ mặt yên tĩnh lạnh nhạt như thanh lan, khi nghe thấy lời Hách Liên Bá Thiên, trong lòng cũng hơi kinh hãi, nhưng không phải kinh hãi vì hắn đang tức giận.
Cô ta kinh sợ, là do không thể tượng tưởng được, trong cảm nhận của Hách Liên Bá Thiên, Lâu Khinh Tuyết đã quan trọng đến thế, có thể khiến Hách Liên Bá Thiên bốc hỏa đến vậy.
“Ngươi ra ngoài chờ trước, đợi lát nữa trẫm đích thân đi thăm nàng!” Hách Liên Bá Thiên trừng mắt nhìn đám tần phi một cách tàn nhẫn, rồi sau đó nói với Thái y.
Thái y vừa nghe, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thần tuân chỉ!”
Nói xong vội vàng lui xuống dưới.
Tuy ngày thường Thái y vẫn e ngại vị hoàng đế này, nhưng vẫn chưa bao giờ chứng kiến bộ dạng tức giận chân chính của Hách Liên Bá Thiên, lúc này quả thật là cả kinh không ít, chỉ hận là không thể biến mất khỏi tầm mắt của Hách Liên Bá Thiên ngay lập tức!
Vừa nghe thấy Hách Liên Bá Thiên cho phép lui xuống, quả nhiên là như được đặc xá, quay người lại nửa đi nửa chạy rời khỏi.
Lúc này Hách Liên Bá Thiên mới xoay người lại, quát vào đám tần phi: “Rốt cục lúc đấy đã xảy ra chuyện gì? Chỉ đơn giản là trượt chân rơi xuống nước thật sao? !”
“Hoàng Thượng, xin hãy trách thần thiếp, thần thiếp không nên vì lúc đấy nhất thời nhiều người mà sai cung nữ hầu hạ rời thuyền, mới khiến cho Tuyết Phi muội muội rơi xuống nước cũng không thể vớt lên ngay, may mà thị vệ trưởng kịp thời cứu lên, nếu bằng không… Nếu bằng không… Thần thiếp đáng chết a…” Linh Phi vừa nghe Hách Liên Bá Thiên hỏi, liền dịu dàng nói, nói chưa hết câu lệ đã tràn mi, quả nhiên là dáng vẻ đau khổ đến không chịu đựng nổi.
“Trẫm hỏi là rốt cục Tuyết Phi rơi xuống nước như thế nào, không hỏi chuyện ngươi bảo cung nữ rời thuyền!” Hách Liên Bá Thiên quát.
“Lúc đấy thuyền hơi chao đảo một chút, có lẽ là do Tuyết Phi muội muội chưa từng ngồi thuyền, nhất thời không vững mới có thể…” Linh Phi giải thích.
Hách Liên Bá Thiên chỉ duy trì vẻ mặt lạnh lùng, hung hăng nhìn Linh Phi chằm chằm với ánh nhìn độc ác, như muốn xuyên thủng người Linh Phi, gằn từng tiếng hỏi: “Nàng ấy thật sự đã rơi xuống nước đơn giản như vậy sao? Tại sao lại trùng hợp thế, trùng hợp là nàng ấy rơi xuống nước, mặt hồ luôn lặng sóng, làm sao có thể lay động, còn đúng lúc đi đến giữa hồ?”
Linh Phi khẽ run lên, ngẩng đầu dùng đôi mắt đẹp nhìn Hách Liên Bá Thiên, rồi sau đó nói: “Thần thiếp… Thần thiếp thật sự không biết.”
Nói xong thần sắc đổi đổi, rồi sau đó giống như nghĩ ra chuyện gì: “Chẳng lẽ, là có người cố ý ?”
Nhãn thần của Hách Liên Bá Thiên càng thêm lạnh lùng, liếc mắt nhìn các phi tần một lượt, lạnh lùng nhếch miệng cười: “Ngươi nói thử xem?”
“Không phải là Hoàng Thượng hoài nghi thần thiếp chứ? Thần thiếp xưa nay đâu có tính xấu đó, Hoàng Thượng hẳn là rõ ràng, thần thiếp làm sao có thể là người như vậy chứ? Hoàng Thượng…” Linh Phi nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói như vậy, liền hoảng hốt, vội vàng giải thích.
Về phần Hách Liên Bá Thiên, hoàn toàn từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh lùng ra mặt.
Nhưng hắn như vậy, càng khiến trong lòng Linh Phi thêm bất an, chỉ lo lắng bản thân đã khéo quá hóa vụng.
Lúc này, có thị vệ tiến lên bẩm báo.
“Người đâu? Tại sao không mang đến?” Hách Liên Bá Thiên thầm nghĩ có điều không hay, xem ra đã muộn một bước.
Vừa rồi hắn có hạ lệnh cho thị vệ tìm tên thuyền phu đến, người này, chính là manh mối quan trọng của vụ án.
Thuyền đã đến giữa hồ còn lay động, rõ ràng là có người sắp đặt, nếu không, mặt hồ vốn đang yên ả không một gợn sóng sao có thể tự lay động? Hơn nữa lại khéo trùng hợp khi thuyền ra đến giữa hồ?
Khinh Tuyết rơi xuống hồ, thuyền phu là người biết bơi, tại sao lại không xuống nước cứu người?
Quả nhiên, thị vệ bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, khi thần đến, thuyền phu kia đã sợ tội tự sát!”
Đôi mắt Hách Liên Bá Thiên càng thêm âm u, khiến người khác không thể nhìn ra tâm trạng của hắn.
Nhất thời, không khí trong sảnh như ngưng đọng lại, yên tĩnh đến mức dù chỉ là tiếng của một cái kim rơi cũng nghe thấy rất rõ ràng, tiếng hít thở của mọi người dần trở nên dồn dập.
Có người thậm chí còn lau mồ hôi lạnh.
“Xem ra, tất cả đều được xếp đặt vô cùng hoàn hảo! Đúng là thiên y vô phùng (áo tiên không vết vá, ý là không sơ hở một manh mối nào ) a! Ngay cả trẫm, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra phương pháp phá giải! Thật đúng là nhìn không ra, hậu cung của trẫm, lại có người tài ba đến vậy, có thể vẽ ra một kế hoạch chu toàn đến thế! Trẫm thật sự cảm thấy không bằng a!” Một lúc lâu sau, mới nghe thấy Hách Liên Bá Thiên chậm rãi lên tiếng bằng chất giọng sâu kín, đôi mắt không ngừng bắn ra những ánh mắt sắc nhọn như tên về phía mọi người.
Nói xong những lời trên, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Đều lui ra đi!”
Tuy nhìn thoáng qua chính là bộ dạng đặc xá, nhưng ai hiểu rõ Hách Liên Bá Thiên đều biết, chỉ sợ sau đó mọi chuyện sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Sự tình sẽ không đơn giản như vậy, Hách Liên Bá Thiên, chưa bao giờ là người dễ dàng buông tha cho kẻ dám giở thủ đoạn trước mặt hắn!
Trương Thái y và Ngọc cô cô đứng ngoài cửa, nghĩ một hồi lâu, không biết là có nên vào hay không.
Hách Liên Bá Thiên thấy bọn họ, vì thế quát lớn: “Có chuyện gì?”
Trương Thái y nghe thấy thế vội vàng đi vào, quỳ gối bẩm báo: “Hồi Hoàng Thượng, Tuyết Phi nương nương chấn kinh quá độ, tinh thần hoảng loạn, dẫn đến sợ hãi, không ai có thể tới gần nửa bước, thần mới tới gần một bước, nương nương đã hoảng sợ lùi vào góc giường, thần đành đến thỉnh cầu Hoàng Thượng gợi ý!”
“Hỗn trướng, ngay cả chút chuyện nhỏ đó mà làm cũng không xong! Lúc trẫm đi nàng có sợ hãi lắm đâu, sao thấy ngươi thì lại thành như thế!” Hách Liên Bá Thiên vốn đang ôm cơn tức, vừa vặn Thái y chọc vào, thành ra phải xả trên người Thái y.
Coi như là giết gà dọa khỉ, quả nhiên, Thái y sợ tới mức không dám thở mạnh, các tần phi khác cũng sợ hãi cúi thấp đầu.
Chỉ có Linh Phi, quỳ gối đầu hàng, vẻ mặt yên tĩnh lạnh nhạt như thanh lan, khi nghe thấy lời Hách Liên Bá Thiên, trong lòng cũng hơi kinh hãi, nhưng không phải kinh hãi vì hắn đang tức giận.
Cô ta kinh sợ, là do không thể tượng tưởng được, trong cảm nhận của Hách Liên Bá Thiên, Lâu Khinh Tuyết đã quan trọng đến thế, có thể khiến Hách Liên Bá Thiên bốc hỏa đến vậy.
“Ngươi ra ngoài chờ trước, đợi lát nữa trẫm đích thân đi thăm nàng!” Hách Liên Bá Thiên trừng mắt nhìn đám tần phi một cách tàn nhẫn, rồi sau đó nói với Thái y.
Thái y vừa nghe, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thần tuân chỉ!”
Nói xong vội vàng lui xuống dưới.
Tuy ngày thường Thái y vẫn e ngại vị hoàng đế này, nhưng vẫn chưa bao giờ chứng kiến bộ dạng tức giận chân chính của Hách Liên Bá Thiên, lúc này quả thật là cả kinh không ít, chỉ hận là không thể biến mất khỏi tầm mắt của Hách Liên Bá Thiên ngay lập tức!
Vừa nghe thấy Hách Liên Bá Thiên cho phép lui xuống, quả nhiên là như được đặc xá, quay người lại nửa đi nửa chạy rời khỏi.
Lúc này Hách Liên Bá Thiên mới xoay người lại, quát vào đám tần phi: “Rốt cục lúc đấy đã xảy ra chuyện gì? Chỉ đơn giản là trượt chân rơi xuống nước thật sao? !”
“Hoàng Thượng, xin hãy trách thần thiếp, thần thiếp không nên vì lúc đấy nhất thời nhiều người mà sai cung nữ hầu hạ rời thuyền, mới khiến cho Tuyết Phi muội muội rơi xuống nước cũng không thể vớt lên ngay, may mà thị vệ trưởng kịp thời cứu lên, nếu bằng không… Nếu bằng không… Thần thiếp đáng chết a…” Linh Phi vừa nghe Hách Liên Bá Thiên hỏi, liền dịu dàng nói, nói chưa hết câu lệ đã tràn mi, quả nhiên là dáng vẻ đau khổ đến không chịu đựng nổi.
“Trẫm hỏi là rốt cục Tuyết Phi rơi xuống nước như thế nào, không hỏi chuyện ngươi bảo cung nữ rời thuyền!” Hách Liên Bá Thiên quát.
“Lúc đấy thuyền hơi chao đảo một chút, có lẽ là do Tuyết Phi muội muội chưa từng ngồi thuyền, nhất thời không vững mới có thể…” Linh Phi giải thích.
Hách Liên Bá Thiên chỉ duy trì vẻ mặt lạnh lùng, hung hăng nhìn Linh Phi chằm chằm với ánh nhìn độc ác, như muốn xuyên thủng người Linh Phi, gằn từng tiếng hỏi: “Nàng ấy thật sự đã rơi xuống nước đơn giản như vậy sao? Tại sao lại trùng hợp thế, trùng hợp là nàng ấy rơi xuống nước, mặt hồ luôn lặng sóng, làm sao có thể lay động, còn đúng lúc đi đến giữa hồ?”
Linh Phi khẽ run lên, ngẩng đầu dùng đôi mắt đẹp nhìn Hách Liên Bá Thiên, rồi sau đó nói: “Thần thiếp… Thần thiếp thật sự không biết.”
Nói xong thần sắc đổi đổi, rồi sau đó giống như nghĩ ra chuyện gì: “Chẳng lẽ, là có người cố ý ?”
Nhãn thần của Hách Liên Bá Thiên càng thêm lạnh lùng, liếc mắt nhìn các phi tần một lượt, lạnh lùng nhếch miệng cười: “Ngươi nói thử xem?”
“Không phải là Hoàng Thượng hoài nghi thần thiếp chứ? Thần thiếp xưa nay đâu có tính xấu đó, Hoàng Thượng hẳn là rõ ràng, thần thiếp làm sao có thể là người như vậy chứ? Hoàng Thượng…” Linh Phi nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói như vậy, liền hoảng hốt, vội vàng giải thích.
Về phần Hách Liên Bá Thiên, hoàn toàn từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh lùng ra mặt.
Nhưng hắn như vậy, càng khiến trong lòng Linh Phi thêm bất an, chỉ lo lắng bản thân đã khéo quá hóa vụng.
Lúc này, có thị vệ tiến lên bẩm báo.
“Người đâu? Tại sao không mang đến?” Hách Liên Bá Thiên thầm nghĩ có điều không hay, xem ra đã muộn một bước.
Vừa rồi hắn có hạ lệnh cho thị vệ tìm tên thuyền phu đến, người này, chính là manh mối quan trọng của vụ án.
Thuyền đã đến giữa hồ còn lay động, rõ ràng là có người sắp đặt, nếu không, mặt hồ vốn đang yên ả không một gợn sóng sao có thể tự lay động? Hơn nữa lại khéo trùng hợp khi thuyền ra đến giữa hồ?
Khinh Tuyết rơi xuống hồ, thuyền phu là người biết bơi, tại sao lại không xuống nước cứu người?
Quả nhiên, thị vệ bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, khi thần đến, thuyền phu kia đã sợ tội tự sát!”
Đôi mắt Hách Liên Bá Thiên càng thêm âm u, khiến người khác không thể nhìn ra tâm trạng của hắn.
Nhất thời, không khí trong sảnh như ngưng đọng lại, yên tĩnh đến mức dù chỉ là tiếng của một cái kim rơi cũng nghe thấy rất rõ ràng, tiếng hít thở của mọi người dần trở nên dồn dập.
Có người thậm chí còn lau mồ hôi lạnh.
“Xem ra, tất cả đều được xếp đặt vô cùng hoàn hảo! Đúng là thiên y vô phùng (áo tiên không vết vá, ý là không sơ hở một manh mối nào ) a! Ngay cả trẫm, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra phương pháp phá giải! Thật đúng là nhìn không ra, hậu cung của trẫm, lại có người tài ba đến vậy, có thể vẽ ra một kế hoạch chu toàn đến thế! Trẫm thật sự cảm thấy không bằng a!” Một lúc lâu sau, mới nghe thấy Hách Liên Bá Thiên chậm rãi lên tiếng bằng chất giọng sâu kín, đôi mắt không ngừng bắn ra những ánh mắt sắc nhọn như tên về phía mọi người.
Nói xong những lời trên, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Đều lui ra đi!”
Tuy nhìn thoáng qua chính là bộ dạng đặc xá, nhưng ai hiểu rõ Hách Liên Bá Thiên đều biết, chỉ sợ sau đó mọi chuyện sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Sự tình sẽ không đơn giản như vậy, Hách Liên Bá Thiên, chưa bao giờ là người dễ dàng buông tha cho kẻ dám giở thủ đoạn trước mặt hắn!
Tác giả :
Nguyệt Sinh