Tam Quan Bất Chính
Chương 7
CHƯƠNG 6
Tam quan bất chính
Tam quan bất chính
Tác giả: Lâm Tô
Dịch: QT
Biên tập: Linh
Vào một ngày cuối tháng năm, ban đêm chính là thời điểm hoàng kim để kiếm điểm thi đấu. Phó Lỗi trong khi chờ vết thương lành đã gần mười ngày không đụng vào máy, vừa lành liền khẩn cấp đăng nhập vào trò chơi, đang chém giết sảng khoái trong một trận đấu thì đối phương lại khẩn cấp yêu cầu thoát. Trong đối kháng 2V2, ít đi một người tuyệt đối là tình thế xấu, gần như là bỏ cuộc, điều này đã làm cho Phó Lỗi nổi điên.
“Đồ ngu! Nói thoát liền thoát, mày thấy quỷ à? Thua ván này thứ hạng của ông đây sẽ rớt khỏi mười tên đầu bảng.”
Mặc kệ Phó Lỗi mắng có bao nhiêu khó nghe, Alex chỉ để lại một câu thực xin lỗi liền biến mất trên danh sách online. Nhưng chưa đến hai mươi phút sau, Phó Lỗi lại nhận được cuộc gọi cố vấn của một khách hàng từ Mỹ. Cậu đành phải lên tinh thần đi ứng phó, nghe khách hàng kia lải nhải liên miên nửa ngày hóa ra là muốn hỏi tại sao sau khi thị trường chứng khoán Hoa Kì bắt đầu phiên giao dịch hôm nay, thì giá cổ phiếu của Tín Đồ Trò Chơi lại nhanh chóng giảm 12%. Báo cáo tài chính quý 1 của năm nay còn chưa công bố, gần đây không có tin xấu, ý kiến của cơ quan đánh giá cổ phiếu cũng bảo trì vị trí “trung lập”, có trời mới biết là tổ chức đầu tư nào bán tháo cổ phiếu trên quy mô lớn. Phó Lỗi liếc nhìn đồng hồ, hơn một giờ sáng, sàn chứng khoán Hoa Kì còn chưa kết thúc. Tìm không ra nguyên cớ, đành phải dùng lời ngon ngọt dỗ vị khách hàng kia, nói nửa ngày kì thực đều là lời vô nghĩa – lợi nhuận dự kiến năm nay của Tín Đồ Trò Chơi vô cùng xấu, mấy lời khẳng định rỗng tuếch này cứ phải liên tục lặp đi lặp lại.
Chơi thua, rất không vui; hơn nửa đêm bàn chuyện công việc với người khác, lại càng không thích. Ngã xuống giường nhìn trần nhà ngẩn người, ngủ không được, di động lại vang, không nghe, tiếp tục vang. Một lát sau máy trả lời tự động của điện thoại bàn trong phòng cũng vang lên.
“Tôi là Đàm Ngạn. Biết cậu không ngủ được, điện thoại cậu vừa nhận, tôi cũng nhận được.”
Vào đêm khuya trong căn phòng chỉ có tiếng động của quạt tản nhiệt, âm thanh nói chuyện của nam nhân đặc biệt nghe rõ ràng.
“Tôi rất thân với anh à?”
“Cậu rất thân với tiền chứ?”
“Gì?”
“Muốn bàn chuyện làm ăn với cậu, chuyện bán mình không bán nghệ.”
Ghi nhớ địa chỉ, Phó Lỗi bới ra một cái áo khoác, mặc vào liền ra ngoài. Đêm hôm khuya khoắt đến nhà một người đàn ông đồng tính luyến ái, cậu không hề cảm thấy có gì không ổn, đã nói với người ta mình bán mình không bán nghệ, hiện tại còn giả bộ thì đúng là làm kiêu. Kỳ thật cũng có thể cự tuyệt, cậu chỉ là tình cờ mất ngủ, trùng hợp lại có người có nguyên nhân mất ngủ giống như cậu. Vô duyên vô cớ giữa hai người lại có điểm chung.
“Lần trước tôi đã nói cậu là tuýp người tôi thích, cậu không sợ tôi có ý đồ gì với cậu à?”
Cửa mở, thân hình cao lớn của nam nhân ngăn trở phần lớn ánh sáng sau cửa, thanh âm truyền đến bên tai thực không giống trong điện thoại. Phó Lỗi không chỉ ra được có chỗ nào không giống, đại khái là vì khoảng cách gần, nhiệt độ hô hấp khi nói chuyện có vẻ phi thường quyến rũ.
“Tôi tin anh không có hứng thú với gian thi (rape xác chết), cho nên chỉ cần tôi còn sống thì anh chắc chắn không chiếm được tiện nghi. Mấy thứ rượu với xuân dược chỉ có người thích đọc tiểu thuyết lolita ảo tưởng mới tin. Hai thằng đàn ông, ai muốn cưỡng bức ai cũng đều là hoang tưởng.”
Phó Lỗi vào cửa liền ngồi xuống ghế sa lon, khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ đầy tính phòng ngự.
“Có gì cứ hỏi đi, thời gian cố vấn bắt đầu, lãng phí nước miếng đến lúc tính tiền đừng có tiếc.”
Kỳ cục thay nam nhân lại đi về hướng phòng ngủ đang mở cửa, rõ ràng ở trước mặt Phó Lỗi nằm xuống, còn đắp chăn, điệu bộ chuẩn bị đi ngủ.
“Câu hỏi thứ nhất, hiện tại mấy giờ rồi?”
“Ba giờ rưỡi sáng giờ Bắc Kinh.”
“Câu hỏi thứ hai, kết thúc phiên giao dịch hôm nay, giá cổ phiếu Tín Đồ Trò Chơi là bao nhiêu? Phần trăm tăng giảm là bao nhiêu?”
“Ách… Để tôi tra một chút. Giá kết thúc là 19.3 USD, giảm 9.5%.”
“Câu hỏi thứ ba, đây có phải là lần đầu tiên trong hai năm qua giá cổ phiếu giảm một lúc 20 USD không?”
Lúc này giọng nói của nam nhân đã lộ ra vô hạn mệt mỏi. Phó Lỗi biết tại sao anh lại mệt, làm nhân viên cứu hoả cho Tín Đồ Trò Chơi tới nay được năm tháng, anh nhất định đã trải qua rất nhiều buổi đêm như vậy. Vì giá cổ phiếu công ty liên tục giảm, các tổ chức đầu tư lớn ở bên kia đại dương còn lâu mới để ý đến chuyện ngày hay đêm. “Tại sao giảm? Vì sao giảm?”, đây mới đúng là đoạt mệnh liên hoàn CALL chân chính. Nửa đêm bị đánh thức, ngủ không ngon, đoán chừng là chuyện thường xảy ra.
“Đúng vậy. Ê, phòng của anh sao lại lạnh như thế?”
“Tôi thích mở điều hòa đắp chăn bông.”
“Có bệnh, sự nghiệp bảo vệ môi trường thế giới chính là bị loại người như anh phá hỏng.”
“Chỉ cần cậu lại đây nằm, tôi nguyện ý trả gấp đôi phí cố vấn. Cái này gọi là cậu tình tôi nguyện.”
Vốn nghĩ muốn cởi một chiếc giầy, cho Đàm Ngạn hai cái bạt tai xong phủi mông chạy lấy người, nhưng sau khi Phó Lỗi cởi một chiếc giầy, lại tiếp tục cởi chiếc còn lại. Xác nhận nam nhân trên giường sẽ không có bất kỳ khuynh hướng công kích nào xong, cậu cũng cởi áo nằm xuống, lại còn kéo hơn phân nữa cái chăn bên cạnh đắp lên người. Giường gỗ rộng lớn, hai người nằm thẳng, ở giữa còn cách một quyển tạp chí kinh tế tài chính. Phó Lỗi chỉ cảm thấy drap giường bằng bông và gối đầu bằng nhung đều thực thoải mái, quả thật có hơi buồn ngủ.
“Câu hỏi thứ tư, Phó Lỗi, cậu cảm thấy tôi thật sự là một tên thất bại sao?”
Nghiêng đầu, nhìn thấy nam nhân nhắm mắt, cánh mũi và khóe miệng nhìn từ bên cạnh có một độ cong xinh đẹp. Hẳn là đang nói mớ rồi, lại còn nói mớ rất lưu loát. Không đúng, loại người kiêu ngạo như Đàm Ngạn, cho dù ở trong mộng cũng sẽ không nói ra mấy lời yếu ớt này. Người khác trả phí 500 đô một giờ, là muốn hỏi xu hướng giá cổ phiếu ba tháng sau hoặc là khoảng giá trị hợp lý để thu mua một công ty game online nào đó. Cho dù hiện giờ tỉ giá giữa USD và nhân dân tệ đã giảm xuống con số 6, nhưng cũng chưa thấy vị khách nào trả cho cậu gấp đôi, 1000 đô một giờ, để tìm cậu — tố khổ? Đôla bây giờ mất giá thế rồi à? Phó Lỗi càng ngày càng cảm thấy đó đúng là chuyện cười nhạt nhẽo.
“Báo cáo tài chính quý 1 sau khi anh nhậm chức còn chưa công bố mà anh đã vội vàng phủ định bản thân như vậy, anh đúng là một tên thất bại.”
Không ai so với Phó Lỗi hiểu rõ hơn phiền lòng của nam nhân. Những phiền phức này cậu đều đã đoán trước được, chính xác là đều đã được cậu viết hết vào trong báo cáo phân tích. Làm cho cơ cấu cổ phiếu của Tín Đồ Trò Chơi bị thâm hụt, không chừng cũng có khách hàng của Phó Lỗi. Cũng khó trách, nhìn một báo cáo như vậy, người có chút thường thức đương nhiên sẽ chọn bán tháo hoặc bán khống. Là nhà vận hành game online trong nước, Tín Đồ Trò Chơi và hai nhà sản xuất game online nổi tiếng thế giới đều có hợp tác, đằng sau quan hệ khiến người ta hâm mộ chính là điều tế nhị của việc một gái hai chồng, cho dù đắc tội với ai cũng đều chết người.
(bán khống – sell short: khi một người muốn bán khống một loại cổ phiếu nào đó, họ sẽ đi “mượn” loại cổ phiếu đó, bán đi. Một thời gian sau, khi giá cổ phiếu rớt xuống, họ đi mua lại rồi trả cho nơi họ đã mượn ban đầu. Vì có sự chênh lệch về giá lúc bán (cao hơn) và lúc mua lại (thấp hơn), nên họ có thể kiếm lợi)
“Câu hỏi thứ năm, cậu cảm thấy Tín Đồ Trò Chơi còn cứu được không?”
“Anh thật sự muốn nghe đáp án của tôi à? Hơn năm tiếng sau, anh sẽ phải tham gia một hội nghị báo cáo tài chính qua điện thoại. Là một giám đốc có đạo đức nghề nghiệp, vào lúc này hẳn là nên ép mình đi ngủ để bảo trì tinh lực.”
“Câu hỏi thứ sáu, vết thương trên tay cậu khỏi hẳn chưa?”
Đề tài chuyển biến nhanh đến quái lạ, Phó Lỗi thật sự hơi mệt. Không chỉ có Đàm Ngạn phải họp vào lúc chín giờ sáng, cậu cũng phải dậy nghe hội nghị trực tiếp mà.
“Ông đây mệt rồi, ngủ. Đêm nay coi như bán mình miễn phí, anh muốn nói cái gì đêm mai tôi sẽ nằm đây mặc anh dằn vặt. Nếu anh đang lo lắng kết quả báo cáo công bố vào buổi sáng quá gay go, dẫn đến việc giá cổ phiếu tiếp tục rớt thê thảm; thì tôi thành thực nói cho anh biết, lo lắng cũng vô dụng. Tình thế nguy kịch của Tín Đồ Trò Chơi cũng không phải là chuyện sau khi anh nhậm chức một hai ngày, một người làm công cao cấp như anh cùng lắm thì bị sa thải thôi, sẽ không rơi đầu đâu, cho nên ngủ đi.”
Buồn ngủ ập tới, Phó Lỗi cũng không quản có một người đàn ông đồng tính luyến ái đang nằm bên cạnh. Cho dù Tín Đồ Trò Chơi có thua lỗ cũng không phải chuyện của cậu, không chừng cậu còn có thể vui sướng khi người gặp họa nữa. Cậu cũng không hề nghĩ tới, đêm đầu tiên cùng Đàm Ngạn chung giường chung gối, cậu lại ngủ đến cực kỳ yên ổn.
Đàm Ngạn một đêm không ngủ, nói là lo âu vì báo cáo tài chính cũng không đúng. Đại khái là cảm thấy được hai người chia một giường, chăn không đủ ấm, Phó Lỗi trong lúc ngủ mơ lật người chủ động áp sát vào nguồn nhiệt duy nhất, cái đầu êm ái dựa lên ngực, đương nhiên là coi Đàm Ngạn như một cái túi chườm nóng. Gần như là trợn tròn mắt nhìn đồng hồ trên tường đến tận bảy giờ sáng, Đàm Ngạn nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, giúp Phó Lỗi còn đang mộng Chu Công đắp lại chăn ngay ngắn. Dùng laptop mở trang web truyền hình trực tiếp đang stand-by đặt ở bên giường, cài báo thức chín giờ kém năm trong điện thoại di động của cậu, xong xuôi Đàm Ngạn mới xuất môn đến công ty. Khi đóng cửa, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua nửa cái đầu lộ ra ngoài chăn, bỗng nhiên có một loại cảm giác gió thổi vi vu Dịch thủy lạnh.
(Nguyên tác: Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
Dịch là: Gió thổi vi vu, Dịch thủy lạnh. Tráng sĩ một đi, không trở về.
Đây là hai câu thơ của Kinh Kha nói với các bạn tiễn mình khi lên đường ám sát Tần Thủy Hoàng)
Nghe công bố tài chính của quý đầu tiên sau khi nhậm chức, thì có gì khác với việc đi vào Quỷ Môn Quan một lần?
Quả nhiên, doanh thu và tăng trưởng lợi nhuận của công ty liên tục sụt giảm. Điểm dừng là quý cuối cùng của năm ngoái, nhưng sau đó cũng không có khởi sắc gì lớn lao. Tuy rằng bên giám đốc cực lực viện lý do thị trường Trung Quốc do quán tính của Tết âm lịch mà hay có quý 1 sụt giảm, nhưng chuyên gia phân tích bên phía nhà đầu tư cũng không buông tha mà cứ hỏi mãi không ngừng. Tại sao lại không đạt được mức lợi nhuận dự kiến đã tuyên bố trước đó? Tại sao số người chơi online bình quân lại giảm xuống? Quý sau có chính sách sửa đổi gì không? Hội nghị báo cáo tài chính qua điện thoại vốn chỉ có 1 giờ, nhưng qua 1 giờ 20 phút vẫn không ngừng có câu hỏi cần trả lời. Chủ tịch công ty tham gia hội nghị cùng Đàm Ngạn, rất nhàm chán mà dùng tiếng Trung nói thầm một câu “Sao vẫn còn câu hỏi thế này?” Điều này làm cho Phó Lỗi đang nằm trên giường nghe cười lăn lộn, tên kia có lẽ nghĩ là trong hội nghị ai cũng nói tiếng Anh nên không có người hiểu tiếng Trung chăng? Phó Lỗi quả thật là vui sướng khi người gặp họa, dưới thế bao vây của chuyên gia phân tích, Tín Đồ Trò Chơi không ngừng lùi bước, thật đúng là chó nhà có tang.
Anh có một “ông chủ tốt” thật đấy!
Khi Đàm Ngạn tan tầm về nhà đã là hơn chín giờ tối, nhìn đến trên chiếc giường ngăn nắp có một mẩu giấy nhắn, anh thậm chí có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Phó Lỗi khi viết mẩu giấy này, nét mặt tươi cười khiến cho người ta mê muội, nhưng trong mắt lại tràn đầy chế nhạo.
Ngâm mình trong bồn tắm nửa giờ, chợt nghe thấy chuông cửa vang lên. Anh biết là ai, đứng dậy khoác áo tắm đi ra mở cửa.
“Hôm qua không kí chi phiếu, thật có lỗi thật có lỗi.”
Phó Lỗi liếc anh một cái, người đàn ông này đoán chắc mình sẽ trở lại?
“Tôi đã nói là làm. Hôm nay tán gẫu cái gì? Nếu không thì bắt đầu nói từ giá cổ phiếu của phiên giao dịch đêm nay đi?”
“Chúng ta vẫn là lên giường nói chuyện đi, hôm qua chính miệng cậu nói mà.”
Giường vẫn là chiếc giường cũ vô cùng thoải mái, nhưng người nằm bên cạnh… Thật đúng là khó xem nhẹ người đàn ông đang áo tắm rộng mở ngay trước mặt này, cậu muốn mắng to một tiếng đồ lưu manh nhưng lại cảm thấy đây là câu chỉ có phụ nữ mới nói. Chăn đã đắp kín không nhìn thấy gì, nhưng hương vị của muối tắm vẫn còn phiêu đãng trong phòng, như một loại tín hiệu không ngừng kích thích thần kinh của cậu. Không giống như khi ngửi được mùi thơm sau khi tắm của phụ nữ, đây là một loại hương vị không thể nói là thơm nhưng lại rất thực, hương vị của đàn ông. Nếu lúc này mà chùn bước thì chỉ sợ sẽ bị nam nhân cười nhạo; dù sao thì dịch vụ tư vấn của cậu cũng là hợp pháp, lại nói, đại trượng phu làm việc đương nhiên không câu nệ tiểu tiết.
“Tín Đồ Trò Chơi, giá bắt đầu là 18.5 USD, chỉ giảm 4%. Anh hẳn là nên thắp hương cảm tạ Bồ Tát.”
“Hôm qua cậu vẫn chưa trả lời, Tín Đồ còn cứu được không?”
“Cứ dựa vào báo cáo quý 1 hồi sáng thì coi như anh đã ngăn được con sóng dữ. Trong báo cáo phân tích của mình, tôi đã dự đoán lợi nhuận quý 1 của các anh phải giảm xuống ít nhất là 15%, nhưng anh thật đúng là có khả năng, liều chết liều đến mức lợi nhuận tăng 3%, coi như là tôi thất thủ.”
“Chỉ tăng có 3%, chẳng đáng để tự hào.”
“Đúng vậy. Sai một li đi một dặm, đây chính là đống hỗn loạn mà “ông chủ tốt” đã lưu lại cho anh đấy. Quyết sách sai lầm hồi năm ngoái thậm chí là năm kia của ổng, toàn bộ đều báo ứng hết lên người anh.”
“Rốt cuộc có cứu được hay không?”
“Chi phiếu kí xong chưa?”
“Dưới gối đầu của tôi.”
“Trong 30 tháng qua, công ty của anh đã ký hợp đồng 8 sản phẩm game online rất được mong chờ trên thị trường quốc tế, hơn nữa đều là hợp đồng độc quyền. Chiêu này vô cùng hiệu quả trong việc chèn ép các đối thủ cạnh tranh trong nước, mấy người cũng thật đủ khí phách đủ tự cao, ký kết hết tất cả sản phẩm bom tấn, các công ty khác chỉ có thể chiếm mấy game nhỏ. Hơn nữa khi ký hợp đồng công ty đặt trước 20% tới 30% giá trị sản phẩm, một khi game còn chưa được đưa vào kinh doanh chính thức thì chưa cần thanh toán số tiền còn lại và phần trăm lợi nhuận kinh doanh. Một hòn đá trúng hai chim, có vẻ rất thông minh. Năm ngoái các anh cho ra 3 game online, dự tính ban đầu cũng rất tốt, muốn xóa bỏ lo lắng của nhà đầu tư khi trên 90% doanh thu của công ty chỉ đến từ một trò chơi, quá mức tập trung có nghĩa là một khi trò chơi này sụt giảm, Tín Đồ Trò Chơi coi như xong. Hình thức kinh doanh phân tán có thể giảm bớt mạo hiểm, suy nghĩ này không sai, chẳng qua các anh đã thất bại. Ba trò chơi mới này đều là sấm lớn mưa ít, lúc vừa đưa ra thị trường thì được người quan tâm nhân khí vượng, một tháng sau hoàn toàn không ai hỏi thăm. Tiếp sau đó, phần lớn tiền mặt lại đều đã bỏ ra rồi, thanh toán tiền hợp đồng, chi trả phần trăm doanh thu với bên sản xuất, mở rộng thị trường trên diện rộng, tăng thêm server và dịch vụ khách hàng, những cái này đều là tiền cả.”
“Những điều cậu nói tôi đều biết.”
“Vấn đề của anh là ở chỗ 5 trò chơi còn lại, bây giờ làm sao đây? Đóng băng, người chơi cao cấp bất mãn, cũng sẽ chọc giận bên phía sản xuất; đưa vào hoạt động, mạo hiểm quá lớn, lợi nhuận dự kiến không rõ ràng.”
“Cậu cho là công ty nên gia tăng tự chủ R&D à?”
(research and development: nghiên cứu và phát triển)
“Đàm Ngạn, anh đang đùa đấy à? Cá tháng tư đã sớm qua lâu rồi. Mấy người? Tự chủ R&D? Tín Đồ không phải là một công ty viết trò chơi! Hiện giờ mới nghĩ đến chuyện bắt tay vào mở rộng, quá muộn rồi. Các tập đoàn viết trò chơi chuyên nghiệp trong nước, cái nào cũng đều là danh hoa có chủ, sớm đã bị các công ty khác trên thị trường dùng quyền lựa chọn khóa lại bằng còng tay vàng rồi, thọc gậy bánh xe, đừng nghĩ tới. Về phần các công ty sáng chế nước ngoài, tôi sợ anh mua không nổi.”
(quyền lựa chọn – option: là quyền được mua (nếu là quyền chọn mua) hoặc bán (nếu là quyền chọn bán) một khối lượng nhất định hàng hoá với một mức giá xác định, và trong một thời gian nhất định
còng tay vàng – golden handcuff: đây là một hệ thống ưu đãi về mặt tài chính nhằm để giữ một công nhân không thể bỏ việc trong 1 công ty, trong đó có quyền lựa chọn cổ phiếu, nghĩa là công nhân sẽ đc mua cổ phiếu cty với giá ưu đãi)
“Kết luận là bệnh bất trị sao?”
“Anh có chơi 3P không?”
Nam nhân liếc xéo, có chút nghiêm túc, Phó Lỗi nhịn không được cười lên.
“Chỉ là một cái so sánh thôi, làm gì mà nghiêm túc vậy? Bí quyết của 3P chính là làm cho cả ba người đều thỏa mãn, nếu ý muốn độc chiếm của một người trong đó quá mạnh thì 3P sẽ không còn thú vị. Hiện giờ trò chơi đang chiếm 90% doanh thu của các anh còn có một năm nữa sẽ hết hạn hợp đồng. Mỗi một ngân hàng đầu tư đều rất quan tâm khi nào thì mấy người tiếp tục gia hạn hợp đồng. Nhưng tôi biết, bên nhà sản xuất lại không muốn cùng Tín Đồ gia hạn; bởi vì năm ngoái Tín Đồ đã hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), cùng BA Entertainment có gian tình, BA thu mua 20% cổ phần của Tín Đồ, đem game online tốt nhất ký cho Tín Đồ, lại còn phái anh đến Trung Quốc làm CEO, đúng là tư thái muốn đem Tín Đồ thu vào dưới trướng, vợ cả đương nhiên là không vui rồi. Hai bên sản xuất đều muốn khống chế Tín Đồ, ai, anh kẹp ở giữa đúng là cực khổ.”
“Trong đầu chỉ toàn thứ hạ lưu.”
“Còn anh không hạ lưu sao lại đi lột sạch quần áo ngủ chung với tôi?”
“Tôi chỉ thuần túy là muốn… cùng cậu nói chuyện phiếm.”
“Ờ, vậy chúng ta tiếp tục. Cho nên đề nghị của tôi là anh đi tìm vài bí tịch đông cung cổ đại một chút, Trung Quốc cũng tốt, Hy Lạp cũng tốt, Ai Cập cũng tốt, học 3P…”
Bị nam nhân bóp cổ đè lên thân thể, lực không lớn, nhưng hô hấp và nhịp tim quá gần, còn có xúc cảm làn da của người cùng giới, tất cả đều tạo thành một loại cảm giác áp bức xa lạ. Trước kia đối thủ trên giường đều là nữ nhân, cho dù là phụ nữ Nga vạm vỡ cũng không dám đối với cậu như vậy. Nhưng điều kỳ lạ là Phó Lỗi không hề cảm thấy ghê tởm, ngược lại lại có một loại thôi thúc muốn xoay người đè Đàm Ngạn, làm cho anh ta cũng nếm thử loại cảm giác áp bức khi bị người nhìn xuống.
“Có bản lĩnh thì đánh cược với tôi đi.”
“Đánh cược gì?”
“Báo cáo tài chính quý 2. Chúng ta mỗi người viết một con số bỏ vào trong một phong thư, đại biểu cho phần trăm tăng giảm của lãi ròng, sau đó giao cho luật sư bảo quản. Đợi đến tháng 8 khi báo cáo được công bố chính thức thì mở ra xem ai đoán chuẩn hơn.”
(lãi ròng – net profit: đây là lợi nhuận sau khi đã trừ đi các khoản chi phí thuế má)
“Tiền cược là?”
“Ai đoán chuẩn, người đó ở trên.”
“Cậu không sợ tôi có ưu thế hơn à? Hiện giờ quý 2 đã qua hơn phân nửa, tôi chắc chắn hiểu rõ số liệu doanh thu của công ty hơn cậu.”
“Đàm Ngạn, anh quên tôi là ai rồi à? Xem nhẹ thực lực của tôi sẽ khiến anh thua rất thảm đấy.”
“Vậy đổi lại là đem tờ giấy ghi số bỏ trong vỏ áo mưa đi, tôi sẽ đồng ý.”
“Một lời đã định.”
Thừa lúc Đàm Ngạn buông lỏng tay, Phó Lỗi chuẩn xác rút ra tờ chi phiếu đặt dưới gối, xoay người một cái đã xuống giường. Quay đầu, bày ra nụ cười “Cám ơn quý khách đã chiếu cố” của mấy cô nhân viên bán hàng. Đàm Ngạn để trần thân thể, không đuổi theo ra ngoài, mơ hồ nghe được tiếng huýt sáo vui vẻ phát ra từ hành lang, sau đó theo thang máy rồi tiếng chuông mà biến mất. Ai đoán chuẩn, người đó ở trên. Chỉ ngẫm lại cảm giác đè lên Phó Lỗi hồi nãy… Đêm đó không nhớ rõ đã nằm mơ cái gì, nhưng ngày hôm sau ngủ dậy không thể không giặt drap giường.
Ngoại trừ thân thể, Đàm Ngạn bắt đầu cảm thấy vị chuyên gia vừa vô lại vừa kiêu ngạo này quả thật rất thú vị.
———————————————————-
cái khúc bàn luận kinh tế của 2 anh T__T có ai ko hiểu những gì mình dịch ko T__T
Tam quan bất chính
Tam quan bất chính
Tác giả: Lâm Tô
Dịch: QT
Biên tập: Linh
Vào một ngày cuối tháng năm, ban đêm chính là thời điểm hoàng kim để kiếm điểm thi đấu. Phó Lỗi trong khi chờ vết thương lành đã gần mười ngày không đụng vào máy, vừa lành liền khẩn cấp đăng nhập vào trò chơi, đang chém giết sảng khoái trong một trận đấu thì đối phương lại khẩn cấp yêu cầu thoát. Trong đối kháng 2V2, ít đi một người tuyệt đối là tình thế xấu, gần như là bỏ cuộc, điều này đã làm cho Phó Lỗi nổi điên.
“Đồ ngu! Nói thoát liền thoát, mày thấy quỷ à? Thua ván này thứ hạng của ông đây sẽ rớt khỏi mười tên đầu bảng.”
Mặc kệ Phó Lỗi mắng có bao nhiêu khó nghe, Alex chỉ để lại một câu thực xin lỗi liền biến mất trên danh sách online. Nhưng chưa đến hai mươi phút sau, Phó Lỗi lại nhận được cuộc gọi cố vấn của một khách hàng từ Mỹ. Cậu đành phải lên tinh thần đi ứng phó, nghe khách hàng kia lải nhải liên miên nửa ngày hóa ra là muốn hỏi tại sao sau khi thị trường chứng khoán Hoa Kì bắt đầu phiên giao dịch hôm nay, thì giá cổ phiếu của Tín Đồ Trò Chơi lại nhanh chóng giảm 12%. Báo cáo tài chính quý 1 của năm nay còn chưa công bố, gần đây không có tin xấu, ý kiến của cơ quan đánh giá cổ phiếu cũng bảo trì vị trí “trung lập”, có trời mới biết là tổ chức đầu tư nào bán tháo cổ phiếu trên quy mô lớn. Phó Lỗi liếc nhìn đồng hồ, hơn một giờ sáng, sàn chứng khoán Hoa Kì còn chưa kết thúc. Tìm không ra nguyên cớ, đành phải dùng lời ngon ngọt dỗ vị khách hàng kia, nói nửa ngày kì thực đều là lời vô nghĩa – lợi nhuận dự kiến năm nay của Tín Đồ Trò Chơi vô cùng xấu, mấy lời khẳng định rỗng tuếch này cứ phải liên tục lặp đi lặp lại.
Chơi thua, rất không vui; hơn nửa đêm bàn chuyện công việc với người khác, lại càng không thích. Ngã xuống giường nhìn trần nhà ngẩn người, ngủ không được, di động lại vang, không nghe, tiếp tục vang. Một lát sau máy trả lời tự động của điện thoại bàn trong phòng cũng vang lên.
“Tôi là Đàm Ngạn. Biết cậu không ngủ được, điện thoại cậu vừa nhận, tôi cũng nhận được.”
Vào đêm khuya trong căn phòng chỉ có tiếng động của quạt tản nhiệt, âm thanh nói chuyện của nam nhân đặc biệt nghe rõ ràng.
“Tôi rất thân với anh à?”
“Cậu rất thân với tiền chứ?”
“Gì?”
“Muốn bàn chuyện làm ăn với cậu, chuyện bán mình không bán nghệ.”
Ghi nhớ địa chỉ, Phó Lỗi bới ra một cái áo khoác, mặc vào liền ra ngoài. Đêm hôm khuya khoắt đến nhà một người đàn ông đồng tính luyến ái, cậu không hề cảm thấy có gì không ổn, đã nói với người ta mình bán mình không bán nghệ, hiện tại còn giả bộ thì đúng là làm kiêu. Kỳ thật cũng có thể cự tuyệt, cậu chỉ là tình cờ mất ngủ, trùng hợp lại có người có nguyên nhân mất ngủ giống như cậu. Vô duyên vô cớ giữa hai người lại có điểm chung.
“Lần trước tôi đã nói cậu là tuýp người tôi thích, cậu không sợ tôi có ý đồ gì với cậu à?”
Cửa mở, thân hình cao lớn của nam nhân ngăn trở phần lớn ánh sáng sau cửa, thanh âm truyền đến bên tai thực không giống trong điện thoại. Phó Lỗi không chỉ ra được có chỗ nào không giống, đại khái là vì khoảng cách gần, nhiệt độ hô hấp khi nói chuyện có vẻ phi thường quyến rũ.
“Tôi tin anh không có hứng thú với gian thi (rape xác chết), cho nên chỉ cần tôi còn sống thì anh chắc chắn không chiếm được tiện nghi. Mấy thứ rượu với xuân dược chỉ có người thích đọc tiểu thuyết lolita ảo tưởng mới tin. Hai thằng đàn ông, ai muốn cưỡng bức ai cũng đều là hoang tưởng.”
Phó Lỗi vào cửa liền ngồi xuống ghế sa lon, khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ đầy tính phòng ngự.
“Có gì cứ hỏi đi, thời gian cố vấn bắt đầu, lãng phí nước miếng đến lúc tính tiền đừng có tiếc.”
Kỳ cục thay nam nhân lại đi về hướng phòng ngủ đang mở cửa, rõ ràng ở trước mặt Phó Lỗi nằm xuống, còn đắp chăn, điệu bộ chuẩn bị đi ngủ.
“Câu hỏi thứ nhất, hiện tại mấy giờ rồi?”
“Ba giờ rưỡi sáng giờ Bắc Kinh.”
“Câu hỏi thứ hai, kết thúc phiên giao dịch hôm nay, giá cổ phiếu Tín Đồ Trò Chơi là bao nhiêu? Phần trăm tăng giảm là bao nhiêu?”
“Ách… Để tôi tra một chút. Giá kết thúc là 19.3 USD, giảm 9.5%.”
“Câu hỏi thứ ba, đây có phải là lần đầu tiên trong hai năm qua giá cổ phiếu giảm một lúc 20 USD không?”
Lúc này giọng nói của nam nhân đã lộ ra vô hạn mệt mỏi. Phó Lỗi biết tại sao anh lại mệt, làm nhân viên cứu hoả cho Tín Đồ Trò Chơi tới nay được năm tháng, anh nhất định đã trải qua rất nhiều buổi đêm như vậy. Vì giá cổ phiếu công ty liên tục giảm, các tổ chức đầu tư lớn ở bên kia đại dương còn lâu mới để ý đến chuyện ngày hay đêm. “Tại sao giảm? Vì sao giảm?”, đây mới đúng là đoạt mệnh liên hoàn CALL chân chính. Nửa đêm bị đánh thức, ngủ không ngon, đoán chừng là chuyện thường xảy ra.
“Đúng vậy. Ê, phòng của anh sao lại lạnh như thế?”
“Tôi thích mở điều hòa đắp chăn bông.”
“Có bệnh, sự nghiệp bảo vệ môi trường thế giới chính là bị loại người như anh phá hỏng.”
“Chỉ cần cậu lại đây nằm, tôi nguyện ý trả gấp đôi phí cố vấn. Cái này gọi là cậu tình tôi nguyện.”
Vốn nghĩ muốn cởi một chiếc giầy, cho Đàm Ngạn hai cái bạt tai xong phủi mông chạy lấy người, nhưng sau khi Phó Lỗi cởi một chiếc giầy, lại tiếp tục cởi chiếc còn lại. Xác nhận nam nhân trên giường sẽ không có bất kỳ khuynh hướng công kích nào xong, cậu cũng cởi áo nằm xuống, lại còn kéo hơn phân nữa cái chăn bên cạnh đắp lên người. Giường gỗ rộng lớn, hai người nằm thẳng, ở giữa còn cách một quyển tạp chí kinh tế tài chính. Phó Lỗi chỉ cảm thấy drap giường bằng bông và gối đầu bằng nhung đều thực thoải mái, quả thật có hơi buồn ngủ.
“Câu hỏi thứ tư, Phó Lỗi, cậu cảm thấy tôi thật sự là một tên thất bại sao?”
Nghiêng đầu, nhìn thấy nam nhân nhắm mắt, cánh mũi và khóe miệng nhìn từ bên cạnh có một độ cong xinh đẹp. Hẳn là đang nói mớ rồi, lại còn nói mớ rất lưu loát. Không đúng, loại người kiêu ngạo như Đàm Ngạn, cho dù ở trong mộng cũng sẽ không nói ra mấy lời yếu ớt này. Người khác trả phí 500 đô một giờ, là muốn hỏi xu hướng giá cổ phiếu ba tháng sau hoặc là khoảng giá trị hợp lý để thu mua một công ty game online nào đó. Cho dù hiện giờ tỉ giá giữa USD và nhân dân tệ đã giảm xuống con số 6, nhưng cũng chưa thấy vị khách nào trả cho cậu gấp đôi, 1000 đô một giờ, để tìm cậu — tố khổ? Đôla bây giờ mất giá thế rồi à? Phó Lỗi càng ngày càng cảm thấy đó đúng là chuyện cười nhạt nhẽo.
“Báo cáo tài chính quý 1 sau khi anh nhậm chức còn chưa công bố mà anh đã vội vàng phủ định bản thân như vậy, anh đúng là một tên thất bại.”
Không ai so với Phó Lỗi hiểu rõ hơn phiền lòng của nam nhân. Những phiền phức này cậu đều đã đoán trước được, chính xác là đều đã được cậu viết hết vào trong báo cáo phân tích. Làm cho cơ cấu cổ phiếu của Tín Đồ Trò Chơi bị thâm hụt, không chừng cũng có khách hàng của Phó Lỗi. Cũng khó trách, nhìn một báo cáo như vậy, người có chút thường thức đương nhiên sẽ chọn bán tháo hoặc bán khống. Là nhà vận hành game online trong nước, Tín Đồ Trò Chơi và hai nhà sản xuất game online nổi tiếng thế giới đều có hợp tác, đằng sau quan hệ khiến người ta hâm mộ chính là điều tế nhị của việc một gái hai chồng, cho dù đắc tội với ai cũng đều chết người.
(bán khống – sell short: khi một người muốn bán khống một loại cổ phiếu nào đó, họ sẽ đi “mượn” loại cổ phiếu đó, bán đi. Một thời gian sau, khi giá cổ phiếu rớt xuống, họ đi mua lại rồi trả cho nơi họ đã mượn ban đầu. Vì có sự chênh lệch về giá lúc bán (cao hơn) và lúc mua lại (thấp hơn), nên họ có thể kiếm lợi)
“Câu hỏi thứ năm, cậu cảm thấy Tín Đồ Trò Chơi còn cứu được không?”
“Anh thật sự muốn nghe đáp án của tôi à? Hơn năm tiếng sau, anh sẽ phải tham gia một hội nghị báo cáo tài chính qua điện thoại. Là một giám đốc có đạo đức nghề nghiệp, vào lúc này hẳn là nên ép mình đi ngủ để bảo trì tinh lực.”
“Câu hỏi thứ sáu, vết thương trên tay cậu khỏi hẳn chưa?”
Đề tài chuyển biến nhanh đến quái lạ, Phó Lỗi thật sự hơi mệt. Không chỉ có Đàm Ngạn phải họp vào lúc chín giờ sáng, cậu cũng phải dậy nghe hội nghị trực tiếp mà.
“Ông đây mệt rồi, ngủ. Đêm nay coi như bán mình miễn phí, anh muốn nói cái gì đêm mai tôi sẽ nằm đây mặc anh dằn vặt. Nếu anh đang lo lắng kết quả báo cáo công bố vào buổi sáng quá gay go, dẫn đến việc giá cổ phiếu tiếp tục rớt thê thảm; thì tôi thành thực nói cho anh biết, lo lắng cũng vô dụng. Tình thế nguy kịch của Tín Đồ Trò Chơi cũng không phải là chuyện sau khi anh nhậm chức một hai ngày, một người làm công cao cấp như anh cùng lắm thì bị sa thải thôi, sẽ không rơi đầu đâu, cho nên ngủ đi.”
Buồn ngủ ập tới, Phó Lỗi cũng không quản có một người đàn ông đồng tính luyến ái đang nằm bên cạnh. Cho dù Tín Đồ Trò Chơi có thua lỗ cũng không phải chuyện của cậu, không chừng cậu còn có thể vui sướng khi người gặp họa nữa. Cậu cũng không hề nghĩ tới, đêm đầu tiên cùng Đàm Ngạn chung giường chung gối, cậu lại ngủ đến cực kỳ yên ổn.
Đàm Ngạn một đêm không ngủ, nói là lo âu vì báo cáo tài chính cũng không đúng. Đại khái là cảm thấy được hai người chia một giường, chăn không đủ ấm, Phó Lỗi trong lúc ngủ mơ lật người chủ động áp sát vào nguồn nhiệt duy nhất, cái đầu êm ái dựa lên ngực, đương nhiên là coi Đàm Ngạn như một cái túi chườm nóng. Gần như là trợn tròn mắt nhìn đồng hồ trên tường đến tận bảy giờ sáng, Đàm Ngạn nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, giúp Phó Lỗi còn đang mộng Chu Công đắp lại chăn ngay ngắn. Dùng laptop mở trang web truyền hình trực tiếp đang stand-by đặt ở bên giường, cài báo thức chín giờ kém năm trong điện thoại di động của cậu, xong xuôi Đàm Ngạn mới xuất môn đến công ty. Khi đóng cửa, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua nửa cái đầu lộ ra ngoài chăn, bỗng nhiên có một loại cảm giác gió thổi vi vu Dịch thủy lạnh.
(Nguyên tác: Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
Dịch là: Gió thổi vi vu, Dịch thủy lạnh. Tráng sĩ một đi, không trở về.
Đây là hai câu thơ của Kinh Kha nói với các bạn tiễn mình khi lên đường ám sát Tần Thủy Hoàng)
Nghe công bố tài chính của quý đầu tiên sau khi nhậm chức, thì có gì khác với việc đi vào Quỷ Môn Quan một lần?
Quả nhiên, doanh thu và tăng trưởng lợi nhuận của công ty liên tục sụt giảm. Điểm dừng là quý cuối cùng của năm ngoái, nhưng sau đó cũng không có khởi sắc gì lớn lao. Tuy rằng bên giám đốc cực lực viện lý do thị trường Trung Quốc do quán tính của Tết âm lịch mà hay có quý 1 sụt giảm, nhưng chuyên gia phân tích bên phía nhà đầu tư cũng không buông tha mà cứ hỏi mãi không ngừng. Tại sao lại không đạt được mức lợi nhuận dự kiến đã tuyên bố trước đó? Tại sao số người chơi online bình quân lại giảm xuống? Quý sau có chính sách sửa đổi gì không? Hội nghị báo cáo tài chính qua điện thoại vốn chỉ có 1 giờ, nhưng qua 1 giờ 20 phút vẫn không ngừng có câu hỏi cần trả lời. Chủ tịch công ty tham gia hội nghị cùng Đàm Ngạn, rất nhàm chán mà dùng tiếng Trung nói thầm một câu “Sao vẫn còn câu hỏi thế này?” Điều này làm cho Phó Lỗi đang nằm trên giường nghe cười lăn lộn, tên kia có lẽ nghĩ là trong hội nghị ai cũng nói tiếng Anh nên không có người hiểu tiếng Trung chăng? Phó Lỗi quả thật là vui sướng khi người gặp họa, dưới thế bao vây của chuyên gia phân tích, Tín Đồ Trò Chơi không ngừng lùi bước, thật đúng là chó nhà có tang.
Anh có một “ông chủ tốt” thật đấy!
Khi Đàm Ngạn tan tầm về nhà đã là hơn chín giờ tối, nhìn đến trên chiếc giường ngăn nắp có một mẩu giấy nhắn, anh thậm chí có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Phó Lỗi khi viết mẩu giấy này, nét mặt tươi cười khiến cho người ta mê muội, nhưng trong mắt lại tràn đầy chế nhạo.
Ngâm mình trong bồn tắm nửa giờ, chợt nghe thấy chuông cửa vang lên. Anh biết là ai, đứng dậy khoác áo tắm đi ra mở cửa.
“Hôm qua không kí chi phiếu, thật có lỗi thật có lỗi.”
Phó Lỗi liếc anh một cái, người đàn ông này đoán chắc mình sẽ trở lại?
“Tôi đã nói là làm. Hôm nay tán gẫu cái gì? Nếu không thì bắt đầu nói từ giá cổ phiếu của phiên giao dịch đêm nay đi?”
“Chúng ta vẫn là lên giường nói chuyện đi, hôm qua chính miệng cậu nói mà.”
Giường vẫn là chiếc giường cũ vô cùng thoải mái, nhưng người nằm bên cạnh… Thật đúng là khó xem nhẹ người đàn ông đang áo tắm rộng mở ngay trước mặt này, cậu muốn mắng to một tiếng đồ lưu manh nhưng lại cảm thấy đây là câu chỉ có phụ nữ mới nói. Chăn đã đắp kín không nhìn thấy gì, nhưng hương vị của muối tắm vẫn còn phiêu đãng trong phòng, như một loại tín hiệu không ngừng kích thích thần kinh của cậu. Không giống như khi ngửi được mùi thơm sau khi tắm của phụ nữ, đây là một loại hương vị không thể nói là thơm nhưng lại rất thực, hương vị của đàn ông. Nếu lúc này mà chùn bước thì chỉ sợ sẽ bị nam nhân cười nhạo; dù sao thì dịch vụ tư vấn của cậu cũng là hợp pháp, lại nói, đại trượng phu làm việc đương nhiên không câu nệ tiểu tiết.
“Tín Đồ Trò Chơi, giá bắt đầu là 18.5 USD, chỉ giảm 4%. Anh hẳn là nên thắp hương cảm tạ Bồ Tát.”
“Hôm qua cậu vẫn chưa trả lời, Tín Đồ còn cứu được không?”
“Cứ dựa vào báo cáo quý 1 hồi sáng thì coi như anh đã ngăn được con sóng dữ. Trong báo cáo phân tích của mình, tôi đã dự đoán lợi nhuận quý 1 của các anh phải giảm xuống ít nhất là 15%, nhưng anh thật đúng là có khả năng, liều chết liều đến mức lợi nhuận tăng 3%, coi như là tôi thất thủ.”
“Chỉ tăng có 3%, chẳng đáng để tự hào.”
“Đúng vậy. Sai một li đi một dặm, đây chính là đống hỗn loạn mà “ông chủ tốt” đã lưu lại cho anh đấy. Quyết sách sai lầm hồi năm ngoái thậm chí là năm kia của ổng, toàn bộ đều báo ứng hết lên người anh.”
“Rốt cuộc có cứu được hay không?”
“Chi phiếu kí xong chưa?”
“Dưới gối đầu của tôi.”
“Trong 30 tháng qua, công ty của anh đã ký hợp đồng 8 sản phẩm game online rất được mong chờ trên thị trường quốc tế, hơn nữa đều là hợp đồng độc quyền. Chiêu này vô cùng hiệu quả trong việc chèn ép các đối thủ cạnh tranh trong nước, mấy người cũng thật đủ khí phách đủ tự cao, ký kết hết tất cả sản phẩm bom tấn, các công ty khác chỉ có thể chiếm mấy game nhỏ. Hơn nữa khi ký hợp đồng công ty đặt trước 20% tới 30% giá trị sản phẩm, một khi game còn chưa được đưa vào kinh doanh chính thức thì chưa cần thanh toán số tiền còn lại và phần trăm lợi nhuận kinh doanh. Một hòn đá trúng hai chim, có vẻ rất thông minh. Năm ngoái các anh cho ra 3 game online, dự tính ban đầu cũng rất tốt, muốn xóa bỏ lo lắng của nhà đầu tư khi trên 90% doanh thu của công ty chỉ đến từ một trò chơi, quá mức tập trung có nghĩa là một khi trò chơi này sụt giảm, Tín Đồ Trò Chơi coi như xong. Hình thức kinh doanh phân tán có thể giảm bớt mạo hiểm, suy nghĩ này không sai, chẳng qua các anh đã thất bại. Ba trò chơi mới này đều là sấm lớn mưa ít, lúc vừa đưa ra thị trường thì được người quan tâm nhân khí vượng, một tháng sau hoàn toàn không ai hỏi thăm. Tiếp sau đó, phần lớn tiền mặt lại đều đã bỏ ra rồi, thanh toán tiền hợp đồng, chi trả phần trăm doanh thu với bên sản xuất, mở rộng thị trường trên diện rộng, tăng thêm server và dịch vụ khách hàng, những cái này đều là tiền cả.”
“Những điều cậu nói tôi đều biết.”
“Vấn đề của anh là ở chỗ 5 trò chơi còn lại, bây giờ làm sao đây? Đóng băng, người chơi cao cấp bất mãn, cũng sẽ chọc giận bên phía sản xuất; đưa vào hoạt động, mạo hiểm quá lớn, lợi nhuận dự kiến không rõ ràng.”
“Cậu cho là công ty nên gia tăng tự chủ R&D à?”
(research and development: nghiên cứu và phát triển)
“Đàm Ngạn, anh đang đùa đấy à? Cá tháng tư đã sớm qua lâu rồi. Mấy người? Tự chủ R&D? Tín Đồ không phải là một công ty viết trò chơi! Hiện giờ mới nghĩ đến chuyện bắt tay vào mở rộng, quá muộn rồi. Các tập đoàn viết trò chơi chuyên nghiệp trong nước, cái nào cũng đều là danh hoa có chủ, sớm đã bị các công ty khác trên thị trường dùng quyền lựa chọn khóa lại bằng còng tay vàng rồi, thọc gậy bánh xe, đừng nghĩ tới. Về phần các công ty sáng chế nước ngoài, tôi sợ anh mua không nổi.”
(quyền lựa chọn – option: là quyền được mua (nếu là quyền chọn mua) hoặc bán (nếu là quyền chọn bán) một khối lượng nhất định hàng hoá với một mức giá xác định, và trong một thời gian nhất định
còng tay vàng – golden handcuff: đây là một hệ thống ưu đãi về mặt tài chính nhằm để giữ một công nhân không thể bỏ việc trong 1 công ty, trong đó có quyền lựa chọn cổ phiếu, nghĩa là công nhân sẽ đc mua cổ phiếu cty với giá ưu đãi)
“Kết luận là bệnh bất trị sao?”
“Anh có chơi 3P không?”
Nam nhân liếc xéo, có chút nghiêm túc, Phó Lỗi nhịn không được cười lên.
“Chỉ là một cái so sánh thôi, làm gì mà nghiêm túc vậy? Bí quyết của 3P chính là làm cho cả ba người đều thỏa mãn, nếu ý muốn độc chiếm của một người trong đó quá mạnh thì 3P sẽ không còn thú vị. Hiện giờ trò chơi đang chiếm 90% doanh thu của các anh còn có một năm nữa sẽ hết hạn hợp đồng. Mỗi một ngân hàng đầu tư đều rất quan tâm khi nào thì mấy người tiếp tục gia hạn hợp đồng. Nhưng tôi biết, bên nhà sản xuất lại không muốn cùng Tín Đồ gia hạn; bởi vì năm ngoái Tín Đồ đã hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), cùng BA Entertainment có gian tình, BA thu mua 20% cổ phần của Tín Đồ, đem game online tốt nhất ký cho Tín Đồ, lại còn phái anh đến Trung Quốc làm CEO, đúng là tư thái muốn đem Tín Đồ thu vào dưới trướng, vợ cả đương nhiên là không vui rồi. Hai bên sản xuất đều muốn khống chế Tín Đồ, ai, anh kẹp ở giữa đúng là cực khổ.”
“Trong đầu chỉ toàn thứ hạ lưu.”
“Còn anh không hạ lưu sao lại đi lột sạch quần áo ngủ chung với tôi?”
“Tôi chỉ thuần túy là muốn… cùng cậu nói chuyện phiếm.”
“Ờ, vậy chúng ta tiếp tục. Cho nên đề nghị của tôi là anh đi tìm vài bí tịch đông cung cổ đại một chút, Trung Quốc cũng tốt, Hy Lạp cũng tốt, Ai Cập cũng tốt, học 3P…”
Bị nam nhân bóp cổ đè lên thân thể, lực không lớn, nhưng hô hấp và nhịp tim quá gần, còn có xúc cảm làn da của người cùng giới, tất cả đều tạo thành một loại cảm giác áp bức xa lạ. Trước kia đối thủ trên giường đều là nữ nhân, cho dù là phụ nữ Nga vạm vỡ cũng không dám đối với cậu như vậy. Nhưng điều kỳ lạ là Phó Lỗi không hề cảm thấy ghê tởm, ngược lại lại có một loại thôi thúc muốn xoay người đè Đàm Ngạn, làm cho anh ta cũng nếm thử loại cảm giác áp bức khi bị người nhìn xuống.
“Có bản lĩnh thì đánh cược với tôi đi.”
“Đánh cược gì?”
“Báo cáo tài chính quý 2. Chúng ta mỗi người viết một con số bỏ vào trong một phong thư, đại biểu cho phần trăm tăng giảm của lãi ròng, sau đó giao cho luật sư bảo quản. Đợi đến tháng 8 khi báo cáo được công bố chính thức thì mở ra xem ai đoán chuẩn hơn.”
(lãi ròng – net profit: đây là lợi nhuận sau khi đã trừ đi các khoản chi phí thuế má)
“Tiền cược là?”
“Ai đoán chuẩn, người đó ở trên.”
“Cậu không sợ tôi có ưu thế hơn à? Hiện giờ quý 2 đã qua hơn phân nửa, tôi chắc chắn hiểu rõ số liệu doanh thu của công ty hơn cậu.”
“Đàm Ngạn, anh quên tôi là ai rồi à? Xem nhẹ thực lực của tôi sẽ khiến anh thua rất thảm đấy.”
“Vậy đổi lại là đem tờ giấy ghi số bỏ trong vỏ áo mưa đi, tôi sẽ đồng ý.”
“Một lời đã định.”
Thừa lúc Đàm Ngạn buông lỏng tay, Phó Lỗi chuẩn xác rút ra tờ chi phiếu đặt dưới gối, xoay người một cái đã xuống giường. Quay đầu, bày ra nụ cười “Cám ơn quý khách đã chiếu cố” của mấy cô nhân viên bán hàng. Đàm Ngạn để trần thân thể, không đuổi theo ra ngoài, mơ hồ nghe được tiếng huýt sáo vui vẻ phát ra từ hành lang, sau đó theo thang máy rồi tiếng chuông mà biến mất. Ai đoán chuẩn, người đó ở trên. Chỉ ngẫm lại cảm giác đè lên Phó Lỗi hồi nãy… Đêm đó không nhớ rõ đã nằm mơ cái gì, nhưng ngày hôm sau ngủ dậy không thể không giặt drap giường.
Ngoại trừ thân thể, Đàm Ngạn bắt đầu cảm thấy vị chuyên gia vừa vô lại vừa kiêu ngạo này quả thật rất thú vị.
———————————————————-
cái khúc bàn luận kinh tế của 2 anh T__T có ai ko hiểu những gì mình dịch ko T__T
Tác giả :
Lâm Tô