Tam Nhật Triền Miên
Chương 67: Làm chuyện xấu sẽ phải trả giá
“Ư… ư… a…” Mật huyệt phía sau bị chèn chật ních, khoái cảm tích lũy dần dần khiến dương vật của hắn trướng đau, ngày thường luôn có một bàn tay mềm mại giúp mình xử lý, tiếc là hôm nay Liễu Dịch Trần hoàn toàn bất động, đương nhiên không thể vuốt ve cơ thể hắn được. Lâm Thiên Long giận dữ trừng mắt nhìn Liễu Dịch Trần, mà y thì lại tỏ vẻ vô tội.
Rơi vào đường cùng, Lâm Thiên Long chỉ đành nắm lấy côn thịt của mình trước ánh nhìn chờ mong sáng lấp lánh của Liễu Dịch Trần.
“Ưm a…” Vừa vuốt ve côn thịt của mình, vừa đong đưa cơ thể, khoái cảm mãnh liệt công kích tựa như thủy triều bủa vây lấy hắn, hai bắp đùi cường tráng lúc này lại hơi run rẩy.
“Ưm.. nhanh hơn nữa, Thiên Long… ta… ta sắp không xong rồi… ưm, ngươi thật quá lợi hại mà.” Mặt Liễu Dịch Trần đỏ ửng, cho dù y có cố gắng khắc chế thế nào, thì cũng không thể chống lại được sự quyến rũ của Lâm Thiên Long lúc này, cặp đùi cường tráng mở rộng, cơ bắp không ngừng kéo căng theo từng chuyển động, bàn tay khớp xương rõ ràng liên tục vuốt ve dương vật của chính mình, mật huyệt nóng ẩm thít chặt, không ngừng ngậm nuốt côn thịt thô to, chất dịch đặc sệt dính trên bụng Liễu Dịch Trần.
“Không xong rồi… thực sự không xong rồi… a a… Thiên Long… Ta sắp bị ngươi hút mất rồi… a…” Giọng nói trầm thấp của Liễu Dịch Trần bất chợ cao vút lên, tiếp đó một lượng chất dịch nóng bỏng phun trào trong cơ thể Lâm Thiên Long.
“A…” Kêu lên một tiếng đau đớn, Lâm Thiên Long ngừng đong đưa thân mình, mật huyệt ngậm chặt lấy côn thịt vẫn chưa mềm ra, động tác tay cũng nhanh thêm vài phần, tiết ra chất lỏng trắng đục, rơi xuống bụng Liễu Dịch Trần.
“Hộc… hộc…” Há miệng thở dốc, Lâm Thiên Long vô lực gục trên người Liễu Dịch Trần, gương mặt đỏ ửng vô cùng mê hoặc lòng người.
Liễu Dịch Trần không ngừng hôn lên đầu hắn, miệng còn liên hồi nói Thiên Long thật tài gì gì đó.
“Cút ra.” Một chưởng đẩy Liễu Dịch Trần ra, Lâm Thiên Long muốn đứng dậy, lại phát hiện chân mình hơi run. Tay chống lên ngực y, vực người dậy, rời sang một bên.
Bạch một tiếng, côn thịt đã mềm xuống trượt khỏi hậu huyệt, rũ xuống giữa hai chân, vẻ mặt của Liễu Dịch Trần lúc này thỏa mãn như một con hổ đã no căng bụng, tuy rằng tác dụng của thuốc chưa tiêu hết, nhưng vẫn quyết dùng cánh tay mới di chuyển được vẽ một vòng trên ngực Lâm Thiên Long, thỉnh thoảng lại xoa nắn hai núm vú to bằng hòn sỏi nhỏ đang cương cứng.
“Hà…” Thở phào một hơi, Lâm Thiên Long nằm bên cạnh y, thả lỏng toàn thân, lúc này mới phát hiện ra, cả người đã ướt đầm mồ hôi, thắt lưng bủn rủn hết cả, mật huyệt bị mở rộng quá mức chảy ra một lượng lớn chất dịch, giữa hai chân càng thêm rối dính dớp.
Trải nghiệm được dư vị một trận cao trào, Lâm Thiên Long đột nhiên mở lớn mắt, nhìn Liễu Dịch Trần có chút buồn ngủ bên cạnh, trên mặt xuất hiện vẻ ảo não, chết tiệt, khó khăn lắm mới có cơ hội tốt như vậy, sao mình lại mềm lòng cơ chứ, càng quá đáng hơn ấy là, mềm lòng thì thôi đi, lại còn chủ động cưỡi… lẽ nào, cả đời này mình phải nằm dưới sao?
Nhìn Liễu Dịch Trần no hết sảy mỉm cười chìm vào giấc ngủ, Lâm Thiên Long gãi gãi mũi… Bỏ đi, dù sao nằm dưới cũng không có gì xấu, đau đớn gì mình cũng nếm trải rồi, không cần phải hành y nữa. Đều đã là người một nhà, còn tính toán cái gì, hơn nữa… thương vợ vốn là trách nhiệm của bậc trượng phu mà…
Đã nghĩ thông, Lâm Thiên Long đương nhiên cũng không tự chuốc phiền phức, cơ thể thực mệt mỏi, những hưng phấn khi hoan ái dần dần tan đi, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Trong tiểu viện yên tĩnh, trên một cây lớn, một bóng đen gầy gò tức giận mắng: “Cái thằng nhóc không có tiền đồ này, lại làm thụ nữa rồi… đúng là tức chết ta mà.”
Sau đó tự lầm bầm: “Chết tiệt, ban nãy tiểu tử thối kia chắc chắn biết ta đến rồi, về sau tính kế khó mà thành được… Phải rồi, ha ha ha, nghe nói lão ngũ hình như cũng chơi một nam nhân, nói không chừng có tiền đồ hơn thằng ngốc này. Ta qua bên lão ngũ chơi, cứ để tiểu nhị tiếp tục lo lắng xem bao giờ ta xuất hiện đi. Ha ha ha…”
Bóng đen nhún người mấy cái, thoáng chốc đã biến mất vào giữa rừng cây âm u… (Tân huynh, xin hãy bảo trọng…)
—————————
“A… đã tháng mấy rồi, sao vẫn có muỗi vậy.” Lâm Thiên Long ngủ mê mệt khó chịu khua tay, trăm phương ngàn kế muốn đuổi con muỗi vo ve trên mặt mình.
Không ngờ rằng con muỗi kia không chịu đi, mà bàn tay to lớn của mình cũng lọt vào ma chưởng của người khác, đầu ngón tay có cảm giác ướt át, giật mình mở mắt, liền thấy Liễu Dịch Trần đang từ từ nhấm nháp ngón tay hắn.
Lâm Thiên Long vừa nhìn thấy gương mặt ấy, liền liên tưởng đến bộ dáng phóng đãng đong đưa thắt lưng, cưỡi trên mình y của mình hôm qua, không khỏi đỏ bừng mặt, thu tay mình về.
Liễu Dịch Trần liếm môi ra vẻ luyến tiếc, cứ như thứ Lâm Thiên Long lấy đi không phải là ngón tay của hắn, mà là chân tu mỹ thực vậy.
Không dám nhìn đống hỗn độn trên giường, Lâm Thiên Long ỉu xìu bước xuống giường, tìm khắp nơi chỗ y phục bị Liễu Dịch Trần lột hôm qua. Hoàn cảnh tối qua, có thể dùng câu “trộm gà còn mất nắm thóc” để hình dung, quả thực chẳng ra làm sao…
Tìm được nội y của mình trong chăn, quần thì vắt trên ghế, ngoại bào lọt xuống dưới gầm giường, chạy qua chạy lại một hồi, rốt cuộc cũng y phục chỉnh tề. Lâm Thiên Long vừa quay đầu, liền nhìn thấy Liễu Dịch Trần trần như nhộng ngồi trên giường, đang cười tít mắt nhìn mình.
Mặt lại đỏ ửng lên, cái tên này, y phục không mặc, bộ không sợ cảm lạnh sao. Sải bước lại gần, túm chăn bọc lấy Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long quay người định ra tiền viện.
Vừa mới đi được một bước, phía sau liền truyền tới một luồng sức mạnh, hại hắn lùi về sau hai bước, ngã ngồi xuống giường.
“Ngươi làm gì vậy?” Bất mãn trớn mắt nhìn Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long có chút giận dữ.
“Thiên Long…” Liễu Dịch Trần cười híp mí, thế nhưng hai mắt lại phát ra tia sáng.
Lâm Thiên Long nhìn thấy tia sáng lóe lên liền thấy không ổn, cứ như nổi da gà đầy đầu, lắp ba lắp bắp nói: “Sao… sao cơ… ta… ta còn có việc, giờ phải…”
“Thiên Long… ngươi quên rồi sao, chuyện tối qua ngươi hạ độc ta ấy…” Ngón tay của Liễu Dịch Trần, luồn vào trong y phục của hắn, vẽ một vòng trước ngực, vuốt ve núm vú xinh xắn.
Lâm Thiên Long chảy mồ hôi… hôm qua bị lão nhân kia kích động, thiếu chút nữa thì quên, vốn định tặng quà cho Liễu Dịch Trần, rốt cuộc biến thành hạ độc y, tính giở trò đồi bại… xem ra có vẻ không hay ho cho lắm rồi.
Rơi vào đường cùng, Lâm Thiên Long chỉ đành nắm lấy côn thịt của mình trước ánh nhìn chờ mong sáng lấp lánh của Liễu Dịch Trần.
“Ưm a…” Vừa vuốt ve côn thịt của mình, vừa đong đưa cơ thể, khoái cảm mãnh liệt công kích tựa như thủy triều bủa vây lấy hắn, hai bắp đùi cường tráng lúc này lại hơi run rẩy.
“Ưm.. nhanh hơn nữa, Thiên Long… ta… ta sắp không xong rồi… ưm, ngươi thật quá lợi hại mà.” Mặt Liễu Dịch Trần đỏ ửng, cho dù y có cố gắng khắc chế thế nào, thì cũng không thể chống lại được sự quyến rũ của Lâm Thiên Long lúc này, cặp đùi cường tráng mở rộng, cơ bắp không ngừng kéo căng theo từng chuyển động, bàn tay khớp xương rõ ràng liên tục vuốt ve dương vật của chính mình, mật huyệt nóng ẩm thít chặt, không ngừng ngậm nuốt côn thịt thô to, chất dịch đặc sệt dính trên bụng Liễu Dịch Trần.
“Không xong rồi… thực sự không xong rồi… a a… Thiên Long… Ta sắp bị ngươi hút mất rồi… a…” Giọng nói trầm thấp của Liễu Dịch Trần bất chợ cao vút lên, tiếp đó một lượng chất dịch nóng bỏng phun trào trong cơ thể Lâm Thiên Long.
“A…” Kêu lên một tiếng đau đớn, Lâm Thiên Long ngừng đong đưa thân mình, mật huyệt ngậm chặt lấy côn thịt vẫn chưa mềm ra, động tác tay cũng nhanh thêm vài phần, tiết ra chất lỏng trắng đục, rơi xuống bụng Liễu Dịch Trần.
“Hộc… hộc…” Há miệng thở dốc, Lâm Thiên Long vô lực gục trên người Liễu Dịch Trần, gương mặt đỏ ửng vô cùng mê hoặc lòng người.
Liễu Dịch Trần không ngừng hôn lên đầu hắn, miệng còn liên hồi nói Thiên Long thật tài gì gì đó.
“Cút ra.” Một chưởng đẩy Liễu Dịch Trần ra, Lâm Thiên Long muốn đứng dậy, lại phát hiện chân mình hơi run. Tay chống lên ngực y, vực người dậy, rời sang một bên.
Bạch một tiếng, côn thịt đã mềm xuống trượt khỏi hậu huyệt, rũ xuống giữa hai chân, vẻ mặt của Liễu Dịch Trần lúc này thỏa mãn như một con hổ đã no căng bụng, tuy rằng tác dụng của thuốc chưa tiêu hết, nhưng vẫn quyết dùng cánh tay mới di chuyển được vẽ một vòng trên ngực Lâm Thiên Long, thỉnh thoảng lại xoa nắn hai núm vú to bằng hòn sỏi nhỏ đang cương cứng.
“Hà…” Thở phào một hơi, Lâm Thiên Long nằm bên cạnh y, thả lỏng toàn thân, lúc này mới phát hiện ra, cả người đã ướt đầm mồ hôi, thắt lưng bủn rủn hết cả, mật huyệt bị mở rộng quá mức chảy ra một lượng lớn chất dịch, giữa hai chân càng thêm rối dính dớp.
Trải nghiệm được dư vị một trận cao trào, Lâm Thiên Long đột nhiên mở lớn mắt, nhìn Liễu Dịch Trần có chút buồn ngủ bên cạnh, trên mặt xuất hiện vẻ ảo não, chết tiệt, khó khăn lắm mới có cơ hội tốt như vậy, sao mình lại mềm lòng cơ chứ, càng quá đáng hơn ấy là, mềm lòng thì thôi đi, lại còn chủ động cưỡi… lẽ nào, cả đời này mình phải nằm dưới sao?
Nhìn Liễu Dịch Trần no hết sảy mỉm cười chìm vào giấc ngủ, Lâm Thiên Long gãi gãi mũi… Bỏ đi, dù sao nằm dưới cũng không có gì xấu, đau đớn gì mình cũng nếm trải rồi, không cần phải hành y nữa. Đều đã là người một nhà, còn tính toán cái gì, hơn nữa… thương vợ vốn là trách nhiệm của bậc trượng phu mà…
Đã nghĩ thông, Lâm Thiên Long đương nhiên cũng không tự chuốc phiền phức, cơ thể thực mệt mỏi, những hưng phấn khi hoan ái dần dần tan đi, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Trong tiểu viện yên tĩnh, trên một cây lớn, một bóng đen gầy gò tức giận mắng: “Cái thằng nhóc không có tiền đồ này, lại làm thụ nữa rồi… đúng là tức chết ta mà.”
Sau đó tự lầm bầm: “Chết tiệt, ban nãy tiểu tử thối kia chắc chắn biết ta đến rồi, về sau tính kế khó mà thành được… Phải rồi, ha ha ha, nghe nói lão ngũ hình như cũng chơi một nam nhân, nói không chừng có tiền đồ hơn thằng ngốc này. Ta qua bên lão ngũ chơi, cứ để tiểu nhị tiếp tục lo lắng xem bao giờ ta xuất hiện đi. Ha ha ha…”
Bóng đen nhún người mấy cái, thoáng chốc đã biến mất vào giữa rừng cây âm u… (Tân huynh, xin hãy bảo trọng…)
—————————
“A… đã tháng mấy rồi, sao vẫn có muỗi vậy.” Lâm Thiên Long ngủ mê mệt khó chịu khua tay, trăm phương ngàn kế muốn đuổi con muỗi vo ve trên mặt mình.
Không ngờ rằng con muỗi kia không chịu đi, mà bàn tay to lớn của mình cũng lọt vào ma chưởng của người khác, đầu ngón tay có cảm giác ướt át, giật mình mở mắt, liền thấy Liễu Dịch Trần đang từ từ nhấm nháp ngón tay hắn.
Lâm Thiên Long vừa nhìn thấy gương mặt ấy, liền liên tưởng đến bộ dáng phóng đãng đong đưa thắt lưng, cưỡi trên mình y của mình hôm qua, không khỏi đỏ bừng mặt, thu tay mình về.
Liễu Dịch Trần liếm môi ra vẻ luyến tiếc, cứ như thứ Lâm Thiên Long lấy đi không phải là ngón tay của hắn, mà là chân tu mỹ thực vậy.
Không dám nhìn đống hỗn độn trên giường, Lâm Thiên Long ỉu xìu bước xuống giường, tìm khắp nơi chỗ y phục bị Liễu Dịch Trần lột hôm qua. Hoàn cảnh tối qua, có thể dùng câu “trộm gà còn mất nắm thóc” để hình dung, quả thực chẳng ra làm sao…
Tìm được nội y của mình trong chăn, quần thì vắt trên ghế, ngoại bào lọt xuống dưới gầm giường, chạy qua chạy lại một hồi, rốt cuộc cũng y phục chỉnh tề. Lâm Thiên Long vừa quay đầu, liền nhìn thấy Liễu Dịch Trần trần như nhộng ngồi trên giường, đang cười tít mắt nhìn mình.
Mặt lại đỏ ửng lên, cái tên này, y phục không mặc, bộ không sợ cảm lạnh sao. Sải bước lại gần, túm chăn bọc lấy Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long quay người định ra tiền viện.
Vừa mới đi được một bước, phía sau liền truyền tới một luồng sức mạnh, hại hắn lùi về sau hai bước, ngã ngồi xuống giường.
“Ngươi làm gì vậy?” Bất mãn trớn mắt nhìn Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long có chút giận dữ.
“Thiên Long…” Liễu Dịch Trần cười híp mí, thế nhưng hai mắt lại phát ra tia sáng.
Lâm Thiên Long nhìn thấy tia sáng lóe lên liền thấy không ổn, cứ như nổi da gà đầy đầu, lắp ba lắp bắp nói: “Sao… sao cơ… ta… ta còn có việc, giờ phải…”
“Thiên Long… ngươi quên rồi sao, chuyện tối qua ngươi hạ độc ta ấy…” Ngón tay của Liễu Dịch Trần, luồn vào trong y phục của hắn, vẽ một vòng trước ngực, vuốt ve núm vú xinh xắn.
Lâm Thiên Long chảy mồ hôi… hôm qua bị lão nhân kia kích động, thiếu chút nữa thì quên, vốn định tặng quà cho Liễu Dịch Trần, rốt cuộc biến thành hạ độc y, tính giở trò đồi bại… xem ra có vẻ không hay ho cho lắm rồi.
Tác giả :
Mặc Vũ Yên Dạ