Tâm Nhận
Chương 1: Đường về (1)
“…… Đừng để em ở lại địa ngục không có anh.”
—《 Đồi gió hú 》
———-
Sau giữa trưa, ánh mặt trời ngả về Tây.
Đường quốc lộ núi Nga Mi.
Một nam hai nữ.
Giữa sườn núi, từng cơn gió to gào thét, Trình Trì kéo cổ áo khoác màu đỏ thẫm lên trên cổ, lạnh đến run bần bật.
Cô quay đầu lại, nhìn người bạn tốt Bạch Du đang chán chường ngồi dưới một thân cây, thổi kẹo cao su lách tách.
Hướng dẫn viên du lịch đến muộn, họ phải chờ trên đỉnh núi hứng gió lạnh hơn nửa giờ.
Ai nói du lịch là tiêu tiền mua tội, hoàn toàn không phải, là tiêu tiền tôi luyện sự kiên nhẫn, sức chịu đựng của bạn, và làm thế nào để giữ được dáng vẻ thanh lịch sau khi hai người kiệt sức.
“Mẹ nó chứ, xuống núi!”
Trình Trì quay người lại, hai người khác cũng vội vàng đuổi theo cô, đi đến Santana (1) màu đen ven đường.
Tài xế địa phương lão Tần ngó khuôn mặt chữ điền ra ngoài cửa sổ.
Ông liếc mắt quan sát ba người, cô gái ở giữa, đừng nhìn vóc dáng thấp bé, bộ dáng đáng yêu mà nhầm, toàn thân cô, đều lộ ra mùi vị “Tôi chính là đại gia”.
Lão Tần liên tục cười với cô: “Xin lỗi cô, hướng dẫn viên du lịch đang trên đường đi, sắp đến rồi! Đến nơi tôi sẽ bảo thằng bé mời các vị uống trà xin lỗi.”
Trình Trì đem ném tàn thuốc xuống đất, đôi giày lưới Nike màu đen di di, mặt vô cảm nói: “Uống trà? Ở nơi núi rừng hoang dã này, mời chúng tôi uống trà hoa cúc, hay là trà Ô Long?”
“Uống đặc sản của núi Nga Mi chúng tôi, lá tre xanh!”
“Cái rắm ấy, cho chúng tôi xuống núi mau!”
Thấy bọn họ đã quyết ý đi, lão Tần đảo tròng mắt, không nói một lời mà đóng cửa sổ xe, khởi động Santana.
“Rầm” một tiếng, xe được lái đi.
Vài giây sau Dương Tĩnh mới phản ứng lại, nhặt đá trên mặt đất lên ném, nhưng xe đã đi xa.
Trình Trì bị mùi khói xe gay mũi làm đau đầu, giơ tay che kín miệng mũi.
Bọn họ bị gã tài xế không có lương tâm vứt bỏ giữa sườn núi, ngoài việc chờ, không còn biện pháp khác.
Lòng người quá xấu!
Bạch Du bám riết không tha, giơ ngón giữa hơn mười phút với Santana đã đi xa, trên đường không có nhiều ô tô, thỉnh thoảng cũng có xe hạ cửa kính xuống, vươn tay đáp lễ cô ấy.
Trình Trì lại châm điếu thuốc, biểu cảm lạnh nhạt.
Chưa hút hết điếu thuốc, một chiếc motor Chiết Giang màu đỏ gầm rú, chạy như bay từ chỗ ngoặt quốc lộ đến, một tiếng phanh chói tai vang lên, chợt dừng lại trước mặt Trình Trì.
Mang theo một cơn gió lớn.
Cô lùi ra sau theo bản năng, che túi xách của mình, đề phòng quan sát người vừa tới.
Người đàn ông ngồi trên motor kia tháo mũ bảo hiểm xuống, để lộ mái tóc ngắn, hơi nâng cằm lên, trên cằm thấp thoáng râu xanh rì.
Anh mặc một bộ quần áo cao bồi giặt đến trắng bệch, bên trong mặc áo ba lỗ màu xám, cơ thể rắn chắc, nhưng không hề thô kệch, vóc dáng rất cao, thân hình mảnh khảnh, cơ bắp tinh tế ẩn hiện. Ánh mặt trời mạ lên da anh một lớp màu mật ong khỏe mạnh, bờ môi rất mỏng, mím chặt, mũi cao, khuôn mặt góc cạnh. Đôi mắt đẹp vô ngần, trong trẻo, ánh mắt sâu thẳm, rất tối, nhìn không đến điểm cuối.
Thoạt nhìn trông anh không lớn tuổi hơn bọn họ lắm, dáng vẻ thiếu niên, nhưng trên người lại có một mùi vị, không thể diễn tả, rất đàn ông.
Trình Trì không nhịn được nheo mắt lại, cảm thấy chua xót, nhưng nhức.
Anh dựng xe, cầm một cái mũ bảo hiểm, đi đến trước mặt ba người, mở miệng hỏi: “Du lịch hả?”
Ngày hè nóng bức, giọng anh rất thanh rất lạnh, tựa như một viên kẹo bạc hà.
Nhưng không ai đáp lời anh, ba người khoanh tay, mỗi người đứng một bên, cao quý ngạo nghễ.
Mọi người không để ý tới anh, anh cũng không ngại, tự mình nói: “Tôi là Hứa Nhận, là hướng dẫn viên du lịch của mọi người, bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người lên núi.”
“Hướng dẫn viên du lịch nào?”
Trình Trì trở mặt quỵt nợ: “Cậu nhóc, nhầm rồi.”
Hứa Nhận lấy điện thoại mở phần tin nhắn ra, Trình Trì chú ý tới, đó là một cục gạch kiểu dáng cũ kỹ.
“Cô tên là Trình Trì hả? Trì trong hồ nước (2).”
“Không phải.”
Hứa Nhận ngẩng đầu nhìn cô.
Cô nói: “Có lẽ là Trì trong đến muộn (3).”
Hứa Nhận nghe vậy, buông điện thoại xuống, hiểu rõ, cô đang trêu chọc anh.
“Trên đường có xe tải bị lật, gà con chạy đi khắp núi, tôi giúp tài xế bắt gà một lát. Xin lỗi, để mọi người đợi lâu.”
“Cái đệt!” Dương Tĩnh nổi nóng: “Để chúng tôi đứng chờ ở đây lâu như vậy. Sau đó anh nói với chúng tôi là anh đi bắt gà?”
Hứa Nhận lại xin lỗi họ, bất đắc dĩ nói: “Tiếp tục hành trình đi, bây giờ không tính là quá muộn.”
“Xe kia của anh, an toàn không?” Trình Trì thờ ơ liếc qua chiếc motor Chiết Giang phía sau anh.
“Đảm bảo an toàn, hôm qua tôi mới lấy giấy phép xong.”
“……”
Trình Trì không muốn để ý đến anh, dẫn theo nhóm bạn, xoay người đi xuống dưới chân núi, du lịch cái lông ý, thà về khách sạn ngủ còn hơn.
Hứa Nhận cưỡi lên motor, chạy lên trước ngăn đường đi của họ.
Trình Trì đề phòng nhìn anh: “Làm gì thế! Bà đây từng học Taekwondo đấy nhé!”
Dương Tĩnh cũng hét to lên: “Đúng vậy, chị Trì của chúng tôi có đai trắng Taekwondo đấy, anh có sợ không hả!”
Trình Trì đỡ trán.
Aiz aiz aiz đầu tiên phải kéo tên đồng đội heo này ra ngoài chém đã!
“Tôi xin lỗi cô lần nữa.” Hứa Nhận nói: “Đã ra ngoài chơi, thì phải vui vẻ, không nên tức giận với tôi.”
Trình Trì cười lạnh một tiếng, hỏi lại anh: “Muốn kiếm tiền lắm hả?”
Hứa Nhận nhìn cô, bất động, nhưng không phủ nhận.
Bạch Du thấy khoé môi Trình Trì cong lên, nở nụ cười quái dị, như bị thần kinh, dự cảm đến việc cô muốn làm.
Cô ấy nhìn về phía Hứa Nhận lần nữa, trong đó còn mang theo chút đồng tình.
“Hôm nay chúng tôi cũng không có hứng thú lên núi, ngày mai đi.” Trình Trì nói.
Hứa Nhận thật sự không muốn vứt bỏ mối làm ăn này, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Bây giờ tôi đưa mọi người xuống núi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đến đón mọi người, có được không?”
“Được chứ!” Trình Trì cười: “Nhưng bây giờ tôi muốn cùng anh chơi một trò chơi, bằng bản lĩnh, anh thắng, lần du lịch núi Nga Mi này của chúng tôi, tôi thuê anh làm hướng dẫn viên toàn bộ hành trình, cho anh 2000, được không.”
Hai ngàn, không phải số lượng nhỏ, Hứa Nhận động tâm, ngay sau đó hỏi: “Chơi trò gì?”
“Chơi phóng motor đi!” Trình Trì tùy ý liếc chiếc motor phía sau anh một cái: “Anh chở tôi với tốc độ cao nhất, phóng đến vách núi trước mặt, hai chúng ta ai nói dừng lại trước, người đó sẽ thua, được không?”
Đáy mắt bình tĩnh của anh, rốt cuộc cũng nổi lên chút gợn sóng.
Mà cô, cười tinh nghịch, giống như một cô hồ ly nhỏ đang chơi trò đùa dai.
Dương Tĩnh nhìn thấy anh do dự, vội khinh bỉ nói: “Nếu anh không đủ gan so tài với chị Trì đai trắng của chúng tôi… Hừ, vậy thì mau nhận thua với chị Trì đi.”
Hai ngàn tệ tiền thù lao so với phép khích tướng trẻ con còn hấp dẫn hơn nhiều.
Hứa Nhận rũ mắt, nhẫn nhịn đè nén, ánh mắt kích động cuồn cuộn gợn sóng.
Trình Trì trừng mắt, hừ lạnh một tiếng, dẫn theo nhóm bạn xoay người đi xuống núi, nhưng vừa mới đi được hai bước, người phía sau đột nhiên mở miệng.
“Được.”
Cái gì, thế mà cũng đồng ý, không suy nghĩ một chút hả, thật sự không suy nghĩ một chút hả?
Trình Trì xoay người, thấy Hứa Nhận đã sải bước lên motor, đeo găng tay, vỗ vỗ yên xe phía sau của mình, nhìn về phía Trình Trì, ý bảo cô ngồi lên.
Tim Trình Trì thịch một cái, không hề do dự đến gần, ngồi lên motor của anh.
Trò chơi này, trước đây cô cũng từng chơi, chưa bao giờ thua.
Vững vàng ngồi trên motor, Hứa Nhận khởi động động cơ, nghiêng mặt: “Ôm chặt tôi.”
Sống mũi cao ngất dọc trên khuôn mặt anh, đôi mắt chôn dưới xương gò má, tựa như đầm nước lặng, rất sâu.
Trình Trì chỉ liếc mắt nhìn anh, sau đó ánh mắt dịch sang bên cạnh, trợn mắt, lười phản ứng.
Motor nổ vang một tiếng, nháy mắt lao ra ngoài.
Đối diện một trăm mét, là khúc cua 90 độ trên quốc lộ, không có vòng bảo hộ, vách núi thẳng đứng.
Năm mươi mét, anh vẫn tăng tốc!
Bên tai chỉ còn tiếng gió gào thét, giống như muốn xé rách đỉnh núi này.
30 mét, cô không thèm để ý mà huýt sáo.
Hai mươi mét, trong lòng thấp thoáng lo sợ.
Mười mét… Tốc độ xe không có dấu hiệu giảm xuống!
Thật sự không muốn sống à!?
Năm mét… Đây là sức chịu đựng tốt nhất của Trình Trì! Không ai có thể gần vực sâu đến năm mét mà không chịu dừng xe! Ấn đường cô nhíu lại, cắn chặt môi dưới, bờ môi cũng bắt đầu trắng bệch.
Phía sau, tiếng Dương Tĩnh chửi thề cùng với tiếng thét chói tai của Bạch Du cô đã không thể nghe thấy, bên tai chỉ còn lại tiếng gió than khóc, kèm với tiếng bố mắng chửi, tiếng mẹ kế khinh bỉ, còn cả tiếng đàn Cello mà em gái diễn tấu 《 Bản hoà tấu Mendelssohn E Minor 》(4), đan xen nhau tạo thành một bản giao hưởng tử vong.
Đồng tử Trình Trì bắt đầu thu nhỏ lại, trong giây phút căng thẳng cuối cùng, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy sương trắng lượn lờ giữa vách núi, biến ảo thành Tử Thần, mở rộng vòng tay chào đón anh.
Mà tốc độ xe không hề có dấu hiệu giảm xuống!
Anh muốn cùng cô, đồng quy vu tận!
Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi trước cái chết đã áp đảo quá khứ. Cô vẫn chưa sẵn sàng chào đón Tử Thần, cô không muốn chết!
“Dừng xe! Ông nội anh! Dừng xe!” Cô hoảng hốt hét to, túm chặt cánh tay anh.
Quán tính phanh đột ngột làm người cô lao về phía trước, va mạnh vào lưng anh, bản năng sinh tồn khiến cô ôm chặt lấy eo anh.
Cảm giác chạm vào quần áo, rất cứng, rất cộm mặt, mà eo anh lại rất rắn chắc.
Dương Tĩnh và Bạch Du vội vàng chạy tới, motor nghiêng về phía trước, một nửa đã nhô ra khỏi vách núi!
Với khoảng cách này, anh thắng.
Khoảnh khắc motor bỗng nhiên dừng lại, Trình Trì vẫn đang ôm chặt lấy eo anh, cô nghe thấy tiếng tim anh đập, vô cùng cuồng dã, máu toàn thân sôi sục, mãnh liệt như dòng sông trên núi, ào ạt chảy vào tim, đẩy sâu vào, nảy lên, đó là sức sống căng tràn của tuổi trẻ.
Trình Trì chật vật từ trên xe trèo xuống, gió thổi qua, chân không nhịn được mà run rẩy…
Bạch Du vội vàng chạy tới đỡ cô.
Hứa Nhận bình tĩnh lại, lùi motor về phía sau, bộ dáng vẫn lạnh nhạt như trước, chỉnh lại đầu motor.
Trình Trì đã rất chật vật, cô há miệng thở dốc, cắn răng, đón nhận ánh mắt anh, không hề có cảm giác sung sướng vì sống sót sau tai nạn, ngược lại trong lòng bốc lên một cơn tức giận điên cuồng.
Cô giất lấy túi xách của mình trong tay Bạch Du, tay run rẩy tìm kiếm bên trong, lấy ví Gucci, rút một xấp tiền giấy màu đỏ từ bên trong ra, dùng sức ném vào người Hứa Nhận.
“Muốn tiền không muốn mạng!”
“Cầm đi! Tất cả đều cho anh!”
Cô điên cuồng.
Gió thổi bay những tờ tiền giấy màu đỏ đi khắp núi, dính vào cành cây, ngọn cỏ, trên người anh.
Khoé mắt Hứa Nhận, giật giật mãnh liệt.
Rồi lại bất động.
Khoé mắt Trình Trì còn ngấn lệ, sau khi hung dữ trút giận lên anh, xoay người, chạy theo đường quốc lộ xuống núi.
“Đúng là đồ điên.” Dương Tĩnh chửi một tiếng, cùng Bạch Du đuổi theo hướng Trình Trì.
Hứa Nhận đứng yên tại chỗ thật lâu, bàn tay trong ống tay áo cao bồi, hết nắm chặt rồi lại chậm rãi buông ra, chớp chớp mí mắt nặng nề, ẩn trong gió tuyết, cúi thấp người, nhặt từng tờ từng tờ tiền đỏ đến chói mắt trên mặt đất lên, dùng hết sức lực để nhặt.
Trừ mấy tờ bị gió thổi rơi xuống vách núi, chung quanh rơi rụng tiền đỏ, anh đều nhặt sạch sẽ.
Chừng hai ngàn ba, là số tiền anh dùng mạng để đổi lấy, bây giờ anh lại phải dùng số tiền này, đi đổi mạng cho một người khác.
Hết chương 1
(1): Đây là xe Volkswagen Santana.
(2), (3): Đây là hiện tượng đồng âm khác nghĩa, từ Trì trong “Trì thuỷ” có nghĩa là hồ nước, nhưng Trì trong “Trì hoãn” lại có nghĩa là muộn, chậm trễ. Ở đây, tên của nữ chính là Trì theo nghĩa 1, nhưng vì nói kháy nam chính nên đã đổi thành nghĩa 2.
(4): “Bản hoà tấu Mendelssohn E Minor” là tác phẩm viết cho dàn nhạc giao hưởng của Felix Mendelssohn, là concerto cho violin giọng Mi thứ, Op.64.
Lời editor: Chinh thức khai hố “Tâm nhận” ạ. Phải nhắc nhở mọi người lần nữa là truyện này văn phong khá u ám, cả nhà nữ chính đều có bệnh tâm lý, nên cân nhắc trước khi đọc ạ ^^
—《 Đồi gió hú 》
———-
Sau giữa trưa, ánh mặt trời ngả về Tây.
Đường quốc lộ núi Nga Mi.
Một nam hai nữ.
Giữa sườn núi, từng cơn gió to gào thét, Trình Trì kéo cổ áo khoác màu đỏ thẫm lên trên cổ, lạnh đến run bần bật.
Cô quay đầu lại, nhìn người bạn tốt Bạch Du đang chán chường ngồi dưới một thân cây, thổi kẹo cao su lách tách.
Hướng dẫn viên du lịch đến muộn, họ phải chờ trên đỉnh núi hứng gió lạnh hơn nửa giờ.
Ai nói du lịch là tiêu tiền mua tội, hoàn toàn không phải, là tiêu tiền tôi luyện sự kiên nhẫn, sức chịu đựng của bạn, và làm thế nào để giữ được dáng vẻ thanh lịch sau khi hai người kiệt sức.
“Mẹ nó chứ, xuống núi!”
Trình Trì quay người lại, hai người khác cũng vội vàng đuổi theo cô, đi đến Santana (1) màu đen ven đường.
Tài xế địa phương lão Tần ngó khuôn mặt chữ điền ra ngoài cửa sổ.
Ông liếc mắt quan sát ba người, cô gái ở giữa, đừng nhìn vóc dáng thấp bé, bộ dáng đáng yêu mà nhầm, toàn thân cô, đều lộ ra mùi vị “Tôi chính là đại gia”.
Lão Tần liên tục cười với cô: “Xin lỗi cô, hướng dẫn viên du lịch đang trên đường đi, sắp đến rồi! Đến nơi tôi sẽ bảo thằng bé mời các vị uống trà xin lỗi.”
Trình Trì đem ném tàn thuốc xuống đất, đôi giày lưới Nike màu đen di di, mặt vô cảm nói: “Uống trà? Ở nơi núi rừng hoang dã này, mời chúng tôi uống trà hoa cúc, hay là trà Ô Long?”
“Uống đặc sản của núi Nga Mi chúng tôi, lá tre xanh!”
“Cái rắm ấy, cho chúng tôi xuống núi mau!”
Thấy bọn họ đã quyết ý đi, lão Tần đảo tròng mắt, không nói một lời mà đóng cửa sổ xe, khởi động Santana.
“Rầm” một tiếng, xe được lái đi.
Vài giây sau Dương Tĩnh mới phản ứng lại, nhặt đá trên mặt đất lên ném, nhưng xe đã đi xa.
Trình Trì bị mùi khói xe gay mũi làm đau đầu, giơ tay che kín miệng mũi.
Bọn họ bị gã tài xế không có lương tâm vứt bỏ giữa sườn núi, ngoài việc chờ, không còn biện pháp khác.
Lòng người quá xấu!
Bạch Du bám riết không tha, giơ ngón giữa hơn mười phút với Santana đã đi xa, trên đường không có nhiều ô tô, thỉnh thoảng cũng có xe hạ cửa kính xuống, vươn tay đáp lễ cô ấy.
Trình Trì lại châm điếu thuốc, biểu cảm lạnh nhạt.
Chưa hút hết điếu thuốc, một chiếc motor Chiết Giang màu đỏ gầm rú, chạy như bay từ chỗ ngoặt quốc lộ đến, một tiếng phanh chói tai vang lên, chợt dừng lại trước mặt Trình Trì.
Mang theo một cơn gió lớn.
Cô lùi ra sau theo bản năng, che túi xách của mình, đề phòng quan sát người vừa tới.
Người đàn ông ngồi trên motor kia tháo mũ bảo hiểm xuống, để lộ mái tóc ngắn, hơi nâng cằm lên, trên cằm thấp thoáng râu xanh rì.
Anh mặc một bộ quần áo cao bồi giặt đến trắng bệch, bên trong mặc áo ba lỗ màu xám, cơ thể rắn chắc, nhưng không hề thô kệch, vóc dáng rất cao, thân hình mảnh khảnh, cơ bắp tinh tế ẩn hiện. Ánh mặt trời mạ lên da anh một lớp màu mật ong khỏe mạnh, bờ môi rất mỏng, mím chặt, mũi cao, khuôn mặt góc cạnh. Đôi mắt đẹp vô ngần, trong trẻo, ánh mắt sâu thẳm, rất tối, nhìn không đến điểm cuối.
Thoạt nhìn trông anh không lớn tuổi hơn bọn họ lắm, dáng vẻ thiếu niên, nhưng trên người lại có một mùi vị, không thể diễn tả, rất đàn ông.
Trình Trì không nhịn được nheo mắt lại, cảm thấy chua xót, nhưng nhức.
Anh dựng xe, cầm một cái mũ bảo hiểm, đi đến trước mặt ba người, mở miệng hỏi: “Du lịch hả?”
Ngày hè nóng bức, giọng anh rất thanh rất lạnh, tựa như một viên kẹo bạc hà.
Nhưng không ai đáp lời anh, ba người khoanh tay, mỗi người đứng một bên, cao quý ngạo nghễ.
Mọi người không để ý tới anh, anh cũng không ngại, tự mình nói: “Tôi là Hứa Nhận, là hướng dẫn viên du lịch của mọi người, bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người lên núi.”
“Hướng dẫn viên du lịch nào?”
Trình Trì trở mặt quỵt nợ: “Cậu nhóc, nhầm rồi.”
Hứa Nhận lấy điện thoại mở phần tin nhắn ra, Trình Trì chú ý tới, đó là một cục gạch kiểu dáng cũ kỹ.
“Cô tên là Trình Trì hả? Trì trong hồ nước (2).”
“Không phải.”
Hứa Nhận ngẩng đầu nhìn cô.
Cô nói: “Có lẽ là Trì trong đến muộn (3).”
Hứa Nhận nghe vậy, buông điện thoại xuống, hiểu rõ, cô đang trêu chọc anh.
“Trên đường có xe tải bị lật, gà con chạy đi khắp núi, tôi giúp tài xế bắt gà một lát. Xin lỗi, để mọi người đợi lâu.”
“Cái đệt!” Dương Tĩnh nổi nóng: “Để chúng tôi đứng chờ ở đây lâu như vậy. Sau đó anh nói với chúng tôi là anh đi bắt gà?”
Hứa Nhận lại xin lỗi họ, bất đắc dĩ nói: “Tiếp tục hành trình đi, bây giờ không tính là quá muộn.”
“Xe kia của anh, an toàn không?” Trình Trì thờ ơ liếc qua chiếc motor Chiết Giang phía sau anh.
“Đảm bảo an toàn, hôm qua tôi mới lấy giấy phép xong.”
“……”
Trình Trì không muốn để ý đến anh, dẫn theo nhóm bạn, xoay người đi xuống dưới chân núi, du lịch cái lông ý, thà về khách sạn ngủ còn hơn.
Hứa Nhận cưỡi lên motor, chạy lên trước ngăn đường đi của họ.
Trình Trì đề phòng nhìn anh: “Làm gì thế! Bà đây từng học Taekwondo đấy nhé!”
Dương Tĩnh cũng hét to lên: “Đúng vậy, chị Trì của chúng tôi có đai trắng Taekwondo đấy, anh có sợ không hả!”
Trình Trì đỡ trán.
Aiz aiz aiz đầu tiên phải kéo tên đồng đội heo này ra ngoài chém đã!
“Tôi xin lỗi cô lần nữa.” Hứa Nhận nói: “Đã ra ngoài chơi, thì phải vui vẻ, không nên tức giận với tôi.”
Trình Trì cười lạnh một tiếng, hỏi lại anh: “Muốn kiếm tiền lắm hả?”
Hứa Nhận nhìn cô, bất động, nhưng không phủ nhận.
Bạch Du thấy khoé môi Trình Trì cong lên, nở nụ cười quái dị, như bị thần kinh, dự cảm đến việc cô muốn làm.
Cô ấy nhìn về phía Hứa Nhận lần nữa, trong đó còn mang theo chút đồng tình.
“Hôm nay chúng tôi cũng không có hứng thú lên núi, ngày mai đi.” Trình Trì nói.
Hứa Nhận thật sự không muốn vứt bỏ mối làm ăn này, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Bây giờ tôi đưa mọi người xuống núi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đến đón mọi người, có được không?”
“Được chứ!” Trình Trì cười: “Nhưng bây giờ tôi muốn cùng anh chơi một trò chơi, bằng bản lĩnh, anh thắng, lần du lịch núi Nga Mi này của chúng tôi, tôi thuê anh làm hướng dẫn viên toàn bộ hành trình, cho anh 2000, được không.”
Hai ngàn, không phải số lượng nhỏ, Hứa Nhận động tâm, ngay sau đó hỏi: “Chơi trò gì?”
“Chơi phóng motor đi!” Trình Trì tùy ý liếc chiếc motor phía sau anh một cái: “Anh chở tôi với tốc độ cao nhất, phóng đến vách núi trước mặt, hai chúng ta ai nói dừng lại trước, người đó sẽ thua, được không?”
Đáy mắt bình tĩnh của anh, rốt cuộc cũng nổi lên chút gợn sóng.
Mà cô, cười tinh nghịch, giống như một cô hồ ly nhỏ đang chơi trò đùa dai.
Dương Tĩnh nhìn thấy anh do dự, vội khinh bỉ nói: “Nếu anh không đủ gan so tài với chị Trì đai trắng của chúng tôi… Hừ, vậy thì mau nhận thua với chị Trì đi.”
Hai ngàn tệ tiền thù lao so với phép khích tướng trẻ con còn hấp dẫn hơn nhiều.
Hứa Nhận rũ mắt, nhẫn nhịn đè nén, ánh mắt kích động cuồn cuộn gợn sóng.
Trình Trì trừng mắt, hừ lạnh một tiếng, dẫn theo nhóm bạn xoay người đi xuống núi, nhưng vừa mới đi được hai bước, người phía sau đột nhiên mở miệng.
“Được.”
Cái gì, thế mà cũng đồng ý, không suy nghĩ một chút hả, thật sự không suy nghĩ một chút hả?
Trình Trì xoay người, thấy Hứa Nhận đã sải bước lên motor, đeo găng tay, vỗ vỗ yên xe phía sau của mình, nhìn về phía Trình Trì, ý bảo cô ngồi lên.
Tim Trình Trì thịch một cái, không hề do dự đến gần, ngồi lên motor của anh.
Trò chơi này, trước đây cô cũng từng chơi, chưa bao giờ thua.
Vững vàng ngồi trên motor, Hứa Nhận khởi động động cơ, nghiêng mặt: “Ôm chặt tôi.”
Sống mũi cao ngất dọc trên khuôn mặt anh, đôi mắt chôn dưới xương gò má, tựa như đầm nước lặng, rất sâu.
Trình Trì chỉ liếc mắt nhìn anh, sau đó ánh mắt dịch sang bên cạnh, trợn mắt, lười phản ứng.
Motor nổ vang một tiếng, nháy mắt lao ra ngoài.
Đối diện một trăm mét, là khúc cua 90 độ trên quốc lộ, không có vòng bảo hộ, vách núi thẳng đứng.
Năm mươi mét, anh vẫn tăng tốc!
Bên tai chỉ còn tiếng gió gào thét, giống như muốn xé rách đỉnh núi này.
30 mét, cô không thèm để ý mà huýt sáo.
Hai mươi mét, trong lòng thấp thoáng lo sợ.
Mười mét… Tốc độ xe không có dấu hiệu giảm xuống!
Thật sự không muốn sống à!?
Năm mét… Đây là sức chịu đựng tốt nhất của Trình Trì! Không ai có thể gần vực sâu đến năm mét mà không chịu dừng xe! Ấn đường cô nhíu lại, cắn chặt môi dưới, bờ môi cũng bắt đầu trắng bệch.
Phía sau, tiếng Dương Tĩnh chửi thề cùng với tiếng thét chói tai của Bạch Du cô đã không thể nghe thấy, bên tai chỉ còn lại tiếng gió than khóc, kèm với tiếng bố mắng chửi, tiếng mẹ kế khinh bỉ, còn cả tiếng đàn Cello mà em gái diễn tấu 《 Bản hoà tấu Mendelssohn E Minor 》(4), đan xen nhau tạo thành một bản giao hưởng tử vong.
Đồng tử Trình Trì bắt đầu thu nhỏ lại, trong giây phút căng thẳng cuối cùng, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy sương trắng lượn lờ giữa vách núi, biến ảo thành Tử Thần, mở rộng vòng tay chào đón anh.
Mà tốc độ xe không hề có dấu hiệu giảm xuống!
Anh muốn cùng cô, đồng quy vu tận!
Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi trước cái chết đã áp đảo quá khứ. Cô vẫn chưa sẵn sàng chào đón Tử Thần, cô không muốn chết!
“Dừng xe! Ông nội anh! Dừng xe!” Cô hoảng hốt hét to, túm chặt cánh tay anh.
Quán tính phanh đột ngột làm người cô lao về phía trước, va mạnh vào lưng anh, bản năng sinh tồn khiến cô ôm chặt lấy eo anh.
Cảm giác chạm vào quần áo, rất cứng, rất cộm mặt, mà eo anh lại rất rắn chắc.
Dương Tĩnh và Bạch Du vội vàng chạy tới, motor nghiêng về phía trước, một nửa đã nhô ra khỏi vách núi!
Với khoảng cách này, anh thắng.
Khoảnh khắc motor bỗng nhiên dừng lại, Trình Trì vẫn đang ôm chặt lấy eo anh, cô nghe thấy tiếng tim anh đập, vô cùng cuồng dã, máu toàn thân sôi sục, mãnh liệt như dòng sông trên núi, ào ạt chảy vào tim, đẩy sâu vào, nảy lên, đó là sức sống căng tràn của tuổi trẻ.
Trình Trì chật vật từ trên xe trèo xuống, gió thổi qua, chân không nhịn được mà run rẩy…
Bạch Du vội vàng chạy tới đỡ cô.
Hứa Nhận bình tĩnh lại, lùi motor về phía sau, bộ dáng vẫn lạnh nhạt như trước, chỉnh lại đầu motor.
Trình Trì đã rất chật vật, cô há miệng thở dốc, cắn răng, đón nhận ánh mắt anh, không hề có cảm giác sung sướng vì sống sót sau tai nạn, ngược lại trong lòng bốc lên một cơn tức giận điên cuồng.
Cô giất lấy túi xách của mình trong tay Bạch Du, tay run rẩy tìm kiếm bên trong, lấy ví Gucci, rút một xấp tiền giấy màu đỏ từ bên trong ra, dùng sức ném vào người Hứa Nhận.
“Muốn tiền không muốn mạng!”
“Cầm đi! Tất cả đều cho anh!”
Cô điên cuồng.
Gió thổi bay những tờ tiền giấy màu đỏ đi khắp núi, dính vào cành cây, ngọn cỏ, trên người anh.
Khoé mắt Hứa Nhận, giật giật mãnh liệt.
Rồi lại bất động.
Khoé mắt Trình Trì còn ngấn lệ, sau khi hung dữ trút giận lên anh, xoay người, chạy theo đường quốc lộ xuống núi.
“Đúng là đồ điên.” Dương Tĩnh chửi một tiếng, cùng Bạch Du đuổi theo hướng Trình Trì.
Hứa Nhận đứng yên tại chỗ thật lâu, bàn tay trong ống tay áo cao bồi, hết nắm chặt rồi lại chậm rãi buông ra, chớp chớp mí mắt nặng nề, ẩn trong gió tuyết, cúi thấp người, nhặt từng tờ từng tờ tiền đỏ đến chói mắt trên mặt đất lên, dùng hết sức lực để nhặt.
Trừ mấy tờ bị gió thổi rơi xuống vách núi, chung quanh rơi rụng tiền đỏ, anh đều nhặt sạch sẽ.
Chừng hai ngàn ba, là số tiền anh dùng mạng để đổi lấy, bây giờ anh lại phải dùng số tiền này, đi đổi mạng cho một người khác.
Hết chương 1
(1): Đây là xe Volkswagen Santana.
(2), (3): Đây là hiện tượng đồng âm khác nghĩa, từ Trì trong “Trì thuỷ” có nghĩa là hồ nước, nhưng Trì trong “Trì hoãn” lại có nghĩa là muộn, chậm trễ. Ở đây, tên của nữ chính là Trì theo nghĩa 1, nhưng vì nói kháy nam chính nên đã đổi thành nghĩa 2.
(4): “Bản hoà tấu Mendelssohn E Minor” là tác phẩm viết cho dàn nhạc giao hưởng của Felix Mendelssohn, là concerto cho violin giọng Mi thứ, Op.64.
Lời editor: Chinh thức khai hố “Tâm nhận” ạ. Phải nhắc nhở mọi người lần nữa là truyện này văn phong khá u ám, cả nhà nữ chính đều có bệnh tâm lý, nên cân nhắc trước khi đọc ạ ^^
Tác giả :
Xuân Phong Lựu Hỏa